

[ Radio Nhụy Hy] - Đừng phí sức nữa, anh ta không thích bạn.
Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Tiểu Đan
Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Tiểu Đan
"Bên cạnh em có rất nhiều người, bọn họ thường hỏi em, thời khắc như thế nào mới nghĩ đến anh?
Dùng một câu mà nói, khi em mệt mỏi với sự thật, em liền nhớ đến anh.
Nghĩ đến anh đang sống, đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới, em liền nguyện ý chấp nhận tất cả.
Sự tồn tại của anh đối với em rất quan trọng.
Em có một vấn đề muốn hỏi anh, anh cuối cùng là vì sao mới yêu em?
Nếu như lúc đầu anh đã chuẩn bị rời đi, vậy thì đừng nên đến yêu em, đừng vì rung động, đừng vì hảo cảm, đừng vì muốn thử một chút, đừng vì em đối với anh quá tốt, đừng vì mắc nợ.
Hơn nữa khi không thể xác định cho em tương lai thì đừng vội vàng yêu em, bởi vì anh không biết chỉ cần nhìn em một cách ấm áp thì đã có thể dễ dàng bắt được em.
Anh không biết vì một câu nói muốn ăn đồ ngọt của anh, em đã chạy khắp tất cả các cửa hàng bánh gần đó để mua bánh ngọt mà anh muốn ăn. Anh không biết rằng bởi vì một món đồ mà anh nhìn nhiều hơn chút mà em đã muốn móc tiền mua cho anh.
Anh không biết những con vật mà anh thích nhất định sẽ biến thành thú cưng tương lai của em. Anh không biết em đối với anh tình cảm có bao sâu, em sợ biết bao anh sẽ nói câu:" Anh phải đi. "
Cho nên khi anh nói anh muốn đi, em phải dốc hết sự nhẫn nại và dũng cảm của cả đời em mới có thể kìm nén nước mắt của mình.
Thực ra thật mà nói, nhiều lúc tôi cảm thấy trong thời đại thế này, yêu một người thật sự quá dễ dàng rồi. Đề tài Tam Ngôn Lưỡng Ngữ thêm chút hảo cảm thêm vào gặp mặt lần đầu đã đem lòng thích, từ nghe nói đến sự ưu tú đến tùy tiện tìm một cái lý do, thì đã có thể yêu một người.
Giống như tình yêu là một loại bánh mì năm tệ mà bạn có thể mua tại cửa hàng tiện lợi, kệ để hàng sẽ không thiếu, thương gia cũng sẽ không tăng giá.
Mà những người qua đường đều có thể vì đói mà mua một cái, chỉ là mọi người đều không biết hạn sử dụng của bánh mì trong tay mình.
Trước khi bạn mở ra, bạn không biết. Sau khi bạn mở nó ra, bạn cũng không biết, chỉ khi bạn ăn xong rồi, bạn mới biết được.
Bởi vì tình yêu tùy ý cũng không thiếu hụt như thế, khiến tôi đối với thế giới này tràn đầy không hiểu rõ được. Mà tôi cũng kì quái đối với tình cảm sơ sài như vậy, vì sao còn chấp nhận người theo đuổi?
Vì sao trên miệng nói người thà ít mà tốt, hành động thì vẫn nói yêu thì yêu thôi. Mỗi người đều giống như đứa ngốc chạy theo như vịt. Thợ săn mở súng còn quay lại nhìn xem cái gì đang kinh động đến mình, mà kết quả cuối cùng nhưng đều là sa vào tay thợ săn.
Nhưng đáng tiếc là, tôi cũng là một trong số họ.
Khi hai người ở bên nhau chẳng phải đều là vì yêu nhau, nhiều lúc là vì nhất thời động lòng hoặc cảm thấy hứng thú, cảm thấy phù hợp.
Cho nên rất nhiều tình cảm chia tay trong đau khổ, có người thống khổ, cũng có người thấy vô vị.
Chuyện của tôi cùng anh ta không có gì đặc biệt, bắt đầu là tôi si dại chờ đợi anht ta, mà anh ta trước sau chẳng thèm nhìn lại.
Sau đó cũng không biết điều gì khiến anh ta đối với thế giới này cảm thấy mệt mỏi cùng bất an, thế là anh ta nhớ đến tôi.
