Viết Để Trưởng Thành

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Han Mai Dan Tuyet, 3 Tháng mười một 2023.

  1. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Viết để trưởng thành

    Tác: Hàn Mai

    Thể loại: Đa thể loại

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2023
  2. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Thái Thanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    First date em xuất hiện thật lộng lẫy, trên cổ là sợi dây chuyền với một viên kim cương nhỏ lấp lánh cùng 1 cặp bông tai màu vàng, em rất khéo ăn mặc khi biết tôn lên những món trang sức đắt đỏ ấy bằng chiếc váy đen nữ tính.

    Chúng tôi ăn tối trong 1 nhà hàng sang trọng cùng tiếng nhạc du dương đầy lãng mạng. Tôi ấn tượng về em, một cô gái xinh đẹp và biết cách ăn nói.

    Xong bữa tối, tôi ngõ ý đi dạo cùng em, em vui vẻ đồng ý.

    Chúng tôi tản bộ trong 1 công viên, tìm một chiếc ghế đá khuất người và ngồi trò chuyện.

    Tôi dễ dàng hợp tính cách em, em kể về câu chuyện nào tôi cũng chăm chú lắng nghe và vui vẻ nói về nó, dù những chủ đề em nói tôi chẳng hiểu nổi nhưng vì em thích nên tôi thấy nó thật hấp dẫn.

    Chợt tôi hỏi em:

    - Em có thích nơi yên tĩnh như thế này không.

    - Có chứ, thật ra hồi nảy cũng đông người quá em bị ngại nên ở đây em thấy chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn.

    Tôi nhìn đôi ánh mắt long lanh của em, từ từ đưa ánh nhìn xuống đôi môi đỏ mộng vết son khẽ tiến lại dần, em cũng hiểu ý mà đón nhận tôi.

    Chúng tôi trao nhau nụ hôn sâu trong lần gặp mặt đầu tiên, thật đáo để em rất biết cách hôn và còn chủ động hơn tôi.

    Có lẽ sau nụ hôn em đã dần đón nhận tôi hơn, em nép cạnh tôi, ngã đầu vào vai, chầm chậm nhìn ánh đèn phía xa rồi thiếp đi.

    Tôi nhanh chóng lấy hết những món trang sức có giá trị của em, bóp và điện thoại rồi để em ngủ tiếp trên băng ghế ấy.

    Bây giờ thì nhìn em thật giản dị trong chiếc váy đen, tôi hài lòng và biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời em trong lòng vẫn mong rằng trời hôm nay đỡ lạnh hơn.
     
  3. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Dạ Hi 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần đầu lên giường cùng nhau, em lấy điện thoại chụp hai tấm ảnh. Một tấm là vai của em và vai hắn kề sát, một tấm là vết m á u trên ga giường.

    "Anh cảm thấy nó giống cái gì?"

    Em zoom tấm ảnh lên, tỉ mỉ xem xét nó giống như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật.

    "Em tin không? Nếu người nằm đây không phải là anh thì chắc chắn em sẽ bị tống vào nhà thương điên."

    Em bật cười: "Nào, đừng lạc đề chứ. Em đang hỏi anh thấy nó giống cái gì?"

    Em dí sát điện thoại về phía hắn.

    "Hoa mẫu đơn." - Hắn nói rồi châm một điếu thuốc lá.

    Vết m á u của em in trên ga giường trắng tinh, giống hoa mẫu đơn nở rộ, hai gam màu đối lập xuyên thẳng vào mắt, có vẻ mỹ lệ, cũng có vẻ gay gắt. Màu sắc của bông hoa chuyển dần từ đỏ tươi sang sẫm màu theo từng nhịp đồng hồ tích tắc trôi. Hắn cũng vừa hút hết hai điếu thuốc, vụn tàn rơi đầy đất.

    "Sao em chụp nó?"

    Từng lời em nói, từng điều em làm đều khiến hắn phải đặt câu hỏi tại sao, luôn luôn là như thế.

    "Gửi cho mẹ. Chứng minh em đã lớn."

    Em vừa nói vừa vào mục tin nhắn, ở ngay trong tầm mắt của hắn, em thực sự ấn gửi tấm ảnh ấy cho mẹ mình. Lúc này thì hắn nhớ ra rồi, về việc em luôn muốn trở thành người lớn.

    Em theo hắn từ năm mười sáu, chưa từng rời bước. Em luôn nhắc hắn rằng hắn sẽ là người đầu tiên của em.

    Em không đau, không khóc, em vui sướng phát rồ khi được "yêu" lần đầu, nó cho em cảm giác như thể em đã chiến thắng một trận chiến dai dẳng, như thể hái được quả ngọt sau bao ngày chăm bẵm.

    "Hôm nay em thành người lớn rồi, bà có thể ly hôn."

    Em không kể nhiều về bản thân trong hai năm họ quen biết. Không địa chỉ nhà, không gia cảnh, không các mối quan hệ, thậm chí là không một cái tên đầy đủ.

    Việc duy nhất hắn biết về em là em luôn muốn mẹ mình ly hôn. Rời bỏ gã có cái danh làm chồng bà nhưng lại không xứng đáng làm chồng, có cái danh làm ba em nhưng lại không xứng đáng làm ba. Mỗi lần em xin mẹ ly hôn, bà thường đáp trả lại rằng chờ tới khi em lớn.

    Em không biết như nào mới được gọi là lớn, tròn mười tám tuổi, lên giường với đàn ông, xăm hình, uống rượu.. hay còn hơn thế nữa. Nhưng mà em tha thiết đi tìm cái sự lớn ấy cho mình.

    *

    Những cuộc gặp gỡ giữa bọn họ ngày càng nhiều hơn, những trận mây mưa quên lối như bức mành rủ xuống, che khuất đi mọi phiền muộn và ngàn nỗi vướng bận đeo bám cả hai dai dẳng.

    Thế nhưng những gì hắn biết về em thì vẫn chỉ nhiêu đó, chẳng thêm được phân nào.

    Hai người bắt đầu một ngày bằng cách đặt biệt danh cho nhau, những cái tên mới lạ có thể kéo hắn và em ra khỏi thân phận của ngày hôm qua.

    Em điên thật.

    Hắn cũng điên.

    Họ ở cạnh nhau, sự điên rồ nhân lên gấp hai lần.

    "Thuốc lá có vị gì? Em cũng muốn thử."

    Hắn dụi tắt điếu thuốc, em không thích mùi khói thuốc, có lẽ vì vậy mà mặc dù đã thử qua đủ loại chất kích thích, nhưng em chưa từng động vào thuốc lá.

    "Có vị như nước cống vậy."

    Em phì cười khi nghe hắn nói, hỏi lại: "Anh uống nước cống rồi à?"

    Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, muốn tìm kiếm một ngôi sao ở đó nhưng thất bại. Bầu trời đêm như hồi ức của hắn, đen sẫm.

    "Ừ, năm anh 7 tuổi. Anh lấy lại đồ chơi của mình từ tay thằng em họ, rồi bị mẹ nó phạt uống hết một xô nước cống."

    Thảm thương! Hắn vẫn nghĩ đây là hai từ đúng nhất để nói về cuộc đời mình.

    "Thảm thương." - Em bật thốt lên. Hắn hơi nhếch môi, em luôn hiểu ý hắn như thế, bảo sao mà hắn lại yêu em như thế.

    "Nhưng chỉ thảm thương thôi. Đời em còn khốn nạn hơn nữa cơ."

    Câu nói của em đã khơi mào một trận chiến, hai người bắt đầu so xem cuộc đời của ai khốn nạn hơn.

    Em kể về người ba từng l ạm d ụng chính con gái của mình. Về người mẹ nhu nhược lúc nào cũng chỉ biết cam chịu.

    Hắn kể thậm chí mình còn chẳng có ba mẹ, họ đã bỏ đi trước khi hắn kịp ghi nhớ mặt họ. Để rồi hắn phải ở với người Dì lúc nào cũng nhăm nhe đập mình một trận nhừ tử.

    Em kể em từng chơi thuốc khi em mười bốn tuổi, cộng với lịch sử 3 lần t ự s á t bất thành.

    Hắn kể hắn từng ngủ với cô giáo của mình khi hắn mười bảy tuổi.

    Em kể em từng tự rao bán bản thân trên web đen.

    Hắn kể hắn từng tham gia một nhóm chuyên quay clip lột đồ nữ sinh và ép họ phải mua lại với giá cao.

    Cứ thế, cả hai dìm nhau xuống bằng cách bóc mẽ những sự thật điên rồ nhất về đối phương.

    Cứ như thế, hắn biết về em thêm từng chút.

    Cuối cùng, em kể về đám tang của mẹ cách đây một tuần. Đó là lý do vì sao mà em như bốc hơi khỏi thế gian và không chịu trả lời điện thoại của hắn.

    "Ông ấy vào tù vì tội cố tình m ư u s át. Em đã luôn ước ông ấy vào tù. Nhưng khi ông ấy thực sự vào tù rồi.."

    "Em thấy mình bơ vơ." - Hắn tiếp lời.

    Mẹ mất, ba đi tù, thế giới như rộng hơn, bởi vì chẳng có nơi nào để em về nữa.

    "Ok, em thắng rồi. Đời em khốn nạn thật đấy."

    Hắn chốt hạ. Đứng cạnh nhau, cả hai im lặng thật lâu.

    "Em bẩn nhỉ?" - Em chủ động mở lời sau khoảng lặng thinh kéo dài như cả thế kỷ. Cuộc đời nhem nhuốc làm vẩn đục đôi mắt em, khiến nó chẳng còn vẻ trong sáng như gương nữa. Nhưng ở bên cạnh hắn, thi thoảng trong đôi mắt em vẫn có hồn người.

    Đột nhiên, hắn hỏi: "Em có muốn đi tắm không?"

    Em quay sang nhìn hắn chằm chằm. Rồi em bật cười và khẽ gật đầu nói: "Ừ, đi tắm."

    Để gột trôi hết bụi bẩn, rửa sạch cuộc đời nhem nhuốc của em.

    Trong phòng tắm, hắn vừa giúp em gội đầu vừa thủ thỉ: "Từ giờ, anh gọi em là Cơm Trắng nhé."

    "Biệt danh cho ngày mai à?"

    "Không, biệt danh này có hạn dùng mãi mãi."

    "Tại với anh, em lúc nào trắng trẻo, trong sạch."

    Em biết, hắn đang cố tình an ủi em sau khi nghe em tự nhận mình rất bẩn, dù cách an ủi có phần vụng về và lập dị.

    Nghĩ một lúc, em bảo: "Thế em sẽ gọi anh là Muối Vừng đi."

    Cơm Trắng Muối Vừng, một món ăn ngon nhưng không hợp thời.

    Em- hắn, hai cá thể lạc loài với thế giới, để rồi va vấp vào đời nhau, nghiễm nhiên trở thành một.

    Hôn lên môi em, hắn gọi em thành khẩn:

    "Hân.."

    "Cơm Trắng.."

    "Em không cần là người lớn nữa, ở trong vòng tay anh, em chỉ là em."

    Giây phút em đáp trả nụ hôn của hắn, nước mắt trào khỏi mi. Đôi mắt lại trong sáng như gương sau bao ngày bị phủi bụi.

    Em vẫn điên.

    Hắn cũng thế.

    Nhưng cùng nhau, luôn tốt hơn là một mình.
     
  4. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Dạ Hi 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Em hoàn lương sau những ngày bán mình nơi phố đèn đỏ.

    Để trở về nhà.

    Nào ngờ, ba mẹ ruồng bỏ ra mặt dù em đã xây cho họ căn nhà to, cũng một tay chu cấp cho em trai học xong đại học. Hàng xóm láng giếng xì xào bàn tán khắp nơi khiến em nhốt mình trong phòng suốt nhiều ngày liền. Tới ngày thứ mười bảy, thì em quyết định dọn đồ đạc rời đi.

    Gã hỏi em: "Tại sao lại là ngày mười bảy?"

    Không sớm hơn, cũng không muộn hơn một chút nào.

    Em thuần thục gắp thêm cho gã một miếng thịt, bỏ vào trong hộp xốp màu trắng, đóng nắp lại. Lúc đưa hộp cơm cho gã, em nói: "Chắc tại ngày xưa em vào đời năm mười bảy tuổi."

    Em mười bảy, cái tuổi đẹp đẽ biết bao nhiêu. Cái tuổi mà đồng trang lứa vẫn còn mặc áo trắng, có bạn bè, có trường lớp, thì em đã phải ở bên ngoài mưu sinh rồi.

    Em làm đủ thứ, miễn là có tiền. Nhưng ba mẹ em không hài lòng với tất cả điều đó. Ban đầu, họ xui em vào quán bar, để em đi tiếp khách. Sau đó thì mặc đời cuốn em trôi đi. Em không có cách nào quay lại thời điểm xuất phát được nữa. Cũng không thể xóa nhòa quá khứ của chính mình.

    Có lẽ vì thế, em luôn bị ám ảnh với con số mười bảy.

    Tiệm cơm của em cũng đặt tên là mười bảy, một hộp cơm giá mười bảy ngàn, cơm trắng thơm dẻo, đầy ắp thịt, canh rau vừa nóng vừa ngọt. Em bán cho công nhân trong công trường, đôi khi tặng miễn phí cho người vô gia cư.

    Mọi người đều biết em từng làm ở khu phố đèn đỏ nổi tiếng ấy, bởi vì ai hành nghề ở đấy cũng đều xăm một bông hoa mai ở cổ tay cả. Mặc dù, em đã hoàn lương, cũng đã có tiệm cơm của chính mình giống như em từng mơ ước, nhưng hình xăm ấy vẫn còn theo em mãi, giống như những ngày tháng cơ hèn năm xưa cũng sẽ theo em mãi như vậy.

    Nhưng cũng may, vì chẳng ai ở khu phố này quan tâm điều đó.

    Em không những xinh đẹp, tốt tính, cơm em bán vừa ngon lại rẻ. Mà những công nhân ở công trường ngày ngày ăn sương uống gió thì chỉ cần có như vậy thôi.

    Gã là người đàn ông nổi bật nhất ở trong công trường. Gã to con, vạm vỡ, da xám xịt, trên mặt có một vết sẹo dài. Mỗi khi gã làm việc cật lực, vết sẹo sẽ chuyển thành màu đỏ, giống như một con đỉa gớm giếc vắt ngang mặt, làm cho những giọt mồ hôi mắc kẹt lại.

    Gã vẫn thường tới lui quán cơm của em, có hôm mang tiền, có hôm không. Hôm nào gã có tiền thì em bán. Hôm nào không có thì sau khi xong việc ở công trường, gã sẽ tới phụ em làm việc vặt, rửa bát, dọn quán. Cũng có hôm gã không tới phụ việc được, bị em ghi sổ khoản nợ. Số lần vắng mặt càng nhiều, khoản nợ càng tăng lên cao.

    "Sao em không đi xóa hình xăm ở cổ tay?" Gã khỏi, tay vẫn không ngừng chà cái thớt thái thịt bằng gỗ lim vừa to vừa nặng.

    "Không có tiền."

    "Đợi anh thêm hai năm nữa, anh sẽ cho em tiền đi xóa hình xăm ấy." Gã quả quyết bảo. Nhưng em không cho là thật, phì cười thành tiếng.

    "Gớm ạ. Anh trả xong cái khoản nợ đời của anh đi."

    "Sắp rồi nhé." Gã vênh mặt, vô cùng tự tin trả lời em. Thấy em quay người nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, gã bảo: "Một năm nữa là anh trả hết khoản nợ của ông già, thêm một năm để kiếm tiền cho em đi xóa hình xăm với chuẩn bị cho con em gái vào đại học."

    Thi thoảng, em cũng nghĩ đời em đúng là khốn thật. Nhưng ít nhất em còn lo được cho ba mẹ một cuộc sống ổn định, lo cho em trai học xong đại học, rồi lại tự mở được tiệm cơm của mình. Ít nhất thì hiện tại, đời em tính ra vẫn còn hơn đời gã.

    Mẹ gã mất sớm, bỏ lại hai anh em gã. Ba gã nhanh chóng cưới thêm vợ mới. Hồi nhỏ, gã bị mẹ kế chèn ép, bỏ mặc gã lăn lóc khắp nơi, khó khăn lắm mới tự nên người thì ba lại dính vào bài bạc. Sau khi nhảy lầu, ông ta còn để lại cho gã di chúc là một tờ giấy ghi nợ, dài dằng dặc.

    Nợ ngập đầu.

    Nợ trả mười năm rồi không hết.

    Gã nói, mình cũng muốn được giống em. Trả hết nợ, lo cho em gái học xong đại học, rồi sống cuộc sống mà bản thân hằng mơ ước. Nhưng đợi tới khi ấy, chắc gã "già bố nó rồi".

    Mỗi khi được em hỏi cuộc sống mà gã mong ước là gì. Gã thường ngập ngừng không trả lời.

    Gã không dám nói rằng gã muốn cưới em.

    Tại, gã sợ em coi gã như thằng ăn bám, cũng sợ em tưởng gã chỉ đang lợi dụng em. Vì vậy, gã cứ lui lui tới tới, sống những ngày tháng lo lắng bồn chồn em sẽ bỏ theo tay đại gia nào đó, bất chợt chẳng từ mà biệt.

    Thế rồi một hôm, có tay đại gia lái xe đến thật.

    Em mặc bộ váy đen ôm sát, lộ ra đường cong mặn mà. Mái tóc búi lên cao, dáng vẻ sang trọng chưa ai từng thấy. Người đi đôi cao gót, đỏng đảnh bước lên xe ô tô đen bóng. Gã đứng từ xa, trên con xe đạp cà tàng, yên tĩnh quan sát chiếc xe ấy cho tới tận khi nó khuất bóng.

    Hôm ấy, gã bần thần ngồi chờ em trước cửa quán. Mất trắng cả ngày lương. Nửa đêm thì em mới về. Vừa trông thấy em, gã lao ra gặng hỏi ngay: "Em đi cùng ai thế?"

    "Một người quen cũ." Em đáp một cách thẳng thắn. Nhưng nhìn vào đôi mắt em, gã không biết em đang nói thật hay nói dối.

    "Em.. thiếu tiền à?"

    Thấy gã ngập ngừng hỏi, em đưa mắt nhìn gã thật lâu. Cái dáng vẻ sợ sệt đầy xa lạ ấy khiến cho em không nhịn được mà bật cười. Em nhún vai bảo: "Tiền lúc nào mà chả thiếu. Chẳng lẽ, anh không thiếu sao?"

    Câu nói của em làm gã đờ ra mấy giây, rồi gã to tiếng hơn: "Những người phụ nữ thiếu tiền như em, đều sẽ nghĩ tới việc làm gái hay sao?"

    Em nhìn vào mắt gã, không hiểu thái độ của gã là gì. Chỉ thấy gã siết chặt bàn tay, giống như đang kìm chế bản thân không run lên bần bật.

    "Cả em, cả em gái anh. Hai người đều không tin tưởng vào anh. Tại sao?

    Lúc nói hai chữ" tại sao ", giọng gã run rõ.

    Sức chống đỡ của một người đàn ông suốt từng ấy năm tháng tựa hồ như bỗng dưng sụp đổ trong phút chốc, làm cho mắt gã đỏ au lên, rưng rưng lệ. Em nhíu đôi lông mày.

    " Ý anh là sao? Em gái anh làm sao? "

    Em vô thức tiến lên, muốn hỏi cho ra lẽ. Nhưng gã lại vô thức lùi chân, giữ khoảng cách với em. Cuối cùng, gã vẫn không cho em biết câu trả lời, mà chỉ dắt con xe cọc cạch chẳng biết đã tuột xích từ bao giờ, chậm rãi rời đi.

    Nhìn bóng lưng của gã, em khẽ thở dài. Thôi thì chờ trưa ngày mai gã tới, em sẽ gói cho gã một hộp cơm với thịt kho tàu, không tính tiền vậy.

    Nhưng gã không tới, mặc em ngóng cả trưa.

    Tới khi chiều tà thì người ta chạy lại báo cho em rằng gã đã mất. Giàn giáo của công trường đổ sập, chẳng ai ngờ, một mạng người lại bị cướp đi một cách vô tình như vậy.

    Có người kháo nhau, gã đã tự sắp xếp sự cố này, cốt yếu để nhận được khoản tiền bồi thường tai nạn nghề nghiệp từ chủ thầu. Có người lại bảo, tiền bạc đâu thể quý giá hơn sinh mạng, dù có tham tiền thế nào thì cũng không ai dám từ bỏ mạng sống của chính mình như vậy.

    Em mơ hồ, không biết đâu mới là sự thật.

    Chỉ biết rằng trong hồ sơ gã để lại, tất cả số tiền bồi thường đều được gã chuyển nhượng cho em. Người thụ hưởng là em. Người bảo hộ là em. Người có quan hệ thân thiết cũng chính là em.

    Dường như gã biết chắc, nếu như gã có gặp chuyện không may gì, em sẽ an bài cho gã thật thỏa đáng. Gã cũng biết, em sẽ chịu trách nhiệm với những gì mà gã để lại. Khoản nợ còn lại, số tiền được đền bù, và cả cô em gái đã lỡ sa một chân vào con đường lầm lỡ.

    Có lẽ duy chỉ có một điều gã không biết, đó là gã đi rồi, thì em sẽ ra sao..

    *

    Trong tang lễ của gã, em mới gặp được em gái gã, một đứa trẻ chỉ độ mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ non nớt y như em ngày xưa. Cũng thông qua tang lễ, em mới biết em gái của gã tới phố đèn đỏ vì muốn kiếm tiền phụ anh trai trả cho xong món nợ vì thấy gã gồng gánh khổ cực quá.

    Nhưng tất cả, giờ phút này đều là quá muộn. Tất cả, đã không có cách nào quay về điểm xuất phát được nữa. Giống như em ngày xưa, mọi thứ trôi tuột khỏi tầm với.

    " Sau tang lễ của gã công nhân quèn, tiệm cơm mười bảy của cô gái đẹp cũng đóng cửa "- Mọi người đồn thế.

    Không ai còn thấy cô chủ tiệm vừa cười đon đả vừa cố gắp thêm mấy miếng thịt cho khách mua cơm nữa.

    Em trở về phố đèn đỏ.

    Bước vào tiệm xăm duy nhất của khu phố, em đưa mắt nhìn người đàn ông đang chuẩn bị đặt kim xăm vào cổ tay của một cô gái trẻ một bông hoa.

    " Anh bỏ qua cho con bé đi. Em sẽ quay lại làm việc cho anh. "

    Người đàn ông dừng động tác, khẽ nhếch môi người:" Đứa bé này mới mười tám tuổi, cỏ non mơn mởn, còn em đã hai mươi tư. Em tự tin về giá trị của bản thân tới như vậy cơ à? "

    " Em có giá trị bao nhiêu, chẳng phải anh là người rõ nhất sao? "

    Đối phương bật cười, hạ kim xăm trên tay xuống:" Được. Chẳng qua chỉ là một đứa nhóc thôi. Đương nhiên không bằng bông hoa tôi chăm chút bao năm qua. "

    Đưa em gái của gã ra khỏi tiệm xăm Hoa Mai. Em dúi vào tay cô bé một tấm thẻ ngân hàng:" Đây là tiền của anh trai em cho em. Khoản nợ kia cũng trả xong rồi. Vì vậy xin em hãy rời khỏi đây, tới một nơi thật xa. Sống cho thật tốt."

    Cuộc đời này của em và gã, đã không thể làm lại nữa rồi. Nhưng ít nhất cũng có thể mở ra một cuộc đời mới cho một đứa trẻ khác như thế này.

    Thật tốt.

    Cô bé ngấn lệ nhìn em, không thốt lên lời.

    Em quay người, bước trở về phía con phố lấp lánh ánh đèn, đem hồn mình nhấn vào đêm đen, một lần nữa.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...