Chương 52: Khách không mời - Muốn giết ta, các ngươi có mạng để đền không?
Lý Băng Phong gật đầu: -Ta biết rồi!
Nàng gật đầu, lại đẩy mình một ái: -Ta mệt rồi, đi nghĩ ngơi đây!
- Được, ta say người chuẩn bị nước nóng cho ngài!
Nàng vừa lên đến phòng, dưới sảnh lại có bốn người xuất hiện.
- Lão bản, cho một tách trà nóng và bốn chung trà!
- Trà nóng nha! Làm ơn nhanh lên giúp ta!
Lý Băng Phong nghe vậy liền nở ra nụ cười công nghiệp của thương nhân nói:
- Được được, ta lập tức cho người chuẩn bị!
Lại quay về hướng tiểu nhị trong quán hét lớn:
- Tiểu nhị đâu, chuẩn bị cho ta bình Trà Băng Phong nóng mang ra đây cho bốn vị khách quan này đây! Nhanh lên cho ta!
Tiểu nhị hồ hởi hét to:
- Tới ngay đây, tới ngay đây!
Tiểu nhị mang trà qua, Lý Băng Phong lại chính là tự mình phục vụ trà nóng cho bốn người khách quan. Hắn vui vẻ giới thiệu:
- Đây là Băng Phong trà, đặc sản của Bách Tửu Lâu bọn ta, khách quan nơi khác đến nhất định phải uống qua một lần, nếu không sẽ hối hận đó, ha ha!
Hắ vừa nói xong, một trong bốn người vừa đến liền cười đáp:
- Lão bản, ông có phải là nói quá lời rồi không a, chỉ là một tách trà nóng, không cần phải nói quá lên như vậy đâu.
- A Hổ, không được nói chuyện vô lễ!
- À! Lão bản chê cười rồi người huynh đệ này của ta tính tình lỗ mãn, nói chuyện lại không biết suy nghĩ nên nói lời đắc tội với quý lâu đây, ta hy vọng lão bản đây lượng thứ! Đừng trách tội kẻ ngu si! – tên giả thư sinh trong nhóm bốn người lên tiếng nói.
- Ha ha ha! Đúng đó, đúng đó, lão bản đừng trách tội tên ngốc này, ha ha ha! Hắn ngốc lắm đó! Khự khự khự! Nhưng mà lão bản, trời lạnh như vậy, lại cho bọn ta uống loại trà mang tên Hàn Băng này, là chê bọn ta chưa đủ lạnh hay sao? – một tên lỗ mãn nói.
Lý Băng Phong không trả lời mấy người này mà vẫn lộ rõ vẻ cười công nghiệp của bản thân nhưng trong thâm tâm hắn đã chửi thề không biết bao nhiêu lần.
- Ưm! Trà thật sự rất ngon! Đúng là cực kỳ ngon!
Chàng thiếu niên duy nhất trong nhóm bốn người cất tiếng nói. Hắn là người duy nhất trong nhóm bốn người uống trà, càng là người duy nhất khen ngon.
Nhìn vẻ mặt thích lại có phần hưởng thị này của hắn Lý Băng Phong không khỏi hài lòng. Nhưng hắn còn chưa kịp cười ra mặt thì ba người kia lại tiếp tục chọc gan hắn:
- Ha ha ha! Công tử, người không cần phải lấy lòng hắn như vậy đâu, ha ha ha! – Lại là tên giả thư sinh kia lại lên lời trêu chọc.
Miệng Lý Băng Phong có chút giật giật miệng mình, hắn giống như chuẩn bị chửi mắng người rồi, nhưng mà hắn vẫn kiềm chế, miệng cười:
- Ta nói, nhị vị từ nơi xa đến đây, còn nhiều chuyện chưa biết, chưa rõ, ta nói các vị nghe người bản xứ nói gì thì nghe vậy, đừng để đến lúc gặp chuyện lại than trời trách đất, ha ha ha!
Hai tên lỗ mãn kia nghe vậy thì quát lớn:
- Tên chết tiệt kia, ngươi nó bậy bạ gì đó? Có tin ta giết ngươi không?
Tên còn lại hét lớn: -Cần chi nói dài dòng với hắn, giết hắn luôn đi!
Lời hắn vừa nói xong, liền rút kiếm ra muốn giết Lý Băng Phong, kiếm vừa chạm cổ, bảy tên tiểu nhị trong quán liền chỉa đao, chỉa kiếm vào người nhóm bốn người kia mặt lạnh tanh.
Tên giả thư sinh sợ hét lớn:
- Các ngươi, đây là, đây là hắc điếm, các ngươi muốn làm gì?
Lý Băng Phong cười lạnh, đẩy thanh kiếm trên cổ mình ra, nói:
- Ta chẳng hiểu các ngươi nói cái chi, hắc điểm cái gì mà hắc điếm không biết?
Hắn thở dài, lại nói: -Haizz! Ta nói các vị, đến nhà của người khác lại cầm kiếm chỉa vào cổ của chủ nhà như vậy lại không cho người ta phản khán?
Tên giả thư sinh hét lớn: -Các ngươi có biết bọn ta là ai không? Có biết thiếu niên kia là ai không? Các ngươi hành xử như vậy với bọn ta? Các ngươi có biết hậu quả không hả?
- Ổ? Các ngươi là ai? Thiếu niên kia lại là ai? Ta chẳng cần quan tâm, đến đây rồi, nơi đây chính là địa bàn của ta, lơ mơ ta chém hết!
- Ngươi!
Ba người kia sợ đến xanh mặt chân nhũng ra mềm ngoặc chỉ có thiếu niên kia là nổi bật hơn hết lại lộ rõ khí chất nhà quan quý, hắn đương nhiên có sợ nhưng lại không lộ vẻ gì là lo lắng, hắn cười:
- Ha ha! Lão bản thông cảm, mấy vị huynh đệ này của ta có chút nóng nảy, lỡ làm mấy chuyện ngu ngốc nhưng tuyệt nhiên không có ác ý, ta hy vọng lão bản có thể bỏ qua cho!
Lý Băng Phong cười lớn:
- Ha ha ha! Hay cho câu không có ác ý, Tiểu công tử? Thiếu niên gia, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra tên kia hắn lúc nãy vừa muốn giết ta à? Cho dù ta chỉ là thương nhân một vùng nhưng mạng của ta cũng là đáng giá ngàn vàng, muốn giết ta, các ngươi có mạng để đền không?
Lý Băng Phong vừa nói xong, lại cười lớn lại cho phẩy tay bảo tiểu nhị thả người.
- Chuyện này, chuyện này.. đa tạ lão bản gia!
Thiếu niên kia cười nhẹ nhõm: -Đa tạ!
Hết chương 52
Hi
Nàng gật đầu, lại đẩy mình một ái: -Ta mệt rồi, đi nghĩ ngơi đây!
- Được, ta say người chuẩn bị nước nóng cho ngài!
Nàng vừa lên đến phòng, dưới sảnh lại có bốn người xuất hiện.
- Lão bản, cho một tách trà nóng và bốn chung trà!
- Trà nóng nha! Làm ơn nhanh lên giúp ta!
Lý Băng Phong nghe vậy liền nở ra nụ cười công nghiệp của thương nhân nói:
- Được được, ta lập tức cho người chuẩn bị!
Lại quay về hướng tiểu nhị trong quán hét lớn:
- Tiểu nhị đâu, chuẩn bị cho ta bình Trà Băng Phong nóng mang ra đây cho bốn vị khách quan này đây! Nhanh lên cho ta!
Tiểu nhị hồ hởi hét to:
- Tới ngay đây, tới ngay đây!
Tiểu nhị mang trà qua, Lý Băng Phong lại chính là tự mình phục vụ trà nóng cho bốn người khách quan. Hắn vui vẻ giới thiệu:
- Đây là Băng Phong trà, đặc sản của Bách Tửu Lâu bọn ta, khách quan nơi khác đến nhất định phải uống qua một lần, nếu không sẽ hối hận đó, ha ha!
Hắ vừa nói xong, một trong bốn người vừa đến liền cười đáp:
- Lão bản, ông có phải là nói quá lời rồi không a, chỉ là một tách trà nóng, không cần phải nói quá lên như vậy đâu.
- A Hổ, không được nói chuyện vô lễ!
- À! Lão bản chê cười rồi người huynh đệ này của ta tính tình lỗ mãn, nói chuyện lại không biết suy nghĩ nên nói lời đắc tội với quý lâu đây, ta hy vọng lão bản đây lượng thứ! Đừng trách tội kẻ ngu si! – tên giả thư sinh trong nhóm bốn người lên tiếng nói.
- Ha ha ha! Đúng đó, đúng đó, lão bản đừng trách tội tên ngốc này, ha ha ha! Hắn ngốc lắm đó! Khự khự khự! Nhưng mà lão bản, trời lạnh như vậy, lại cho bọn ta uống loại trà mang tên Hàn Băng này, là chê bọn ta chưa đủ lạnh hay sao? – một tên lỗ mãn nói.
Lý Băng Phong không trả lời mấy người này mà vẫn lộ rõ vẻ cười công nghiệp của bản thân nhưng trong thâm tâm hắn đã chửi thề không biết bao nhiêu lần.
- Ưm! Trà thật sự rất ngon! Đúng là cực kỳ ngon!
Chàng thiếu niên duy nhất trong nhóm bốn người cất tiếng nói. Hắn là người duy nhất trong nhóm bốn người uống trà, càng là người duy nhất khen ngon.
Nhìn vẻ mặt thích lại có phần hưởng thị này của hắn Lý Băng Phong không khỏi hài lòng. Nhưng hắn còn chưa kịp cười ra mặt thì ba người kia lại tiếp tục chọc gan hắn:
- Ha ha ha! Công tử, người không cần phải lấy lòng hắn như vậy đâu, ha ha ha! – Lại là tên giả thư sinh kia lại lên lời trêu chọc.
Miệng Lý Băng Phong có chút giật giật miệng mình, hắn giống như chuẩn bị chửi mắng người rồi, nhưng mà hắn vẫn kiềm chế, miệng cười:
- Ta nói, nhị vị từ nơi xa đến đây, còn nhiều chuyện chưa biết, chưa rõ, ta nói các vị nghe người bản xứ nói gì thì nghe vậy, đừng để đến lúc gặp chuyện lại than trời trách đất, ha ha ha!
Hai tên lỗ mãn kia nghe vậy thì quát lớn:
- Tên chết tiệt kia, ngươi nó bậy bạ gì đó? Có tin ta giết ngươi không?
Tên còn lại hét lớn: -Cần chi nói dài dòng với hắn, giết hắn luôn đi!
Lời hắn vừa nói xong, liền rút kiếm ra muốn giết Lý Băng Phong, kiếm vừa chạm cổ, bảy tên tiểu nhị trong quán liền chỉa đao, chỉa kiếm vào người nhóm bốn người kia mặt lạnh tanh.
Tên giả thư sinh sợ hét lớn:
- Các ngươi, đây là, đây là hắc điếm, các ngươi muốn làm gì?
Lý Băng Phong cười lạnh, đẩy thanh kiếm trên cổ mình ra, nói:
- Ta chẳng hiểu các ngươi nói cái chi, hắc điểm cái gì mà hắc điếm không biết?
Hắn thở dài, lại nói: -Haizz! Ta nói các vị, đến nhà của người khác lại cầm kiếm chỉa vào cổ của chủ nhà như vậy lại không cho người ta phản khán?
Tên giả thư sinh hét lớn: -Các ngươi có biết bọn ta là ai không? Có biết thiếu niên kia là ai không? Các ngươi hành xử như vậy với bọn ta? Các ngươi có biết hậu quả không hả?
- Ổ? Các ngươi là ai? Thiếu niên kia lại là ai? Ta chẳng cần quan tâm, đến đây rồi, nơi đây chính là địa bàn của ta, lơ mơ ta chém hết!
- Ngươi!
Ba người kia sợ đến xanh mặt chân nhũng ra mềm ngoặc chỉ có thiếu niên kia là nổi bật hơn hết lại lộ rõ khí chất nhà quan quý, hắn đương nhiên có sợ nhưng lại không lộ vẻ gì là lo lắng, hắn cười:
- Ha ha! Lão bản thông cảm, mấy vị huynh đệ này của ta có chút nóng nảy, lỡ làm mấy chuyện ngu ngốc nhưng tuyệt nhiên không có ác ý, ta hy vọng lão bản có thể bỏ qua cho!
Lý Băng Phong cười lớn:
- Ha ha ha! Hay cho câu không có ác ý, Tiểu công tử? Thiếu niên gia, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra tên kia hắn lúc nãy vừa muốn giết ta à? Cho dù ta chỉ là thương nhân một vùng nhưng mạng của ta cũng là đáng giá ngàn vàng, muốn giết ta, các ngươi có mạng để đền không?
Lý Băng Phong vừa nói xong, lại cười lớn lại cho phẩy tay bảo tiểu nhị thả người.
- Chuyện này, chuyện này.. đa tạ lão bản gia!
Thiếu niên kia cười nhẹ nhõm: -Đa tạ!
Hết chương 52
Hi
Chỉnh sửa cuối: