Bài viết: 362 



Anh đi rồi biền biệt
Em vẫy gọi nghìn trùng
Rã rời bàn tay mỏi
Cũng chỉ là mông lung.
Em ngồi đong nỗi nhớ
Sóng ngoài kia vỗ về
Thôi tạ từ ngày cũ
Đường đời còn nhiêu khê.
Xin một lần anh nói
Mình chẳng còn của nhau
Để em đừng hoài vọng
Con tim đừng nhói đau.
Mai này ta gặp lại.
Mình sẽ như thế nào
Bẽ bàng duyên tình cũ
Có còn bàng hoàng nỗi đau.
(Không nhớ tên tác giả)
Em vẫy gọi nghìn trùng
Rã rời bàn tay mỏi
Cũng chỉ là mông lung.
Em ngồi đong nỗi nhớ
Sóng ngoài kia vỗ về
Thôi tạ từ ngày cũ
Đường đời còn nhiêu khê.
Xin một lần anh nói
Mình chẳng còn của nhau
Để em đừng hoài vọng
Con tim đừng nhói đau.
Mai này ta gặp lại.
Mình sẽ như thế nào
Bẽ bàng duyên tình cũ
Có còn bàng hoàng nỗi đau.
(Không nhớ tên tác giả)

Đôi lời lảm nhảm: Hôm nay tình cờ viết về chuyện tình yêu tan vỡ, lòng chợt nhớ về một bài thơ buồn mình đã được đọc từ rất lâu, lâu đến mức chẳng nhớ nổi tựa và tên tác giả. Chỉ biết rằng lần đầu tiên thất tình, mình đã giấu kín nỗi buồn vào trong sâu thẳm và tìm sự đồng cảm bằng những bài thơ khắc khoải như thế để tự cân bằng cảm xúc bằng suy nghĩ rằng cũng có người còn đau khổ hơn mình.
Chia tay một mối tình là điều chưa bao giờ dễ dàng. Bài thơ này đã hằn sâu trong tâm trí, để bây giờ bao nhiêu năm đã qua mà mỗi lần buồn mình lại nhớ đến nó.
Mong tác giả sáng tác bài thơ này nếu tình cờ lạc vào đây và có đọc được xin tha thứ, vì mình trót lỡ thích những vẫn thơ của bạn và chưa xin phép bạn mà đã đăng.
Chỉnh sửa cuối: