Ngôn Tình Viên Kẹo Này Có Chút Chua? - Lâm Noãn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi lâm noãn, 28 Tháng năm 2020.

  1. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không ngoài dự đoán, mới ba ngày, lời đồn đại cũng ít dần, chỉ là nhân vật nam trong bức ảnh đột nhiên xuất hiện làm rối tung tất cả.

    Lúc Nguyên Cảnh đến trường, Bùi Hi vẫn đang ngồi trên lớp nghe giảng rất chăm chú, không hay biết gì. Đột nhiên, vô số tiếng hít hà vang lên, lớp ồn ào hẳn, cô mặc kệ, giáo sư đang giảng đến vấn đề quan trọng.

    "Thật là Nguyên Cảnh sao?"

    "Hình như thế thật."

    Mấy nữ sinh ngồi sau cao hứng thầm thì.

    "?"

    Gì cơ?

    Bất chấp giáo viên đang giảng cái gì, Bùi Hi quay ngoắt đầu nhìn, bên cửa sổ, người lười biếng dựa vào tường, khoanh tay nhìn cô cười không phải bạn trai Nguyên Cảnh thì là ai?

    Quá kinh ngạc, Bùi Hi không kiểm soát được biểu cảm, mắt trợn to, há hốc miệng.

    Ai đó cười tươi hơn, soái làm mấy nữ đồng học trong lớp che ngực thở dốc, tay dài vươn ra, hướng cô vẫy vẫy.

    Điều chỉnh lại cảm xúc, nhân lúc giáo sư quay lên bảng, Bùi Hi dọn sách vở, cúi người chuồn mất. Lớp rất đông, năm sáu chục học viên, chỉ mấy người ngồi xung quanh thắc mắc nhìn cô. Còn lại, một là tập chung nghe giảng, hai là nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh, trong trường hợp này, đương nhiên gần hết là nữ sinh.

    Thành công ra khỏi lớp, lập tức bị bàn tay to rộng túm lấy, kéo cô đến hành lang vắng người.

    "Anh đến đây làm gì?"

    "Sao vậy, đến thăm tiểu Hi Hi không được a?"

    Lại cái giọng ngả ngớn này, Bùi Hi bực mình, môi hồng bĩu bĩu, tính sát thương quá cao khiến Nguyên Cảnh nhìn cô một cái thật sâu.

    Ánh mắt này, Bùi Hi thấy hơi rợn sống lưng, mặt nghiêm túc lại, quay đi không dám nhìn hắn.

    "Mấy ngày nay cảm xúc em không đúng lắm, anh lo lắng, đến xem một chút."

    Giọng trầm ấm vang lên, tay to véo má bánh bao mềm của Bùi Hi, lực đạo hơi mạnh, lúc rời đi, má cô đỏ bừng. Cũng không biết là do hắn véo hay do bản thân xấu hổ.

    Bùi Hi nghe đến lý do này, mềm lòng rối tinh rối mù, quả thực đánh đúng vào điểm yếu của cô a.

    Ở đây không tiện nói chuyện, hai người nắm tay đi đến vườn sau dãy nhà mỹ thuật, ngồi dưới gốc cây, khá mát mẻ. Nguyên Cảnh bắt lấy tay nhỏ nghịch, hắn cũng không hiểu tiểu cô nương này lớn lên kiểu gì lại tốt như vậy. Cả người mềm rụp, cảm giác không xương, hắn nghĩ nếu mạnh tay ôm không biết eo cô có gãy?

    "Nói đi, chuyện gì làm em phiền lòng, chắc cũng liên quan đến anh."

    Bùi Hi kinh ngạc nhìn đối phương, chả lẽ hắn có giác quan thứ sáu, đoán chuẩn như vậy?

    Biểu cảm này, Nguyên Cảnh biết mình nghĩ đúng rồi, không khỏi trầm tư.

    Hắn có chuyện gì được?

    Vắng vẻ cô?

    Cũng không đúng vì hai người đều khá bận, cho dù hắn rảnh chưa chắc cô có thời gian đi hẹn hò.

    Vậy thì.. bị bắt nạt.. vì hắn.

    Ngoài lý do này, Nguyên Cảnh không nghĩ ra được gì khác, hắn biết tiểu cô nương có gia thế, có tiền, có tài hoa, lại không phải tiểu bạch thỏ, tùy người bố trí.

    Mà điểm yếu của con gái nói chung là tình yêu.

    Nguyên Cảnh chứng kiến qua trường hợp một nữ đồng học vốn là học bá, bình thường đoan trang, hiền lành, nhưng khi biết bạn trai lén quan hệ với nữ sinh khác. Chậc chậc.. lúc đó a, chả còn hình tượng nào được duy trì, chửi bới, đánh nhau, đủ kiểu, song, ầm ĩ đến mức phải chuyển trường, mọi chuyện mới lắng xuống.

    Nghĩ đến đây, liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang cúi đầu, máu sôi lên, há mồm liền mắng.

    "Em ngốc a, bị bắt nạt mà không biết lên tiếng, định để im đến bao giờ?"

    Đang suy nghĩ xem có nên nói cho bạn trai không, nghe được âm thanh giận dữ, Bùi Hi kinh ngạc ngẩng đầu. Nguyên Cảnh trừng mắt nhìn cô, mặt tối sầm, trông rất đáng sợ.

    Ai đó bị mắng nên ngu luôn.

    Cô vừa nghe thấy gì?

    Ngốc?

    Bị bắt nạt?

    Bên tai là tiếng tra hỏi, nghe nghe, Bùi Hi liền hiểu rồi.

    Bạn trai cho là cô bị bắt nạt!

    Từ bé đến giờ, nói thật một câu, chỉ có cô muốn hay không bắt nạt người khác, bị bắt nạt?

    Còn lâu đi!

    Cười khanh khách nhìn bản mặt của Nguyên Cảnh, quyết định nói ra mọi chuyện, cô chỉ sợ không nói, hắn sẽ não bổ lợi hại hơn.

    Im lặng nghe tiểu cô nương kể chuyện, biết mình nghĩ sai rồi, Nguyên Cảnh mặt dày không thấy xấu hổ bao nhiêu, bắt đầu hồi tưởng.

    Cao Trúc?

    Hắn không nhớ rõ mặt vì đã lâu không gặp, nhưng ấn tượng vẫn có, là người từng thổ lộ thích hắn, bị từ chối sau, không bao giờ xuất hiện nữa.

    Như vậy, sao có thể nói thành đã yêu đương?

    Nhíu chặt mày, Nguyên Cảnh không thích thị phi, phải nói là chán ghét, toàn mấy chuyện bé nhỏ mà biến nó thành to đè chết người, phiền phức.

    Biết bạn gái không bị bắt nạt, hắn yên tâm, vươn tay ôm cô vào lòng, thủ thỉ bên tai.

    "Anh chưa từng hẹn hò với cô ta, tiểu Hi Hi đừng ghen."

    Ai ghen!
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...