

Ngày hôm nay tôi nhận được bài kiểm tra văn làm vào 2 ngày trước. Những dòng chữ nhận xét của cô đã làm cho tôi cảm thấy bản thân thật tệ. Tôi cảm thấy mệt mỏi với việc cố gắng chạy theo thành tích, cố gắng để viết một bài văn. Tôi đã từng rất thích học văn, cảm thấy được là chính mình khi bay bổng trên trang giấy cùng con chữ nhưng giờ đây tôi không tìm được niềm vui thích khi viết nữa. Bây giờ với tôi viết văn như là một nỗi ám ảnh, tôi luôn viết trong trạng thái ép buộc, rập khuôn, sáo rỗng, chạy đua với thời gian. Tôi sợ bài này mình làm không tốt bài, bài kia bị cô đánh giá kém vì thế tôi ép mình viết trong sự chán chường, mệt mỏi vô hạn, tôi như một chiếc máy viết mà không có cảm xúc. Tôi đã quên cảm giác viết một bài văn bằng nhiệt huyết là như thế nào, tôi không thể nào sáng tạo cho bài viết của mình nữa. Thực sự rất mệt, mệt vô cùng khi mà trong đội tuyển ôn thi học sinh giỏi văn tôi luôn là đứa học yếu nhất, bất thường nhất. Tôi đã rất muốn từ bỏ nhưng tôi sợ, sợ bố mẹ thất vọng, sợ bạn bè chê cười, sợ chính bản thân mình sẽ suy sụp. Tôi đã rất cố gắng, rất nỗ lực nhưng tôi thực sự quá mệt mỏi rồi, tôi không thể chịu đựng được áp lực này nữa, mỗi khi cầm trên tay đề bài tôi lại sợ hãi, không có từ ngữ để viết, không có ý tứ, không có bất cứ một ý tưởng nào trong đầu.
Tôi nên từ bỏ hay không đây? Tôi đã vô cùng băn khoăn, trăn trở, cân nhắc rất nhiều lần nhưng tôi không có đủ dũng khí để từ bỏ thứ mà tôi từng xem là đam mê mà theo đuổi. Nhưng nếu không tự mình từ bỏ đến lúc bị loại khỏi đội tuyển tôi sợ mình không thể chịu được, tôi sợ lắm cảm giác thất bại đó, sợ đánh tan sự kì vọng mà mọi người dành cho tôi..
Phải làm sao đây? Tôi không thể quyết định được, không biết chọn lựa, con đường phía trước của tôi trở nên mù mịt, mơ hồ, hoang mang. Sự mệt mỏi trong tôi đang tích tụ ngày một lớn, nó dường như lấn át tâm trí và suy nghĩ của tôi. Bất lực chính là cảm giác của tôi lúc này
Tôi nên từ bỏ hay không đây? Tôi đã vô cùng băn khoăn, trăn trở, cân nhắc rất nhiều lần nhưng tôi không có đủ dũng khí để từ bỏ thứ mà tôi từng xem là đam mê mà theo đuổi. Nhưng nếu không tự mình từ bỏ đến lúc bị loại khỏi đội tuyển tôi sợ mình không thể chịu được, tôi sợ lắm cảm giác thất bại đó, sợ đánh tan sự kì vọng mà mọi người dành cho tôi..
Phải làm sao đây? Tôi không thể quyết định được, không biết chọn lựa, con đường phía trước của tôi trở nên mù mịt, mơ hồ, hoang mang. Sự mệt mỏi trong tôi đang tích tụ ngày một lớn, nó dường như lấn át tâm trí và suy nghĩ của tôi. Bất lực chính là cảm giác của tôi lúc này