Chương 20
Vừa mới dùng lực cho tên kia một viên đá, Nguyên Cảnh còn chưa hết tức, lập tức cúi đầu tìm thứ gì đó to hơn. Chỉ tiếc đây là đường lớn, không có gạch, nếu có hắn cũng không ngần ngại ném đâu..
Bùi Hi thấy Nguyên Cảnh như tìm được cứu tinh, vội hô.
"Nguyên Cảnh cứu tôi."
Giọng nức nở, nước mắt đảo quanh, đáng thương vô cùng, nào có sự tự tin lúc trước.
Nguyên Cảnh thấy vậy, tâm đều phải nát, hắn thực sự thích tiểu cô nương đáng yêu này, sao chịu nổi cô khóc lóc.
Bên kia tên cầm đầu cũng tỉnh táo lại, đầu bị đập mạnh khiến hắn tức điên.
Hai bên chưa kịp làm gì, còi cảnh sát ầm ĩ đến rồi, trùng hợp, đây đều là những viên cảnh sát lần trước Nguyên Cảnh gọi tới giải quyết vụ ở hầm bệnh viện.
Hai bên nhìn nhau bất động..
Bùi Hi mặt giật giật, xấu hổ, hai lần đều bắt gặp cô trong tình cảnh này, cảnh sát có thấy gì không a.
Nghĩ ngợi lung tung, tay bị bắt lấy, cô giật mình quay đầu.
"Không sao chứ?"
Bùi Hi thấy ấm lòng, những lúc như này còn có người để trông cậy, cha mẹ đều ở thành phố khác, không để ý cô được nhiều như vậy. Chỉ có mỗi Nguyên Cảnh, lần nào gặp nạn cũng là hắn giúp cô che chắn, giải quyết.
"Không sao, cảm ơn anh."
Mắt cong cong cười, chân thành cảm ơn.
Nhìn thấy cô đối với hắn tín nghiệm, Nguyên Cảnh tâm nở hoa, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh gật đầu.
Cảnh sát chuẩn bị vào cuộc thì bọn côn đồ chạy, quen đường quen nẻo mà luồn lách, phi vào ngõ sâu. Cảnh sát vội vàng đuổi theo, chỉ để lại một người lấy lời khai của cô cùng Vân Hoa.
Kể lại từ đầu đến cuối, không thêm mắm muối gì, nhưng mỗi một câu mặt Nguyên Cảnh đen thêm một tầng. Cảnh sát còn chưa phản ứng đâu, hắn đã bực bội.
"Đường phố quản lý đến không ra gì, dám ra tay lúc đông người, chắc chắn có người che chở cho bọn chúng."
Nói xong, đem cô lôi đi mất, Bùi Hi giật mình vội bảo Vân Hoa theo sau.
Dù sao cũng là người bị hại, cô không áy náy khi để lại cảnh sát một mình.
Nguyên Cảnh đưa hai người về trường, tốt bụng giúp cô xách hết đống đồ lên tận phòng, công nhận là thể lực tốt a.
Tiễn người xuống kí túc, cứ tưởng chào tạm biệt là xong, ai ngờ hắn quay lại, nhìn cô chăm chú.
Bùi Hi bị hắn nhìn mặt cũng đỏ, bối rối không biết làm gì, khó khăn hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Dứt lời, cả người rơi vào vòng ôm ấm áp, chóp mũi quanh quẩn hương bạc hà dễ chịu.
"..."
Bùi Hi ngơ.
Nguyên Cảnh ôm chặt cơ thể mềm mại, nhắm mắt cảm nhận mùi hương thuộc về cô, thì thầm.
"Lần sau đi đâu phải bảo tôi, không thể như hôm nay, nhỡ ra chuyện biết làm thế nào?"
"..."
Người bị chiếm tiện nghi dần tỉnh táo.
Hoảng hốt đẩy hắn ra, quát khẽ.
"Làm gì vậy?"
Mặt đỏ muốn bốc cháy, không biết làm gì, chỉ có thể quay đầu chạy mất, Bùi Hi vẫn nghe sau lưng tiếng cười trầm thấp của Nguyên Cảnh nhưng cô không dám nhìn lại, chạy một mạch lên phòng.
Lưng dựa tường, thở mạnh, bỗng nhận thấy tình huống có chút quen thuộc, lần trước hắn trêu đùa, sau đó, cô chạy..
Ôm mặt phỉ nhổ bản thân, chạy cái gì a.
Nguyên Cảnh cũng thật là, không phải nói tốt bạn bè sao, mỗi lần không cầm tay thì là ôm, cô bình tĩnh như nào đây?
Thực sự có chút mông lung, không hiểu hắn chiếu cố cô như vậy là ý gì, nếu chỉ là bạn bè thì cô tự đa tình rồi.
Mệt mỏi mở cửa, mấy người cùng phòng nghe Vân Hoa kể cũng biết chuyện, đau lòng an ủi. Bùi Hi cười gượng, tắm gội qua loa rồi lên giường.
Vốn cũng không đến mức như vậy, ai bảo lúc đi Nguyên Cảnh đột nhiên..
Lăn lộn một vòng, ai da không nghĩ nữa, ngủ mau ngủ mau.
Nhưng có cố thế nào cũng không ngủ được, mùi bạc hà trên người dù tắm cũng vẫn quanh quẩn đâu đây. Mặt không tiền đồ lại đỏ, nếu Nguyên Cảnh có ý khác, hình như cô cũng không phản cảm lắm..
* * *
Ôm được mỹ nhân, Nguyên Cảnh thần thanh khí sảng, lên xe thắt dây an toàn, chợt nhớ ra cô bị ủy khuất còn chưa giải quyết, cầm điện thoại lên tìm kiếm một chút.
"Phó chủ tịch Lẫm a, Nguyên Cảnh tập đoàn Nguyên thị đây, có chút chuyện muốn nói. Hôm nay tôi mời khách đi tham quan thị trường mua sắm ở trung tâm D. Không ngờ gặp phải lưu manh, lời lẽ bất nhã, hùng hổ. Thật không muốn nói nhưng khách của tôi bị dọa sợ, làm phiền ông tra một chút."
Bên kia Lẫm Tu mới từ tiệc rượu về, nhìn thấy số gọi đến, tỉnh táo hơn nửa, nghe được đối phương chầm chậm nói, vội đáp.
"Nguyên thiếu yên tâm, tôi sẽ cho người tra cẩn thận, nhất định bắt được bọn chúng."
Thái độ cẩn thận, tuy ông làm chức phó chủ tịch thành phố cũng được năm năm nhưng đối với những nhân vật này cũng không dám có chút lơ là. Thứ nhất là ảnh hưởng đến tiền đồ bản thân, thứ hai nếu không có mấy gia tộc hỗ trợ chi phí thì mấy trường học, bệnh viện cũng không xây được như bây giờ.
"Được, tôi đợi tin tức của ông."
Nghe bên kia tắt máy, Lẫm Tu lập tức gọi cho cấp dưới, điều người đi tra, liên quan đến bát cơm của bản thân, càng nhang càng tốt.
Tiểu trích
Bùi Hi: "Đồ lưu manh."
Nguyên Cảnh: "Gì, tôi lưu manh ngay bây giờ em tin không?"
Bùi Hi: "Tin."
Không sao, quân tử co được giãn được.
Bùi Hi thấy Nguyên Cảnh như tìm được cứu tinh, vội hô.
"Nguyên Cảnh cứu tôi."
Giọng nức nở, nước mắt đảo quanh, đáng thương vô cùng, nào có sự tự tin lúc trước.
Nguyên Cảnh thấy vậy, tâm đều phải nát, hắn thực sự thích tiểu cô nương đáng yêu này, sao chịu nổi cô khóc lóc.
Bên kia tên cầm đầu cũng tỉnh táo lại, đầu bị đập mạnh khiến hắn tức điên.
Hai bên chưa kịp làm gì, còi cảnh sát ầm ĩ đến rồi, trùng hợp, đây đều là những viên cảnh sát lần trước Nguyên Cảnh gọi tới giải quyết vụ ở hầm bệnh viện.
Hai bên nhìn nhau bất động..
Bùi Hi mặt giật giật, xấu hổ, hai lần đều bắt gặp cô trong tình cảnh này, cảnh sát có thấy gì không a.
Nghĩ ngợi lung tung, tay bị bắt lấy, cô giật mình quay đầu.
"Không sao chứ?"
Bùi Hi thấy ấm lòng, những lúc như này còn có người để trông cậy, cha mẹ đều ở thành phố khác, không để ý cô được nhiều như vậy. Chỉ có mỗi Nguyên Cảnh, lần nào gặp nạn cũng là hắn giúp cô che chắn, giải quyết.
"Không sao, cảm ơn anh."
Mắt cong cong cười, chân thành cảm ơn.
Nhìn thấy cô đối với hắn tín nghiệm, Nguyên Cảnh tâm nở hoa, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh gật đầu.
Cảnh sát chuẩn bị vào cuộc thì bọn côn đồ chạy, quen đường quen nẻo mà luồn lách, phi vào ngõ sâu. Cảnh sát vội vàng đuổi theo, chỉ để lại một người lấy lời khai của cô cùng Vân Hoa.
Kể lại từ đầu đến cuối, không thêm mắm muối gì, nhưng mỗi một câu mặt Nguyên Cảnh đen thêm một tầng. Cảnh sát còn chưa phản ứng đâu, hắn đã bực bội.
"Đường phố quản lý đến không ra gì, dám ra tay lúc đông người, chắc chắn có người che chở cho bọn chúng."
Nói xong, đem cô lôi đi mất, Bùi Hi giật mình vội bảo Vân Hoa theo sau.
Dù sao cũng là người bị hại, cô không áy náy khi để lại cảnh sát một mình.
Nguyên Cảnh đưa hai người về trường, tốt bụng giúp cô xách hết đống đồ lên tận phòng, công nhận là thể lực tốt a.
Tiễn người xuống kí túc, cứ tưởng chào tạm biệt là xong, ai ngờ hắn quay lại, nhìn cô chăm chú.
Bùi Hi bị hắn nhìn mặt cũng đỏ, bối rối không biết làm gì, khó khăn hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Dứt lời, cả người rơi vào vòng ôm ấm áp, chóp mũi quanh quẩn hương bạc hà dễ chịu.
"..."
Bùi Hi ngơ.
Nguyên Cảnh ôm chặt cơ thể mềm mại, nhắm mắt cảm nhận mùi hương thuộc về cô, thì thầm.
"Lần sau đi đâu phải bảo tôi, không thể như hôm nay, nhỡ ra chuyện biết làm thế nào?"
"..."
Người bị chiếm tiện nghi dần tỉnh táo.
Hoảng hốt đẩy hắn ra, quát khẽ.
"Làm gì vậy?"
Mặt đỏ muốn bốc cháy, không biết làm gì, chỉ có thể quay đầu chạy mất, Bùi Hi vẫn nghe sau lưng tiếng cười trầm thấp của Nguyên Cảnh nhưng cô không dám nhìn lại, chạy một mạch lên phòng.
Lưng dựa tường, thở mạnh, bỗng nhận thấy tình huống có chút quen thuộc, lần trước hắn trêu đùa, sau đó, cô chạy..
Ôm mặt phỉ nhổ bản thân, chạy cái gì a.
Nguyên Cảnh cũng thật là, không phải nói tốt bạn bè sao, mỗi lần không cầm tay thì là ôm, cô bình tĩnh như nào đây?
Thực sự có chút mông lung, không hiểu hắn chiếu cố cô như vậy là ý gì, nếu chỉ là bạn bè thì cô tự đa tình rồi.
Mệt mỏi mở cửa, mấy người cùng phòng nghe Vân Hoa kể cũng biết chuyện, đau lòng an ủi. Bùi Hi cười gượng, tắm gội qua loa rồi lên giường.
Vốn cũng không đến mức như vậy, ai bảo lúc đi Nguyên Cảnh đột nhiên..
Lăn lộn một vòng, ai da không nghĩ nữa, ngủ mau ngủ mau.
Nhưng có cố thế nào cũng không ngủ được, mùi bạc hà trên người dù tắm cũng vẫn quanh quẩn đâu đây. Mặt không tiền đồ lại đỏ, nếu Nguyên Cảnh có ý khác, hình như cô cũng không phản cảm lắm..
* * *
Ôm được mỹ nhân, Nguyên Cảnh thần thanh khí sảng, lên xe thắt dây an toàn, chợt nhớ ra cô bị ủy khuất còn chưa giải quyết, cầm điện thoại lên tìm kiếm một chút.
"Phó chủ tịch Lẫm a, Nguyên Cảnh tập đoàn Nguyên thị đây, có chút chuyện muốn nói. Hôm nay tôi mời khách đi tham quan thị trường mua sắm ở trung tâm D. Không ngờ gặp phải lưu manh, lời lẽ bất nhã, hùng hổ. Thật không muốn nói nhưng khách của tôi bị dọa sợ, làm phiền ông tra một chút."
Bên kia Lẫm Tu mới từ tiệc rượu về, nhìn thấy số gọi đến, tỉnh táo hơn nửa, nghe được đối phương chầm chậm nói, vội đáp.
"Nguyên thiếu yên tâm, tôi sẽ cho người tra cẩn thận, nhất định bắt được bọn chúng."
Thái độ cẩn thận, tuy ông làm chức phó chủ tịch thành phố cũng được năm năm nhưng đối với những nhân vật này cũng không dám có chút lơ là. Thứ nhất là ảnh hưởng đến tiền đồ bản thân, thứ hai nếu không có mấy gia tộc hỗ trợ chi phí thì mấy trường học, bệnh viện cũng không xây được như bây giờ.
"Được, tôi đợi tin tức của ông."
Nghe bên kia tắt máy, Lẫm Tu lập tức gọi cho cấp dưới, điều người đi tra, liên quan đến bát cơm của bản thân, càng nhang càng tốt.
Tiểu trích
Bùi Hi: "Đồ lưu manh."
Nguyên Cảnh: "Gì, tôi lưu manh ngay bây giờ em tin không?"
Bùi Hi: "Tin."
Không sao, quân tử co được giãn được.
Last edited by a moderator: