

VẬT KỶ NIỆM
Tác giả: Lam Thu
Thể loại: Truyện ngắn
***
Tác giả: Lam Thu
Thể loại: Truyện ngắn
***
Nó là bạn cùng phòng của tôi trong suốt 6 năm học tại Nga và cùng nỗi buồn không tên khi hai gã giỏi Toán lừng danh ở các trường cấp 3 thời chống Mỹ lại bị tống vào khoa Hóa, học cùng với 4 em gà mái
Nó mạng trường lưu thủy, cao trên 1m7, cũng như tôi vậy, nhưng nó không mê bơi lội, nó thích trèo núi, trượt tuyết và trượt băng
Nó có thể chơi tất cả các môn thể thao, còn tôi vì ngón đàn của mình tôi không dám chơi bóng chuyền, chỉ chơi bóng bàn và bóng đá
Nó hát rất hay và chẳng có cô nào, còn tôi có nàng, Búp bê già của tôi bây giờ. Nàng khiến cả nó va tôi cùng bận bịu.
Hồi đó lớp Hóa chúng tôi được phân ba phòng ở 3 tầng khác nhau trong KTX sinh viên. Tôi và nò ở tầng bốn cao nhất, nàng của tôi và một cô bạn ở tầng ba, ngay sát dưới phòng tôi. Còn hai cô khác ở tầng hai. Hết giờ lên lớp chúng tôi về nhà, xuống sân chơi thể thao, cơm nước, tẳm rửa, ăn cơm và học bài tới khuya, ngày nào cũng thế đều đặn. Thỉnh thoảng nó cao hứng nhảy lên cửa sổ và hát. Tôi đệm đàn và lúc nào cũng vậy khi cần hát hai bè là giọng hát cao vút ở tầng dưới lại vọng lên, hòa quyện cùng giọng nam cao của nó. Mỗi khi chúng dừng lại, tiếng vỗ tay từ các cửa phòng lại vang lên, tiếng "biz, biz" liên tục, hình như cả KTX đang nghe chúng nó hát và cứ thế bài hát Nga tiếp nối bài hát Việt ngân nga không dứt: Dù sương gió tuyết rơi, dù vắng ngôi sao giữ trời.. biển bờ còn chói sáng trong đêm khuya, cuồn cuộn làn sóng biếc xanh rờn.. Đặc biệt nó thích hát những bài hát về biển, về những chàng hải quân lênh đênh góc biển, chân trời và về những người yêu họ:
Я завтра уйду опять
В туманную даль
И сново ты будет ждать
Скрывая печаль
(Ngày mai anh lại ra đi
Về miền sương mù xa vắng
Và em lại đợi chờ trong im lặng
Dấu nỗi buồn vào tim..
Có những hôm hết sạch thức ăn, chẳng tâm hồn nào mà hát với hò chúng tôi buộc sợi dây vào chiếc cặp lồng, thả xuống tầng dười, đập lanh canh vào cửa sổ, một lát kéo lên thế nào cũng có một khúc giò lụa, một miếng cá kho hay là gì gì đó an ủi cái dạ dày trống rỗng của mình.
Háng ngày chúng tôi đến trường trên con đường trám xi măng, Mùa đông nó trơn trượt vì tuyết rơi xuống đã bị nén chặt thành những lớp băng trong suốt, cứng ngắc. Những lúc như thế, nó luôn vượt lên trước, trượt ngoằn nghèo qua những lớp băng dày, dùng 1 chiếc gậy ngắn chọc từng lỗ nhỏ cho bớt trơn để chúng tôi đi. Nàng thì chả bao giờ ngã vì luôn được đỡ kịp thời. Chỉ có tôi là ngã nghiêng, ngã ngửa, đau điếng và thâm tím cả mình mẩy.
Năm đó mùa Xuân đến sớm, tuyết tan, đường ướt lép nhép. Ngày tết, Hội SV của khoa đã lãm một bữa tiệc đón giao thừa hoành tráng: Có bành chưng tự gói, có nem rán, thịt nấu đông và cành đào (cành là cành mơ loại cây mọc rất nhiều xung quanh KTX, hoa đào bằng giấy chúng tôi tự làm), có mời các thầy cô trong khoa và biểu diễn văn nghệ. Chúng tôi hát suốt đêm giao thừa những bài thời thanh niên sôi nổi, Địa chỉ chúng tôi là liên bang xô viết, Những chàng trai địa chất. Khỏi nói tôi và nó nổi như thế nào với các em trong khoa.. Tan tiệc trở về nàng của tôi thì thầm "các em khen hai anh ngang ngửa nhau cứ như Sơn tinh và Thủy tinh cả về hình thức lẫn tài năng" Im lặng một lát rồi nàng tiếp "chúng nó còn hỏi, nếu một lúc hai anh cùng tỏ tình với chị, chị sẽ chọn ai". Đang vui, bỗng mất hứng. Tôi quay sang lườm nàng:
- Thế em bảo sao?
- Thì em bảo, lúc đó em đang ế chỏng thơ, bỗng anh ngỏ lời nên em nhận luôn.
Nàng của tôi là thế, đã chẳng đẹp đẽ gì, nói xấu thì quá đáng.. lại thêm cái đoạn ngờ nghệch nữa thế mà chẳng hiểu sao tôi lại yêu, mặc cho xung quanh có bao cô xinh đẹp, cả ta và Nga luôn tìm cách hỏi han bài vở, rủ đi pic nic khi vắng mặt nàng.
Tôi đưa nàng về phòng, không quên chúc nàng ngủ ngon, và nhắc lại lần nữa "không bao giờ được so sánh anh với bất cứ gã đàn ông nào khác"
Mồng 8.3 lại đền, cái ngày mà chả có gã sinh viên nào mong đợi. Nhất là khi toàn bộ tiền chúng tôi đã dốc vào ngày tết. Các kiosk bán hoa đã được trang trí đẹp mắt, hoa được chuyển về
Nhiều hơn, có không biết bao nhiêu loài hoa, bao nhiêu màu sắc rung rinh trước gió, tỏa hương ngào ngạt, rực rỡ: Hoa đồng tiền, hoa hồng, hoa cúc, hoa thược dược.. chúng tôi đi qua, lại tính toán, hoang mang và lo lắng. Tôi bảo nó:
- Hay mình bán bớt mấy đĩa hát mới mua?
- Không được, toàn những ngôi sao nhạc nhẹ, bán đi không mua lại được đâu.
- Thế mấy cái quần Jeen cũa mày?
- Thằng Vova mượn tao cả tháng nay có thấy mặt mũi nó đâu
- Làm thế nào bây giờ, những bốn mụ, khéo mình mất mặt với bọn con trai khoa khác..
Nó suy nghĩ rất lâu rồi bảo"mày về nhà trước đi, gom hết tiền tiết kiệm trong va ly của tao mua cho bốn nàng 4 phong chocolate, hoa để tao lo.
Nói rồi nó đi ngay. Tôi ở nhà lo sốt vó, thức hầu như trắng đêm. Gần đến sáng mới thấy nó về, trên tay một ôm hoa xuyên tuyết đủ màu sắc, vẫn còn mát lạnh sương đêm và tỏa sáng một góc phòng.
(còn tiếp)

Chỉnh sửa cuối: