Welcome! You have been invited by Bingsu721 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 10: Nở Rộ Trong Tâm Hồn

Núi Thanh Sơn vào đầu mùa xuân, rừng trúc như khoác lên mình một tấm áo mới, tươi xanh và mượt mà hơn sau những ngày đông lạnh lẽo. Những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của đất trời, hòa lẫn tiếng xào xạc của lá trúc. Trong bầu không khí thanh bình ấy, Bùi Thùy Thùy vẫn lặng lẽ luyện tập bên phiến đá lớn, từng nét bút trên lá trúc mang theo một phần tâm hồn của nàng.

* * *

Một buổi sáng, khi nắng sớm xuyên qua tán cây, Lý tiên sinh đứng trước nhà gỗ, nhìn xuống rừng trúc nơi các học trò đang luyện tập. Thùy Thùy vẫn đang mải miết với những nét vẽ của mình thì nghe tiếng gọi của ông.

"Cô nương, lại đây."

Nàng lập tức dừng tay, tiến về phía ông, ánh mắt chứa đựng sự kính trọng và tò mò.

"Ngươi đã học cách vẽ tâm cảnh của mình, của người khác. Nhưng nghệ thuật không chỉ dừng lại ở việc hiểu, mà còn phải biết truyền đạt. Ngươi có thể cảm nhận sâu sắc, nhưng liệu người khác có thể cảm nhận được điều ngươi muốn truyền tải hay không?"

Lý tiên sinh lấy ra một tờ giấy, đặt trước mặt nàng. Trên giấy là hình ảnh một bức tường trúc đơn giản, nhưng mỗi nhành trúc đều có một khí chất riêng, như đang kể một câu chuyện.

"Thử thách lần này, ngươi phải vẽ một bức tranh không chỉ để người ta xem, mà để họ thực sự cảm nhận được điều ngươi muốn nói."

* * *

Thùy Thùy rời khỏi nhà gỗ, lòng đầy băn khoăn. Làm sao để truyền tải cảm xúc, tâm hồn vào trong tranh? Làm sao để người xem không chỉ nhìn mà còn cảm nhận được?

Nàng đi bộ dọc theo những con đường quen thuộc, quan sát từng con người, từng sự việc diễn ra quanh mình.

Ở bờ suối, bà lão hái rau vẫn cười nói vui vẻ, kể những câu chuyện cũ cho đám trẻ con ngồi vây quanh. Một nụ cười hiền từ nhưng ánh mắt xa xăm, như đang lật lại những ký ức đã bị thời gian phủ mờ.

"Liệu trong lòng bà, niềm vui có phải là những mảnh ký ức đẹp đẽ, hay là sự bình yên mà bà đang cố giữ trong hiện tại?" nàng tự hỏi.

Trên con đường dẫn về làng, người đàn ông trung niên vẫn gánh nước. Lưng ông còng xuống, dáng vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt kiên định, như chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.

"Ông ấy mệt mỏi, nhưng ánh mắt ấy lại rực sáng. Có lẽ, ông đang bước đi vì một điều lớn lao hơn chính mình," nàng suy ngẫm.

Những người phụ nữ ngồi bên bờ suối, đôi tay thoăn thoắt làm việc, miệng nói cười nhưng thỉnh thoảng lại thoáng qua nét buồn. Dường như phía sau những nụ cười ấy là những lo toan, gánh nặng của cuộc sống.

"Niềm vui của họ có thật sự trọn vẹn, hay đó chỉ là vỏ bọc để che đi những nỗi buồn?"

* * *

Thùy Thùy dành cả buổi chiều ngồi dưới bóng trúc, lắng nghe từng âm thanh của núi rừng, cảm nhận nhịp sống của con người quanh nàng.

Nàng nhắm mắt, từng hình ảnh hiện lên trong tâm trí. Một dòng suối chảy êm đềm, lặng lẽ vượt qua những tảng đá trên đường. Một cánh đồng lúa vàng óng, bên cạnh đó là bóng dáng nhỏ bé của một người gánh nước, từng bước đi tuy chậm rãi nhưng đầy quyết tâm. Một cây trúc cao lớn, rễ bám chặt vào đất, lá trúc nhẹ nhàng chạm vào nhau như đang thì thầm.

"Đó chính là những tâm hồn ta cần truyền tải. Sự bền bỉ, niềm hy vọng, và sự đoàn kết – tất cả đều là những câu chuyện của con người nơi đây."

* * *

Buổi chiều hôm ấy, Thùy Thùy trở về phiến đá lớn. Nàng dành thời gian chuẩn bị mọi thứ một cách cẩn thận. Những chiếc lá trúc được đặt sẵn bên cạnh, dòng nước suối gần đó được nàng sử dụng để làm mực tạm thời.

Nàng cầm nhành trúc, tay khẽ run khi bắt đầu vẽ nét đầu tiên. Từng đường bút chậm rãi nhưng đầy cảm xúc.

Bức tranh đầu tiên: Dòng suối uốn lượn hiện ra trên nền lá, những đợt sóng nhỏ được vẽ bằng những đường cong tinh tế. Đôi lúc, nàng dừng lại, nhắm mắt lắng nghe tiếng nước chảy, như để dòng suối dẫn dắt tay mình.

Bức tranh thứ hai: Cánh đồng lúa vàng được tạo nên từ những nét vẽ sắc nét và cẩn thận. Bóng dáng người gánh nước là phần khó nhất, bởi nàng muốn thể hiện rõ sự mệt mỏi nhưng không mất đi hy vọng trong từng bước đi của người đó.

Bức tranh cuối cùng: Cây trúc cao lớn, vươn mình lên trời xanh. Nàng dành thời gian lâu nhất để khắc họa những chiếc lá nhỏ, mỗi chiếc lá như đang tựa vào nhau, tạo nên một tổng thể hài hòa.

Nàng làm việc không ngừng nghỉ cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cuối ngày phủ lên bức tranh của nàng một vẻ đẹp huyền diệu.

* * *

Sau những thử thách khắc nghiệt, Thùy Thùy không chỉ trưởng thành trong nghệ thuật mà còn trong cả cách nhìn nhận cuộc sống.

Nàng không còn chỉ là một cô gái trẻ với khát vọng bộc lộ tài năng, mà đã trở thành một người biết lắng nghe và thấu hiểu. Mỗi nét vẽ của nàng giờ đây không chỉ là kỹ thuật, mà là sự hòa quyện của cảm xúc, câu chuyện và tâm hồn.

