Ngôn Tình Viên Kẹo Này Có Chút Chua? - Lâm Noãn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi lâm noãn, 28 Tháng năm 2020.

  1. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa mới dùng lực cho tên kia một viên đá, Nguyên Cảnh còn chưa hết tức, lập tức cúi đầu tìm thứ gì đó to hơn. Chỉ tiếc đây là đường lớn, không có gạch, nếu có hắn cũng không ngần ngại ném đâu..

    Bùi Hi thấy Nguyên Cảnh như tìm được cứu tinh, vội hô.

    "Nguyên Cảnh cứu tôi."

    Giọng nức nở, nước mắt đảo quanh, đáng thương vô cùng, nào có sự tự tin lúc trước.

    Nguyên Cảnh thấy vậy, tâm đều phải nát, hắn thực sự thích tiểu cô nương đáng yêu này, sao chịu nổi cô khóc lóc.

    Bên kia tên cầm đầu cũng tỉnh táo lại, đầu bị đập mạnh khiến hắn tức điên.

    Hai bên chưa kịp làm gì, còi cảnh sát ầm ĩ đến rồi, trùng hợp, đây đều là những viên cảnh sát lần trước Nguyên Cảnh gọi tới giải quyết vụ ở hầm bệnh viện.

    Hai bên nhìn nhau bất động..

    Bùi Hi mặt giật giật, xấu hổ, hai lần đều bắt gặp cô trong tình cảnh này, cảnh sát có thấy gì không a.

    Nghĩ ngợi lung tung, tay bị bắt lấy, cô giật mình quay đầu.

    "Không sao chứ?"

    Bùi Hi thấy ấm lòng, những lúc như này còn có người để trông cậy, cha mẹ đều ở thành phố khác, không để ý cô được nhiều như vậy. Chỉ có mỗi Nguyên Cảnh, lần nào gặp nạn cũng là hắn giúp cô che chắn, giải quyết.

    "Không sao, cảm ơn anh."

    Mắt cong cong cười, chân thành cảm ơn.

    Nhìn thấy cô đối với hắn tín nghiệm, Nguyên Cảnh tâm nở hoa, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh gật đầu.

    Cảnh sát chuẩn bị vào cuộc thì bọn côn đồ chạy, quen đường quen nẻo mà luồn lách, phi vào ngõ sâu. Cảnh sát vội vàng đuổi theo, chỉ để lại một người lấy lời khai của cô cùng Vân Hoa.

    Kể lại từ đầu đến cuối, không thêm mắm muối gì, nhưng mỗi một câu mặt Nguyên Cảnh đen thêm một tầng. Cảnh sát còn chưa phản ứng đâu, hắn đã bực bội.

    "Đường phố quản lý đến không ra gì, dám ra tay lúc đông người, chắc chắn có người che chở cho bọn chúng."

    Nói xong, đem cô lôi đi mất, Bùi Hi giật mình vội bảo Vân Hoa theo sau.

    Dù sao cũng là người bị hại, cô không áy náy khi để lại cảnh sát một mình.

    Nguyên Cảnh đưa hai người về trường, tốt bụng giúp cô xách hết đống đồ lên tận phòng, công nhận là thể lực tốt a.

    Tiễn người xuống kí túc, cứ tưởng chào tạm biệt là xong, ai ngờ hắn quay lại, nhìn cô chăm chú.

    Bùi Hi bị hắn nhìn mặt cũng đỏ, bối rối không biết làm gì, khó khăn hỏi.

    "Có chuyện gì sao?"

    Dứt lời, cả người rơi vào vòng ôm ấm áp, chóp mũi quanh quẩn hương bạc hà dễ chịu.

    "..."

    Bùi Hi ngơ.

    Nguyên Cảnh ôm chặt cơ thể mềm mại, nhắm mắt cảm nhận mùi hương thuộc về cô, thì thầm.

    "Lần sau đi đâu phải bảo tôi, không thể như hôm nay, nhỡ ra chuyện biết làm thế nào?"

    "..."

    Người bị chiếm tiện nghi dần tỉnh táo.

    Hoảng hốt đẩy hắn ra, quát khẽ.

    "Làm gì vậy?"

    Mặt đỏ muốn bốc cháy, không biết làm gì, chỉ có thể quay đầu chạy mất, Bùi Hi vẫn nghe sau lưng tiếng cười trầm thấp của Nguyên Cảnh nhưng cô không dám nhìn lại, chạy một mạch lên phòng.

    Lưng dựa tường, thở mạnh, bỗng nhận thấy tình huống có chút quen thuộc, lần trước hắn trêu đùa, sau đó, cô chạy..

    Ôm mặt phỉ nhổ bản thân, chạy cái gì a.

    Nguyên Cảnh cũng thật là, không phải nói tốt bạn bè sao, mỗi lần không cầm tay thì là ôm, cô bình tĩnh như nào đây?

    Thực sự có chút mông lung, không hiểu hắn chiếu cố cô như vậy là ý gì, nếu chỉ là bạn bè thì cô tự đa tình rồi.

    Mệt mỏi mở cửa, mấy người cùng phòng nghe Vân Hoa kể cũng biết chuyện, đau lòng an ủi. Bùi Hi cười gượng, tắm gội qua loa rồi lên giường.

    Vốn cũng không đến mức như vậy, ai bảo lúc đi Nguyên Cảnh đột nhiên..

    Lăn lộn một vòng, ai da không nghĩ nữa, ngủ mau ngủ mau.

    Nhưng có cố thế nào cũng không ngủ được, mùi bạc hà trên người dù tắm cũng vẫn quanh quẩn đâu đây. Mặt không tiền đồ lại đỏ, nếu Nguyên Cảnh có ý khác, hình như cô cũng không phản cảm lắm..

    * * *

    Ôm được mỹ nhân, Nguyên Cảnh thần thanh khí sảng, lên xe thắt dây an toàn, chợt nhớ ra cô bị ủy khuất còn chưa giải quyết, cầm điện thoại lên tìm kiếm một chút.

    "Phó chủ tịch Lẫm a, Nguyên Cảnh tập đoàn Nguyên thị đây, có chút chuyện muốn nói. Hôm nay tôi mời khách đi tham quan thị trường mua sắm ở trung tâm D. Không ngờ gặp phải lưu manh, lời lẽ bất nhã, hùng hổ. Thật không muốn nói nhưng khách của tôi bị dọa sợ, làm phiền ông tra một chút."

    Bên kia Lẫm Tu mới từ tiệc rượu về, nhìn thấy số gọi đến, tỉnh táo hơn nửa, nghe được đối phương chầm chậm nói, vội đáp.

    "Nguyên thiếu yên tâm, tôi sẽ cho người tra cẩn thận, nhất định bắt được bọn chúng."

    Thái độ cẩn thận, tuy ông làm chức phó chủ tịch thành phố cũng được năm năm nhưng đối với những nhân vật này cũng không dám có chút lơ là. Thứ nhất là ảnh hưởng đến tiền đồ bản thân, thứ hai nếu không có mấy gia tộc hỗ trợ chi phí thì mấy trường học, bệnh viện cũng không xây được như bây giờ.

    "Được, tôi đợi tin tức của ông."

    Nghe bên kia tắt máy, Lẫm Tu lập tức gọi cho cấp dưới, điều người đi tra, liên quan đến bát cơm của bản thân, càng nhang càng tốt.

    Tiểu trích

    Bùi Hi: "Đồ lưu manh."

    Nguyên Cảnh: "Gì, tôi lưu manh ngay bây giờ em tin không?"

    Bùi Hi: "Tin."

    Không sao, quân tử co được giãn được.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng bảy 2020
  2. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó tân niên đã tới, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, náo nức. Nhà nhà treo đèn lồng đỏ, dán câu đối xuân, tiếng trẻ em nô đùa làm lòng người yên bình đến lạ.

    Bùi Hi đã về nhà được ba ngày, giờ đang cùng bà nội xem chương trình xuân hàng năm. Chiếu đến tiết mục hài, bà cháu hai người cười liên tục, Bùi Sâm ngồi một bên, dù sao cũng là đàn ông có tuổi, buồn cười nhưng cũng chỉ cười mỉm.

    Trái lại, ngắm con gái cùng mẹ cười híp mắt, ông còn thấy vui mừng hơn, hồi trẻ không phải thực sự để ý đến thân nhân, một lòng xây dựng sự nghiệp. Dần dần, lăn lộn thương trường lâu rồi, nhìn lắm cảnh ngươi lừa ta gạt, càng cảm nhận rõ, ở cạnh gia đình yên vui cỡ nào.

    Tiền tài danh vọng cũng không quan trọng như vậy nữa, chỉ nghĩ phấn đấu sao cho gia đình hạnh phúc.

    Nghĩ nghĩ, gương mặt mềm mại xuất hiện trong đầu, đó là một cô nương không phải rất xinh đẹp nhưng thanh tú dễ nhìn. Bùi Sâm cảm thấy, trong rất nhiều người phụ nữ ông gặp sau khi ly hôn cùng vợ, Vũ Như Oánh là hợp mắt nhất.

    Hai người gặp nhau rất bình thường, Bùi Sâm vẫn ngồi một mình trong quán cafe gần công ty, nhấm nháp một ly, thả lỏng bản thân. Chỉ là, người hay pha cafe cho hắn đã nghỉ việc, thay vào đó là nhân viên mới, Vũ Như Oánh.

    Là một cô gái thanh tú, khoảng hai mươi tám tuổi, vóc dáng cao ráo, khí chất sạch sẽ, người nhanh nhẹn, rất hợp công việc này. Bùi Sâm thấy là người mới, như thường gọi một ly cafe đen, mùi vị lại làm ông ngạc nhiên.

    Đã uống qua nhiều loại cafe, từ rẻ tiền mấy hào, cho đến quý vô cùng mấy vạn, nhưng đây là mùi vị Bùi Sâm chưa nếm bao giờ. Đắng thì vẫn đắng nhưng lại hàm ngọt, vị ngọt rất khó nhận ra, chỉ thoáng chốc rồi biến mất, thay vào đó là bùi cùng béo. Một ly bé lại có thể chứa rất nhiều hương vị, làm người ngoài ý muốn.

    Đối với người có thể pha ra ly cafe này Bùi Sâm khá tò mò, làm thế nào để một cô gái trẻ lại có tài năng này, phải biết, pha cafe cũng là một nghệ thuật, càng nhiều kinh nghiệm, vị càng phong phú, người nếm càng khó quên.

    Đây là lúc dùng thân phận để hỏi chủ quán.

    Biết đối phương là nhân vật lớn, chủ quán không dấu diếm, có gì nói đấy.

    Bùi Sâm mới biết, nhìn tuổi trẻ nhưng Vũ Như Oánh đã qua một đời chồng, lý do còn chưa biết. Tuy nhiên, gương mặt chả mấy khi thực sự vui vẻ kia, có thể đoán được lý do rất nghiêm trọng.

    Là khách quen, ông vẫn thường quan sát hành động của cô, thái độ không lấy lòng không xu nịnh, rất chính trực. Lúc nào cũng bình tĩnh, thanh lãnh như một đóa tuyết mai kiên cường.

    Bản thân một người đàn ông đã từng ly hôn, ông từng không muốn đi bước nữa nhưng qua mấy năm lại thấy nên lần nữa tìm một ai đó có thể sống hòa hợp, làm bạn lúc về già. Không phải tình yêu mãnh liệt tuổi trẻ, chỉ cần ở chung vui vẻ là đủ rồi.

    Đương nhiên điều này còn thông qua ý kiến con gái và mẹ, đây là những người quan trọng nhất với ông, nếu một trong hai dù đã thuyết phục vẫn không đồng ý, việc này liền miễn đi.

    "Hưm, mẹ, Hi Hi, con có việc muốn bàn."

    Hai người quay đầu nhìn nam nhân duy nhất trong nhà, khó hiểu.

    Tết nhất còn có chuyện gì a?

    Nhìn mặt cha nghiêm túc, Bùi Hi hơi khẩn trương, chả lẽ.. cô vào đồn bị cha biết rồi!

    "Nếu con có ý muốn lấy vợ lần nữa thì ý hai người thế nào?"

    "..."

    "?"

    Bùi nãi nãi kinh ngạc nhìn con trai, phải biết rằng, từ lúc ly hôn khoảng hai ba năm, bà cũng nhắc khéo con trai có muốn đi bước nữa không. Câu trả lời rất kiên định là "không", hơi thất vọng nhưng con trai đã nhiều tuổi, có suy nghĩ riêng, sao có thể quản được.

    Ai ngờ, đùng cái nói muốn kết hôn, làm bà choáng váng.

    So với tin bị phát hiện vào đồn thì tin bản thân có mẹ kế càng khiến Bùi Hi kinh ngạc, mắt trợn to.

    Phản ứng hai người kịch liệt như vậy làm Bùi Sâm buồn cười, có cần khoa trương như vậy không?

    Hai bà cháu cho nhau một ánh mắt, dần bình tĩnh lại, Bùi nãi nãi dẫn đầu mở lời.

    "Qua tết dẫn về cho mẹ xem."

    Bùi Sâm: .

    Bất đắc dĩ làm rõ.

    "Còn chưa có quan hệ gì đâu, chỉ là hỏi xem ý kiến mẹ cùng Hi Hi như nào, nếu thấy không ổn, chuyện này coi như chưa nói."

    "..."

    Cảm xúc như được đi tàu lượn, lúc lên lúc xuống.

    "Mẹ nói con đó, bao nhiêu tuổi rồi, hôn nhân đại sự, lấy ra làm trò đùa được a."

    Bùi nãi nãi trừng mắt nhìn con trai, miệng không chút lưu tình mắng.

    "Chính là sợ mẹ với Hi Hi không vui, lấy về ầm ĩ thì chỉ thêm mệt."

    Bùi Sâm bình tĩnh giải thích.

    "Còn chưa lấy đâu, đã biết ầm ĩ, con là nhà tiên tri a, sao không bói xem mấy năm nữa thì bà già này bị con làm cho tức chết."

    Tính tình Bùi nãi nãi từ xưa đã không phải dịu dàng, chẳng qua người già rồi, hiền hòa không ít.

    Hồi nhỏ, Bùi Sâm không biết bao nhiêu lần đứng im nghe mẹ mắng, dần cũng thói quen, không nghe ông còn thấy không quen.

    Tình yêu của mẹ bao la, đó là mắng cũng do thương mà ra, ông cam tâm tình nguyện nghe.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2020
  3. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối diện cặp mắt phẫn nộ của mẫu hậu đại nhân, Bùi Sâm im lặng nhận sai.

    "Haizz, cuộc đời của con thì con phải quyết định, sao có thể vì sợ chúng ta không vui mà từ bỏ. Biết con là quan tâm nhưng chúng ta cũng quan tâm con a, nếu thực sự không ổn, Hi Hi mấy năm nữa cũng đi lấy chồng, ta là mẹ chồng, chả lẽ còn sợ con dâu?"

    "Mẹ nói đúng, là con suy nghĩ chưa chu toàn."

    "Thương trường thì một hạt cát không qua được mắt con, đến mặt tình cảm vẫn thua bà già này."

    Bùi nãi nãi đắc ý cười, trong lòng cũng vui mừng con trai chịu lấy vợ, nhưng Hi Hi..

    Hai mẹ con ăn ý mà quay sang nhìn tiểu cô nương vẫn yên lặng nãy giờ.

    Bùi Sâm hồi hộp.

    "Hi Hi, con không thích có mẹ kế a, nếu không thích cứ nói."

    Bùi nãi nãi cũng căng thẳng, nếu cháu gái bảo bối thực sự không thích, bà cũng không nỡ ép.

    Nhìn ra cha và bà nội lo lắng, Bùi Hi bật cười.

    "Nào có, con tin cha sẽ chọn được người tốt, nếu chung sống không hợp, không cho phép hai người bỏ rơi con."

    Bùi Sâm cùng Bùi nãi nãi vội dỗ, thề thốt khẳng định.

    "Sao có thể, Hi Hi là nãi nãi tâm đầu nhục, bỏ rơi ai chứ tuyệt không bỏ rơi con."

    "Hi Hi yên tâm, con là con gái duy nhất của cha, ai cũng không thay thế được."

    Cô chỉ đùa hai người, chứ tin tưởng cha cùng bà nội nhất định không bao giờ bỏ rơi mình, tình cảm vun đắp từ bé đến lớn, sao có thể bởi vì người ngoài mà thay đổi.

    Nếu mẹ kế không ưa cô, Bùi Hi cũng không phải tượng đất, tùy người nhào nặn.

    Ở nhà đến mồng ba mới sang chúc tết bên mẹ, cũng là một mảnh hài hòa vui vẻ, bà ngoại gói sủi cảo rất ngon, Bùi Hi ăn đến bụng tròn vo, cười khanh khách nghe ông bà ngoại cãi nhau.

    Hai lão nhân gia đều già đầu nhưng thân thể còn tốt đâu, lời qua tiếng lại rất khí thế, âm rung vang vọng, không có vẻ gì là mệt mỏi.

    Thật chất thì cũng không phải chán ghét đối phương mà là tính cách trái ngược. Bà ngoại tính tình sang sảng, nghĩ gì nói đấy, miệng lưỡi nhanh nhẹn, nhiều lần chọc đúng chỗ đau ông ngoại. Ông ngoại lại là người đọc sách, rất tri thức, khó chịu nhất là cái tính đấy của vợ già.

    Hai người đều trọng sĩ diện, cãi nhau đó là không cần tiền mà đến, lời lẽ hài hước, biểu cảm hùng hổ, chọc cho Bùi Hi cùng Tưởng Lan cười ngã trước ngã sau.

    Thấy con gái cùng cháu gái vui vẻ như vậy, hai lão nhân đình chiến, nhìn nhau cười.

    Không khí ấm áp, tiếng chuông cửa vang lên có vẻ đột ngột.

    "Chắc là khách đến chúc tết, Hi Hi mau ra mở cửa."

    Ngoan ngoãn làm theo, bước đến đẩy cửa ra, là vợ chồng Diệp gia cùng Nguyên Cảnh

    "..."

    Bùi Hi cứng người lại, miễn cưỡng cười vui mời bọn họ vào nhà.

    Trưởng bối hai bên cũng không để ý cô bất thường, miệng cười chúc tết nhau, rất vui mừng.

    Người khác không để ý, Nguyên Cảnh lại nhìn đến rõ ràng, biết tiểu cô nương ngượng ngùng từ lần trước, cũng không trêu ghẹo gì, chỉ cười nhìn cô.

    Bùi Hi rất muốn thoải mái nhìn Nguyên Cảnh như bình thường nhưng đầu cô thực sự không ngẩng lên được, mắt cũng liếc sang bên cạnh né tránh, bộ dáng hận không thể chui xuống đất.

    "Hi Hi, Nguyên Cảnh mau vào đây, đứng đó trông cửa a."

    Tưởng Lan hô.

    "Con biết rồi."

    Đáp lại lời mẹ, Bùi Hi liếc Nguyên Cảnh một cái rồi đi trước, nghe tiếng bước chân chầm chậm đằng sau.

    Tết nguyên đán, tiểu cô nương mặc một thân váy, áo đỏ rực, tỏ rõ không khí vui mừng, tóc buộc nửa đầu rất đáng yêu, chân mang tất trắng, cả người mềm mại, xinh xắn. Nguyên Cảnh đi theo sau, chỉ muốn kéo tay cô lại ôm một cái, lâu không gặp, bảo không nhớ đó là giả.

    Cũng sắp đến giờ cơm tối, vợ chồng Diệp gia không từ chối được thịnh tình của bà ngoại, ở lại ăn cơm.

    Mấy người phụ nữ bận rộn trong bếp, Bùi Hi cũng trong số đó, tuy cô nấu ăn không giỏi nhưng có thể rửa rau, cọ bát a..

    Diệp nãi nãi cùng bà ngoại cùng trổ tài, thức ăn đó là bày tràn ra một bàn, chay mặn đủ cả, rất phong phú.

    Không biết vô tình hay cố ý, Bùi Hi lại ngồi cạnh Nguyên Cảnh, bởi vì đông người, cánh tay đã chạm sát vào nhau.

    "Tiểu Cảnh mau ăn, đừng khách khí, Hi Hi là chủ, nhớ chiếu cố khách."

    "Vâng ông ngoại."

    Bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, lấy dũng khí hỏi người ngồi bên cạnh một câu.

    "Nguyên Cảnh, anh muốn ăn gì?"

    Còn chưa nhận được câu trả lời đâu, ông ngoại đã nghiêm túc trách cứ.

    "Tiểu cảnh hơn cháu năm tuổi, là anh, sao có thể gọi thẳng họ tên người ta như vậy, mau sửa miệng."

    Bùi Hi mắt nhìn ông ngoại, miệng giật giật, cuối cùng cũng không phản bác, ông nói đúng, chỉ là để cô gọi anh..

    "Không sao, Hi Hi cùng cháu còn chưa thân thuộc lắm, ngại cũng là bình thường."

    Nguyên Cảnh cười, giải vây giúp cô nhưng ông ngoại là người nào, rất để ý lễ tiết, nghe xong hắn nói liền liếc cô một cái, ánh mắt cảnh cáo.

    "..."

    Thôi được rồi, cô gọi là được chứ gì.

    "Cảnh ca ca."

    Tiểu trích

    Nguyên Cảnh: "Gọi lại một lần, nghe không rõ."

    Bùi Hi: .

    Cảnh cẩu cẩu
     
  4. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy tiếng ca ca này không hề mềm mại, dịu dàng, thậm chí còn có chút nghiến răng nghiến lợi nhưng Nguyên Cảnh không để ý chút nào.

    Thật êm tai!

    Khóe miệng không tự chủ nhếc lên, cười như không cười nhìn cô.

    Gọi xong, Bùi Hi thật muốn đứng lên về phòng, lý trí ngăn lại, bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, không nhìn Nguyên Cảnh thêm một cái nào.

    Thấy cô ngoan ngoãn gọi, ông ngoại gật đầu hài lòng, không nói thêm gì nữa, tiếp tục cùng Diệp gia gia bàn luận về thư pháp.

    Phụ mẹ dọn hết bát đũa, Bùi Hi thở một hơi, ở nhà có dì giúp việc, cô hầu như không phải làm gì. Dần dần cũng lười biếng, làm mấy việc nhỏ như rửa bát cũng có chút không quen tay, nhưng mấy khi được ở cùng mẹ, không thấy mệt chút nào, trái lại rất ấm áp.

    Diệp gia gia, Diệp nãi nãi vẫn ở, mấy người quây lại chơi mạt chược, Nguyên Cảnh ngồi một bên xem.

    Thấy cô đi ra, hắn đứng lên, mở miệng nói chuyện.

    "Cháu có chút đầy bụng, đi ra ngoài tản bộ chút, Hi Hi đi cùng chứ?"

    Không.

    Không.

    Không.

    "Hi Hi mau đi cùng."

    "..."

    Bà ngoại giục.

    "Con phải làm nốt bản vẽ giáo sư giao."

    "Nghỉ tết còn vẽ vời gì, mau đi."

    "..."

    Bà ngoại a, có cần vạch trần lộ liễu như vậy không?

    Nhận mệnh đi theo tên đầu sỏ.

    Hai người cũng không sáng vai đi cùng nhau, Bùi Hi đi trước hai bước, Nguyên Cảnh nhẹ nhàng theo sau.

    Đi a đi, mãi không thấy đằng sau có tiếng động gì, cô đành phải quay lại.

    "Có chuyện gì, không thì mau quay về, lạnh chết mất."

    Gió thổi lành lạnh, cô cũng bình tĩnh hơn, hỏi thẳng đối phương.

    "Đương nhiên là có."

    Cười thần bí.

    "Theo tôi."

    Nguyên Cảnh dẫn cô đến dưới gốc cây bàng, rất lớn, hơn nữa gần đây ít người qua lại, Bùi Hi không hiểu sao có chút căng thẳng.

    Tay bị một bàn tay to rộng, ấm áp nắm, hai người mặt đối mặt, hắn nhìn cô chăm chú, giọng trầm thấp vang lên.

    "Bùi tiểu thư, tôi thích em khá lâu rồi, thích nụ cười ngọt ngào, thích ánh mắt sáng ngời, tôi sẽ không hứa hẹn gì, nếu em đồng ý làm bạn gái tôi, Nguyên Cảnh này sẽ dùng hành động từng ngày chứng minh tấm lòng của mình, được không?"

    Tay truyền đến từng đợt ấm áp, đôi mắt bình thường vẫn hay khép mờ giờ mở to nhìn cô.

    "Không được."

    Nhẹ nhàng rút tay về.

    Nghe được câu trả lời không như ý muốn, Nguyên Cảnh mất mát, đôi mắt cũng xám dần.

    Chợt tiếng cười lanh lảnh vang lên.

    Ngạc nhiên nhìn, tiểu cô nương vừa vô tình từ chối giờ hai tay chắp sau lưng, miệng cười tươi, ý trêu đùa trong mắt càng rõ ràng.

    "Lừa anh đấy, em đồng ý."

    "..."

    "Tiểu nha đầu, gan đúng là to a."

    Dứt lời, bước một bước lớn, bắt lấy tay cô, kéo lại, ôm đầy cõi lòng.

    Không ngờ Nguyên Cảnh ra tay nhanh như vậy, Bùi Hi giật mình để anh ôm, tay cũng theo phản xạ bao lấy vòng eo rắn chắc.

    "Lần sau còn dám như vậy, đừng trách anh."

    Hư, ai sợ.

    Ôm cô thật chặt, hôn hôn đầu tóc thơm, đe dọa.

    "Sao im như vậy, đồng ý rồi đừng hối hận."

    "Anh quản được chắc."

    Ha, còn cứng miệng.

    Kéo cô ra, cúi đầu nhắm thẳng đôi môi hồng hào kia mà đến, rất mềm, rất ngọt còn hơn những gì hắn tưởng tượng. Mới đầu chỉ chạm nhẹ, dần dần không khống chế được, trở thành một nụ hôn sâu.

    Bùi Hi bị hắn hôn choáng váng, trở tay không kịp, hai người thân cao kém xa, eo bị nhấc lên, kiễng chân mới đứng được.

    Môi hắn rất ấm, ấm như vòng tay rắn chắc đang ôm cô vậy, nhè nhẹ vị bạc hà quen thuộc, cô nhắm mắt thừa nhận.

    Một lúc sau, môi tách ra, Bùi Hi thiếu khí dựa đầu vào ngực hắn, thở từng ngụm, mặt đỏ bừng bừng.

    Đỉnh đầu là tiếng cười nhẹ.

    "Thật ngọt."

    Mặt càng đỏ ghê gớm, xấu hổ không biết làm sao.

    Nguyên Cảnh biết cô ngại, sờ sờ tóc dài, chất tóc mượt mà, vuốt rất thích, hơn nữa tóc cô rất thơm, hắn đúng là thấy khó hiểu.

    Tại sao chỗ nào của cô cũng thơm a?

    Tóc thơm, người thơm, đến môi cũng thơm ngọt, hắn đúng là nhặt được bảo bối rồi.

    "Không có gì muốn nói với bạn trai mới a."

    "..."

    "Có, buông ra."

    Giãy dụa, không cho ôm nữa, cứ trêu ghẹo cô, dễ bắt nạt lắm sao!

    Nguyên Cảnh ôm chặt thân mình mềm mại đang uốn éo trong lòng, vội nói.

    "Được, được, không trêu nữa, cho anh ôm một chút."

    Nói như vậy nhưng trong góc tối kia, cặp đôi ngọt ngào chốc lại ôm, chốc lại hôn.

    Cho đến lúc Bùi Hi không chịu nổi hắn nhiệt tình nữa, sợ phụ huynh nhìn ra bất thường, nhất định đòi về nhà.

    Biết đủ, Nguyên Cảnh hôn cô một cái thật kêu, hai người nắm tay về nhà.

    Đến cửa, Diệp gia gia, Diệp nãi nãi vừa hay đi ra, hai nhà chào tạm biệt nhau, Bùi Hi theo mẹ vào nhà, căng da đầu tỏ ra bình tĩnh lên phòng trong cái nhìn đầy bát quái của bà ngoại.

    Rửa mặt lên giường nằm, nghĩ về tối nay, mặt lại đỏ, lúc đó Nguyên Cảnh tỏ tình, cô ngạc nhiên nhưng cũng ngọt ngào bởi vì bản thân cũng có chút thích hắn.

    Đôi môi ấm áp lại hiện lên trong đầu, đến bây giờ tim vẫn đập thình thịnh, không có dấu hiệu suy giảm, hương vị bạc hà quanh quẩn trên môi.
     
  5. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nằm suy nghĩ miên man một lúc, Bùi Hi ngọt ngào ngủ rồi, cô chỉ kết giao một lần bạn trai thời cao trung. Chưa được ba tháng đã chia tay, nghĩ lại cũng không nhớ rõ lắm, giờ gặp được Nguyên Cảnh thích cô, cô cũng thích hắn, thiếu nữ yêu đương có thể không vui được sao?

    Ngủ một giấc thơm nồng, sáng tỉnh dậy, nhìn nắng vàng ấm áp, tâm trạng phi thường tốt, rửa mặt sau đó xuống lầu ăn sáng. Hôm nay bà ngoại nấu cháo sườn, ngào ngạt hương, Bùi Hi ăn hai chén, miệng vẫn tủm tỉm cười.

    Tưởng Lan thấy con gái vui như vậy, hỏi.

    "Hi Hi gặp được chuyện gì tốt sao, nãy giờ vẫn cười?"

    Cô chột dạ đáp.

    "Đâu có chuyện gì, con vui vì năm mới được bầu bạn cùng gia đình thôi."

    "Phải không?"

    Bà ngoại mập mờ nhìn cô.

    "Ai da, sáng sớm có chuyện gì được, mọi người đừng đoán mò, mau ăn, nguội mất."

    Bùi Hi nũng nịu, bà ngoại cùng mẹ liền đồng thời im lặng, ăn cháo, không ép hỏi nữa.

    Tuy là lấy cớ nhưng nhìn người nhà bao quanh ăn sáng, cô vẫn vui mừng thực sự, năm nay có lẽ là một năm may mắn a.

    Dọn dẹp bát đũa xong, ông ngoại lên tiếng.

    "Mọi người nghỉ ngơi chút, chốc nữa sẽ đi Diệp gia, hôm qua người ta đã đến chúc tết nhà mình rồi, phải đáp lễ."

    Ai nấy bình tĩnh dựa vào sofa xem tivi, Bùi Hi lại ngẩn người, tuy vui mừng là thực sự nhưng nghĩ đến hai người tối qua, cô ngại ngùng a, giờ đi gặp hắn thì nói gì đây?

    Còn chưa suy nghĩ xong đâu, mọi người đã lục tục đứng dậy, chuẩn bị đi.

    Sao bây giờ?

    Bối rối đi sau người thân đến Diệp gia, cổng đã mở, bà ngoại hô.

    "Diệp nãi nãi a."

    Giọng không to lắm nhưng rất có lực.

    "Ai đó?"

    Diệp nãi nãi mặc một bộ sườn xám màu mận, ưu nhã từ nhà bước ra.

    "Tôi còn tưởng ai, mời vào mời vào."

    Bước qua cửa, mắt đảo quanh nhà, chưa thấy bóng dáng Nguyên Cảnh đâu, Bùi Hi thầm may mắn, có lẽ hôm nay hắn về rồi, không ở đây?

    "Chào mọi người."

    Giọng trầm ấp vang lên, hung hăng đánh vỡ ảo tưởng của cô, người vẫn còn ở đây.

    Bùi Hi liếc qua Nguyên Cảnh, vừa hay hắn cũng đang nhìn cô, ánh mắt va chạm, Bùi Hi vội nhìn sang chỗ khác. Thứ nhất là cô ngại, thứ hai là sợ phụ huynh phát hiện điều khả nghi, vậy thì xấu hổ rồi.

    Bình tĩnh nhìn bạn gái đang hơi đỏ mặt từ đầu đến chân, hôm nay mồm bốn, tiểu cô nương như cũ mặc màu đỏ. Nhưng không phải váy áo tách riêng như hôm qua mà là một bộ báy liền màu đỏ, ngắn, đuôi váy cách đầu gối tầm mười phân, bên dưới đi bốt dài cùng màu, cả người như đóa cẩm chướng đỏ rực, vô cùng bắt mắt.

    Khiến Nguyên Cảnh híp mắt nhìn là phần đùi lộ ra giữa váy và bốt, trắng nõn.

    Thời tiết như vậy, không lạnh sao?

    Nhìn vậy đủ rồi, Nguyên Cảnh liền bắt chuyện với Tưởng Lan, Diệp gia gia cũng lôi kéo tay cô, nói chuyện không ngừng, không khí hài hòa, Bùi Hi yên tâm nhẹ nhõm.

    Nhìn ra được trang phục trên người Diệp gia là chuẩn bị đi ra ngoài, nhà cô liền không ở lại lâu, một lúc sau đứng dậy ra về. Diệp gia cũng không giữ lại, chỉ muốn hai hôm nữa, mời nhà cô đến ăn một bữa, ông ngoại đồng ý rồi, chào một tiếng, mọi người về nhà.

    Ăn qua loa bữa trưa, Bùi Hi lên phòng, đang mở màng ngủ, tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình. Nhìn màn hình, là Nguyên Cảnh gọi đến, cười ngọt ngào bắt máy.

    "Sao vậy."

    "Xuống dưới đi, anh đợi ở cổng, chốc nữa phải đi rồi, muốn gặp em."

    Tim liền gia tốc, đập thình thịch, nhỏ giọng đồng ý.

    "Được, đợi em."

    Buông máy, vội bước xuống giường, biết hắn đang đứng đợi, cô mặc quần áo nhanh chóng, soi gương vuốt vuốt tóc, lau mặt, liền xuống nhà. Sợ mọi người phát hiện, Bùi Hi thực thi "đi nhẹ nói khẽ", bước xuống cầu thanh không tiếng động, một mạch thẳng ra cổng.

    Nguyên Cảnh đã đứng sẵn, trên người mặc phao màu đen, đầu đội mũ xám, lười biếng dựa vào tường, cười nhìn cô bước đến.

    "Đợi lâu chưa, có lạnh không."

    Thấy mũi hắn có chút đỏ, Bùi Hi đau lòng, nhanh chân bước đến gần.

    "Sao không đợi ở nhà, còn đứng đây, muốn đông lạnh chết a?"

    Nguyên Cảnh không đáp lại, chỉ cầm tay cô, kéo đến chiếc xe jeep gần đó.

    Hắn mở cửu cho cô lên trước, sau đó mới vòng qua bên kia ngồi, đóng cửa xe lại, bốn mắt nhìn nhau.

    Bùi Hi xấu hổ, dời mắt đi trước, mặt không tiền đồ lại đỏ, hỏi.

    "Có chuyện gì."

    "Không có chuyện gì không được gặp em sao?"

    Giọng ngả ngớn vang lên.

    Bùi Hi còn chưa thích ứng được một mặt không biết xấu hổ này của hắn, quay đầu trừng đối phương.

    Ai ngờ lại nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng.

    "Nhớ em thôi."

    Lần trước hôn môi là buổi tối, Bùi Hi thấy không rõ ràng lắm, hai người thân mật trong tình trạng tự cảm nhận lẫn nhau.

    Đâu giống hiện tại, thanh thiên bạch nhật a.

    Cô thậm chí còn rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ mặt mình lúc này, nóng bừng bừng, hít thở sâu cố tỏ ra bình tĩnh.

    "Mới kết giao, đừng động tay động chân."

    Nhìn mặt cô đỏ như vậy, biết tiểu cô nương còn chưa quen, Nguyên Cảnh ngồi thẳng lại, hắn còn nhiều thời gian, không vội lúc này, cô mà phản cảm thì uổng phí công sức!
     
  6. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí im lặng có chút ngại ngùng, Bùi Hi tự hỏi.

    Chả lẽ lời cô nói không đúng rồi, hắn không vui?

    Nhưng cô nói đúng a, mới quen, sao có thể tiến triển nhanh như vậy.

    Thấy tiểu cô nương ngồi ngẩn người, Nguyên Cảnh thắc mắc.

    "Sao vậy, khó chịu chỗ nào?"

    Ai đó hoàn hồn, biết là không như cô nghĩ, Bùi Hi nhẹ nhõm, cười trả lời.

    "Không sao, đi đâu vậy?"

    "Không định đi đâu, chúng ta nói chuyện tâm sự được không?"

    Nếu hắn không nói bằng giọng điệu lười biếng, mập mờ, có lẽ Bùi Hi còn định tâm sự thật.

    "Có chuyện gì để tâm sự sao."

    Thì thầm nói nhỏ.

    "Đương nhiên là có, nói xem tiểu Hi Hi từ bao giờ thích anh a."

    Một câu của hắn, làm mặt Bùi Hi đỏ bạo, cáu giận nâng cao giọng.

    "Nguyên Cảnh anh nói chuyện cho cẩn thận, đừng suốt ngày ngả ngớn, cứ thế này thì viên tình cảm bé tẹo cũng bị anh bào mòn đấy!"

    Đáp lại cô là một tràng cười thoải mái, Bùi Hi chịu không nổi hắn trêu ghẹo, quay đầu định mở cửa, xuống xe.

    Thẹn quá hóa giận!

    Nguyên Cảnh dường như đã liệu trước cô sẽ như vậy, khóa cửa xe từ lúc nào không biết.

    Tiếng cười trầm thấp vẫn vang vảng bên tai.

    Không làm gì được, Bùi Hi liền có chút ủy khuất, cô cũng chỉ mạnh mồm mà thôi, da mặt mỏng, sao chịu được hắn mặt dày. Nước mắt đã ngân ngấn, tuy chưa khóc nhưng trông càng đáng thương, mím môi ngồi một bên, quay lưng về phía hắn không nói năng gì.

    Xem ra là hắn hơi quá, làm thỏ con giận thật rồi.

    "Hi hi a."

    Liên tục gọi mấy tiếng, tiểu cô nương không thèm phản ứng, hắn đành dùng hành động.

    Vươn tay dài hữu lực, ôm cả người cô qua ghế hắn, đặt trên đùi, tay vòng ra sau, bao lấy eo thon.

    Bùi Hi bị hành động lớn mật của hắn dọa sợ, quên cả ấm ức, bối rồi muốn tránh ra, nhưng cả người cô ngồi trong lòng Nguyên Cảnh, eo bị giữ chặt, có cố cũng vô ích.

    "Anh mau buông ra."

    "Ôm cũng không cho, như vậy thân phận bạn trai này cũng quá thiệt thòi đi."

    Nguyên Cảnh vẫn rất bình tĩnh phản bác lại cô, tuy nhiên, nhìn tiểu cô nương nước mắt lưng tròng, bộ dạng hoảng hốt, liền mềm lòng.

    "Chỉ ôm một lát, đừng cựa quậy."

    "..."

    Nói vậy cũng được à, thế cô chỉ đấm một phát có được không?

    Chịu thua ngồi im cho hắn ôm, trong lòng hơi hối hận, biết hắn mặt dày như vậy, cô liền không đồng ý dễ dàng. Nên lăn lộn một thời gian cho ăn đủ khổ, mới biết nâng niu cô, không như bây giờ, bị hắn lăn lộn.

    Ai~~sai lầm a!

    Người trong ngực lại im lặng, Nguyên Cảnh thích nghe giọng cô mềm mại.

    "Đừng tức giận, Hi Hi ngoan nhất."

    "..."

    Cô là cẩu sao?

    Nâng mặt cô lên, Nguyên Cảnh hôn hôn má hồng, thủ thỉ.

    "Anh chỉ là thích em, thích đến muốn mệnh, thích Hi Hi từ lần thứ ba gặp mặt."

    Nghe giọng trầm thấp bên tai, Bùi Hi tức giận liền bay đi đâu không biết, chẳng sót lại chút gì, vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng thì thầm lại.

    "Em cũng thích anh, thích đến mức buổi tối khó ngủ."

    Cơ thể mềm mại dựa sát vào người, tai nghe những lời hắn đã muốn nghe từ lâu, hương sữa quanh quẩn chóp mũi, Nguyên Cảnh thực sự không nhịn được, cúi đầu tìm môi thơm.

    Lần này không chỉ hôn bên ngoài nữa mà là một nụ hôn sâu, môi lưỡi quấn quít, mới đầu Bùi Hi còn trốn tránh. Về sau liền mặc cho hắn hôn, cô cũng bị cuốn vào, mọi cảm ứng giác quan dường như biến mất.

    Nguyên Cảnh được như mong muốn, tận lực hôn, cả người bao lấy cơ thể nhỏ bé, ra sức lấy mật ngọt từ cô.

    Hai người tách ra, tạo thành một chỉ bạc mỏng, Bùi Hi xấu hổ không biết như nào mới tốt, chui vào ngực hắn thở dốc.

    Ảo não nói.

    "Chúng ta đừng như vậy được không, không thể từ nắm tay bắt đầu a?"

    Ngực hắn rung động, tiếng cười tràn ra, Nguyên Cảnh chém đinh chặt sắt.

    "Không được, em ngọt như vậy, mỗi lần gặp nhau chỉ nắm tay, Nguyên Cảnh này đi tu là vừa!"

    Bị hắn chọc cười, Bùi Hi thoải mái hơn, hai người ôm nhau, bắt đầu tâm sự đúng nghĩa.

    "Lần đầu gặp anh, em chỉ muốn một phát đấm vào gương mặt đang vênh váo kia."

    "..."

    Có bạn gái thích nói năng bạo lực là một trải nghiệm thú vị.

    "Lần đầu gặp em, anh chỉ muốn cắn một phát vào gương mặt phúng phính này."

    Hai người liếc nhau, hài hước cười, bọn họ có một điểm chung rồi thì phải.

    Nhưng Bùi Hi còn chưa vui vẻ được bao lâu, đối phương lại tung chiêu.

    "Chính vì lần đầu không cắn được viên kẹo sữa là em, nên anh sẽ đền bù về sau."

    Dứt lời, nhắm thẳng má Bùi Hi, không chỉ cắn mà còn dùng sức hút, đau làm cô kêu liên tục. Lúc buông ra thì bên má phải đã có một vết hồng to đùng, kèm theo dấu răng chỉnh tề.

    Bùi Hi tức điên, nhào lên định trả thù, nhưng sức lực không bằng người, lại bị ôm chặt, rơi vào nụ hôn sâu.

    Lần này cô bị hôn đến mềm người, cũng chứng nhận một câu "hôn đến mức chân nhũn" là có thật.

    Hai người trong xe từ một giờ trưa đến bốn giờ chiều Bùi Hi mới được thả, nhìn bóng xe màu đen lao đi, cô ngọt ngào.

    Có người yêu cảm giác thật thích a.

    Trừ vết hôn trên mặt ra!

    Nguyên Cảnh đáng chết, giờ cô làm sao đối mặt với mẹ, với ông bà?
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  7. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứng ngoài cổng, nghe gió thổi lạnh lẽo, Bùi Hi ôm một bên má, vẫn không biết nên làm như nào bây giờ.

    Cứ như vậy đi vào? Thể nào cũng bị phát hiện, nhưng hết cách rồi.

    Haizz~

    Nhận mệnh thôi vậy.

    Lên tâm lý bị tra hỏi, ưỡn ngực hít thở sâu, bước vào nhà.

    Bà ngoại cùng mẹ đang ngồi xem phim truyền hình, ông ngoại bên cạnh đeo kính lão, đọc sách chăm chú. Nghe tiếng cửa mở, mọi người đồng thời ngẩng đầu, mắt to mắt nhỏ nhìn cô.

    "..."

    "Đi đâu lâu như vậy, sao không nói với mẹ một câu?"

    Mở miệng giải thích.

    "Con.."

