[COLOR=rgb(102, 0, 0) ]Chương 9 :(Cường) Ngoại tâm lý học[/COLOR]
Những hiện tượng giới khoa học không giải thích được thì luôn mặc định bị kết án là dị thường. Đó chính là sự thiển cận của nền khoa học hiện đại. Hiển nhiên, ta chẳng thể phủ định sự hiện hữu của chúng trên thế gian này, một sự hiện hữu như có như không, chẳng thể nắm bắt, chẳng thể đong đếm, càng chẳng thể lý giải.
* * *
Tôi chẳng phải đạo sĩ gì như lũ ngu ngốc ấy vẫn nghĩ. Nghĩ gì thì nghĩ, tôi đủ thời gian để chơi đùa với chúng trong khoảng thời gian rảnh rỗi này. Cũng vừa hay, đúng thời điểm tôi muốn kiểm nghiệm nghiên cứu bây lâu của mình.
Sự biến mất của ông lão bệnh nhân tâm thần hay xác chết con chó cũng đều là trò lừa bịp mà con nhóc Dương Cầm bày ra để dẫn dắt tên nhà giàu hách dịch và đám tay chân của hắn. Có mắt mà như mù, mũi rõ ràng để ngửi chứ đâu phải để dắt, thật đúng là lũ vô dụng ngu ngốc.
Nhà du hành vũ trụ người Nga đã đến được tương lai trước 0, 02s theo ghi nhận của giới khoa học khi di chuyển cùng trạm ISS với tốc độ 7660m/s trong quỹ đạo Trái Đất. Lực hấp dẫn của Trái Đất quá yếu nên sự "giãn nở thời gian" gây ra nhờ tốc độ của ISS là rất nhỏ. Vì vậy, cần có nguồn năng lượng đủ lớn thì hoàn toàn có thể dựa vào quá trình giãn nở thời gian để dịch chuyển xuyên không. Sự biến mất của Thời chính là một minh chứng vô cùng thuyết phục. Tuy nhiên, nguồn năng lượng trong tay tôi chỉ có thể đưa hắn ta di chuyển ở một cự ly gần. Tôi cũng không dám chắc, việc dịch chuyển ấy có hoặc sẽ tác động thế nào đến não bộ loài người.
Trong một căn phòng của Chợ Phố, một đoạn hội thoại diễn ra, duy chỉ có hai người, một khoảng hồi tưởng, chẳng có giám đốc bệnh viện, cũng chẳng có bảo vệ, chỉ đơn giản là hai con người đã từng là! Đã qua nhiều năm, chỉ có mái tóc chuối tiêu là minh chứng của thời gian lặng lẽ biến chuyển, nhiệt huyết năm xưa vẫn chẳng chút thay đổi, không một dấu hiệu thuyên giảm.
"Nếu việc này diễn ra sớm hơn bốn mươi năm thì có lẽ chúng ta sẽ không như bây giờ!"
Ngồi trên ghế sofa, thả một hơi khói nhẹ, Tín, hay cũng chính là giám đốc bệnh viện tâm thần thở dài cất lời.
Trầm ngâm hồi lâu, tôi vu vơ cất lời: "Vạn sự như ý thì chúng ta đã chẳng ngồi đây như lúc này, chí ít cũng đủ chứng mình rằng công sức ngần ấy năm của chúng ta chẳng phải đồ bỏ, không phải sao?".
Chắc hẳn mọi người sẽ rất bất ngờ về nội dung trò chuyện của chúng tôi, sẽ càng bất ngờ hơn là mối quan hệ giữa chúng tôi.
Năm xưa, chúng tôi đều là đồng nghiệp trong một viện nghiên cứu. Dựa vào bối cảnh sinh sống có phần ly kỳ của tôi, tôi đã tự đề xuất nghiên cứu ngoại (cận) tâm lý học, những thứ tưởng chừng chỉ như tín ngưỡng tôn giáo hay mê tín dị đoan, và đương nhiên chẳng một nhà khoa học nào thời điểm bấy giờ tin tưởng vào những giả thuyết của chúng tôi đưa ra.
"Dương Cầm vốn là người của chúng ta, được cử tới đây để làm nghiên cứu về việc Dopamine trong não có thể gây tâm thần phân liệt, chỉ không ngờ cô bé đó lại gây cho chúng ta không ít phiền toái." – Tín cất lời bất lực.
"Tôi không muốn can thiệp vào mạch chảy của định mệnh và thiện ác, bọn chúng đều là tự rước họa vào thân. Cho chúng về điểm xuất phát được rồi."
Dáng vẻ thật sự của tôi khác hẳn bộ dạng khúm núm hèn mọn giả tạo thường ngày dù vẫn là khuôn mặt ấy, hình dạng ấy. Bộ dạng đó theo tôi suốt ngần ấy năm, dù có nhập tâm diễn thế nào tôi cũng chẳng bao giờ quên đi chính mình.
Chúng tôi nghiên cứu về cận tâm lý hay còn gọi là parapsychology, đối tượng nghiên cứu gồm ba nhóm là ngoại cảm, viễn di sinh học và các hiện tượng liên quan với sự tồn tại sau khi chết.
Ngiên cứu của chúng tôi đã bị giới khoa học chỉ trích vô cùng nặng nề, bị cưỡng ép chấm dứt và tiêu hủy toàn bộ tài liệu bởi kết quả sơ khai trái ngược hoàn toàn với nền tảng khoa học mà con người đã thiết lập được, bác bỏ thành tựu của khoa học hiện đại trong suốt hơn ba trăm năm trước đó, vì dường như cận tâm lý trái ngược với các quy luật vật lý như bảo toàn năng lượng, dẫn truyền thông tin.. Cả nhóm nghiên cứu của tôi cũng bị buộc dừng hoạt động và yêu cầu dừng lại toàn bộ công trình nghiên cứu với lý do "vi phạm quy tắc đạo đức nghiên cứu". Thậm chí, còn từng có một nhà vật lý học không tiếc lời mỉa mai chúng tôi: "Việc trọng dụng mấy người kém cỏi, cũ kỹ, lệch lạc và đặc biệt thiếu văn hóa chính là một liều thuốc độc." Nghe chừng cũng thật thuyết phục. Họ thậm chí còn gắn cận tâm lý với tín ngưỡng và tôn giáo, và cho rằng chúng tôi đang góp phần khôi phục sự mê tín dị đoan.
Người phụ nữ của tôi cũng bởi lý do đó mà vĩnh biệt thế gian này. Phải, em ra đi một cách uất ức, khi chúng tôi không còn chung tiếng nói, trái ngược quan điểm. Em bị lũ nhà khoa học ngu ngốc nhồi nhét vào đầu những thứ dập khuôn vô vị, những thứ tầm thường mà thấp kém. Cái chết của em càng là động lực mạnh mẽ thúc đẩy tôi nghiên cứu về những thứ đó, ham muốn liên hệ với linh hồn bằng phương thức khoa học nhất đã không ngừng lớn dần trong tôi, chưa từng dừng lại.
Những người trụ cột khi đó đã đầu hàng vô điều kiện, chấm dứt hoạt động nghiên cứu, dĩ nhiên, chỉ dừng lại ở mặt danh nghĩa. Lý do tồn tại duy nhất của tôi chỉ muốn chứng tỏ cho cả thế giới thấy được rằng đâu mới là cội nguồn gốc rễ của chân lý, và chỉ mong muốn một lần nữa thôi được chạm vào hơi thở của em. Nhiệt huyết như ngọn dung nham âm ỉ chảy trong cơ thể, có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Chúng tôi dần dần biến mất và tìm một nơi thật thích hợp để tiếp tục những nghiên cứu dở dang. Viện tâm thần thật sự là một nơi thích hợp, chúng tôi đã tiến hành không ít những nghiên cứu trên những người bệnh nhân tâm thần. Những người được lựa chọn nghiên cứu hầu hết đều là những người bị sang trấn tâm lý do mất người thân, bị đưa đến viện tâm thần do "hoang tưởng" hay thậm chí là trên những đứa trẻ.
Đã qua hơn bốn mươi năm, sự đột phá duy nhất chỉ có giải thích khả năng bắt tín hiệu nhỏ yếu từ xa bằng ngưng tụ sinh học và hệ xử lý tiềm thức độ nhạy cao; giải thích một số yếu tố của xuất hồn, kinh nghiệm cận tử, luân hồi.. bằng các hoạt động vô thức hay bằng các rối loạn tâm thần như nhân cách phân ly hay đa nhân cách và gần đây nhất là ứng dụng thành quả của nghiên cứu dạng năng lượng gây nên sự giãn nở thời gian.
Tôi thừa nhận, nghiên cứu trên cơ thể con người, đặc biệt là trẻ nhỏ hoàn toàn vi phạm đạo đức nghiên cứu, nhưng ngoại tâm lý nằm ngoài phạm vi của khoa học rồi, cũng ai chẳng biết thứ chúng tôi làm với chúng là gì.
"Hiện tại, tôi cần anh đưa tất cả những con người có mặt ở căn phòng đó khi tôi sử dụng năng lượng ấy xuất hiện tại nơi này, Dương Cầm, Hà An, và đặc biệt là Thời. Hãy đưa bọn chúng trở lại đây bằng lý do chính đáng nhất, để chúng ta tiện nghiên cứu trên chúng. Tôi đã chờ ngày này lâu rồi."
Chất giọng trầm khàn của tôi như khiến cho không gian thêm phầm u ám. Chấm dứt câu nói của tôi là một khoảng tĩnh lặng bao trùm. Bình tĩnh đợi lão Tín cất lời.
"Bọn chúng đều có gia thế hùng hậu hậu thuẫn phía sau, việc này có lẽ sẽ cần một chút thời gian."
Trầm ngâm hồi lâu, rít mạnh hết điếu thuốc, cắm mạnh vào gạt tàn, lão cất lời.
"Bao lâu tôi cũng đợi."
* * *
Màn đêm buông xuống.
Đứng dưới gốc trầm hương, bộ dạng thẫn thờ. Đừng ai băn khoăn sao tôi còn có thể đứng ở đây, đôi chút Dạ Miên Thảo còn sót lại chẳng đủ tác động đến tôi.
Tôi lại đến thăm em đây!
Tình yêu của tôi! Bọn chúng đã không ít người biết đến sự xuất hiện của em, nhưng đều cho rằng tôi yêu một cái cây. Thật nực cười. Đúng là ngu xuẩn, một cái cây thì có thể làm gì?
Tình yêu của tôi chỉ dành cho em, linh hồn em dựa vào khí mộc dưỡng mà trường tồn, được phong ấn vào linh khí, khảm sâu vào nơi đây. Có phải, bây giờ tôi nên mang em theo bên mình không? Hãy đợi tôi, không bao lâu nữa tôi sẽ khiến em có thể cất lời, sẽ sớm thôi!
Lần này, chính tôi sẽ mang thứ mùi ấy về đây, chiếm lĩnh và điều khiển chúng.
* * *
Tôi chẳng phải đạo sĩ gì như lũ ngu ngốc ấy vẫn nghĩ. Nghĩ gì thì nghĩ, tôi đủ thời gian để chơi đùa với chúng trong khoảng thời gian rảnh rỗi này. Cũng vừa hay, đúng thời điểm tôi muốn kiểm nghiệm nghiên cứu bây lâu của mình.
Sự biến mất của ông lão bệnh nhân tâm thần hay xác chết con chó cũng đều là trò lừa bịp mà con nhóc Dương Cầm bày ra để dẫn dắt tên nhà giàu hách dịch và đám tay chân của hắn. Có mắt mà như mù, mũi rõ ràng để ngửi chứ đâu phải để dắt, thật đúng là lũ vô dụng ngu ngốc.
Nhà du hành vũ trụ người Nga đã đến được tương lai trước 0, 02s theo ghi nhận của giới khoa học khi di chuyển cùng trạm ISS với tốc độ 7660m/s trong quỹ đạo Trái Đất. Lực hấp dẫn của Trái Đất quá yếu nên sự "giãn nở thời gian" gây ra nhờ tốc độ của ISS là rất nhỏ. Vì vậy, cần có nguồn năng lượng đủ lớn thì hoàn toàn có thể dựa vào quá trình giãn nở thời gian để dịch chuyển xuyên không. Sự biến mất của Thời chính là một minh chứng vô cùng thuyết phục. Tuy nhiên, nguồn năng lượng trong tay tôi chỉ có thể đưa hắn ta di chuyển ở một cự ly gần. Tôi cũng không dám chắc, việc dịch chuyển ấy có hoặc sẽ tác động thế nào đến não bộ loài người.
Trong một căn phòng của Chợ Phố, một đoạn hội thoại diễn ra, duy chỉ có hai người, một khoảng hồi tưởng, chẳng có giám đốc bệnh viện, cũng chẳng có bảo vệ, chỉ đơn giản là hai con người đã từng là! Đã qua nhiều năm, chỉ có mái tóc chuối tiêu là minh chứng của thời gian lặng lẽ biến chuyển, nhiệt huyết năm xưa vẫn chẳng chút thay đổi, không một dấu hiệu thuyên giảm.
"Nếu việc này diễn ra sớm hơn bốn mươi năm thì có lẽ chúng ta sẽ không như bây giờ!"
Ngồi trên ghế sofa, thả một hơi khói nhẹ, Tín, hay cũng chính là giám đốc bệnh viện tâm thần thở dài cất lời.
Trầm ngâm hồi lâu, tôi vu vơ cất lời: "Vạn sự như ý thì chúng ta đã chẳng ngồi đây như lúc này, chí ít cũng đủ chứng mình rằng công sức ngần ấy năm của chúng ta chẳng phải đồ bỏ, không phải sao?".
Chắc hẳn mọi người sẽ rất bất ngờ về nội dung trò chuyện của chúng tôi, sẽ càng bất ngờ hơn là mối quan hệ giữa chúng tôi.
Năm xưa, chúng tôi đều là đồng nghiệp trong một viện nghiên cứu. Dựa vào bối cảnh sinh sống có phần ly kỳ của tôi, tôi đã tự đề xuất nghiên cứu ngoại (cận) tâm lý học, những thứ tưởng chừng chỉ như tín ngưỡng tôn giáo hay mê tín dị đoan, và đương nhiên chẳng một nhà khoa học nào thời điểm bấy giờ tin tưởng vào những giả thuyết của chúng tôi đưa ra.
"Dương Cầm vốn là người của chúng ta, được cử tới đây để làm nghiên cứu về việc Dopamine trong não có thể gây tâm thần phân liệt, chỉ không ngờ cô bé đó lại gây cho chúng ta không ít phiền toái." – Tín cất lời bất lực.
"Tôi không muốn can thiệp vào mạch chảy của định mệnh và thiện ác, bọn chúng đều là tự rước họa vào thân. Cho chúng về điểm xuất phát được rồi."
Dáng vẻ thật sự của tôi khác hẳn bộ dạng khúm núm hèn mọn giả tạo thường ngày dù vẫn là khuôn mặt ấy, hình dạng ấy. Bộ dạng đó theo tôi suốt ngần ấy năm, dù có nhập tâm diễn thế nào tôi cũng chẳng bao giờ quên đi chính mình.
Chúng tôi nghiên cứu về cận tâm lý hay còn gọi là parapsychology, đối tượng nghiên cứu gồm ba nhóm là ngoại cảm, viễn di sinh học và các hiện tượng liên quan với sự tồn tại sau khi chết.
Ngiên cứu của chúng tôi đã bị giới khoa học chỉ trích vô cùng nặng nề, bị cưỡng ép chấm dứt và tiêu hủy toàn bộ tài liệu bởi kết quả sơ khai trái ngược hoàn toàn với nền tảng khoa học mà con người đã thiết lập được, bác bỏ thành tựu của khoa học hiện đại trong suốt hơn ba trăm năm trước đó, vì dường như cận tâm lý trái ngược với các quy luật vật lý như bảo toàn năng lượng, dẫn truyền thông tin.. Cả nhóm nghiên cứu của tôi cũng bị buộc dừng hoạt động và yêu cầu dừng lại toàn bộ công trình nghiên cứu với lý do "vi phạm quy tắc đạo đức nghiên cứu". Thậm chí, còn từng có một nhà vật lý học không tiếc lời mỉa mai chúng tôi: "Việc trọng dụng mấy người kém cỏi, cũ kỹ, lệch lạc và đặc biệt thiếu văn hóa chính là một liều thuốc độc." Nghe chừng cũng thật thuyết phục. Họ thậm chí còn gắn cận tâm lý với tín ngưỡng và tôn giáo, và cho rằng chúng tôi đang góp phần khôi phục sự mê tín dị đoan.
Người phụ nữ của tôi cũng bởi lý do đó mà vĩnh biệt thế gian này. Phải, em ra đi một cách uất ức, khi chúng tôi không còn chung tiếng nói, trái ngược quan điểm. Em bị lũ nhà khoa học ngu ngốc nhồi nhét vào đầu những thứ dập khuôn vô vị, những thứ tầm thường mà thấp kém. Cái chết của em càng là động lực mạnh mẽ thúc đẩy tôi nghiên cứu về những thứ đó, ham muốn liên hệ với linh hồn bằng phương thức khoa học nhất đã không ngừng lớn dần trong tôi, chưa từng dừng lại.
Những người trụ cột khi đó đã đầu hàng vô điều kiện, chấm dứt hoạt động nghiên cứu, dĩ nhiên, chỉ dừng lại ở mặt danh nghĩa. Lý do tồn tại duy nhất của tôi chỉ muốn chứng tỏ cho cả thế giới thấy được rằng đâu mới là cội nguồn gốc rễ của chân lý, và chỉ mong muốn một lần nữa thôi được chạm vào hơi thở của em. Nhiệt huyết như ngọn dung nham âm ỉ chảy trong cơ thể, có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Chúng tôi dần dần biến mất và tìm một nơi thật thích hợp để tiếp tục những nghiên cứu dở dang. Viện tâm thần thật sự là một nơi thích hợp, chúng tôi đã tiến hành không ít những nghiên cứu trên những người bệnh nhân tâm thần. Những người được lựa chọn nghiên cứu hầu hết đều là những người bị sang trấn tâm lý do mất người thân, bị đưa đến viện tâm thần do "hoang tưởng" hay thậm chí là trên những đứa trẻ.
Đã qua hơn bốn mươi năm, sự đột phá duy nhất chỉ có giải thích khả năng bắt tín hiệu nhỏ yếu từ xa bằng ngưng tụ sinh học và hệ xử lý tiềm thức độ nhạy cao; giải thích một số yếu tố của xuất hồn, kinh nghiệm cận tử, luân hồi.. bằng các hoạt động vô thức hay bằng các rối loạn tâm thần như nhân cách phân ly hay đa nhân cách và gần đây nhất là ứng dụng thành quả của nghiên cứu dạng năng lượng gây nên sự giãn nở thời gian.
Tôi thừa nhận, nghiên cứu trên cơ thể con người, đặc biệt là trẻ nhỏ hoàn toàn vi phạm đạo đức nghiên cứu, nhưng ngoại tâm lý nằm ngoài phạm vi của khoa học rồi, cũng ai chẳng biết thứ chúng tôi làm với chúng là gì.
"Hiện tại, tôi cần anh đưa tất cả những con người có mặt ở căn phòng đó khi tôi sử dụng năng lượng ấy xuất hiện tại nơi này, Dương Cầm, Hà An, và đặc biệt là Thời. Hãy đưa bọn chúng trở lại đây bằng lý do chính đáng nhất, để chúng ta tiện nghiên cứu trên chúng. Tôi đã chờ ngày này lâu rồi."
Chất giọng trầm khàn của tôi như khiến cho không gian thêm phầm u ám. Chấm dứt câu nói của tôi là một khoảng tĩnh lặng bao trùm. Bình tĩnh đợi lão Tín cất lời.
"Bọn chúng đều có gia thế hùng hậu hậu thuẫn phía sau, việc này có lẽ sẽ cần một chút thời gian."
Trầm ngâm hồi lâu, rít mạnh hết điếu thuốc, cắm mạnh vào gạt tàn, lão cất lời.
"Bao lâu tôi cũng đợi."
* * *
Màn đêm buông xuống.
Đứng dưới gốc trầm hương, bộ dạng thẫn thờ. Đừng ai băn khoăn sao tôi còn có thể đứng ở đây, đôi chút Dạ Miên Thảo còn sót lại chẳng đủ tác động đến tôi.
Tôi lại đến thăm em đây!
Tình yêu của tôi! Bọn chúng đã không ít người biết đến sự xuất hiện của em, nhưng đều cho rằng tôi yêu một cái cây. Thật nực cười. Đúng là ngu xuẩn, một cái cây thì có thể làm gì?
Tình yêu của tôi chỉ dành cho em, linh hồn em dựa vào khí mộc dưỡng mà trường tồn, được phong ấn vào linh khí, khảm sâu vào nơi đây. Có phải, bây giờ tôi nên mang em theo bên mình không? Hãy đợi tôi, không bao lâu nữa tôi sẽ khiến em có thể cất lời, sẽ sớm thôi!
Lần này, chính tôi sẽ mang thứ mùi ấy về đây, chiếm lĩnh và điều khiển chúng.