

"Vội vàng" là kiệt tác tiêu biểu cho phong cách thơ của Xuân Diệu, thể hiện một cách nhìn mới lạ và ý nghĩa về cuộc sống, về cách sống vội của nhà thơ.
Vì sao Xuân Diệu sống vội vàng?
Bởi vì nhà thơ sợ màu "nhạt mất", sợ hương "bay đi", sợ "xuân hết", sợ "tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại", nhà thơ "tiếc cả đất trời". Theo quan điểm của nhà thơ, sống vội vàng có nghĩa là toàn tâm toàn ý tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc đời. Theo Xuân Diệu, sống vội là một lối sống năng động, khác với lối sống gấp gáp của một số bạn trẻ hiện nay, mải chạy theo những giá trị vật chất, ham hưởng thụ mà quên đi công việc, sa đà vào lối sống tiêu cực vô nghĩa.
Xuân Diệu thể hiện một quan niệm sống vội vàng rất khác, thức tỉnh những ai lầm đường lạc lối và mở đường cho những ai chưa biết lựa chọn thế nào trong quá trình theo đuổi ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Sống vội của Xuân Diệu là cách sống sâu sắc như vậy.
Xuân Diệu là nhà thơ luôn khao khát sự hài hòa, đồng cảm với cuộc đời, yêu thương sâu sắc cuộc sống xung quanh mình. Người đọc luôn cảm nhận được sự sôi nổi, nhiệt huyết, say mê, khao khát yêu thương con người và cuộc sống từ nhà thơ. Đặc biệt qua tác phẩm "Vội vàng", dường như nhà thơ cảm nhận được đời người thật ngắn ngủi. Vì thế, Xuân Diệu muốn sống vội để có trọn vẹn cuộc sống tuyệt vời ấy, nhất là những năm tháng tuổi trẻ. Ông cũng thể hiện một tư tưởng nhân văn mới trong bài thơ của mình và mở đầu cho sự phát triển hơn nữa của tư tưởng nhân văn trong nền văn học dân tộc. Đó là ý nghĩa và giá trị của cuộc sống con người, không phải ở độ dài của cuộc đời, mà ở chất lượng cuộc sống, và chất lượng cao nhất của cuộc sống là tuổi trẻ, đồng thời tình yêu là phẩm chất và sức sống của tuổi trẻ.
Dù trong thơ hay ngoài đời, Xuân Diệu luôn thể hiện một khát vọng mãnh liệt về tình yêu và cuộc sống. "Vội vàng" là một minh chứng điển hình, nói lên tiếng nói của một trái tim khao khát sống, say mê lẽ sống. Bài thơ còn chất chứa những trăn trở, khắc khoải, lo lắng của Xuân Diệu về thời gian trôi nhanh. Nhà thơ yêu cuộc sống một cách nghiêm túc, nên ông phải tận hưởng nó một cách vội vàng, cố chấp, không giấu được vẻ bất an vì cuộc đời thì vô cùng nhưng đời người thì quá ngắn ngủi. Những suy nghĩ và trăn trở ấy cứ hiện lên trong đầu tác giả: Làm sao giữ được tuổi thanh xuân, làm thế nào để có thể tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất:
Xuân Diệu sợ tuổi trẻ sẽ qua đi như thời gian vô tình. "Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua" nghe có vẻ phi lý nhưng đó là cách nhìn nhân sinh được tác giả khéo léo lồng ghép vào bài thơ: Mỗi khi mùa xuân đến lại mang theo bao niềm tin và hi vọng, nhưng mỗi mùa xuân, mỗi một năm thời gian cũng là một lần lấy đi tuổi trẻ của chúng ta, đánh dấu một lần chúng ta thêm già đi.
Xuân Diệu nhanh chóng nhận ra quy luật tất yếu về mối quan hệ đối lập giữa thiên nhiên vĩnh cửu và con người bé nhỏ. Nhà thơ đau khổ, tuyệt vọng:
Nhà thơ nhận ra rằng mình không thể thay đổi quy luật của tạo hóa, và những dòng cuối của bài thơ như một lời khuyên mà tác giả dành cho người đọc: Ai cũng chỉ có một cuộc đời, hãy sống thật ý nghĩa và cháy hết mình với đam mê của mình, sau đó bạn sẽ không hối tiếc:
Bài thơ "Vội vàng" chứa đựng những suy tư của Xuân Diệu, thể hiện khát vọng được hòa nhập với cuộc sống: Không thể thay đổi dòng thời gian, vậy thì chỉ có thể sống vội và tận hưởng trọn vẹn thời gian!
Vì sao Xuân Diệu sống vội vàng?
Bởi vì nhà thơ sợ màu "nhạt mất", sợ hương "bay đi", sợ "xuân hết", sợ "tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại", nhà thơ "tiếc cả đất trời". Theo quan điểm của nhà thơ, sống vội vàng có nghĩa là toàn tâm toàn ý tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc đời. Theo Xuân Diệu, sống vội là một lối sống năng động, khác với lối sống gấp gáp của một số bạn trẻ hiện nay, mải chạy theo những giá trị vật chất, ham hưởng thụ mà quên đi công việc, sa đà vào lối sống tiêu cực vô nghĩa.

Xuân Diệu thể hiện một quan niệm sống vội vàng rất khác, thức tỉnh những ai lầm đường lạc lối và mở đường cho những ai chưa biết lựa chọn thế nào trong quá trình theo đuổi ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Sống vội của Xuân Diệu là cách sống sâu sắc như vậy.
Xuân Diệu là nhà thơ luôn khao khát sự hài hòa, đồng cảm với cuộc đời, yêu thương sâu sắc cuộc sống xung quanh mình. Người đọc luôn cảm nhận được sự sôi nổi, nhiệt huyết, say mê, khao khát yêu thương con người và cuộc sống từ nhà thơ. Đặc biệt qua tác phẩm "Vội vàng", dường như nhà thơ cảm nhận được đời người thật ngắn ngủi. Vì thế, Xuân Diệu muốn sống vội để có trọn vẹn cuộc sống tuyệt vời ấy, nhất là những năm tháng tuổi trẻ. Ông cũng thể hiện một tư tưởng nhân văn mới trong bài thơ của mình và mở đầu cho sự phát triển hơn nữa của tư tưởng nhân văn trong nền văn học dân tộc. Đó là ý nghĩa và giá trị của cuộc sống con người, không phải ở độ dài của cuộc đời, mà ở chất lượng cuộc sống, và chất lượng cao nhất của cuộc sống là tuổi trẻ, đồng thời tình yêu là phẩm chất và sức sống của tuổi trẻ.
Dù trong thơ hay ngoài đời, Xuân Diệu luôn thể hiện một khát vọng mãnh liệt về tình yêu và cuộc sống. "Vội vàng" là một minh chứng điển hình, nói lên tiếng nói của một trái tim khao khát sống, say mê lẽ sống. Bài thơ còn chất chứa những trăn trở, khắc khoải, lo lắng của Xuân Diệu về thời gian trôi nhanh. Nhà thơ yêu cuộc sống một cách nghiêm túc, nên ông phải tận hưởng nó một cách vội vàng, cố chấp, không giấu được vẻ bất an vì cuộc đời thì vô cùng nhưng đời người thì quá ngắn ngủi. Những suy nghĩ và trăn trở ấy cứ hiện lên trong đầu tác giả: Làm sao giữ được tuổi thanh xuân, làm thế nào để có thể tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất:
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời
Xuân Diệu sợ tuổi trẻ sẽ qua đi như thời gian vô tình. "Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua" nghe có vẻ phi lý nhưng đó là cách nhìn nhân sinh được tác giả khéo léo lồng ghép vào bài thơ: Mỗi khi mùa xuân đến lại mang theo bao niềm tin và hi vọng, nhưng mỗi mùa xuân, mỗi một năm thời gian cũng là một lần lấy đi tuổi trẻ của chúng ta, đánh dấu một lần chúng ta thêm già đi.
Xuân Diệu nhanh chóng nhận ra quy luật tất yếu về mối quan hệ đối lập giữa thiên nhiên vĩnh cửu và con người bé nhỏ. Nhà thơ đau khổ, tuyệt vọng:
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt..
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa..
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt..
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa..
Nhà thơ nhận ra rằng mình không thể thay đổi quy luật của tạo hóa, và những dòng cuối của bài thơ như một lời khuyên mà tác giả dành cho người đọc: Ai cũng chỉ có một cuộc đời, hãy sống thật ý nghĩa và cháy hết mình với đam mê của mình, sau đó bạn sẽ không hối tiếc:
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi
Cho no nê thanh sắc của thời tươi
Bài thơ "Vội vàng" chứa đựng những suy tư của Xuân Diệu, thể hiện khát vọng được hòa nhập với cuộc sống: Không thể thay đổi dòng thời gian, vậy thì chỉ có thể sống vội và tận hưởng trọn vẹn thời gian!
Chỉnh sửa cuối: