Chapter 10
Yến Nhi vừa từ công ty đá quý trở về. Ngồi vào bàn làm việc, sắc mặt Yến Nhi thoáng thay đổi nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường, khóe môi khẽ nhếch lên cười. Bàn tay cô mân mê quyển sổ ghi kế hoạch "tình khúc ánh trăng". Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Yến Nhi đưa mắt xuống màn hình đang hiện lên hai chữ "Ly Ly". Cô đưa tay ấn nút nghe.
- Alo.
- Yến Nhi à! Tối nay rảnh không đi cà phê? - Ly Ly vô cùng phấn khích.
Nhìn theo bóng lưng Uyển Linh vừa bước ra khỏi cửa phiến môi mềm mại của Yến Nhi khẽ cong lên cười. Ngay lập thức cô thu hồi ánh mắt, hào hứng trả lời Ly Ly.
- Ok luôn. Bắt người ta đợi lâu như vậy, xem ra tiền đồ rất rộng mở? Nhật Minh đối đãi rất hậu hĩnh.
Ở đầu bên kia Ly Ly bật cười lớn, cô không ngờ con nhỏ này còn trả treo cô như vậy.
- Mày gặp Nhật Minh rồi sao?
- Ừ. Có nói chuyện một lần.
- Vậy thế nhé! Tối gặp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Yến Nhi ngả người ra sau ghế, những ngón tay thon dài gõ từng nhịp xuống mặt bàn. Đôi mắt thâm trầm loé lên một tia sắc lạnh. Bỗng nhiên bên tai có một giọng nói trong veo.
- Chị Nhi! Chiều nay có cuộc họp giữa các lãnh đạo cấp cao về việc cho ra mắt sản phẩm mới. - Khả Như đặt ly trà đá bên cạnh Yến Nhi rồi nói tiếp.
- Chị không khoẻ trong người sao?
Yến Nhi lắc đầu mỉm cười nhìn cô trợ lý nhỏ của mình. Khả Như vừa tốt nghiệp đại học chính quy hạng A, rất có tố chất. Dưới con mắt tinh tường của Yến Nhi thì tương lai Khả Như có thể phát triển bản thân hơn thế nữa.
- Em qua xưởng vải lấy tất cả các mẫu vải và phụ kiện ghi trong đây giúp chị. - Một lúc sau vẫn không thấy có tiếng trả lời, Yến Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn Khả Như. Khuôn mặt Khả Như tê dại nhưng đôi mắt loé sáng nhìn Yến Nhi đầy vẻ hâm mộ. Thấy Yến Nhi nhìn mình chằm chằm Khả Như đỏ mặt giải thích.
- Với gương mặt này thật là phí phạm của trời. Nếu chị bước chân vào làng giải trí có lẽ đã sớm nổi tiếng rồi.
Yến Nhi nghe lời giải thích của Khả Như khẽ xoa hai bên thái dương. Không nghĩ rằng cô vừa lôi kéo được một con thỏ trắng ngây thơ chưa trải sự đời.
"Em gái à! Không nên đánh giá một người chỉ với ngoại hình."
* * *
Sau khi ăn trưa xong Yến Nhi một mình tản bộ cạnh bờ sông. Lâu lắm rồi cô không có cảm giác thoải mái này, chắc một phần do thời tiết hôm nay khá đẹp. Vừa lúc xoay người chuẩn bị về công ty thì có tiếng la hét vọng tới.
- Bắt kẻ trộm, bắt trộm..
Yến Nhi nhìn về hướng đó, cô thấy một thanh niên tóc vàng, mặt mũi dữ tợn đang chạy về phía cô. Trên tay cầm một cái túi hiệu Chanel. Đằng sau hắn là một người phụ nữ trung tuổi, trên người toát lên vẻ sang trọng. Yến Nhi khẽ nhíu mày khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
Lúc này đang tầm trưa nên khá vắng vẻ, tuy có người nhưng đều vờ đi như không nhìn thấy, lạnh lùng quay mặt sang hướng khác tránh rước họa vào thân. Yến Nhi quan sát tên trộm. Hắn vừa chạy về phía cô vừa trừng mắt cảnh cáo.
Yến Nhi từ khi về nước hiếm lắm mới có cảm giác thoải mái như ngày hôm nay. Đen cho tên này vô tình làm ô nhiễm bầu không khí của cô, Yến Nhi lạnh lùng tiến về phía hắn. Cô giơ chân nhẹ nhàng gạt chân tên trộm khiến hắn ngã sõng soài trên đường. Yến Nhi lùi một bước giơ chân lấy hết sức giẫm mạnh lên lưng khiến hắn gào lên đau đớn. Thuận cái hôm nay cô đi giày cao gót, đúng là vũ khí chết người của con gái.
Lúc này người phụ nữ kia chạy đến, liền thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lộ rõ vẻ thán phục. Yến Nhi giật lấy chiếc túi xách từ tay tên trộm còn không quên combo thêm cái bạt tai vào mặt gã. Yến Nhi đưa lên nhẹ nhàng phủi bụi rồi lễ phép đưa lại cho người phụ nữ.
- Con thật gan dạ. Trong khi bao người ngoảnh mặt làm ngơ thì con lại dám ra tay bắt kẻ trộm. Người như con xã hội này thật hiếm có khó tìm. - Người phụ nữ mỉm cười hiền từ, đưa mắt lên đánh giá cô gái kiều diễm trước mắt.
- Không có gì ạ.
Yến Nhi khẽ cười rồi cô xoay người lột xác xông tới mắng xối xả tên trộm đang bê tha dưới đất.
- Thanh niên trai tráng, bao nhiêu nghề tốt đẹp không làm lại đi ăn cướp. Kỹ thuật thì dở tệ, đúng là sỉ nhục giới đạo chích. Thật khiến cho tâm trạng của chị đây đang tốt trở nên bực bội. - Nói rồi không quên đá cho hắn thêm một phát.
Người phụ nữ đứng bên cạnh tỏ ra vô cùng hứng thú với Yến Nhi. Cô gái này tỏ ra không vừa mắt vì tên trộm khiến tâm trạng cô bé trở nên bực bội. Tư duy này có vẻ không hợp logic cho lắm.
Một lúc sau cảnh sát đến, nhìn tên trộm bị cảnh sát giải đi Yến Nhi mới thở phào giơ đồng hồ lên xem. Cô tá hỏa khi nhớ ra chiều nay có một cuộc họp quan trọng. Vội vàng chạy đi thì bị người phụ nữ giữ tay lại.
- Cô gái, cô cho tôi số điện thoại để tôi trả ơn cô.
Yến Nhi điên cuồng lắc đầu: - Cháu chỉ tiện tay bắt tên trộm kia thôi, cháu phải đi ngay bây giờ. Hiện đang có cuộc họp rất quan trọng.
Người phụ nữ thấy vậy không níu kéo Yến Nhi nữa mà chỉ hỏi: - Cô làm ở công ty nào?
Yến Nhi chỉ kịp để lại ba chữ rồi chạy biến: - Thái Dương ạ.
Khi Yến Nhi chạy đi trên môi người phụ nữ nở một nụ cười thật tươi.
* * *
Tại phòng hội nghị.
Tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Duy nhất thiếu đi một người quan trọng nhất của bộ phận thiết kế là Yến Nhi. Không khí lạnh lẽo trong phòng họp tỏa ra từ người nào đó đang ngồi giữa bàn hội nghị kia. Ai nấy đều nuốt khan nước bọt.
- Tổng giám đốc! Hay là chúng ta cứ họp trước, Yến Nhi không biết lúc nào cô ta mới đến. - Giám đốc tài vụ không ngừng run rẩy lên tiếng.
Câu nói kia vừa dứt lời mặt Đình Dương lập tức biến sắc. Duy nhất chỉ có Nhật Hoàng và Duy Tuấn hiểu được lý do tại sao Đình Dương lại kích động như vậy.
Duy Tuấn thầm cầu nguyện trong lòng: "Cô gái của tôi ơi! Cô không mau đến đi là chúng tôi bị cái máy lạnh này làm cho đóng đá mất thôi."
Đình Dương đã gọi điện cho Yến Nhi mãi không thấy cô nhấc máy. Bàn tay anh khẽ run lên, một cảm giác bất an xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Anh đứng bật dậy cầm chiếc áo vest trên ghế đi ra cửa thì đột nhiên cánh cửa mở ra.
