Xin chào bạn Lô Cát Gia và chúc bạn một buổi tối tốt lành! Trước tiên, mình xin chân thành cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc và nhận xét cho bài viết của mình. Mình rất vui vì được nghe những lời nhận xét, góp ý từ bạn. Mình cũng rất rất xin lỗi bạn nếu bài viết của mình chưa thỏa mãn được nhu cầu cũng như yêu cầu bạn đặt ra. Về bài viết này, ngay từ những dòng đầu tiên, mình cũng đã trình bày rằng lí do người Bắc ăn thịt chó là mình vô tình biết được. Còn sự thực là hiện nay phong tục ăn thịt chó của người Bắc Việt Nam vẫn chưa có một tài liệu, chứng cứ khoa học thật sự xác thực nào cả. Khi tra trên google, mình thấy rất ít tài liệu nói về vấn đề này nhưng mình thấy đây là một chủ đề khá hay ho và quyết định sẽ đăng một bài về nó. Tất cả những nội dung mình viết trong bài đều là những lời kể của một người chiến sĩ mình vô tình gặp gỡ, ông là một người lính tình nguyện, may mắn sống sót và đang sinh sống tại đảo Phú Quốc Việt Nam. Mình tin rằng với sự hiểu biết và từng trải của một người lính đã gần 70 tuổi, mình đã được nghe những câu chuyện chân thực nhất. Tất nhiên, mình mới 16 tuổi, mình chưa đi đủ nhiều, nhìn đủ nhiều, học đủ nhiều để có thể tự mình lí giải những vấn đề lịch sử dân gian này. Ngay cả những người Bắc nòi cũng khó mà biết được nguồn gốc của việc ăn thịt chó và mình đăng bài này với mục đích chính là chia sẻ câu chuyện mình được nghe thấy và cùng mọi người đàm luận về vấn đề này qua đó cũng có thêm đôi chút kiến thức cho bản thân. Đây là một trong số ít minh chứng mình sưu tầm thêm được trong quá trình hoàn thiện bài: Bấm để xem Theo lời một nhà văn tiền chiến, vào khoảng thập niên 1930, Hà Nội chỉ mới có 4 hay 5 quán thịt chó. Trong khi đó ở miền Nam chưa có quán nào cả và cũng rất ít người biết ăn. Lý do là vì miền Nam lệ thuộc nhiều vào văn hóa Pháp, họ rất thương chó, và dĩ nhiên là họ có đủ mọi phương tiện luật pháp để ngăn cấm. (Nhưng cũng có thể là do chưa có ai bày cách làm thịt chó, nhất là cách dùng các thứ gia vị). Cũng theo nhà văn này, ở trong Nam, tương tự như món Phở, chỉ biết thưởng thức món thịt chó từ sau phong trào "di cư" 1954 của dân miền Bắc. Như vậy có thể đoán là thịt chó chỉ phổ biến và thịnh hành trong dân gian ở miền Bắc vào khoảng thập niên 1910-1920. Thời điểm này trùng hợp với tình trạng chiến tranh và loạn sứ quân bên Trung Quốc sau Cách mạng Tân Hợi (1911), phải chăng sự thiếu thốn là lý do đầu tiên đưa đến việc nhiều người phải dùng đến món thịt chó như bên Trung Quốc, và từ đó mới phổ biến lan sang tới Việt Nam, vì theo địa lý nhân văn về chuyện ăn uống, món gì thịnh hành tại các tỉnh láng giềng thuộc miền nam Trung Quốc, thì thế nào cũng lan truyền qua Việt Nam theo đường biên giới. Điều này có thể kiểm chứng được bằng dữ kiện cho thấy, đa số cư dân ở các vùng ven biển từ Móng Cái- Lạng Sơn chạy dọc theo bờ biển về đến Hải Phòng đều biết ăn và làm thịt Cầy (có người cho rằng, từ Cầy có lẽ xuất phát từ chữ Cẩu nhưng được đọc âm khác đi vì kiêng cữ, sợ nói thành "thịt Cậu" chăng) Nhiều cư dân tại Sài Gòn cũ cho biết: Những quán thịt chó chỉ xuất hiện lần đầu tiên tại Sài Gòn là vào những năm 30-40 của thế kỷ trước, và cũng chỉ bó hẹp trong cộng đồng những người Bắc vào Nam lập nghiệp. Trước 1975, tại một vài xóm đạo, chợ Ông Tạ, giáo xứ Tân Hương ở Tân Bình và Thủ Đức.. những "tông đồ" có thể tìm cho mình những thứ khoái khẩu, "nguyên zin" với cách pha chế được bê nguyên từ phương Bắc vào. Về việc nuôi chó, theo nhiều tài liệu thì người Việt nuôi chó từ rất lâu, có người cho là từ thời các vua Hùng, nhưng chắc chắn không phải để ăn thịt. Nhưng có lẽ vì giống chó sinh sôi nẩy nở quá nhanh nên mới xãy ra tình trạng "lạm phát" chó, rồi lan tràn sinh sản ở khắp nơi. Và có lẽ vì thế mới phát sinh ra cái món ăn thịt chó phổ biến ngày càng rộng rãi . Nguồn: Thịt chó có phải món ăn truyền thống của người Việt? Ngoài ra, mình hoàn toàn đồng ý với ý kiến này của bạn: Mỗi con người có một lối sống, một phong cách, một quan điểm riêng, đứng trên lập trường này thì nghĩ nó tốt, nhưng sang phía bên kia mới thấy nó xấu như thế nào. Việc ăn thịt chó mèo là xấu hay tốt, nên cấm hay không nên cấm không còn thuộc phạm trù của mình nữa mà là nhận thức cũng như quan điểm của cả xã hội. Nếu mọi người đều muốn ăn mà nhà nước cấm thì số lượng chó mèo bị giết chỉ có tăng chứ không giảm, còn nếu như nhà nước không cấm và mọi người cũng không ăn thì còn gì tốt bằng (theo quan điểm của mình thôi). Mình rất áy náy vì đã khiến bạn nghĩ rằng có sự phân biệt vùng miền trong bài viết của mình. Có lẽ do mình chưa thực sự suy xét đến khía cạnh mà bạn quan tâm và mong muốn được giải đáp, hay phải chăng do sự trình bày của mình khiến bạn còn điều gì vướng mắc? Hãy cho mình biết thêm để chúng ta cùng trao đổi, thảo luận với nhau nhé! Một lần nữa cảm ơn bạn rất nhiều! Thân!
Trời ơi em cũng y hệt vậy. Hồi nhỏ, mỗi lần mà anh bố mang con chó mà gia đình nuôi đi bán vào lò mổ là y như rằng sáng dỗi, trưa về im im, tối em nằm khóc. Cảm giác bất lực xin bố đừng bán để tụi nó ở lại em nuôi, em chăm sóc nhưng chưa lần nào bố mẹ đáp ứng cả.. Sau này, dần dần lớn lên dù trong nhà có nuôi bất kỳ con gì em cũng tự nhủ lòng rằng không được dành cho tụi nó chút tình cảm nào. Vì nếu mình không thương, thì sẽ chẳng đau..
Mình vô tình tìm thấy Video này cũng khá hay. Hơi dài một chút nhưng nó sẽ thức tỉnh được nhiều người đó nghen
Xin lỗi đã chen ngang, nhưng thiết nghĩ con người còn chưa thức tỉnh trong việc đối xử với người nữa là. Chiến tranh, cấm vận, xã hội đen.. Đại hiệp không có ý bảo là không có nhân quả, nhưng tiêu đề video có vẻ hơi phản cảm. Nghề thịt chó gặp ác quả, vậy cả một cái guồng máy công nghệ thực phẩm thì là thiện quả chăng? Nhân quả, thực tế chỉ là một luận điệu tiêu chuẩn kép, nói nhân quả, vậy vụ cháy ở chung cư Hà Nội vừa rồi có tính là nhân quả không? "Bom Mỹ dội nhà bà tôi bay mất Đền Sòng bay bay tuốt cả chùa chiền Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết?"