Trưởng Thành, Chẳng Qua Là Vậy - Sưu tầm

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi Bao_Ngan12, 17 Tháng mười một 2023.

  1. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    582
    Trưởng Thành, Chẳng Qua Là Vậy

    [​IMG]

    Kỳ lạ đến mức vô lý. Như giọt mưa mắc kẹt giữa các tầng khí quyển. Không thể bay hơi, cũng chẳng đành lòng buông mình rơi xuống. Mình vẫn nhớ rõ từng ngọn cỏ, nhành cây của thành phố ấy: Con đường đầy nắng từ trường về nhà. Những chuyến tàu điện vội vã. Căn phòng nhỏ ở tầng 13 ban đêm có gió lùa mát rượi. Cửa hàng tiện lợi sáng trơ trọi giữa khuya. Mình mua một lon nước, bật nắp, chưa vội uống mà ngửa cổ nhìn trời. Mình của ngày tháng ấy chưa biết mơ ước xa xôi, chỉ mong mỗi ngày đến trường đều được nhìn thấy cậu.

    Một hôm cậu mặc váy hoa liền thân, ngồi hút trà sữa giữa thênh thang im vắng. Hôm khác lại quần jeans, áo thun, bình thản mở laptop chơi games giữa tiết học êm đềm.

    Một hôm cậu thả tóc, mới biết tóc dài ngang lưng.

    Một hôm nhìn mắt đỏ, mới biết cậu đã khóc.

    Một hôm bước lên xe buýt, thấy cậu đứng đó. Ánh nắng ấm áp chiếu lên thân. Ô kính trong lướt nhiêu xanh ngát?

    Nhân duyên kỳ diệu như một đêm trời mình ngước lên và bắt gặp một vì sao lấp lánh. Ánh sáng ấy nhỏ bé, xa cách vạn dặm, cũng chẳng có gì đặc biệt so với những ngôi sao bên cạnh. Nhưng vì nó sáng lên trong mắt mình, nên tình cờ mới trở thành duy nhất.

    Những năm 20, mình biết về tất cả buồn bã và rực rỡ, cố chấp lẫn vị tha, can đảm và lương thiện.. nhờ có cậu. Mình đã nghĩ về cậu rất nhiều, tới khi sự thân quen đến thuộc lòng hoàn toàn lấn át cảm giác tiếc nuối, day dứt.. Cậu đã đến rồi cậu rời đi. Cậu mỉm cười trước khi rơi lệ. Cậu sẽ quay lại hay mất hút giữa những ngang dọc khôn cùng?

    Mình cảm thấy có tội, vì không thể trở thành cậu. Mình có tội, vì mặc kệ thời gian mang đi hết đơn giản thuở ban đầu.

    Mình ngủ vùi trong thành phố ký ức phủ đầy bụi.

    Một hôm tỉnh dậy. Soi gương. Không nhận ra mình nữa.

    Chúng ta, ngay cả bản thân cũng dễ dàng đánh mất, thì đừng hỏi tại sao lại mất nhau.

    Kỳ lạ đến mức vô lý. Như giọt mưa mắc kẹt giữa các tầng khí quyển. Không thể bay hơi, cũng chẳng đành lòng buông mình rơi xuống. Mình quên hết đường nét gương mặt cậu. Cảm xúc mờ phai. Hơi ấm cái nắm tay biến tan giữa muôn vàn hỗn độn, hoài nghi, chấp chới.. Quay đầu nhìn lại, nồng nhiệt của những năm 20 đã hóa tro tàn, dù vòm trời ngàn năm vẫn một màu xanh ngát.

    Mình gắng gượng nhặt nhạnh từng mảnh ký ức rời rạc, nhưng ghép hoài không thành một ảo tưởng xiêu vẹo. Nụ cười vỡ vụn rơi tuột vào quá vãng, cậu buồn bã chốc lát rồi thôi, gạt nước mắt tiến về phía tương lai xán lạn, bỏ lại đây những nhớ thương mà ngày tháng chẳng thể đong đếm.

    Và thời gian đã làm tròn bổn phận của nó, an bài một cách chu toàn, để mọi con đường cậu và mình lựa chọn, dẫu là ngang hay dọc, bằng phẳng hay gập ghềnh, đều dẫn đến một ngõ cụt duy nhất mang tên "chấp nhận".

    Trưởng thành chẳng qua chính là như vậy. Là chấp nhận những sự thật trước kia không thể chấp nhận. Là đối mặt với nỗi sợ hãi trước kia trốn tránh. Là gom góp những tháng ngày đẹp nhất cất vào ngăn khóa trái tim..

    Bước đi không quay đầu.

    Sưu tập "Hãy Là Tất Cả, Hoặc Không Là Gì - Xu"
     
    TrangHV thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...