Liền cơ duyên xảo hợp đều nói không ra, chỉ là vì tôi đều luôn ở phía sau anh ta không chịu rời đi, cho nên anh ta tự nhiên có thể ung dung dễ dàng tìm thấy tôi.
Song tình yêu một phía, có thể tưởng tượng rằng nó sẽ không diễn ra suôn sẻ. Chuyện của hai người, nhưng lại dựa vào một người khổ sở chống đỡ.
Bạn đoán xem, người bị thương là ai trong số họ?
Thế là nhiệt liệt không quá ba ngày anh ta quay lại dáng vẻ trước kia, từng không nóng không lạnh đối với tôi, có lẽ là xuất phát từ sự áy náy đối với tôi, ngẫu nhiên anh ấy sẽ quan tâm tôi hơn so với trước đây. Cũng chính vì sự quan tâm nhỏ bé không đáng kể đó, cùng tự mê muội khiến tôi bế tắc trong ba năm.
Thực ra nói thật mà nói từ lúc bắt đầu tôi đã biết, một ngày nào đó, anh ấy sẽ rời xa tôi.
Nhưng chết người là, tôi vẫn cứ khăng khăng không buông được.
Thế là tôi giả vờ không để ý đến những ái muộn của anh ấy đối với cô gái khác, vờ không để ý đến anh ấy say rượu thâu đêm không về, vờ không để ý đến anh ấy nói với tôi không baio giờ vượt quá ba câu.
Mặc dù vậy, tôi dường như vẫn không có cách nào lừa dối bản thân được. Suy cho cùng trên thế giới này không có người nào một mình có thể chịu đựng được người mà mình yêu sâu đậm không yêu mình.
Sau đó sau khi chia tay tôi rất bình thản, ba năm này đã đem sự nhiệt tình cùng yêu thích của tôi đối với anh ấy hao mòn sạch sẽ.
Trừ một hơi tình yêu trong lòng làm sao cũng chùi không hết, tôi chẳng qua còn thừa lại cái cơ thể này.
Mà anh ấy, thoải mái hơn tôi nhiều. Tôi nhìn ra lúc chia tay anh ấy đột nhiên buông lỏng vai, tôi biết ba năm này chúng tôi bất quá chỉ là giày vò nhau, nhưng tôi vẫn là rất buồn về hành động cùng ý nguyện của anh ta lúc chia tay tôi.
Tôi đã từng nghĩ rằng, không yêu nhau, đó là vì tôi không đủ nỗ lực. Hiện tại tôi hiểu rồi, tình yêu thật sự không phải chuyện một người có thể quyết định.
Chia tay cũng tốt, ít ra không cần lại vì anh ta mà đấu tranh cực khổ, không cần vì một câu nói của anh ta cùng người khác mà đau buồn cả ngày, cũng không cần lo lắng bản thân làm sai cái gì.
Chia tay là cho anh ta một con đường sống, cũng buông tha cho chính mình.
Lúc thích chúng ta có thể lao vào vòng tay đối phương một cách nhiệt tình, lúc chia tay, cũng nên gọn gàng sạch sẽ nhanh nhẹn nói lời tạm biệt.
Vẫn là muốn nói câu thổ đến cặn bã, ai rời xa ai, còn không phải sống rất tốt. Hà cớ gì khiến bản thân ngày ngày ủ rũ, tỏ ra dáng vẻ sống không bằng chết?
Chúng ta không phải diễn viên, không có nhiều người như vậy xem chúng ta biểu diễn, cũng không có nhiều người như vậy có thể đối với sự thống khổ của chúng ta cảm động.
Tôi biết, có rất nhiều người gặp phải tình cảm như vậy, cũng biết có rất nhiều người như vậy, bị tổn thương giống tôi, nhưng trong khoảng thời gian rảnh rỗ của cuộc sống nhớ đến gì.
Nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ cho chúng ta một kết quả, mà kết quả này bắt đầu từ khi nào, phụ thuộc vào sự lựa chọn của chúng ta.
Bạn bè xung quanh đều sẽ hỏi chúng ta, vì một người từng rời xa bạn, cuộc sống qua ngày tinh thần sa sút như vậy, rốt cuộc có đáng hay không?
Nếu đặt ở trước kia tôi nhất định sẽ nói, tôi chính là nguyện ý, tôi chính là thích anh ấy, chính là nghĩ đến anh ấy, chính là buông không được anh. Nhưng hiện tại nếu bạn hỏi tôi vấn đề đồng dạng, tôi nhất định sẽ trả lời bạn. Tôi chỉ không nỡ cái khoảnh khắc hai người yêu nhau đó, nhưng tôi rất nhanh sẽ tốt lên thôi. Tôi nguyện ý buônh tha anh ấy cũng buông tha chính
Mình. Rất nhiều thính giả sẽ hỏi tôi, rõ ràng biết rằng anh ta không yêu tôi, nhưng tôi không có cách nào quên anh ấy, tôi nên làm sao?
Chúng tôi chia tay rồi, nhưng tôi vẫn ngày đêm nhớ anh ấy, tôi nên làm sao đây?
Thành thật mà nói, tôi cũng không biết phải làm thế nào, khi tôi cùng bạn đồng dạng đau khổ, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tôi không phải một ai trong số các bạn, nhưng vì tôi cùng các bạn giống nhau, tôi cũng đã trải qua một khoảng thời gian đau buồn như thế cho nên tôi đặc biệt có thể hiểu cùng lĩnh hội được sự thống khổ đó.
Nhưng đáng tiếc là, tôi vĩnh viễn không có cách nào biết được trọn vẹn những tình tiết nhỏ nhặt trong tình cảm cho nên tôi cũng không có cách nào đưa ra một bộ" phương án "trọn vẹn.
Tuy nhiên sự thật là, sau khi trải qua một số chuyện chúng ta sẽ phát hiện, trên thế giới này trừ bản thân mình ra chính là không có ai có thể chân chính giúp chúng ta thoát khỏi sự mịt mù của thất tình.
Và những đạo lý trong tình yêu người chỉ sẽ buông xuống cùng học cách nhìn xa hơn mới có thể thấu hiểu thấu đáo rõ ràng.
Nhưng có một điều, tôi có thể chắc chắn, đó chính là vô luận kết quả là tốt hay xấu, chung quy, chúng ta đều có thể đạt được một kết quả, mà kết quả đó, sẽ không ở bên người đó nữa. Nhưng không sao cả, vì quên đi là bài học cả đời của mỗi chúng ta, nó cùng chia cách giống nhau, chúng ta vĩnh viễn không nguyện chấp nhận nhưng lại nhất thiết nhẫn nhịn học cách tiếp nhận.
Thực ra, thế giới này rất tốt, thật đấy, không cần cả ngày chết đi sống lại để nhớ đến ai, bạn nghĩ xem, anh ta thật sự tốt như vậy sao?
Anh ta cáu kỉnh rất hung dữ, khi anh ta đánh rắm rất thối, bộ dạng anh ta tỉnh dậy rất khó nhìn, lúc anh ta ăn luôn là gương mặt ăn như hổ đói, giống như cả đời chưa được ăn bao giờ.
Bạn nghĩ xem, anh ta rất tốt sao?
Nếu anh ta đã lựa chọn rời xa bạn, vậy bạn hãy để anh ta đi đi. Có lẽ, ngày mai bạn sẽ gặp được một người, nhưng điều kiện trước tiên là, bạn phải đảm bảo chắc chắn rằng khi bạn gặp người đó phải là bộ dạng sạch sẽ mà thanh mát. Chân chính quên đi, chứ không phải là do nỗ lực. Tôi biết bạn có thể.
Cuối cùng chia sẻ một đoạn trong" nước Mỹ một thời "có câu nói:" Khi tôi không còn hứng thú đối với thế sự, tôi sẽ nghĩ đến bạn, nghĩ đến bạn đang sống, đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới, tôi liền nguyện ý chấp nhận tất cả. Sự tồn tại của bạn đối với tôi mà nói, rất quan trọng."
Thực ra, ai cũng không cần quá mức lưu luyến nhau, sự tồn tại của mỗi sinh mệnh đều là một kì tích, cũng đều xứng đáng được trân trọng. Người đó, có lẽ đối với bạn mà nói rất quan trọng rất khó quên, nhưng bạn phải nhớ rằng, vĩnh viễn không cần vì một người dứt khoát quay đầu rời đi mà quên đi chính mình. Những lời này, dành cho các bạn, cũng dành cho bản thân tôi.
Dùng một câu mà nói, khi em mệt mỏi với sự thật, em liền nhớ đến anh.
Nghĩ đến anh đang sống, đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới, em liền nguyện ý chấp nhận tất cả.
Sự tồn tại của anh đối với em rất quan trọng.
Em có một vấn đề muốn hỏi anh, anh cuối cùng là vì sao mới yêu em?
Nếu như lúc đầu anh đã chuẩn bị rời đi, vậy thì đừng nên đến yêu em, đừng vì rung động, đừng vì hảo cảm, đừng vì muốn thử một chút, đừng vì em đối với anh quá tốt, đừng vì mắc nợ.
Hơn nữa khi không thể xác định cho em tương lai thì đừng vội vàng yêu em, bởi vì anh không biết chỉ cần nhìn em một cách ấm áp thì đã có thể dễ dàng bắt được em.
Anh không biết vì một câu nói muốn ăn đồ ngọt của anh, em đã chạy khắp tất cả các cửa hàng bánh gần đó để mua bánh ngọt mà anh muốn ăn. Anh không biết rằng bởi vì một món đồ mà anh nhìn nhiều hơn chút mà em đã muốn móc tiền mua cho anh.
Anh không biết những con vật mà anh thích nhất định sẽ biến thành thú cưng tương lai của em. Anh không biết em đối với anh tình cảm có bao sâu, em sợ biết bao anh sẽ nói câu:" Anh phải đi. "
Cho nên khi anh nói anh muốn đi, em phải dốc hết sự nhẫn nại và dũng cảm của cả đời em mới có thể kìm nén nước mắt của mình.
Thực ra thật mà nói, nhiều lúc tôi cảm thấy trong thời đại thế này, yêu một người thật sự quá dễ dàng rồi. Đề tài Tam Ngôn Lưỡng Ngữ thêm chút hảo cảm thêm vào gặp mặt lần đầu đã đem lòng thích, từ nghe nói đến sự ưu tú đến tùy tiện tìm một cái lý do, thì đã có thể yêu một người.
Giống như tình yêu là một loại bánh mì năm tệ mà bạn có thể mua tại cửa hàng tiện lợi, kệ để hàng sẽ không thiếu, thương gia cũng sẽ không tăng giá.
Mà những người qua đường đều có thể vì đói mà mua một cái, chỉ là mọi người đều không biết hạn sử dụng của bánh mì trong tay mình.
Trước khi bạn mở ra, bạn không biết. Sau khi bạn mở nó ra, bạn cũng không biết, chỉ khi bạn ăn xong rồi, bạn mới biết được.
Bởi vì tình yêu tùy ý cũng không thiếu hụt như thế, khiến tôi đối với thế giới này tràn đầy không hiểu rõ được. Mà tôi cũng kì quái đối với tình cảm sơ sài như vậy, vì sao còn chấp nhận người theo đuổi?
Vì sao trên miệng nói người thà ít mà tốt, hành động thì vẫn nói yêu thì yêu thôi. Mỗi người đều giống như đứa ngốc chạy theo như vịt. Thợ săn mở súng còn quay lại nhìn xem cái gì đang kinh động đến mình, mà kết quả cuối cùng nhưng đều là sa vào tay thợ săn.
Nhưng đáng tiếc là, tôi cũng là một trong số họ.
Khi hai người ở bên nhau chẳng phải đều là vì yêu nhau, nhiều lúc là vì nhất thời động lòng hoặc cảm thấy hứng thú, cảm thấy phù hợp.
Cho nên rất nhiều tình cảm chia tay trong đau khổ, có người thống khổ, cũng có người thấy vô vị.
Chuyện của tôi cùng anh ta không có gì đặc biệt, bắt đầu là tôi si dại chờ đợi anht ta, mà anh ta trước sau chẳng thèm nhìn lại.
Sau đó cũng không biết điều gì khiến anh ta đối với thế giới này cảm thấy mệt mỏi cùng bất an, thế là anh ta nhớ đến tôi.
Liền cơ duyên xảo hợp đều nói không ra, chỉ là vì tôi đều luôn ở phía sau anh ta không chịu rời đi, cho nên anh ta tự nhiên có thể ung dung dễ dàng tìm thấy tôi.
