Bằng lăng ngoài ô cửa
Hoa bằng lăng rơi khắp hai bên đường.
Chúng ta nhìn nhau môi nhạt má hồng.
Dù cho nước mắt đã tuôn từng dòng.
Nhưng sao đôi môi vẫn cố gượng cười?
Cuối cùng cũng phải tạm biệt.
Cuối cùng cũng đã chia xa.
Những năm tháng ấy, thanh xuân của ta.
Mỗi người một phương, ký ức ở lại.
Màu tím bằng lăng chia ly.
Màu đỏ hoa phượng nóng hổi.
Tất cả hòa vào câu nói ấy.
"Chúng ta nhất định phải thật tốt."
Ta từng có những ngày tươi đẹp.
Ta từng ảo tưởng về tương lai.
Quên mất thời gian trôi.
Quên đi phải trưởng thành.
Đến lúc tỉnh giấc ta lại thấy,
Người lớn đã không còn là bài ca dao.
Cứ ngỡ ký ức sẽ đóng rêu.
Tựa như chú mèo nằm trong góc.
Thế nhưng từng ngày vẫn cử động.
Không hề ngủ yên trong lòng.
Ta gặp lại nhau sau những năm trải đời.
Ta thấy sự mệt mỏi qua ánh mắt.
Ta thấy sự đau đớn trong trái tim.
Nhưng ước mơ năm nào vẫn ở đó.
Bằng lăng năm nay vẫn nở rộ.
Nhưng lòng ta đã thôi run rẩy.
Dù cho khó khăn ngày sau.
Dù cho đôi khi gục ngã.
Hãy giữ mãi cho mình ước mơ khi ấy…
Long Khánh, ngày 12 tháng 07 năm 2018
Tên tác giả: Đặng Châu
Facebook: Dương Đình.
Hy vọng mang đến hạnh phúc và niềm tin cho các em.