* * *

Khi mặt trời đã khuất sau những rặng núi, Lý tiên sinh bước đến trước phiến đá nơi Thùy Thùy đặt các bức tranh. Ông nhìn từng bức tranh một, ánh mắt như đọc được từng câu chuyện mà nàng muốn truyền tải.

"Ngươi đã làm được. Những bức tranh này không chỉ đẹp mà còn có hồn. Nghệ thuật, là cách để lay động tâm hồn. Ngươi đang tiến rất gần đến điều đó."

Lý tiên sinh khẽ vuốt râu, giọng nói nghiêm trang nhưng đầy tán thưởng: "Cô nương, hãy nhớ, nghệ thuật không phải là đích đến, mà là hành trình dài. Đừng dừng lại, bởi con đường ngươi đang đi rất đúng đắn."

* * *

Đêm ấy, rừng trúc Thanh Sơn như lặng yên hơn. Ánh trăng soi sáng bức tranh, soi sáng cả tâm hồn đã trưởng thành của nàng.
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 11: Bóng Trúc Dưới Ánh Sao

[HIDE-THANKS]
Đêm ở Thanh Sơn, bầu trời trong vắt, ánh sao lấp lánh soi rọi xuống rừng trúc xanh ngát. Dưới mái nhà gỗ đơn sơ, Bùi Thùy Thùy ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét, ánh mắt sáng ngời nhưng chứa đựng nhiều suy tư. Những thử thách vừa qua không chỉ giúp nàng trưởng thành trong nghệ thuật mà còn khiến nàng nhận ra rằng, hành trình của mình mới chỉ bắt đầu.

* * *

Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên rọi qua rừng trúc, Lý tiên sinh gọi các học trò tập hợp trước nhà gỗ. Thùy Thùy, vẫn còn đang bận rộn luyện nét bút trên những chiếc lá trúc, nhanh chóng đứng dậy, bước đến.

Lý tiên sinh đứng thẳng, ánh mắt sắc bén nhưng ấm áp dừng lại trên bóng dáng nhỏ bé của nàng. Giọng ông vang lên, chậm rãi nhưng tràn đầy uy nghiêm:

"Thùy Thùy, ngươi đã trải qua không ít thử thách. Những bức tranh của ngươi không chỉ thể hiện tài năng mà còn chứa đựng tâm hồn, sự đồng cảm và lòng kiên trì. Đây là điều mà không phải ai cũng có được."

Ông nhìn nàng hồi lâu, rồi nói tiếp:

"Bắt đầu từ hôm nay, ta chính thức nhận ngươi làm học trò của ta. Ngươi không chỉ cần học nghệ thuật mà còn phải thấu hiểu ý nghĩa sâu xa của nó. Con đường này không dễ dàng, nhưng nếu ngươi quyết tâm, ta sẽ dẫn dắt ngươi đi đến tận cùng."

Thùy Thùy khẽ cúi đầu, đôi mắt rưng rưng xúc động. "Tiên sinh, ta sẽ không phụ lòng ngài."

* * *

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, một người tiều phu quen thuộc mang theo tin tức từ vùng xuôi lên núi. Ông bước đến trước nhà Lý tiên sinh, giọng khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng:

"Tiên sinh, có một người từ phương xa đang tìm đến ngài. Y tự xưng là một họa sĩ lừng danh, muốn thách thức ngài để học hỏi."

Lý tiên sinh lặng người, ánh mắt ông thoáng hiện lên nét trầm ngâm. Sau một lúc, ông khẽ vuốt chòm râu, quay sang nhìn các học trò, đặc biệt là Thùy Thùy.

"Có lẽ đây là lúc để các ngươi hiểu rằng, nghệ thuật không chỉ là sự sáng tạo mà còn là cách đối mặt với những thử thách đến từ bên ngoài."

Thùy Thùy khẽ cúi đầu, lòng nàng dâng lên sự tò mò. Một người họa sĩ từ phương xa đến thách thức Lý tiên sinh – điều này có ý nghĩa gì? Liệu đây có phải là một bài học mới mà nàng phải đón nhận?

-

Ba ngày sau, người khách lạ xuất hiện. Đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, vận áo dài thêu hoa văn tinh xảo, ánh mắt sắc bén nhưng lại mang theo vẻ cao ngạo. Chàng tự giới thiệu:

"Tại hạ là Trần Khải, đến từ kinh thành. Đã nghe danh Lý tiên sinh từ lâu, nay muốn thỉnh giáo người về nghệ thuật hội họa."

Giọng nói của chàng vang lên, từng chữ đều toát lên sự tự tin. Lý tiên sinh lặng lẽ nhìn chàng một lúc, rồi gật đầu:

"Ngươi muốn thỉnh giáo ta, vậy hãy chứng minh rằng ngươi có đủ tư cách."

Trần Khải mỉm cười, ánh mắt dường như lóe lên sự thách thức. Chàng mở hộp tranh của mình, lấy ra một bức họa lớn, trên đó là hình ảnh một con hạc trắng bay giữa trời xanh. Từng nét vẽ sống động, tinh tế, khiến mọi người không khỏi trầm trồ.

* * *

Lý tiên sinh khẽ gật đầu:

"Ngươi có tài, nhưng hãy để nghệ thuật tự nói lên sự thật."

Ông quay sang các học trò của mình, ánh mắt dừng lại trên Thùy Thùy:

"Thùy Thùy, thử thách lần này không chỉ dành cho ta, mà còn cho ngươi. Hãy cùng Trần Khải vẽ một bức tranh. Chủ đề là 'Bóng trúc dưới ánh sao.'Đây sẽ là cơ hội để ngươi chứng minh sự trưởng thành của mình."

Cả rừng trúc lặng đi. Thùy Thùy khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nàng ánh lên nét kiên định. Nàng hiểu rằng đây không chỉ là một bài kiểm tra kỹ thuật, mà còn là thử thách về tâm hồn.

* * *

Hai ngày sau, Thùy Thùy và Trần Khải bắt đầu sáng tác bức tranh của mình. Trần Khải, với kinh nghiệm và kỹ thuật điêu luyện, nhanh chóng bắt tay vào việc. Chàng sử dụng giấy lụa cao cấp, từng nét bút sắc sảo, tỉ mỉ, tạo nên một khung cảnh đầy huyền ảo – những bóng trúc mờ ảo dưới ánh sao lung linh.