Yến Nhi vừa mở cửa đập ngay vào mắt cô là một bàn hội nghị cực lớn với toàn lãnh đạo cấp cao. Cô nhìn sang bên phải chình ình khuôn mặt muốn giết người của Đình Dương. Cô vội vàng nở nụ cười gượng gạo về phía mọi người rồi che tay chớp chớp đôi mắt, nói nhỏ đủ để Đình Dương nghe thấy.
- Chưa bắt đầu sao?
Đình Dương cúi xuống nhìn cái bộ dạng của người con gái trước mặt thật muốn đem nhét vào trong lồng ngực. Ánh mắt anh dịu đi vài phần, khẽ nói: - Em vào đi, chuẩn bị bắt đầu rồi.
Duy Tuấn đứng gần nhất thần kinh của anh tê liệt phân nửa. Cái gì mà chuẩn bị bắt đầu, không phải đã trễ ba mươi phút rồi sao. Tổng giám đốc thật hài hước!
Yến Nhi vì chạy quá nhanh về công ty, hơn nữa còn qua phòng làm việc lấy bản thiết kế và laptop nên khuôn mặt của cô hiện giờ đỏ ửng. Cô đưa mắt về phía mọi người có chút áy náy.
- Xin lỗi mọi người đã để mọi người chờ lâu.
Sau đó cô tìm một chiếc ghế trống mới phát hiện ra chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh Đình Dương. Đầu cô muốn bốc khói ngay lập tức miễn cưỡng ngồi vào chiếc ghế duy nhất bỏ trống.
Duy Tuấn đứng bên cạnh Yến Nhi, khuôn mặt đẹp trai rưng rưng muốn khóc thì thầm: - Cô rốt cuộc đã đi đâu? Tổng giám đốc gọi điện cho cô mà không được, thật muốn người khác bị dọa chết mà.
Yến Nhi sửng sốt liếc mắt về phía Đình Dương mặt không biến sắc. Bỗng nhiên tiếng rì rầm lọt vào tai cô.
- Cô ta tưởng mình là trung tâm của vũ trụ sao mà bắt chúng ta phải đợi.
- Thật không chuyên nghiệp tẹo nào.
* * *
Tất cả những lời nói đó dường như cố tình để Yến Nhi nghe thấy. Khả Như ngồi bên cạnh Yến Nhi khẽ đưa mắt an ủi cô. Cô bé tức giận, lấy hết can đảm nói.
- Mấy người có chắc là không bao giờ có lỗi lầm không?
Lời vừa ra khỏi miệng Khả Như muốn cắn lưỡi mình ngay lập tức. Toi rồi lần này cô bị đuổi việc là cái chắc rồi. Người ta nói dại trai đã đành, đây mình thì hoàn toàn ngược lại.
Bộ phận thiết kế đại diện có bốn người bao gồm: Giám đốc thiết kế Lưu Giang, Yến Nhi, Khả Như và Uyển Linh. Uyển Linh nghe Khả Như nói vậy thì khẽ cười thành tiếng.
- Tổng giám đốc, tôi nghĩ nếu ai trong công ty cũng vô tổ chức như vậy. Thật khó được lòng nhân viên.
Yến Nhi đưa mắt nhìn Uyển Linh. Cô chậc lưỡi: "Đây mới đúng là phong cách của chị ta chứ."
Duy Tuấn trừng mắt nhìn Uyển Linh. Quả thật cô ta có lá gan rất lớn mới dám nói với tổng giám đốc như vậy. Có điều những gì cô ta nói đều không sai. Giờ phút này tổng giám đốc im lặng đến bất thường. Đây dường như là kìm nén cảm xúc đến mức tối cao nhất.
Trong khi Duy Tuấn đang cấu xé tâm hồn thì Nhật Hoàng lại rất thong thả xem trò vui. Anh rất muốn biết ông anh họ của mình làm gì để bảo vệ người thương đây.
Trong không gian yên tĩnh một giọng nói mang thanh âm chết chóc vang lên: - Vậy từ giờ Yến Nhi sẽ chuyển phòng làm việc lên tầng cao nhất. Tôi sẽ trực tiếp dạy dỗ cô ấy. Cô còn ý kiến gì không?
Uyển Linh và tất cả mọi người khác bao gồm cả Yến Nhi được phen kinh hoàng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Chưa bình tĩnh được bao lâu thì một người phụ nữ với dáng vẻ cao quý bước vào. Trên gương mặt ba phần không vui nói.
- Nếu việc đến muộn của cô gái này khiến mọi người khó chịu như vậy thì ta mới chính là người có lỗi.
- Alo.
- Yến Nhi à! Tối nay rảnh không đi cà phê? - Ly Ly vô cùng phấn khích.
Nhìn theo bóng lưng Uyển Linh vừa bước ra khỏi cửa phiến môi mềm mại của Yến Nhi khẽ cong lên cười. Ngay lập thức cô thu hồi ánh mắt, hào hứng trả lời Ly Ly.
- Ok luôn. Bắt người ta đợi lâu như vậy, xem ra tiền đồ rất rộng mở? Nhật Minh đối đãi rất hậu hĩnh.
Ở đầu bên kia Ly Ly bật cười lớn, cô không ngờ con nhỏ này còn trả treo cô như vậy.
- Mày gặp Nhật Minh rồi sao?
- Ừ. Có nói chuyện một lần.
- Vậy thế nhé! Tối gặp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Yến Nhi ngả người ra sau ghế, những ngón tay thon dài gõ từng nhịp xuống mặt bàn. Đôi mắt thâm trầm loé lên một tia sắc lạnh. Bỗng nhiên bên tai có một giọng nói trong veo.
- Chị Nhi! Chiều nay có cuộc họp giữa các lãnh đạo cấp cao về việc cho ra mắt sản phẩm mới. - Khả Như đặt ly trà đá bên cạnh Yến Nhi rồi nói tiếp.
- Chị không khoẻ trong người sao?
Yến Nhi lắc đầu mỉm cười nhìn cô trợ lý nhỏ của mình. Khả Như vừa tốt nghiệp đại học chính quy hạng A, rất có tố chất. Dưới con mắt tinh tường của Yến Nhi thì tương lai Khả Như có thể phát triển bản thân hơn thế nữa.
- Em qua xưởng vải lấy tất cả các mẫu vải và phụ kiện ghi trong đây giúp chị. - Một lúc sau vẫn không thấy có tiếng trả lời, Yến Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn Khả Như. Khuôn mặt Khả Như tê dại nhưng đôi mắt loé sáng nhìn Yến Nhi đầy vẻ hâm mộ. Thấy Yến Nhi nhìn mình chằm chằm Khả Như đỏ mặt giải thích.
- Với gương mặt này thật là phí phạm của trời. Nếu chị bước chân vào làng giải trí có lẽ đã sớm nổi tiếng rồi.
Yến Nhi nghe lời giải thích của Khả Như khẽ xoa hai bên thái dương. Không nghĩ rằng cô vừa lôi kéo được một con thỏ trắng ngây thơ chưa trải sự đời.
"Em gái à! Không nên đánh giá một người chỉ với ngoại hình."
* * *
Sau khi ăn trưa xong Yến Nhi một mình tản bộ cạnh bờ sông. Lâu lắm rồi cô không có cảm giác thoải mái này, chắc một phần do thời tiết hôm nay khá đẹp. Vừa lúc xoay người chuẩn bị về công ty thì có tiếng la hét vọng tới.
- Bắt kẻ trộm, bắt trộm..
Yến Nhi nhìn về hướng đó, cô thấy một thanh niên tóc vàng, mặt mũi dữ tợn đang chạy về phía cô. Trên tay cầm một cái túi hiệu Chanel. Đằng sau hắn là một người phụ nữ trung tuổi, trên người toát lên vẻ sang trọng. Yến Nhi khẽ nhíu mày khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
Lúc này đang tầm trưa nên khá vắng vẻ, tuy có người nhưng đều vờ đi như không nhìn thấy, lạnh lùng quay mặt sang hướng khác tránh rước họa vào thân. Yến Nhi quan sát tên trộm. Hắn vừa chạy về phía cô vừa trừng mắt cảnh cáo.
Yến Nhi từ khi về nước hiếm lắm mới có cảm giác thoải mái như ngày hôm nay. Đen cho tên này vô tình làm ô nhiễm bầu không khí của cô, Yến Nhi lạnh lùng tiến về phía hắn. Cô giơ chân nhẹ nhàng gạt chân tên trộm khiến hắn ngã sõng soài trên đường. Yến Nhi lùi một bước giơ chân lấy hết sức giẫm mạnh lên lưng khiến hắn gào lên đau đớn. Thuận cái hôm nay cô đi giày cao gót, đúng là vũ khí chết người của con gái.
Lúc này người phụ nữ kia chạy đến, liền thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lộ rõ vẻ thán phục. Yến Nhi giật lấy chiếc túi xách từ tay tên trộm còn không quên combo thêm cái bạt tai vào mặt gã. Yến Nhi đưa lên nhẹ nhàng phủi bụi rồi lễ phép đưa lại cho người phụ nữ.
- Con thật gan dạ. Trong khi bao người ngoảnh mặt làm ngơ thì con lại dám ra tay bắt kẻ trộm. Người như con xã hội này thật hiếm có khó tìm. - Người phụ nữ mỉm cười hiền từ, đưa mắt lên đánh giá cô gái kiều diễm trước mắt.
- Không có gì ạ.
Yến Nhi khẽ cười rồi cô xoay người lột xác xông tới mắng xối xả tên trộm đang bê tha dưới đất.
- Thanh niên trai tráng, bao nhiêu nghề tốt đẹp không làm lại đi ăn cướp. Kỹ thuật thì dở tệ, đúng là sỉ nhục giới đạo chích. Thật khiến cho tâm trạng của chị đây đang tốt trở nên bực bội. - Nói rồi không quên đá cho hắn thêm một phát.
Người phụ nữ đứng bên cạnh tỏ ra vô cùng hứng thú với Yến Nhi. Cô gái này tỏ ra không vừa mắt vì tên trộm khiến tâm trạng cô bé trở nên bực bội. Tư duy này có vẻ không hợp logic cho lắm.
Một lúc sau cảnh sát đến, nhìn tên trộm bị cảnh sát giải đi Yến Nhi mới thở phào giơ đồng hồ lên xem. Cô tá hỏa khi nhớ ra chiều nay có một cuộc họp quan trọng. Vội vàng chạy đi thì bị người phụ nữ giữ tay lại.
- Cô gái, cô cho tôi số điện thoại để tôi trả ơn cô.
Yến Nhi điên cuồng lắc đầu: - Cháu chỉ tiện tay bắt tên trộm kia thôi, cháu phải đi ngay bây giờ. Hiện đang có cuộc họp rất quan trọng.
Người phụ nữ thấy vậy không níu kéo Yến Nhi nữa mà chỉ hỏi: - Cô làm ở công ty nào?
Yến Nhi chỉ kịp để lại ba chữ rồi chạy biến: - Thái Dương ạ.
Khi Yến Nhi chạy đi trên môi người phụ nữ nở một nụ cười thật tươi.
* * *
Tại phòng hội nghị.
Tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Duy nhất thiếu đi một người quan trọng nhất của bộ phận thiết kế là Yến Nhi. Không khí lạnh lẽo trong phòng họp tỏa ra từ người nào đó đang ngồi giữa bàn hội nghị kia. Ai nấy đều nuốt khan nước bọt.
- Tổng giám đốc! Hay là chúng ta cứ họp trước, Yến Nhi không biết lúc nào cô ta mới đến. - Giám đốc tài vụ không ngừng run rẩy lên tiếng.
Câu nói kia vừa dứt lời mặt Đình Dương lập tức biến sắc. Duy nhất chỉ có Nhật Hoàng và Duy Tuấn hiểu được lý do tại sao Đình Dương lại kích động như vậy.
Duy Tuấn thầm cầu nguyện trong lòng: "Cô gái của tôi ơi! Cô không mau đến đi là chúng tôi bị cái máy lạnh này làm cho đóng đá mất thôi."
Đình Dương đã gọi điện cho Yến Nhi mãi không thấy cô nhấc máy. Bàn tay anh khẽ run lên, một cảm giác bất an xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Anh đứng bật dậy cầm chiếc áo vest trên ghế đi ra cửa thì đột nhiên cánh cửa mở ra.
Yến Nhi vừa mở cửa đập ngay vào mắt cô là một bàn hội nghị cực lớn với toàn lãnh đạo cấp cao. Cô nhìn sang bên phải chình ình khuôn mặt muốn giết người của Đình Dương. Cô vội vàng nở nụ cười gượng gạo về phía mọi người rồi che tay chớp chớp đôi mắt, nói nhỏ đủ để Đình Dương nghe thấy.
- Chưa bắt đầu sao?
Đình Dương cúi xuống nhìn cái bộ dạng của người con gái trước mặt thật muốn đem nhét vào trong lồng ngực. Ánh mắt anh dịu đi vài phần, khẽ nói: - Em vào đi, chuẩn bị bắt đầu rồi.
Duy Tuấn đứng gần nhất thần kinh của anh tê liệt phân nửa. Cái gì mà chuẩn bị bắt đầu, không phải đã trễ ba mươi phút rồi sao. Tổng giám đốc thật hài hước!
Yến Nhi vì chạy quá nhanh về công ty, hơn nữa còn qua phòng làm việc lấy bản thiết kế và laptop nên khuôn mặt của cô hiện giờ đỏ ửng. Cô đưa mắt về phía mọi người có chút áy náy.
- Xin lỗi mọi người đã để mọi người chờ lâu.
Sau đó cô tìm một chiếc ghế trống mới phát hiện ra chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh Đình Dương. Đầu cô muốn bốc khói ngay lập tức miễn cưỡng ngồi vào chiếc ghế duy nhất bỏ trống.
Duy Tuấn đứng bên cạnh Yến Nhi, khuôn mặt đẹp trai rưng rưng muốn khóc thì thầm: - Cô rốt cuộc đã đi đâu? Tổng giám đốc gọi điện cho cô mà không được, thật muốn người khác bị dọa chết mà.
Yến Nhi sửng sốt liếc mắt về phía Đình Dương mặt không biến sắc. Bỗng nhiên tiếng rì rầm lọt vào tai cô.
- Cô ta tưởng mình là trung tâm của vũ trụ sao mà bắt chúng ta phải đợi.
- Thật không chuyên nghiệp tẹo nào.
* * *
Tất cả những lời nói đó dường như cố tình để Yến Nhi nghe thấy. Khả Như ngồi bên cạnh Yến Nhi khẽ đưa mắt an ủi cô. Cô bé tức giận, lấy hết can đảm nói.
- Mấy người có chắc là không bao giờ có lỗi lầm không?
Lời vừa ra khỏi miệng Khả Như muốn cắn lưỡi mình ngay lập tức. Toi rồi lần này cô bị đuổi việc là cái chắc rồi. Người ta nói dại trai đã đành, đây mình thì hoàn toàn ngược lại.
Bộ phận thiết kế đại diện có bốn người bao gồm: Giám đốc thiết kế Lưu Giang, Yến Nhi, Khả Như và Uyển Linh. Uyển Linh nghe Khả Như nói vậy thì khẽ cười thành tiếng.
- Tổng giám đốc, tôi nghĩ nếu ai trong công ty cũng vô tổ chức như vậy. Thật khó được lòng nhân viên.
Yến Nhi đưa mắt nhìn Uyển Linh. Cô chậc lưỡi: "Đây mới đúng là phong cách của chị ta chứ."
Duy Tuấn trừng mắt nhìn Uyển Linh. Quả thật cô ta có lá gan rất lớn mới dám nói với tổng giám đốc như vậy. Có điều những gì cô ta nói đều không sai. Giờ phút này tổng giám đốc im lặng đến bất thường. Đây dường như là kìm nén cảm xúc đến mức tối cao nhất.
Trong khi Duy Tuấn đang cấu xé tâm hồn thì Nhật Hoàng lại rất thong thả xem trò vui. Anh rất muốn biết ông anh họ của mình làm gì để bảo vệ người thương đây.
Trong không gian yên tĩnh một giọng nói mang thanh âm chết chóc vang lên: - Vậy từ giờ Yến Nhi sẽ chuyển phòng làm việc lên tầng cao nhất. Tôi sẽ trực tiếp dạy dỗ cô ấy. Cô còn ý kiến gì không?
Uyển Linh và tất cả mọi người khác bao gồm cả Yến Nhi được phen kinh hoàng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Chưa bình tĩnh được bao lâu thì một người phụ nữ với dáng vẻ cao quý bước vào. Trên gương mặt ba phần không vui nói.
- Nếu việc đến muộn của cô gái này khiến mọi người khó chịu như vậy thì ta mới chính là người có lỗi.