Bài viết: 6 



Mẹ ơi, con tuổi gì?
- Tuổi con là tuổi ngựa
Ngựa không yên một chỗ
Tuổi con là tuổi đi..
- Mẹ ơi con sẽ phi
Qua bao nhiêu ngọn gió
Gió xanh miền trung du
Gió hồng vùng đất đỏ
Gió đen hút đại ngàn
Mấp mô triền núi đá..
Con mang về cho mẹ
Ngọn gió của trăm miền
Khi mở ra mẹ xem
Có hương thơm, màu sắc
Ngựa con sẽ đi khắp
Trên những cánh đồng hoa
Lóa màu trắng hoa mơ
Trang giấy nguyên chưa viết
Con làm sao ôm hết
Mùi hoa huệ ngọt ngào
Gió và nắng xôn xao
Khắp đồng hoa cúc dại
Mẹ ơi, mẹ ít nói
Giống như là hoa ngâu
Ngựa con phi mau mau
Qua bạt ngàn hoa sở
Bỗng nhiên con nhớ mẹ
Khi qua đồi hoa sim
Và quay lại con nhìn
Chỉ một màu lau trắng
Ngựa con qua làng xóm
Như mẹ kể ngày xưa
Con băng qua gốc đa
Mùa sen hồng giếng ngọc
Hoàng hôn vàng như thóc
Con lao về ban mai
Mới đấy đã qua rồi
Con đường lên Quán Dốc
Chỉ còn nghe tiếng hát
Phía chân trời mở ra
Tuổi nhỏ thoắt lùi xa
Con đã không còn bé..
Tuổi con là tuổi ngựa
Nhưng mẹ ơi đừng buồn
Dẫu cách núi cách rừng
Dẫu cách sông cách bể
Con tìm về với mẹ
Ngựa con vẫn nhớ đường
Nguồn:
1. Xuân Quỳnh, Chờ trăng, NXB Hà Nội, 1981
2. Xuân Quỳnh, Bầu trời trong quả trứng, NXB Kim Đồng, 1982
Các cậu tuổi Ngựa đều có ước mơ đi thật xa phải không? Ngựa không yên một chỗ mà, mình cũng vậy đấy, nhưng chúng mình luôn hiểu rằng, thế giới rộng lớn kia để vẫy vùng, còn một nơi nữa gọi là mái nhà nhỏ, nơi có mẹ có cha, nơi che mưa chắn gió cho chúng ta mỗi khi mỏi mệt, nơi ngựa đi mỏi guốc đến hồi dừng chân, nơi dù đi xa đến đâu cũng muốn quay về, nơi ấy gọi là nhà, là nơi có tình yêu thương mà chúng ta luôn hướng về.
- Tuổi con là tuổi ngựa
Ngựa không yên một chỗ
Tuổi con là tuổi đi..
- Mẹ ơi con sẽ phi
Qua bao nhiêu ngọn gió
Gió xanh miền trung du
Gió hồng vùng đất đỏ
Gió đen hút đại ngàn
Mấp mô triền núi đá..
Con mang về cho mẹ
Ngọn gió của trăm miền
Khi mở ra mẹ xem
Có hương thơm, màu sắc
Ngựa con sẽ đi khắp
Trên những cánh đồng hoa
Lóa màu trắng hoa mơ
Trang giấy nguyên chưa viết
Con làm sao ôm hết
Mùi hoa huệ ngọt ngào
Gió và nắng xôn xao
Khắp đồng hoa cúc dại
Mẹ ơi, mẹ ít nói
Giống như là hoa ngâu
Ngựa con phi mau mau
Qua bạt ngàn hoa sở
Bỗng nhiên con nhớ mẹ
Khi qua đồi hoa sim
Và quay lại con nhìn
Chỉ một màu lau trắng
Ngựa con qua làng xóm
Như mẹ kể ngày xưa
Con băng qua gốc đa
Mùa sen hồng giếng ngọc
Hoàng hôn vàng như thóc
Con lao về ban mai
Mới đấy đã qua rồi
Con đường lên Quán Dốc
Chỉ còn nghe tiếng hát
Phía chân trời mở ra
Tuổi nhỏ thoắt lùi xa
Con đã không còn bé..
Tuổi con là tuổi ngựa
Nhưng mẹ ơi đừng buồn
Dẫu cách núi cách rừng
Dẫu cách sông cách bể
Con tìm về với mẹ
Ngựa con vẫn nhớ đường
Nguồn:
1. Xuân Quỳnh, Chờ trăng, NXB Hà Nội, 1981
2. Xuân Quỳnh, Bầu trời trong quả trứng, NXB Kim Đồng, 1982

Các cậu tuổi Ngựa đều có ước mơ đi thật xa phải không? Ngựa không yên một chỗ mà, mình cũng vậy đấy, nhưng chúng mình luôn hiểu rằng, thế giới rộng lớn kia để vẫy vùng, còn một nơi nữa gọi là mái nhà nhỏ, nơi có mẹ có cha, nơi che mưa chắn gió cho chúng ta mỗi khi mỏi mệt, nơi ngựa đi mỏi guốc đến hồi dừng chân, nơi dù đi xa đến đâu cũng muốn quay về, nơi ấy gọi là nhà, là nơi có tình yêu thương mà chúng ta luôn hướng về.
Dẫu cách núi cách rừng
Dẫu cách sông cách bể
Con tìm về với mẹ
Ngựa con vẫn nhớ đường
Cảm ơn các bạn, chúc mọi người vui vẻ!
Dẫu cách sông cách bể
Con tìm về với mẹ
Ngựa con vẫn nhớ đường
Cảm ơn các bạn, chúc mọi người vui vẻ!