Trong khi đó, Thùy Thùy chọn một cách tiếp cận khác. Nàng không vội vàng, mà ngồi lặng dưới bóng trúc, cảm nhận từng hơi thở của núi rừng. Nàng quan sát ánh trăng xuyên qua những tán lá, nghe tiếng gió rì rào, tưởng tượng về câu chuyện mà nàng muốn kể qua bức tranh.

"Bóng trúc không chỉ là hình ảnh, mà còn là tâm hồn của núi rừng. Ta phải truyền tải được hơi thở của nó," nàng tự nhủ.

Nàng sử dụng những chất liệu quen thuộc: Lá trúc, nước suối và nhành cây nhỏ. Từng nét vẽ của nàng tuy không sắc sảo như Trần Khải, nhưng lại mang theo một sự mềm mại, gần gũi và đầy cảm xúc.

* * *

Khi cả hai bức tranh hoàn thành, Lý tiên sinh bước đến, ánh mắt ông dừng lại trên từng bức họa.

Bức tranh của Trần Khải, với kỹ thuật xuất sắc, hiện lên như một bức tranh hoàn mỹ. Từng đường nét chính xác, ánh sao lấp lánh, bóng trúc mờ ảo – tất cả tạo nên một tác phẩm đầy ấn tượng.

Bức tranh của Thùy Thùy, ngược lại, không hề hoàn mỹ. Nhưng trong đó có một điều gì đó mà bức tranh của Trần Khải thiếu – sự sống động, hơi thở của núi rừng và tâm hồn người vẽ.

Lý tiên sinh trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói:

"Trần Khải, ngươi đã chứng minh được tài năng của mình. Nhưng nghệ thuật không chỉ là kỹ thuật, mà còn là cách ngươi cảm nhận và truyền tải tâm hồn. Trong bức tranh của Thùy Thùy, ta thấy được hơi thở của núi rừng, thấy được câu chuyện mà nàng muốn kể. Đây chính là điều mà nghệ thuật chân chính cần hướng tới."

- -

Những lời của Lý tiên sinh khiến Trần Khải lặng người. Chàng cúi đầu, giọng nói có phần khiêm nhường hơn:

"Tiên sinh, ta đã hiểu. Nghệ thuật không chỉ là việc phô diễn kỹ năng, mà còn là sự hòa quyện giữa trái tim và tâm hồn."

Chàng quay sang Thùy Thùy, mỉm cười:

"Cô nương, ngươi đã dạy ta một bài học quan trọng. Ta cảm phục ngươi."

Người dân trong thôn, khi nhìn thấy bức tranh của nàng, đều cảm nhận được sự thay đổi. Những ánh mắt nghi ngờ nay đã chuyển thành sự ngưỡng mộ.

* * *

Dưới ánh sao, bóng trúc Thanh Sơn như hòa cùng tâm hồn của Thùy Thùy. Nàng đứng lặng trước bức tranh của mình, lòng tràn ngập cảm xúc. Hành trình của nàng còn dài, nhưng giờ đây, nàng đã bước được một bước lớn trên con đường của nghệ thuật chân chính.

Ánh sao đêm ấy soi sáng cả núi rừng, như lời chúc phúc cho một tâm hồn đang nở rộ, không ngừng vươn lên giữa những thử thách của cuộc đời.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 12: Minh Hỏa Thăng Trúc Ảnh

[HIDE-THANKS]
* * *

Núi Thanh Sơn sáng hôm ấy ngập tràn ánh nắng, từng tia sáng len qua tán trúc xanh, chiếu xuống mặt đất một vẻ rực rỡ mà vẫn dịu dàng. Nhưng bên trong gian nhà gỗ của Lý tiên sinh, không khí lại tràn ngập những suy tư và bàn luận. Thông tin Lý tiên sinh chính thức nhận Bùi Thùy Thùy làm học trò đã lan rộng khắp thôn và đến tai các học trò khác.

* * *

Trong số những học trò của Lý tiên sinh, phản ứng khác nhau rõ rệt. Chu Thạch, người luôn âm thầm ngưỡng mộ sự kiên trì của Thùy Thùy, mỉm cười hài lòng khi nghe tin nàng chính thức được nhận làm học trò.

"Cô nương ấy xứng đáng," y nói nhỏ với chính mình khi đang luyện nét bút dưới bóng trúc. "Ý chí và lòng kiên nhẫn của nàng là điều mà không phải ai cũng có được, kể cả ta."

Nhưng với Từ Văn, một học trò vốn luôn tự hào về tài năng của mình, tin tức này lại như một gáo nước lạnh. Y đứng bên bàn đá, ánh mắt lóe lên sự bất mãn.

"Chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể so sánh với ta?" Y lẩm bẩm, giọng nói đầy vẻ tức tối. "Tiên sinh nhận nàng làm học trò, chẳng lẽ lại hạ thấp tiêu chuẩn của nghệ thuật?"

Dù vậy, y không nói ra suy nghĩ ấy trước mặt mọi người, mà chỉ giữ trong lòng, ánh mắt nhìn Thùy Thùy từ xa đầy sự phức tạp.

* * *

Ở dưới chân núi, tin tức này cũng nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán. Những thôn dân từng nghi ngờ, dè bỉu nàng nay lại có những suy nghĩ trái ngược.

"Ta đã nói từ đầu rồi, cô nương ấy không phải người bình thường," bà lão hái rau khẽ nói khi ngồi bên bờ suối. "Chỉ với lòng kiên nhẫn ấy, nàng đã vượt qua được bao nhiêu người."

Một người đàn ông trung niên, thường gánh nước qua thôn, cũng gật gù:

"Lý tiên sinh nhận nàng làm học trò, chẳng phải đã chứng minh rằng nàng thực sự có tài sao? Nghệ thuật không phân biệt nam nữ. Nếu nàng có thể làm điều mà chúng ta không làm được, ta chỉ có thể kính phục."

Tuy nhiên, không phải ai cũng nghĩ như vậy. Một vài người bảo thủ vẫn giữ ánh mắt nghi ngờ:

"Dẫu có tài, nhưng là nữ nhân, liệu có thể đi xa được bao nhiêu?" một người thầm thì.

Dẫu vậy, sự ngưỡng mộ trong thôn dần chiếm ưu thế, bởi những bức tranh của Thùy Thùy không chỉ đẹp, mà còn chạm đến lòng người, kể lại câu chuyện của chính họ.

* * *

Từ khi trở thành học trò chính thức của Lý tiên sinh, cuộc sống của Thùy Thùy trở nên bận rộn hơn. Mỗi ngày, nàng thức dậy từ sáng sớm, lặng lẽ ngồi dưới bóng trúc để luyện bút. Lý tiên sinh, dẫu đã chấp nhận nàng, vẫn giữ thái độ nghiêm khắc. Ông không ngừng giao cho nàng những bài tập khó nhằn, buộc nàng phải vượt qua giới hạn của bản thân.

Một buổi sáng, khi nàng đang luyện vẽ hình dáng một chiếc lá đơn giản, Lý tiên sinh bước đến, ánh mắt ông nghiêm nghị:

"Thùy Thùy, vẽ một chiếc lá trúc không chỉ là vẽ hình dáng. Ngươi phải cảm nhận được cái thần của nó – sự mềm mại nhưng không mất đi sự cứng cáp, sự bình dị nhưng lại chứa đựng vẻ đẹp tiềm ẩn."

Nàng gật đầu, tay cầm nhành trúc càng thêm chắc chắn. Những lời dạy ấy không chỉ là bài học về nghệ thuật, mà còn là bài học về cách nhìn nhận cuộc sống.

* * *

Những lúc ngồi lặng một mình dưới bóng trúc, hình ảnh của kiếp trước dần hiện về trong tâm trí Thùy Thùy như một giấc mộng xa xăm. Nàng sinh ra vào tháng 7 âm lịch, giữa những cơn mưa rào và khí trời oi ả, trong một gia đình buôn bán nhỏ ở chốn thị thành. Là con cả trong nhà, nàng sớm học cách quán xuyến công việc và chăm sóc hai người em trai.

Cha mẹ nàng, vì buôn bán bận rộn, thường xuyên không có nhà. Dẫu vậy, nàng chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn về vật chất. Mọi thứ nàng cần đều có đủ, nhưng trong lòng luôn vương vấn một nỗi trống trải mơ hồ.

"Gia đình đủ đầy, nhưng tâm hồn ta lại không tìm được nơi để tựa," nàng thầm nghĩ. Những ngày tháng ấy, nàng đã sớm học cách tự lập và nuôi dưỡng một ý chí mạnh mẽ, để rồi những điều ấy đã trở thành hành trang theo nàng đến kiếp này.

* * *

Sau khi tin tức về cuộc đối đầu giữa Bùi Thùy Thùy và họa sĩ Trần Khải đã lan truyền khắp thôn, khiến mọi người không khỏi xôn xao. Trần Khải, một họa sĩ từ kinh thành với tài năng và kỹ thuật hoàn mỹ, đã mang đến một bức tranh gây ấn tượng mạnh mẽ. Nhưng khi nhìn thấy bức tranh của Thùy Thùy, người ta không thể không cảm nhận được một điều gì đó khác biệt.

Bức tranh của nàng, tuy không sắc nét và hoàn mỹ như của Trần Khải, lại mang một hơi thở rất riêng – hơi thở của núi rừng, của tâm hồn con người. Nó không chỉ đẹp mắt mà còn lay động lòng người, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy như mình đang sống trong cảnh vật đó.

Sự đánh giá công bằng của Lý tiên sinh khiến mọi người trong thôn thay đổi cách nhìn. Những người từng nghi ngờ giờ đây không khỏi cảm phục:

"Cô nương ấy không chỉ có tài, mà còn có cái tâm sáng. Đó là điều mà không phải họa sĩ nào cũng làm được," một thôn dân nhận xét.

* * *

Khi một học trò hỏi vì sao Lý tiên sinh lại chọn Thùy Thùy đối đầu với một họa sĩ tài năng như Trần Khải, ông chỉ cười, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé của nàng trong rừng trúc.

"Trần Khải là một người tài năng, nhưng y chỉ dừng lại ở kỹ thuật. Còn Thùy Thùy, nàng có cái mà nhiều họa sĩ thiếu – một tâm hồn trong sáng và lòng kiên nhẫn để học hỏi. Ta chọn nàng không phải vì kỹ năng của nàng vượt trội, mà vì nàng hiểu được rằng nghệ thuật không chỉ nằm ở những gì ta thấy, mà còn ở những gì ta cảm nhận."

Lý tiên sinh khẽ vuốt chòm râu, ánh mắt ông trầm ngâm:

"Thách thức không phải để chứng minh nàng giỏi hơn, mà là để giúp nàng hiểu rằng, con đường nàng chọn không phải để làm hài lòng người khác, mà để chạm đến tâm hồn họ. Đó là điều mà ta tin rằng nàng có thể làm được."

* * *

Đêm ấy, ánh trăng rọi sáng rừng trúc Thanh Sơn, như hòa cùng tâm hồn của một người nghệ sĩ trẻ tuổi đang từng ngày trưởng thành. Những lời bàn tán, sự công nhận hay hoài nghi của mọi người giờ đây không còn là gánh nặng, mà trở thành động lực để nàng bước tiếp.

Trong ánh sáng dịu dàng ấy, bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên cường của nàng hiện lên, tựa như một ngọn lửa âm thầm cháy, không ngừng lan tỏa ánh sáng và sức nóng, chờ ngày bùng lên rực rỡ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 13: Sơn Thủy Hòa Minh

[HIDE-THANKS]
* * *

Núi Thanh Sơn nằm về phía đông bắc quận Hòa Vân, một vùng đất nổi tiếng với cảnh quan hài hòa giữa núi rừng và sông suối. Thanh Sơn thuộc thôn Thanh Trúc, một thôn nhỏ yên bình bao quanh bởi những rặng trúc xanh bạt ngàn. Thanh Trúc chỉ là một trong những thôn nằm trong khu vực này. Phía đông thôn là thôn Hồng Mai, nổi tiếng với những vườn mai đỏ rực mỗi độ xuân về, còn phía tây là thôn Liễu Ngạn, một thôn ven sông nơi người dân sinh sống chủ yếu bằng nghề chài lưới.

Con đường chính từ Thanh Trúc dẫn xuống quận Hòa Vân mất khoảng nửa ngày đi bộ, băng qua những cánh đồng lúa bát ngát và những dòng suối nhỏ róc rách. Quận Hòa Vân, trung tâm của vùng, là nơi buôn bán sầm uất nhất, với những phiên chợ tấp nập người mua kẻ bán, mang đến cho các thôn xóm lân cận nguồn cung nhu yếu phẩm dồi dào.

* * *

Thùy Thùy, dù đã trở thành học trò chính thức của Lý tiên sinh, không chỉ dành toàn bộ thời gian cho việc luyện tập. Nàng hiểu rằng, để nuôi dưỡng tâm hồn nghệ thuật, cần phải biết cách thả lỏng và mở rộng tầm nhìn. Sau những buổi luyện tập mệt mỏi, nàng thường dành thời gian dạo chơi quanh Thanh Sơn hoặc du ngoạn đến các thôn lân cận.

Một buổi sáng, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống rừng trúc, nàng quyết định thăm thôn Liễu Ngạn. Băng qua con đường mòn dẫn xuống thung lũng, nàng ngửi thấy mùi thơm mát của đất trời, lắng nghe tiếng chim hót ríu rít trên những cành cây cao.

Đến thôn Liễu Ngạn, nàng bị thu hút bởi khung cảnh thơ mộng của dòng sông Ngạn Long, nơi những chiếc thuyền nan nhỏ lướt nhẹ trên mặt nước. Người dân thôn chào nàng bằng những nụ cười hiền hậu, ánh mắt thân thiện. Một cụ ông, đang vá lại chiếc lưới đã cũ, mời nàng ngồi nghỉ dưới bóng cây cổ thụ lớn ven sông.

"Cô nương, nhìn ngươi trẻ trung, chắc từ trên núi Thanh Sơn xuống phải không?" cụ hỏi, ánh mắt tò mò.

Thùy Thùy mỉm cười, gật đầu: "Vâng, cháu là học trò của Lý tiên sinh. Đi ngang qua thôn này, thấy cảnh đẹp nên dừng chân một lát."

Cụ ông khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng chút ngưỡng mộ: "Tiên sinh ấy thật sự là kỳ nhân. Nếu ngươi được học với ông ấy, chắc chắn không phải người tầm thường."

* * *

Những chuyến đi như vậy không chỉ giúp Thùy Thùy thư giãn mà còn mang lại cho nàng nguồn cảm hứng dồi dào.

Tại thôn Hồng Mai, nàng từng ngồi lặng hàng giờ dưới tán mai nở đỏ rực, cảm nhận từng cánh mai mỏng manh, mềm mại nhưng đầy sức sống. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong gió xuân, hòa quyện với tiếng ve râm ran, tạo nên một bản nhạc dịu dàng của thiên nhiên.

Người dân nơi đây khác với thôn Thanh Trúc, bởi sự chăm chút tỉ mỉ trong từng gốc mai. Họ thường nói chuyện với nhau bằng giọng điệu nhẹ nhàng, phong thái từ tốn, như cách họ chăm sóc những cây mai của mình. Một bà cụ đang ngồi bên gốc mai già nhất thôn từng kể cho nàng nghe:

"Cây mai này đã trải qua hơn năm chục mùa xuân. Mỗi lần nhìn mai nở, ta lại thấy lòng mình nhẹ nhõm, như quên đi những nhọc nhằn của năm cũ."

"Mai này như đời người," nàng từng tự nhủ, ánh mắt chăm chú nhìn từng cánh hoa rơi xuống đất. "Dẫu đông qua giá rét, xuân đến vẫn rực rỡ sắc thắm. Ta cũng phải như vậy, dẫu gian nan vẫn giữ được lòng kiên định."

Nàng khẽ đưa tay nhặt lên một cánh hoa, cảm nhận sự mịn màng của nó, như thấy được cả những nỗ lực ẩn giấu trong vẻ đẹp mong manh ấy. Hình ảnh cây mai đứng hiên ngang giữa tiết trời lạnh giá đã khắc sâu trong lòng nàng, trở thành biểu tượng của ý chí kiên cường.

Ở thôn Liễu Ngạn, hình ảnh những người chài lưới bươn chải trên dòng sông Ngạn Long lại mang đến cho nàng một cảm xúc khác. Những chiếc thuyền nan lướt nhẹ trên mặt nước, từng con sóng nhỏ phản chiếu ánh nắng chiều như những tia hy vọng lấp lánh.

Người dân nơi đây mang vẻ chất phác, làn da rám nắng và nụ cười luôn hiện hữu trên môi. Họ lao động vất vả nhưng không thiếu đi sự vui vẻ, hào sảng trong từng câu chuyện. Một người đàn ông trẻ tuổi, khi đang sửa lại mái chèo, từng nói với nàng:

"Sông Ngạn Long này đã nuôi sống chúng ta qua bao đời. Dẫu nước có lúc cạn lúc đầy, chỉ cần ta kiên nhẫn, dòng sông sẽ không phụ lòng người."

Nàng đứng trên bờ sông, quan sát một người ngư dân kéo lưới. Mồ hôi lấm tấm trên trán, từng động tác mạnh mẽ nhưng không hề vội vàng. "Dòng sông này như đời người," nàng nghĩ, "có những lúc êm đềm, nhưng cũng không thiếu thác ghềnh. Những người chài lưới kia, dù gian nan, vẫn tìm thấy ý nghĩa trong từng nhịp kéo lưới."

Sự bền bỉ của họ khiến nàng cảm phục. Nàng nhận ra rằng, nghệ thuật không chỉ là sự lộng lẫy bề ngoài mà còn phải phản ánh được những khoảnh khắc chân thực, những nỗ lực bền bỉ của con người trong cuộc sống.

* * *

Sau một chuyến đi dài trở về Thanh Sơn, Thùy Thùy bắt gặp Lý tiên sinh đứng chờ sẵn trước gian nhà gỗ. Ông nhìn nàng với ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự hài lòng.

"Cô nương, dạo gần đây, nét vẽ của ngươi đã có thêm phần mềm mại và cảm xúc. Nhưng nghệ thuật không chỉ là cái đẹp mà ngươi thấy, mà còn là cái đẹp ngươi cảm nhận được."

Ông đặt trước mặt nàng một phiến đá lớn, bên trên là một chiếc lá trúc đã khô. "Hãy vẽ một bức tranh không dùng bút, không giấy. Hãy để cảm xúc của ngươi truyền tải qua thiên nhiên."

Nàng cúi đầu, cảm nhận sự khó khăn của thử thách này, nhưng ánh mắt nàng lại ánh lên sự quyết tâm.

* * *

Thôn Thanh Trúc, với sự bao bọc của núi rừng Thanh Sơn, không chỉ là nơi che chở cho những tâm hồn bình dị mà còn là nơi nuôi dưỡng những khát vọng lớn lao. Cuộc sống của Thùy Thùy ở đây, giữa những bài học nghiêm khắc của Lý tiên sinh và những chuyến đi thăm thú các thôn lân cận, đã trở thành hành trình khám phá chính mình.

Đêm ấy, ánh trăng lại chiếu sáng rừng trúc, soi rõ bóng dáng nhỏ bé của nàng đang chăm chỉ luyện tập bên phiến đá lớn. Bóng dáng ấy, dù nhỏ nhắn, nhưng chứa đựng một ý chí mạnh mẽ, như ngọn lửa đang âm thầm cháy, chờ ngày bùng sáng rực rỡ, soi sáng con đường nghệ thuật chân chính.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 14: Sóng Dữ Trong Lòng

[HIDE-THANKS]
* * *

Buổi sáng trên Thanh Sơn, không khí lạnh mát mang theo hương trúc dịu nhẹ, từng giọt sương đọng trên lá lấp lánh dưới ánh mặt trời đầu ngày. Gian nhà gỗ của Lý tiên sinh vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp. Người tiều phu quen thuộc, dáng vẻ mệt mỏi, đứng trước cửa với gương mặt đầy lo lắng.

"Tiên sinh! Dưới chân núi có nhóm người lạ mặt mang theo báu vật, nhất định muốn gặp ngài. Họ không chịu rời đi, nói đây là việc khẩn cấp."

Lý tiên sinh ngừng bút, đôi mắt trầm tĩnh khẽ liếc qua người học trò trẻ tuổi. Thùy Thùy đang tập trung luyện vẽ, tay nàng hơi chững lại khi nghe câu chuyện. Bầu không khí trong gian nhà trở nên căng thẳng, mọi ánh mắt đều hướng về Lý tiên sinh, chờ đợi quyết định.

"Báu vật?" Lý tiên sinh lặp lại, giọng ông mang chút mỉa mai nhưng đầy uy nghiêm. "Xem ra, thiên hạ luôn coi trọng vàng bạc hơn tri thức. Nhưng thôi, hãy đi xem thử họ muốn gì."

* * *

Dưới chân núi, bốn thầy trò đối diện với một nhóm người lạ. Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên, dáng vẻ khắc khổ nhưng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Sau lưng ông là một nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi và một thiếu nữ độ mười tám, vận y phục màu nâu sậm, ánh mắt lạnh lùng, mang khí chất cảnh giác cao độ.

Nam nhân trung niên cúi đầu kính cẩn chào Lý tiên sinh:

"Bái kiến tiên sinh. Tôi là Đinh Chấn, đến từ huyện Đông Vân. Đây là con trai tôi, Đinh Hạo, và cháu gái tôi, Đinh Lam. Chúng tôi mang theo một vật gia truyền đã lưu lạc qua nhiều đời, hy vọng ngài có thể giúp giải mã bí ẩn trong đó."

Cả ba người có khí chất khác biệt. Đinh Chấn toát lên vẻ điềm tĩnh nhưng cẩn trọng, từng lời ông nói đều mang sức nặng. Đinh Hạo, người thanh niên đứng sau ông, dáng cao gầy, ánh mắt sáng nhưng sắc sảo, như đang đánh giá từng cử chỉ của những người trước mặt. Đinh Lam, cô gái trẻ, đôi mắt tràn ngập vẻ cảnh giác, nhưng khi nhìn vào bức tranh, ánh mắt ấy như ẩn chứa một câu chuyện chưa kể.

Đinh Chấn mở chiếc hộp gỗ dài, bên trong là một cuộn lụa cổ được bọc kín. Khi tấm lụa được trải ra, một cảnh tượng sống động hiện lên: Đại dương cuộn trào với những con sóng hung dữ, vách đá dựng đứng chênh vênh. Xa xa, bóng dáng một hòn đảo mờ mịt ẩn hiện giữa màn sương, như mời gọi nhưng cũng đầy bí ẩn.

Các học trò đứng quanh không giấu nổi sự ngỡ ngàng. Thùy Thùy cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ bức họa, như thể nó không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn chứa đựng một câu chuyện sâu xa hơn.

"Đây là.. một bản đồ?" Chu Thạch khẽ thốt lên, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Đinh Chấn gật đầu, giọng ông nặng nề:

"Đúng vậy. Tổ tiên chúng tôi từng nhắc đến một kho báu được giấu trên hòn đảo trong tranh. Nhưng bản đồ đã bị xé thành nhiều mảnh. Đây là mảnh duy nhất còn lại. Tuy nhiên, trong gia phả của chúng tôi cũng ghi rằng bức tranh này chứa đựng một bí mật lớn hơn cả kho báu."

* * *

Lý tiên sinh lặng lẽ quan sát ba người trước mặt, ánh mắt ông thoáng chút nghi ngờ.

"Gia tộc của các ngươi là ai? Vì sao lại giao vật quan trọng như thế này cho ta?"

Đinh Chấn khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo nỗi buồn:

"Gia tộc Đinh chúng tôi từng là một gia tộc lớn ở huyện Đông Vân. Nhưng từ đời tổ phụ tôi, gia tộc sa sút, phải rời xa chốn kinh thành. Vật gia truyền này là bảo vật cuối cùng của dòng họ, được tổ tiên để lại với lời nhắn rằng nó là chìa khóa để khôi phục danh dự gia tộc."

Đinh Lam, cô gái trẻ, tiến lên một bước, giọng nàng nhẹ nhưng đầy cảm xúc:

"Tiên sinh, gia đình tôi đã bị cướp bóc và truy đuổi suốt nhiều năm chỉ vì mảnh bản đồ này. Chúng tôi không tìm đến ngài vì tham vọng kho báu, mà vì muốn bảo vệ di sản tổ tiên, tìm lại sự thật bị lãng quên."

Lý tiên sinh trầm ngâm, ánh mắt ông thoáng chút đồng cảm, nhưng ông không để lộ cảm xúc:

"Ta không quan tâm đến kho báu hay di sản của các ngươi. Nhưng bức tranh này không chỉ là một bản đồ. Nó chứa đựng một câu chuyện lớn hơn, mà chính các ngươi có thể chưa hiểu hết."

* * *

Lý tiên sinh đặt bức họa xuống bàn, ánh mắt ông dừng lại trên Thùy Thùy. Ông chậm rãi nói:

"Thùy Thùy, đây sẽ là thử thách của ngươi. Hãy dùng tâm hồn mình cảm nhận bức tranh này. Nếu ngươi không nhìn thấu được điều gì ngoài những nét vẽ, thì coi như thất bại."

Thùy Thùy cúi đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Dẫu lòng nàng có chút bối rối, nhưng ý chí vững vàng giúp nàng không ngần ngại trước thử thách mới.

* * *

Suốt cả ngày hôm đó, Thùy Thùy ngồi trước bức họa, đôi mắt nàng dõi theo từng chi tiết nhỏ. Từng đường nét mạnh mẽ nhưng cũng đầy tinh tế. Nàng như bị cuốn vào thế giới trong tranh – một đại dương rộng lớn, đầy hiểm nguy nhưng cũng tràn ngập sự hùng vĩ.

Nàng nhắm mắt, để tâm trí hòa cùng bức họa. Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm trí: Một người đàn ông đơn độc đứng trên bờ đá, ánh mắt hướng về hòn đảo xa xăm. Xung quanh ông, biển cả nổi sóng dữ, như muốn nuốt chửng hy vọng của con người nhỏ bé.

"Biển cả này không chỉ là thiên nhiên," nàng thì thầm. "Nó là những khó khăn, thử thách mà con người phải vượt qua để đạt được khát vọng lớn lao."

* * *

Những ngày sau đó, Thùy Thùy tiếp tục nghiên cứu bức họa, dùng từng nét vẽ của mình để tái hiện lại cảm xúc mà nàng cảm nhận được. Mỗi nét bút của nàng đều chứa đựng tâm hồn, như một cách để giao tiếp với tác giả bức tranh cổ xưa.

Đinh Hạo, người thanh niên trong nhóm, không khỏi ngạc nhiên trước sự tập trung của nàng. Y bước đến gần, giọng nói mang chút ngưỡng mộ:

"Cô nương, ngươi thực sự có thể nhìn thấy điều gì đó trong bức tranh này sao? Ta luôn nghĩ nó chỉ là một bản đồ vô hồn."

Thùy Thùy ngước lên, ánh mắt nàng sáng ngời nhưng điềm tĩnh:

"Đây không chỉ là một bản đồ. Nó là câu chuyện về lòng can đảm và ý chí vượt qua mọi khó khăn."

* * *

Tối nay, ánh trăng chiếu sáng rừng trúc. Thùy Thùy ngồi bên bức họa, lòng nàng như hòa vào từng con sóng dữ trong tranh. Dẫu biết rằng hành trình phía trước còn dài, nhưng nàng không hề sợ hãi.

Trong ánh sáng dịu dàng ấy, bóng dáng nàng như hòa vào thiên nhiên, như một phần của câu chuyện lớn lao hơn đang chờ được viết tiếp. Hành trình của nàng, dẫu khó khăn, nhưng sẽ luôn rực sáng bởi ngọn lửa kiên định trong tâm hồn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 15: Bóng Tối Sau Lưng

[HIDE-THANKS]
* * *

Đêm ở Thanh Sơn, rừng trúc im lìm trong ánh trăng mờ ảo. Trong gian nhà gỗ nhỏ, ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt lên gương mặt Lý tiên sinh, khiến ông càng thêm uy nghiêm. Các học trò, gia tộc họ Đinh cùng ngồi quanh chiếc bàn gỗ. Trên bàn, bức họa bí ẩn trải rộng, những nét vẽ uốn lượn trên nền lụa mềm như một dòng chảy kỳ bí, kéo mọi ánh mắt vào.

Lý tiên sinh trầm ngâm nhìn bức tranh, ánh mắt sắc bén nhưng thoáng chút trầm tư. Tay ông khẽ lướt trên bề mặt lụa, cảm nhận từng nét bút như đang cố chạm đến tâm hồn người họa sĩ từ quá khứ.

"Gia tộc họ Đinh các ngươi, vì sao lại giữ vật này suốt nhiều thế hệ mà không giải mã được? Phải chăng đây không đơn thuần là một bảo vật, mà còn là một lời nguyền?" Giọng ông trầm thấp nhưng đầy uy nghi, khiến không khí trong phòng càng thêm nặng nề.

Đinh Chấn, người đứng đầu nhóm, khẽ thở dài. Ông cúi đầu, đôi tay chai sạn vuốt nhẹ chiếc hộp gỗ đã cũ, như đang tìm lại chút an ủi. Đôi mắt ông tràn ngập nỗi buồn và hối tiếc.

"Tiên sinh, gia tộc chúng tôi từ lâu đã bị vận mệnh trói buộc với bức họa này. Tổ tiên từng là một danh gia vọng tộc ở Đông Vân, nhưng vì một bí mật lớn ẩn giấu trong bức tranh mà gia tộc suy bại, bị truy sát qua nhiều thế hệ."

* * *

Không khí trong phòng như đông cứng lại. Chu Thạch, ngồi bên cạnh, nhíu mày, ánh mắt đầy hoài nghi.

"Truy sát? Chỉ một bức tranh, liệu có đáng để đánh đổi mạng sống cả một gia tộc?" Y nói, giọng trầm nhưng không giấu nổi sự tò mò.

Đinh Lam ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú nhưng đôi mắt ánh lên vẻ kiên định, như một ngọn lửa cháy âm ỉ. Nàng chắp tay trước ngực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

"Không chỉ là một bức tranh. Nó là một phần của bản đồ dẫn đến kho báu, nhưng cũng là chìa khóa mở ra những bí mật kinh thiên động địa. Những kẻ truy đuổi gia tộc tôi không chỉ muốn kho báu, mà còn muốn vùi lấp quá khứ đen tối của tổ tiên họ."

Đinh Hạo, người thanh niên trẻ tuổi, từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng, giờ đây khẽ cất giọng. Giọng y điềm tĩnh nhưng sắc lạnh, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự nghiêm nghị:

"Gia tộc chúng tôi đã phải rời bỏ Đông Vân hơn ba thế hệ trước. Những người truy đuổi chúng tôi không chỉ là phường trộm cắp, mà là những kẻ có quyền lực. Họ muốn hủy diệt toàn bộ gia tộc Đinh để đảm bảo rằng bí mật này mãi mãi không được tiết lộ."

Đôi mắt Lý tiên sinh lóe lên một tia sáng. Ông trầm ngâm một lúc, rồi quay sang nhìn Đinh Chấn:

"Bí mật gì đã khiến tổ tiên các ngươi bị kết án và gia tộc rơi vào cảnh tan tác?"

Đinh Chấn chậm rãi đáp, giọng ông khàn đặc:

"Tổ tiên chúng tôi từng là một trong những quan trọng thần của triều đình, nhưng vì một sai lầm, ông đã bị vu oan và thất thế. Ông để lại lời nhắn rằng kho báu trong bức tranh không chỉ là vàng bạc, mà còn là bằng chứng thanh minh cho danh dự của gia tộc."

