Chùm thơ: Những ngày xa Mẹ
Tác giả: Nguyễn Thị Nguyệt Minh
Địa chỉ: Học viện Y dược học cổ truyền Việt Nam
Facebook:
Nguyễn Nguyệt Minh
I
Thương nhớ viết cho Mẹ của con!
Người mà con yêu kính nhất đời
Dẫu muôn lời cũng không sao nói hết
Lòng biết ơn, thương mến khôn vơi!
* * *
Cho con về với thuở ấu xa xôi,
Thuở còn nằm nôi, thuở biết bò, biết lẫy,
Mẹ còn trẻ, con bé thơ là vậy
Ngoảnh mặt lại trông đã mười tám năm ròng!
Mười tám năm Mẹ ngóng, Mẹ mong
Từng ngày một cho con thêm khôn lớn,
Từng ngày một cho con thêm vững bước,
Thêm trưởng thành, sống cuộc sống yên vui.
Mười tám năm trong cả cuộc đời,
Con êm ấm trong vòng tay của Mẹ.
Tháng lại ngày cứ trôi đi như thế,
Con biết mình luôn có Mẹ chở che.
Đông đi qua, xuân đến, lại sang hè,
Thoáng đã thấy sắc lá vàng trên phố,
Trời đất lại thêm một mùa héo úa,
Con thắt lòng: "Mẹ cũng chẳng còn xuân!"
Con lớn rồi, xin Mẹ chớ phân vân
Hãy cho con được đỡ đần hôm sớm,
Mẹ chớ lo một ngày nào con muốn..
Như chim kia rời tổ, rộng cánh bay!
Trong cuộc đời nhiều bão tố lắm thay,
Con không thấy hố sâu trên mọi ngả.
Nhưng tập đi có ai chưa từng ngã?
Lửa thử vàng, thử thách phải gian nan!
Xin Mẹ yên lòng, khỏe mạnh, bình an!
Cho con được đáp đền ơn sinh dưỡng.
"Con yêu Mẹ!" đã bao lần con muốn
Nói nên lời.. sao vẫn chẳng thành câu!
Con sợ lắm thời gian cứ trôi mau
Mái đầu Mẹ rồi nhiều thêm sợi bạc,
Những nếp nhăn cứ vô tình đi lạc,
Hằn lại nơi đuôi mắt Mẹ, con thương!
Con sợ một ngày giọt nắng vàng ươm
Hóa nắng chiều tàn, mặt trời khuất núi,
Bóng tối sẽ ngập tràn muôn lối..
Con nghẹn ngào, thảng thốt gọi: "Mẹ ơi!"
* * *
Mẹ biết không rồi sẽ có một ngày,
Trong tay con-một-bàn-tay-bé-nhỏ!
Con sẽ nắm tay con như Mẹ đã từng luôn nắm tay con đó!
Con sẽ yêu con như Mẹ đã yêu con!
PT, 20/10/2015
II
Hôm nay là 8 tháng 3
Chẳng có gì đặc biệt đâu, với mẹ thì mọi ngày như nhau cả..
Suốt một đời vì chồng con hi sinh, vất vả,
Con chưa từng nới với mẹ rằng.. "Con cảm ơn!"
Mẹ chẳng kể cùng con,
Bao ngày nắng, bao ngày mưa, bao ngày gió, bao ngày sương..
Tảo tần hôm sớm!
Mẹ cũng chẳng nói với con,
Khi trái gió trở trời, gối mỏi, lưng đau..
Khi mẹ giấu muộn phiền vào sau đôi mắt sâu..
Khi mẹ đem cả những lo âu vào giấc ngủ..
Khi mẹ trở trăn về những đứa con chẳng bao giờ lớn đủ..
Cứ thế mà..
Tóc mẹ đã hai màu!
Có lẽ bây giờ mẹ đã ngủ từ lâu
Ngày hôm nay thật dài, con vẫn chưa kịp nói đôi câu cùng mẹ.
Chẳng phải con vô tâm đâu, mẹ hiểu mà, mẹ nhỉ?
Có những yêu thương vẫn không thể thành lời..
Ở nơi này, con xa mẹ, mẹ ơi!
Không thể lại bên mẹ mà ôm rồi hôn lên má
Có lẽ ít hơn mẹ yêu con, nhưng con thương mẹ nhiều hơn tất cả!
8 tháng 3 này, xin cho mẹ của con vui, khỏe.. luôn luôn!
HN, 8/3/2017
III
Mẹ có khỏe không?
Lâu rồi con không về với mẹ
Chẳng biết từ bao giờ quãng đường 3 giờ chạy xe lại xa xôi đến thế..
Hôm nay con cũng không về!
Những lần gọi điện về nhà cũng thưa dần rồi chẳng mấy khi
Những kì thi nối tiếp nhau, chuyện bạn bè rồi hoạt động này kia làm con vô tâm quên đi mất
Khi mẹ ở nhà trông con mỏi mắt..
Con thật tệ phải không?
Mẹ sẽ chẳng trách con đâu, lấy gì so lòng mẹ bao dung?
Chỉ có con ích kỷ riêng mình nỡ quên mẹ nơi quê nhà khó nhọc
Hai mươi năm con sống trên đời, mẹ đã đầu hai thứ tóc
Vẫn chẳng quên dặn dò con mặc ấm lúc sang đông..
Vậy mà con chưa là được gì cho mẹ đỡ đần
Chẳng thế san sẻ nỗi lo, chỉ đêm về nghe mẹ trở mình không ngủ
Bao nhiêu hi sinh vì con, con biết phải đáp đền làm sao cho đủ
Khi mà mẹ chỉ mòn con về, nấu cho con bữa cơm quê cũng khó đến thế này!
HN, 5/4/2017
IV
Có gì đớn đau không mà nước mắt lúc nào cũng trực trào?
Hai mươi tuổi đầu chưa khi nào rời vòng tay chở che của mẹ
Bất cứ buồn, vui, bất cứ mệt mỏi, đơn côi, chán trường, tuyệt vọng..
"Về nhà đi con.. Có mẹ vỗ về!"
Hai mươi tuổi đầu vẫn y như đứa trẻ, chẳng khác gì
Không thể trách vì mẹ đã giữ con quá chặt
Có tình thương nào lại không khiến cho người ta khe khắt?
Yêu cho roi cho vọt
Ghét cho ngọt cho bùi..
Con hai mươi, mẹ đã đi qua hơn một nửa cuộc đời
Con bỗng thấy tự ghét mình sao cứ ước cho thời gian thêm vội vã
Hôm trước con về mẹ bảo: "Chẳng nhổ tóc bạc cho mẹ mà đã đi rồi hả?"
Con lại muốn nghẹn ngào..
Mẹ mỏi cánh rồi xin để con tự bay bằng đôi cánh con thôi
Đôi tay cần lao, đôi chân kiên cường đã đi một chặng đường dài xin đừng vì con mà thêm đau thêm nhức
Đừng vì thương con mà đêm về trằn trọc
Con chẳng muốn nhìn đuôi mắt mẹ nhiều thêm nếp chân chim..
Con của mẹ rồi cũng phải lớn lên
Cây thân thảo, thân gỗ, thân leo, cây rễ chùm hay rễ cọc
Đã là cây ưa bóng
Sẽ chẳng thể vươn mình cao lớn, vững chãi được đâu!
Thế nên mẹ à, ngã ắt sẽ đau
Có đứa trẻ nào chưa từng ngã một lần mà biết đi, biết chạy?
Không thể chỉ bò rồi lẫy..
Mà phải làm sao cho đáng công chín tháng mười ngày!
HN, 2/6/2017
V
Vì con là con của mẹ cha
Nên vùng vẫy phương xa nào rồi mỏi cánh bay cũng quay về tổ cũ
Đô thị phồn hoa hư vinh kiếm mãi kiếm hoài bao nhiêu mới là đủ
Cho con được ở bên cạnh người con yêu nhất đời này là mẹ dù chỉ một ngày..
Hôm nay mưa, con một mình, ốm rồi lại nhớ vòng tay mẹ quắt quay
Thèm bát cháo tự tay mẹ nấu
Có nào khác gì đâu chỉ thêm dạt dào yêu thương mà ngọt ngào đến bao năm sau này con vẫn thấu
Để thèm được trở về căn nhà có mẹ tựa cửa ngồi chờ..
Phải đánh đổi điều gì để con mãi là bé con còn mẹ không già đi nữa bây giờ?
Tài sản của một đứa mới tập tành làm người lớn là con e chỉ có thịt da của mẹ cha cho và trái tim son trẻ
Lương thiện mà ngu ngơ, còn dại khờ mà lại quyết tâm nông nổi
Chẳng trách tự làm đau mình.. hay tại con đơn thuần mà người đời thì đa đoan?
Ôi sao chỉ đến khi phải rũ bỏ yếu mềm để đối mặt với đời này ngang tàng
Mới biết một thời ấu thơ dãi nắng tắm mưa bị đánh đòn còn quý hơn ngàn lần bạc vàng người ta tranh đua giành với nhau cho kỳ được
Chỉ đến khi một mình bên mâm cơm đầy mới biết trào nước mắt
Nhớ canh rau muống dầm chua với cà muối nhạt mà có cả nhà mình rôm rả nói cười..
Ngày bé luôn thầm ước một ngày được đi xa, thật xa thôi
Như con chim nhỏ nhìn khoảng trời rộng muốn bay đâu biết nơi bình yên chẳng bao giờ ngoài bờ tổ
Chỉ muốn về làm gái ngoan của mẹ thôi chẳng cần lớn nữa
Sợ mê mải hoài ngày về không có ai tựa cửa ngồi chờ!
Nhưng con tìm ai, lấy gì đổi bây giờ?
Hay cuộc đời này vẫn luôn như vậy mẹ ơi, vốn dĩ..
HN, 17/8/2017
VI
Xin cho con hôn mái tóc phai sương
Xin cho con ôm bờ vai trĩu nặng
Xin cho con nắm bàn tay rám nắng
Nhìn vào mắt mẹ để thấy mình bé nhỏ
Áp vào lòng mẹ để thấy đời bình yên!
Xin hãy bao dung vì ngỡ ngày tháng rộng dài con chót ngủ quên
Nhưng con sai bởi thời gian còn đáng sợ hơn những gì con sợ hãi..
Uớc gì mình bé lại
Để mẹ còn trẻ mãi
Không già!
HN, 13/1/2018