Bài viết: 190 

_Phiên ngoại: Trở về. _
Trước mắt bỗng hóa thành một màn trắng xóa, cho đến khi hoàn toàn mất đi tri thức, Liễu Vân chỉ cảm thấy cơ thể một trận quặn thắt, lục phủ ngũ tạng có lẽ cũng vì một lần ngã này mà bị đảo lộn.
Đáy vực Bán Nguyệt tràn đầy quỷ khí âm u, một khi rơi xuống liền bị quỷ khí ăn mòn, cho dù là đại năng tu tiên cũng không ngoại lệ.
Trong mơ hồ, nữ nhân thấy bản thân đang trôi dạt trong một không gian rộng lớn, nhưng đáng tiếc tất cả đều trùm lên một màu sắc u ám, phía trước tối đen như mực khiến nàng không cảm nhận được bất cứ thứ gì, đáy lòng bỗng sinh ra sợ hãi, nhưng chỉ một khắc sau, phía trước bỗng xuất hiện một luồng sáng mờ ảo, bên tai cũng có thể nghe thấy tiếng, khắp không gian truyền đến tiếng nổ lách tách, dường như là tiếng bếp lửa đang cháy, mơ hồ còn nghe được cả tiếng hơi nước đang sôi lên.
Tất cả những âm thanh xung quanh đều sống động đến đáng ngờ, cơ thể truyền đến đau đớn, Liễu Vân cố gắng mở mắt, tưởng chừng như một đời trôi qua mới có thể khiến mi mắt nặng trĩu tách ra, trước khi kịp nhận thấy ánh sáng xung quanh thì nàng nghe được âm thanh nam nhân trầm thấp, dịu dàng lại vô cùng quen thuộc: "Tỉnh rồi sao?"
Liễu Vân sững người, cứ ngỡ như bản thân nằm mơ chưa tỉnh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhíu lại mấy hồi, cuối cùng cũng quen thuộc với ánh sáng xung quanh, tầm mắt di chuyển qua nhìn người vẫn luôn ngồi bên cạnh giường. Vừa nhìn, đồng tử của nàng liền co lại, sợ hãi từ tận sâu đáy lòng trào lên, nàng kích động đến cả người đều đau. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười của đối phương, nàng mới do dự lên tiếng: "Giang... thúc thúc?"
Chất giọng nữ tử do thương nặng mà hơi thấp, đâm vào lòng Giang Trừng từng hồi xót xa, vì vậy nhịn không được xoa đầu nữ nhân, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Đuôi mắt nàng đỏ đến lợi hại, nửa nằm trên giường, gấp gáp nắm lấy tay áo tử y nam nhân, lại cứ như một quỷ thi cứng ngắc lặp lại từng tiếng gọi: "Giang thúc thúc, Giang thúc thúc..."
Giang Trừng chỉ biết thở dài, biết hài tử chịu nhiều kích thích, hắn lại không biết an ủi người khác, đành cam chịu để nàng nắm lấy tay áo, khó khăn lắm mới nghẹn ra một lời xin lỗi: "Miên Miên, thúc thúc ngươi chưa chết, đừng khóc."
Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ viển vông, Liễu Vân gấp gáp nắm lấy một tia hi vọng dù là nhỏ nhoi nhất, vội vàng hỏi: "Người còn sống, vậy cha nương ta...."
Cảm nhận thân thể tử y nam nhân khẽ run rẩy, Liễu Vân lại cảm thấy trời đất như đảo lộn, lời tiếp theo của Giang Trừng một lần nữa đẩy nàng vào sâu trong tuyệt vọng: "Miên Miên, xin lỗi, thúc thúc không bảo vệ được cha nương ngươi."
Cơ thể chấn động, Liễu Vân khóc đến lợi hại, đáng lẽ từ lâu đã hiểu, nhưng lại vẫn cố tình hi vọng, nàng liên tục lắc đầu, nức nở đứt quãng nói: "Không... không trách người."
Đối kháng ma tộc, bao nhiêu tiền bối, đại năng tu giả đều bỏ mạng nơi sa trường, chỉ duy Giang Trừng là không tìm thấy xác, ban đầu ai cũng chỉ cho là hắn mất tích, nhưng thời gín lâu dần không tìm thấy hắn, thế nhân tự cho là Tam Độc Thánh Thủ vang danh một thời cũng không chịu được mà lấy thân bồi chính nghĩa. Nhưng hiện tại bị thương gặp lại, Liễu Vân rốt cuộc tin hắn vẫn còm sống, chân chính gia chủ Giang gia vẫn khỏe mạnh mà sống. Chủ là có lẽ cha nương nàng lại không may mắn như vậy.
Bồi Liễu Vân khóc một lúc, gương mặt Giang Trừng do dự mấy hồi, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn lại những lời muốn nói, cuối cùng đành thở dài cẩn thận rút ống tay áo của bản thân ra, giúp nàng bưng chén thuốc vừa vặn đã nguội đến, thấp giọng nói chuyện: "Uống thuốc trước đi, chú ý đừng để chạm vào vết thương."
Liễu Vân ngoan ngoãn nghe lời bưng chén thuốc uống cạn, lúc nhớ lại bản thân ngã xuống bờ vực liền không khỏi rùng mình, trên người ngoại trừ sau lưng bị thương cũng không thấy bất cứ một vết thương nào khác, nghi hoặc hỏi Giang Trừng: "Giang thúc thúc, người làm sao cứu được ta vậy? Còn nữa, người... tại sao lâu vậy không trở về?"
Tại địa phương Liễu Vân không thấy được, Giang Trừng thở dài một hơi, chưa để hắn kịp lên tiếng, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm trầm thấp: "Cứu ngươi không phải A Trừng, mà là Ôn Ninh."
Hắc y nam tử đứng ngược sáng, gương mặt y giấu trong bóng tối khiến Liễu Vân không nhìn rõ biểu tình, cũng có lẽ lời nói của y khiến nàng quá mức chấn kinh mà không dư hơi sức để ý đến biểu cảm của y. Giang Trừng nhíu mày nhìn Ngụy Vô Tiện, lạnh giọng nói: "Sao ngươi lại đến đây?"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì sáp lại, kín đáo nhận lấy chén thuốc trong tay Giang Trừng, cười nói: "Tới xem thương thế của tiểu Miên Miên.", dứt lời liền quay sang nhìn nữ tử bị mình dọa sợ, ân cần hỏi han: "Thương thế ngươi thế nào rồi? Còn đau không? Có nơi nào khó chịu không?"
Giang Trừng bị y phiền đến bực, phát hỏa mắng lớn: "Còn nói nữa thì cút cho ta."
"Được được.", Ngụy Vô Tiện ngậm miệng, yên lặng đứng sau lưng Giang Trừng.
Liễu Vân khó khăn lắm mới từ trong thất thần tỉnh lại, nhìn hai người trước mắt như chợt hiểu ra cái gì, nàng cắn chặt răng, ánh mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đầy địch ý. Giang Trừng để ý thấy nàng, khẽ vỗ lên bàn tay nàng một cái, nói: "Miên Miên, trước bình tĩnh đã."
Thoáng thấy Liễu Vân thu hồi tầm mắt, nhưng bàn tay trắng nõn thon dài vẫn không ngừng run rẩy, Giang Trừng có chút đau lòng, xong khí thế vẫn không giảm, tiếp tục hướng nữ tử hạ giọng: "Ta biết ngươi vẫn canh cánh chuyện cha nương ngươi, nhưng hai người họ cũng không phải do Ngụy Anh giết, mọi chuyện đều không liên quan đến y, nếu không phải vì cứu ta thì hai người họ cũng sẽ không đi vào bước đường này. Miên Miên, nếu hận thì con hận ta đi."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày, rất nhanh lại đánh một cái thở dài, bàn tay thon dài vỗ nhẹ lên vai Giang Trừng một cái, cả hai người yên lặng không nói, mãi một lúc lâu sau Liễu Vân mới một lần nữa lên tiếng: "Giang thúc thúc, có thể để ta yên tĩnh một lúc không?"
Không gian thoáng chốc trở nên thật yên lặng, cơ thể nữ nhân đung đưa chực đổ, cả gương mặt xinh đẹp vùi vào trong lòng bàn tay trắng nõn, nước mắt xuyên qua kẽ tay chảy xuống thấm ướt một mảng y phục mỏng manh.
Không biết qua bao lâu, cửa gỗ mới một lần nữa mở ra, mà Liễu Vân lúc này đã sớm cảm thấy mệt mỏi, cố gắng ngẩng gương mặt tái nhợt nhìn người đang bước đến. Lam Vũ Linh vẫn một thân bạch y xinh đẹp, gương mặt không chút cảm xúc khiến trái tim Liễu Vân đau đớn, nàng cố gắng nén xao động trong lòng, thở dài thật nhẹ.
Trên tay Lam Vũ Linh mang theo một thực hạp, có lẽ là Giang Trừng muốn để nàng mang tới, hương thơm thoang thoảng khiến Liễu Vân cũng cảm thấy đói bụng, nhịn không được khàn giọng nói nhỏ: "Tỷ để ở đây là được rồi, ta tự ăn."
Thấy Lam Vũ Linh, Liễu Vân vừa chua xót vừa bất ngờ, nhưng lại nhớ đến chuyện nàng là hữu sứ ma cung cũng đành thôi.
Lam Vũ Linh có chút do dự nhìn người trước mắt, suy nghĩ một hồi, vẫn là lắc đầu nói tiếp: "Vẫn là ta bồi ngươi đi. Chuyện ngươi ngã xuống vực là lỗi của ta. Xin lỗi."
Liễu Vân buồn cười, trong lòng chua xót lợi hại, lời xin lỗi nói ra cứ như thể nàng mới là người có lỗi. Trong đầu thoáng qua đôi mắt lạnh lẽo khi nhìn nàng ngã xuống vực, Liễu Vân lại thấy sống lưng tê dại, bất giác cười: "Vậy mà ta còn nghĩ tỷ chính là muốn ta chết rồi chứ!"
Không hiểu vì sao đáy lòng dâng lên tức giận vô cớ, nhưng Lam Vũ Linh vẫn bảo trì trầm mặc, nhưng hai tay cũng không rảnh mà xếp thức ăn ra bàn, lại cẩn thận đỡ cơ thể yếu mềm của nữ nhân dậy, chậm rãi đưa nàng đến bên bàn gỗ. Đến khi làm xong mọi chuyện, nàng mới lạnh nhạt nói: "Mau ăn đi, để lâu sẽ nguội, đừng lãng phí tâm tư của Giang tông chủ."
Liễu Vân động đũa, không khí trôi qua trong căng thẳng và im ắng. Một bữa này nàng ăn không biết mùi vị, qua loa ăn vài miếng liền muốn nghỉ ngơi.
Liễu Vân ở chỗ của Giang Trừng chữa thương một tháng, trong khoảng thời gian này nàng cùng Lam Vũ Linh thường xuyên đối mặt, song không khí giữa hai người vẫn ở mức đóng băng. Nàng cũng tìm hiểu được một số chuyện của Giang Trừng, về việc vì sao hắn còn sống, lại vì sao cùng Ngụy Vô Tiện một chỗ.
Trước khóm sen đang độ ra hoa, Liễu Vân nhìn Giang Trừng một cái, nhẹ giọng hỏi: "Giang thúc thúc, người thích Ngụy Vô Tiện sao?"
Chén ngọc chạm đất phát ra âm thanh chói tai, Giang Trừng lại làm như không có chuyện gì mà cúi người nhặt lên chén ngọc, giọng điệu bằng phẳng hoàn toàn đối lập với rối loạn ở trong lòng: "Tại sao lại nói vậy?"
Nhìn biểu tình của hắn, Liễu Vân thật muốn cười lớn, nhưng chung quy vẫn không dám, chỉ dè dặt nói: "Ta thấy người đối với Ngụy thúc không đúng. Ngay cả người mù cũng thấy được Ngụy thúc thúc đối với người si tình cỡ nào. Huống hồ y cũng không giống ma đầu trong đồn đại. Hai người lưỡng tình tương duyệt, có cái gì không tốt?"
Giang Trừng nâng mắt, cẩn thận đánh giá Liễu Vân, cười nhạt: "Miên Miên, ngươi buông bỏ được thù hận sao?"
Ý cười trên gương mặt nữ nhân càng sâu, Liễu Vân đầy thâm ý nhìn Giang Trừng một cái. Từ trong ánh mắt người đối diện tìm ra một tia xao động. Nữ tử bất đắc dĩ cười cười, hạ giọng: "Thúc thúc, cha nương ta thực sự còn sống, đúng chứ?"
Thấy hắn không nói, Liễu Vân lại tiếp: "Trong động băng, ta thấy hai người họ, chỉ là nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay được phải không? Không cần lừa ta, cũng không cần cảm thấy ta sẽ thương tâm. Chỉ cần hai người họ còn sống, ta lại cầu gì hơn nữa."
Nam tử yết hầu khẽ động, cuối cùng thở dài trả lời: "Phải."
Chỉ một từ ngắn ngủi liền khiến cơ thể Liễu Vân lung lay, nàng vịn vào mép thành gỗ, thỏa mãn cười một hơi, nói với Giang Trừng đứng bên cạnh: "Người đi tìm y đi, Ngụy bá bá yêu ngươi như vậy, ngươi cũng yêu hắn mà. Giang thúc thúc, đừng làm điều khiến bản thân thất vọng."
Giang Trừng hơi sững người, ánh mắt nhìn gương mặt chất nữ mang theo rối loạn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Hắn thở dài một hơi, nhìn tử liên mà ngẩn người, trong lòng rối loạn dần an tường trở lại. Giang Trừng như thông suốt cái gì đó, cứ như khúc mắc trong lòng mãi cũng có thể giải, lại như trêu ghẹo nhìn Liễu Vân nói: "Nha đầu, còn dám trèo lên đầu thúc thúc sao?"
Liễu Vân le lưỡi cười lớn, thoáng thấy bóng Ngụy Vô Tiện phía xa liền nhanh chóng rời đi, trước khi khuất bóng còn không quên liếc Giang Trừng một cái đầy thâm ý. Trước sự nghịch ngợm của nàng, Giang Trừng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, hắng giọng nói một câu với người sau lưng: "Đến rồi sao?"
Ngụy Vô Tiện trong lòng bất khả tư nghị, nhìn kĩ đối phương một hồi nhưng ngoài đôi mắt ngậm ý cười lại không phát hiện ra bất kì cảm xúc nào khác, rũ mắt hỏi thẳng: "A Trừng, ngươi... nếu như ngươi không muốn, hiện tại ta liền thả ngươi trở về."
Cuộc nói chuyện của hai người này, cho dù là cố ý hay vô tình thì Ngụy Vô Tiện cũng đã nghe hết. Trong lồng ngực dâng lên từng trận quặn thắt, có mong đợi, có khát khao mãnh liệt nhưng cũng mang theo sợ hãi tuyệt vọng. Vùng vẫy mấy trăm năm, tình cảm sâu đậm khiến y vô pháp dứt ra, y sợ đối mặt với Giang Trừng, nhưng lại vô pháp ngăn cảm trái tim truy cầu một đáp án.
Bàn tay giấu dưới lớp hắc y khẽ run rẩy cực nhẹ, nhưng Giang Trừng làm sao sẽ không nhận ra? Không biết từ bao giờ, tử mâu vẫn luôn dừng trên thân một người, chỉ là đã hiểu ra quá muộn, Giang Trừng bỗng muốn cười thật lớn, cẩn thận nắm lấy bàn tay đối phương, mười ngón đan xen, trước ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Vô Tiện mà nhẹ giọng: "Vậy ngươi liền cùng ta trở lại Liên Hoa Ổ đi."
Gió nhẹ nhàng đùa nghịch tử liên trong hồ, đồng tử Ngụy Vô Tiện rõ ràng co lại, mơ hồ còn cảm thấy trong không khíphảng phất thanh âm khàn khàn khiến trái tim y mềm nhũn.
"Về nhà của chúng ta."
Tử liên hoa tại Phượng Linh Cung tuy đẹp, nhưng vẫn vô pháp sánh bằng hoa sen Vân Mộng.
Trước mắt bỗng hóa thành một màn trắng xóa, cho đến khi hoàn toàn mất đi tri thức, Liễu Vân chỉ cảm thấy cơ thể một trận quặn thắt, lục phủ ngũ tạng có lẽ cũng vì một lần ngã này mà bị đảo lộn.
Đáy vực Bán Nguyệt tràn đầy quỷ khí âm u, một khi rơi xuống liền bị quỷ khí ăn mòn, cho dù là đại năng tu tiên cũng không ngoại lệ.
Trong mơ hồ, nữ nhân thấy bản thân đang trôi dạt trong một không gian rộng lớn, nhưng đáng tiếc tất cả đều trùm lên một màu sắc u ám, phía trước tối đen như mực khiến nàng không cảm nhận được bất cứ thứ gì, đáy lòng bỗng sinh ra sợ hãi, nhưng chỉ một khắc sau, phía trước bỗng xuất hiện một luồng sáng mờ ảo, bên tai cũng có thể nghe thấy tiếng, khắp không gian truyền đến tiếng nổ lách tách, dường như là tiếng bếp lửa đang cháy, mơ hồ còn nghe được cả tiếng hơi nước đang sôi lên.
Tất cả những âm thanh xung quanh đều sống động đến đáng ngờ, cơ thể truyền đến đau đớn, Liễu Vân cố gắng mở mắt, tưởng chừng như một đời trôi qua mới có thể khiến mi mắt nặng trĩu tách ra, trước khi kịp nhận thấy ánh sáng xung quanh thì nàng nghe được âm thanh nam nhân trầm thấp, dịu dàng lại vô cùng quen thuộc: "Tỉnh rồi sao?"
Liễu Vân sững người, cứ ngỡ như bản thân nằm mơ chưa tỉnh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhíu lại mấy hồi, cuối cùng cũng quen thuộc với ánh sáng xung quanh, tầm mắt di chuyển qua nhìn người vẫn luôn ngồi bên cạnh giường. Vừa nhìn, đồng tử của nàng liền co lại, sợ hãi từ tận sâu đáy lòng trào lên, nàng kích động đến cả người đều đau. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười của đối phương, nàng mới do dự lên tiếng: "Giang... thúc thúc?"
Chất giọng nữ tử do thương nặng mà hơi thấp, đâm vào lòng Giang Trừng từng hồi xót xa, vì vậy nhịn không được xoa đầu nữ nhân, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Đuôi mắt nàng đỏ đến lợi hại, nửa nằm trên giường, gấp gáp nắm lấy tay áo tử y nam nhân, lại cứ như một quỷ thi cứng ngắc lặp lại từng tiếng gọi: "Giang thúc thúc, Giang thúc thúc..."
Giang Trừng chỉ biết thở dài, biết hài tử chịu nhiều kích thích, hắn lại không biết an ủi người khác, đành cam chịu để nàng nắm lấy tay áo, khó khăn lắm mới nghẹn ra một lời xin lỗi: "Miên Miên, thúc thúc ngươi chưa chết, đừng khóc."
Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ viển vông, Liễu Vân gấp gáp nắm lấy một tia hi vọng dù là nhỏ nhoi nhất, vội vàng hỏi: "Người còn sống, vậy cha nương ta...."
Cảm nhận thân thể tử y nam nhân khẽ run rẩy, Liễu Vân lại cảm thấy trời đất như đảo lộn, lời tiếp theo của Giang Trừng một lần nữa đẩy nàng vào sâu trong tuyệt vọng: "Miên Miên, xin lỗi, thúc thúc không bảo vệ được cha nương ngươi."
Cơ thể chấn động, Liễu Vân khóc đến lợi hại, đáng lẽ từ lâu đã hiểu, nhưng lại vẫn cố tình hi vọng, nàng liên tục lắc đầu, nức nở đứt quãng nói: "Không... không trách người."
Đối kháng ma tộc, bao nhiêu tiền bối, đại năng tu giả đều bỏ mạng nơi sa trường, chỉ duy Giang Trừng là không tìm thấy xác, ban đầu ai cũng chỉ cho là hắn mất tích, nhưng thời gín lâu dần không tìm thấy hắn, thế nhân tự cho là Tam Độc Thánh Thủ vang danh một thời cũng không chịu được mà lấy thân bồi chính nghĩa. Nhưng hiện tại bị thương gặp lại, Liễu Vân rốt cuộc tin hắn vẫn còm sống, chân chính gia chủ Giang gia vẫn khỏe mạnh mà sống. Chủ là có lẽ cha nương nàng lại không may mắn như vậy.
Bồi Liễu Vân khóc một lúc, gương mặt Giang Trừng do dự mấy hồi, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn lại những lời muốn nói, cuối cùng đành thở dài cẩn thận rút ống tay áo của bản thân ra, giúp nàng bưng chén thuốc vừa vặn đã nguội đến, thấp giọng nói chuyện: "Uống thuốc trước đi, chú ý đừng để chạm vào vết thương."
Liễu Vân ngoan ngoãn nghe lời bưng chén thuốc uống cạn, lúc nhớ lại bản thân ngã xuống bờ vực liền không khỏi rùng mình, trên người ngoại trừ sau lưng bị thương cũng không thấy bất cứ một vết thương nào khác, nghi hoặc hỏi Giang Trừng: "Giang thúc thúc, người làm sao cứu được ta vậy? Còn nữa, người... tại sao lâu vậy không trở về?"
Tại địa phương Liễu Vân không thấy được, Giang Trừng thở dài một hơi, chưa để hắn kịp lên tiếng, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm trầm thấp: "Cứu ngươi không phải A Trừng, mà là Ôn Ninh."
Hắc y nam tử đứng ngược sáng, gương mặt y giấu trong bóng tối khiến Liễu Vân không nhìn rõ biểu tình, cũng có lẽ lời nói của y khiến nàng quá mức chấn kinh mà không dư hơi sức để ý đến biểu cảm của y. Giang Trừng nhíu mày nhìn Ngụy Vô Tiện, lạnh giọng nói: "Sao ngươi lại đến đây?"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì sáp lại, kín đáo nhận lấy chén thuốc trong tay Giang Trừng, cười nói: "Tới xem thương thế của tiểu Miên Miên.", dứt lời liền quay sang nhìn nữ tử bị mình dọa sợ, ân cần hỏi han: "Thương thế ngươi thế nào rồi? Còn đau không? Có nơi nào khó chịu không?"
Giang Trừng bị y phiền đến bực, phát hỏa mắng lớn: "Còn nói nữa thì cút cho ta."
"Được được.", Ngụy Vô Tiện ngậm miệng, yên lặng đứng sau lưng Giang Trừng.
Liễu Vân khó khăn lắm mới từ trong thất thần tỉnh lại, nhìn hai người trước mắt như chợt hiểu ra cái gì, nàng cắn chặt răng, ánh mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đầy địch ý. Giang Trừng để ý thấy nàng, khẽ vỗ lên bàn tay nàng một cái, nói: "Miên Miên, trước bình tĩnh đã."
Thoáng thấy Liễu Vân thu hồi tầm mắt, nhưng bàn tay trắng nõn thon dài vẫn không ngừng run rẩy, Giang Trừng có chút đau lòng, xong khí thế vẫn không giảm, tiếp tục hướng nữ tử hạ giọng: "Ta biết ngươi vẫn canh cánh chuyện cha nương ngươi, nhưng hai người họ cũng không phải do Ngụy Anh giết, mọi chuyện đều không liên quan đến y, nếu không phải vì cứu ta thì hai người họ cũng sẽ không đi vào bước đường này. Miên Miên, nếu hận thì con hận ta đi."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày, rất nhanh lại đánh một cái thở dài, bàn tay thon dài vỗ nhẹ lên vai Giang Trừng một cái, cả hai người yên lặng không nói, mãi một lúc lâu sau Liễu Vân mới một lần nữa lên tiếng: "Giang thúc thúc, có thể để ta yên tĩnh một lúc không?"
Không gian thoáng chốc trở nên thật yên lặng, cơ thể nữ nhân đung đưa chực đổ, cả gương mặt xinh đẹp vùi vào trong lòng bàn tay trắng nõn, nước mắt xuyên qua kẽ tay chảy xuống thấm ướt một mảng y phục mỏng manh.
Không biết qua bao lâu, cửa gỗ mới một lần nữa mở ra, mà Liễu Vân lúc này đã sớm cảm thấy mệt mỏi, cố gắng ngẩng gương mặt tái nhợt nhìn người đang bước đến. Lam Vũ Linh vẫn một thân bạch y xinh đẹp, gương mặt không chút cảm xúc khiến trái tim Liễu Vân đau đớn, nàng cố gắng nén xao động trong lòng, thở dài thật nhẹ.
Trên tay Lam Vũ Linh mang theo một thực hạp, có lẽ là Giang Trừng muốn để nàng mang tới, hương thơm thoang thoảng khiến Liễu Vân cũng cảm thấy đói bụng, nhịn không được khàn giọng nói nhỏ: "Tỷ để ở đây là được rồi, ta tự ăn."
Thấy Lam Vũ Linh, Liễu Vân vừa chua xót vừa bất ngờ, nhưng lại nhớ đến chuyện nàng là hữu sứ ma cung cũng đành thôi.
Lam Vũ Linh có chút do dự nhìn người trước mắt, suy nghĩ một hồi, vẫn là lắc đầu nói tiếp: "Vẫn là ta bồi ngươi đi. Chuyện ngươi ngã xuống vực là lỗi của ta. Xin lỗi."
Liễu Vân buồn cười, trong lòng chua xót lợi hại, lời xin lỗi nói ra cứ như thể nàng mới là người có lỗi. Trong đầu thoáng qua đôi mắt lạnh lẽo khi nhìn nàng ngã xuống vực, Liễu Vân lại thấy sống lưng tê dại, bất giác cười: "Vậy mà ta còn nghĩ tỷ chính là muốn ta chết rồi chứ!"
Không hiểu vì sao đáy lòng dâng lên tức giận vô cớ, nhưng Lam Vũ Linh vẫn bảo trì trầm mặc, nhưng hai tay cũng không rảnh mà xếp thức ăn ra bàn, lại cẩn thận đỡ cơ thể yếu mềm của nữ nhân dậy, chậm rãi đưa nàng đến bên bàn gỗ. Đến khi làm xong mọi chuyện, nàng mới lạnh nhạt nói: "Mau ăn đi, để lâu sẽ nguội, đừng lãng phí tâm tư của Giang tông chủ."
Liễu Vân động đũa, không khí trôi qua trong căng thẳng và im ắng. Một bữa này nàng ăn không biết mùi vị, qua loa ăn vài miếng liền muốn nghỉ ngơi.
Liễu Vân ở chỗ của Giang Trừng chữa thương một tháng, trong khoảng thời gian này nàng cùng Lam Vũ Linh thường xuyên đối mặt, song không khí giữa hai người vẫn ở mức đóng băng. Nàng cũng tìm hiểu được một số chuyện của Giang Trừng, về việc vì sao hắn còn sống, lại vì sao cùng Ngụy Vô Tiện một chỗ.
Trước khóm sen đang độ ra hoa, Liễu Vân nhìn Giang Trừng một cái, nhẹ giọng hỏi: "Giang thúc thúc, người thích Ngụy Vô Tiện sao?"
Chén ngọc chạm đất phát ra âm thanh chói tai, Giang Trừng lại làm như không có chuyện gì mà cúi người nhặt lên chén ngọc, giọng điệu bằng phẳng hoàn toàn đối lập với rối loạn ở trong lòng: "Tại sao lại nói vậy?"
Nhìn biểu tình của hắn, Liễu Vân thật muốn cười lớn, nhưng chung quy vẫn không dám, chỉ dè dặt nói: "Ta thấy người đối với Ngụy thúc không đúng. Ngay cả người mù cũng thấy được Ngụy thúc thúc đối với người si tình cỡ nào. Huống hồ y cũng không giống ma đầu trong đồn đại. Hai người lưỡng tình tương duyệt, có cái gì không tốt?"
Giang Trừng nâng mắt, cẩn thận đánh giá Liễu Vân, cười nhạt: "Miên Miên, ngươi buông bỏ được thù hận sao?"
Ý cười trên gương mặt nữ nhân càng sâu, Liễu Vân đầy thâm ý nhìn Giang Trừng một cái. Từ trong ánh mắt người đối diện tìm ra một tia xao động. Nữ tử bất đắc dĩ cười cười, hạ giọng: "Thúc thúc, cha nương ta thực sự còn sống, đúng chứ?"
Thấy hắn không nói, Liễu Vân lại tiếp: "Trong động băng, ta thấy hai người họ, chỉ là nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay được phải không? Không cần lừa ta, cũng không cần cảm thấy ta sẽ thương tâm. Chỉ cần hai người họ còn sống, ta lại cầu gì hơn nữa."
Nam tử yết hầu khẽ động, cuối cùng thở dài trả lời: "Phải."
Chỉ một từ ngắn ngủi liền khiến cơ thể Liễu Vân lung lay, nàng vịn vào mép thành gỗ, thỏa mãn cười một hơi, nói với Giang Trừng đứng bên cạnh: "Người đi tìm y đi, Ngụy bá bá yêu ngươi như vậy, ngươi cũng yêu hắn mà. Giang thúc thúc, đừng làm điều khiến bản thân thất vọng."
Giang Trừng hơi sững người, ánh mắt nhìn gương mặt chất nữ mang theo rối loạn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Hắn thở dài một hơi, nhìn tử liên mà ngẩn người, trong lòng rối loạn dần an tường trở lại. Giang Trừng như thông suốt cái gì đó, cứ như khúc mắc trong lòng mãi cũng có thể giải, lại như trêu ghẹo nhìn Liễu Vân nói: "Nha đầu, còn dám trèo lên đầu thúc thúc sao?"
Liễu Vân le lưỡi cười lớn, thoáng thấy bóng Ngụy Vô Tiện phía xa liền nhanh chóng rời đi, trước khi khuất bóng còn không quên liếc Giang Trừng một cái đầy thâm ý. Trước sự nghịch ngợm của nàng, Giang Trừng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, hắng giọng nói một câu với người sau lưng: "Đến rồi sao?"
Ngụy Vô Tiện trong lòng bất khả tư nghị, nhìn kĩ đối phương một hồi nhưng ngoài đôi mắt ngậm ý cười lại không phát hiện ra bất kì cảm xúc nào khác, rũ mắt hỏi thẳng: "A Trừng, ngươi... nếu như ngươi không muốn, hiện tại ta liền thả ngươi trở về."
Cuộc nói chuyện của hai người này, cho dù là cố ý hay vô tình thì Ngụy Vô Tiện cũng đã nghe hết. Trong lồng ngực dâng lên từng trận quặn thắt, có mong đợi, có khát khao mãnh liệt nhưng cũng mang theo sợ hãi tuyệt vọng. Vùng vẫy mấy trăm năm, tình cảm sâu đậm khiến y vô pháp dứt ra, y sợ đối mặt với Giang Trừng, nhưng lại vô pháp ngăn cảm trái tim truy cầu một đáp án.
Bàn tay giấu dưới lớp hắc y khẽ run rẩy cực nhẹ, nhưng Giang Trừng làm sao sẽ không nhận ra? Không biết từ bao giờ, tử mâu vẫn luôn dừng trên thân một người, chỉ là đã hiểu ra quá muộn, Giang Trừng bỗng muốn cười thật lớn, cẩn thận nắm lấy bàn tay đối phương, mười ngón đan xen, trước ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Vô Tiện mà nhẹ giọng: "Vậy ngươi liền cùng ta trở lại Liên Hoa Ổ đi."
Gió nhẹ nhàng đùa nghịch tử liên trong hồ, đồng tử Ngụy Vô Tiện rõ ràng co lại, mơ hồ còn cảm thấy trong không khíphảng phất thanh âm khàn khàn khiến trái tim y mềm nhũn.
"Về nhà của chúng ta."
Tử liên hoa tại Phượng Linh Cung tuy đẹp, nhưng vẫn vô pháp sánh bằng hoa sen Vân Mộng.