Chương 10
Trên đường đạp xe về nhà não nó không ngừng nghĩ đến những câu nói của câu, sao cậu muốn mời nó đi chơi chứ. Vậy người con gái hôm qua cậu bảo vệ là ai, hay là.. Nó lắc lắc đầu để quên đi những hình ảnh ấy, cố gắng tập trung vào việc lái xe. Về đến nhà sau khi đặt chuông báo thức là nó lao vào giường nằm xuống ôm con gấu bông to bự của nó mà lăn lộn. Chắc cậu chỉ nghĩ nó như một người bạn bình thường, cùng nhau đi ăn cùng nhau đi chơi. Mà nó phóng đại quá mọi thứ lên rồi, đâu phải là kiểu hẹn hò chính thức đâu cơ chứ. Nó nhìn trần nhà suy nghĩ về những "dấu hiệu" của cậu đồi với nó, rất bình thường, hai đứa chỉ nói chuyện và nói chuyện mà thôi.
Nghĩ đến khuôn mặt của cậu nó lại cảm thấy mình yêu hơi sâu rồi, dù chỉ là bên phía nó. Tuy tự nhủ là cậu không hề biết việc nó thích cậu cũng như việc có thể cậu thích nó nhưng nó lại vui vẻ cười cho đến khi tiến vào giấc mộng đẹp của mình. Trong mơ vẫn là giấc mơ đám cưới nào đó, nó bước vào lễ đường toàn hoa hồng đủ màu sắc hòa trộn các màu sắc một cách hòa hợp với vô vàn tia nắng mặt trờ chiếu xuống thánh đường trắng toát. Nếu nói đây là thiên đường cũng không quá đâu. Người con trai đứng quay lưng lại với nó, xung quanh là tiếng hò hét của đám bạn và tiếng tim nó đập thình thịch, liệu quay lại sẽ là ai chứ.. Khuôn mặt đó từ từ quay lại, đôi mắt đó thật sự như chứa ngàn tinh tú bên trong, đôi môi kia nở nụ cười mà ngay cả ánh nắng bên cạnh cũng ảm đạm đi vài phần. Bàn tay thon dài hướng về phía nó đôi môi kia cũng hé mở phát ra âm thanh: "REENG.. REENGGGG.."
- Á mấy giờ rồi?
Nó giật mình tỉnh dậy nhìn đồng hồ trên bàn, con số trên đó khiến nó hoảng hốt, nó sắp trễ hẹn rồi! Hân nhảy xuống giường cấp tốc vệ sinh cá nhân, lại đứng thêm mấy chục phút trước gương sửa soạn bản thân mình rồi mới đạp xe như bay đến nơi hẹn. Trời hôm nay nhiều mây hơn hôm qua, gió cũng thổi mạnh hơn. Nó cảm thấy như mình đang đạp xe chinh phục cơn gió vậy, chúng làm nó đi chậm hơn rất nhiều. May mắn thay nó cũng đạp được đến nơi, nhìn trên điện thoại cũng chỉ còn vài phút đồng hồ là đến ba giờ ba mươi, nó ủ rũ đi gửi xe trong suy nghĩ vẫn mong cậu còn đứng chờ nó. Sau khi gửi xe nó đi đến trước rạp chiếu phim lượn lờ xem cậu có ở đấy không, thân tâm theo từng ngóc ngách mà thêm thất vọng. Cậu hẹn nó mà nó thì đi muộn tận nửa tiếng, còn không có số của nhau mà liên lạc nữa chứ. Chờ thêm mấy phút cũng không thấy người nào giống cậu nó liền bước chậm rãi đến chỗ thang máy. Đúng lúc đó thang máy mở ra.
- Ô trùng hợp ghê!
Nghe thấy tiếng nói quen quen nó ngẩng đầu lên nhìn, đây chẳng phải kẻ mới chuyển vào lớp nó Minh Đức. Nó không muốn nói chuyện cố gắng lảng tránh cậu ta định đi vào trong thang máy đứng, mà tên này không hiểu sao chặn trước người nó không cho vào.
- Tránh ra đi.
Nó hầm hầm nhìn kẻ đáng khinh trước mặt, à thực ra cậu ta cũng không làm gì đáng ghét, chỉ là nó không thích cậu mà thôi. Hơn nữa lúc này nó không muốn nói chuyện hay làm bất cứ cái gì, nó đang bận nghĩ về viêc mình để cậu leo cây. Bất chợt hắn lớn tiếng gọi:
- Nam! Bên này nè.
Nghe thấy tên cậu được thốt ra lưng nó cứng nhắc, nó nên nói gì đây, chó nhà tớ đẻ tớ phải đỡ đẻ.. tớ bỗng dưng lạc đường ở chỗ gửi xe? Ôi trời nó đang nghĩ cái gì thế này. Hân gượng cười quay người lại nhìn, nhưng thứ nó thấy còn cho nó cảm giác nhói hơn cả việc nó nghĩ nó làm cậu leo cây. Nam đứng đằng xa mặc áo len màu xám nhạt họa tiết đơn giản, quần baggy kẻ sọc kiểu thư sinh, không hề giống phong cách hiphop thường ngày. Trên tay cậu là bịch bỏng ngô, mà tay bên kia khoác vai cô gái hôm trước. Vậy là cậu thật sự có người yêu rồi.. bỗng dưng nó cảm thấy chóng mặt, mọi thứ như nhòe đi trong mắt nó, chắc tại trưa không ăn cơm nên giờ tụt huyết áp ròi. Minh Đức đứng ngay bên cạnh cảm nhận được sự thay đổi từ người bên cạnh mình, hơi liếc mắt sang nhìn nó. Hắn đưa tay đỡ lấy vai nó hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Chắc tại trưa nay tôi quên không ăn cơm nên bây giờ tụt huyết áp..
Nó nhỏ giọng thều thào rồi dựa vào vai hắn, giờ nó cảm thấy chân bắt đầu không nghe theo mình rồi.
- Nè ăn cái này đi, sẽ đỡ mệt hơn đó.
Hân nhìn đống kẹo sữa milkita được làm từ sữa trên tay hắn, bốc một cái bóc cho vào miệng. Vị ngọt nào của kẹo lập tức tan ra trong miệng nó cũng xua tan đi cơn chóng mặt, nhận thấy nó đã đứng lên được hắn lại tiếp tục nói:
- Như vậy vẫn chưa được, cậu cần bổ sung thêm đồ ăn, bên kia có quán ăn đấy. Tôi cũng chưa ăn trưa, hay bọn mình đi ăn luôn một thể.
- Khụ..
Nó bị sặc nước miếng một trận, tên này đúng là nắm bắt cơ hội rất nhanh. Nhìn bên phía kia thấy Nam cùng cô gái đó nói chuyện gì đấy nó cũng không còn tâm tình xem phim nữa, hứng thú của nó tan biến dù vẫn cảm thấy hơi có lỗi với cậu. Dù vậy nó vẫn đồng ý đi ăn với Minh Đức, nó không hề muốn chen chân vào tình cảm của người khác chút nào.
Nam đứng đằng xa nói chuyện với người bên cạnh nhưng ánh mắt cậu không hiểu sao luôn hướng về bên thang máy. Ban đầu cậu hơi bồn chồn không biết nó có đến không, sau đó đã quá ba giờ vẫn chưa thấy nó cậu liền đứng ngồi không yên, cũng thấy hơi buồn cười vì hành động của mình. Cậu quyết định đi mua đồ ăn trong lúc chưa thấy nó đến. Bước vào cửa hàng tiện lợi đối diện rạp phim cậu chọn đại vài món rồi đi đến quầy tính tiền. Bỗng dưng có người vòng tay qua eo cậu khiến cậu giật mình quay lại, một đầu tóc xù xù kẹp nơ đang cười khúc khích tựa đầu vào lưng cậu.
- Đố anh biết em là ai đấy.
Cậu hơi khựng người lại bàn tay nhẹ nhàng đưa lên tay cô gái bỏ tay ra khỏi eo mình. Cô gái hơi giật mình, đôi mắt mang theo chút buồn bã cùng không cam tâm. Nhưng cô vẫn mỉm cười đi đến bên cạnh cậu tình tiền luôn một thể.
- Anh đến xem phim à? Em cũng đến xem phim đấy, không biết chũng ta có xem cùng phim không.
Nam không nói gì lấy túi đồ của mình bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi đó, không hề nghe bất kì lời nói nào của cô. Điều đó lại chả làm cô gái bận tâm, vẫn chạy theo cậu, thậm chí đưa tay vòng qua tay cậu níu chặt lấy. Nam rút tay của mình nhưng cô không cho vẫn níu lại, đôi mắt bắt đầu long lanh ánh nước nhìn về phía cậu, giọng nói nghèn nghẹn phát ra:
- Sao anh không nói gì với em, em thật sự rất nhớ anh..
- Đáng nhẽ ra cô nên suy nghĩ đến chuyện này trước khi cô hôn nhóm trưởng.
Cô gái mím môi lại, dường như cô cảm thấy anh đang nói dối, rõ ràng trong lòng anh vẫn còn cô. Rõ ràng anh chỉ đang giận dỗi cô vì chuyện với nhóm trưởng, nên anh mới nói ra những lời như vậy.
- Em biết anh vẫn thích em mà, nếu không anh đã không đến cứu em..
- Bảo Nhi! Cô đừng nói nữa. Tôi..
Chưa nói hết câu thì có tiếng gọi từ bên kia vong đến, cậu nhìn sang bên thang máy thấy nó.. và Minh Đức đang đứng đối diện nhau. Môi cậu mấp máy không biết nên nói như thế nào, sau đó một loạt hành động của hai người nọ, cánh tay ôm lấy vai nó, cách nó tựa người vào hắn làm cậu cảm thấy khó chịu. Hai tay cậu không tư chủ nắm chặt lại nhìn vào họ, cũng không hiểu đầu óc muốn gì nữa.
- Cô ta là ai vậy?
Bảo Nhi quan sát cậu từ nãy đến giờ làm sao không thấy ánh mắt cậu chăm chú vào nó với nhưng động tác thái quá như siết chặt tay khi họ tựa vào nhau. Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhìn chằm chằm vào cặp đôi kia, trong mắt tràn đầy sự trào phúng. Đã có người yêu rồi mà cũng nhằm vào chàng trai của người khác sao, đúng là con nhỏ đáng ghét.
- Cô ta trông cũng bình thường mà lại được anh Đức để ý sao, đúng là trèo cao.
- Cô đừng nói nữa, cậu ấy và cô không phải cùng một loại người.
Nghĩ đến khuôn mặt của cậu nó lại cảm thấy mình yêu hơi sâu rồi, dù chỉ là bên phía nó. Tuy tự nhủ là cậu không hề biết việc nó thích cậu cũng như việc có thể cậu thích nó nhưng nó lại vui vẻ cười cho đến khi tiến vào giấc mộng đẹp của mình. Trong mơ vẫn là giấc mơ đám cưới nào đó, nó bước vào lễ đường toàn hoa hồng đủ màu sắc hòa trộn các màu sắc một cách hòa hợp với vô vàn tia nắng mặt trờ chiếu xuống thánh đường trắng toát. Nếu nói đây là thiên đường cũng không quá đâu. Người con trai đứng quay lưng lại với nó, xung quanh là tiếng hò hét của đám bạn và tiếng tim nó đập thình thịch, liệu quay lại sẽ là ai chứ.. Khuôn mặt đó từ từ quay lại, đôi mắt đó thật sự như chứa ngàn tinh tú bên trong, đôi môi kia nở nụ cười mà ngay cả ánh nắng bên cạnh cũng ảm đạm đi vài phần. Bàn tay thon dài hướng về phía nó đôi môi kia cũng hé mở phát ra âm thanh: "REENG.. REENGGGG.."
- Á mấy giờ rồi?
Nó giật mình tỉnh dậy nhìn đồng hồ trên bàn, con số trên đó khiến nó hoảng hốt, nó sắp trễ hẹn rồi! Hân nhảy xuống giường cấp tốc vệ sinh cá nhân, lại đứng thêm mấy chục phút trước gương sửa soạn bản thân mình rồi mới đạp xe như bay đến nơi hẹn. Trời hôm nay nhiều mây hơn hôm qua, gió cũng thổi mạnh hơn. Nó cảm thấy như mình đang đạp xe chinh phục cơn gió vậy, chúng làm nó đi chậm hơn rất nhiều. May mắn thay nó cũng đạp được đến nơi, nhìn trên điện thoại cũng chỉ còn vài phút đồng hồ là đến ba giờ ba mươi, nó ủ rũ đi gửi xe trong suy nghĩ vẫn mong cậu còn đứng chờ nó. Sau khi gửi xe nó đi đến trước rạp chiếu phim lượn lờ xem cậu có ở đấy không, thân tâm theo từng ngóc ngách mà thêm thất vọng. Cậu hẹn nó mà nó thì đi muộn tận nửa tiếng, còn không có số của nhau mà liên lạc nữa chứ. Chờ thêm mấy phút cũng không thấy người nào giống cậu nó liền bước chậm rãi đến chỗ thang máy. Đúng lúc đó thang máy mở ra.
- Ô trùng hợp ghê!
Nghe thấy tiếng nói quen quen nó ngẩng đầu lên nhìn, đây chẳng phải kẻ mới chuyển vào lớp nó Minh Đức. Nó không muốn nói chuyện cố gắng lảng tránh cậu ta định đi vào trong thang máy đứng, mà tên này không hiểu sao chặn trước người nó không cho vào.
- Tránh ra đi.
Nó hầm hầm nhìn kẻ đáng khinh trước mặt, à thực ra cậu ta cũng không làm gì đáng ghét, chỉ là nó không thích cậu mà thôi. Hơn nữa lúc này nó không muốn nói chuyện hay làm bất cứ cái gì, nó đang bận nghĩ về viêc mình để cậu leo cây. Bất chợt hắn lớn tiếng gọi:
- Nam! Bên này nè.
Nghe thấy tên cậu được thốt ra lưng nó cứng nhắc, nó nên nói gì đây, chó nhà tớ đẻ tớ phải đỡ đẻ.. tớ bỗng dưng lạc đường ở chỗ gửi xe? Ôi trời nó đang nghĩ cái gì thế này. Hân gượng cười quay người lại nhìn, nhưng thứ nó thấy còn cho nó cảm giác nhói hơn cả việc nó nghĩ nó làm cậu leo cây. Nam đứng đằng xa mặc áo len màu xám nhạt họa tiết đơn giản, quần baggy kẻ sọc kiểu thư sinh, không hề giống phong cách hiphop thường ngày. Trên tay cậu là bịch bỏng ngô, mà tay bên kia khoác vai cô gái hôm trước. Vậy là cậu thật sự có người yêu rồi.. bỗng dưng nó cảm thấy chóng mặt, mọi thứ như nhòe đi trong mắt nó, chắc tại trưa không ăn cơm nên giờ tụt huyết áp ròi. Minh Đức đứng ngay bên cạnh cảm nhận được sự thay đổi từ người bên cạnh mình, hơi liếc mắt sang nhìn nó. Hắn đưa tay đỡ lấy vai nó hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Chắc tại trưa nay tôi quên không ăn cơm nên bây giờ tụt huyết áp..
Nó nhỏ giọng thều thào rồi dựa vào vai hắn, giờ nó cảm thấy chân bắt đầu không nghe theo mình rồi.
- Nè ăn cái này đi, sẽ đỡ mệt hơn đó.
Hân nhìn đống kẹo sữa milkita được làm từ sữa trên tay hắn, bốc một cái bóc cho vào miệng. Vị ngọt nào của kẹo lập tức tan ra trong miệng nó cũng xua tan đi cơn chóng mặt, nhận thấy nó đã đứng lên được hắn lại tiếp tục nói:
- Như vậy vẫn chưa được, cậu cần bổ sung thêm đồ ăn, bên kia có quán ăn đấy. Tôi cũng chưa ăn trưa, hay bọn mình đi ăn luôn một thể.
- Khụ..
Nó bị sặc nước miếng một trận, tên này đúng là nắm bắt cơ hội rất nhanh. Nhìn bên phía kia thấy Nam cùng cô gái đó nói chuyện gì đấy nó cũng không còn tâm tình xem phim nữa, hứng thú của nó tan biến dù vẫn cảm thấy hơi có lỗi với cậu. Dù vậy nó vẫn đồng ý đi ăn với Minh Đức, nó không hề muốn chen chân vào tình cảm của người khác chút nào.
Nam đứng đằng xa nói chuyện với người bên cạnh nhưng ánh mắt cậu không hiểu sao luôn hướng về bên thang máy. Ban đầu cậu hơi bồn chồn không biết nó có đến không, sau đó đã quá ba giờ vẫn chưa thấy nó cậu liền đứng ngồi không yên, cũng thấy hơi buồn cười vì hành động của mình. Cậu quyết định đi mua đồ ăn trong lúc chưa thấy nó đến. Bước vào cửa hàng tiện lợi đối diện rạp phim cậu chọn đại vài món rồi đi đến quầy tính tiền. Bỗng dưng có người vòng tay qua eo cậu khiến cậu giật mình quay lại, một đầu tóc xù xù kẹp nơ đang cười khúc khích tựa đầu vào lưng cậu.
- Đố anh biết em là ai đấy.
Cậu hơi khựng người lại bàn tay nhẹ nhàng đưa lên tay cô gái bỏ tay ra khỏi eo mình. Cô gái hơi giật mình, đôi mắt mang theo chút buồn bã cùng không cam tâm. Nhưng cô vẫn mỉm cười đi đến bên cạnh cậu tình tiền luôn một thể.
- Anh đến xem phim à? Em cũng đến xem phim đấy, không biết chũng ta có xem cùng phim không.
Nam không nói gì lấy túi đồ của mình bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi đó, không hề nghe bất kì lời nói nào của cô. Điều đó lại chả làm cô gái bận tâm, vẫn chạy theo cậu, thậm chí đưa tay vòng qua tay cậu níu chặt lấy. Nam rút tay của mình nhưng cô không cho vẫn níu lại, đôi mắt bắt đầu long lanh ánh nước nhìn về phía cậu, giọng nói nghèn nghẹn phát ra:
- Sao anh không nói gì với em, em thật sự rất nhớ anh..
- Đáng nhẽ ra cô nên suy nghĩ đến chuyện này trước khi cô hôn nhóm trưởng.
Cô gái mím môi lại, dường như cô cảm thấy anh đang nói dối, rõ ràng trong lòng anh vẫn còn cô. Rõ ràng anh chỉ đang giận dỗi cô vì chuyện với nhóm trưởng, nên anh mới nói ra những lời như vậy.
- Em biết anh vẫn thích em mà, nếu không anh đã không đến cứu em..
- Bảo Nhi! Cô đừng nói nữa. Tôi..
Chưa nói hết câu thì có tiếng gọi từ bên kia vong đến, cậu nhìn sang bên thang máy thấy nó.. và Minh Đức đang đứng đối diện nhau. Môi cậu mấp máy không biết nên nói như thế nào, sau đó một loạt hành động của hai người nọ, cánh tay ôm lấy vai nó, cách nó tựa người vào hắn làm cậu cảm thấy khó chịu. Hai tay cậu không tư chủ nắm chặt lại nhìn vào họ, cũng không hiểu đầu óc muốn gì nữa.
- Cô ta là ai vậy?
Bảo Nhi quan sát cậu từ nãy đến giờ làm sao không thấy ánh mắt cậu chăm chú vào nó với nhưng động tác thái quá như siết chặt tay khi họ tựa vào nhau. Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhìn chằm chằm vào cặp đôi kia, trong mắt tràn đầy sự trào phúng. Đã có người yêu rồi mà cũng nhằm vào chàng trai của người khác sao, đúng là con nhỏ đáng ghét.
- Cô ta trông cũng bình thường mà lại được anh Đức để ý sao, đúng là trèo cao.
- Cô đừng nói nữa, cậu ấy và cô không phải cùng một loại người.
Chỉnh sửa cuối: