Truyện Thơ: Ai Sai Tác Giả: Ngọc Thiền Sầu Thể Loại: Truyện thơ Giới Thiệu: Dạo này không hiểu sao mình rất có hứng thú với văn thơ. Bạn tin không cảm hứng là thứ rất kỳ diệu, khi cần thì mãi chẳng xuất hiện. Mà những lúc không ngờ tới thì teng teng teng tèng nó xuất hiện. Và truyện thơ Ai Sai chính là thành quả của một giấc mơ. Truyện nói chủ đề đã không còn xa lạ, đó là sự bất công của thân phận người phụ nữ ở thời xưa. Ai Sai là sự phản ánh về truyền thống cũ, thứ được gọi là phép tắc, là luân thường đạo lý, thứ đã giết đi bao cuộc đời người phụ nữ. Do mình chỉ mới tập tành viết nên chắc chắn sẽ còn thiều sai sót, rất mong mọi người có thể góp ý giúp mình cải thiện hơn. Chúc các bạn đọc thơ vui vẻ! Thân! [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Ngọc Thiền Sầu ** Nhìn công đường Thị ngẩng đầu hối hận. Rồi căm giận người gây ra cớ sự Chàng công tử vẻ đạo mạo ngụy trang! Kẻ phụ tình người đã bắt con thị Thuở ban đầu chàng nói lời ngon ngọt. Phút sai lầm thiếu nữ tưởng thật tâm Cứ ngỡ đâu trăm mâm cỗ linh đình. Ai đâu ngờ chân tình cũng chỉ là Trò đùa giỡn tâm tình người con gái! U đau lòng con ơi hãy nói thật Ai đã khiến mày bụng bầu dạ chửa? Nàng câm lặng chẳng biết nói điều chi.. Hắn ta là người con của địa chủ Kẻ có quyền, có thế lại giàu sang. Thư mang tới không thể giữ đứa nhỏ Nàng chết lặng giờ nàng phải làm sao? Bụng càng to gia đình gây áp lực Rồi thôn làng bắt đầu tiếng đồn xa. Ôi Hoa thị tưởng đâu người đức hạnh Đứa lăng loàn, bốc đồng nên cô quạnh. Thả trôi sông người đàn bà nhơ nhục Xuống địa ngục may ra sẽ đổi thay.. Người con gái làm sao mà chịu nổi. Nhưng chẳng thể làm điều gì để tốt Tốt cho nàng, thầy u cùng đứa trẻ? ** Kẻ chăng hoa thuê người bỗng tới ép Nếu không nghe gia đình chẳng còn ai! Một là phải vu oan người chày lưới Người đàn ông vẫn thầm muốn cưới thị Hứa tặng thị một cuộc đời bình an. Nhưng làm sao nàng không màng lý trí Bí quá hóa liều rồi nhẫn tâm hãm hại Một con người tốt bụng lại thiện lương. Hai là phải rời xa mảnh đất quê Nơi sinh sống chôn rau rồi cắt rốn. Ba là bỏ nếu muốn sống yên ổn Và không thể nói ra lời nói thật Với lý do sẽ làm ô danh hắn Một công tử tương lai đầy rộng mở. Thật nực cười! Cho một kẻ nhát gan.. Có gan làm mà chẳng có dạ nhận. Ấy vậy mà ngày ấy ả còn tin Những lời hứa chẳng bao giờ thành thật. Người lấy nàng không ai ngoài ta cả Nàng sẽ là người mợ cả của ta. Một công tử cao sang mà phóng thoáng Hãy tin rằng một kiếp một tình yêu. ** Nhìn thầy u người suốt đời vất vả Nén đau buồn ả quyết định chọn hai. Phải xa quê xa cả gia đình nhỏ Phải tha hương rồi phải đi cầu thực Trời thương thân người đàn bà nghị lực. Sáu tháng sau một đứa nhỏ ra đời Nàng chăm con mong rằng con khôn lớn Sẽ là người con trai tốt thiện lương. Ấy thế nhưng sóng gió bỗng ập tới Hắn nghe tin sai gia đinh tới bắt. Sao nhẫn tâm chia cắt tình mẫu tử Đứa con thơ như có điều linh cảm. Khóc thật to xót thương lòng người mẹ Đuổi theo con mong rằng có người giúp. Hãy trả con ôi bọn người khốn nạn Người chày lưới biết tin cũng chạy tới. Nói với thị quan huyện người anh minh Khi biết tin ả gắng kìm nước mắt. Tới công đường thị đánh trống kêu oan Mong quan huyện xin người hãy làm chủ. Cho một kẻ thấp đầu và bé họng Trừng trị kẻ bất nghĩa lại bất nhân. Ôi thương thay cho số kiếp đàn bà Mong ông trời hãy phù hộ cho ai Những con người chẳng sai nhưng bất hạnh! -Hết- Ngọc Thiền Sầu