Review Truyện Từng Có Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh - Thư Nghi

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi dangthaonhi, 28 Tháng một 2024.

  1. dangthaonhi

    Bài viết:
    11
    Từng có người yêu tôi như sinh mệnh

    Tác giả: Thư Nghi

    Thể loại: Hắc bang, hiện đại, cảm động, SE


    [​IMG]

    "Từng có người yêu tôi như sinh mệnh" là câu chuyện kể về nỗi đau đó. Một tình yêu thật đẹp nhưng cũng thật buồn. Tương phùng cùng biệt ly chính là cái giá khi chấp nhận bắt đầu cuộc tình bi thương này.

    Tôn Gia Ngộ là một đại ca có tiếng trong giới xã hội đen ở Ukraine. Anh bắt đầu dấn thân vào cuộc sống nhơ nhớp này từ khi còn trẻ. Sự tàn nhẫn và độc ác của xã hội dần khiến trái tim anh trở nên nguội lạnh. Đôi tay anh cũng đã nhuộm không biết bao nhiêu máu của kẻ thù. Vì tiền bạc vì quyền lực anh không tiếc đánh đổi bất kể thứ gì. Bởi số phận đã an bài một khi bước đi trên con đường dơ bẩn này anh không thể quay về. Cho dù biết trước sẽ phải trả giá đắt thì cũng không sao. Vì Gia Ngộ anh, như một con sói hoang đơn độc và cao ngạo giữa bóng tối đầy tội ác..

    Nhưng một cuộc gặp gỡ tình cờ đã khiến cho vận mệnh rẽ lối. Anh gặp Triệu Mai – cô gái đơn thuần đang là du học sinh. Nếu vào buổi tiệc đêm ấy, dưới ánh trăng mờ ảo cô không lặng lẽ đàn bài hát mà anh từng yêu thích nhất thì có lẽ mọi chuyện sẽ không bất hạnh như thế. Và kết cục đau thương kia hẳn sẽ không diễn ra..

    Bản nhạc xưa cũ đấy, nhắc anh nhớ về mối tình đầu đã qua rất lâu, cũng khiến trái tim anh xao động. Một cô gái xa lạ giữa căn phòng xa lạ lại khiến anh cảm thấy quen thuộc và đau đớn. Rồi cứ thế, vận mệnh dẫn lối để họ có thể gặp lại nhau. Tình yêu như sợi tơ, nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim cả hai. Và họ bên nhau như vốn dĩ ngay từ đầu họ sinh ra đã để dành cho nhau. Một chàng trai cao lớn mạnh mẽ đầy u tối, một cô gái bé nhỏ đầy dịu dàng.

    Bên người con gái ấy, Gia Ngộ tháo đi cái vỏ bọc vẫn luôn mang, trở thành một chàng trai hoàn toàn khác. Bởi anh yêu cô, một tình yêu chứa đầy những đau đớn và bi thương. Vì anh biết, tình yêu này chính là một con dao 2 lưỡi, giết chết anh cũng sẽ giết chết cô.. Sự nguy hiểm cùng những dơ bẩn anh đem lại sẽ khiến cô gái đơn thuần như Triệu Mai không còn là chính mình.

    Vì vậy, anh muốn dùng hết tất cả những yêu thương cùng sức mạnh của mình để chở che cho cô. Nhưng, đôi cánh của anh không đủ lớn để có thể cho cô một bầu trời an toàn. Bên anh, thế giới của cô chỉ còn màu tăm tối. Anh không thể cũng không nỡ để cô chịu bất cứ thương tổn nào. Nhưng "Mai Mai, em cần phải học cách trưởng thành" để có thể tự bảo vệ bản thân mình. Vì thế giới này kỳ thực rất tàn nhẫn, rất rất tàn nhẫn.

    Một người như anh, sống chết là chuyện không thể nắm trong tay. Nhưng anh nguyện dù bản thân phải chết cũng nhất định giữ cho Mai Mai còn sống. Bởi cô ấy là người anh yêu, Mai Mai của anh, tất cả của anh. Vì thế, giữa cơn bão tuyết khủng khiếp, khi cái chết chỉ là sự chờ đợi trong tuyệt vọng, anh vẫn níu lấy hy vọng cuối cùng cho cô. Giữa những lần truy bắt đầy hiểm nguy giữa anh cùng các băng đản xã hội đen hay khi đối đầu cùng cảnh sát thì anh vẫn luôn giữ an toàn của Mai Mai trên hết. Không chần chờ, không do dự hy sinh đi bản thân mình vì cô..

    Lúc ấy, anh chỉ cầu mong "Trong những ngày anh cô độc và bi thương, xin em hãy niệm thầm tên anh". Niệm thầm tên anh mà thôi chứ không phải là hãy đến bên anh. Lúc ấy, mình đã tự hỏi lòng rằng cần phải yêu bao nhiêu mới có thể biến nguyện cầu thành lời đau thương đến vậy kia chứ.

    Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, sự chia xa là không cách nào có thể thay đổi. Gia Ngộ đẩy cô rời xa mình với lời nói "Mai Mai, em hãy quên hết tất cả tiếp tục đuổi theo ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước rồi sẽ có người yêu em hơn anh." Nhưng anh nào hay biết, người cô ấy cần và yêu lại chỉ một mình anh. 10 tháng yêu thương đổi lại là cả một đời lãng quên khi ly biệt..

    Cái giá của tình yêu mà Gia Ngộ phải trả rất đắt, đó chính là toàn bộ sinh mệnh anh. Nhưng anh chưa bao giờ hối hận, ngay cả trong những năm tháng cuối đời vì bệnh tật, lại chỉ có thể gọi thầm tên cô trong nỗi nhớ và đau đớn khôn nguôi. Bức ảnh xưa cũ cùng dòng chữ được viết mặt sau luôn được anh giữ gìn thật kỹ "Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ."

    Một đời bình an vui vẻ – là như thế nào nếu không có anh, không có Gia Ngộ của cô bé đó, cô bé Mai Mai. Nếu có thể, mình chỉ mong Mai Mai được gặp anh một lần, cho dù là lần cuối ly biệt đầy đau thương cũng được. Để cô ấy có thể ôm anh mà nói rằng xin lỗi, vì đã để anh một mình. Đã để anh đơn độc chiến đấu cùng bệnh tật và mất đi trong lặng im mà cô không hề hay biết.. Chuyện đó, cỡ nào là bi ai kia chứ..

    "Từng có người yêu tôi như sinh mệnh" cứ thế mà kết thúc, lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của người đọc. Thương Gia Ngộ, thương Mai Mai và thương cho tình yêu của họ. Dù cố gắng đổi thay thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi sự an bài của số phận. Đoạn đường hạnh phúc đó, chỉ có thể cùng nắm tay đi chung một đoạn mà thôi. Rồi cuối cùng cũng phải chia xa, cho dù nước mắt đã rơi hay giãy dụa níu kéo. Đau thương vẫn hoàn đau thương. Biệt ly vẫn hoàn biệt ly. Chỉ mong Mai Mai như lời Gia Ngộ đã luôn nguyện cầu có thể "một đời bình an vui vẻ"

    Một số trích dẫn hay trong truyện:

    1. Cứ tiến về phía trước, sẽ có người yêu em hơn tôi.

    2. Mai Mai, em phải học cách trưởng thành. Dù là bố mẹ em hay bất cứ người nào khác cũng không thể chăm sóc em cả đời, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với tất cả. Trước mặt người khác em chỉ nên nói ba phần, không thể phơi hết ruột gan mình. Em hãy ghi nhớ câu nói này và phải luôn nhắc nhở bản thân.

    3. Mai Mai, nếu còn có cơ hội kết hôn, anh sẽ cưới em.

    4. Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ.

    5. Nếu tớ ích kỷ giữ cô ấy lại bên mình, có phải lúc "lên đường", tớ sẽ không sợ hãi như bây giờ?

    6. Thời còn trẻ chúng ta thường không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó tôi không biết trên đời này tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi.

    7. Trong những lúc anh cô độc và bi thương, xin em hãy niệm thầm tên anh.


    NGOẠI TRUYỆN: TỪNG CÓ MỘT NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNH

    [Fan viết]

    "Tôi trở về nước sau 2 tháng nhận được tin báo tử của anh, tôi đến tìm Trương Duệ Mẫn, nhờ anh đưa tôi tới mộ phần của Gia Ngộ. Trương Duệ Mẫn khá bất ngờ vì sự xuất hiện bất ngờ của tôi, nhưng không phải là anh chưa từng tính đến điều đó, do vậy, anh không nói gì, ngay ngày hôm sau, anh chở tôi ra vùng biển ngoại ô.

    Trương Duệ Mẫn khá ngập ngừng khi bắt chuyện với tôi:

    - Mai Mai, cô sống thế nào?

    Tôi bất giác cảm nhận toàn thân không ngừng co rút, trái tim tưởng đã chết lại như tìm được lại tiếng nói quen quen." Mai Mai ", từ trước đến nay, cũng chỉ có anh gọi tôi như thế, chỉ có mình anh, Gia Ngộ, anh biết không, cho đến giờ, người gọi em là" Mai Mai "cũng không phải chỉ có mình anh.

    Trương Duệ Mẫn dường như hiểu được phản ứng của tôi, đáy mắt anh thấp thoáng nỗi buồn.

    - Triệu Mai, là Gia Ngộ, cậu ấy bảo tôi, nếu có gặp lại cô, hãy gọi cô là Mai Mai.

    - Vì sao? Tôi hướng đôi mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thẳng nhau mà không có chút kiêng dè.

    - Tôi cũng từng hỏi anh ấy như vậy, nhưng anh ấy không nói. Mãi cho đến khi nhận thấy mình không thể sống tiếp, anh ấy, trong giây phút đó, tôi không biết phải nói sao, đã cầm tay tôi bảo thế này:" Em út à, sau này, cậu hãy gọi cô ấy là Mai Mai. Tôi muốn cậu làm thế, để cô ấy biết, trên đời này, còn có nhiều thằng đàn ông tốt hơn tôi, có thể cùng sống với cô ấy, nuông chiều cô ấy và gọi cô ấy hai tiếng Mai Mai cả đời. Để cô ấy hiểu, không phải chỉ có tôi.. "

    Lòng tôi đã không thể chịu thêm bất kì một sự đả kích nào nữa, nước mắt kể như đã đóng băng từ sau đêm nhận tin báo tử của anh, không ngừng chảy xuống. Tôi hận nước mắt mình, nó làm tôi nhớ lại những tháng ngày tôi mè nheo anh, gặp khó khăn đều yếu đuối và khóc lóc, nhưng lúc đó tôi luôn có anh an ủi, còn bây giờ, không có anh nữa, tôi tuyệt đối không cho mình rơi lệ. Nhưng giờ phút này, hãy để tôi được khóc vì anh, một lần nữa.

    - Anh ấy còn nói gì nữa không?

    Phải dài đến gần như một thế kỉ, tôi mới cất giọng nói khản đặc do bị gió thổi khô rát và bị cảm xúc đè nén lên hỏi Duệ Mẫn.

    - Gia Ngộ, cậu ấy muốn được chôn ở biển.

    - Sao lại ở đó? Tôi thắc mắc, anh chưa nhắc về biển với tôi lần nào.

    - Vì cậu ấy bảo, tiếng gió biển như tiếng đàn piano vậy, cậu ấy thực sự muốn nghe âm thanh đó suốt cuộc đời.

    Ngón tay tôi siết chặt vào nhau đến đau buốt, hô hấp đã ngừng hoạt động từ lâu. Thấy tôi không nói gì, Duệ Mẫn hiểu tôi vẫn còn đang chờ anh nói tiếp.

    - Không biết tôi có nên nói với cô điều này không? Nhưng câu nói cuối cùng của anh ấy, vẫn là nhắc về cô, anh ấy nắm tay tôi nói trong hấp hối:" Em út! Nếu tớ ích kỷ giữ cô ấy lại bên mình, có phải lúc "lên đường", tớ sẽ không sợ hãi như bây giờ? "

    Đến đây thì tôi không thể chịu đựng nổi nữa, tai tôi ù đi, tim như bị ngàn mũi tên đâm thủng, nhưng nó không hề chảy máu, có lẽ vì đã chai sạn, mà chỉ khiến tôi đơn thuần không thở được, uất nghẹn nhưng nước mắt không hề rơi, có lẽ đã thực sự hết rồi.

    - Triệu Mai, nếu cô thấy không ổn?

    Ánh mắt Trương Duệ Mẫn tràn ngập lo lắng.

    - Cảm ơn anh, Duệ Mẫn. Tôi không sao. Anh vất vả nhiều rồi.

    Gia Ngộ có được người bạn như Duệ Mẫn, là một điều may mắn trong cuộc đời đen tối của anh.

    - Triệu Mai. Cô khách sáo quá rồi. Tôi đã từng nói, Gia Ngộ là người anh em thân thiết nhất của tôi. Cô là người quan trọng nhất với cậu ây, cũng nghĩa là người quan trọng với Duệ Mẫn này. Nếu sau này, cô cần giúp đỡ, cứ trực tiếp liên lạc với tôi.

    Giọng nói anh trầm ấm, lên xuống nhịp đều đặn, khác với cách nói không đầu không cuối của Gia Ngộ mỗi lần trêu chọc tôi.

    - Duệ Mẫn, tôi vẫn phải nói, thật sự cảm ơn anh..

    Trương Duệ Mẫn dẫn tôi tới mộ phần của Gia Ngộ. Nó nằm yên bình trong một khu đất đẹp gần biển, từ đây có thể nhìn thấy bình minh và hoang hôn trên biển, đặc biệt có thể nghe rất rõ tiếng gió biển thổi vào. Anh để tôi ở lại, nhắc nhở tôi khi ra về gọi điện thông báo cho anh.

    Duệ Mẫn đi, để lại khoảng không gian vắng lặng, chỉ còn tôi và người đàn ông tôi yêu và yêu tôi đã chết nằm dưới.

    Tôi ngốc nghếch cười, đưa tay quệt đi giọt nước mặt rơi, cúi xuống nhổ cỏ trên mộ anh, nói nhỏ như thì thầm với anh:

    - Gia Ngộ ngốc, tiếng gió biển giống tiếng piano sao, nghe kiểu gì cũng không ra tiếng piano. Tai anh có vấn đề, mai em sẽ đưa anh đi khám.

    - Gia Ngộ ngốc, nghe lời anh, cô bé của anh, sẽ sống một đời bình an vui vẻ.

    - Gia Ngộ ngốc, hai tháng trước, khi từ trung tâm mua sắm trở về, em đã chạy như một con điên trên đường, đuổi theo người con trai mặc áo khoác da nâu có ngoại hình giống anh, ít nhất là giống đặc anh ở phần sau. Khi em kéo cậu ta quay lại, mới phát hiện là chẳng phải anh. Lúc đó, em nghĩ, ở trên bầu trời Bắc Kinh này, chắc anh đang cười em ngốc lắm. Gia Ngộ, anh biết không, cậu ta sau đó theo đuổi em. Em hỏi cậu ta, giả như chúng em yêu nhau rồi chia tay, lúc tạm biệt cậu ta sẽ nói với em câu gì. Cậu ta nói chúc em tìm được một người đàn ông tốt và ngày càng xinh đẹp. Gia Ngộ, anh chẳng nói được hay như thế, anh chỉ để lại cho em một lời nhắn ngắn ngủi:" Cô bé của tôi. Chúc em một đời bình an vui vẻ ", nhưng câu nói đó lại làm em ám ảnh không thôi.

    - Gia Ngộ ngốc, em sẽ chỉ đàn một lần cuối cùng cho anh nghe, vì khi sống, anh chỉ được nghe một lần bài When I make love to you em đàn, khi chết anh cũng chỉ được nghe một lần, em sợ, nếu em đàn nhiều, anh sẽ chán, kiếp sau không đến tìm em nữa thì sao.

    Tôi nói câu đó khi thấy xa xa, chiếc xe tôi thuê chở cây đàn piano đã đến.

    Khi đặt ngón tay lên phím đàn, tôi bắt đầu chơi say sưa. Chưa một lần nào trong đời và có lẽ không một lần nào tôi chơi được một thứ âm nhac say mê đến vây, vừa đàn tôi vừa ngân nga theo giai điệu như lần tôi gặp anh trong ngày lễ Halloween năm đó.

    Đến khi ngón tay đặt trên phím đàn dừng lại, tôi quay đầu lại nơi anh:

    - Tôn Gia Ngộ, cô bé của anh, sẽ sống một đời bình an vui vẻ. Đợi thêm 50 năm nữa, khi em già và chết đi, gặp anh ở dưới, em sẽ là người nói với anh:" Chàng trai của em. Chúc anh một đời bình an vui vẻ. "

    Mười tháng yêu nhau như thể đời đời kiếp kiếp.

    Hỏi ai rơi vào một cuộc tình như vậy, còn có thể yêu thêm bất cứ một ai?

    Nếu anh ích kỉ thêm một chút, nghĩ cho mình một chút, thì có lẽ em chỉ nhớ anh hết kiếp này, nhưng anh thế này, Gia Ngộ, anh khiến em phải nhớ anh đến muôn kiếp."

    [​IMG]

    * * *

    Ngoại truyện này do bạn Thu Thu Nguyễn viết

     
  2. dangthaonhi

    Bài viết:
    11
    tâm sự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đọc đi mọi người ơi rất rcm luôn ý truyện siu hay luôn á đọc mà buồn xỉuhihi
     
    Hi890 thích bài này.
  3. tuida2711

    Bài viết:
    0
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...