Em viết cho anh những dòng này khi cuộc sống hiện giờ của em đã ổn. Ngày anh đi, mọi thứ quá hụt hẫng và đột ngột với em. Không một động thái giải thích, và rồi anh biến mất. Đó vẫn là một vết thương, một vết thương nay đã lên da non và được em cất vào một góc thật sâu.
Người đi cạnh em hôm nay dễ thương và tử tế lắm - vậy mà cách đây một thời gian em nghĩ mình không còn đủ tự tin để yêu thương thêm ai nữa. Ảnh tử tế, thương em và luôn cho em cảm giác an toàn. Cũng như nhau, đi qua tất cả tổn thương nên sẽ trân trọng, yêu thương nhau hơn nữa.
Em sống rất tốt nên anh cũng vậy nhé. Đây sẽ là lần cuối cùng em nghĩ về anh. Em muốn dành phần thanh xuân còn lại yêu thương chàng trai bên em mỗi ngày nên - tạm biệt anh.
Hóa ra buông bỏ là hạnh phúc. Thanh xuân của em chẳng có gì ngoài ngông cuồng thương anh. Dù là rất nhiều lần em nhất định bắt mình quên mất, nhưng cái ngông cuồng trong em lớn hơn em nghĩ quá. Đúng thời điểm, buông là đứt. Lần này không dối mình, dối anh nữa, em buông. Ngày hôm qua, em đã thương anh, thương anh đến chẳng dám chung đường.
Dẫu mang đôi giày phù hợp và đi trên con đường bạn muốn dấn thân thì đôi khi vẫn cảm thấy tâm hồn trống rỗng, cơ thể mệt nhoài cố gắng tiến về phía trước. Những khi như vậy, hãy pha một tách trà nóng để hương thơm vỗ về các giác quan của bản thân. Con gái phải luôn mạnh mẽ và tỉnh táo. Có càng nhiều cơ hội thì áp lực càng lớn, mệt mõi càng nhiều. Khuất phục hay đứng lên và chiến thắng rõ ràng là do tự thân. Nên em uống trà sen và và viết tiếp những trang sử hào hùng của cuộc đời mình.