Song tình yêu một phía, có thể tưởng tượng rằng nó sẽ không diễn ra suôn sẻ. Chuyện của hai người, nhưng lại dựa vào một người khổ sở chống đỡ.
Bạn đoán xem, người bị thương là ai trong số họ?
Thế là nhiệt liệt không quá ba ngày anh ta quay lại dáng vẻ trước kia, từng không nóng không lạnh đối với tôi, có lẽ là xuất phát từ sự áy náy đối với tôi, ngẫu nhiên anh ấy sẽ quan tâm tôi hơn so với trước đây. Cũng chính vì sự quan tâm nhỏ bé không đáng kể đó, cùng tự mê muội khiến tôi bế tắc trong ba năm.
Thực ra nói thật mà nói từ lúc bắt đầu tôi đã biết, một ngày nào đó, anh ấy sẽ rời xa tôi.
Nhưng chết người là, tôi vẫn cứ khăng khăng không buông được.
Thế là tôi giả vờ không để ý đến những ái muộn của anh ấy đối với cô gái khác, vờ không để ý đến anh ấy say rượu thâu đêm không về, vờ không để ý đến anh ấy nói với tôi không baio giờ vượt quá ba câu.
Mặc dù vậy, tôi dường như vẫn không có cách nào lừa dối bản thân được. Suy cho cùng trên thế giới này không có người nào một mình có thể chịu đựng được người mà mình yêu sâu đậm không yêu mình.
Sau đó sau khi chia tay tôi rất bình thản, ba năm này đã đem sự nhiệt tình cùng yêu thích của tôi đối với anh ấy hao mòn sạch sẽ.
Trừ một hơi tình yêu trong lòng làm sao cũng chùi không hết, tôi chẳng qua còn thừa lại cái cơ thể này.
Mà anh ấy, thoải mái hơn tôi nhiều. Tôi nhìn ra lúc chia tay anh ấy đột nhiên buông lỏng vai, tôi biết ba năm này chúng tôi bất quá chỉ là giày vò nhau, nhưng tôi vẫn là rất buồn về hành động cùng ý nguyện của anh ta lúc chia tay tôi.
Tôi đã từng nghĩ rằng, không yêu nhau, đó là vì tôi không đủ nỗ lực. Hiện tại tôi hiểu rồi, tình yêu thật sự không phải chuyện một người có thể quyết định.
Chia tay cũng tốt, ít ra không cần lại vì anh ta mà đấu tranh cực khổ, không cần vì một câu nói của anh ta cùng người khác mà đau buồn cả ngày, cũng không cần lo lắng bản thân làm sai cái gì.
Chia tay là cho anh ta một con đường sống, cũng buông tha cho chính mình.
Lúc thích chúng ta có thể lao vào vòng tay đối phương một cách nhiệt tình, lúc chia tay, cũng nên gọn gàng sạch sẽ nhanh nhẹn nói lời tạm biệt.
Vẫn là muốn nói câu thổ đến cặn bã, ai rời xa ai, còn không phải sống rất tốt. Hà cớ gì khiến bản thân ngày ngày ủ rũ, tỏ ra dáng vẻ sống không bằng chết?
Chúng ta không phải diễn viên, không có nhiều người như vậy xem chúng ta biểu diễn, cũng không có nhiều người như vậy có thể đối với sự thống khổ của chúng ta cảm động.
Tôi biết, có rất nhiều người gặp phải tình cảm như vậy, cũng biết có rất nhiều người như vậy, bị tổn thương giống tôi, nhưng trong khoảng thời gian rảnh rỗ của cuộc sống nhớ đến gì.
Nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ cho chúng ta một kết quả, mà kết quả này bắt đầu từ khi nào, phụ thuộc vào sự lựa chọn của chúng ta.
Bạn bè xung quanh đều sẽ hỏi chúng ta, vì một người từng rời xa bạn, cuộc sống qua ngày tinh thần sa sút như vậy, rốt cuộc có đáng hay không?
Nếu đặt ở trước kia tôi nhất định sẽ nói, tôi chính là nguyện ý, tôi chính là thích anh ấy, chính là nghĩ đến anh ấy, chính là buông không được anh. Nhưng hiện tại nếu bạn hỏi tôi vấn đề đồng dạng, tôi nhất định sẽ trả lời bạn. Tôi chỉ không nỡ cái khoảnh khắc hai người yêu nhau đó, nhưng tôi rất nhanh sẽ tốt lên thôi. Tôi nguyện ý buônh tha anh ấy cũng buông tha chính
Mình. Rất nhiều thính giả sẽ hỏi tôi, rõ ràng biết rằng anh ta không yêu tôi, nhưng tôi không có cách nào quên anh ấy, tôi nên làm sao?
Chúng tôi chia tay rồi, nhưng tôi vẫn ngày đêm nhớ anh ấy, tôi nên làm sao đây?
Thành thật mà nói, tôi cũng không biết phải làm thế nào, khi tôi cùng bạn đồng dạng đau khổ, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tôi không phải một ai trong số các bạn, nhưng vì tôi cùng các bạn giống nhau, tôi cũng đã trải qua một khoảng thời gian đau buồn như thế cho nên tôi đặc biệt có thể hiểu cùng lĩnh hội được sự thống khổ đó.
Nhưng đáng tiếc là, tôi vĩnh viễn không có cách nào biết được trọn vẹn những tình tiết nhỏ nhặt trong tình cảm cho nên tôi cũng không có cách nào đưa ra một bộ" phương án "trọn vẹn.
Tuy nhiên sự thật là, sau khi trải qua một số chuyện chúng ta sẽ phát hiện, trên thế giới này trừ bản thân mình ra chính là không có ai có thể chân chính giúp chúng ta thoát khỏi sự mịt mù của thất tình.
Và những đạo lý trong tình yêu người chỉ sẽ buông xuống cùng học cách nhìn xa hơn mới có thể thấu hiểu thấu đáo rõ ràng.
Nhưng có một điều, tôi có thể chắc chắn, đó chính là vô luận kết quả là tốt hay xấu, chung quy, chúng ta đều có thể đạt được một kết quả, mà kết quả đó, sẽ không ở bên người đó nữa. Nhưng không sao cả, vì quên đi là bài học cả đời của mỗi chúng ta, nó cùng chia cách giống nhau, chúng ta vĩnh viễn không nguyện chấp nhận nhưng lại nhất thiết nhẫn nhịn học cách tiếp nhận.
Thực ra, thế giới này rất tốt, thật đấy, không cần cả ngày chết đi sống lại để nhớ đến ai, bạn nghĩ xem, anh ta thật sự tốt như vậy sao?
Anh ta cáu kỉnh rất hung dữ, khi anh ta đánh rắm rất thối, bộ dạng anh ta tỉnh dậy rất khó nhìn, lúc anh ta ăn luôn là gương mặt ăn như hổ đói, giống như cả đời chưa được ăn bao giờ.
Bạn nghĩ xem, anh ta rất tốt sao?
Nếu anh ta đã lựa chọn rời xa bạn, vậy bạn hãy để anh ta đi đi. Có lẽ, ngày mai bạn sẽ gặp được một người, nhưng điều kiện trước tiên là, bạn phải đảm bảo chắc chắn rằng khi bạn gặp người đó phải là bộ dạng sạch sẽ mà thanh mát. Chân chính quên đi, chứ không phải là do nỗ lực. Tôi biết bạn có thể.
Cuối cùng chia sẻ một đoạn trong" nước Mỹ một thời "có câu nói:" Khi tôi không còn hứng thú đối với thế sự, tôi sẽ nghĩ đến bạn, nghĩ đến bạn đang sống, đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới, tôi liền nguyện ý chấp nhận tất cả. Sự tồn tại của bạn đối với tôi mà nói, rất quan trọng."
Thực ra, ai cũng không cần quá mức lưu luyến nhau, sự tồn tại của mỗi sinh mệnh đều là một kì tích, cũng đều xứng đáng được trân trọng. Người đó, có lẽ đối với bạn mà nói rất quan trọng rất khó quên, nhưng bạn phải nhớ rằng, vĩnh viễn không cần vì một người dứt khoát quay đầu rời đi mà quên đi chính mình. Những lời này, dành cho các bạn, cũng dành cho bản thân tôi.
Chỉnh sửa cuối: