212
1
Những Mùa Trưởng Thành
Tác giả: Chì Đen
Thể loại: Tự do
Bài dự thi Nét Bút Tuổi Xanh - Tuần Thứ 32+33+34 - 2025
Chủ đề: Khúc Thụy Du Trên Dòng Sông Kiến Thức

Có những hành trình đi qua chỉ để lại dấu chân, nhưng cũng có những đoạn đường khiến ta lớn lên và đổi khác. Mái trường, thầy cô và những mùa tuổi trẻ, là nơi khởi nguồn của những bài học không thể tìm trong bất kỳ trang sách nào. Bài thơ là một lần ngoái nhìn, một lần trở về, để nhặt lại những mùa đã cũ và gửi lời tri ân đến những người đã lặng lẽ dìu ta lớn lên qua từng năm tháng.
***
Tôi về thăm trường, trời không mang màu nắng cũ,
Hay chính lòng đã khác sau bao mùa đi qua.
Tuổi ngây thơ trôi theo những ngày rất trẻ,
Mà nỗi nhớ vẫn neo về năm tháng ấy,
Nơi tôi lần đầu học lớn lên trong vòng tay thầy cô.
Cấp Một dịu dàng như nắng xuân trên thềm lớp,
Thầy cô nắm tay qua những nét chữ còn run.
Dạy lễ phép, dạy điều hay từ những chuyện rất nhỏ,
Gieo vào tôi sự tử tế tựa hạt mầm thơm trong đất.
Âm thầm theo tôi suốt cả hành trình dài phía trước.
Cấp Hai rộn ràng như hạ, ve kêu đến rối lòng,
Vụng dại đôi lần, thầy cô chỉ nhẹ lời nhắc nhở.
Tôi hiểu lỗi lầm cũng là cách bắt đầu lại,
Nhờ tấm lòng bao dung chẳng hề đo đếm.
Cho tôi đứng vững giữa bao điều chông chênh.
Cấp Ba như mùa thu nhuộm vàng cuối vụ,
Thầy cô nghiêm hơn mà thương thì càng sâu đậm.
Cuối cấp chênh chao, lời chia tay còn đọng trên mắt,
Một câu dặn, một ánh nhìn... cả đời chẳng thể quên,
Nhắc tôi tỉnh lòng khi bước ra khỏi cổng trường.
Đại học mở ra chân trời rộng, lạnh ngọt như đông vừa sang,
Bài giảng mới dạy tôi đứng trên đôi chân chính mình,
Biết lắng lại trước những lựa chọn nhiều ngả rẽ,
Bước vào nghề bằng trái tim chẳng ngừng học hỏi,
Hiểu rằng trưởng thành là hành trình phải tự mình bước tiếp.
Rồi tôi bước sang mùa mới của đời người,
Hành trang gom đủ bước giữa dòng đời mênh mông.
Một sai lầm đôi khi đổi bằng cả tháng năm dài,
Không còn bóng ai dịu dàng đứng sau lưng,
Chỉ còn lời dạy cũ nâng tôi qua những lần vấp ngã.
Trong bão giông tôi mới thấu rõ một điều:
Tuổi trẻ vụt trôi, thầy cô chẳng thể kề bên mãi.
Chỉ còn ký ức được ủ giấu trong tim,
Sưởi ấm tôi mỗi khi đời trở gió,
Nhắc rằng tôi vẫn còn một nơi để hướng về.
Tôi trở lại... bỗng thấy mình chẳng còn ngây dại,
Vì đã lớn lên từ những lời dạy hôm nào.
Nhớ những người đưa đò suốt đời lặng lẽ,
Cho tôi hôm nay biết làm người giữa cuộc đời rộng lớn,
Và giữ trong tim một ân tình chẳng bao giờ vơi.
***
Chì Đen
Thể loại: Tự do
Bài dự thi Nét Bút Tuổi Xanh - Tuần Thứ 32+33+34 - 2025
Chủ đề: Khúc Thụy Du Trên Dòng Sông Kiến Thức

Có những hành trình đi qua chỉ để lại dấu chân, nhưng cũng có những đoạn đường khiến ta lớn lên và đổi khác. Mái trường, thầy cô và những mùa tuổi trẻ, là nơi khởi nguồn của những bài học không thể tìm trong bất kỳ trang sách nào. Bài thơ là một lần ngoái nhìn, một lần trở về, để nhặt lại những mùa đã cũ và gửi lời tri ân đến những người đã lặng lẽ dìu ta lớn lên qua từng năm tháng.
***
Tôi về thăm trường, trời không mang màu nắng cũ,
Hay chính lòng đã khác sau bao mùa đi qua.
Tuổi ngây thơ trôi theo những ngày rất trẻ,
Mà nỗi nhớ vẫn neo về năm tháng ấy,
Nơi tôi lần đầu học lớn lên trong vòng tay thầy cô.
Cấp Một dịu dàng như nắng xuân trên thềm lớp,
Thầy cô nắm tay qua những nét chữ còn run.
Dạy lễ phép, dạy điều hay từ những chuyện rất nhỏ,
Gieo vào tôi sự tử tế tựa hạt mầm thơm trong đất.
Âm thầm theo tôi suốt cả hành trình dài phía trước.
Cấp Hai rộn ràng như hạ, ve kêu đến rối lòng,
Vụng dại đôi lần, thầy cô chỉ nhẹ lời nhắc nhở.
Tôi hiểu lỗi lầm cũng là cách bắt đầu lại,
Nhờ tấm lòng bao dung chẳng hề đo đếm.
Cho tôi đứng vững giữa bao điều chông chênh.
Cấp Ba như mùa thu nhuộm vàng cuối vụ,
Thầy cô nghiêm hơn mà thương thì càng sâu đậm.
Cuối cấp chênh chao, lời chia tay còn đọng trên mắt,
Một câu dặn, một ánh nhìn... cả đời chẳng thể quên,
Nhắc tôi tỉnh lòng khi bước ra khỏi cổng trường.
Đại học mở ra chân trời rộng, lạnh ngọt như đông vừa sang,
Bài giảng mới dạy tôi đứng trên đôi chân chính mình,
Biết lắng lại trước những lựa chọn nhiều ngả rẽ,
Bước vào nghề bằng trái tim chẳng ngừng học hỏi,
Hiểu rằng trưởng thành là hành trình phải tự mình bước tiếp.
Rồi tôi bước sang mùa mới của đời người,
Hành trang gom đủ bước giữa dòng đời mênh mông.
Một sai lầm đôi khi đổi bằng cả tháng năm dài,
Không còn bóng ai dịu dàng đứng sau lưng,
Chỉ còn lời dạy cũ nâng tôi qua những lần vấp ngã.
Trong bão giông tôi mới thấu rõ một điều:
Tuổi trẻ vụt trôi, thầy cô chẳng thể kề bên mãi.
Chỉ còn ký ức được ủ giấu trong tim,
Sưởi ấm tôi mỗi khi đời trở gió,
Nhắc rằng tôi vẫn còn một nơi để hướng về.
Tôi trở lại... bỗng thấy mình chẳng còn ngây dại,
Vì đã lớn lên từ những lời dạy hôm nào.
Nhớ những người đưa đò suốt đời lặng lẽ,
Cho tôi hôm nay biết làm người giữa cuộc đời rộng lớn,
Và giữ trong tim một ân tình chẳng bao giờ vơi.
***
Chì Đen
Chỉnh sửa cuối:


