Chương 10
Thất thần ngồi nghe các đàn anh đàn chị phát biểu nốt, Bùi Hi trong đầu chỉ toàn nụ cười lười nhác của Nguyên Cảnh. Hắn nhìn thấy cô a, đông như vậy cũng nhìn thấy, là vô tình lướt qua hay cố ý tìm?
Trên đường về kí túc, Vân Hoa đột nhiên kéo tay cô kích động nói: "Tiểu Hi, cậu nhìn xem, có phải đàn anh vừa phát biểu không, người soái nhất, nói hay nhất Nguyên Cảnh!"
Bùi Hi ngẩng đầu, thấy đúng là hắn thật. Trời tối dần, Nguyên Cảnh đứng dưới ngọn đèn đường, bóng dáng cao gầy tùy ý dựa vào cột đèn, mắt nhìn về hướng cô.
"Bùi Hi, lại đây."
"..."
Mấy người cùng phòng lập túc quay ngoắt về phía cô, ánh mắt ngạc nhiên, chả hiểu sao Bùi Hi thấy hơi xấu hổ.
"Mấy cậu về trước đi, mình về ngay đây."
Mọi người đi hết, cô vẫn đứng tại chỗ, hết cách hắn phải đi đến chỗ cô đứng, đến gần mới thấy mặt tiểu cô nương hơi đỏ, mắt cụp xuống không nhìn hắn, môi đỏ mím lại.
"Sao đỏ mặt?"
"..."
Mặt cô đỏ lắm à!
"Không có gì, trời nóng thôi."
Hắn không tin lắm, buổi tối có gió, cũng không đến nỗi nóng đến đỏ mặt?
Tiểu cô nương lấy tay quạt quạt, tỏ ra bình tĩnh, ngẩng đầu nói lảng sang chuyện khác.
"Tìm tôi có chuyện gì à."
Nguyên Cảnh nhìn xuống đồng hồ.
"Mới bảy giờ, dù sao cũng không có việc, tôi muốn đi dạo phố mà một mình không thú vị, đi cùng nhé."
"Chưa ăn tối."
"Đi cùng tôi mà em lo đói à?"
Kéo tay cô đi luôn, Bùi Hi hoảng hốt, một lúc sau vội giật tay ra, coi như không có chuyện gì, đi nhanh hơn vài bước. Nguyên Cảnh bật cười theo sau, phản ứng của cô lúc nào cũng làm hắn thấy thích thú.
Mới đầu Bùi Hi còn có chút câu nệ, nhưng Nguyên Cảnh là người ở đây, học đại học suốt năm năm. Hắn đưa cô đi hội chợ, nhiều thứ thú vị, ăn được các loại món ngon, còn đến cả thác nước nhỏ, tung xu cầu nguyện. Bùi Hi ước xong, thấy bên cạnh Nguyên Cảnh cũng đang ước, lông mi hắn dài thật sự, cong vút có khi còn đẹp của cô.
"Anh ước gì vậy?"
"Ước nguyện nói ra thì còn linh gì nữa, hay em nói cho tôi trước?"
Hắn hài hước hỏi lại.
Cô thấy cũng đúng, lắc đầu.
Nguyên Cảnh lại mang cô đi chơi thêm một lúc, học đại học cũng được ba tháng mà đây là lần đầu cô thấy vui vẻ như vậy, sắp chơi điên rồi, chạy khắp nơi, cái gì cũng thấy mới mẻ, chỗ này sờ một chút chỗ kia ngắm một lát. Đến lúc phải về, Bùi Hi còn chưa đã thèm, hội chợ vẫn đông vui mà có mình cô về, muốn chơi tiếp làm sao giờ?
Nguyên Cảnh nhìn ra được tiếc nuối của tiểu cô nương, cười nói lần sau có cơ hội nhất định đưa cô đi tiếp.
Đành vậy thôi, thở dài nườm nượp, muộn rồi cô phải về kí túc không thì sẽ bị nhốt ở ngoài, mành trời chiếu đất!
Nguyên Cảnh đưa cô về tận kí túc xá, ân cần làm Bùi Hi hơi không quen.
"Hôm nay cảm ơn anh, lần sau có dịp sẽ mời anh đi ăn."
Hắn gật gật đầu, chúc cô ngủ ngon sau đó đi mất, bóng lưng khuất dần sau đêm tối. Bùi Hi nhìn nhìn cho đến khi không thấy nữa mới chạy lên kí túc
Cũng muộn rồi, gần mười giờ, Bùi Hi mở cửa bước vào phòng trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ đến từ bạn cùng phòng, cả ba trăm miệng một lời.
"Thành thật khai báo nếu không đừng trách."
Giọng nguy hiểm, thật như nếu cô không giải thích hợp lý sẽ luộc cô lên luôn..
"Người quen thôi, không như mọi người nghĩ đâu, muộn rồi mau ngủ đi, mai học sớm đó."
Tỏ ra mệt mỏi để được cho qua, mấy người Vân Hoa hỏi mãi mà không được gì, đành ngậm ngùi đi ngủ.
Bùi Hi tắm xong nằm trong chăn, nhắm mắt nghĩ về tối nay, cười vui vẻ, Nguyên Cảnh cũng khá tốt đúng không? Lần sau nhất định mời hắn đi ăn ngon.
Về đến nhà, bật đèn lên, ngôi nhà sạch sẽ nhưng thiếu hơi người, Nguyên Cảnh nằm luôn lên ghế sofa. Tâm trạng khá tốt, hôm nay hắn làm tiểu cô nương vui vẻ, chắc cô đã bỏ qua chút khúc mắc với hắn ngày trước. Bước đầu khá thuận lợi, hắn lại bắt đầu nghĩ xem lần sau gặp nên làm gì cho cô vui. Cảm giác thích một người cũng khá tốt, hắn lâu rồi không có cảm xúc bồi hồi như này.
Thực chất hai con người gặp được nhau, có cảm tình là chuyện rất bình thường, cứ theo trái tim mà đi tiếp. Những suy nghĩ sợ chia tay, sợ bị phản bội là do ta chưa đủ tự tin vào bản thân. Mắt là của bạn, bạn chọn người này, vậy thì nếu có chia tay, một là do bạn chưa tìm hiểu kĩ, hai là đối phương che dấu quá giỏi. Còn khi bạn đã không tin vào tình yêu, hãy lên tâm lý trở thành một người độc thân vui vẻ thôi.
Tiểu trích
Nguyên Cảnh: "Đỏ mặt a, nghĩ gì vậy."
Giọng ngả ngớn.
Bùi Hi: .
Nghĩ xem có nên đánh anh không.
Trên đường về kí túc, Vân Hoa đột nhiên kéo tay cô kích động nói: "Tiểu Hi, cậu nhìn xem, có phải đàn anh vừa phát biểu không, người soái nhất, nói hay nhất Nguyên Cảnh!"
Bùi Hi ngẩng đầu, thấy đúng là hắn thật. Trời tối dần, Nguyên Cảnh đứng dưới ngọn đèn đường, bóng dáng cao gầy tùy ý dựa vào cột đèn, mắt nhìn về hướng cô.
"Bùi Hi, lại đây."
"..."
Mấy người cùng phòng lập túc quay ngoắt về phía cô, ánh mắt ngạc nhiên, chả hiểu sao Bùi Hi thấy hơi xấu hổ.
"Mấy cậu về trước đi, mình về ngay đây."
Mọi người đi hết, cô vẫn đứng tại chỗ, hết cách hắn phải đi đến chỗ cô đứng, đến gần mới thấy mặt tiểu cô nương hơi đỏ, mắt cụp xuống không nhìn hắn, môi đỏ mím lại.
"Sao đỏ mặt?"
"..."
Mặt cô đỏ lắm à!
"Không có gì, trời nóng thôi."
Hắn không tin lắm, buổi tối có gió, cũng không đến nỗi nóng đến đỏ mặt?
Tiểu cô nương lấy tay quạt quạt, tỏ ra bình tĩnh, ngẩng đầu nói lảng sang chuyện khác.
"Tìm tôi có chuyện gì à."
Nguyên Cảnh nhìn xuống đồng hồ.
"Mới bảy giờ, dù sao cũng không có việc, tôi muốn đi dạo phố mà một mình không thú vị, đi cùng nhé."
"Chưa ăn tối."
"Đi cùng tôi mà em lo đói à?"
Kéo tay cô đi luôn, Bùi Hi hoảng hốt, một lúc sau vội giật tay ra, coi như không có chuyện gì, đi nhanh hơn vài bước. Nguyên Cảnh bật cười theo sau, phản ứng của cô lúc nào cũng làm hắn thấy thích thú.
