Tản văn: Vạt nắng chiều! Tác giả: Hồng Mến * * * Giận dỗi và tổn thương là hai phạm trù khác nhau nhưng em cùng dùng sự im lặng để biểu đạt. Là em sai phải không anh, là em tự cắt đứt liên lạc với anh phải không anh. Em hiểu mà, vì anh im lặng, anh chặn mọi nguồn tin nên những hiểu lầm hay mâu thuẫn không được giải quyết, cứ theo sự im lặng của anh về miền kết thúc. Đó có phải là lựa chọn của anh? Biết làm sao được khi một người muốn mở lòng còn một người muốn chối từ. Nhiều lúc em muốn hỏi anh có nhớ em không, có còn yêu em không, hay những sinh hoạt đời thường có khi nào em trở về trong suy nghĩ của anh. Em sợ sự im lặng trong anh, em sợ cả những day dứt nỗi nhớ về anh trong em. Biết bao lần em quên cả mình đang làm gì, vậy mà em lại không thể quên anh, không thể quyên những ngày những tối ngồi sau xe anh đi khắp phố phường nghe anh kể chuyện ngày xưa và em vui tươi đọc những vần thơ tha thiết. Bao giờ em mới lấy lại được trạng thái cân bằng như từ khi chưa có anh. Em thực sự yêu nhớ anh, nhớ rất nhiều anh ạ. Mỗi sáng ngồi trước gương chải tóc em lại nhớ những lần như thế em điện thoại nói chuyện cùng anh, tiếng anh nói cười cho em thêm yêu những ngày mới. Bây giờ em biết mang nỗi nhớ về đâu. Có những ngày sống mà luôn phải che giấu những cảm xúc thật của lòng mình, trong em đau đớn lòng. Em ngồi nghĩ lại ngày mình chia xa, có phải chăng cái tôi quá lớn, em đã chấp nhặt từng câu nói rồi suy xét cho bản thân mình. Hay có phải tình yêu trong anh dành cho em chưa đủ lớn để có thể vượt qua những nhỏ nhặt giận hờn từ sự chưa lắng nghe thấu hiểu trong nhau. Hay có phải em vẫn là em, bé dại khờ ngốc nghếch như lời anh nói. Cứ thương nhớ hoài hình bóng một người xa, cứ dốc cạn yêu thương gửi về miền không anh, cứ vẫn khát muốn được anh ôm trong vòng tay nồng ấm và cứ mãi đợi chờ cơn bão lòng tan trong một ngày tươi sáng. Anh im lặng như những đêm dài tĩnh mịch, em đau lòng trong im lặng giấu trong lòng bao điều muốn nói. Những buồn vui và những điều nhung nhớ biết kể cùng ai. Một người lặng thinh từ chối một tình yêu. Em thành kẻ hành khất trong tình muộn, xin anh giữ cho em câu chuyện chông chênh tình ngày cũ. Hôm nay đây giữa dòng người hối hả, có khi nào chạnh lòng anh chạm vào những nhung nhớ triền miên trong em đang hiện hữu. Có khi nào anh nhớ về miền kí ức mang tên em. Em như chưa từng yêu, chưa một lần tha thiết cho đến khi gặp anh và em cũng như chưa từng tan vỡ chưa từng buồn đau cho đến khi xa anh. Kể từ ngày xa anh, mỗi khi điện thoại có tin, trong em lại giật mình vội vã, rồi mỗi khi em đưa tay lên bàn phím lại mặc định hiện dòng tên anh, dòng kí ức lại hiện về như chưa từng xa cách. Hôm ấy Hội An chiều nắng tan. Em lang thang khắp lối nhỏ, nghe như đâu đây lời anh hát, anh có thể một lần "gọi nắng trên vai em gầy.. lối em đi về trời không có mây.." Để em không cô đơn, không buồn, không tủi trên bước đường về.. Trong em vẫn giả vờ quyên lãng, giả vờ bận bịu dối lòng dẫu "Em ơi đừng dối lòng.. thôi thế từ đây anh cố đành quên rằng có người.. thôi thế từ đây như lá vàng bay tình lỡ rồi", "Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng.. mình đã thật quên cớ sao lòng vẫn chờ", "lòng cuồng điên vì nhớ.. có bao giờ, thấy nhau lần nữa". Em bây giờ vẫn gắng sống tích cực vào ban ngày, gửi nỗi buồn vào ban đêm. Có phải em yêu thương nhiều nên thường hay giận dỗi, nông nổi hay cái tôi, sự nhạy cảm và lòng tự trọng trong em không cho bất cứ điều gì thắng nổi để lạc mất anh, lạc mất một tình yêu. Thời gian ơi xin một lần quay ngược lại, để những yêu thương nhung nhớ theo em về như những ngày em vui cười đến bên anh thật bình an, nằm áp ngực ấm êm nghe lời du dương trong anh thật khẽ, và cứ thế em ngủ trong trái tim anh yên bình. Có những ngày em muốn kể cho anh về những ngày em không có anh, những ngày trong em ngập tràn mong nhớ nhưng chính lòng em bùi ngùi, nhói đau.. nhưng không thể vì những điều im lặng nên trong em héo hắt nỗi buồn. Những vui đùa, những lời anh hứa, anh nói cứ mãi theo em trên bước đường dài. Cho em đăng hết những hình ảnh ngày mình bên nhau để em luôn có cảm giác ở bên anh và được anh yêu khi tình yêu trong em luôn dậy sóng mỗi ngày. Hồng Mến