    Còn chưa kịp nói gì đâu, bà ngoại đã đứng dựng lên, bước nhanh về phía này, vừa nhấc tay ôm má của cô ra, vừa hỏi.

    "Cháu.. bị ai đánh.."

    Vốn tưởng cháu gái bảo bối bị bắt nạt mới ôm má, tức giận muốn hỏi xem là ai không có mắt, dám động thủ, không ngờ..

    "..."

    Bị phản ứng mạnh mẽ của bà ngoại dọa, Bùi Hi luống cuống, mấy câu nói dối nãy chuẩn bị đã quên sạch.

    Mấy cặp mắt ngạc nhiên, hoảng hốt bắn thẳng vào cô, quá quẫn bách.

    "Con có bạn trai rồi."

    Thốt ra câu kinh người, Bùi Hi chạy thẳng lên phòng.

    "..."

    Tầng một im lặng một lúc lâu, Tưởng Lan ngơ ngác nhìn mẹ đang trợn tròn mắt đứng, cha mở lời trước.

    "Bà đứng đấy làm gì, ngồi đi."

    "Tôi.. Hi Hi có bạn trai rồi? Con biết không?"

    Thấy mẹ hỏi, Tưởng Lan đã bình tĩnh lại, trả lời.

    "Không biết, chắc là mới, thảo nào sáng nay cười vui vẻ như vậy."

    "Là ai a, mặt nó như vậy.."

    "Bà rống cái gì, Hi Hi lớn rồi, có bạn trai là bình thường, nó cũng không phải đứa dễ dãi, yên tâm đi."

    "Ông thì giỏi rồi!"

    Đáp lại chỉ còn tiếng thở dài nường nượp.

    * * *

    Nguyên Cảnh vừa lái xe về thành phố A vừa huýt sáo, tâm trạng lúc này của hắn có thể nghĩ.

    Tối hôm kia tỏ tình, tiểu cô nương tuy không phản đối nhưng cũng chưa thể hiện thái độ gì, mặc dù biết trong lòng cô đã có hắn, tuy vậy vẫn còn băn khoăn.

    Đến hôm nay, tận tai nghe giọng cô mềm ngọt nói cũng thích bản thân, lại còn thích đến đêm khó ngủ!

    Có khi tối nay hắn lại là người khó ngủ a.

    Mắt nhìn quanh, vẫn đang trong kì nghỉ tết, đường cao tốc còn rất vắng, thỉnh thoảng vài ba chiếc xe đi lại, có lẽ là vội vàng về nhà hội họp cùng người thân yêu. Nguyên Cảnh nghĩ đến bố mẹ đợi liền lái xe nhanh hơn chút.

    * * *

    Ở nhà mẹ hai ngày, đến mồng sáu, Bùi Hi xách vali trở lại kí túc xá trường, mọi người tâm trạng đều rất tốt. Bùi Hi lấy mấy món ngon mang từ nhà ra chia, Vân Hoa cùng hai người kia cũng vậy, ai nấy đều hớn hở, tiếng cười nói rộn ràng.

    Vì học tập vội vàng, Bùi Hi không có thời gian gặp mặt Nguyên Cảnh, lần nào hắn hẹn cô cũng từ chối, cảm thấy rất áy này. Hai người yêu nhau chưa được mấy ngày mà cô đã như vậy, thực sự có lỗi nên Bùi Hi ra lịch, tuy không gặp mặt nhưng tối nào cô cũng sẽ bỏ ra một tiếng gọi điện thoại nói chuyện với Nguyên Cảnh, hắn cũng đồng ý.

    Hôm nay là ngày đầu hai người gọi điện, Bùi Hi sợ bạn cùng phòng trêu ghẹo, một mình đi đến ghế đá dưới kí túc xá.

    "Hi Hi."

    Nghe được tiếng gọi thân mật trầm ấp, cô thấy ngọt ngào, nhắm mắt lại, miệng cười đáp.

    "Uh."

    Bên kia Nguyên Cảnh đang ngồi bên ban công, đầu dựa tường, nhìn trăng trên cao, nhẹ giọng nói với cô.

    "Hình như anh bị ảo giác, cứ nhìn trăng là tượng tưởng đến em."

    "Sao có thể như vậy a."

    Bùi Hi cũng ngẩng đầu nhìn trăng, nhưng cô nhìn đến là vầng trăng khuyết.

    "..."

    Không nhầm thì người ta thường hay ví von người con gái đẹp với trăng tròn, hắn ví cô với trăng khuyết?

    Ý gì vậy?

    Nguyên Cảnh tiếp lời.

    "Có lẽ do Hi Hi cười lên rất đẹp, giống trăng như vậy, sáng nhưng mềm mại."

    "..."

    A~hóa ra là vậy, bản thân còn nghĩ tròn với khuyết gì đâu.

    "Em phát hiện, anh rất biết ăn nói a, mỗi một lời đều làm người khác phải xao xuyến."

    "Vậy Hi Hi có xao xuyến không?"

    "Không."

    "..."

    Bị bạn gái làm cho câm nín, Nguyên Cảnh bật cười.

    "Đúng là Hi Hi, viên kẹo chanh này, cũng được, nếu em không thích lời nói, lần sau sẽ dùng hành động, được chứ?"

    Âm cuối quá mờ ám ngả ngớn làm Bùi Hi muốn suy nghĩ trong sáng cũng không được, mặt đỏ lên, giận dỗi.

    "Không thể đàng hoàng chút sao."

    Bên kia lại vang lên tiếng cười, hai người nói nói, đến lúc bảo vệ soi đèn pin đi tuần, phát hiện ra Bùi Hi, cô vội đứng lên chạy.

    "Bị phát hiện rồi, tắt mắy đây."

    "Tút tút.. tút."

    Nguyên Cảnh buồn cười, bọn họ đây là yêu đương vụng trộm sao, lại còn bị phát hiện?

    Haizz~

    Tiểu cô nương lúc nào cũng có thể làm hắn vui vẻ, không thích sao nổi?

    Thích muốn mệnh, mấy ngày không gặp, thật muốn ôm cô một cái, quay đầu nhìn căn phòng lạnh ngắt, Nguyên Cảnh chán nản.

    Không biết phải mất bao lâu nữa đây a.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  8. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tuần đầy bận rộn trôi qua, chiều thứ bảy, tiết xuân mát mẻ, Bùi Hi được dịp rảnh rỗi, gọi điện hẹn Nguyên Cảnh đi ra ngoài, thật chất cô mới bảo chiều không có việc gì, bên kia đã mệnh lệnh Bùi Hi ra cổng trường, hắn đến đón.

    Buồn cười cúp máy, cô tỉ mỉ chọn quần áo, đây là buổi hẹn hò đầu tiên, không thể qua loa được.

    Nguyên Cảnh không chú ý nhiều như vậy, tắm gội rồi mặc vào chiếc áo phông trắng, bên dưới là quần lửng quá gối, chân đi giầy thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai. Cả người nhẹ nhàng thoải mái, nhìn chỉ như sinh viên đại học, lái xe đến trường, chưa thấy người đâu, hắn liền châm một điếu thuốc, bình tĩnh ngồi đợi.

    Bùi Hi chọn chọn, cuối cùng mặc một chiếc áo len mỏng trắng tinh, tay rộng, kết hợp với váy xuông màu xanh dương đậm, cổ cũng đeo khăn gió xanh cùng màu. Soi gương, vừa ý gật đầu, cầm theo điện thoại đi xuống.

    Nguyên Cảnh vừa hay hút xong điếu thuốc, xuống xe vứt rác, nhìn thấy bóng dáng yêu kiều đi đến, nhướn mày.

    Thấy đối phương nhìn chăm chú, Bùi Hi hơi ngại ngùng, mím môi đi chậm lại.

    Bạn gái không hiểu sao giảm tốc độ, thực sự là nhớ cô đến tàn nhẫn, Nguyên Cảnh không muốn đợi nữa, chủ động đi đến, túm tiểu cô nương lên xe.

    Bùi Hi vừa ngồi vững, hắn đã tra hỏi.

    "Làm gì đi chậm vậy?"

    Không muốn Nguyên Cảnh biết cô ngượng, Bùi Hi trừng mắt trả lời.

    "Không được sao."

    "Đương nhiên không được, anh sốt ruột."

    Bùi Hi: ?

    "Sốt ruột gì?"

    "Sốt ruột thân em."

    "..."

    Liếc bạn trai một cái, Bùi Hi đỏ mặt thầm thì.

    "Không biết xấu hổ."

    Đáp lại cô là tiếng cười trầm thấp.

    Nguyên Cảnh phát hiện, thú vui lớn nhất bây giờ của hắn là chọc cho tiểu cô nương đỏ mặt tức giận, nhìn cô trợn mắt phồng miệng đặc biệt thú vị.

    Nếu Bùi Hi biết suy nghĩ trong đầu hắn, nhất định sẽ mắng to: "Bệnh thần kinh!"

    Đáng tiếc cô không biết, còn quan tâm hỏi.

    "Anh mặc ít như vậy, không lạnh sao?"

    "Bình thường."

    Nhìn lại bản thân, Bùi Hi bỗng dưng cảm thấy hình như cô mặc hơi ấm?

    "Chúng ta đi đâu vậy?"

    "Khách sạn."

    Nguyên Cảnh mỉm cười trả lời, đổi lại, hắn nhận được một cái trừng mắt khác.

    "Anh thiếu đánh đúng không?"

    Hai người ồn ào một đường, đến nơi mới ngừng nghỉ, Nguyên Cảnh mở cửa xuống xe trước, vòng qua bên kia mở cửa giúp cô. Thái độ ân cần như vậy, Bùi Hi liền vứt mấy câu mâu thuẫn ra sau đầu, vui vẻ xuống xe.

    Đấu mồm thôi, có gì to tát.

    Nguyên Cảnh đưa cô đến trung tâm mua sắm, lần trước xảy ra chuyện không vui kia, phó thị trưởng đã giải quyết, đảm bảo chắc nịch rằng sẽ không bao giờ có chuyện như vậy lần nữa. Năng lực của Lẫm Tu hắn vẫn là biết đến, nhanh gọn, dứt khoát, quả thực không cần lo sợ gì.

    Bùi Hi nghe qua hắn kể, khá an tâm, đặc biệt tay nhỏ còn được bàn tay to lớn ấm áp dắt, vô cùng tin tưởng vào khả năng đánh nhau của Nguyên Cảnh, cô không lo lắng gì mà chơi.

    Cặp tình nhân ngọt ngào dắt tay, nam cao lớn điển trai, nữ nhỏ nhắn xinh xắn, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Nhất là mấy học sinh đi ngang qua, ồn ào náo loạn, ánh mắt hâm mộ làm Bùi Hi đỏ mặt, hơi cúi đầu đi.

    Nguyên Cảnh thấy vậy, càng không kiêng nể gì mà khoác vai cô, kéo đến khu trò chơi.

    Đến đây, Bùi Hi liền không để ý nữa, vui vẻ mua một đống xu, chạy hết chỗ này chỗ kia, nhưng cô chơi mấy cái này rất kém, chả mấy chốc mà thua hết sạch. Héo héo đứng nhìn người khác chơi.

    Nguyên Cảnh đi theo nãy giờ, nhìn bộ dạng này của cô cười một lúc lâu, kéo tay cô đi mua xu.

    "Đừng mua nữa, rồi cũng hết, rất tốn tiền."

    "Yên tâm, anh cũng không phải em."

    Nói xong còn nhìn cô một cái, Bùi Hi thấy bản thân bị khinh bỉ, hận ngứa răng.

    Cô liền chống mắt lên xem hắn chơi!

    Nhưng Nguyên Cảnh quả thật có đủ tự tin, hắn dắt cô qua máy gắp thú, nơi Bùi Hi đổ tiền vào nhiều nhất, ý bảo cô chọn một con.

    Bùi Hi tùy tiện chỉ, sau đó há hốc mồm nhìn hắn dễ như trở bàn tay gắp lên, nhét vào ngực cô, hoàn hồn, lập tức chỉ một con khác, Nguyên Cảnh lại gắp được.

    Quá lợi hại!

    Bùi Hi hưng phấn, kéo hắn chạy thẳng đến nơi gắp thú khổng lồ, những con Nguyên Cảnh gắp cho cô đều bé bằng đứa trẻ, sao có thể thỏa mãn dã tâm của Bùi Hi.

    Cô muốn cho trung tâm trò chơi này sập tiệm!

    Ai bảo nuốt của cô không biết bao nhiêu tiền!

    Nguyên Cảnh không phụ lòng bạn gái, liên tục gắp cho cô mấy con gấy to đùng, ngang một người trưởng thành, bọn họ liền trở thành tâm điểm ở đây.

    Quản lý nghe tin, lập tức chạy ra, cười mời bọn họ đi nói chuyện, Bùi Hi biết mục đích của ông ta, dù sao cô cũng ôm không nổi nữa rồi, hừ hừ đi theo.

    "Hai vị, chúng tôi ở đây đều là làm ăn, này.. mong thông cảm, đừng gắp nữa, chốc sẽ trả lại tiền cho hai vị, được không?"

    Tiểu trích

    Bùi Hi: "Thế nào? Có khâm phục không?"

    Đắc ý dào dạt.

    Quản lý: "..."

    Khâm phục.

    Mới là lạ!
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng bảy 2020
  9. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì khen thưởng cho bạn trai tài ba, Bùi Hi liền nhón chân, "bẹp" một tiếng thật kêu, hôn lên má hắn, sau đó ngại ngùng chạy mất.

    Để lại Nguyên Cảnh đứng tại chỗ, mắt tối lại, nhìn theo bóng dáng cô cười bất đắc dĩ, một lúc sau mới đuổi theo.

    Hai người ở khu trò chơi điên tới điên lui.

    Đụng xe điện, Nguyên Cảnh xung phong lái, đem mấy xe đối phương đụng đến văng xa, cô ngồi kế bên nếu không phải liều mạng bám, chắc cũng có kết quả như vậy.

    Ném bowling, Bùi Hi chơi còn tạm được, trúng sáu bảy cái, cười vui vẻ, quay đầu, Nguyên Cảnh tư thế tiêu chuẩn, nhẹ nhàng tung bóng, trúng toàn bộ!

    Đua xe, đập chuột, bắn súng.. v.. v, phải công nhận một điều, trò gì hắn cũng giỏi, thành thục đến mức khó tin. Không trách được tuy đã ra trường nhưng Nguyên Cảnh vẫn rất nổi tiếng, cô thường xuyên nghe được mọi người bàn tán về hắn, lúc đó thực sự muốn thét to.

    Bạn trai ta đó!

    Mệt muốn chết dựa vào người Nguyên Cảnh, cô làm nũng.

    "Em đói."

    "Được, chúng ta đi ăn."

    Theo yêu cầu của tiểu cô nương, Nguyên Cảnh lái xe đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng, hắn đặt phòng bao riêng, hai người lên lầu đợi đồ ăn.

    Phòng bao ở đây khá đẹp, cách âm tốt, tạo không gian riêng tư yên tĩnh, cũng tạo điều kiện thuận lợi cho ai đó động thủ.

    Bùi Hi vào trước, còn chưa đi được mấy bước đã bị đằng sau lôi lại, bóng dáng cao lớn ép cô vào tường.

    "..."

    Đây là tường đông trong truyền thuyết sao?

    Không ngờ có ngày cô được trải nghiệm a, cảm xúc thật kì quái.

    Chỉ nghĩ được đến đó, tâm trí Bùi Hi bị nụ hôn hấp tấp của Nguyên Cảnh làm cho trống rỗng, cố gắng đứng vững cho hắn hôn.

    Nhịn lâu như vậy rồi, mãi đến lúc nhân viên phục vụ gõ cửa, đồ ăn đến, Nguyên Cảnh mới lưu luyến thả ra, hắn sửa sang lại quần áo cho cô, mở miệng.

    "Mời vào."

    Nhân viên ở đây được đào tạo rất tốt, không nhìn lung tung, bày xong đồ ăn liền ra ngoài đóng cửa.

    Cho dù là như vậy, Bùi Hi vẫn thấy xấu hổ, cảm giác vụng trộm này cô rất không quen, nhưng bạn trai mặt dày như tường thành, biết có nói cũng bị chặn miệng, liền ngoan ngoãn ăn.

    Hai người ăn tối rất yên tĩnh bởi vì Bùi Hi đói, cô cúi đầu ăn liên tục, Nguyên Cảnh cũng bận rộn, nhưng là nhúng đồ ăn cho cô, sau đó lại bóc tôm.

    Bùi Hi vừa ăn vừa thấy ngọt ngào, cảm thấy người bạn trai này chọn quá đúng rồi!

    Ăn no, tình thế liền ngược lại, Bùi Hi nhúng đồ ăn cho hắn, nhưng Nguyên Cảnh chỉ cho cô động đũa, không cho động tay.

    "Em nhúng đồ là được rồi, đừng bóc tôm, đau tay."

    Nói làm Bùi Hi cảm động vô cùng, mắt cười cong cong, càng tận lực gắp đồ cho hắn.

    Thấy Nguyên Cảnh ăn đủ rồi, mở miệng.

    "Em đi nhà vệ sinh một chút."

    Cô cần đi soi gương, súc miệng, ăn lẩu mà, nhỡ răng dính rau hay cái gì thì xấu hổ rồi.

    Lau miệng, rửa tay, tô một lớp son nhẹ, hoàn mĩ, cất đồ ra ngoài hội tụ cùng Nguyên Cảnh, hai người lên xe đi về.

    Đến cổng trường, đừng nói là Nguyên Cảnh, Bùi Hi cũng có chút không nỡ, bây giờ tách ra, không biết bao lâu mới có thể gặp mặt, hôm nay chơi thực sự rất vui. Coi như báo đáp, chủ động dâng lên môi thơm, hai người quấn quít trong chốc lát phải tách ra rồi, cửa kí túc xá sắp đóng.

    Nguyên Cảnh ôm thân hình mềm mại, hung hăng hôn một cái mới thả cô đi, vẫy tay làm cô đi vào trước, hắn ngồi một lúc mới khởi động xe chạy.

    Haizz~yêu đương vừa vui vừa buồn a, bạn gái yêu kiều nũng nịu nhưng một tháng mới gặp được mấy lần. Nam nhân cao tám thước như hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, không thay đổi được gì, ai bảo tiểu cô nương kia làm người thích đến tận tâm khảm.

    * * *

    Bùi Hi lên phòng, mấy người kia đều ngủ hết, chỉ còn Lý Bích Đào vẫn ngồi trên bàn học, loay hoay ghi chép. Nói đến đây cô cũng phải khâm phục, Lý Bích Đào học khoa diễn xuất, đặc biệt chăm chỉ, sáng thức dậy sớm nhất, tối đi ngủ muộn nhất. Lúc nào cũng đang trong tình trạng học thuộc, ghi chú lời thoại, thật làm người khác phải nhìn lại bản thân.

    Hai người nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười, ai làm việc người nấy, cố gắng im lặng không đánh thức người khác. Bùi Hi tắm gội qua loa, lên giường nằm, đúng lúc đó, điện thoại vang lên.

    "Tinh."

    Tiếng tin nhắn bình thường nhỏ bé, không ai để ý nhưng trong không gian im lặng như vậy, đặc biệt vang dội. Bùi Hi hoảng hốt tắt âm, ngồi dậy xem có ai tỉnh không, may mắn không có, bên dưới Lý Bích Đào nhịn cười, Bùi Hi bất đắc dĩ, lườm cô nàng.

    Mở máy lên, là Nguyên Cảnh nhắn đến.

    "Ngủ chưa?"

    Gõ trả lời.

    "Chưa, có chuyện gì sao?"

    "Không có gì, chính là giường đơn gối chiếc, khó ngủ."

    Bùi Hi: "..."

    Hết cái để nói rồi sao?
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng bảy 2020
  10. lâm noãn

    Bài viết:
    32
    Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần đây trong trường xôn xao một việc, Bùi Hi thấy qua cũng rất giật mình, bức ảnh hai người thân mật, mà nhân vật chính trong đó là bạn trai Nguyên Cảnh của cô.

    Nói là thân mật cũng không hẳn, nam nữ trong đó không ôm cũng không hôn, chỉ là nam cúi đầu, hai tay đút túi quần, chăm chú nhìn nữ. Đối phương cũng ngẩng đầu, e thẹn nhìn lại hắn, nam thanh nữ tú rất xứng đôi!

    Đối với việc này, Bùi Hi phỏng đoán là người yêu cũ của Nguyên Cảnh, còn vì sao bức ảnh đó lại tự dưng rộ lên, thậm chí đứng đầu diễn đàn trường, cô có chút thắc mắc.

    Ai lại đào một bức ảnh cũ ra làm gì?

    Ngoài ý muốn là mọi người phản ứng rất tích cực, có lẽ vì độ nổi tiếng của ai đó.

    Có người bình luận ở dưới, phỏng đoán hai người đã từng yêu đương, cũng có bình luận mong rằng họ yêu đương thật, bởi nhìn rất hợp nhau. Hai bình luận này lượt thích nhiều nhất, đều được mọi người nhất trí, tán đồng.

    Bạn gái đương nhiệm Bùi Hi: "..."

    Được rồi, coi như cô rộng lượng chấp nhận, dù sao cũng chỉ là tin đồn, không chết được ai.

    Mấy người cùng phòng biết Bùi Hi cùng Nguyên Cảnh có quan hệ, lo lắng hỏi thăm, cô chỉ có thể cười cho qua.

    Haizz~còn có thể làm gì sao?

    Vốn tưởng đây chỉ là một đoạn tiểu kịch, ai ngờ mọi người càng ngày càng làm lớn chuyện, thậm chí tìm ra được nữ chính trong bức ảnh - Cao Trúc.

    Cao Trúc là đàn chị, sinh viên năm tư sắp ra trường, chuyên ngành âm nhạc, Bùi Hi có xem qua ảnh. Tuy không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng lại có một chiếc răng khểnh, cười lên trông rất duyên, khí chất cũng đặc biệt. Nhiều bình luận ở dưới đều khen một tiếng mỹ nhân, tiên nữ..

    Không liên quan gì đến cô, nhưng hành động tiếp theo của Cao Trúc lại làm Bùi Hi cười không nổi. Một bài viết đăng lên, là đoạn phỏng vấn nhỏ, mục đích nhằm làm sáng tỏ mọi chuyện.

    Nội dung như sau:

    "Cao đồng học, xin hỏi cô cùng đàn anh Nguyên Cảnh đã ra trường là quan hệ gì? Có như mọi người vẫn đồn?"

    Phóng viên nhí nhảnh hỏi, Cao Trúc mỉm cười nhã nhặn đáp.

    "Đây là chuyện riêng tư, mong mọi người thông cảm, tôi không thể trả lời."

    Sau đó xinh đẹp cười, quay lưng đi mất.

    Bùi Hi: .

    Tuy không cho câu trả lời nhất định nhưng thái độ ngại ngùng này, ánh mắt ngọt ngào này chả khác nào thừa nhận cô ta cùng Nguyên Cảnh có quan hệ mập mờ.

    Chú có thể nhịn nhưng thím nhịn không nổi nữa rồi, Bùi Hi bực bội.

    Bạn trai bị gán ghép cho người khác, đối phương cũng ngầm thừa nhận, vậy cô đây tính là cái gì?

    Cảm xúc tụt mấy ngày, cơm cũng ăn ít đi, nhưng Bùi Hi không hỏi Nguyên Cảnh, cô biết, hắn không liên quan gì đến chuyện này.

    Tuy không nói gì nhưng khi buổi tối hai người gọi điện thoại, Nguyên Cảnh vẫn nghe ra được chút manh mối. Bình thường tiểu cô nương vẫn ríu rít kể cho hắn nghe chuyện hằng ngày, nào là thầy cô khen, bạn học bị phạt, ăn gì..

    Hôm nay vẫn kể, chỉ là lúc cô cười, liền không đúng rồi.

    Giọng cười ngọt ngào, lanh lảnh thành hơi trầm, thậm chí Nguyên Cảnh còn đoán được cô đang cười mỉm mà không phải cười để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu.

    "Có chuyện gì sao?"

    Hắn tỏ ra bình thường hỏi.

    "Có chuyện gì được a?"

    Bùi Hi ngạc nhiên hỏi lại, không muốn hắn để ý mấy chuyện vụn vặt này.

    "Uh, vậy được, anh còn chút chuyện phải giải quyết, ngủ ngon."

    "Ngủ ngon."

    Cũng còn sớm, Bùi Hi liền ngồi hóng gió một chút, chỉnh đốn lại tâm trạng không ổn mấy ngày nay.

    Nếu cô đoán không nhầm, Cao Trúc vẫn có ý với Nguyên Cảnh, tất nhiên chỉ là đơn phương vì ghế bạn gái này Bùi Hi đang ngồi rất vững.

    Nhưng tại sao cô ta phải tỏ ra rằng hai người vẫn còn quan hệ?

    Vấn đề này là chuyện cá nhân của người ta, Bùi Hi nghĩ không ra, chỉ là dựa vào thái độ đó, tám phần bức ảnh cũ bị đào ra có liên quan đến Cao Trúc. Nhìn hoàn cảnh cùng độ tuổi, chắc lúc đó Nguyên Cảnh học năm hai, tính ra được bốn năm, rất lâu rồi, đã là chuyện của quá khứ, như vậy càng khiến Bùi Hi tin tưởng Nguyên Cảnh không còn quan hệ gì với cô ta.

    Cô cũng không định đứng lên thanh minh cái gì, nếu bây giờ phản bác lại cộng đồng, nhất định sẽ bị nước bọt của họ dìm chết. Bởi trong lòng công chúng đã khẳng định mối quan hệ giữa Cao Trúc và Nguyên Cảnh, cô xuất hiện, có khi lại thành kẻ thứ ba!

    Bùi Hi từ chối thân phận nổi tiếng, làm mưa làm gió này.

    Nhưng cũng may tất cả tin đồn chỉ bên Cao Trúc có thái độ, Nguyên Cảnh đương nhiên không động tĩnh gì. Bùi Hi dám cá rằng qua một thời gian, nếu tiếp tục như này, mọi chuyện sẽ đi vào quên lãng, tất cả mọi người đều có việc của riêng mình, chẳng ai để ý mãi được mấy cái tin tức này.

    Nghĩ như vậy, cô cũng nhẹ nhõm nhiều, nhảy nhót về kí túc xá.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...