CHƯƠNG 10: VÙNG ĐẤT CHẾT
Tiếng còi báo động của Trường Alpha dần lùi xa sau lưng Linh và Mai khi họ bò ra khỏi miệng cống ngầm. Không khí bên ngoài, dù lạnh và ẩm, vẫn mang hương vị tự do nhưng sống động. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Linh cảm thấy mình không còn bị giám sát.
Tuy nhiên, cô biết: Đây chưa phải là kết thúc. Họ chưa thực sự thoát khỏi tầm ngắm của Alpha.
Trước mặt họ là một khu rừng rậm, bao bọc bởi bức tường thép cao vút - "vùng đệm" mà Alpha dựng nên để ngăn mọi nỗ lực trốn thoát. Không biển báo, không con đường, chỉ là những tán cây tối om và tiếng côn trùng rả rích. Khu vực này chưa từng được đánh dấu trên bản đồ chính thức. Nhưng Linh đã biết đến nó từ nhật ký của anh trai.
"Chúng ta đi đâu bây giờ?" Mai thì thầm, giọng run rẩy.
Linh mở chiếc máy tính bảng, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt lấm lem bùn đất của họ. "Anh tớ từng nhắc đến một con đường mòn ở phía bắc. Nếu nó vẫn còn, nó có thể dẫn ra ngoài."
Không còn thời gian để nghỉ ngơi. Họ cắm đầu đi xuyên qua rừng, đôi giày sũng nước lún sâu trong bùn. Bóng tối dày đặc khiến mọi bước chân trở nên nguy hiểm, nhưng họ vẫn tiếp tục. Họ phải tin vào tấm bản đồ và vào ký ức của một người đã ngã xuống.
Sau gần một giờ lần mò trong rừng rậm, khi trời bắt đầu chuyển sáng, họ nhìn thấy một vệt mòn nhỏ vắt ngang qua khu rừng - dấu vết của thứ từng là đường xe tải kỹ thuật nhiều năm về trước. Linh mỉm cười nhẹ, lần đầu trong đêm.
"Chúng ta sắp thoát rồi," cô nói khẽ.
Ngay lúc ấy, một âm thanh khô khốc vang lên: "Tạch!"
Một ánh đèn pin chiếu thẳng vào họ.
"Đứng yên tại chỗ!" Giọng nam trầm, không cảm xúc vang lên.
Từ trong bụi cây, bốn lính canh mặc đồng phục đen bước ra, súng trên tay, mắt lạnh như băng. Trên cổ tay họ, đồng hồ Uy Lực Alpha sáng đỏ như máu.
"Nguyễn Mai Linh. Lê Mai," tên lính dẫn đầu đọc tên họ như một bản cáo trạng. "Các cô vi phạm quy tắc an ninh cấp độ một. Hãy hợp tác."
Linh siết chặt tay. Cô đã chuẩn bị cho khả năng này. Vùng đệm không phải là tự do - nó là một cái bẫy khổng lồ được dựng lên để nghiền nát hy vọng cuối cùng.
Mai run lên. Linh thấy rõ nỗi tuyệt vọng đang trở lại trong mắt cô bé.
"Không," Linh nói, giọng trầm và rõ. "Tôi không quay lại nơi đó."
Tên lính nhướn mày, ra hiệu. "Cô không có quyền lựa chọn."
Nhưng Linh có một thứ, không phải vũ lực, mà là thứ cô đã học từ Khôi: Sự ảnh hưởng vô hình.
Cô bước một bước về phía trước, mắt không rời khỏi tên lính dẫn đầu. Cô không nói gì, nhưng toàn bộ năng lượng tinh thần của cô dồn vào một thông điệp: "Anh biết điều này là sai. Anh biết nơi đó đang che giấu tội ác. Liệu anh sẽ tiếp tục làm một phần của nó?"
Tên lính hơi khựng lại. Cái chớp mắt kéo dài hơn bình thường. Nhưng chỉ một tích tắc sau, hắn siết chặt khẩu súng.