Mới đầu Bùi Hi còn có chút câu nệ, nhưng Nguyên Cảnh là người ở đây, học đại học suốt năm năm. Hắn đưa cô đi hội chợ, nhiều thứ thú vị, ăn được các loại món ngon, còn đến cả thác nước nhỏ, tung xu cầu nguyện. Bùi Hi ước xong, thấy bên cạnh Nguyên Cảnh cũng đang ước, lông mi hắn dài thật sự, cong vút có khi còn đẹp của cô.
"Anh ước gì vậy?"
"Ước nguyện nói ra thì còn linh gì nữa, hay em nói cho tôi trước?"
Hắn hài hước hỏi lại.
Cô thấy cũng đúng, lắc đầu.
Nguyên Cảnh lại mang cô đi chơi thêm một lúc, học đại học cũng được ba tháng mà đây là lần đầu cô thấy vui vẻ như vậy, sắp chơi điên rồi, chạy khắp nơi, cái gì cũng thấy mới mẻ, chỗ này sờ một chút chỗ kia ngắm một lát. Đến lúc phải về, Bùi Hi còn chưa đã thèm, hội chợ vẫn đông vui mà có mình cô về, muốn chơi tiếp làm sao giờ?
Nguyên Cảnh nhìn ra được tiếc nuối của tiểu cô nương, cười nói lần sau có cơ hội nhất định đưa cô đi tiếp.
Đành vậy thôi, thở dài nườm nượp, muộn rồi cô phải về kí túc không thì sẽ bị nhốt ở ngoài, mành trời chiếu đất!
Nguyên Cảnh đưa cô về tận kí túc xá, ân cần làm Bùi Hi hơi không quen.
"Hôm nay cảm ơn anh, lần sau có dịp sẽ mời anh đi ăn."
Hắn gật gật đầu, chúc cô ngủ ngon sau đó đi mất, bóng lưng khuất dần sau đêm tối. Bùi Hi nhìn nhìn cho đến khi không thấy nữa mới chạy lên kí túc
Cũng muộn rồi, gần mười giờ, Bùi Hi mở cửa bước vào phòng trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ đến từ bạn cùng phòng, cả ba trăm miệng một lời.
"Thành thật khai báo nếu không đừng trách."
Giọng nguy hiểm, thật như nếu cô không giải thích hợp lý sẽ luộc cô lên luôn..
"Người quen thôi, không như mọi người nghĩ đâu, muộn rồi mau ngủ đi, mai học sớm đó."
Tỏ ra mệt mỏi để được cho qua, mấy người Vân Hoa hỏi mãi mà không được gì, đành ngậm ngùi đi ngủ.
Bùi Hi tắm xong nằm trong chăn, nhắm mắt nghĩ về tối nay, cười vui vẻ, Nguyên Cảnh cũng khá tốt đúng không? Lần sau nhất định mời hắn đi ăn ngon.
Về đến nhà, bật đèn lên, ngôi nhà sạch sẽ nhưng thiếu hơi người, Nguyên Cảnh nằm luôn lên ghế sofa. Tâm trạng khá tốt, hôm nay hắn làm tiểu cô nương vui vẻ, chắc cô đã bỏ qua chút khúc mắc với hắn ngày trước. Bước đầu khá thuận lợi, hắn lại bắt đầu nghĩ xem lần sau gặp nên làm gì cho cô vui. Cảm giác thích một người cũng khá tốt, hắn lâu rồi không có cảm xúc bồi hồi như này.
Thực chất hai con người gặp được nhau, có cảm tình là chuyện rất bình thường, cứ theo trái tim mà đi tiếp. Những suy nghĩ sợ chia tay, sợ bị phản bội là do ta chưa đủ tự tin vào bản thân. Mắt là của bạn, bạn chọn người này, vậy thì nếu có chia tay, một là do bạn chưa tìm hiểu kĩ, hai là đối phương che dấu quá giỏi. Còn khi bạn đã không tin vào tình yêu, hãy lên tâm lý trở thành một người độc thân vui vẻ thôi.
Tiểu trích
Nguyên Cảnh: "Đỏ mặt a, nghĩ gì vậy."
Giọng ngả ngớn.
Bùi Hi: .
Nghĩ xem có nên đánh anh không.
Chỉnh sửa cuối: