Bài viết: 277 



Tư Khanh
Tác giả: Tiểu Nhân Mei Mei
Thể loại: Truyện ngắn, đam mỹ
Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Linhgiang99cat
Tác giả: Tiểu Nhân Mei Mei
Thể loại: Truyện ngắn, đam mỹ
Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Linhgiang99cat
Mở đầu:
Năm 10 tuổi, Doãn Tư Khanh được sư phụ đưa về sơn trang.
Gọi là "sơn trang" nhưng thực ra là một căn nhà bên ngoài thành được dọn dẹp qua loa. Ừm, nhà cũng lớn, xung quanh lại có núi, đúng là "sơn trang". Sư phụ lười biếng, hay quên, tính tình lại kỳ quái, vui buồn khó dò, việc nhà đều một tay Tư Khanh lo liệu. Nhưng Tư Khanh cảm thấy rất vui, sư phụ đã cho y một mái nhà.
Mười một tuổi, sư phụ bắt đầu dạy Tư Khanh võ công. Nói là dạy nhưng thực chất là ném cho Tư Khanh một quyển 3 trang giấy vẽ hình người trông như que củi, chữ lại còn ít đến đáng thương, chỉ có ba từ "Sáng Tạo Thư".
"Tư Khanh, đỉnh cao của võ học không phải là mô phỏng. Võ giả mạnh nhất là người có thể tự sáng tạo cho mình một bộ võ công. Có thể trong mắt người khác đó không phải mạnh nhất nhưng nó phù hợp với con nhất."
Tư Khanh rất hoài nghi sư phụ vì quá lười nên mới bịa ra lý do như vậy. Nhưng Tư Khanh vẫn rất chăm chỉ nghiên cứu, ai bảo đó là sư phụ đây.
Tư Khanh mười bốn tuổi, sư phụ bỗng dưng nổi hứng muốn đi du ngoạn. Y dặn dò Tư Khanh đủ điều trước khi đi. Đây là lần thứ hai Tư Khanh thấy sư phụ trông như một người lớn đáng tin, lần đầu tiên là khi Tư Khanh được sư phụ tìm thấy. Người dịu dàng, giọng nói ấm áp dặn dò Tư Khanh phải ăn uống thật đầy đủ. Không hiểu sao nhưng Tư Khanh bỗng có cảm giác vô cùng mãnh liệt, không thể nói rõ, nhưng.. có gì đó đang thay đổi.
Sư phụ đi rất lâu. Lâu đến nỗi Tư Khanh tưởng như bốn năm qua chỉ là giấc mộng, tỉnh dậy, Tư Khanh sẽ lại đối mặt với tường nhà ẩm ướt quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Nhưng thực ra sư phụ mới đi có nửa năm thôi.
Trước ngày sinh thần Tư Khanh, sư phụ trở về. Đường dài nắng gió không át đi được niềm vui ẩn hiện trong đôi mắt người.
Sư phụ không thay đổi nhiều.
Nhưng Tư Khanh cảm thấy trong lồng ngực.. có gì đó đang đập thật mạnh mẽ.
Sư phụ hài lòng xoa đầu Tư Khanh. Bàn tay người lành lạnh nhưng Tư Khanh lại cảm thấy nơi ngón tay người lướt qua lại ấm nóng lạ kỳ.
Sư phụ trở về rồi!
Mọi thứ lại như ngày trước. Tư Khanh nấu cơm, dọn nhà, luyện võ, gánh nước.. sư phụ ngủ dậy thì ăn đồ Tư Khanh nấu sẵn, sau đó không có gì làm sẽ lại ngủ. Cuộc sống mà người khác chắc sẽ cho rằng nhạt nhẽo nhưng đối với Tư Khanh đó là niềm hạnh phúc, là viên kẹo ngọt ngào. Thỉnh thoảng sư phụ cũng sẽ kiểm tra võ công của Tư Khanh. Tất nhiên là Tư Khanh không thể bắt kịp người, nhưng Tư Khanh có một niềm thôi thúc mạnh mẽ: Phải sánh ngang với người! Vượt qua người! Trở thành người có thể bước cùng sư phụ chứ không phải kẻ ở lại nhìn bóng dáng cao gầy ấy!
Lo sợ quá khứ lặp lại, Tư Khanh bắt đầu miệt mài luyện võ. Tư Khanh không muốn! Không muốn ở lại một mình trong căn nhà vắng bóng người!
Không biết từ lúc nào thời gian Tư Khanh nhìn thấy sư phụ cứ ít dần ít dần. Tư Khanh vẫn nấu cơm, vẫn dọn dẹp, vẫn gánh nước.. nhưng đâu còn tươi cười xuất hiện mỗi khi sư phụ thức giấc hay ở lại quấy rầy khi người muốn ngủ nướng quên ăn.
Ngày đông ấy tuyết rơi phủ khắp mặt đất nhuộm không gian một màu trắng xóa, ngày lạnh nhất từ trước tới giờ. Tư Khanh đứng giữa sân, mỗi động tác đều cứng đờ vì lạnh. Mọi chi tưởng như không còn cảm giác gì nữa, Tư Khanh vẫn cố chấp nắm lấy thanh kiếm để vào thế. Một lần nữa, một lần nữa thôi..
Một luồng nhiệt bỗng tràn vào cơ thể Tư Khanh sưởi ấm từng chút một nơi nó đi qua. Tư Khanh bị nhấc lên. Khuôn mặt giận dữ của sư phụ phóng đại trước mặt, hơi thở người toát ra từng đợt sương do lạnh phả vào Tư Khanh.
"Sư.."
Tư Khanh chưa kịp kêu lên đã bị xách trở vào nhà. Đóng cửa lại, sư phụ cau mày nhìn Tư Khanh môi đã tím tái chẳng khác lắm so với một xác chết. Người cười với Tư Khanh.
"Có phải ngươi không thích gọi là Tư Khanh nữa mà muốn đổi thành Đông Tử không?"
(Đông Tử có nghĩa là chết cóng)
Tư Khanh có thể cảm nhận được sư phụ đang ẩn nhẫn. Người không muốn quát tháo, từ khi sống cùng sư phụ, Tư Khanh thấy người cười đùa, thấy người trêu trọc người khác, thấy người lười biếng một chỗ, nhưng tuyệt đối chưa từng thấy người to tiếng dù có đang giận chuyện gì. Vừa hay, lúc này đó là điều Tư Khanh cần nhất.
Đúng như Tư Khanh mong muốn, sư phụ không hề nặng lời. Người đưa cho Tư Khanh một bộ y phục mới, rất dày, rất ấm sau đó lẳng lặng nhìn y mặc vào. Một khoảng rất lâu im lặng, người quay đi, trở về phòng của mình và cũng từ đó không hề nói chuyện với Tư Khanh nữa.
Chỉnh sửa cuối: