Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 103 :(a)
Lúc này trên bàn bày bốn món mặn một món canh, có rau có mặn, đều là a Tầm nghe theo Giác miêu tả sờ soạng nhiều lần mới làm ra được, vừa nhìn khiến cho người vô cùng thèm ăn.
Lượng cơm ăn của Diễm thật lớn, Giác ăn cơm dùng chén, hắn dùng chậu.
Gần nửa chậu cơm ăn vào, Diễm thoải mái thở dài:
- Ăn tới ăn lui, vẫn là bộ lạc chúng ta ăn cơm ngon nhất!
Trước kia còn không có cảm giác, hiện tại ăn quen đủ loại đồ gia vị, thực vật dinh dưỡng sung túc, nếu quay lại ăn thực vật không có gia vị như ngày trước, còn mang theo mùi vị tanh nồng, thậm chí hắn cũng nuốt không trôi.
Lần này bọn họ đi ra ngoài, đều đã quên mang theo gia vị, trực tiếp làm cho mọi người không có khẩu vị ăn uống. Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho bọn họ gầy yếu.
- Đó là đương nhiên, bộ lạc chúng ta có Đại Địa chi thần ban cho đủ loại rau dưa hoa quả cùng gia vị, những bộ lạc khác có sao?
Giác nghe vậy trợn mắt nói.
- Cũng phải.
Diễm nhanh chóng ăn hết chậu cơm, nhìn a Mai thu thập chén đũa, chủ động nói:
- Băng bộ lạc đồng ý, tới mùa thu, cùng chúng ta cùng nhau tấn công Xích bộ lạc, bọn họ là chủ lực.
- Chuyện này chờ huynh nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại đi nói với cha cùng vu.
Giác chợt hỏi:
- Huynh ở Băng bộ lạc gặp được sự tình gì sao, vì sao chậm trễ như vậy mới trở về?
- Quả thật gặp được một ít chuyện, đệ còn nhớ được Thanh Qua sao?
- Làm sao không nhớ rõ, không phải là đứa con của thủ lĩnh vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn sao? Sao vậy, hắn làm khó dễ huynh?
Giác nhíu mày, trong lòng mất hứng. Sớm biết vậy lúc trước không nên cứu hắn.
Diễm buồn cười xoa bóp khuôn mặt của hắn:
- Vậy cũng không phải. Lúc ta đến Băng bộ lạc chính hắn cũng đang gặp một đống phiền phức, không thời gian phản ứng ta.
- Nếu không phải nguyên nhân do hắn, vậy thì nguyên nhân gì làm cho huynh về trễ?
- Cũng cùng hắn có chút quan hệ.
Diễm nói:
- Lúc ấy bởi vì hắn, Băng bộ lạc đang loạn lên, trưởng lão cùng thủ lĩnh tranh cãi gay gắt. Sau đó ta giúp đỡ trưởng lão đem thủ lĩnh đánh áp đi xuống, bộ lạc an ổn, ta mới có cơ hội cùng trưởng lão bàn bạc xong chuyện tấn công Xích bộ lạc.
Diễm nói thật nhẹ nhàng, Giác lại bị gợi lên lòng hiếu kỳ:
- Huynh muốn nói hiện tại Băng bộ lạc do trưởng lão làm chủ?
Diễm gật đầu:
- Hiện tại cha của a Tây vẫn là trưởng lão, chờ sau khi tấn công Xích bộ lạc, cha của a Tây sẽ trở thành thủ lĩnh, thủ lĩnh cũ bị phế bỏ.
Vẻ mặt Giác kinh ngạc:
- Thanh Qua kia rốt cục đã làm sự tình gì, lại đem vị trí thủ lĩnh của cha hắn đều làm không có?
Hố cha hố tới nước này, đúng là không ai.
Phải biết rằng trong xã hội nguyên thủy, một khi lên làm thủ lĩnh chính là chuyện cả đời, trừ phi thân thể quá mức già cả, chủ động lui ra, hoặc là tử vong, cơ hồ không ai nói làm thủ lĩnh được một nửa thì bị đuổi xuống phế bỏ.
- Theo ta xem, thủ lĩnh Băng bộ lạc cũng không sai, chỉ là quá bảo hộ con mình.
Nhắc tới thủ lĩnh Băng bộ lạc, Diễm có một tia tiếc hận:
- Thủ lĩnh Băng bộ lạc cũng chỉ có một mình Thanh Qua, đem đứa con này xem còn trọng yếu hơn cả mạng của mình. Lần đó chúng ta gặp được a Tây bọn hắn trong rừng, chính là Thanh Qua lần đầu tiên tham gia săn bắn..
- Sau đó a Tây bọn họ trở về bộ lạc, ở trước mặt thủ lĩnh, trưởng lão còn có tộc nhân cáo trạng Thanh Qua, thủ lĩnh bị buộc không có cách nào chỉ phải xử phạt Thanh Qua, để cho hắn đi giúp đỡ chiến sĩ bị tàn tật hoặc là mất đi chiến lực làm việc, không cho phép nô lệ hỗ trợ.
Nhớ tới bộ dạng ngạo mạn của Thanh Qua, khóe môi Giác co giật:
- Với tính khí của Thanh Qua, hắn có thể đồng ý?
- Không đồng ý cũng không được, là trưởng lão nói ra phương pháp xử phạt, thủ lĩnh không chiếm đạo lý không có biện pháp phản đối. Trưởng lão nói Thanh Qua làm việc xúc động, không để ý hậu quả, gặp được nguy hiểm thì vứt bỏ đồng đội, là bởi vì hắn không cảm nhận được săn bắn tàn khốc, không rõ tầm quan trọng của đồng đội, để cho hắn đi chiếu cố những chiến sĩ già cả mất đi chiến lực, còn có chiến sĩ tàn tật, nghe bọn họ nói một chút làm sao săn bắn, ánh mắt thấy được nhiều, lỗ tai nghe nhiều, sẽ thông hiểu.
Diễm cũng tán thưởng tâm tư trưởng lão kín đáo thâm trầm, rõ ràng là phương pháp cố ý chọc giận Thanh Qua, lại nói thật quang minh chính đại, không ai tìm ra tật xấu.
- Kết quả lúc Thanh Qua chiếu cố một vị lão chiến sĩ thì vị lão chiến sĩ kia nhắc tới hành vi của Thanh Qua, nói hắn vài câu. Thanh Quả liên tục chiếu cố vài ngày trong lòng đã ôm một bụng tức giận, còn bị người lải nhải, vì thế đem cơn giận phát tiết lên người vị lão chiến sĩ kia.. chờ người bộ lạc nghe được tiếng vang chạy tới thì Thanh Qua đã đem lão chiến sĩ đánh chết.
Lượng cơm ăn của Diễm thật lớn, Giác ăn cơm dùng chén, hắn dùng chậu.
Gần nửa chậu cơm ăn vào, Diễm thoải mái thở dài:
- Ăn tới ăn lui, vẫn là bộ lạc chúng ta ăn cơm ngon nhất!
Trước kia còn không có cảm giác, hiện tại ăn quen đủ loại đồ gia vị, thực vật dinh dưỡng sung túc, nếu quay lại ăn thực vật không có gia vị như ngày trước, còn mang theo mùi vị tanh nồng, thậm chí hắn cũng nuốt không trôi.
Lần này bọn họ đi ra ngoài, đều đã quên mang theo gia vị, trực tiếp làm cho mọi người không có khẩu vị ăn uống. Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho bọn họ gầy yếu.
- Đó là đương nhiên, bộ lạc chúng ta có Đại Địa chi thần ban cho đủ loại rau dưa hoa quả cùng gia vị, những bộ lạc khác có sao?
Giác nghe vậy trợn mắt nói.
- Cũng phải.
Diễm nhanh chóng ăn hết chậu cơm, nhìn a Mai thu thập chén đũa, chủ động nói:
- Băng bộ lạc đồng ý, tới mùa thu, cùng chúng ta cùng nhau tấn công Xích bộ lạc, bọn họ là chủ lực.
- Chuyện này chờ huynh nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại đi nói với cha cùng vu.
Giác chợt hỏi:
- Huynh ở Băng bộ lạc gặp được sự tình gì sao, vì sao chậm trễ như vậy mới trở về?
- Quả thật gặp được một ít chuyện, đệ còn nhớ được Thanh Qua sao?
- Làm sao không nhớ rõ, không phải là đứa con của thủ lĩnh vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn sao? Sao vậy, hắn làm khó dễ huynh?
Giác nhíu mày, trong lòng mất hứng. Sớm biết vậy lúc trước không nên cứu hắn.
Diễm buồn cười xoa bóp khuôn mặt của hắn:
- Vậy cũng không phải. Lúc ta đến Băng bộ lạc chính hắn cũng đang gặp một đống phiền phức, không thời gian phản ứng ta.
- Nếu không phải nguyên nhân do hắn, vậy thì nguyên nhân gì làm cho huynh về trễ?
- Cũng cùng hắn có chút quan hệ.
Diễm nói:
- Lúc ấy bởi vì hắn, Băng bộ lạc đang loạn lên, trưởng lão cùng thủ lĩnh tranh cãi gay gắt. Sau đó ta giúp đỡ trưởng lão đem thủ lĩnh đánh áp đi xuống, bộ lạc an ổn, ta mới có cơ hội cùng trưởng lão bàn bạc xong chuyện tấn công Xích bộ lạc.
Diễm nói thật nhẹ nhàng, Giác lại bị gợi lên lòng hiếu kỳ:
- Huynh muốn nói hiện tại Băng bộ lạc do trưởng lão làm chủ?
Diễm gật đầu:
- Hiện tại cha của a Tây vẫn là trưởng lão, chờ sau khi tấn công Xích bộ lạc, cha của a Tây sẽ trở thành thủ lĩnh, thủ lĩnh cũ bị phế bỏ.
Vẻ mặt Giác kinh ngạc:
- Thanh Qua kia rốt cục đã làm sự tình gì, lại đem vị trí thủ lĩnh của cha hắn đều làm không có?
Hố cha hố tới nước này, đúng là không ai.
Phải biết rằng trong xã hội nguyên thủy, một khi lên làm thủ lĩnh chính là chuyện cả đời, trừ phi thân thể quá mức già cả, chủ động lui ra, hoặc là tử vong, cơ hồ không ai nói làm thủ lĩnh được một nửa thì bị đuổi xuống phế bỏ.
- Theo ta xem, thủ lĩnh Băng bộ lạc cũng không sai, chỉ là quá bảo hộ con mình.
Nhắc tới thủ lĩnh Băng bộ lạc, Diễm có một tia tiếc hận:
- Thủ lĩnh Băng bộ lạc cũng chỉ có một mình Thanh Qua, đem đứa con này xem còn trọng yếu hơn cả mạng của mình. Lần đó chúng ta gặp được a Tây bọn hắn trong rừng, chính là Thanh Qua lần đầu tiên tham gia săn bắn..
- Sau đó a Tây bọn họ trở về bộ lạc, ở trước mặt thủ lĩnh, trưởng lão còn có tộc nhân cáo trạng Thanh Qua, thủ lĩnh bị buộc không có cách nào chỉ phải xử phạt Thanh Qua, để cho hắn đi giúp đỡ chiến sĩ bị tàn tật hoặc là mất đi chiến lực làm việc, không cho phép nô lệ hỗ trợ.
Nhớ tới bộ dạng ngạo mạn của Thanh Qua, khóe môi Giác co giật:
- Với tính khí của Thanh Qua, hắn có thể đồng ý?
- Không đồng ý cũng không được, là trưởng lão nói ra phương pháp xử phạt, thủ lĩnh không chiếm đạo lý không có biện pháp phản đối. Trưởng lão nói Thanh Qua làm việc xúc động, không để ý hậu quả, gặp được nguy hiểm thì vứt bỏ đồng đội, là bởi vì hắn không cảm nhận được săn bắn tàn khốc, không rõ tầm quan trọng của đồng đội, để cho hắn đi chiếu cố những chiến sĩ già cả mất đi chiến lực, còn có chiến sĩ tàn tật, nghe bọn họ nói một chút làm sao săn bắn, ánh mắt thấy được nhiều, lỗ tai nghe nhiều, sẽ thông hiểu.
Diễm cũng tán thưởng tâm tư trưởng lão kín đáo thâm trầm, rõ ràng là phương pháp cố ý chọc giận Thanh Qua, lại nói thật quang minh chính đại, không ai tìm ra tật xấu.
- Kết quả lúc Thanh Qua chiếu cố một vị lão chiến sĩ thì vị lão chiến sĩ kia nhắc tới hành vi của Thanh Qua, nói hắn vài câu. Thanh Quả liên tục chiếu cố vài ngày trong lòng đã ôm một bụng tức giận, còn bị người lải nhải, vì thế đem cơn giận phát tiết lên người vị lão chiến sĩ kia.. chờ người bộ lạc nghe được tiếng vang chạy tới thì Thanh Qua đã đem lão chiến sĩ đánh chết.