
Chương 20: Tà Quân (2)
Nam nhân ẩn mình từ trong đêm tối dần dần lộ diện, hắn tiến về phía nàng, ánh mắt hắn thâm tình nhìn Vân Ca, đôi bàn tay lạnh giá của hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt của nàng lên, hắn khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ bé của nàng. Hắn nhìn nàng, ánh nhìn say đắm này của hắn khiến nàng có chút ngại ngùng. Gò má nàng khẽ đỏ, nàng nghiêng mặt mỉn cười xấu hổ, Hình Nguyên lúc này mới ý thức được bản thân mình lúc này có vẻ hơi ngốc nghếch, nên vội họ vài tiếng. Vân Ca cũng là lần đầu tiên thấy y lúng túng như vậy, cô có chút buồn cười, nhưng vì giữ cho ma tôn chút mặt mũi nên đành cố nhịn cười quay người đi về phía cửa sổ.
"Vân Nhi, nàng có hối hận không?" Hình Nguyên đi đến từ phía sau ôm lấy nàng.
"Không hối hận, chỉ cần là có thể bên chàng, ta đều nguyện ý." Vân ca nhỏ giọng nói.
Hình Nguyên nhìn nàng, đôi mắt y chứa đầy ý tình, hắn lần nữa nâng cằm Vân Ca, sau đó nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, chiếc hôn từ nhẹ nhàng chạm môi cho đến tình nồng ý đượm.
"Vân Nhi, ngoan, mở miệng ra nào?" Hình Nguyên thì thào bên tai nàng.
Vân Ca lúc này đã hoàn toàn buông bỏ hết lý trí, nàng thuận theo trái tim và cảm xúc chân thật nhất của bản thân lúc này. Đôi môi nàng khẽ mở, Hình Nguyên nhân cơ hội đó nhẹ đẩy đầu lưỡi của bản thân vào, tham lam tận hưởng tư vị ngọt ngào của nàng. Nụ hôn của cả hai dần trở nên cuồng nhiệt quấn quýt không rời, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, bàn tay hư hỏng cũng dần bắt đầu không yên phận mà nhẹ lướt xuống hông nàng. Không một động tác thừa mà loại bỏ đai lưng của nàng.
Mất đi đai lưng, y phục nàng dần trở nên lỏng lẻo, hắn vừa hôn nàng vừa thuận tay giúp nàng bỏ bớt đi vài lớp y phục, chỉ đến khi còn lại chiếc yếm đào cùng với làn váy mỏng mới tạm hài lòng, nhưng làm sao mà hắn dừng lại ở đó được, hiếm khi nha đầu chủ động với hắn. Có biết hắn chờ ngày này đã lâu lắm rồi không, hắn ôm nàng nhẹ đặt lên giường. Đối với y phục của bản thân chỉ nhẹ nhàng búng tay liền nhanh chóng giải quyết. Vân Ca bé nhỏ bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo sớm đã không còn biết đường mà phản kháng nữa rồi.
Lúc này trước mắt nàng lại là thân hình mỹ nam cường cháng, cùng với cái khuôn mặt yêu nghiệt này. Hóa ra cảm giác thân mật với người mình yêu lại rạo rực hứng thú đến như vậy. Cảm giác lâng lâng này lần đầu tiên nàng mới chân thật cảm nhận. Nói cho cùng thì nàng vẫn là một thiếu nữ chưa trải sự đời mà thôi, đã thể lại còn mê trai quên lối đối mặt với một ông lớn dày dặn kinh nghiệm như hắn, chỉ một cái hôn thôi đã khiến tay chân nàng vô lực, ý loạn tình mê. Nói sao nhỉ, đúng là không có tiền đồ, cơ mà chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu.
Nói nhảm nhiều rồi, ta biết các vị đang mong muốn gì, đương nhiên ta sẽ thỏa mãn các vị. Trở lại với đôi uyên ương trên giường, Hình Nguyên tên lưu manh này nhân lúc Vân Ca chưa hồi thần hắn lại cúi đầu xuống hôn nàng, môi lưỡi chạm nhau, mang theo tư vị ngọt ngào. Hắn hôn lên mắt nàng nụ hôn của sự che trở, chủ yếu là đế trấn an vật nhỏ đang khẽ run rẩy dưới thân mình. Hắn nhìn nàng đang nhắm chặt mắt hai tay cũng bất giác nắm lấy nhau đặt trước ngực thì phì cười, hắn trêu trọc nói.
"Vân nhi, nàng đang sợ hãi sao?"
"Ta không có." Vân Ca thẹn đỏ mặt nàng khẽ nói.
"Ha ha, nàng xem nàng đang run lên kìa." Hình Nguyên vẫn tiếp tục đùa dai.
"Không.. Ưm, mm.."
Vân Ca vốn định bao biện thêm thì một cánh môi mềm mại đã phủ lên đôi môi nàng. Hắn lần nữa hôn nàng, đôi bàn tay hắn cũng không rảnh dỗi mà bắt đầu du ngoan trên cơ thể nàng. Tay hắn chạm đến đâu Vân Ca tựa hồ đều cảm thấy nơi đó nóng lên một cách lạ thường. Bản thân nàng thời khắc này đều vô cùng khô nóng, bàn tay hắn lại tựa như băng hàn lưới đến đâu thoải mái đến đó. Vân Ca không nhịn được mà rên khẽ một tiếng. Điều này lại vô tình kích thích hắn đụng chạm nhiều hơn.
Hắn nhẹ dịch tay, chậm chạp thăm dò nơi tư mật của nàng, cảm giác thích thú kỳ lạ này chính bản thân hắn cũng không biết phải diễn tả thế nào, hắn chỉ biết lúc này hắn muốn có nàng, muốn điên cuồng mà chiếm đoạt nàng, nhưng lại lo sợ bản thân không biết tiết chế làm tổn thương đến nàng. Từ lúc bắt đầu hắn đã luôn kiềm chế bản thân, hắn không dám nóng vội nhưng có vẻ cậu em của hắn đã sắp chịu hết nổi mà bắt đầu kháng nghị rồi. Toàn thân hắn nóng ran, môi lưỡi đều khô khốc, từ sâu bên trong có một cảm giác khao khát lạ thường.
Trong cuộc đời làm ma thần của hắn, chưa bao giờ hắn lại ý loạn tình mê khao khát được đắm chìm trong nhục dục như lúc này, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra phong hoa am hiểu, hắn sợ nàng biết được suy nghĩ của bản thân lúc này sẽ cười chê hắn là đồ vô tri. Vậy nên hắn cứ lưỡng lự không biết có nên tiếp tục, nghĩ thì nghĩ nhưng cái tay hư thì vẫn thuần thục à làm gì thì mọi người cũng biết mà. Nhưng mà, nghe nhưng mà là biết có biết rồi, nam nhân mà.. đối mặt với người con gái mình yêu, thì làm sao mà đỡ được, hắn khẽ nhỏ giọng bên tai nàng.
"Cho ta, có được không?" Ngữ điệu mang theo chút van cầu, gò mã hắn cũng ửng đỏ.
Vân Ca nhìn hắn ba phần bất lực bảy phần như ba, nàng thầm mắng hắn vô tri nhưng trông biểu cảm ngại ngùng đáng yêu của hắn nàng cũng có chút cảm động, chuyện đã đến bước này, hắn vẫn tộn trọng nàng. Vẫn quan tâm cảm giác của nàng. Nếu nàng nói không liệu hắn có dừng lại. Nếu mà hắn dừng lại thật thì chắc bản thân hắn có vấn đề, hắn mới không phải là nam nhân.
"Ừm." Vân Ca ừ nhẹ một tiếng biểu thị sự đồng tình. À chuyện phía sau mọi người tưởng tượng dùng ta nhé. Phúc lợi trở lại lần này chỉ có thế thôi, để lần sau ta bù thêm nhé, viết nhiều quá nó bị lố lăng, tả nhiều quá nó bị ố dề. Haha, suy cho cùng thì người tàn ác thường sống thảnh thơi an nhàn.
Bên kia bầu trời mây gió dập dìu đôi uyên ương nhỏ đang quấn quýt yêu đương, bên này Tà Quân ẩn sau ngách tường âm thâm cắn áo. Có tức chết hắn hay không nữ nhi mình vất vả dưỡng ra giờ lại bị thằng ông nội kia ăn mất, lại còn vô tư ăn dưới tầm mắt của lão mà lão lại chẳng làm gì được. Chỉ biết ở đây tức giận, trời xanh ơi công đạo ở đâu. Nếu tính ra tuổi tác của Hình Nguyên xứng đáng được hắn gọi bằng cụ, giờ lại là con rể hắn. Nghe thì vô lý nhưng lại có sức thuyết phục, chuyến này là hắn lỗ hay là không đây.
"Tà Quân, lâu rồi không gặp." Nữ nhân bước đến nhẹ tựa như sương, áo bào tha thướt vừa tới đã mở miệng chào. Tà Quân nghe tiếng nàng chào thoáng chốc giật mình, nhưng rất nhanh lão đã bình tĩnh lại, kính cẩn đáp.
"Dịch Vũ đại nhân, đã lâu không gặp."
"Xin thứ lỗi cho Tà lão không kịp đón tiếp từ xa."
"Tà Quân không cần khách sáo, chuyện ông hứa với ta, ông định bao giờ thực hiện." Thiếu nữ nở nụ cười kiều mị bước đến gần Tà Quân ôn nhu nói.
"Việc ta đã hứa với thần, ta nhất định sẽ thực hiện, thỉnh thần nữ cứ yên tâm." Tà Quân đáp.
"Oh, thật sao, Tà Quân ngài tốt nhất đừng để ta thất vọng." Nàng cười tà trong ánh mắt đã mang thêm vài phần xát ý.
"Chuyện ta hứa ta sẽ làm, tuyệt không bội tín, nhưng cũng xin thần hãy nhớ rõ những chuyện thần đã hứa với ta." Tà Quân nói, trong lời nói có đôi chút thăm dò. Thiếu nữ trước mặt này cao thâm khó đoán, tuy chỉ là á thần nhưng trong tay nàng ta lại nắm giữ chuyển sinh luân, một tay thao túng thời không, an bài số phận. Có lời đồn nói nàng ta là con lai thần ma, có người lại nói nàng ta là con của thần nữ và người phàm. Cũng giống như Vân Nhi là sự tồn tại nghịch thiên. Tuy lão đã nhiều lần thăm dò nhưng tất thảy đều là công cốc. Nàng ta, đa hình đa thể, mỗi lần gặp gỡ đều là huyễn thân do ảo cảnh A tì la duệ tạo ra, trước giờ lão chưa từng gặp loại tinh linh dị biến như vậy.
Thứ không phải thần cũng chẳng phải ma, tồn tại độc lập giữa lục giới, được xưng tụng là Lục Đạo Thần Minh, Thánh Quang Phổ Kỳ Nguyên Đế Vũ Anh. Dịch Thừa Đại Vũ kế thừa thời không, Á Thần nhưng lại được phong thánh đế. Chuyện vô lý nhưng lại được lục giới và ngũ hoang công nhận tôn thờ suốt hàng ngàn vạn năm qua. Tuy hiện tại lão chỉ gặp huyễn thân nhưng đã cảm nhận được uy áp đáng sợ mang theo hơi thở của sự chết chóc. Có rất nhiều ghi chép về nàng ta mỗi bản đều là do bản thể phân hóa của nàng ta hình thành. Suy cho cùng một tà thần nhỏ bé như lão tốt nhất nên an phận thì hơn, Dich Vũ đối với lão có ơn, hiện tương lại đoàn tựu cùng ái thê cũng phải nhờ nàng ta. Tốt hết lão vẫn nên nhẫn nhịn.
"Tà Quân, ta biết ông đang lo lắng điều gì, cũng biết ông đang sợ hãi điều gì."
"Lần này ta đến đây là để giúp gia đình các ngươi đoàn tụ."
"Nơi nàng ta bị giam giữ không đâu khác chính là mộ nhân ngư mà đám tiên môn, phàm nhân kia đang tìm kiếm."
"Cơ hội chỉ có một lần khi trăng máu vừa tròn, dùng máu của con gái ngươi hiến tế, mạng đổi mạng thì sẽ cứu được người trong lòng ngươi thôi."
"Tà Quân à, làm người đừng có tham lam quá, giữa thê tử và nữ nhi ngươi chỉ được chọn một mà thôi."
Nói dứt lời nàng cười khẽ, dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn Tà Quân, chớp mắt nàng đã hòa vào khói sương mờ mà biến mất. Để lại Tà Quân với dáng vẻ thất thần nhìn về phía Ma Hoa điện, lão dần ẩn mình vào bóng tối miên man..
Sáng sớm hôm sau, Vân Ca tỉnh dậy với tấm thân mệt mỏi, nhìn bên cạnh trống không, lại nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao. Nàng lúc này mới ý thức được bản thân nàng ngủ quá lố rồi, nàng vươn vai, bất chợt một cơn đau chuyền đến nơi hạ thân khiến nàng tỉnh cả ngủ. Nàng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà Hình Nguyên, lại vì không thể xuống giường mà phát cáu. Đúng lúc nàng đang loay hoay không biết làm sao xuống giường được thì hắn đã trở lại. Các a hoàn gặp hắn đều lặng lẽ hành lễ rồi cười tà dăm bỏ đi, đi còn nhanh hơn chạy. Nhìn một loạt các hành động này, Vân Ca có chút cạn lời.
"Vân nhi, nàng không vui sao?"
"Là ai to gan dám chọc giận nàng?" Hình Nguyên trở lại thấy Vân Ca ngồi thất thần trên giường, gương mặt nhỏ lúc xanh lúc đỏ, miệng nhỏ còn đang lẩm bẩm như đang mắng người. Trong đầu hắn lại hiện lên cảnh nóng bỏng tối qua bất giác chột dạ. Lại thấy đám nha hoàn nhìn họ cười tà rối rí chạy chối chết lúc này hắn mới xác định được suy đoán tào lao của mình. Mặt khác Vân Ca từ khi thấy hắn liền xị mặt ra như cái bánh bao thiu, cái này là lỗi do hắn sao. Nếu giờ nhận lỗi thì mất mặt làm ma, thôi đành đá sang chuyện khác vậy. Trong lòng hắn thầm nhủ, tổ tông ơi nàng cho ta chút mặt mũi được hem. Nàng mà không đáp lời là ta quê lắm đó. Thân là một con ma hướng nội, ta không dành mấy chuyện phong nguyệt này đâu.
"Vân nhi, nàng sao thế?"
"Sao ta hỏi nàng mà nàng không đáp lại?" Hình Nguyên thẹn quá hóa giận nói.
"Ta có đáp lại mà." Vân Ca hờ hững nói.
"Có lúc nào ta không nghe thấy." Hình Nguyên vẫn cố lý sự cùn.
"Có, ta có trả lời, bằng sự im lặng." Vân Ca lạnh nhạt.
Sau đó làm gì có sau đó. Hình hướng nội chính thức dỗi vợ và bỏ nhà ra đi.
^^
"Vân Nhi, nàng có hối hận không?" Hình Nguyên đi đến từ phía sau ôm lấy nàng.
"Không hối hận, chỉ cần là có thể bên chàng, ta đều nguyện ý." Vân ca nhỏ giọng nói.
Hình Nguyên nhìn nàng, đôi mắt y chứa đầy ý tình, hắn lần nữa nâng cằm Vân Ca, sau đó nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, chiếc hôn từ nhẹ nhàng chạm môi cho đến tình nồng ý đượm.
"Vân Nhi, ngoan, mở miệng ra nào?" Hình Nguyên thì thào bên tai nàng.
Vân Ca lúc này đã hoàn toàn buông bỏ hết lý trí, nàng thuận theo trái tim và cảm xúc chân thật nhất của bản thân lúc này. Đôi môi nàng khẽ mở, Hình Nguyên nhân cơ hội đó nhẹ đẩy đầu lưỡi của bản thân vào, tham lam tận hưởng tư vị ngọt ngào của nàng. Nụ hôn của cả hai dần trở nên cuồng nhiệt quấn quýt không rời, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, bàn tay hư hỏng cũng dần bắt đầu không yên phận mà nhẹ lướt xuống hông nàng. Không một động tác thừa mà loại bỏ đai lưng của nàng.
Mất đi đai lưng, y phục nàng dần trở nên lỏng lẻo, hắn vừa hôn nàng vừa thuận tay giúp nàng bỏ bớt đi vài lớp y phục, chỉ đến khi còn lại chiếc yếm đào cùng với làn váy mỏng mới tạm hài lòng, nhưng làm sao mà hắn dừng lại ở đó được, hiếm khi nha đầu chủ động với hắn. Có biết hắn chờ ngày này đã lâu lắm rồi không, hắn ôm nàng nhẹ đặt lên giường. Đối với y phục của bản thân chỉ nhẹ nhàng búng tay liền nhanh chóng giải quyết. Vân Ca bé nhỏ bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo sớm đã không còn biết đường mà phản kháng nữa rồi.
Lúc này trước mắt nàng lại là thân hình mỹ nam cường cháng, cùng với cái khuôn mặt yêu nghiệt này. Hóa ra cảm giác thân mật với người mình yêu lại rạo rực hứng thú đến như vậy. Cảm giác lâng lâng này lần đầu tiên nàng mới chân thật cảm nhận. Nói cho cùng thì nàng vẫn là một thiếu nữ chưa trải sự đời mà thôi, đã thể lại còn mê trai quên lối đối mặt với một ông lớn dày dặn kinh nghiệm như hắn, chỉ một cái hôn thôi đã khiến tay chân nàng vô lực, ý loạn tình mê. Nói sao nhỉ, đúng là không có tiền đồ, cơ mà chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu.
Nói nhảm nhiều rồi, ta biết các vị đang mong muốn gì, đương nhiên ta sẽ thỏa mãn các vị. Trở lại với đôi uyên ương trên giường, Hình Nguyên tên lưu manh này nhân lúc Vân Ca chưa hồi thần hắn lại cúi đầu xuống hôn nàng, môi lưỡi chạm nhau, mang theo tư vị ngọt ngào. Hắn hôn lên mắt nàng nụ hôn của sự che trở, chủ yếu là đế trấn an vật nhỏ đang khẽ run rẩy dưới thân mình. Hắn nhìn nàng đang nhắm chặt mắt hai tay cũng bất giác nắm lấy nhau đặt trước ngực thì phì cười, hắn trêu trọc nói.
"Vân nhi, nàng đang sợ hãi sao?"
"Ta không có." Vân Ca thẹn đỏ mặt nàng khẽ nói.
"Ha ha, nàng xem nàng đang run lên kìa." Hình Nguyên vẫn tiếp tục đùa dai.
"Không.. Ưm, mm.."
Vân Ca vốn định bao biện thêm thì một cánh môi mềm mại đã phủ lên đôi môi nàng. Hắn lần nữa hôn nàng, đôi bàn tay hắn cũng không rảnh dỗi mà bắt đầu du ngoan trên cơ thể nàng. Tay hắn chạm đến đâu Vân Ca tựa hồ đều cảm thấy nơi đó nóng lên một cách lạ thường. Bản thân nàng thời khắc này đều vô cùng khô nóng, bàn tay hắn lại tựa như băng hàn lưới đến đâu thoải mái đến đó. Vân Ca không nhịn được mà rên khẽ một tiếng. Điều này lại vô tình kích thích hắn đụng chạm nhiều hơn.
Hắn nhẹ dịch tay, chậm chạp thăm dò nơi tư mật của nàng, cảm giác thích thú kỳ lạ này chính bản thân hắn cũng không biết phải diễn tả thế nào, hắn chỉ biết lúc này hắn muốn có nàng, muốn điên cuồng mà chiếm đoạt nàng, nhưng lại lo sợ bản thân không biết tiết chế làm tổn thương đến nàng. Từ lúc bắt đầu hắn đã luôn kiềm chế bản thân, hắn không dám nóng vội nhưng có vẻ cậu em của hắn đã sắp chịu hết nổi mà bắt đầu kháng nghị rồi. Toàn thân hắn nóng ran, môi lưỡi đều khô khốc, từ sâu bên trong có một cảm giác khao khát lạ thường.
Trong cuộc đời làm ma thần của hắn, chưa bao giờ hắn lại ý loạn tình mê khao khát được đắm chìm trong nhục dục như lúc này, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra phong hoa am hiểu, hắn sợ nàng biết được suy nghĩ của bản thân lúc này sẽ cười chê hắn là đồ vô tri. Vậy nên hắn cứ lưỡng lự không biết có nên tiếp tục, nghĩ thì nghĩ nhưng cái tay hư thì vẫn thuần thục à làm gì thì mọi người cũng biết mà. Nhưng mà, nghe nhưng mà là biết có biết rồi, nam nhân mà.. đối mặt với người con gái mình yêu, thì làm sao mà đỡ được, hắn khẽ nhỏ giọng bên tai nàng.
"Cho ta, có được không?" Ngữ điệu mang theo chút van cầu, gò mã hắn cũng ửng đỏ.
Vân Ca nhìn hắn ba phần bất lực bảy phần như ba, nàng thầm mắng hắn vô tri nhưng trông biểu cảm ngại ngùng đáng yêu của hắn nàng cũng có chút cảm động, chuyện đã đến bước này, hắn vẫn tộn trọng nàng. Vẫn quan tâm cảm giác của nàng. Nếu nàng nói không liệu hắn có dừng lại. Nếu mà hắn dừng lại thật thì chắc bản thân hắn có vấn đề, hắn mới không phải là nam nhân.
"Ừm." Vân Ca ừ nhẹ một tiếng biểu thị sự đồng tình. À chuyện phía sau mọi người tưởng tượng dùng ta nhé. Phúc lợi trở lại lần này chỉ có thế thôi, để lần sau ta bù thêm nhé, viết nhiều quá nó bị lố lăng, tả nhiều quá nó bị ố dề. Haha, suy cho cùng thì người tàn ác thường sống thảnh thơi an nhàn.
Bên kia bầu trời mây gió dập dìu đôi uyên ương nhỏ đang quấn quýt yêu đương, bên này Tà Quân ẩn sau ngách tường âm thâm cắn áo. Có tức chết hắn hay không nữ nhi mình vất vả dưỡng ra giờ lại bị thằng ông nội kia ăn mất, lại còn vô tư ăn dưới tầm mắt của lão mà lão lại chẳng làm gì được. Chỉ biết ở đây tức giận, trời xanh ơi công đạo ở đâu. Nếu tính ra tuổi tác của Hình Nguyên xứng đáng được hắn gọi bằng cụ, giờ lại là con rể hắn. Nghe thì vô lý nhưng lại có sức thuyết phục, chuyến này là hắn lỗ hay là không đây.
"Tà Quân, lâu rồi không gặp." Nữ nhân bước đến nhẹ tựa như sương, áo bào tha thướt vừa tới đã mở miệng chào. Tà Quân nghe tiếng nàng chào thoáng chốc giật mình, nhưng rất nhanh lão đã bình tĩnh lại, kính cẩn đáp.
"Dịch Vũ đại nhân, đã lâu không gặp."
"Xin thứ lỗi cho Tà lão không kịp đón tiếp từ xa."
"Tà Quân không cần khách sáo, chuyện ông hứa với ta, ông định bao giờ thực hiện." Thiếu nữ nở nụ cười kiều mị bước đến gần Tà Quân ôn nhu nói.
"Việc ta đã hứa với thần, ta nhất định sẽ thực hiện, thỉnh thần nữ cứ yên tâm." Tà Quân đáp.
"Oh, thật sao, Tà Quân ngài tốt nhất đừng để ta thất vọng." Nàng cười tà trong ánh mắt đã mang thêm vài phần xát ý.
"Chuyện ta hứa ta sẽ làm, tuyệt không bội tín, nhưng cũng xin thần hãy nhớ rõ những chuyện thần đã hứa với ta." Tà Quân nói, trong lời nói có đôi chút thăm dò. Thiếu nữ trước mặt này cao thâm khó đoán, tuy chỉ là á thần nhưng trong tay nàng ta lại nắm giữ chuyển sinh luân, một tay thao túng thời không, an bài số phận. Có lời đồn nói nàng ta là con lai thần ma, có người lại nói nàng ta là con của thần nữ và người phàm. Cũng giống như Vân Nhi là sự tồn tại nghịch thiên. Tuy lão đã nhiều lần thăm dò nhưng tất thảy đều là công cốc. Nàng ta, đa hình đa thể, mỗi lần gặp gỡ đều là huyễn thân do ảo cảnh A tì la duệ tạo ra, trước giờ lão chưa từng gặp loại tinh linh dị biến như vậy.
Thứ không phải thần cũng chẳng phải ma, tồn tại độc lập giữa lục giới, được xưng tụng là Lục Đạo Thần Minh, Thánh Quang Phổ Kỳ Nguyên Đế Vũ Anh. Dịch Thừa Đại Vũ kế thừa thời không, Á Thần nhưng lại được phong thánh đế. Chuyện vô lý nhưng lại được lục giới và ngũ hoang công nhận tôn thờ suốt hàng ngàn vạn năm qua. Tuy hiện tại lão chỉ gặp huyễn thân nhưng đã cảm nhận được uy áp đáng sợ mang theo hơi thở của sự chết chóc. Có rất nhiều ghi chép về nàng ta mỗi bản đều là do bản thể phân hóa của nàng ta hình thành. Suy cho cùng một tà thần nhỏ bé như lão tốt nhất nên an phận thì hơn, Dich Vũ đối với lão có ơn, hiện tương lại đoàn tựu cùng ái thê cũng phải nhờ nàng ta. Tốt hết lão vẫn nên nhẫn nhịn.
"Tà Quân, ta biết ông đang lo lắng điều gì, cũng biết ông đang sợ hãi điều gì."
"Lần này ta đến đây là để giúp gia đình các ngươi đoàn tụ."
"Nơi nàng ta bị giam giữ không đâu khác chính là mộ nhân ngư mà đám tiên môn, phàm nhân kia đang tìm kiếm."
"Cơ hội chỉ có một lần khi trăng máu vừa tròn, dùng máu của con gái ngươi hiến tế, mạng đổi mạng thì sẽ cứu được người trong lòng ngươi thôi."
"Tà Quân à, làm người đừng có tham lam quá, giữa thê tử và nữ nhi ngươi chỉ được chọn một mà thôi."
Nói dứt lời nàng cười khẽ, dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn Tà Quân, chớp mắt nàng đã hòa vào khói sương mờ mà biến mất. Để lại Tà Quân với dáng vẻ thất thần nhìn về phía Ma Hoa điện, lão dần ẩn mình vào bóng tối miên man..
Sáng sớm hôm sau, Vân Ca tỉnh dậy với tấm thân mệt mỏi, nhìn bên cạnh trống không, lại nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao. Nàng lúc này mới ý thức được bản thân nàng ngủ quá lố rồi, nàng vươn vai, bất chợt một cơn đau chuyền đến nơi hạ thân khiến nàng tỉnh cả ngủ. Nàng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà Hình Nguyên, lại vì không thể xuống giường mà phát cáu. Đúng lúc nàng đang loay hoay không biết làm sao xuống giường được thì hắn đã trở lại. Các a hoàn gặp hắn đều lặng lẽ hành lễ rồi cười tà dăm bỏ đi, đi còn nhanh hơn chạy. Nhìn một loạt các hành động này, Vân Ca có chút cạn lời.
"Vân nhi, nàng không vui sao?"
"Là ai to gan dám chọc giận nàng?" Hình Nguyên trở lại thấy Vân Ca ngồi thất thần trên giường, gương mặt nhỏ lúc xanh lúc đỏ, miệng nhỏ còn đang lẩm bẩm như đang mắng người. Trong đầu hắn lại hiện lên cảnh nóng bỏng tối qua bất giác chột dạ. Lại thấy đám nha hoàn nhìn họ cười tà rối rí chạy chối chết lúc này hắn mới xác định được suy đoán tào lao của mình. Mặt khác Vân Ca từ khi thấy hắn liền xị mặt ra như cái bánh bao thiu, cái này là lỗi do hắn sao. Nếu giờ nhận lỗi thì mất mặt làm ma, thôi đành đá sang chuyện khác vậy. Trong lòng hắn thầm nhủ, tổ tông ơi nàng cho ta chút mặt mũi được hem. Nàng mà không đáp lời là ta quê lắm đó. Thân là một con ma hướng nội, ta không dành mấy chuyện phong nguyệt này đâu.
"Vân nhi, nàng sao thế?"
"Sao ta hỏi nàng mà nàng không đáp lại?" Hình Nguyên thẹn quá hóa giận nói.
"Ta có đáp lại mà." Vân Ca hờ hững nói.
"Có lúc nào ta không nghe thấy." Hình Nguyên vẫn cố lý sự cùn.
"Có, ta có trả lời, bằng sự im lặng." Vân Ca lạnh nhạt.
Sau đó làm gì có sau đó. Hình hướng nội chính thức dỗi vợ và bỏ nhà ra đi.
^^
Chỉnh sửa cuối: