_Chương 49_ Bấm để xem Ánh mắt Lam Tư Truy tan rã, hai tay ôm ngực khó khăn thở dốc. Kim Lăng kinh sợ nhìn người trước mặt, muốn tiến lên nhưng hắn càng tiến lên, Lam Tư Truy càng như phát điên đẩy hắn ra. Cho đến khi huyền thiết đến cực hạn, cả người không thể di chuyển về phía trước nữa mới dừng lại, bất lực nhìn người trước mắt. Cổ họng đau rát phát ra từng tiếng gầm gừ như dã thú, đồng tử hồng nhuận chuyển sang đỏ sẫm, đục ngầu, mơ hồ hiện lên hai tròng mắt đang lồng vào nhau. Kim Lăng sững người, run rẩy bước lui một bước. Đột nhiên Lam Tư Truy cười lớn, nháy mắt đã biến đến trước mặt Kim Lăng, bàn tay vững vàng bóp lấy cổ họng hắn. Kim Lăng bị bóp cổ đến đau, khó chịu rên rỉ thành tiếng, lồng ngực thiếu dưỡng khí mà phập phồng kịch liệt: "Lam... Tư... Tư Truy... Lam... a..." Tây hơi dùng sức, cơ thể thon dài kia cứng lại, giãy giụa kịch liệt, ánh mắt hiện lên sợ hãi tuyệt vọng khiến Lam Tư Truy bỗng thanh tỉnh. Bàn tay cứ như bị rút đi sức lực mà buông lỏng ra. Kim Lăng theo bản năng trượt xuống, ôm cổ ho khan, trong mắt ánh lên thủy quang yếu ớt. Không khí im lặng đến quỷ dị, Lam Tư Truy ngẩn người, đồng tử đỏ như máu sớm đã hợp nhất thành một, run rẩy ngồi xổm xuống, bàn tay sờ lêm mái tóc mềm mượt nhẹ nhàng hẳn, khàn khàn đứt quãng gọi: "A... a Lăng..." Khó khăn lắm mới khiến cổ họng bớt đau rát, Kim Lăng nâng mắt, đối mặt với huyết mâu mà đau lòng, mím môi không nói. Đột nhiên cơ thể bị một lực lớn kéo đến, hậu tri hậu giác nằng trong lồng ngực lạnh lẽo. Không biết qua bao lâu, Kim Lăng mới thật cẩn thận ôm lại người đang run rẩy kia, nước mắt không nhịn được rơi xuống, thấm ướt một mảng bạch y trắng muốt. Một cái ôm này, hắn đợi biết bao lâu rồi? "A Lăng... A Lăng... xin lỗi.", trong không gian trống vắng vang lên thanh âm khàn khàn run rẩy, không biết vì sao lại nhiễm lên một mạt bi thương tuyệt vọng. Lúc này, Lam Tư Truy cường ngạnh ôm lấy người vào trong lòng, như chợt tỉnh ra khỏi một giấc mộng dài. Lúc trước cứ mơ mơ hồ hồ, đến khi lại nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng ẩn chứa sợ hãi này, dã thú dưới đáy lòng y mới điên cuồng tỉnh dậy, một lần lại một lần công phá vòng vây trong đan điền. Rốt cuộc thanh tỉnh. Khí huyết tùy thời đều muốn dâng trào, nhưng Lam Tư Truy cái gì cũng không để ý, chỉ có thân thể trong lòng này mới khiến y bận tâm. Nhìn từng vết thương trên người đối phương, Lam Tư Truy hối hận cực kì, chỉ muốn ngay lập tức giết chết chính mình, vì vậy mới luôn không ngừng nói lời xin lỗi: "A Lăng... xin lỗi... xin lỗi..." Kim Lăng chỉ im lặng không nói, trái tim đã từng chua xót đến tê dại, vậy mà lúc này lại không cảm nhận được bất kì một tia cảm xúc nào. Có lẽ ngay cả nước mắt cũng là theo bản năng mà rơi xuống. Hắn nhắm mắt, thanh âm so với Lam Tư Truy càng thêm phần trầm, không biết tại làm sao mà hỏi ra một câu hỏi ngớ ngẩn: "Ngươi yêu ta sao?" Lam Tư Truy toàn thân chân động, không hiểu vì sao Kim Lăng lại hỏi một câu này, chỉ thấy trái tim như bị đục ra một lỗ, rướm đầy máu tươi, đau đến mức khó thở. Cánh tay y càng siết càng chặt, tựa hồ muốn khảm người vào sâu trong lòng mình: "A Lăng... ngươi muốn nói cái gì." Kim Lăng căn răng, quát lớn: "Ta hỏi rằng ngươi có hay không yêu ta." Lam Tư Truy bị khí thế này của Kim Lăng dọa sợ, hoảng hốt nhìn vào gương mặt tái nhợt nhiễm đầy thủy quang kia, không ngừng hỏi lại: "Ngươi... A Lăng... ngươi muốn hỏi cái gì?" "Lam Tư Truy, ngươi mau nói a. Trả lời ta, ngươi yêu ta không?" "Yêu...", Lam Tư Truy yếu nhợt trả lời, một tiếng nói ra chính là dùng hết khí lực của y, nhưng có yếu ớt cũng đủ chọc cho Kim Lăng cười thành tiếng, đáy mắt dâng lên đắc ý thỏa mãn: "Như vậy là đủ rồi." Lam Tư Truy còn muốn nói tiếp, nhưng ngay lúc này, cửa đá rầm một tiếng nữa mở ra. Y nhanh chóng bảo hộ người này ở phía sau, huyết mâu cuồn cuộn căm phẫn và thù hận nhìn về phía trước, một tay khác âm thầm vận linh lực bẻ gãy huyền thiết lạnh lẽo giam giữ đối phương. Có thể tự do ra vào khắp cả Hàn Sơn, chỉ có duy nhất một người. Tiếng giày chạm trên nền đá lạnh lẽo phát ra từng tiếng lộp cộp, nữ nhân dừng lại ở vị trí cách hai người tầm ba thước, lạnh lẽo nói: "Kim tông chủ, ta thật coi thường ngươi rồi. Năm lần bảy lượt có thể khiến y thoát khỏi tầm kiểm soát của ta. Ngươi quả nhiên không đơn giản." Kim Lăng không nói gì, đầu mày nhướn lên, nhưng lại không phải kiêu ngạo vẫn thường thấy trên khuôn mặt nam tử. Trong bóng tối vô hạn, tiếng nước từng giọt rơi xuống, hòa lẫn trong thanh âm lãnh đạm của hắn: "Thứ ngươi cầu cả đời cũng không có được." Chỉ thấy hắc y nữ tử hơi nghiêng đầu, nàng cười một tiếng, khẽ than: "Vậy sao? Có lẽ số mệnh ta không tốt đi.", dứt lời liền phi thân mà đến. Lam Tư Truy lợi dụng linh lực của bán Thiên Ma, cùng nàng ta giao chiến hơn trăm chiêu, khiến hang đá sụp đổ, lộ ra một khoảng không rực nắng cao ngất. Kim Lăng cố gắng di chuyển lên trên mặt đất, từ một vị trí an toàn cách nơi hai người giao đấu không quá xa mà quan sát. Hồi lâu, Lam Tư Truy dần bị đẩy về thế hạ phong, Kim Lăng cắn răn, bức đan điền một lần nữa cháy lên, linh lực ấm áp chảy trong kinh mạch bao trọn lấy trái tim đang hữu lực đập từng nhịp từng nhịp. Nam nhân nâng tay, từ mu bàn tay chảy một đường đỏ, thoáng chốc đã đến cổ tay trắng nõn. Không biết từ đâu, Tuế Hoa đã an vị nằm trong tay hắn. Kim Lăng vuốt ve thân kiếm một chút, mỉm cười nhảy vào vòng chiến. Linh lực cường đại đối đầu khiến bầu trời Hàn Sơn như muốn nứt ra, khắp nơi dâng lên khói bụi mịt mờ, dư âm của sấm sét cũng khiến cho cây cỏ đổ nghiêng đổ ngả. Là dấu hiệu khiến tiên môn thế gia cùng xuất kích. Một lần nữa trùng kích Hàn Sơn. Đường mòn sẵn lối, tu sĩ đi đến đâu, linh thảo liền lùi lại mở đường đến đó. Cứ như đã từng rất quen thuộc. Khắp nơi bắt đầu xuất hiện giông bão, có lẽ chỉ có Phượng Linh Cung mọi thứ vẫn còn an ổn. Sâu vào trong hầm băng lạnh lẽo, một bóng thanh y chậm lướt. Người tới là Liễu Vân, đáng ra trong tình cảnh này, nàng hẳn phải đang trên đường đến Hàn Sơn cùng huyền môn thế gia. Nhưng Liễu Vân lại xuất hiện ở ngay trên hầm băng ngàn năm của Phượng Linh Cung. Không gian tràn ngập tử khí mờ mịt, Liễu Vân bước giữa lối đi nhỏ, sắc xanh thuần của băng tuyết khiến nàng cảm thấy lạnh run, nhưng bước chân vẫn vững vàng. Xuyên qua tường băng, Liễu Vân dừng trước một hăng động nhỏ. Bên trong cũng được phủ lên một tầng băng sương, khí vị lạnh lẽo so với Thiên Sơn cũng chẳng kém là bao. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, giữa phòng đặt một quan tài thủy tinh được chạm khắc cẩn thận, xung quanh thành quan tài là những đóa mẫu đơn đỏ nhạt, trông vô cùng hoàn mĩ. Mà nằm trobg quan tài ấy là một nam nhân dung mạo tuyệt sắc, y phục như huyết lấn át cả mẫu đơn bên ngoài. Liễu Vân phất tay, nắp quan tài biến mất, từng đợt hơi lạnh khuyếch tán trong không khí, tan vào khoảng không vô định. Nàng nhìn Âu Dương Tử Chân một chút, trong lòng bỗng dâng lên một chút đồng cảm, bi thương không rõ nét: "Thiên ý khó dò a." Theo một tràng cười thê lương, cánh tay trắng như ngọc của nàng từ trong túi trữ vật lấy ra một vật nhỏ, chính là ngọc bội mẫu đơn màu huyết mà Kim Lăng vẫn mang trong người trước đây. Liễu Vân nhớ lại, ngay khi huyết cầu chạm tay nàng, một thứ gì đó nhanh chóng ẩn vào trong túi trữ vật của mình, trong đầu cũng vang lên một giọng nói quen thuộc, trầm thấp khiến trái tim nàng thắt lại: "Miên Miên, cầu ngươi cứu hắn." Liễu Vân thở dài, cẩn thật đặt ngọc bội lên trên ngực Âu Dương Tử Chân, lại biến ra một thanh chùy thủ trong suốt, mặt không đổi sắc cắt một đường trong lòng bàn tay của chính mình. Nhưng, ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo mang theo hoảng hốt vang lên: "Miên Miên, ngươi muốn làm cái gì?", lời vừa dứt, chủy thủ trên tay nàng cũng bị một đạo hỏa diễm đánh vỡ. Liễu Vân ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đến, Lam Vũ Linh gương mặt có chút trắng, vội vàng đến đẩy nàng ra, bản thân lại đứng chắn giữa nàng và quan tài, nhíu mày hỏi: "Miên Miên, ngươi muốn làm gì?" Nhìn gương mặt người trước mắt, trái tim Liễu Vân lại bắt đầu nhói, chỉ là lần này nàng che giấu thật tốt, kết giới lục sắc mang người trói lại một bên, lạnh giọng: "Ta muốn làm cái gì thì can hệ gì đến ngươi." Dứt lời, nàng lại tụ linh khí trên đầu ngón tay, trực tiếp đâm vào lòng bàn tay của chính mình, mặc kệ người kia kêu gào mà đem máu tươi nóng hổi rưới lên ngọc bội mẫu đơn. Một khắc sau, Liễu Vân lại dùng máu của mình vẽ một pháp trận đơn giản xung quanh quan tài, bắt đầu đọc chú quyết. Lục sắc hòa lẫn trong huyết quang, ép ngọc bội mẫu đơn vỡ thành mảnh vụn. Từ trong bột mịn, một đốm sáng bay lên, nhiễm vào linh quang màu vàng rực rỡ, từ từ dung nhập vào trong cơ thể nam tử bất động giữa băng đá lạnh lẽo. Không biết qua bao lâu, đến mức Lam Vũ Linh cũng ngừng động, trơ trơ bất lực nhìn thanh y nữ tử tự mình băng bó vết thương, cứ như đã quá quen với loại việc này, lòng nàng vô cớ xót thương. Lúc này, Âu Dương Tử Chân khẽ động, đầu tiên là ngón tay, đến lông mi dài rậm run rẩy, cuối cùng là đôi mắt màu máu mở ra. Âu Dương Tử Chân mơ màng nhìn băng đá trước mặt, tựa hồ đã ngủ rất lâu, tất cả mọi chuyện diễn ra cứ như là mơ, đáy lòng cũng vẫn đang không ngừng run rẩy. Cho đến khi thấy thân ảnh hai nữ tử bên cạnh, cảm giác chân thực mới ép hắn về đến hiện tại, nam nhân mệt mỏi xoa mi tâm, khàn khàn hỏi: "Tại sao các ngươi lại ở đây?"
_Chương 50_ Bấm để xem Âu Dương Tử Chân cố gắng ngồi dậy, cả người vì nằm quá lâu mà trở nên tê rần, khó khăn lắm mới nâng được nửa người lên, nhìn hai nữ nhân trước mắt hỏi: "Tại sao hai người lại ở đây? Còn nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Liễu Vân không nói, Lam Vũ Linh cũng bảo trì im lặng, ánh mắt nhìn Liễu Vân mang theo tia ái ngại, hối hận khi hiểu lầm nàng ấy. Phòng băng chìm vào trong im lặng, mãi lâu sau mới lại nghe thấy tiếng Liễu Vân nói chuyện: "Ngươi tự xem đi." Dứt lời, từ trong túi Càn Khôn của nữ tử chui ra một huyết cầu. Âu Dương Tử Chân cẩn thật đặt huyết cầu vào trong lòng bàn tay, mơ hồ cảm nhận từng hơi ấm với linh lực quen thuộc khiến trái tim y kịch liệt rung động. Là Kim Lăng, Âu Dương Tử Chân không nhịn được siết tay một cái, huyết cầu cũng như cảm nhận được tâm tình rối loạn của hắn mà sáng lên, mơ hồ hiện lên một làn khói trắng. Khói trắng như sương sa lạnh lẽo, nhấn chìm tâm trí của y. "Tách..." Tiếng vang vô tận giữa bóng tối khiến Âu Dương Tử Chân giật mình tỉnh lại. Chỉ thấy trước mặt là một rừng mẫu đơn tuyệt sắc, còn đâu động băng lạnh lẽo khi nãy. Xuyên qua từng đóa mẫu đơn kiều diễm, y tìm thấy một thân ảnh. Nam nhân tuấn mỹ rực rỡ hơn cả mẫu đơn, gương mặt tinh xảo như được chạm khắc giấu một nửa trong ánh sáng, cứ khiến cho người ta cảm giác mơ hồ, chỉ một khắc sau người liền tan biến vào hư không. Âu Dương Tử Chân bỗng hoảng hốt, cơ thể theo bản năng chạy về phía trước, nắm chặt lấy cánh tay giấu sau đóa mẫu đơn trắng tinh khôi: "A Lăng..." Người y tâm tâm niệm niệm suốt cả ngàn năm, tông chủ anh hùng, thiên chi kiêu tử của Lan Lăng Kim thị, Kim Lăng. Chỉ thấy trên môi đối phương treo một nụ cười đầy kiêu ngạo, không chút để ý gọi lại tên y: "Tử Chân, ngươi đến rồi sao?" Khóe môi nam nhân bất giác run rẩy, cường ngạnh mang người ôm vào trong lòng, thanh âm trầm thấp nhuốm lên hương bị bi thương: "A Lăng... A Lăng... rốt cuộc cũng có thể gặp được ngươi..." Kim Lăng hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ lặng im để mặc người kia ôm mình, khóc hết tất cả những ủy khuất đau khổ từ trong đáy lòng. Đến lúc Âu Dương Tử Chân ngừng khóc, Kim Lăng mới hạ giọng nói: "Xin lỗi." Nước mắt lại muốn chảy ra, chỉ vì một lời nói mà uất hận trong lòng lại như sóng triều cuồn cuộn. Âu Dương Tử Chân cố gắng bình ổn lại hơi thở, chậm rãi thả người trong ngực ra, đuôi mắt hồng nhuận chẳng khác nào một nét son khiến gương mặt tái nhợt kia trở nên hoàn mỹ: "Tại sao phải xin lỗi. Ngươi có lỗi sao?" Khóe môi mấp máy mấy lần nhưng lại không nói được một chữ, tất cả cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài bất lực. Kim Lăng chợt nghe Âu Dương Tử Chân khàn giọng: "Để chuộc lỗi, ngay cả tính mạng ngươi cũng muốn bỏ đi sao?" Kim Lăng ngẩn người, mím môi không nói. Nhưng chính hành động ấy vào mắt người kia lại chẳng khác nào những lưỡi dao sắc bén. Âu Dương Tử Chân đau đến khó thở, thời khắc này không áp chế nổi lửa giận mà quát lớn: "Kim Lăng, ngươi điên rồi sao. Ta cần ngươi làm vậy sao? Kim Như Lan, cho dù ngươi có cảm thấy áy náy, muốn bù đắp, nhưng ta không cần, thứ ta cần chính là chân tâm của ngươi, sinh mệnh của ngươi là cái gì chứ..." Cơ thể bị một lực đạo lớn đẩy đến chao đảo, Kim Lăng lui về sau vài bước, hắn rũ mi, che giấu toàn bộ kích động trong ánh mắt, nhueng lời nói bên môi vẫn không thay đổi, một lần lại một lần hạ giọng: "Tử Chân, xin lỗi." Âu Dương Tử Chân sững người, trái tim lúc này đã không còn cảm giác, bỗng nhiên cảm thấy thật điên rồ, mệt mỏi khiến đôi mắt y thêm phần ảm đạm. Gió khẽ lay những tán mẫu đơn, sương sớm vùi mình trong cánh hoa mềm mại lưu luyến nhỏ xuống mặt đất. Âu Dương Tử Chân giương mắt nhìn cảnh vật xung quanh, sự quen thuộc khiến y khó chịu đến toàn thân đau đớn. Tình định dưới mưa, mẫu đơn rực sắc nhiễm lên hương vị hạnh phúc. Nhưng hiện tại, phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi đều là u oán, mỗi một nhành hoa, giọt nước đều đâm vào trái tim y, đau đến huyết nhục mơ hồ. "Ngươi còn nhớ nơi này không?", Kim Lăng có chút ngẩn người, nhìn đối phương như vậy, hắn cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Chỉ hơi gật đầu một cái. Âu Dương Tử Chân cười nhạt, lại tiếp tục nói: "Ba năm trước trên Loạn Táng Cương, ngươi nói cái gì, hiện tại nói một lần nữa được không?" "Đã sớm không thể nữa rồi.", Kim Lăng mỉm cười nhìn hồng ảnh trước mặt, ánh mắt đột nhiên lại sáng bừng lên, ngay trước ánh mắt hoảng hốt của đối phương, thấp người quỳ xuống. Âu Dương Tử Chân như chết lặng, những lời người trước mắt nói ra y đều không muốn nghe, thậm chí còn muốn bản thân là người điếc. Thế nhưng lại không thể như vậy, mỗi một lời Kim Lăng nói ra y đều nghe đến nhất thanh nhị sở: "Tử Chân, coi như ta cầu ngươi... cầu ngươi, cứu y... được không?" Không khí xung quanh bỗng lạnh xuống, Âu Dương Tử Chân siết chặt nắm tay. Kim Lăng là một người vô cùng cao ngạo, ngạo cốt từ thời thiếu niên đã ăn sâu vào trong xương tủy, trải qua ngàn năm trở thành nam nhân thành thục ổn trọng, không phải kiêu ngạo bị mài mòn, mà là dần bị bi thương và đau khổ che giấu. Thế mà hiện tại hắn lại ở ngay trước mặt y, quỳ gối cầu xin vì một nam nhân khác. Âu Dương Tử Chân bỗng cười lớn, run rẩy hướng Kim Lăng nói: "A Lăng, ngươi vì hắn mà ngay cả chuyện quỳ gối cầu xin hèn hạ như này cũng làm được, có đáng không?" Kim Lăng mím môi không nói, gương mặt tuấn mỹ sớm phủ một màn sương mờ mịt, lắc đầu nói: "Là ta có lỗi với ngươi. Thế nhưng, Tử Chân, một ngàn năm qua đi, ta, bất kể là quá khứ hay hiện tại, tương lai hay ngay cả khi xuống Hoàng Tuyền, không phải y thì không được." Âu Dương Tử Chân nhắm mắt, ngón tay thoáng run rẩy, trong hư vô, y chỉ nghe thấy tiếng bản thân thốt lên thật yếu ớt, hòa lẫn trong gió xuân, lại bị cánh hoa mềm mại cản lại. "...Được. Ta giúp ngươi." "Cảm ơn.", không biết có phải đã sớm biết kết cục này hay không mà Kim Lăng không có bất cứ ngạc nhiên nào, thành kính mà dập đầu, thanh âm yếu ớt dần trở nên mơ hồ: "Những thứ ta nợ ngươi, kiếp sau sẽ hoàn trả." Thứ thanh âm khiến người ta đau đớn biến mất, cũng không còn vườn hoa với những cơn gió nhẹ. Âu Dương Tử Chân lúc này mới mở ra hàng mi vẫn đang run rẩy, trước mắt chính là động băng lạnh lẽo, thực tại đầy tuyệt vọng. Y nhìn Liễu Vân một cái, chớp mắt liền hiểu ra, nhưng lời thì cũng đã đồng ý, lúc này muốn hối hận cũng không kịp. Vì vậy chỉ có thể cứng ngắc nói: "Đi thôi." Liễu Vân thở dài, chỉ có Lam Vũ Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa thoát khỏi kết giới liền túm lấy tay áo Âu Dương Tử Chân, gấp gáp hỏi: "Tử Chân, rốt cuộc là có chuyện gì?" Âu Dương Tử Chân lạnh lùng liếc nàng một cái, khinh thường trả lời. Lam Vũ Linh có chút ngượng ngùng, thả lỏng bàn tay của mình, lại quay trở về dáng vẻ tiên tử cao cao tại thượng khi trước. Lúc này mới lại hỏi lại: "Rốt cuộc hai người đang giấu diếm chuyện gì chứ?" Không một ai trong hai người muốn lên tiếng, Lam Vũ Linh cuối cùng cũng chịu từ bỏ ý định, gương mặt lạnh lẽo như băng tuyết bước ra khỏi động. Theo sau nàng là Liễu Vân, trước khi rời đi nàng còn không quên gom lại những mảnh ngọc mẫu đơn rơi vãi trên nền băng. Động băng đóng, bỏ lại phía sau những nỗi bi thương và tuyệt vọng. Huyết ngọc mẫu đơn vẫn an vị trong quan tài thủy tinh nhạt màu, nổi bật lên trên nền băng trắng xanh, giống như một nét son tinh xảo điểm lên bức tranh thủy mặc trầm lắng. Mẫu đơn như họa, tinh xảo mà sinh động. Âu Dương Tử Chân kiên định bước về phía trước, trong ánh mắt tìm không thấy một điểm xao động. Trận chiến trên Loạn Táng Cương như sóng nước ùa về, chiếm cứ suy nghĩ y thật tự nhiên. "Tử Chân, ta nguyện cùng ngươi điên đến cùng." Rốt cuộc vẫn không còn cơ hội nghe thấy một lần nữa. Hàn Sơn hoang vu trải đầy tử khí, vạn vật nơi đây đã sớm bị ma khí ăn mòn, héo úa mang đầy vẻ tang thương. Nhóm người Giang Trừng từ sớm đã đến, Ngụy Vô Tiện nhìn đỉnh Hàn Sơn giấu mình trong mây đen, trong lòng nổi lên từng trận từng trận gió lạnh, cuốn theo âm phong gột rửa những kí ức xưa. Quanh thân không ổn định mà hơi dâng lên lệ khí, ánh mắt lãnh lệ khiến không ít tu sĩ xung quanh nổi lên kiêng kị. Giang Trừng cảm thấy không ổn, lúc này cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương, trong tâm vừa là chua xót khó nén, vừa là không đành lòng, khó khăn lắc đầu. Ngụy Vô Tiện thở dài, chính mình cũng biết hiện tại không phải là lúc xúc động. Giang Trừng đã vì chuyện của Kim Lăng mà sầu não bao nhiêu ngày nay, cơ thể gầy đi không ít khiến lòng hắn đau đớn như bị ai đâm trúng, thật không muốn hắn lại vì chuyện của bản thân mà thêm phiền lòng. Vì vậy y cố gắng thu thập lại cảm xúc bạo ngược trong lòng, hàn khí quanh thân cũng giảm đi. Lưu manh cười, còn không quên gãi gãi lòng bàn tay của đối phương: "A Trừng, sợ sao, vậy lát nữa liền để sư huynh đây bảo hộ ngươi đi." Bàn tay truyền đến cảm giác hơi ngứa ngáy, Giang Trừng lườm đối phương một cái, trong lòng đã sớm thả lỏng, thanh âm vì vậy cũng mềm xuống không ít: "Đứng đắn chút cho ta." Giang Lăng Phi, Lam Cảnh Nghi ở gần đó không nhịn được mà cười ra tiếng. Không khí lúc này mới coi như hòa hoãn một chút. Nhưng chưa được bao lâu, từ trên đỉnh Hàn Sơn truyền đến một tiếng nổ lớn, như ách long gầm vang khiến thiên địa biến sắc.
_Chương 51_ Bấm để xem Theo từng tiếng gầm vang là đất đá thi nhau rơi xuống. Vốn dĩ Hàn Sơn đã tan tác tang thương, hiện giờ lại càng thêm đổ vỡ. Núi cao chọc trời sụp mất một nửa. Hàn Sơn tự ngự mình trên vách núi treo leo. Theo từng đường ma khí tản mác, Giang Trừng có thể rõ ràng thấy được hai đạo quang ảnh chợt lướt qua mắt. Kim ảnh rực rỡ vùi mình giữa ma khí quỷ dị. Hắc ảnh triền miên quấn quýt, như ma như quỷ thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm vô hạn. Thế nhưng để ý thật kĩ mới thấy, trong hắc ảnh hình như còn tồn tại một cỗ lực lượng cường đại, hai luồng phân tranh gần như đang cấu xé lẫn nhau. Đồng tử nhạt màu của Ngụy Vô Tiện co lại, thoáng chốc đã nhận ra điểm không đúng, quay lại hét lớn với chúng tiên nhân phía sau: "Lên núi, phá Hàn Sơn." Dứt lời, người cũng liền biến mất. Giang Trừng giật mình, theo hướng người kia chạy đi mà nhíu mày lo lắng, nhưng dù sao cũng không thể đuổi theo. Từ xung quanh, ma khí là là dưới mặt đất kéo lên thi quỷ chất đống, ghê tởm đào đất chui ra. Giang Trừng cười lạnh, thanh âm lãnh lệ so với băng sương càng lạnh hơn theo linh lực vang xa, khiến tinh thần của các tu sĩ thêm phần phấn chấn: "Giết." Thanh âm linh lực chạm nhau, tiếng kinh hô hồ hởi xen lẫn với tiếng gầm rú ghê rợn của quỷ thi nhất thời khiến thiên địa Hàn Sơn chấn động. Giang Trừng mang theo Tử Điện, đạp lên Tam Độc lướt đi như gió, mỗi một nơi hắn đi qua đều để lại chồng chất xác quỷ, thây chất thành đống. Gương mặt nam nhân tuấn mỹ giờ khắc này chẳng khác Tu La bước ra từ trong địa ngục, nhưng lại khiến người khác an tâm hơn bao giờ hết. Chân chính Tam Độc Thánh Thủ thuộc về chiến trường, chứ không phải người vẫn luôn chịu giam giữ nơi thâm sơn cùng cốc. Ngụy Vô Tiện từ xa ngẩn người, trái tim bỗng rung động kịch liệt. Sự kiêu ngạo từng khiến y hận chết, hiện tại cũng như xuân phong ấm áp gột rửa nơi sâu nhất trong tâm hồn y. Đây mới chính là Giang Trừng của y, ái nhân của y, đẹp như vậy, kiêu ngạo như vậy. Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, ngọn lửa đã tắt từ lâu lại một lần nữa hừng hực bùng cháy, nhiêm lên đồng tử huyết sắc thật đẹp đẽ. Phía xa để nhóm người Giang Trừng lo, Ngụy Vô Tiện phi thân về phía trước, nơi ba đạo ảnh đăng đối pháng dữ dội. Kim Lăng chém một đường, đẩy hắc y nữ tử lui lại vài bước, Lam Tư Truy cũng chớp lấy cơ hội đánh ra một đạo kiếm quang, thủy linh lực thuần khiết nhiễm lên ma khí càng có tính công kích mạnh mẽ. Hắc y nhân nhún chân tránh được một đòn, lúc này mới hơi nâng tay, thế mà triệu ra linh kiếm bản mạng. Theo hướng cổ tay đâm về phía trước, hắc kiếm lạnh lẽo vừa xuất chiến liền đánh Đoạn Thủy bật về phía sau. Lam Tư Truy nhíu mày, ngay lúc y lùi mình về phía sau thì Kim Lăng lại tiến đến, gương mặt nam tử đanh lại, một chiêu lại một chiêu cùng đối phương triền đấu. Nhưng sức của một người như hắn hoàn toàn không đấu lại một Thiên Ma nhân cường đại, rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong. Đấu kiếm tạm ngừng, Lam Tư Truy phi thân đến bên cạnh Kim Lăng, thấy khóe môi đối phương hơi rỉ ra máu tươi mà đáy lòng thắt lại, không tự chủ hỏi: "A Lăng, cảm thấy thế nào rồi?" Kim Lăng lắc đầu, lấy tay lau đi vết máu bên miệng, không chút để ý một lần nữa nâng lên Tuế Hoa. Lam Tư Truy bất đắc dĩ xốc lại tinh thần, đối với địch thủ bên kia, bọn họ hoàn toàn không biết gì hết, từ thuật pháp, ma kiếm cho đến công pháp. Nhưng người nọ lại cứ như đối bọn họ cái gì cũng hiểu, tình thế hiện tại cũng đang dần nghiêng về phía nữ nhân kia, nếu còn không nghĩ ra cách đối phó, bọn họ chắc chắn sẽ chiến bại. Cũng mong nhóm Miên Miên có thể sớm một chút tới đây. Đương lúc chuẩn bị chiến đấu, từ phía xa một đạo hắc ảnh phi tới, hậu tri hậu giác chắn giữa hai bên. Hắc y nữ tử bỗng thu kiếm, Kim Lăng nhìn người tới mà ánh mắt sáng lên, gọi: "Đại cữu cữu." Ngụy Vô Tiện gật đầu, lại liếc nhìn Lam Tư Truy, thấy hài tử kia ánh mắt đầy ngạc nhiên cùng hối hận, bản thân cũng thở dài một cái. Cuối cùng mới xoay người đối diện hắc y nữ tử, khóe miệng hơi câu lên. Trùng hợp đối phương cũng mở miệng: "Ma Quân đại nhân giá đáo, thế nào lại không báo trước một câu? Tại hạ tiếp đón không chu toàn, kính xin Ma Quân lượng thứ." "Cô nương nói đùa. Có thể cho tại hạ biết tôn tính đại danh?", Ngụy Vô Tiện khí định thần nhàn, Thừa Loan vỗ một cái vào lòng bàn tay, người lại cười càng thêm nhẹ nhàng. Nữ nhân hắc y cười thành tiếng, vì vướng lớp mạng màu đen tuyền mà Ngụy Vô Tiện không cách nào nhìn ra cảm xúc của nàng, chỉ có thể từ tiếng cười đoán một tia thái độ, tựa như đang mỉa mai, nhưng càng giống như khinh thường chính mình: "Đại danh thật không dám nhận." Dứt lời liền hơi nghiêng người né đi công kích của hắc ảnh. Ngụy Vô Tiện tiếc nuối chậc một tiếng, cười: "Thân thủ không tồi.", ánh mắt cũng lạnh xuống, Thừa Loan một đường công kích lại. Thế cục có sự xuất hiện của Ngụy Vô Tiện liền trở lại trạng thái cân bằng. Không một bên nào chiếm được tiện nghi, nhưng cũng không một ai bị dồn xuống thế hạ phong. Nữ nhân dường như đang dần mất đi kiên nhẫn, chỉ chăm chăm vào Thừa Loan trên tay Ngụy Vô Tiện, kết quả để lộ ra một bên sườn không phòng bị. Kim Lăng nhanh chóng chém ra một đường kiếm khí màu vàng nhạt, xé gió lao đến người hắc y nhân. Ngụy Vô Tiện lui về sau bảo trì khoảng cách với nàng, cũng khiến nàng ta không cách nào né tránh công kích của Tuế Hoa. Nhưng ngay tại thời khắc nguy hiểm nhất, chuông đồng trên đỉnh Hàn Sơn bỗng chấn động kịch liệt, ma xui quỷ khiến phát ra những âm thanh ghê rợn, kìm tu sĩ tiên gia đến khó chịu. Người người đều suy yếu che chắn tai. Giang Lăng Phi gầm lên một tiếng, cùng Giang Trừng thiết lập pháp trận bảo vệ, tránh cho quỷ thi thừa cơ len vào. Còn bên này, kiếm khí đã sớm bị thanh âm của chuông đồng đánh bật ra. Kim Lăng ngạc nhiên nhìn phía trước, Lam Tư Truy cùng Ngụy Vô Tiện cũng không nén nổi kinh nghi, nhưng ngay lập tức cũng cùng vây hãm nữ nhân hắc y vào giữa, từ hai bên lại chém ra kiếm khí sắc bén. Ma khí cùng ma khí kết hợp, lại cùng một luồng linh lực màu đen khác đối kháng. Nữ nhân hắc y trầm thấp cười một tiếng, hơi dùng sức một chút Lam Tư Truy cùng Ngụy Vô Tiện liền bị đánh bật về sau. Nàng nói: "Ba người các ngươi, xem ra chỉ có như vậy." Vừa dứt lời, từ trên cao liền giáng xuống một đạo hồng quang chói mắt, Kim Lăng vui mừng gọi: "Tử Chân, Miên Miên..." Bóng hồng y chậm rãi hạ xuống, có chút phức tạp nhìn Kim Lăng nhưng cuối cùng chỉ thở dài, cái gì cũng đều không nói. Lam Vũ Linh hơi hạ mình, đối Ngụy Vô Tiện cúi đầu: "Cung chủ." Ngụy Vô Tiện hơi gật đầu, còn về phía Lam Tư Truy, từ khi Âu Dương Tử Chân xuất hiện đã không giấu được cảm xúc bạo ngược trong lòng, theo từng nụ cười của Kim Lăng, trái tim y như nghẹn lại, đau đớn đến khó tả. Nhưng rốt cuộc tình thế hiện tại vẫn bắt y đè nén lại tất cả những xúc động. Không nói không rằng nhìn về phía trước. Thêm một kẻ nắm giữ thần cách tới, hắc y nữ tử không những không rối loạn mà ngược lại tiếng cười càng phát ra vui vẻ, ngay cả thanh âm cũng nhuốm lên sung sướng: "Không đợi ta đi tìm à các ngươi đã tụ lại một chỗ. Vừa hay rất hợp tâm ý của ta." Ý nàng nói không ai là không hiểu, ngoại trừ tam đại thần khí thì không còn cái gì có thể khiến nàng vui vẻ như vậy. Nữ nhân khẽ đảo cổ tay, sắc đen sậm như lũ cuốn trào ra, thoáng chốc gọi lên vô số lệ quỷ. Hàn Sơn huyết chiến. Nhóm người vừa hợp lại ngay lập tức đã bị tách ra. Ngụy Vô Tiện nhíu mày, chính mình cùng Âu Dương Tử Chân bị vây giữa thi cốt trùng điệp, dùng cách nào cũng không ngăn được quỷ thi đào đất mà đến. Vô pháp quan tâm đến bốn hài tử bên kia. Ngay lúc thi quỷ tấn công đến, Lam Tư Truy đã sớm kéo Kim Lăng ra xa, trái tim trống rỗng mất một mảng nhưng cơ thể vẫn theo bản năng bảo vệ đối phương. Hai người cố gắng di chuyển khỏi nơi ma khí tụ tập, một đường không nói chuyện, chỉ là bàn tay chưa từng rời. Mỗi người đều mang trong mình những tâm tư khác nhau, theo gió cuốn mà trôi về những nơi xa xăm, ghim chặt vào tâm linh của bọn họ. Lam Vũ Linh cùng Liễu Vân bị chính hắc y nữ tử giữ lại, trong vòng xoáy ma khí, ba người đứng đối diện nhau, Liễu Vân hơi nhíu mày, cánh tay nắm Xích Nguyệt càng nắm càng chặt, đến nỗi khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch. Hắc y nữ nhân cười khẽ, hiện tại bất kể ai cũng có thể cảm nhận được đường nhìn của nàng dừng trên thần kiếm, bất giác nói: "Xích Nguyệt nằm trong tay ngươi, quả nhiên rực rỡ." Chỉ trong nháy mắt, ba người lại một lần nữa giao đấu.
_Chương 52_ Bấm để xem Thiên địa bị trận huyết chiến trên Hàn Sơn này làm cho biến sắc, ngay cả thành trấn xung quanh cũng không tránh được bị ma khí tàn phá. Tiếp nối Loạn Táng Cương chiến loạn, Ôn cẩu hoành hành ngang ngược, có lẽ Hàn Sơn chiến kí sẽ trở thành vết đen nhơ nhuốc nhất trong lịch sử của tu chân giới. Mà rất nhiều năm về sau, khi nhắc về Hàn Sơn, bất kể là ai cũng có thể kể ra những tiên trưởng uy danh lẫm liệt, tiên tử phong hoa tuyệt đại. Thế nhưng, những mẩu chuyện ẩn sâu tại chốn âm u đó, mãi mãi cũng sẽ không được thế nhân lật đến. Hắc y nữ tử nhanh như cắt tiếp lấy Hỏa Diễm, ma chưởng đánh Lam Vũ Linh bật về sau, cả người phun ra một ngụm máu tươi. Liễu Vân hơi nhíu mày, toan phát ra một đường kiếm khí thì cánh tay bị người đánh trúng, đau đớn đến nứt ra nhưng nàng tuyệt đối không buông Xích Nguyệt. Nữ nhân kia chậc một tiếng, đối đầu với hai tu giả vang danh tại đại lục tu chân mà không có bất kì một tia hoảng hốt. Cả cơ thể nhẹ nhàng như đang làm một việc thưởng nguyệt ngắm trăng, thanh âm nhuốm đậm ý cười: "Thế nào, Liễu tiên tử, còn ngoan cố như vậy?" Liễu Vân lúc này còn quản gì khí chất thanh cao, nói đúng hơn, từ trước đến nay nàng chưa từng là người sẽ để ý đến điều đó. Cười lạnh lên tiếng: "Có bản lĩnh thì tự mình đến lấy." "Vẫn còn mạnh miệng." Ma kiếm cùng thần vật chạm nhau phát ra một âm thanh nổ lớn. Tia sáng chói mắt khiến Liễu Vân không chịu được mà nhắm mắt lại. Cùng lúc ma khí kết thành lốc xoáy bỗng dao động. Hắc y nữ nhân phất tay, từ hư không bỗng xuất hiện một con ác long đen tuyền, toàn thân thở ra hương vị tàn ác cùng khát máu. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Liễu Vân cùng Lam Vũ Linh đều bị đẩy ra ngoài kết giới. Cơ thể đau như có ngàn vạn lưỡi đao cấu xé, máu tươi từ bên miệng không ngừng trào ra. Lam Tư Truy và Kim Lăng vừa hay tiếp được hai người. Kim mâu ẩn chứa run rẩy nhìn ác long to lớn uốn lượn trên nền trời toàn mây đen. Trái tim nặng nền đập thình thịch. Mà ở giữa không gian kia, hắc y nữ nhân đã sớm nắm trong tay Xích Nguyệt, một tay cầm hắc kiếm lạnh lẽo cứa xuyên qua cổ tay chính mình, nhàn nhạt để máu tươi đổ xuống trán ác long. Tu sĩ tiên gia chấn động, cảnh tượng quá mức hùng vĩ kích thích họ dấn thân vào trong sợ hãi. Từ sâu trong thâm tâm dâng lên một loại run rẩy, từ từ lan ra mỗi tấc cơ thể của họ, thấm nhuồn trong vũng bùn sâu nhơ bẩn. Thiên Ma trở lại, ác long xuất thế. Nữ tử hắc y như điên như dại thả mình trên đầy ác long, lấy tư thái của kẻ trên cao nhìn xuống chúng tu sĩ tiên gia, thang âm ma mị theo linh lực cường đại truyền ra tứ phương: "Tu sĩ tiên gia, xem ra cũng chỉ có thế." Giữa không gian âm u, chỉ thấy hắc y trên người nữ nhân biến ảo một hồi, hiện lên đồ đằng kim sắc thêu giao long uốn lượn. Hoàng y cao quý, thân nữ đế đọa lạc Luyện ngục tăm tối. Từ trong hắc bào nặng nề, nữ nhân vươn tay triệu hồi một thanh quyền trượng dài, thân trượng phủ một màu bạch kim, phía đầu là một còng tròn mảnh, nhìn có điểm giống với quyền trượng của những lão hòa thượng tu vi cao thâm. Hiện tại đặt trên người nữ nhân kia cũng không chút phù hợp, thậm chí trở thành lệch lạc thô kệch, lấy ma khí vấy bẩn linh căn Phật đạo thuần khiết. Thế nhưng trong khi ba người kia đều chăm chăm nhìn vào quyền trượng, Liễu Vân lại để ý một điểm khác. Vị trí cổ tay trắng nõn hiện lên một hình xăm mờ nhạt, lấy nhãn lực của một đại năng, hình xăm ấy dần trở nên rõ ràng. Một đóa hồng mai tựa máu... Trái tim thịch một tiếng, nghi hoặc dâng lên ngay khi nữ nhân kia chạm lên tấm mạng đen tuyền trên gương mặt. Mạng che tuột xuống đè lên nỗi lòng của bốn người. Gương mặt nữ tử thanh tú mà ma mị, đôi mắt dặm một tầng phấn hồng như hồ li quyến rũ. Chính là Tả sứ Ma Cung Kiều Dĩ Linh. Lam Tư Truy cùng Lam Vũ Linh như chết cứng mà nhìn người xưa nay vẫn luôn hành sự bí ẩn này. Cảm giác phẫn hận khi bị lừa gạt khiến hai người vốn bình ổn trở nên mất kiểm soát. Hơi thở dồn dập đánh lên. Nhưng chỉ với sức của hai người họ thì không đời nào có thể gây thương tổn cho một Thiên Ma. Thậm chí ngay cả người nàng hai người còn chưa chạm tới đã bị ác long đẩy ra. Lam Vũ Linh há miệng thở dốc, không dám tin nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng dâng lên một tia do dự, một cảm xúc không đáng dâng lên giữa tầng tầng sợ hãi, cuối cùng kết lại thành một thanh âm lạc lõng nhưng vẫn phá lệ rõ ràng: "Thì... Hoa Nữ..." Ngay khi thanh âm của nàng vừa dứt, nữ nhân kia cũng ngừng cười, tất cả những người có mặt ở ngay trong vòng xoáy ác long tạo ra đều khó nén nổi kinh ngạc. Bất kể là Liễu Vân, Lam Tư Truy hay Kim Lăng thì lúc này cảm xúc đều đang biến ảo không ngừng. Mãi đến khi nữ nhân lạnh lẽo cất tiếng nói, tất cả mới hoàn hồn: "Hỏa Diễm thiên nữ, tại sao lại gọi bản tôn như vậy?." "... Tu Chân kí sự, trong số những tiên tử được sử sách ghi tên, Thì Hoa tiên tử đứng đầu, là người thanh cao kiêu ngạo, nữ tử anh hùng, phong hoa tuyệt đại. Chính là từ lâu đã từ trần. Vậy sao ngươi lại nghĩ ta là nàng, ta rõ ràng là Ma Cung tả sứ, là gương mặt này vẫn chưa rõ ràng hay mắt ngươi có vấn đề?" Cổ họng Lam Vũ Linh nghẹn lại, cúi đầu thở dài một hơi, tựa như muốn khiến chính mình mạnh mẽ hơn một chút: "Vậy hình xăm trên cổ tay ngươi là sao? Còn nữa, quyền trượng đó, là của tổ phụ ta... Tại sao ngươi lại có?" Kiều Dĩ Linh a một tiếng, ánh mắt nheo lại nguy hiểm. Lam Vũ Linh lục tìm trong túi Càn Khôn, rốt cuộc cũng lấy ra một bức họa đã ố màu, run rẩy lật mở. Chỉ là chưa đợi nàng mở ra, tranh đã hóa thành cát bụi. Thế cục xoay chuyển liên hồi, vạn vật luôn biến ảo kỉ diệu. Ai lại có thể tin rằng Thì Hoa tiên tử một thời lại tự biến mình trở thành ma nhân thấp kém, rồi từng bước từng bước lên bảo tọa, là một Thiên Ma mất hết tính người. Kiều Dĩ Linh cười lớn: "A, Hỏa Diễm thiên nữ lại là hậu nhân của Vong Trần đại sư? Nếu đã là vậy, món nợ này ta liền tính lên đầu ngươi vậy." Thế nhân hứng chịu cơn phẫn nộ điên cuồng của nữ đế, hồng thủy nổi lên cuốn trôi thành trấn xung quanh, gió bão như muốn quyét sạch tất cả mọi thứ. Tại phụ cận một thành trấn phồn hoa, Hàn Thuận Ninh cả thân ngâm trong mồ hôi lạnh, gấp gáp chỉ huy tiên gia lập nên kết giới bảo hộ bách tính xung quanh. Khắp nơi đều chôn trong oán thán bi thương, hài tử gào khóc bên xác của đại nhân, đến tận những hang cùng ngõ hẹp đều có người chạy loạn, kẻ thì trở thành thức ăn dưới nanh vuốt của quỷ dữ. Tại nơi Hàn Sơn, Lam Vũ Linh liên tục lùi mình tránh đi công kích của Kiều Dĩ Linh, gương mặt theo từng nụ cười vặn vẹo của người kia mà dần dần lạnh xuống. Kim Lăng dùng Tuế Hoa gạt ra một đường kiếm, bản thân cũng chật vật bất kham không chịu nổi. Khoảnh khắc thấy kim y phun ra máu tươi, huyết mạch toàn thân bạch y nhân đều trở nên điên cuồng. Ái nhân hắn nâng niu trong lòng bàn tay lúc này lại bị kẻ khác đè ép đến thương tích đầy mình. Nam nhân phẫn nộ gầm lớn, linh lực hòa cùng ma khí chớp mắt đánh ra. Cảm nhận áp lực cường đại tiến gần, Kiều Dĩ Linh chậc một tiếng lui người sang bên cạnh, từ bỏ việc tấn công Lam Vũ Linh mà toàn tâm toàn ý đỡ lấy đòn tấn công của Lam Tư Truy. Nhưng uy lực của lần tấn công này vô cùng lớn, cứ như trong nháy mắt linh lực của đối phương đã tăng vọt khiến nữ nhân lảo đảo, phải dựa vào ác long phía dưới mới có thể đứng vững. Kiều Dĩ Linh ánh mắt lạnh băng, khóe môi vương ra một tia máu nhạt màu. Mà ở dưới mặt đất, Lam Tư Truy lại đứng bất động, nhưng ngay sau đó liền bị Kim Lăng túm lấy tay áo. Đến lúc này mọi người mới biết bất động chỉ là vỏ ngoài, thực chất cả cơ thể Lam Tư Truy đều đang run rẩy, cánh tay cứng ngắc lạnh như ngâm trong băng tuyết. Kim Lăng kinh hô: "Tư Truy... A Uyển... ngươi sao vậy? A Uyển..." Rốt cuộc vẫn không có tác dụng. Không gian tối đen bao trùm lên cả tâm trí Lam Tư Truy, trước mắt chỉ còn sắc đỏ cũng đen giao hòa, quay đến đầu y từng cơn đau nhức. Rõ ràng cảm giác được cánh tay bản thân đang được nắm lấy, nhưng tất cả xúc cảm chỉ còn lại lạnh lẽo, y khẽ cúi đầu, bên cạnh không có bất kì ai. Người vẫn luôn nằm trong tầm mắt cũng không thấy, chỉ có một màn gió bão quấn quýt triền miên. Đột nhiên trái tim cảm thấy hoảng hốt, cái cảm giác tìm không thấy người thương khiến Lam Tư Truy phát điên, tiếng gào thét như dã thú khiến xung quanh chấn động. Lam Tư Truy ôm đầu gào thét, tựa như dã thú bị bỏ rơi, cả người lảo đảo chực ngã thì lại được một người từ phía sau đỡ lấy, nhưng vì chịu không nổi sức nặng của y nên cũng lảo đảo, cuối cũng cả hai liền cùng ngồi trên mặt đất. Kim Lăng hết gọi lại lay, nhưng dường như vẫn không có một chút tác dụng nào. Lam Tư Truy như dã thú bị thương cuộn tròn mình trên mặt đất, lẫn trong kim y mà dùng tay ôm đầu, chỉ muốn ngay tại thời khắc này chết đi, bỏ xa đau đớn trùng trùng. Không khí lại dâng lên một mùi huyết tinh tanh tưởi, từ vị trí hai nam nhân trên mặt đất dần thấm ra một ma trận kì dị sắc đỏ. Đồ đằng mơ hồ hiện lên những đường uốn lượn, đặt bên trong vòng tròn đỏ như máu chính là nét đứt huyền ảo của tứ đại thần thú. Ngay thời khắc đồ đằng này xuất hiện, tất cả những người có mặt tại đây đều biến sắc.
_Chương 53_ Bấm để xem Ma trận vừa xuất hiện liền khiến cho tất cả thất sắc. Kiều Dĩ Linh hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, lớn tiếng nói: "Kim tông chủ, ngươi nuốn chết sao?" Kim Lăng giương mắt nhìn nàng ta, đôi mắt sáng trong mang theo kiên định khiến người khác giật mình. Hắn cười một tiếng, tà mị nâng lên cổ tay của người bên cạnh: "Nếu vậy thì sao? Ai sẽ cản được ta?" Trận pháp càng lúc càng dày đặc, lan rộng ra xung quanh, trong khi đó, Lam Tư Truy vẫn không ngừng giãy giụa trong đau đớn. Liễu Vân như muốn điên lên, đột ngột phát hiện trên cổ tay trắng thuần của đối phương ấn lên một đường huyết dài, mảnh như sợi chỉ, kéo từ cổ tay đến phần cánh tay bên trong lớp kim y kia. Ai cũng biết, đường chỉ đó nối liền đến tâm của nam tử. Nàng gấp gáp hét lớn: "Kim Lăng, ngươi muốn làm cái gì?" Kim Lăng nhợt nhạt cười với nàng, đôi môi mỏng mím thành một đường dài không phát ra bất cứ âm thanh nào. Kiều Dĩ Linh chậc một tiếng, ánh mắt hiện lên sự tức giận. Công sức nàng gầy dựng biết bao nhiêu năm, tuyệt đối không được phép vì một tên tiểu tử mà bị hủy hoại. Ý nghĩ vừa dứt, cơ thể cũng liền động. Đối với một Thiên Ma mà nói, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đi chuyển đến trước mặt hai kẻ đang không còn sức lực là vô cùng dễ dàng, chỉ là kết giới hiện tại của Kim Lăng quá mạnh khiến nàng nhất thời không thể tiến vào, rốt cuộc vẫn bất lực đứng bên ngoài vùng đất chồng chất thi cốt. Phía sau nàng, ác long dường như cũng cảm nhận được cảm xúc thay đổi của chủ nhân mà trở mình, uốn lượn vài vòng giữa không trung vô định, cuối cùng không có thiện ý mà sà xuống khiến Liễu Vân cùng Lam Vũ Linh đều chật vật. Đột nhiên, Kiều Dĩ Linh cười một tiếng, đường nét gương mặt vốn kiều diễm lại trở nên vặn vẹo ghê tởm: "Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản ta sao?" Theo từng đường ma khí là thanh âm lạnh lẽo đến thấu xương thấm vào lục phủ ngũ tạng: "Các ngươi nghĩ bản thân có thể ngăn được ta?." "...Nực cười." Pháp trận Kim Lăng tạo ra thoáng chốc dao động, linh lực phản phệ khiến lồng ngực hắn đau nhói, ép hắn khó thở. Ngay lúc không một ai để ý, Kim Lăng chỉ cảm thấy bên sườn trượt qua đau buốt, không khí lạnh lẽo theo ma khí tràn vào như muốn phá tan lục phủ ngũ tạng của hắn. Trận pháp lung lay chực đổ, Kim Lăng theo bản năng lùi mìn về sau, trốn đi thật xa vị trí khiến hắn cảm thấy nguy hiểm. Mà bên kia, đứng ở trung tâm trận pháp là một Lam Tư Truy cơ thể cứng ngắc như thi quỷ, y hơi ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu huyết quang đã hoàn toàn mất đi tiêu cự, răng nanh mọc ra, khóe miệng vương nước bọt, chảy dài theo phần cằm tinh xảo thấm ướt ống tay bạch y. Lam Tư Truy hoàn toàn mất đi lý trí, ngay cả ái nhân bản thân tâm niệm cũng ra tay thương tổn. Kim Lăng nửa quỳ trên mặt đất, một tay đè chặt lên vết thương bên hông, ánh mắt như nứt ra nhìn người trước mắt. Lúc này, mặc kệ bao nhiêu không thể tin cùng thất vọng cũng không bằng đau lòng. Người kia đứng ở đó, giữa nơi tràn ngập huyết tinh nhơ bẩn, bạch y nhuốm máu cứ như ngàn lưỡi đao không ngừng dày xéo tâm can của hắn. Kim Lăng muốn mở miệng gọi một tiếng, nhưng lại phát hiện ra bản thân giờ phút này lại không nói được, mọi âm thanh tựa như bị vùi lấp trong đao phong, gió bão lấn át cả con người. Vì vậy, hắn cũng không để ý một trường kiếm đang phá gió mà lao về phía này. Đến khi hoàn hồn, chỉ thấy Liễu Vân đã ở bên cạnh từ lúc nào, thanh y trên tay nhuốm máu, rách rưởi ôm lấy vết thương đáng sợ, cơ thể yếu mềm còn không ngừng run rẩy. Liễu Vân gạt ra cánh tay muốn đỡ mình của Kim Lăng, phẫn nộ gầm lên: "Kim Lăng, nếu ngươi muốn chết ta tuyệt đối không quản. Nhưng trước hết, nghiệt do ngươi tạo ra thì giải quyết cho tốt đi." Dứt lời, bản thân đã nhanh chóng tiến về phía trước. Bỏ lại một kim y nhân ngẩn người. Đến lúc này, kim mâu cuối cùng cũng tìm về một tia sáng, chính là loại ánh sáng vừa ảm đạm nhưng lại phá lệ chói lóa. Kim Lăng hít một hơi thật sâu, nụ cười khổ hiếm hoi hiện tại lại xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ. Nam nhân cất đi Tuế Hoa, mở ra Thừa Loan mà Âu Dương Tử Chân đã sớm chuyển lại cho hắn. Gió bão do ma khí gây ra đều bị Thừa Loan ngăn lại, Kiều Dĩ Linh hơi nhướn mày, nguy hiểm nheo mắt: "Kim tông chủ, ngươi vẫn nhất quyết không giúp ta mở Bát Trận Đồ?" Kim Lăng không nói, Kiều Dĩ Linh cũng không cảm thấy tức giận, vẫn tiếp tục hạ giọng: "Không muốn, vậy dùng mạng ái nhân ngươi đổi đi." Kiều Dĩ Linh thối lui về một bên, ngay lúc Kim Lăng muốn đuổi theo thì Lam Tư Truy đã phóng đến, bên miệng vẫn phát ra âm thanh gầm gừ không rõ nghĩa. Kiều Dĩ Linh thú vị nhìn ngắm hai nam nhân trước mắt, trong lòng có một loại thỏa mãn vặn vẹo len lỏi đến từng tấc da thịt trên cơ thể, một loại ác độc bẩm sinh từ trong huyết mạch, hòa lẫn với Thiên Ma huyết biến thành quỷ dữ. Trước khi cần đến Bát Trận Đồ, có lẽ nên lấy huyết mạch chí thân của "hắn". Kiều Dĩ Linh tung người lên giữa không trung, tránh đi đường kiếm sắc bén phía sau, một bàn tay hội tụ linh lực ấn lên người Liễu Vân, trong thoáng chốc khiến nàng bất động. Liễu Vân trơ mắt nhìn vào khoảng không phía trước, Lam Vũ Linh lúc này cơ thể đầy máu cố gắng chống đỡ lấy đòn tấn công của Thiên Ma. Trái tim nặng nề treo lên, lúc này nành mới biết bản thân vô dụng đến mức nào. Trước kia trơ mắt nhìn người ấy nhập ma, hiện tại lại trơ mắt nhìn người mình thương bước từng bước trên con đường sinh tử. Cõi lòng đau đớn, cho dù yêu vì dược vật, thế nhưng kết quả tâm đã trao. Một chút khắc chế xa cách những ngày qua làm sao khiến nàng trong thoáng chốc quên hết. Liễu Vân hét lớn, lợi dụng linh lực bùng phát mà cưỡng chế cơ thể bất động, cho dù khóe môi vẫn không ngừng rỉ ra máu tươi cũng muốn di chuyển một bước. Ngay trước mũi hắc kiếm lạnh lẽo, thanh y giản đơn nhiễm lên một màu máu rực rỡ, nổi bật trên nền thi cốt. Lồng ngực Lam Vũ Linh thắt lại, mặc kệ vết thương chồng chất trên người mà run rẩy đỡ lấy thân ảnh đang dần trượt xuống. Không biết từ khi nào, mỗi khi nhắc đến chuyện của nữ nhân này, Hỏa Diễm thiên nữ đã không còn là Hỏa Diễm thiên nữ của khi xưa nữa. Trái tim sẽ nặng nề, sẽ đau đớn, sẽ hoảng hốt sợ hãi. Tựa như lúc này, màu máu tươi kia thật gay mắt, khiến khóe mắt nàng hằn lên tơ máu, khô rát. Lại đau đến vậy. Khàn khàn một lần lại một lần gọi tên người kia, nhưng đáp lại nàng chỉ là sự im lặng, Liễu Vân không nói càng khiến trái tim người kia run rẩy. Một chút đau lòng này, rốt cuộc nàng đã truy cầu bao lâu rồi? Cố gắng cắn chặt răng ngăn không cho huyết tanh tràn ra, Liễu Vân biết bản thân đã sắp đến giới hạn rồi, vì vậy chỉ có thể âm thầm truyền một tia linh lực nhỏ nhoi xuống lòng đất. Một khắc sau, chịu đựng đau đớn nhìn gương mặt bản thân tâm tâm niệm niệm kia: "Lam Vũ Linh, nhìn ta một cái khiến ngươi khó chịu đến vậy sao? Đã một ngàn năm rồi, ngươi đuổi theo y, còn ta đuổi theo ngươi, thật sự mệt mỏi lắm. Lần này, li khai đi, chúng ta coi như không ai nợ ai..." Dứt lời, mặc kệ kinh ngạc lẫn không thể tin trên gương mặt người kia, Liễu Vân cố gắng chống mình đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nữ nhân khoác trên mình hắc bào nặng nề kia: "Kiều Dĩ Linh, vất vả giấu mình cả ngàn năm, chờ đợi thời khắc hồi sinh ái nhân, đoạt thần bảo, chiếm Bát Trận, nhưng ngươi tính sai rồi. Gặp hắn, ngươi nghĩ mình sẽ chiếm được Bát Trận?" Kiều Dĩ Linh nhướn mày, ánh nhìn dừng trên người Lam Vũ Linh như xác chết phía sau, bỗng nhiên rùng mình, nhanh chóng xoay người về phía sau. Chỉ thấy trận địa phía bên kia, Kim Lăng cả người dính đầy máu, đứng trước một bán Thiên Ma hùng mạnh nhưng vẫn kiên cường không sợ hãi. Cho dù là với ái nhân của mình, Kim Lăng cũng tuyệt đối không cho phép bản thân yếu đuối. Đó là kiêu ngạo ăn sâu vào sương cốt nam nhân. Cho dù có phải động thủ, cho dù là chém giết tương tàn, cũng tuyệt đối không để đối phương phải phạm vào bất kì một tội ác nào nữa. Kim Lăng tiến lên phía trước, gương mặt vì đau đớn mà trắng bệch. Một tia linh lực kia của Liễu Vân khiến Tứ Tượng Nguyên Linh Trận càng phát ra hào quang vô hạn. Pháp trận lấy linh lực của thần tộc làm bảo vật trấn trận, bất kể là đối với Thiên Ma hay bán Thiên Ma đều gây ảnh hưởng rất lớn, chính là thiên địch. Phía đối diện, Lam Tư Truy giống như càng lúc càng điên cuồng, đối với linh lực của trận pháp này vô cùng khó chịu, cả thân mình bị đè nén đau đớn. Một người hoàn toàn mất đi lý trí như y thì chẳng khác gì một dã thú, chỉ còn lại bản năng tự vệ giống nhau, muốn trốn tránh khỏi nơi khiến bản thân bất an. Hoặc đối với cường thú, chính là điên cuồng chém giết, bóp nát thứ có thể sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm.
_Chương 54_ Bấm để xem Trong mơ hồ, Lam Tư Truy chỉ nhìn thấy một mảng đỏ tươi, đôi mắt như bị một thứ gì đó che lấp, mà cả cơ thể cũng không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân mình nữa. Trong đầu hàng loạt những suy nghĩ nối tiếp lướt qua, nhưng rõ ràng nhất vẫn là ác ý. Hận thù vô tận khống chế dục vọng của con người, dù là tiên nhân cũng chạy không thoát vòng xoáy dơ bẩn này. Sát ý khiến đầu y đau đến nổ tung, trong nhất thời khiến y quên mất bản thân là ai, hoàn toàn đắm chìm vào trong những trận chém giết vương đầy huyết tinh, cảm nhận từng tế bào dâng lên khoái cảm mà giảm bớt đau đớn trong người. Dần dần biến thành một dã thú khát máu... Chính là trái tim trong vô thức vẫn dâng lên từng cơn đau nhói thấu tâm can. Kim Lăng lại nâng lên Tuế Hoa, Thừa Loan song song phát động một trận giông tố khiến Lam Tư Truy bị đánh bật về sau. Không ai biết Kim Lăng từ đâu lấy ra linh lực kinh người như vậy. Nhưng Kiều Dĩ Linh lại biết, trong thâm tâm dấy lên từng cơn lạnh buốt thấu xương, một cỗ bất an như lửa nóng cháy hừng hực. Cho dù đang chiếm thượng phong, nhưng ai cũng có thể dễ ràng nhận ra Kim Lăng hoàn toàn không nặng tay, tất cả những đòn đánh ra đều chỉ khiến Lam Tư Truy trở nên chậm lại, dần dần tiêu hao ma lực của y, cũng khiến sinh mệnh chính bản thân mình tiêu tán. Kim Lăng chính là đang mang tính mạng của chính mình ra cược, nghịch lại thiên ý. Xung quanh cuồng phong nổi lên, những chuyện phát sinh bên trong ác long này, bên ngoài không một ai hay biết, mà những chuyện xảy ra bên ngoài, người bên trong một chút cũng không hay. Phía cuối chân trời xa xăm, tà dương như máu, loáng thoáng dấy lên những cụm mây đen rời rạc, dần dần bị mặt trời chói sáng trấn áp. Kim Lăng cuối cùng cũng tiếp cận được Lam Tư Truy, nhưng lúc này, bản thân hắn cũng đã thảm đến không nỡ nhìn thẳng. Trên người không một chỗ nào là lành lặn, y phục dính chặt vào vết thương, da thịt như nhuyễn ra hòa lẫn vào với nhau. Nam tử cả người đã run rẩy, đã sắp đứng không vững, nhưng ánh mắt vẫn kiêu ngạo, dù cả trong ra ngoài đều đã mục nát nhưng vẫn cố tình đứng thẳng. Hắn cười một tiếng, mặc dù chỉ là khóe miệng nhấc lên mà không phát ra âm thanh nào cũng đủ khiến xung quanh chấn kinh. Nụ cười hàm chứa bi thương trên đôi môi đỏ hồng, không biết là máu của ai quấn vào khiến nó trở nên kinh diễm như vậy. Giữa những âm thanh gào thét ghê tởm của quỷ thi bị giữ lại bên ngoài kết giới, trong không gian còn vang lên một loại âm thanh khàn khàn lạnh lẽo, thấm vào trong những trận cuồng phong, điểm lên thi cốt trắng xóa những kim quang vô hạn, sáng rực lên tại nơi âm u tối tăm này. Tứ Tượng nguyên linh trận hoàn toàn khởi động, trận pháp màu đỏ xung quanh như có linh hồn, chậm rãi tách ra khỏi mặt đất mà lơ lửng giữa tầng không, trùng trùng điệp điệp vây quanh thân ảnh hai nam nhân ở giữa, Kim Lăng cười một tiếng, khàn khàn lên tiếng: "Các ngươi vẫn quá coi thường bản tông chủ rồi." Linh quang như sóng triều khiến xung quanh trở nên sáng rực, ngàn vạn thi quỷ đau đớn gào thét, bị linh quang bức đến tan rã. Kiều Dĩ Linh lùi lại phía sau, ánh mắt căm phẫn như muốn giết người, điên cuồng hét lên: "Khốn kiếp.", ác long theo lời của nàng cũng gầm lên, quấn lấy một đỉnh Hàn Sơn này càng chặt chẽ. Nữ nhân điên cuồng hội tụ toàn bộ lực lượng trên tay, máu tươi đoạt được từ chỗ Lam Vũ Linh xếp thành một đường ngay trước mặt, đối với Tứ Tượng Nguyên Linh Trận tương khắc lẫn nhau, quyền trượng sáng lên cắm xuống mặt đất. Xung quanh xuất hiện một đoàn khí so với trận pháp của tông chủ thiên tài càng thêm cường đại. Vậy mà lại cưỡng chế triệu hồi Bát Trận Đồ, trước khi mọi thứ hoàn toàn biến mất vẫn muốn giãy giụa trong hơi tàn. Liễu Vân lạnh mắt nhìn, đối với Kim Lăng vừa tức giận, vừa chua xót, trong lòng đau đến cơ ngực phập phồng. Nhưng nàng vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong, Xích Nguyệt, Thừa Loan, Huyết Y đều nằm trong tay Kiều Dĩ Linh, giờ phút này nàng tuyệt đối không được phép yếu đuối, đối với Kim Lăng, linh lực cũng đã cho, nhưng việc sẽ xảy ra sau đó, nàng căn bản không thể cản. Say trong men tình, là hắn, một đoạn nghiệt duyên, một hồi bi kịch lại không phải do hắn. Tất cả bắt nguồn từ một câu chuyện xưa cũ, nhuốm đầy máu tươi bẩn thỉu, là nghiệt do người xưa để lại. Hà cớ gì bắt hậu bối gánh? Đạo lý trên đời cha nợ con trả, lại phi lý như vậy. Thế nhưng, Liễu Vân còn chưa kịp động, Lam Vũ Linh từ phía sau đã phi thân về phía trước, đối mặt với lốc xoáy linh lực, biểu tình của bạch y nữ tử lại không có một tia dao động. Chính là muốn trả lại nghiệt do tổ tiên để lại? Nàng muốn, nhưng Liễu Vân không đành lòng. Hai bước thành ba đuổi theo, hai nữ tử một thanh y một bạch y nhuốm đầy chật vật đối diện với nữ nhân điên cuồng giữa đỉnh núi. Lam Vũ Linh phẫn nộ quát Liễu Vân: "Đi xuống, nếu đã muốn li khai, chuyện của ta ngươi có tư cách gì quản?" Liễu Vân cười nhạt, dường như không cho là đúng, ngay khi thân hình Lam Vũ Linh khẽ động, từ phía sau Liễu Vân đánh ma một đường linh lực thuần xanh, trong trẻo như vậy: "Lần này, coi như trả lại ngươi toàn bộ những tình cảm khi xưa đi. Khiến tâm chết một lần, lần sau gặp lại sẽ không đau nữa." Nhẹ nhành như không, Lam Vũ Linh bị lục linh giam cầm dưới mặt đất. Liễu Vân đứng giữa đất trời, khóe môi vẫn câu lên một nụ cười thật tươi, tựa hồ sinh tử trước mắt đối với nàng không đáng một cái liếc mắt. Hai tay kết lại trước ngực, ánh mắt ẩn lên một tia sáng thuần khiết, lục quang khiến cả gương mặt của nữ nhân trong bóng tối sáng đến dị thường. Lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt đến hỏng, đôi mắt khô khốc càng ngày càng trở nên đau đớn hơn. Mà phía trước, Xích Nguyệt đã sớm lung lay, tùy thời đều có thể phá tan phong ấn kiềm chế. "Bảo kiếm của ta, kẻ nào cũng đừng mong động đến." Giữa thiên địa, Xích Nguyệt một thân hồng nhuận được bao phủ bởi lục quang khiến cho Kiều Dĩ Linh tổn thương nguyên thần. Điên cuồng vịn lấy quyền trượng mà ho khan, chốc chốc lại cười lớn, tiếng vang đục ngầu như dã quỷ khiến xung quanh biến sắc. Gương mặt vốn kiều diễm lại đỏ một màu máu, lực lượng Thiên Ma tụ hội, sát ý nặng nề đối nữ nhân đối diện nói: "Kẻ nào cũng đừng mong cản được ta." Thiên Ma giáng thế, thần linh xuất trần. Hai thân ảnh nháy mắt gặp nhau, song kiếm từ đối diện đánh ra mang theo uy lực khiến đất đá Hàn Sơn sụp đổ. Nhưng, ngay thời khắc ấy, khi chạm đến đôi lục mâu lạnh lẽo mà kiên định kia, Kiều Dĩ Linh không khỏi hoảng hốt, ma khí cũng hoàn toàn biến mất. Lại giống như khi đó, Vong Trần cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, muốn dồn nàng vào chỗ chết. Tại sao? Yêu đến vậy, cuối cùng nhận lại kết cục bi thảm đến không nỡ nhìn. Một đời tiên tử thanh cao, lại vì say đắm ái tình mà bị hủy. Nước mắt theo hốc mắt tuôn ra. Cứ ngỡ Thiên Ma sẽ không khóc, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn bức nàng trở nên thật yếu đuối. Trong thoáng chốc nghĩ muốn từ bỏ, lại bi thương tuyệt vọng mà vùng vẫy. Có lẽ, hủy đi đôi mắt ấy, nàng sẽ không lại cảm thấy đau đớn. "Không......" Tuyệt vọng đập tay lên kết giới, khoảnh khắc nhìn thanh y vùi mình vào lốc xoáy linh lực, nước mắt Lam Vũ Linh không kìm được mà rơi ướt gương mặt xinh đẹp, có lẽ từ lâu đã muốn rơi, nhưng lại vẫn luôn được chủ nhân kìm nén. Cảm xúc vốn rõ ràng lại bị đè nén thật sâu dưới đáy lòng. Từ đầu đã sai rồi. Lam Vũ Linh bức linh lực nghịch đan đánh vào kết giới, mỗi lúc người kia nhanh hơn rơi xuống, linh lực lại càng trở nên cường đại. Một chút lại một chút, Lam Vũ Linh nắm lấy Hỏa Diễm, mặc kệ máu tươi từ trong miệng chảy ra mà đánh lên, cơ thể bị linh lực phản phệ đau đớn, nhưng làm sau còn quan trọng? Kết giới vỡ, người cũng nhanh chóng chạy đi, nhưng dường như muộn rồi... Kiều Dĩ Linh tiêu thất trong gió, trong tay lại là máu tươi, ánh mắt không cam tâm nhìn chằm chằm quyền trượng phía trước. Bỗng cười lớn, cơ thể cũng dần trong suốt, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, Bát Trận sụp đổ, hắc long biến mất. Liễu Vân vì đóng lại trận pháp mà mặc kệ đôi mât rỉ máu vẫn dùng toàn bộ lực lượng của bản thân đè lại lỗ hổng không gian rộng lớn. Lực lượng thuần khiết đối kháng với ma khí dơ bẩn. Lốc xoáy tạo ra một cơn nổ lớn, vùi lấp tất cả trong đất cát. Vẫn là chạm không đến... Dưới uy áp của thiên địa, Lam Vũ Linh dần chìm vào hôn mê. Bên kia, Tứ Tượng Nguyên Linh Trận vì không có sự đè ép của Bát Trận Đồ mà bỗng chốc trở nên thật cường đại. Thế nhưng người ở bên trong lại hoàn toàn đối lập với kết giới bên ngoài, Kim Lăng suy yếu đến toàn thân lảo đảo, phải dựa vào Tuế Hoa mới có thể đứng vững, thoáng thấy một màn bên ngoài kia, trái tim hắn như thắt lại, đã sắp không còn chống đỡ được nữa, nhưng cuối cùng vẫn cường ngạnh đứng dậy, đối với một Lam Tư Truy điên cuồng hoàn toàn mất đi nhân tính, hắn đã không còn sức lực để quản bất kì một thứ gì nữa.