Chương 2: Nhập viện
Cứ thế thời gian chầm chậm trôi, trời chuyển sang đông, cái lạnh giờ chẳng còn tê tái như ngày trước nhưng vẫn khiến nó không muốn chui ra khỏi ổ chăn để đến trường. Từ ngày bài viết về ước mơ của Quang vang lên trong lớp học đến nay cũng đã 2 tháng rồi, nó cũng vứt sau đầu tất cả nghi hoặc muốn được biết mà quên câu hỏi dành cho mẹ. Vò đầu vứt tai rời khỏi chiếc giường thân yêu trong tiếng gọi rõ to của mẹ và tiếng đồng hồ báo thức vang lên lần thứ 3 trong buổi sớm, nó cáu gắt bước vào nhà tắm đánh răng, thay đồ, xuống nhà ăn sáng. Ngồi vào bàn mà nó còn ngái ngủ, nhai miếng bánh bao nóng hổi mẹ đi chợ sớm mua về, uống ngụm nước đậu ấm thơm lừng mà nó còn chưa chịu tỉnh ngủ. Mẹ nó nạt: "Ăn uống cho tử tế, mắt còn nhắm thế kia rồi lại cho bánh lên mũi đấy". Nó chẳng đáp, tiếp tục vừa ăn vừa ngủ thêm một tí. Trong đầu nó lúc nào cũng nghĩ: "Giá mà mẹ nó hiền hơn, ít càm ràm nó hơn thì tốt biết mấy". Nó đeo balo lên, ỉu xìu chào mẹ rồi đi học. Ngoài đường gió đông táp vào mặt khiến nó tỉnh táo hơn, nó tự nhiên thấy nhớ bố với anh trai đang đi làm xa nhà, nó ước nó lớn nhanh hơn nữa để cũng được như anh nó, đi làm cả năm mới về, nên mỗi lần anh nó về là mẹ vui lắm, cái gì cũng để dành cho anh, anh có ngủ nướng cũng không bị mẹ gọi dậy cằn nhằn khiến nó thấy mình như được nhặt về nuôi ấy, chẳng phải con ruột cơ. Nó bĩu môi, ngửa mặt nhìn bầu trời xám xịt, bao giờ mới tới ngày ấy nhỉ?
Đến trường, vào lớp học, nay nó đến sớm thứ hai của lớp sau Quang, nó chầm chậm đi lau bảng, vừa lau vừa nghêu ngao bài hát nào ấy chẳng nhớ tên. Quang lặng yên đọc sách của cậu ấy, hai đứa hai thế công việc, chẳng ai nói chuyện với ai. Rồi nó chợt khựng lại, chạy về chỗ ngồi lôi balo ra tìm kiếm, nó để quên bài văn cô giao ở nhà rồi, hôm qua rõ ràng đã để trên cùng rồi cất vào.. nó ôm đầu, "sao lại cất vào ngăn bàn học chứ, phải cất vào cặp cơ mà. Ôi trời ơi, cái đầu này để trưng bày cho xinh đẹp à?" Nó loay hoay rồi nhìn đồng hồ, về nhà lấy thì không kịp được, viết bài mới - tiết văn cuối cùng - nhưng nó không đủ khả năng. Làm sao bây giờ? Nó vò đầu bứt tai không biết làm sao cho ổn, bài cô giao viết ra giấy nộp lại, đi chép thì cô biết ngay, không chép được. Đang lúc nó khóc chẳng ra nước mắt, tự trách cái tính hậu đậu của bản thân thì Quang lên tiếng hỏi nó làm sao, nó giật cả mình, tròn mắt nhìn cậu bạn học giỏi văn nhất lớp, đầu nó lướt qua một tia sáng. Nó chạy lại chỗ Quang, thành khẩn nói:
- Tớ quên bài làm văn ở nhà rồi cậu có thể cứu giúp kẻ tội nghiệp này, chỉ tớ viết một bài khác không? Tớ không phải hỏi chép bài cậu đâu, cậu chỉ tớ dàn bài để viết bài mới ấy, chứ giờ về không kịp được.
Nó chớp mắt thành khẩn mong chờ, sau lưng các bạn học khác bắt đầu vào lớp. Quang ngập ngừng rồi cũng đồng ý, nó phi về chỗ lấy giấy bút đưa cho cậu bạn để lập dàn bài, rồi đi quét lớp tiếp. Xong xuôi nó quay lại chỗ Quang, ánh mắt mong chờ nhìn vào trang giấy, nó ngạc nhiên lắm, mới có gần 5 phút đồng hồ, thế mà con nhà người ta trong truyền thuyết đã dựng cho nó 1 dàn bài chi tiết đến vậy, nó rối rít cảm ơn, cầm giấy về chỗ mình bắt tay vào việc. Có dàn bài chi tiết rồi, nó chẳng còn thấy quá khó để lôi câu từ ra nữa, nó vùi đầu vào viết mặc kệ xung quanh có ồn ào, mặc kệ cả cô bạn thân đang tròn mắt kinh ngạc với tài viết văn hôm nay của nó. Trống hết truy bài đầu giờ vang lên, giáo viên lịch sử vào lớp, nó cũng đành kệ, làm bài môn khác trông giờ của các môn nó không thích đã thành quen rồi, nó vẫn miệt mài, thỉnh thoảng bí câu từ, nó lại lén lút mở vở ghi văn ra xem, qua 2 tiết học đầu, cuối cùng nó cũng đến đoạn kết bài rồi, thở phào nhẹ nhõm quá. Nó chú tâm làm bài mà chẳng hay biết, có một ánh nhìn thỉnh thoảng lại lướt qua nó, chỉ là lướt qua thôi. Nó hoàn thành rồi, đến tiết cô chủ nhiệm nó cũng như bao đứa khác, vui vẻ nộp bài, như chưa hề có chuyện để quên bài tập ở nhà. Nó hí hửng đến tận cuối giờ, lúc ra về nó chạy lại chỗ Quang, cảm ơn ríu rít một hồi rồi hứa sẽ mời Quang ăn kem vào ngày mai, ờ thì, lạnh ăn kem mới ngon đó - nó thích như thế và ra về cùng cô bạn.
Sáng hôm sau, trước khi ra khỏi nhà, nó nhét thêm tờ 50 ngàn vào balo vì lời hứa mời kem cảm ơn ngày hôm qua với bạn. Nó vui vẻ đi học, vẫn chào mẹ như mọi ngày mà không nhận ra mẹ nó hôm nay hơi khác. Nó tới trường, học bài, nô đùa với các bạn, ra chơi thì nhảy dây đá cầu, vào lớp thì nghe giảng rồi cả làm việc riêng nữa, vẫn như bao ngày nó đến lớp. Tiết cuối, nó lướt qua chỗ Quang để lại một mảnh giấy nho nhỏ "hết giờ mời cậu đi ăn kem, đừng về trước đấy nhá." Trống tan học vang lên, nó kéo tay cô bạn thân lại, kêu đợi xíu rồi quay lại nhìn Quang vẫy vẫy tay chỉ ra ngoài cửa. Ba đứa lấy xe dắt ra cổng trường, rồi cùng nhau đi đến trước cửa hàng tạp hóa ngay đối diện, nó chạy vào nhanh nhẹn mua ba cây kem chanh và 3 cây ốc quế đem ra. Nó đưa cho Quang và cô bạn, rồi toe toét bóc một cây cho mình. Nó bảo:
- Mùa đông mà ăn kem là nhất đó.
- Ừ, ăn như này ngon thật, nhưng sao tự nhiên nay đứa bủn xỉn như mày lại mời tao ăn kem, cả Quang nữa là sao? - cô bạn thân cắn một miếng, nghi hoặc hỏi nó.
- Tao kể mày rồi đó, hôm qua tao quên bài ở nhà, nhờ cậu ấy dựng dàn bài hộ để làm bù cho kịp nộp còn gì. Đây là quà cảm ơn, mày chỉ được ăn ké thôi. - nó đáp lại.
Chỉ có Quang là lặng lẽ ăn kem và nghe hai đứa nó chí choé, cậu thực ra không muốn nhận quà cảm ơn này nhưng nó cứ ép, với lại cậu muốn hỏi nó một vài cách để học tốt môn Hóa, chứ môn đó cậu kém quá đâm ra điểm tổng kết bị ảnh hưởng nhiều. Và cậu cũng muốn hỏi một người hoạt náo năng động như nó lấy đâu ra nhiều năng lượng tích cực thế. Giải quyết quà cảm ơn xong, ba đứa chia tay đi về, đến lúc này nó mới biết, nó với Quang về cùng đường, hai đứa liền trò chuyện thêm, nó thì nhiều chuyện lắm, nói luôn mồm có chịu dừng đâu, còn Quang thì lắng nghe nó suốt cả đoạn đường về. Đến khi tới nhà, nó vẫy tay tạm biệt cậu bạn, dừng xe mở cổng vào trong sân nhưng có gì đó lạ lắm, sao cổng lại khóa nhỉ, giờ này mẹ nó còn đi đâu. Mẹ nó là thợ may, ai đặt may đo gì thì toàn tới tận nhà đâu cần đi ra ngoài, mà có đi đâu đó quá giờ mẹ nó đều dặn nó từ hôm trước mà, hôm qua rõ ràng mẹ không nói gì cả. Nó băn khoăn nhưng vẫn lấy khóa dự phòng mẹ chuẩn bị cho mở cổng vào nhà, vừa mở được cái cổng, bác Xuân hàng xóm thấy động liền ngó sang:
- Trà My về đấy à, cháu chạy lên viện với mẹ đi, sáng nay mẹ cháu ngất xỉu, bác với bác trai đưa mẹ cháu đi viện rồi, giờ có bà ngoại cháu ở đấy nên bác mới về.
Nó giật mình, hốt hoảng hỏi:
- Mẹ cháu đi viện ấy ạ? Mẹ cháu có sao không bác? Ở viện huyện hay viện tư gần đấy á? Cháu đi ngay đây.
Nó chẳng kịp cảm ơn bác hàng xóm, ba chân bốn cẳng quay xe khóa cổng mà phóng đi sau khi nghe được câu trả lời của bác Xuân. Nó lần đầu thấy hoảng hốt như thế, mẹ nó - người nó làm nó nhiều khi chẳng muốn về nhà, người nó cho rằng chẳng bao giờ đau ốm hay mệt mỏi, thế mà, mẹ nó bệnh rồi, mẹ nó phải đi bệnh viện rồi. Đến cổng viện nó mới sực nhớ ra nó không có biết mẹ nó nằm ở đâu, tìm thế nào bây giờ, vào chỗ cấp cứu xem sao. Nó đi nhanh trên hành lang đến chỗ cái bảng hiệu màu đỏ đề cấp cứu, ngó vào qua cửa sổ, không thấy mẹ đâu, cũng không thấy bà ngoại, ở đâu được nhỉ. Đang lúc nó rối rắm không biết làm sao vì không có điện thoại mà gọi thì nó chợt nghĩ ra, đi gọi nhờ, nó nhìn quanh, toàn người xa lạ, ai cũng một mặt mệt mỏi vì đau bệnh vì thiếu ngủ, nó đánh bạo lại gần một bác trai ngồi ăn cơm trên ghế dài ở hành lang.
- Bác ơi, mẹ con nhập viện mà con không biết mẹ đang ở phòng nào, bác có thể cho con xin gọi nhờ một cuộc điện thoại được không ạ?
Nó ngập ngừng khẩn khoản trông chờ, bác trai nhìn nó, rồi móc túi áo trước ngực lấy ra cái điện thoại Nokia đưa cho nó: "Cháu gọi đi". Nó đưa hai tay nhận lấy, cúi đầu nói cảm ơn rồi đứng tại chỗ bấm một dãy số quen thuộc, tiếng tút dài nhàm chán vang lên, một tiếng lại nối một tiếng mà đầu bên kia không có người nhấc máy. Đang lúc nó cuống cả lên thì có tiếng alo vâng lên đầu dây bên kia
- Mẹ ơi, mẹ ở đâu đấy?
- My hả? Bà đây, mẹ con đang ở phòng 205 trên trầng 2 nhá, bà cầm điện thoại của mẹ con đi mua cơm chưa về, con chạy lên với mẹ đi.
- Vâng, con lên liền.
Nó đáp lại, rồi tắt máy trả lại cho bác trai, cúi chào và cảm ơn bác một lần nữa xong mới chạy lên tầng hai. Nó vừa đi vừa nhìn mấy tấm biển đề số phòng, 218, 216, 202 đây rồi, nó ngó đầu ở cửa nhìn vào trong, mẹ nó nằm ở tận trong góc, vội chạy vào, nó mếu máo khi thấy mẹ
- Mẹ bị sao đấy, sao lại phải đi viện?
Lúc này nó mới thấy, mẹ nó, người nó nghĩ chả ốm đau bao giờ trông tiều tuỵ quá, da xanh xao, đôi mắt nhìn thấy rõ sự mệt mỏi, tay trái đang cắm kim truyền dịch, tay phải lại có một miếng urgo dán đè lên miếng bông đã thấm máu. Nó vừa lo vừa sợ, lần đầu nó thấy sợ như thế này.
Mẹ nó nhìn nó, hơi gượng cười
- Mẹ không sao, hơi chóng mặt nên không cẩn thận bị ngã, bác Xuân thấy thế nên đưa đi viện luôn, chứ ở nhà một lúc là đỡ ấy mà, vào đây các bác sỹ lại bắt truyền nước đây này.
Nó ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh giường, bỏ balo xuống đất, rồi lại chăm chăm nhìn mẹ, nó không khóc, từ trước đến giờ nó không hay khóc nhè, nó thích cười hơn nhưng giờ này nó không cười được, trong lòng nó có gì đó lạ lắm, bồn chồn hơn cả lúc nghe mẹ nó đi viện. Nó không đuổi theo cái cảm giác đấy bởi mẹ nó liên tục trấn an nói không sao, hai hôm là bác sỹ cho về. Nó cũng tin, ngồi cùng mẹ chờ bà mua cơm về. Cơm nước xong, mẹ nó kêu về còn đi học, nhưng nó lo, muốn xin nghỉ, nó biết bản thân ở đây chỉ vướng tay vướng chân bà với mẹ nhưng nó không muốn về, linh cảm bảo nó ở đây, ở cùng mẹ càng nhiều càng tốt. Chỉ là dưới sự thúc giục của bà và mẹ, nó vẫn phải về, nó còn nhận nhiệm vụ chiều tan học đem quần áo sạch vào cho bà với mẹ nữa thế nên nó đi về.
Còn tiếp.