Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 24 Tháng mười hai 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 81 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thủ lĩnh Mãng bộ lạc vội vàng mang theo vẻ lấy lòng cười, hỏi:

    - Không biết mấy vị đại nhân vội vã tìm thần sử.. là muốn cần thần sử giúp đỡ mấy vị đại nhân làm cái gì sao?

    Vẻ mặt người Xích bộ lạc lộ ra khinh thường:

    - Người đại bộ lạc chúng ta, như thế nào sẽ cần người tiểu bộ lạc như các ngươi hỗ trợ? Nếu không phải thủ lĩnh của chúng ta..

    Phát giác mình nói hơi nhiều, người kia vẻ mặt nghiêm nghị lại cứng rắn:

    - Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, cho ngươi hỏi thăm tin tức thì ngươi nên đi hỏi thăm nhanh lên, ngươi không nên biết thì đừng loạn hỏi!

    Nói xong giậm chân một cái:

    - Ở trong này thật bực bội, địa phương tồi tàn, không có chỗ nào tốt!

    Vừa nói vừa kêu đồng bạn:

    - Trở về, trở về.

    Hắn quay đầu nhìn thủ lĩnh:

    - Đúng rồi, ngày hôm qua ăn thịt hươu không sai, ngày hôm nay cho chiến sĩ của các ngươi bắt thêm một con trở về.

    Nói xong không đợi thủ lĩnh phản ứng, liền rời đi.

    Đám người đi xa thủ lĩnh mới lộ ra cảm xúc phẫn nộ, hướng vu oán hận:

    - Bọn hắn thật quá đáng! Còn muốn ăn thịt hươu, phi, hươu dễ bắt như vậy sao? Từ khi bọn hắn đi tới bộ lạc chúng ta, chỉ biết gây sức ép, chiến sĩ của chúng ta đều có ý kiến với bọn hắn! Nếu không phải hai chúng ta đè nặng, các chiến sĩ bảo đảm đem mấy tên hỗn đản này đánh chết! Đồ chơi gì vậy, đến van cầu chúng ta làm việc, còn cho chúng ta sắc mặt xem, phi! Chờ đó cho ta, sớm muộn gì làm cho bọn hắn biết tay..

    Từ sau khi hắn kế nhiệm chức thủ lĩnh Mãng bộ lạc, ai thấy hắn còn không phải khách khí, tôn trọng hắn? Hiện tại mấy tên này ỷ mình từ đại bộ lạc tới, cả ngày hướng hắn la lối om sòm, đem hắn sai sử giống như là nô lệ. Nếu không có việc cầu người, hắn mới không nhẫn nhịn như vậy đâu!

    Chờ thủ lĩnh oán hận đủ rồi, vu mới nói:

    - Thủ lĩnh tạm thời nhịn một chút. Bộ lạc chúng ta bởi vì chuyện của Hằng nên đã cùng Thổ bộ lạc kết thù. Hiện tại Thổ bộ lạc có thần sử, lớn mạnh chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ta nghe nói lòng dạ của Giác nhỏ hẹp, có thù tất báo, Thổ bộ lạc còn chưa kịp phát triển lên đâu, bọn hắn lại dám ở trong đại hội giao dịch thiếu chút nữa đem Hằng đánh chết, nếu chờ Thổ bộ lạc phát triển, sợ là người thứ nhất liền muốn đối phó chúng ta.

    - Bộ lạc chúng ta còn muốn phát triển cũng thật khó khăn, trong vài năm sẽ không có biến hóa lớn. Lúc này nên kết giao tốt với Xích bộ lạc cũng rất cần thiết, không nói gì khác, có Xích bộ lạc bao che, tương lai Thổ bộ lạc muốn tìm chúng ta phiền phức, cũng phải nghĩ kỹ.

    Nếu là lúc bình thường các chiến sĩ giữa các bộ lạc đánh nhau, chỉ cần không xảy ra án mạng cũng không phải là đại sự. Nhưng ai bảo thân phận Giác đặc thù, chẳng những là con trai của thủ lĩnh, còn biến hóa nhanh chóng trở thành thần sử.

    Hắn biết Mộc rất sủng ái Giác, còn bao che khuyết điểm. Tương lai nếu Giác muốn trả thù Mãng bộ lạc, Mộc chẳng những sẽ không ngăn cản, chỉ sợ còn dẫn đầu chém giết.

    Có nguy cơ như vậy ở phía trước chờ, cho dù bọn họ có bị khinh bỉ, cũng phải bợ đỡ Xích bộ lạc, tìm chỗ dựa cùng đường lui cho bộ lạc của mình mới được.

    Thủ lĩnh vẫn phẫn nộ:

    - Nếu không vì vậy, ta mới không bỏ qua cho mấy tên hỗn đản kia đâu!

    Lại mắng một trận, cuối cùng sảng khoái một chút, lúc này mới cùng vu thương lượng chính sự:

    - Dựa theo ý tứ của ngươi, người Xích bộ lạc tìm Giác là chuyện tốt hay chuyện xấu?

    Vu trầm tư, lắc đầu:

    - Khó mà nói, xem bộ dáng của bọn họ, không giống như là chuyện tốt.

    Mới vừa rồi khi thủ lĩnh hỏi mấy người kia, trong mắt bọn hắn đều là khinh thường, không có nửa phần kính trọng nên có.

    - Trước không nóng nảy làm quyết định, còn có tám ngày thời gian, tiếp tục tìm cơ hội thăm dò thái độ của bọn hắn.

    Thủ lĩnh cũng nghĩ như vậy, nhíu mày:

    - Cũng không biết bọn họ làm sao biết bên này xuất hiện thần sử, đáng tiếc hỏi gì bọn hắn cũng không nói, thật sự là đồ khốn!

    Hai người nói thêm chốc lát mới rời đi.

    Nghi vấn của thủ lĩnh Mãng bộ lạc cũng là điều mà Hoàng Giác muốn biết.

    Hai người lặng yên rời khỏi Mãng bộ lạc, xác định không có ai phát hiện được bọn họ, Giác nói:

    - Xem ra thủ lĩnh cùng vu Mãng bộ lạc biết được cũng không nhiều. Ngươi nói, người Xích bộ lạc tìm ta làm cái gì? Vì sao bọn hắn lại biết tới ta? Nói như vậy cũng không chính xác, bọn hắn chỉ biết bên này xuất hiện thần sử, nhưng không biết là cụ thể bộ lạc nào, càng không biết thần sử chính là ta, thật là kỳ quái.

    Diễm nghĩ nghĩ:

    - Có lẽ vu của bọn hắn xem bói ra tới? Ta nghe cha ta nói qua, vu lực của vu không cao, hoặc là bị hạn chế, xem bói ra tới tin tức thập phần có hạn, cho nên bọn hắn chỉ xem bói ra bên này xuất hiện thần sử, nhưng tin tức cụ thể thì không biết. Nhưng như lời vu của Mãng bộ lạc nói, người Xích bộ lạc tìm ngươi sợ không phải là chuyện tốt.

    Diễm cũng cảm nhận được bốn người của Xích bộ lạc tràn đầy vẻ khinh thường cùng ác ý, hắn nhìn thấy phi thường rõ ràng.

    Mà sở dĩ bọn hắn không chịu nói rõ ra, là vì sợ biểu lộ cảm xúc chán ghét của mình thì làm ảnh hưởng việc tìm kiếm, cho nên chỉ biết sai khiến người Mãng bộ lạc đi tìm người.

    Nhưng cũng nhờ như vậy người Mãng bộ lạc mới càng thêm che giấu không chịu nói ra tin tức của Giác.

    Giác gật đầu:

    - Ta cũng nghĩ như vậy. Tin tức cũng không cách nào giấu diếm mãi, sớm muộn gì bọn hắn sẽ biết..

    Hắn cắn môi, hạ quyết định:

    - Không thể để cho bọn hắn đem tin tức mang về.

    Nếu không người Xích bộ lạc đánh tới, đối với Thổ bộ lạc mà nói chính là tai họa ngập đầu. Thực lực cỡ trung bộ lạc cùng đại bộ lạc kém xa nhau, cho dù hắn có dị năng có thể giúp đỡ được, Thổ bộ lạc cũng đánh không lại Xích bộ lạc, huống chi Xích bộ lạc còn có Mãng bộ lạc hỗ trợ.

    Diễm bổ sung:

    - Chẳng những không thể để cho bọn hắn đem tin tức mang về, chúng ta còn phải tìm hiểu nguyên nhân Xích bộ lạc vì sao tìm ngươi.

    Biết nguyên nhân mới dễ ứng đối.

    Giác ngẫm lại cũng phải:

    - Chờ đem mấy người này xử lý, chúng ta đi Xích bộ lạc chuyển một vòng đi.

    Dù sao là du lịch, đi chỗ nào đều giống nhau.

    Xử lý người cũng phải có phương pháp xử lý, Mãng bộ lạc có ý đồ không tốt, tốt nhất khi xử lý những người này còn cần cảnh cáo người Mãng bộ lạc một phen, làm cho bọn hắn ngoan ngoãn câm miệng, miễn sau này Xích bộ lạc tiếp tục phái người đi qua bọn hắn lại nói lung tung.
     
    Heoheocon9552Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 82 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh trăng mờ ảo sái xuống mặt đất, mông lung, chiếu ra một mảnh hư ảnh.

    Hai bóng người lướt qua thật nhanh, đi xuyên qua trong bộ lạc trống trải.

    Trong bộ lạc im ắng, tiếng ngáy nương theo sau tiếng côn trùng kêu vang che lấp thanh âm thật khẽ vang lên sàn sạt.

    Diễm ra hiệu cho Giác, Giác gật đầu, đuổi theo bước chân Diễm, hướng một căn nhà đá tới gần.

    Hai ngày này bọn hắn luôn nghĩ biện pháp xác định chỗ ở của người Xích bộ lạc, thậm chí mạo hiểm nửa đêm chui vào xem xét. Khổ tâm không phụ, rốt cục làm cho bọn họ tìm được chỗ ở của đám người kia.

    Hôm nay chính là thời gian bọn họ thực hiện kế hoạch.

    Ghé vào bên ngoài nhà đá nghe một chút, tiếng ngáy cùng tiếng hít thở trong nhà truyền ra, đếm lại vừa lúc là bốn người, người của Xích bộ lạc toàn bộ ở bên trong.

    Mấy ngày nay được ưu đãi trong Mãng bộ lạc, cũng đủ làm cho mấy chiến sĩ Xích bộ lạc buông cảnh giác, ngủ thật say sưa ngọt ngào.

    Trời quá nóng, người trong phòng nhấc lên rèm cửa ngủ, vừa lúc phương tiện cho Giác.

    Bốn gốc bụi gai mọc lên, Giác thật cẩn thận xoa thuốc tê, khống chế bụi gai đâm vào bốn người trong phòng.

    Mắt nhìn thấy thanh âm bên trong biến mất, tiếng ngáy không còn, vẻ mặt Giác hưng phấn hướng Diễm ra hiệu thắng lợi, nhỏ giọng nói:

    - Thu phục!

    Giác dùng dây đem bốn người trói chặt, giao cho Diễm khiêng, lặng yên nhanh chóng rút khỏi.

    Đi ra thật xa, Giác mở thở mạnh, hưng phấn nói:

    - Cũng không biết ngày mai thủ lĩnh cùng vu Mãng bộ lạc chứng kiến bụi gai trong phòng bọn hắn, sẽ có phản ứng gì, thật muốn nhìn một chút.

    Chủ ý này là hắn cùng Diễm cùng nhau nghĩ ra được, lưu lại vài cọng bụi gai, tương đương gián tiếp tỏ rõ thân phận với vu cùng thủ lĩnh, nhân tiện cảnh cáo bọn hắn – các ngươi có chủ ý gì ta cũng biết, tốt nhất đừng gây chuyện, bằng không hôm nay có thể lặng lẽ bắt cóc người của Xích bộ lạc, ngày mai có thể lặng lẽ giết chết các ngươi.

    Diễm sủng nịch nhìn hắn:

    - Ngày mai Mãng bộ lạc nhất định sẽ loạn, nếu muốn nhìn thì chúng ta lặng lẽ chui vào đi, như vậy mới có thể chứng kiến.

    Giác khoát tay:

    - Không cần, ta cũng chỉ là nói như vậy, không đáng mạo hiểm. Đem bọn hắn phóng bên này đi, hỏi xong tiếp tục đem bọn hắn ném trở về, không, đem bọn hắn cúp lên cây anh đào, cấp cho người Mãng bộ lạc tỉnh thần.

    Người Xích bộ lạc sau khi bị đánh tỉnh lại, vẻ mặt ngây dại, sau đó giận dữ:

    - Đồ khốn, các ngươi là ai, dám đối đãi với chúng ta như vậy! Thủ lĩnh của các ngươi biết không? Đem thủ lĩnh của các ngươi kêu tới!

    Giác giẫm một cước lên mặt hắn:

    - Câm miệng, muốn gặp thủ lĩnh của chúng ta, ngươi cũng xứng! Ta hỏi ngươi, các ngươi tìm thần sử muốn làm gì? Các ngươi làm sao biết nơi này có thần sử?

    Người Xích bộ lạc còn chưa làm rõ trạng huống, nghĩ Giác cùng Diễm là người của Mãng bộ lạc, cả đám tức giận vạn phần, nhất là tên bị giẫm lên mặt, trừng mắt chỉ hận không đem Giác nuốt sống:

    - Là thủ lĩnh của các ngươi cho ngươi hỏi đi, ta biết ngươi..

    - Hỏi ngươi cái gì thì nói cái đó, chỗ nào nhiều lời vô nghĩa như vậy!

    Giác lười nghe bọn hắn mắng nhiếc, một cước đá ra, trực tiếp đá gãy răng của đối phương.

    Hắn chợt nhớ tới cái gì, nhìn Diễm nói:

    - Ngươi đem hai người kia xách qua một bên hỏi, đến lúc đó chúng ta đối chiếu, miễn cho bọn hắn nói dối lừa gạt chúng ta.

    Diễm lo lắng dặn dò:

    - Xích bộ lạc dám phái bọn hắn tới đây, nói rõ chiến lực mấy người này không sai. Ngươi phải cẩn thận.

    - Yên tâm đi, đối phó hai người bọn hắn còn không có vấn đề, không được thì bẻ gãy tay chân bọn hắn.

    Ánh mắt Diễm sáng lên:

    - Ý kiến hay!

    Nương theo sau tiếng kêu thảm thiết, động tác hắn nhanh nhẹn đem tay chân hai người bị lưu lại đều bẻ trật khớp.

    Giác:

    -!

    Hắn chỉ là nói mà thôi.

    Có hành vi này làm kinh sợ, hai người còn lại thành thật hơn, ước chừng biết tình cảnh trước mắt không phải là thời gian cho bọn hắn tùy ý hung hăng càn quấy, Giác hỏi gì bọn hắn nói gì, trong lòng hạ quyết tâm đợi ngày sau trở về bộ lạc, nhất định phải báo mối thù hôm nay, đến lúc đó cho dù thủ lĩnh Mãng bộ lạc làm sao lấy lòng bọn hắn cũng vô dụng!

    Đáng thương bọn hắn cho tới bây giờ đều cho rằng Diễm cùng Giác là người Mãng bộ lạc, vả lại cũng không nghĩ nếu người ta dám đối phó bọn hắn như vậy, làm sao lại chịu lưu lại tính mạng cho bọn hắn ngày sau trở về báo thù.

    Nhờ vậy Giác hỏi được không ít tin tức.

    Bốn người này là tâm phúc thủ lĩnh Xích bộ lạc.

    Xích bộ lạc phụ thuộc vào siêu cấp đại bộ lạc Hỏa bộ lạc, đều thờ Hỏa chi thần, ở trong lòng bọn hắn chỉ có vu của Hỏa bộ lạc mới là thần sử chân chính, có được thần lực cường đại nhất.
     
    Heoheocon9552Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 83 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy vu cũng đồng ý suy đoán của mình, thủ lĩnh Mãng bộ lạc càng tức giận:

    - Chạy tới trong bộ lạc chúng ta giết người, căn bản không đem bộ lạc chúng ta đặt vào trong mắt! Không được, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, chúng ta phải nói cho Xích bộ lạc, làm cho người Xích bộ lạc đi đối phó Thổ bộ lạc!

    Vu lắc đầu:

    - Không được, bốn người này chết trong bộ lạc của chúng ta, chẳng khác nào hoàn toàn cắt đứt khả năng kết giao của chúng ta với Xích bộ lạc. Chúng ta chạy tới Xích bộ lạc nói, bọn hắn sẽ không tin tưởng.

    Xem tác phong của bốn người này, chỉ biết người của đại bộ lạc từ trước tới nay thật cao ngạo, không đem cỡ trung bộ lạc đặt vào trong mắt. Người như vậy sẽ mặc kệ là chân tướng gì, chỉ sẽ cảm thấy được người của bọn họ chết trong Mãng bộ lạc, chính là Mãng bộ lạc bảo hộ bất lực, cho dù bọn hắn đối phó Thổ bộ lạc, cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của Mãng bộ lạc.

    Cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất, chính là xử lý thi thể của bốn người này, làm bộ như chưa từng gặp qua bọn hắn. Ngày sau thực sự xảy ra chuyện gì, Xích bộ lạc cũng không tìm được tới trên đầu Mãng bộ lạc.

    Nghe xong vu giải thích, thủ lĩnh tức giận sắc mặt xanh mét, một cước đạp lên thi thể:

    - Cứ như vậy bị người giết, bọn phế vật vô dụng!

    Uổng phí hắn ăn nói khép nép lấy lòng nhiều ngày như vậy!

    Càng nghĩ càng biệt khuất, thủ lĩnh phất tay:

    - Cũng đừng lãng phí, đem mấy người này mang đi làm mồi dụ dã thú!

    Giác cùng Diễm rời khỏi Mãng bộ lạc, một đường hướng nam, căn cứ phương hướng thẩm vấn được tìm kiếm Xích bộ lạc.

    - Tính toán thời gian, trong bộ lạc hiện tại nên thu lúa mạch, cũng không biết bọn hắn có làm được hay không.

    Giác ngồi trên tảng đá dưới bóng râm nơi bờ sông, đem chân ngâm trong nước, cầm một mảng lớn lá cây quạt gió cho mình, lại cùng Diễm nói chuyện phiếm.

    - Yên tâm đi, trước khi chúng ta đi ra, ngươi đã đem phương pháp thu gặt vài loại cây trồng đều giảng dạy một lần, ta xem bọn hắn đều đã học xong.

    Diễm ở một bên mài mũi tên, miệng nói.

    Trước đó khi bọn họ nói cần đi du lịch, Giác nhớ người trong bộ lạc không biết cách thu gặt lương thực, lại sợ bọn họ thu gặt xong không biết làm sao ăn, ý đặc biệt dùng thần lực mỗi dạng đề cao chín một ít, làm mẫu cho người trong bộ lạc nhìn xem, chờ những người đó đều học xong, mới yên tâm rời đi.

    Giác ngẫm lại cũng phải:

    - Đừng nói, trước kia còn ở trong bộ lạc không cảm thấy được có cái gì, lúc này đi ra hơi lâu, còn rất nhớ bọn họ, ta nghe cha nói năm nay cần đem Phong gả ra ngoài, cũng không biết có tìm được người thích hợp hay không. Còn có Thú, nói là năm nay cần xây nhà gạch đâu, dựa vào năng lực của hắn, có lẽ đổi đủ gạch, còn có Bồng..

    Diễm vừa mài tên, vừa nghe Giác nói dông dài, khóe môi nhợt nhạt cười, thường thường phụ họa một đôi lời.

    - Ôi chao, cũng không biết mấy nô lệ của ngươi thế nào, ngươi không lo lắng sao?

    Đem người quen đều nhắc qua một lần, Giác rốt cục nhắc tới việc của Diễm.

    Diễm cất mũi tên:

    - Không lo lắng, chiến lực của bọn hắn cũng không tệ, săn thú là có thể nuôi sống chính mình. Nếu còn nuôi sống không được.. ta cũng không cần phải nuôi bọn hắn.

    Lời này nói lãnh khốc, cũng sự thật. Hắn vừa mới bắt đầu liền muốn xây một đội ngũ chiến lực cường hãn, ngày sau có thể đi báo thù. Không có năng lực, cho dù muốn đi theo hắn, hắn cũng sẽ không cần.

    Giác nhất thời nghẹn lời.

    Diễm nghiêng đầu nhíu mày nhìn hắn:

    - Hù dọa ngươi sao?

    Giác lắc đầu:

    - Làm sao có thể. Ta chỉ là đang nghĩ, ngươi chỉ dựa vào mấy nô lệ này, đã nghĩ đối kháng Hỏa bộ lạc, có chút.. ách, không quá sự thật.

    Cho dù chiến lực những nô lệ cường hãn được như Diễm, cũng vô dụng.

    - Hiện tại ít người, ta chỉ có thể tích góp từng nô lệ, luôn sẽ gom góp càng nhiều. Hơn nữa ai nói ta muốn đối kháng cả Hỏa bộ lạc?

    Giác ngạc nhiên:

    - Ngươi không phải muốn tìm thủ lĩnh Hỏa bộ lạc báo thù sao?

    Diễm gật đầu:

    - Đúng là muốn tìm hắn, nhưng hắn là hắn, Hỏa bộ lạc là Hỏa bộ lạc. Không có hắn, Hỏa bộ lạc còn có người khác đảm nhiệm thủ lĩnh.

    Hắn dừng một chút, lại nói:

    - Chẳng qua đối phó hắn, khó khăn một chút mà thôi.

    Giác như có suy nghĩ gì:

    - Nói cũng đúng, đối phó hắn chỉ hơi khó khăn, nhưng không phải không được. Ngươi ở trong Hỏa bộ lạc, còn có thân tín nào khác không?

    - Thân tín?

    - Ách, chính là tâm phúc, hoặc là bạn bè đáng tin hay huynh đệ đáng tin.

    - Trước kia thì có, nhưng hiện tại.. ta xảy ra sự cố thời gian dài như vậy, cũng không biết những người đó có bị thủ lĩnh mượn cơ hội thu dọn hay không.

    Trước kia hắn cảm thấy thủ lĩnh công bình chính trực, nhưng hiện tại hắn sẽ dùng ác ý lớn nhất đi suy đoán đối phương.
     
    Heoheocon9552Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 83 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giác vung lá cây vù vù trong tay, nói:

    - Cũng phải, diệt cỏ không tận gốc, sẽ lưu hậu hoạn. Nếu ngươi chết, có lẽ thủ lĩnh Hỏa bộ lạc sẽ không làm cái gì, nhưng vì ngươi không chết, hắn sẽ đứng ngồi không yên. Không thể diệt trừ ngươi, cần thu dọn người giúp đỡ của ngươi, đổi lại là ta, phỏng chừng cũng phải làm như vậy.

    Diễm hờn giận:

    - Không cần đem ngươi so sánh với hắn, ngươi không giống như là hắn. Ngươi tốt hơn hắn rất nhiều!

    Giác khẽ cười, không cùng hắn tranh luận đề tài này:

    - Ngươi muốn đối phó thủ lĩnh Hỏa bộ lạc, ta hiện tại chỉ sợ cũng không thể không đếm xỉa tới. Chi bằng hai chúng ta hợp tác đi, thế nào?

    - Ân?

    - Chính là hai chúng ta cùng nhau hợp tác thu dọn thủ lĩnh Hỏa bộ lạc, ngươi không phải là một trong những người thừa kế Hỏa bộ lạc sao? Đến lúc đó, ngươi trực tiếp làm thủ lĩnh Hỏa bộ lạc là được. Nhưng sau khi ngươi lên làm thủ lĩnh, sẽ không đối phó Thổ bộ lạc, thế nào?

    Diễm nhíu mày:

    - Ta làm sao có thể đối phó ngươi? Mạng của ta đều là của ngươi!

    Hắn vẫn cho rằng giữa hắn cùng Giác luôn thật thân mật, là đồng bạn là thân nhân có thể tín nhiệm dựa vào lẫn nhau. Không nghĩ tới đối phương đến bây giờ còn chưa tin được hắn. Loại nhận tri này làm trong lòng hắn ấm ức vô cùng, phi thường khó chịu.

    - Ta chỉ là nói giả như..

    - Giả như cũng không được! Ngươi có biết ta tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho ngươi! Nếu ngươi không tín nhiệm ta, chi bằng hiện tại đem mạng của ta thu hồi đi!

    Giác không hiểu nổi vì sao Diễm lại đột nhiên tức giận như vậy, mắt nhìn thấy đối phương chấp nhất, vội làm yên lòng:

    - Được được, là ta nói sai rồi. Vậy sau này chúng ta cùng nhau đối phó thủ lĩnh Hỏa bộ lạc..

    - Thủ lĩnh Hỏa bộ lạc cũng không dễ đối phó như ngươi tưởng tượng, chuyện này một mình ta đi làm là được. Bất kể như thế nào, ta đều sẽ giết hắn, làm cho bọn hắn không ai dám đến đánh chủ ý của ngươi.

    Giác phồng má trừng hắn:

    - Ngươi câm miệng, có thể nghe ta nói hết lời hay không?

    Diễm:

    - Ngươi nói.

    Trong lòng hắn hạ quyết tâm, mặc kệ Giác nói gì, đều không cho hắn mạo hiểm.

    Giác trừng mắt liếc Diễm, nói:

    - Ngươi nói thủ lĩnh Hỏa bộ lạc không dễ dàng đối phó, ngươi còn muốn đi một mình? Hơn nữa ta muốn đối phó hắn, cũng không phải vì ngươi, ngươi nên biết ta là vì chính mình cùng Thổ bộ lạc! Cha ta cùng vu, nếu biết ý đồ của Hỏa bộ lạc, chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, nhất định sẽ dốc hết toàn lực cùng ta đối kháng thủ lĩnh Hỏa bộ lạc. Ngươi cảm thấy được một mình ngươi càng nắm chắc, hay là thêm cả Thổ bộ lạc nắm chắc càng lớn hơn?

    Diễm mím môi:

    - Tự nhiên là thêm Thổ bộ lạc càng nắm chắc hơn.

    - Cho nên bất kể như thế nào ta đều cùng ngươi cùng nhau đối phó thủ lĩnh Hỏa bộ lạc. Ở trong Hỏa bộ lạc ta cũng chỉ tín nhiệm ngươi, muốn hoàn toàn giải trừ nguy cơ, chỉ có để cho người mà ta tín nhiệm lên làm thủ lĩnh Hỏa bộ lạc mới được. Nếu ngươi không đối phó được thủ lĩnh, lỡ như bị đối phương giết chết, như vậy cho dù ngày sau ta thu thập xong thủ lĩnh Hỏa bộ lạc, lại từ đâu đi tìm người đủ tín nhiệm tiếp nhận vị trí thủ lĩnh Hỏa bộ lạc?

    Thực lực Hỏa bộ lạc cùng Thổ bộ lạc kém xa nhau, cho dù Thổ bộ lạc phát triển cực nhanh chỉ sợ trong năm sáu năm cũng khó có khả năng là đối thủ của Hỏa bộ lạc. Nhưng hiện tại Hỏa bộ lạc đang điều tra chuyện thần sử, vả lại đến không ý tốt, căn bản không lưu được bao nhiêu thời gian cho Thổ bộ lạc kịp phát triển, dưới loại tình huống này chỉ đành rút củi dưới đáy nồi, đem thủ lĩnh của đối phương xử lý mới có thể giải quyết nguy cơ của Thổ bộ lạc.

    Đối phó thủ lĩnh Hỏa bộ lạc rất khó, nhưng vì an nguy bản thân cùng bộ lạc của mình, cho dù khó khăn cũng phải thử một lần mới được.

    Đây cũng là phương pháp đơn giản nhất mà hắn có thể nghĩ tới.

    Diễm không lời nào để nói, cuối cùng đành đồng ý ý tưởng của Giác.

    Lại đi thêm nửa tháng, xuyên ra rừng rậm, rơi vào trong tầm mắt là một mảnh bình nguyên.

    - Chúng ta đi đúng hướng không? Vì sao còn không tìm được Xích bộ lạc?

    Giác cau mày nhìn một mảnh thảo nguyên trước mắt, hoài nghi nói.

    Diễm cũng không dám khẳng định:

    - Lại đi xem đi, nếu tìm không thấy chúng ta đổi phương hướng khác.

    Xích bộ lạc nói là dựa vào Hỏa bộ lạc, kỳ thật hoàn toàn không phải. Chẳng qua hai bộ lạc đều thờ Hỏa chi thần, mà Hỏa bộ lạc là siêu cấp đại bộ lạc, còn có thần sử, cho nên Xích bộ lạc mới liên tục nịnh bợ Hỏa bộ lạc, đối ngoại tự xưng là phụ thuộc vào Hỏa bộ lạc. Bởi vậy trước kia Diễm căn bản không nghe nói qua về Xích bộ lạc, càng chưa từng đi qua. Hiện tại để cho hắn xác nhận phương vị, hắn cũng luống cuống.

    Giác liếm môi nói:

    - Ân, vậy tìm hai đầu, tìm không thấy, chúng ta liền đổi lại phương hướng, nhìn xem có tìm được bộ lạc khác hỏi thăm hay không.

    Cũng không biết con đường đi của bọn họ quá hẻo lánh hay thế nào, dọc đường không gặp được bộ lạc.

    Diễm nhìn vẻ cực nhọc của hắn, đau lòng:

    - Ngươi trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, ngồi uống nước, ta đi săn bắn, ăn xong chúng ta lại đi.

    Giác khoát tay tìm bóng râm ngồi xuống:

    - Không cần, ngươi cũng lại đây ngồi nghỉ ngơi. Trong không gian của ta còn có thịt, trước ăn xong, chờ chạng vạng mát mẻ lại đi săn thú.

    Mỗi ngày ăn thịt nướng, ăn đến nổi nhiệt, mỗi lần ăn cơm hắn đều cứng rắn nhét vào miệng, lúc này thật sự không có hứng thú ăn cơm, đem thịt nướng đưa cho Diễm, bản thân ôm dưa hấu ướp lạnh múc ăn.
     
    Heoheocon9552Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 84 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, chỉ còn lại tiếng nhai thức ăn.

    - Di, ngươi xem bên kia, có phải có một đám người?

    Xa xa một đám ảnh tử xuất hiện trong tầm nhìn của Giác, bàn tay múc dưa hấu của hắn chợt khựng lại, cẩn thận xem xét hai mắt, đẩy nhẹ Diễm hỏi.

    Diễm nhìn qua bên kia:

    - Hình như là vậy, quá xa, thấy không rõ lắm.

    Tinh thần Giác tỉnh táo, thu dưa hấu vào trong không gian, kéo Diễm:

    - Đi, chúng ta đi qua xem, trong chốc lát ăn nữa.

    Hai người cơ hồ một đường chạy chậm đuổi theo, mãi khi chứng kiến khuôn mặt của đám người kia mới chậm lại.

    Đám người cũng hơn hai mươi người, ăn mặc đại khái như Thổ bộ lạc, trên lưng khoác váy da thú, chân mang giày rơm, hoặc đi chân trần, còn đeo vòng cổ xương thú.

    Mỗi người đều vác giỏ sau lưng, không thấy rõ bên trong có vật gì.

    Không giống như đi săn bắn trở về, càng giống như đi tham gia đại hội giao dịch.

    Giác cùng Diễm liếc nhau, trong mắt sáng ngời, nếu gần bên có đại hội giao dịch thì dễ tìm Xích bộ lạc hơn! Nói không chừng đại hội giao dịch được cử hành ngay bên trong Xích bộ lạc đâu!

    Đám người kia cũng nhìn thấy hai người, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, bước chân cũng không tạm dừng, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

    - A này.

    Giác cười, cao giọng nói:

    - Chúng tôi là người Phong bộ lạc, xin hỏi các vị là thuộc bộ lạc nào vậy?

    Đám người kia không thèm quan tâm lời hắn, tiếp tục đi về phía trước.

    Giác cũng không giận, cùng Diễm tiến tới càng gần hơn, tiếp tục nói:

    - Chúng ta không có ác ý, chỉ có chút việc muốn hỏi các ngươi. Ta nghe nói Xích bộ lạc ở bên cạnh, các ngươi biết làm sao đi không? Ta có một ống trúc muối làm thù lao, ai trả lời ta, ta sẽ đưa ống trúc muối cho ai.

    Tiếng nói vừa dứt, đám người xuất hiện xôn xao, vẫn không có người nào nói chuyện, ánh mắt mọi người đều nhìn nam nhân tóc nâu đi phía trước đội ngũ.

    Giác liền biết nam nhân tóc nâu chính là người dẫn đầu.

    Xem thần sắc nam nhân có chút do dự, Giác vội nói:

    - Hai ống muối, ai trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ tặng hai ống muối làm thù lao, không thể nhiều hơn nữa!

    Nam nhân rốt cục dừng lại, cả đội ngũ đều dừng lại.

    Nam nhân nghiêng đầu dò xét Giác cùng Diễm vài lần, mới hỏi:

    - Các ngươi tìm Xích bộ lạc làm cái gì?

    Vẻ tươi cười của Giác càng thêm chân thành:

    - Chúng ta là người Phong bộ lạc, trước đó vài ngày nghe mấy đại nhân của Xích bộ lạc nói, Xích bộ lạc dồi dào cường đại, là bộ lạc tốt nhất mà chúng ta chưa từng gặp qua. Ta cùng đồng bạn của ta tò mò, liền muốn đi tới nhìn xem.

    - Phong bộ lạc?

    Nam nhân nhíu mày:

    - Chưa từng nghe qua.

    Giác cười nói:

    - Bộ lạc chúng ta chỉ là bộ lạc nhỏ, bình thường không lui tới với những bộ lạc khác, chưa từng nghe qua thật bình thường.

    Điều này cũng đúng.

    Trên mảnh đất này, có rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ, hắn cũng chỉ biết vài bộ lạc, không phải đều biết hết thảy.

    Nghe vậy nam nhân thả lỏng trong lòng.

    Đồng thời nhìn lại Giác, nhìn qua Diễm, cảm thấy bằng hai người kia cho dù có ý xấu hẳn cũng không thể gây ra phiền phức, hơn nữa sau này cũng không có dính dấp gì với đối phương, cho dù đối phương làm chuyện xấu, cũng không liên lụy tới trên người mình. Mà hắn chỉ cần nói một câu, có thể có được hai ống muối, thế nào cũng cảm thấy có lời.

    Trong lòng có tính toán, thần sắc nam nhân dễ xem một ít:

    - Ngươi thật cho ta hai ống muối?

    Giác vui vẻ lấy ra hai ống muối đưa qua:

    - Đó là đương nhiên, ta chưa bao giờ gạt người. Không tin ngươi nhìn xem, đây là muối ăn tốt nhất!

    Nam nhân tiếp nhận ống trúc, mở ra nhìn xem, nếm thử, chỉ là loại muối bình thường, mang theo cay đắng. Trong lòng nam nhân xem thường, chỉ là loại muối này cũng không biết xấu hổ nói là tốt nhất, thật sự là chưa thấy qua thứ tốt!

    Lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng Giác cùng Diễm từ tiểu bộ lạc đi tới.

    Thu lại muối ăn, nam nhân nói:

    - Các ngươi đi theo phía sau chúng ta, lại đi một ngày sẽ tới Xích bộ lạc. Nhưng tới lúc đó không cho các ngươi đi theo sau vào, cũng không được nói chúng ta nhận thức.

    - Được, được. Chúng ta chỉ cần biết Xích bộ lạc ở nơi nào là được, tuyệt đối sẽ không tiếp tục liên lụy các ngươi. Các ngươi cứ yên tâm đi.

    Giác liên tục tỏ thái độ, nam nhân lại kêu tộc nhân tiếp tục đi lên phía trước, không để ý Giác.

    Chờ bọn họ đều đi qua, hai người rất xa theo sau.

    - Cũng không biết những người này thuộc bộ lạc nào, trái lại rất cảnh giác.

    Giác nhỏ giọng nói thầm bên tai Diễm.

    - Hẳn là cỡ trung bộ lạc dựa vào Hỏa bộ lạc, hoặc là tiểu bộ lạc.

    Giác:

    - Ân? Bên này còn có trung tiểu bộ lạc?

    Hắn còn tưởng rằng trung tiểu bộ lạc chung khu vực, đại bộ lạc một khu vực, siêu cấp đại bộ lạc lại là một khu vực đâu, nguyên lai không phải như vậy sao?
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 84 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn bộ dạng kinh ngạc trợn tròn mắt của Giác, Diễm khẽ cười:

    - Đương nhiên không phải, xung quanh bộ lạc của chúng ta không có cỡ lớn bộ lạc xem như là tình huống đặc thù. Trên thực tế xung quanh mỗi đại bộ lạc đều sẽ có trung tiểu bộ lạc phụ thuộc vào. Xung quanh siêu cấp đại bộ lạc cũng có, chỉ là ít hơn mà thôi.

    Giác suy nghĩ, có chút không rõ:

    - Những trung tiểu bộ lạc kia, sẽ không sợ bị đại bộ lạc gồm thâu sao?

    - Cho nên nói những trung tiểu bộ lạc mới cần dựa vào đại bộ lạc, đảm đương hiểu biết tin tức cùng vũ khí. Bằng không ngươi cảm thấy được người vừa rồi vì sao lại cảnh giác chúng ta? Phải hướng chúng ta truy hỏi cặn kẽ?

    Giác:

    - Hắn là thay Xích bộ lạc thử chúng ta?

    Diễm gật đầu:

    - Rất có thể là như vậy.

    Giác:

    - May mắn ta chưa cùng hắn tìm hiểu tình huống Hỏa bộ lạc, bằng không hiện tại sẽ làm cho hắn hoài nghi.

    - Cho dù hoài nghi cũng không có gì, không có chứng cớ, hắn cũng sẽ không đem tin tức của chúng ta nói với Hỏa bộ lạc. Vừa rồi hắn không phải còn báo cho chúng ta, cùng bọn họ giữ một khoảng cách sao?

    Giác như có suy nghĩ gì:

    - Nói thì nói như vậy, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.

    Hắn vốn nghĩ lợi dụng đoạn đường này lôi kéo làm quen với đối phương, giải thích thêm tình huống bên này, hiện tại chỉ đành bỏ qua ý niệm này trong đầu.

    Diễm đồng ý lời của Giác:

    - Trước đó ta nghe nói, một ít đại bộ lạc mỗi tháng sẽ mở chợ trong bộ lạc, cung cấp cho người của những bộ lạc khác đi qua làm giao dịch. Những người này vác theo nhiều đồ vật như vậy, hẳn là đi chợ của Xích bộ lạc.

    Trong siêu cấp đại bộ lạc nhiều người, vì vậy mỗi tháng bộ lạc đều vạch ra một địa phương cố định, cung cấp cho mọi người giao dịch. Sau đó một ít đại bộ lạc cũng học làm theo.

    Một ngày sau, trừ bỏ đám người kia, Giác cùng Diễm lục tục gặp được rất nhiều người vác theo sọt phong trần mệt mỏi, nhưng sắc mặt lại vui mừng hướng một phương hướng hội tụ.

    Vì vậy xác định, những người này muốn đi chợ trong Xích bộ lạc.

    Lần này không cần người dẫn đường, Giác cùng Diễm cũng tìm được Xích bộ lạc ở nơi nào.

    Hai người thừa dịp không ai chú ý, trốn vào trong rừng cây, khi trở ra trên người đều vác sọt, bên trong đầy muối ăn cùng dược liệu da thú dùng trao đổi vật phẩm.

    Hai người cũng cởi quần áo vải bố, chỉ mặc váy da thú, còn làm cho người mình thật bẩn.

    Giả dạng như vậy cũng những người đi chợ không khác nhau chút nào.

    Đi thêm nửa ngày, tới lúc chạng vạng Giác chứng kiến trước mắt xuất hiện một tòa thành trì.

    Nói là thành trì thì có chút khoa trương, kỳ thật chỉ là một mặt tường thấp dùng tảng đá chồng chất lên nhau, ở giữa lưu một lỗ thủng cung cấp cho người ra vào. Nhưng so sánh với trung tiểu bộ lạc không có gì ngăn cách, đã là thể hiện rất có uy thế.

    Nhất là..

    - Di, muốn đi vào còn phải giao phí?

    Giác nhìn người đi vào thành còn phải đem một cái sọt giao cho người trông coi tường thành, có chút kinh ngạc.

    Diễm nhíu mày:

    - Hình như là vậy.

    Giác quay đầu nhìn lại, thấy lại có bộ lạc đi tới, vội kéo Diễm đi qua:

    - Hai huynh đệ chúng ta có thể cùng các vị nhập bọn cùng nhau đi vào không? Chúng ta ra một nửa phí tổn đi vào.

    Lần này bọn họ gặp được nhóm người thân thiện hơn nhóm người lúc trước, tuy rằng trong ánh mắt cũng mang theo cảnh giác nhưng lại hòa khí nói:

    - Chỉ hai ngươi? Người bộ lạc các ngươi đâu?

    Giác ngượng ngùng gãi đầu, bộ dạng cộc lốc:

    - Không dối gạt ngài, người bộ lạc chúng tôi không có tới, chỉ hai huynh đệ chúng tôi tới.

    Thấy ánh mắt đối phương khó hiểu, Giác giải thích:

    - Chúng tôi đến từ Phong bộ lạc, một tiểu bộ lạc bình thường mà thôi. Thủ lĩnh cùng vu nghe nói dựa vào Xích bộ lạc có thể mang theo bộ lạc cũng trở nên cường đại, liền phái hai huynh đệ chúng tôi đi qua xem trước. Nhưng chúng tôi lần đầu tiên tới, không quen thuộc nơi này, nên nghĩ tìm người dẫn, nhiều ít nói cho chúng tôi biết Xích bộ lạc là dạng gì, trong lòng huynh đệ chúng tôi cũng có nắm chắc.

    Tiểu bộ lạc thực lực yếu kém muốn dựa vào bộ lạc cường đại tìm kiếm bao che là trạng thái bình thường, đối phương cũng không hoài nghi, chỉ hỏi:

    - Phong bộ lạc? Sao ta chưa từng nghe nói qua bộ lạc của các ngươi? Bộ lạc các ngươi cũng ở kề bên này sao?

    Giác lắc đầu:

    - Phải đi hơn mười ngày mới có thể tới. Bộ lạc chúng tôi vừa nhỏ lại hoang vắng, cho tới bây giờ chưa từng đi hướng bên này, ngài chưa từng nghe qua cũng là bình thường.

    Người nọ ngẫm lại cũng phải, đồng ý đề nghị của Giác, có người hỗ trợ chia sẻ một nửa phí tổn, tính ra bọn hắn buôn bán lời.

    Đã quyết định cùng nhau tiến vào Xích bộ lạc, người này càng nhiệt tình, Giác hỏi gì hắn nói đó, thậm chí còn chủ động nói chuyện.

    Đi tới chỗ chợ liền tách ra, người này còn vỗ vai Giác nói:

    - Chúng ta ở đây bốn ngày, nếu ngươi có gì không hiểu, có thể tới tìm ta, ta biết đều sẽ nói với ngươi.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 85 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giác cười liên tục cảm tạ, sắp chia tay còn đưa cho đối phương nguyên một tấm da thú, đem đối phương vui cười toe toét, cảm giác mình nói những lời này không hề vô ích.

    Chờ rời khỏi đám người, nụ cười trên mặt Giác thu lại, nói:

    - Chợ nơi này chỉ cử hành bốn ngày, bốn ngày sau người các bộ lạc sẽ tán đi. Chúng ta phải nắm chắc cơ hội bốn ngày này, bỏ lỡ còn lưu lại sẽ dễ bại lộ.

    Diễm gật đầu hiểu được ý tứ của Giác.

    Lần này bọn họ đi tới vừa lúc gặp buổi họp chợ, người các bộ lạc tập trung, vì vậy bọn họ đi lại trong Xích bộ lạc cũng không bị hoài nghi. Nếu không chỉ sợ bọn họ vừa xuất hiện, sẽ bị người Xích bộ lạc chú ý.

    - Chờ đêm nay chúng ta đi vòng bên kia đi dạo.

    Diễm nói.

    Vòng trong cũng là dùng một vòng tường đá thấp ngăn cách, thủ lĩnh, vu cùng một ít chiến sĩ có chiến lực cường hãn sống bên trong.

    Nếu người của Hỏa bộ lạc còn chưa rời đi, nhất định là sống bên trong này.

    Giác cũng nghĩ như vậy, chỉ có chút lo lắng cho Diễm:

    - Nếu người Hỏa bộ lạc còn ở, có thể nhận ra ngươi hay không?

    Điểm này Diễm có chuẩn bị, lấy ra một đoàn tiểu hoa màu tím, nghiền thành nước bôi lên mặt:

    - Loại cỏ này có thể nhuộm màu, ta dùng nó đem mặt nhiễm màu, hẳn là vô sự.

    Giác:

    -!

    Luôn có cảm giác không đáng tin! Nhưng trong tay hắn không có hồ dán, không thể giúp Diễm dán râu, hắn cũng không biết hóa trang, giống như chỉ còn biện pháp bôi mặt là được.

    Ngô, còn có thể xõa tung mái tóc!

    Ánh mắt Giác chợt sáng lên, đưa tay cởi dây buộc tóc của Diễm, mái tóc lập tức xõa tung.

    Giác đưa tay tán ra, dùng tóc che mặt, nếu không vạch ra nhìn kỹ hoàn toàn không thấy rõ diện mạo của Diễm.

    Giác hài lòng:

    - Mấy ngày kế tiếp ngươi nhẫn nhịn một chút, cứ như vậy là được.

    Diễm vén tóc bất đắc dĩ nói:

    - Nếu như vậy ta không thấy rõ đường.

    Nhìn cái gì cũng không rõ ràng làm bản thân khó chịu.

    Giác khoát tay:

    - Không có việc gì, mấy ngày nay ngươi không cần nhìn đường, theo ta đi là được.

    - Ngươi không sợ đi lạc sao?

    - Ha ha, đó là đi bên ngoài, ở bên trong bộ lạc, ta sao có thể đi lạc được?

    Giác nói thật tự tin, không bao lâu lại bị đánh mặt.

    - Sao có thể như vậy, vì sao nhà nơi này đều giống nhau như thế?

    Giác nhìn nhà đá tạo hình không có gì khác nhau trước mắt, có chút hỏng mất, trong lòng lặng lẽ mắng, đây là đang xây nhà hay là xây mê cung đây? Mới đi ra một căn nhà đá, ngay sau đó lại là một mảnh nhà đá, cũng không biết người Xích bộ lạc sao có nhiều tinh lực như vậy, thế nhưng đều xây nhà đá ở lại!

    - Cũng không giống nhau, nhà này còn có gốc hoa màu đỏ, trước nhà còn có một tảng đá dùng mài mũi tên, nhà kia..

    Diễm đem nhà xung quanh điểm danh một lần, cuối cùng nói:

    - Nhớ kỹ những đặc thù này, sẽ biết nên đi theo phương hướng nào, chỗ nào chưa đi qua.

    Giác:

    -!

    Bỏ đi, để cho Diễm dẫn đường là được!

    Người đi chợ chỉ có thể chuyển động vòng ngoài, vòng trong có người canh chừng không cho phép đi vào.

    Giác cùng Diễm từ phía xa nhìn thoáng qua, liền tìm chỗ ở lại, hai ngày đầu quan sát, nhìn người ra vào vòng trong, có người quen biết của Diễm hay không.

    Mấy ngày nay tổ chức chợ, nếu người Hỏa bộ lạc có mặt nói không chừng sẽ đi giúp vui giải sầu.

    - Thế nào, có kẻ nào ngươi nhận thức hay không?

    Sắc trời tối xuống, bộ lạc dần dần yên lặng, Giác cùng Diễm ngồi cách lối vào không xa theo dõi, Giác nghiêng người nhỏ giọng hỏi Diễm.

    Nhiệt độ xâm nhập tới, nửa người của Diễm cũng tê dại. Diễm cố gắng khắc chế khác thường trong lòng, nhỏ giọng trả lời:

    - Không có. Có lẽ người Hỏa bộ lạc đã đi rồi.

    Giác không phát hiện dị thường của Diễm, sợ bị người nghe được nên vẫn ghé sát nói chuyện:

    - Rất có thể. Nếu tìm được người tới hỏi thì tốt rồi.

    Hắn trầm tư:

    - Ngươi nói nếu chúng ta bắt cóc một người ở vòng trong, thẩm vấn một chút thế nào?

    - Khó khăn, chỉ sợ sẽ làm kinh động những người khác. Đợi thêm một ngày, nếu còn không có kết ẩu, chúng ta liền bắt cóc một người hỏi một chút.

    - Cũng đúng, nhưng trước mắt xem ra người Xích bộ lạc hẳn là còn chưa tra xét được ta chính là thần sử, nếu không hiện tại Xích bộ lạc đã mang người đi tấn công bộ lạc chúng ta, mà không phải còn có tâm tư tổ chức chợ.

    Giác phân tích nói.

    Bọn hắn tính toán rất tốt, ai ngờ kế hoạch cản không nổi biến hóa, không chờ bọn họ đi vòng trong bắt cóc người, thân phận của Diễm đã bị phát hiện.

    - Cái gì? Ngươi nói người xõa tung tóc, sắc mặt màu tím lại là Diễm?

    Hỏa Hôi trừng to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm đồng đội của mình:

    - Ngươi thật thấy rõ ràng sao? Diễm sắc mặt đen, cũng không phải là màu tím!
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 85 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hỏa Hôi là con trai của tam trưởng lão Hỏa bộ lạc, cũng là tâm phúc của thủ lĩnh.

    Trước mùa đông năm trước, vu ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, xem bói một quẻ, bói ra phương bắt có thần sử mới xuất hiện, thần sử này là trời sinh địch nhân của Hỏa bộ lạc, sau khi lớn lên sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho Hỏa bộ lạc.

    Biết được có một quẻ tượng đại hung như vậy, vu lập tức nói cho thủ lĩnh. Thủ lĩnh triệu tập mấy vị trưởng lão thương nghị, cuối cùng quyết định phải người đi phương bắc tìm kiếm, đem thần sử kể cả bộ lạc của hắn diệt sát trong trứng nước.

    Hỏa Hôi tự động thỉnh cầu đi tìm.

    Trước khi đi, thủ lĩnh gọi hắn tới.

    Từ sau lần săn bắn đó tiểu Hà mất tích, Mãnh trở về nói cho mọi người tiểu Hà trêu chọc bầy sói, Diễm vì cứu hắn nên cũng lâm vào bầy sói bao vây. Chờ Mãnh dẫn người đuổi tới thì Diễm cùng tiểu Hà bị bầy sói ăn thịt, chỉ lưu lại chút thịt vụn tay chân. Mãnh đã giết chết bầy sói báo thù cho bọn họ.

    Mọi người khen ngợi Mãnh dũng mãnh không sợ, trọng cảm tình đồng thời cảm thấy tiểu Hà cùng Diễm không biết tự lượng sức mình. Người nào cũng biết dám trêu chọc một con mãnh hổ cũng đừng đi trêu chọc một bầy sói, được, hai huynh đệ cùng chết, còn liên lụy tộc nhân vì báo thù cho bọn họ mà bị một thân tổn thương.

    Đây là cách nhìn của người ngoài, mà làm tâm phúc của thủ lĩnh, Hỏa Hôi tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra.

    Người được âm thầm phái ra chặn giết Diễm, cho tới bây giờ không ai trở về, cũng không biết có đem Diễm giết chết hay không. Một ngày không có tin tức, thủ lĩnh một ngày cũng khó thể bình an.

    Chiến lực Diễm xuất sắc, nếu không chết ngày sau còn sống trở về báo thù, tuyệt đối là tai nạn của đám người thủ lĩnh.

    Thủ lĩnh gọi hắn đi qua, chính là dặn dò hắn một đường tìm kiếm thần sử đột nhiên xuất hiện, đồng thời nhân tiện điều tra hành tung của Diễm, tìm được thì lập tức diệt khẩu.

    Đoạn đường này tìm kiếm, bất kể là thần sử hay tung tích của Diễm đều không hề có một chút manh mối.

    Sau khi đi tới Xích bộ lạc, thủ lĩnh thành tâm mời còn luôn mãi cam đoan sẽ giúp bọn hắn tìm được thần sử, bọn hắn mới tạm thời lưu lại trong Xích bộ lạc.

    Bởi vì ở lâu nên nhàm chán, bọn hắn mới đi ra ngoài săn bắn.

    Mấy ngày nay Xích bộ lạc họp chợ, bọn hắn cũng biết, cũng không để trong lòng, cũng không hiếu kỳ.

    Lần này bọn hắn đi ra ba ngày, sau khi trở về liền phát hiện trong bộ lạc có thật nhiều người, nhìn liền biết không phải người Xích bộ lạc – Xích bộ lạc là đại bộ lạc, các chiến sĩ chủ yếu đều mặc quần áo vải bố.

    Trong đó có một người xõa tung mái tóc, mặt màu tím, thấy không rõ diện mạo.

    Người này đi sát qua bên người bọn hắn, Hỏa Hôi chỉ liếc mắt liền không để ý, ai ngờ bây giờ nghe được tộc nhân nói người kia là Diễm!

    Phản ứng đầu tiên của Hỏa Hôi chính là không tin.

    Thời đại này còn chưa có thuật cải trang, Hỏa Hôi hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

    - Thật sự. Lúc đó ta nhìn thấy thân ảnh người kia quen mắt, tò mò liền trộm đi qua cẩn thận nhìn xem, chứng kiến bộ dạng của hắn sau khi vén tóc lên, trừ bỏ màu sắc trên mặt không đúng, tuyệt đối là diện mạo của Diễm.

    Hỏa Hôi có chút dao động:

    - Nguyên lai lúc ngươi rời đi là theo dõi người kia.. ngươi có biết người kia đặt chân ở đâu không? Bên cạnh hắn còn có người nào? Tìm hiểu xong chúng ta đi gặp hắn.

    Bất kể có phải là Diễm hay không, hắn phải đích thân đi xác nhận mới được.

    Nếu đúng là Diễm..

    Trong mắt Hỏa Hôi hiện ánh sáng lạnh, vừa lúc hoàn thành nhắc nhở của thủ lĩnh!

    * * *

    - Người kia đi rồi.

    Giác dùng khóe mắt liếc nhìn phía sau, nhỏ giọng nói.

    Diễm gật đầu:

    - Ân, phỏng chừng hai ngày này chúng ta sẽ có phiền toái.

    Hôm nay bọn họ chuyển quanh ngoài tường đá, trong lơ đãng gặp được đám người Hỏa Hôi đi săn bắn trở về, muốn tránh đã không còn kịp rồi, Diễm rõ ràng khẽ cúi đầu, thần sắc thong dong đi ngang qua người bọn hắn, còn tưởng đối phương sẽ không chú ý tới bọn họ, ai ngờ lại phát hiện phía sau có người theo dõi. Sau vài câu thương lượng với Giác, Diễm rõ ràng dùng thân phận dẫn dụ đối phương, cũng miễn cho hai người bọn họ phải luôn một mực ở bên ngoài canh chừng tìm kiếm.

    Vì thế hắn cố ý vén tóc lên, làm cho đối phương thấy rõ diện mạo của hắn.

    Hiện tại chỉ đợi đối phương động thủ.

    - Động thủ ngay trong bộ lạc bất lợi với chúng ta, tiếp tục chờ một lát chúng ta rời đi Xích bộ lạc.

    Diễm nghĩ nghĩ nói.

    Giác không có ý kiến:

    - Chỉ cần trước khi trời tối, chúng ta có thể trốn vào khu rừng bên ngoài là được.

    Đi tới trong rừng, bọn họ có thể bố trí cạm bẫy.

    Hai người thương lượng xong, xem chừng đối phương sắp tìm tới, liền nhanh chóng rời khỏi Xích bộ lạc.

    Bọn họ vừa đi, đám người Hỏa Hôi liền chạy tới.

    Trong thời gian ngắn như vậy bọn hắn cũng đã tìm hiểu được hai người đến từ Phong bộ lạc, chỉ là một tiểu bộ lạc, cách Xích bộ lạc khoảng mười ba ngày đường đi.

    Hai người đến Xích bộ lạc chỉ là muốn tìm cơ hội phụ thuộc vào Xích bộ lạc, cho nên trước tiên đi qua tra xét. Vì vậy cũng không có quầy hàng, cũng không có địa phương ở lại cố định.

    Như vậy sẽ khó tìm.

    Nhưng cũng may bọn hắn là thượng khách, cho nên mọi người sôi nổi chủ động hỗ trợ, rất nhanh nói ra vị trí của Giác cùng Diễm.

    Nhưng vẫn chậm một bước.

    - Cái gì? Bọn hắn rời đi Xích bộ lạc?

    Sắc mặt Hỏa Hôi thật khó xem.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 86 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người theo dõi Diễm vẻ mặt chán nản:

    - Nhất định là hắn phát hiện ta, thật giảo hoạt!

    - Bất kể là cái gì, không thể để cho hắn rời khỏi!

    Thanh âm Hỏa Hôi lạnh lùng nói.

    - Nhưng mà.. Diễm lợi hại như vậy, bên cạnh còn có người giúp đỡ, chúng ta chỉ có vài người, không nhất định bắt được hắn đi?

    Chỉ có vài người bọn hắn còn muốn đi bắt Diễm, người chưa bắt được, bọn hắn ngược lại bị Diễm giết chết.

    Hỏa Hôi trừng mắt liếc hắn:

    - Bọn hắn dù lợi hại, cũng chỉ có hai người.. chờ một lát ta nói với Xích Hồng, để cho hắn phái thêm mấy chiến sĩ giúp đỡ chúng ta.

    Xích Hồng là thủ lĩnh của Xích bộ lạc.

    Sau khi Xích Hồng biết Hỏa Hôi là con trai của tam trưởng lão Hỏa bộ lạc, liền một lòng nịnh hót Hỏa Hôi, nghe Hỏa Hôi nói muốn mượn người, lập tức chọn lựa hai mươi chiến sĩ chiến lực cường hãn đưa tới.

    - Những người này đủ dùng không? Không đủ dùng, ta tiếp tục kêu thêm vài người lại đây.

    Đoàn người của Hỏa Hôi có tám người, cộng thêm hai mươi, tổng cộng hai mươi tám người.

    Hai mươi tám người đối phó hai người, cho dù chiến lực của Diễm cường hãn, cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Lúc trước Mãnh mang theo người đối phó Diễm, còn chưa đủ hai mươi tám người đâu!

    Người đã đủ, Hỏa Hôi cũng không chậm trễ trực tiếp mang người đuổi theo ra khỏi Xích bộ lạc.

    Trong rừng cây tăm tối, Diễm cùng Giác im lặng ngồi trên tàng cây, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh.

    - Người đến.

    Lỗ tai Diễm khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói.

    Chân khí ấm áp lướt qua bên tai, bên cạnh là cánh tay cường tráng mạnh mẽ của Diễm, khuôn mặt Giác chợt đỏ ửng lên.

    Chúng ta là huynh đệ, chúng ta là huynh đệ!

    Trong lòng Giác niệm vài câu, áp chế cảm giác không được tự nhiên, cố gắng đem lực chú ý đặt ở chuyện trước mặt:

    - Có bao nhiêu người?

    Diễm nghiêng tai lắng nghe, thầm đếm:

    - Nghe tiếng bước chân, ước chừng hơn hai mươi người.

    - Đúng là tôn trọng chúng ta.

    Hơn hai mươi người đối phó hai người bọn họ, may mắn bọn họ đã trước tiên chuẩn bị xong cạm bẫy!

    Hai người yên lặng chờ địch nhân đi vào trong bẫy rập.

    - Hỏa Hôi, bên trong tối đen, chúng ta phải đi vào thật sao?

    Một người Hỏa bộ lạc trong lòng bồn chồn, dưới chân mè nheo không muốn đi vào bên trong.

    Chiến lực của Diễm cường hãn toàn bộ lạc đều biết, sớm biết lúc này đi ra tìm thần sử còn phải đối phó Diễm, hắn sẽ không cùng đi ra.

    Khuôn mặt Hỏa Hôi giấu trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình trên mặt:

    - Tiến! Thật vất vả tìm được tung tích của hắn, không thể để cho hắn chạy!

    - Nhưng vạn nhất hắn mai phục trong rừng đây?

    - Mọi người cẩn thận một chút, cho dù là có mai phục, bọn hắn nhiều lắm âm thầm đánh lén chúng ta, chỉ cần mọi người cảnh giác, hắn sẽ không đánh lén thành công.

    Thanh âm Hỏa Hôi lạnh lùng, mang theo vẻ xơ xác tiêu điều không cho phép phản bác:

    - Chỉ cần thu dọn hắn, sau khi trở lại bộ lạc, ta sẽ giúp mọi người cầu thêm càng nhiều ban cho với thủ lĩnh, làm cho thủ lĩnh biết mọi người vất vả.

    Đã nói tới nước này, mọi người biết Hỏa Hôi đã quyết định, nhất định phải thu dọn Diễm trong hôm nay.

    Khuyên bảo không được, mọi người đều phải tự mình phòng bị.

    Căn cứ dự liệu của Hỏa Hôi, Diễm cùng đồng bọn nhất định sẽ âm thầm đánh lén. Hiện tại đánh lén chính là âm thầm bắn tên trộm, Diễm cùng đồng bọn nhiều lắm mỗi người một mũi tên liền sẽ bại lộ vị trí.

    Mà bọn hắn có tới hai mươi tám người, cho dù có hai người gặp xui xẻo bị đối phương một mũi tên bắn chết, bọn hắn vẫn còn lưu hai mươi sáu người.

    Hai mươi sáu người đối phó hai người, hoàn toàn đủ dùng.

    Hỏa Hôi tin tưởng tràn đầy, cũng rất nhanh bị sự thật đánh mặt.

    Mọi người vừa bước vào cánh rừng không bao lâu, nguyên bản mặt đất đột nhiên biến mất, nháy mắt có mười mấy người rơi xuống.

    Giác không có thời gian tước chông nhọn, rõ ràng đem mũi tên cắm dưới đất, trên đầu mũi tên còn thoa thêm thuốc tê.

    Dược hiệu thuốc tê bá đạo, mọi người bị đâm trúng nửa thân dưới đều cứng ngắc, không đau nhưng đã mất đi năng lực hành động.

    Lập tức thành công, cũng không quan tâm người rơi vào trong bẫy rập, Giác lập tức dùng dị năng khống chế võng dây đi bao trùm những người vừa tránh được một kiếp.

    Mọi người bị cạm bẫy đột nhiên xuất hiện làm giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì một bộ phận người khác đã bị cự võng bao phủ.

    Nhìn bên mình chỉ nháy mắt tổn thất hơn phân nửa nhân công, Hỏa Hôi khóe mắt muốn nứt ra:

    - Diễm, ngươi đi ra, ngươi không phải thích nhất quang minh chính đại quyết đấu cùng người khác sao? Hiện tại lén lút trốn một bên đánh lén, ngươi tính chân hán tử gì? Ngươi đi ra, cùng ta đánh một trận! Ngươi không muốn biết cha ngươi hiện tại như thế nào sao..

    Diễm nghe được Hỏa Hôi kêu loạn bên dưới, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm dọa người.

    Giác lo lắng nhìn hắn, thấp giọng nói:

    - Hắn chính là cố ý kích ngươi đi ra ngoài, ngươi đừng mắc mưu.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 86 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ta biết.

    Diễm nhẹ giọng nói, đưa tay cầm lấy một mũi tên, dọn xong tư thế, nhắm ngay Hỏa Hôi bắn tới.

    Hỏa Hôi sớm có dự phòng, nhưng tốc độ mũi tên quá nhanh, cho dù hắn cố gắng trốn vẫn không thể hoàn toàn né tránh, cánh tay phải bị mũi tên hung hăng bắn trúng, cơ hồ đem trọn cánh tay bắn thủng.

    - Bọn hắn bại lộ, ở trên cây bên kia!

    Chịu đựng đau nhức, Hỏa Hôi chỉ phương hướng mũi tên bắn tới:

    - Bắn tên, đem bọn hắn từ trên cây bức xuống dưới!

    Theo tiếng gào của Hỏa Hôi, mười mấy chiến sĩ còn lại nhanh chóng lắp tên hướng chỗ địa phương Diễm ẩn thân bắn qua.

    Tên bắn được một nửa, đã bị dây thực vật phóng lên cao ngăn trở, hoặc bị đánh bay, hoặc bị trực tiếp đánh vỡ, rơi xuống trước người Diễm ít ỏi không có mấy.

    Chiến sĩ đi theo Hỏa Hôi đều là tinh anh chiến lực cường hãn trong bộ lạc, thị lực mạnh hơn người thường rất nhiều, cho dù trong rừng hôn ám vẫn thấy rõ thực vật đột nhiên bạo lên.

    - Đó là cái gì?

    - Những nhánh cây cỏ dại kia vì sao đột nhiên lớn lên nhanh như vậy?

    - Những thực vật này vì sao giống như đang bảo hộ hai người kia?

    Tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên, mọi người kinh hãi nhìn thực vật đột nhiên trường cao to lớn.

    Người Hỏa bộ lạc còn hoàn hảo, dù sao trong bộ lạc bọn hắn còn có thần sử, bọn hắn đều kiến thức qua thần tích. Người Xích bộ lạc hoàn toàn bị dọa phá mật, không biết khiến người sợ hãi, thực vật đột nhiên tăng vọt làm cho bọn hắn không tự chủ được liên tưởng tới một vài chuyện đáng sợ.

    - Không phải là Sâm Lâm chi thần tức giận chứ?

    Bọn hắn không tin tưởng Sâm Lâm chi thần, nhưng không có nghĩa bọn hắn không e ngại, chỉ cần là thần đều làm cho người sợ hãi.

    - Vì sao Sâm Lâm chi thần che chở hai người kia?

    - Chúng ta còn phải bắt bọn họ nữa hay không? Có Sâm Lâm chi thần che chở, chúng ta còn bắt được bọn họ sao?

    Đi vào trong rừng rậm thì chính là địa bàn của Sâm Lâm chi thần, nếu Sâm Lâm chi thần muốn đối phó bọn hắn, bọn hắn đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài.

    Sắc mặt Hỏa Hôi âm trầm nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe thanh âm kinh sợ của người xung quanh, đáy lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng tình huống trước mắt không chấp nhận cho hắn lùi bước, cũng không chấp nhận cho hắn e ngại, cố chấp quát:

    - Câm miệng! Cái gì mà Sâm Lâm chi thần? Đây đều là nam nhân đi cùng Diễm làm ra tới! Hắn chính là thần sử mà chúng ta muốn tìm!

    Đúng vậy, thần sử! Chỉ có thần sử mới có năng lực quái dị như vậy, cũng giống như thần sử trong bộ lạc bọn hắn!

    Hiện tại Hỏa Hôi vô cùng khẳng định thân phận của đối phương.

    Đồng thời trong lòng càng thêm khẩn trương.

    - Xuy, xem ra ngươi cũng biết thật nhiều a.

    Giác ẩn trên tàng cây, cười nhạo nói:

    - Nghe nói các ngươi đang tìm ta? Nói xem, các ngươi tìm ta có chuyện gì?

    Hỏa Hôi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, phòng ngừa đối phương đánh lén, âm thanh lạnh lùng nói:

    - Đương nhiên là chuyện tốt. Thần sử chúng ta biết ngươi, muốn mời ngươi quay về bộ lạc chúng ta tâm sự.

    - Vậy sao? Nhưng ta không muốn tán gẫu với thần sử của các ngươi a..

    Lời còn chưa dứt, nguyên bản rừng rậm yên lặng nháy mắt sống lại, dây mây, nhánh cây xuyên qua bay múa trên không trung, vây quanh đám người Hỏa Hôi công kích, cỏ dại dưới đất hoặc triền hoặc vấp chân đối phương, làm cho đối phương không thể hành động.

    Đám người Hỏa Hôi tức giận oa oa thẳng kêu, chỉ chốc lát sau toàn bộ bị trói rắn chắc.

    Diễm đợi dây trói một tên liền bắn chết một tên, cuối cùng chỉ lưu lại một mình Hỏa Hôi.

    Không còn nguy hiểm Giác mới dừng công kích, khống chế thực vật khôi phục lại thành bộ dạng như cũ.

    - Ngươi có khỏe không?

    Diễm nhìn sắc mặt tái nhợt của Giác, lo lắng không thôi, đồng thời chán nản, đều do chính mình còn chưa đủ cường đại, mới làm hại Giác đi theo bị liên lụy.

    Giác lắc đầu:

    - Không có việc gì, nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi.

    Đã lâu hắn cũng không thao tác qua nhiều thực vật như vậy đồng thời chiến đấu, không ngờ lại đem dị năng hao tổn sạch sẽ, cho nên sắc mặt mới thoạt nhìn không tốt.

    Nhớ tới lần trước Giác đề cao gốc anh đào, cũng sắc mặt trắng bệch, nghỉ ngơi một đêm mới khôi phục lại, Diễm thở nhẹ một hơi:

    - Một hồi ngươi cứ ngồi yên một bên, không nên cử động, chỉ còn lại một mình hắn, ta có thể ứng phó.

    Giác cười nói:

    - Nghe lời ngươi, ta cam đoan ở một bên đợi, không quản gì hết.

    An trí xong Giác, Diễm bắt đầu thẩm vấn Hỏa Hôi.

    Nhìn thấy Diễm đi từng bước tới gần, vẻ mặt Hỏa Hôi rốt cục biến thành sợ hãi:

    - Ngươi, ngươi đừng, ta cũng chỉ là nghe theo thủ lĩnh phân phó, kỳ thật ta không nghĩ hại ngươi..

    Thần sắc Diễm bình tĩnh, căn bản không nghe lời vô nghĩa của hắn:

    - Cha ta hiện tại thế nào?

    Hỏa Hôi xoay chuyển tròng mắt:

    - Ngươi trước tiên đáp ứng thả ta, chỉ cần ngươi đồng ý thả ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.

    Diễm thản nhiên liếc hắn, rút kiếm:

    - Ta hỏi lại ngươi một lần, cha ta hiện tại thế nào?

    Thân thể Hỏa Hôi buộc chặt, hắn ý thức được hiện tại thập phần nguy hiểm, nhưng dù sao cũng phải chết, chỉ cần cắn chặt cho Diễm đồng ý thả hắn, nói không chừng còn cầu được một con đường sống.

    Trong lòng hạ quyết tâm, Hỏa Hôi cố lên dũng khí nhìn chằm chằm Diễm:

    - Ngươi trước tiên đáp ứng thả ta!
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...