"Bắt chúng."
Không còn đường lùi.
Linh quay sang Mai, hét: "Chạy!"
Cả hai lao vào rừng, thân mình len lỏi qua những bụi cây dày đặc. Đạn không nổ. Có lẽ họ không được phép giết, ít nhất là chưa. Nhưng họ chắc chắn sẽ đuổi đến cùng.
Linh dẫn Mai xuyên qua bụi rậm, không quan tâm đến vết xước trên da hay nhịp tim thình thịch như trống trận. Cô biết, nếu họ bị bắt lại, mọi thứ đã làm đều tan thành tro bụi.
Một lần nữa, bản đồ trong máy tính bảng hiện lên trong đầu cô như một ngọn hải đăng. Có một đường hầm cũ, từng được dùng để vận chuyển chất thải nguy hiểm, không nằm trong mạng lưới giám sát hiện tại. Anh trai cô từng định thoát theo hướng đó.
"Đi hướng tây nam!" Linh ra hiệu, kéo Mai rẽ sang một lối nhỏ. Gió rít qua tai, bụi cây rạp xuống dưới bước chân họ.
Sau gần nửa giờ chạy trốn, họ đến được một khe đá sâu giữa hai quả đồi. Bên dưới là một lối vào hẹp, gần như bị che phủ hoàn toàn bởi cỏ dại và đất đá.
"Chúng ta ẩn ở đây," Linh nói, giọng khàn đặc.
Mai ngã quỵ xuống, cố gắng giữ hơi thở. Linh gỡ chiếc máy tính bảng ra khỏi túi, kiểm tra lại dữ liệu: Nhật ký thí nghiệm, đoạn mã AI, bản đồ, bằng chứng thao túng.. vẫn còn nguyên.
Cô biết họ không thể ở đây lâu. Nhưng đây là bước đầu tiên. Bên ngoài là rừng rậm và lũ lính canh. Bên trong là một kế hoạch còn dang dở. Nhưng trong tim Linh, một điều đã rõ ràng: Sự thật đã thoát khỏi nhà tù.
Và nó sẽ không bao giờ bị giam lại nữa.
Tuy nhiên, cô biết: Đây chưa phải là kết thúc. Họ chưa thực sự thoát khỏi tầm ngắm của Alpha.
Trước mặt họ là một khu rừng rậm, bao bọc bởi bức tường thép cao vút - "vùng đệm" mà Alpha dựng nên để ngăn mọi nỗ lực trốn thoát. Không biển báo, không con đường, chỉ là những tán cây tối om và tiếng côn trùng rả rích. Khu vực này chưa từng được đánh dấu trên bản đồ chính thức. Nhưng Linh đã biết đến nó từ nhật ký của anh trai.
"Chúng ta đi đâu bây giờ?" Mai thì thầm, giọng run rẩy.
Linh mở chiếc máy tính bảng, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt lấm lem bùn đất của họ. "Anh tớ từng nhắc đến một con đường mòn ở phía bắc. Nếu nó vẫn còn, nó có thể dẫn ra ngoài."
Không còn thời gian để nghỉ ngơi. Họ cắm đầu đi xuyên qua rừng, đôi giày sũng nước lún sâu trong bùn. Bóng tối dày đặc khiến mọi bước chân trở nên nguy hiểm, nhưng họ vẫn tiếp tục. Họ phải tin vào tấm bản đồ và vào ký ức của một người đã ngã xuống.
Sau gần một giờ lần mò trong rừng rậm, khi trời bắt đầu chuyển sáng, họ nhìn thấy một vệt mòn nhỏ vắt ngang qua khu rừng - dấu vết của thứ từng là đường xe tải kỹ thuật nhiều năm về trước. Linh mỉm cười nhẹ, lần đầu trong đêm.
"Chúng ta sắp thoát rồi," cô nói khẽ.
Ngay lúc ấy, một âm thanh khô khốc vang lên: "Tạch!"
Một ánh đèn pin chiếu thẳng vào họ.
"Đứng yên tại chỗ!" Giọng nam trầm, không cảm xúc vang lên.
Từ trong bụi cây, bốn lính canh mặc đồng phục đen bước ra, súng trên tay, mắt lạnh như băng. Trên cổ tay họ, đồng hồ Uy Lực Alpha sáng đỏ như máu.
"Nguyễn Mai Linh. Lê Mai," tên lính dẫn đầu đọc tên họ như một bản cáo trạng. "Các cô vi phạm quy tắc an ninh cấp độ một. Hãy hợp tác."
Linh siết chặt tay. Cô đã chuẩn bị cho khả năng này. Vùng đệm không phải là tự do - nó là một cái bẫy khổng lồ được dựng lên để nghiền nát hy vọng cuối cùng.
Mai run lên. Linh thấy rõ nỗi tuyệt vọng đang trở lại trong mắt cô bé.
"Không," Linh nói, giọng trầm và rõ. "Tôi không quay lại nơi đó."
Tên lính nhướn mày, ra hiệu. "Cô không có quyền lựa chọn."
Nhưng Linh có một thứ, không phải vũ lực, mà là thứ cô đã học từ Khôi: Sự ảnh hưởng vô hình.
Cô bước một bước về phía trước, mắt không rời khỏi tên lính dẫn đầu. Cô không nói gì, nhưng toàn bộ năng lượng tinh thần của cô dồn vào một thông điệp: "Anh biết điều này là sai. Anh biết nơi đó đang che giấu tội ác. Liệu anh sẽ tiếp tục làm một phần của nó?"
Tên lính hơi khựng lại. Cái chớp mắt kéo dài hơn bình thường. Nhưng chỉ một tích tắc sau, hắn siết chặt khẩu súng.
"Bắt chúng."
Không còn đường lùi.
Linh quay sang Mai, hét: "Chạy!"
Cả hai lao vào rừng, thân mình len lỏi qua những bụi cây dày đặc. Đạn không nổ. Có lẽ họ không được phép giết, ít nhất là chưa. Nhưng họ chắc chắn sẽ đuổi đến cùng.
Linh dẫn Mai xuyên qua bụi rậm, không quan tâm đến vết xước trên da hay nhịp tim thình thịch như trống trận. Cô biết, nếu họ bị bắt lại, mọi thứ đã làm đều tan thành tro bụi.
Một lần nữa, bản đồ trong máy tính bảng hiện lên trong đầu cô như một ngọn hải đăng. Có một đường hầm cũ, từng được dùng để vận chuyển chất thải nguy hiểm, không nằm trong mạng lưới giám sát hiện tại. Anh trai cô từng định thoát theo hướng đó.
"Đi hướng tây nam!" Linh ra hiệu, kéo Mai rẽ sang một lối nhỏ. Gió rít qua tai, bụi cây rạp xuống dưới bước chân họ.
Sau gần nửa giờ chạy trốn, họ đến được một khe đá sâu giữa hai quả đồi. Bên dưới là một lối vào hẹp, gần như bị che phủ hoàn toàn bởi cỏ dại và đất đá.
"Chúng ta ẩn ở đây," Linh nói, giọng khàn đặc.
Mai ngã quỵ xuống, cố gắng giữ hơi thở. Linh gỡ chiếc máy tính bảng ra khỏi túi, kiểm tra lại dữ liệu: Nhật ký thí nghiệm, đoạn mã AI, bản đồ, bằng chứng thao túng.. vẫn còn nguyên.
Cô biết họ không thể ở đây lâu. Nhưng đây là bước đầu tiên. Bên ngoài là rừng rậm và lũ lính canh. Bên trong là một kế hoạch còn dang dở. Nhưng trong tim Linh, một điều đã rõ ràng: Sự thật đã thoát khỏi nhà tù.
Và nó sẽ không bao giờ bị giam lại nữa.