* * *

Bức họa lụa trải rộng trên bàn là một kiệt tác của nghệ thuật. Nó khắc họa đại dương mênh mông, những đợt sóng uốn lượn mạnh mẽ quanh một hòn đảo cô lập. Trên đảo, bóng núi chập chùng được phác họa bằng những nét bút mạnh mẽ nhưng đầy tinh tế, như dẫn dắt người xem vào một mê cung tự nhiên.

Thùy Thùy chăm chú nhìn từng chi tiết, ánh mắt nàng sáng lên vẻ tò mò. Đôi tay nàng run nhẹ khi lướt trên mặt lụa, cảm nhận từng đường nét, từng lớp mực thấm sâu vào nền vải.

"Tiên sinh, có lẽ đây là nơi mà bí mật bị che giấu," nàng khẽ nói, tay chỉ vào một góc của bức họa, nơi có một vệt mờ nhòe trông như ngọn sóng lớn nhưng lại chứa ký hiệu mơ hồ.

Lý tiên sinh khẽ gật đầu, ánh mắt ông lóe lên một tia sáng:

"Bức họa này không chỉ là nghệ thuật. Đó là một tấm bản đồ. Nhưng không phải bản đồ hoàn chỉnh. Những kẻ truy sát gia tộc họ Đinh có lẽ cũng đang tìm kiếm phần còn lại của nó."

* * *

Lý tiên sinh đứng dậy, tay chắp sau lưng, đôi mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ. Giọng ông trầm lắng nhưng nghiêm nghị:

"Các ngươi biết không, tham vọng luôn là con dao hai lưỡi. Nếu chỉ để cứu vãn danh dự, ta có thể giúp. Nhưng nếu các ngươi mong cầu kho báu, thì ta không tham gia vào việc này."

Đinh Chấn cúi đầu, đôi mắt ông lộ vẻ do dự. Sau một lúc, ông khẽ thở dài, giọng ông nặng nề nhưng kiên định:

"Tiên sinh, tôi chỉ mong giữ được tính mạng cho các con mình. Nếu ngài có thể giúp chúng tôi giải mã bức tranh, đó sẽ là ân đức cả đời không quên."

Lý tiên sinh thở dài, ánh mắt ông thoáng chút mệt mỏi:

"Ta sẽ xem xét. Nhưng nhớ rằng, giải mã được bí mật không đồng nghĩa với việc thoát khỏi bóng tối. Các ngươi phải tự mình đối mặt với hậu quả."

* * *

Khi mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Thùy Thùy và Lý tiên sinh trong gian nhà nhỏ. Thùy Thùy khẽ hỏi, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng:

"Tiên sinh, vì sao người lại đồng ý giúp họ? Người không quan tâm đến kho báu, nhưng chẳng lẽ không sợ bị cuốn vào nguy hiểm?"

Lý tiên sinh ngồi trước ngọn đèn dầu, ánh sáng hắt lên khuôn mặt ông, làm nổi bật vẻ già dặn và nghiêm nghị:

"Thùy Thùy, trong nghệ thuật, có những lúc ta không thể chỉ đứng ngoài nhìn. Bức họa này, dù chứa đựng bí mật gì, cũng là tác phẩm của một người nghệ sĩ. Nhiệm vụ của ta là giải mã nó, không phải để tìm kho báu, mà là để trả lại giá trị cho người đã tạo ra nó."

Thùy Thùy cúi đầu, lòng nàng tràn ngập cảm giác kính phục. Nhưng nàng vẫn không thể giấu được nỗi lo lắng:

"Tiên sinh, nếu những kẻ truy sát tìm đến, liệu chúng ta có đủ sức đối phó không?"

Lý tiên sinh nhìn nàng, đôi mắt ông sâu thẳm như nhìn xuyên qua mọi nỗi sợ hãi:

"Khi ngươi đã chọn theo nghệ thuật, cũng có nghĩa là ngươi chấp nhận đối mặt với cả bóng tối lẫn ánh sáng. Hãy nhớ, dẫu trong hoàn cảnh nào, giữ vững tâm hồn mình mới là điều quan trọng nhất."

* * *

Bên ngoài, gió đêm thổi qua rừng trúc, mang theo tiếng xào xạc như tiếng thì thầm của quá khứ. Trong ánh sáng của ngọn đèn dầu, bức họa vẫn nằm trên bàn, như chờ đợi một lời giải đáp.

Xa xa, ba bóng dáng của gia tộc họ Đinh ngồi sát bên nhau dưới ánh lửa bập bùng, ánh mắt họ ánh lên vẻ kiên định. Bóng tối của quá khứ và những bí mật còn chôn giấu vẫn đang lặng lẽ bủa vây, nhưng ánh sáng hy vọng chưa bao giờ tắt.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 16: Ám Tàng Loạn Vụ

[HIDE-THANKS]
* * *

Đêm trên Thanh Sơn, ánh trăng lạnh lẽo như phủ một lớp sương bạc lên núi rừng trùng điệp. Những rặng trúc khẽ đung đưa trong gió, tiếng rì rào tựa lời thì thầm mơ hồ, như lời nguyện cầu của thế gian trước cơn bão ẩn giấu trong bóng tối.

Gian nhà gỗ nhỏ nép mình giữa rừng, ánh đèn dầu mờ nhạt chiếu lên những vân gỗ cũ kỹ, tạo nên bầu không khí tịch liêu. Trên bàn gỗ đơn sơ, một bức họa lụa trải dài, từng nét vẽ uốn lượn như mang theo câu chuyện của biển cả và gió mây. Nhưng khi nhìn vào, lại tựa như vực sâu không đáy, mời gọi kẻ tham vọng bước vào rồi vĩnh viễn không thoát ra.

Lý tiên sinh đứng lặng bên khung cửa sổ, bóng dáng cao gầy in lên nền trăng như một cội tùng già đang gồng mình chống lại thời gian. Ánh mắt ông nhìn xa xăm, xuyên qua màn trúc, tựa hồ muốn đoán trước biến cố đang âm ỉ dưới vẻ tĩnh lặng này.

"Bức họa này," giọng ông trầm ổn như tiếng chuông đồng ngân vang giữa đêm lạnh, "không chỉ là một kiệt tác. Đó là một lời nguyền, một hồi chuông báo động. Ai chạm vào, sẽ gánh trên mình cơn bão dữ dội nhất."

* * *

Ở góc nhà, Đinh Lam thu mình trong bóng tối. Đôi mắt nàng, to tròn như ngọc lưu ly, ánh lên vẻ bất an khi dõi về phía bức họa. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo, như muốn tìm kiếm một chút an ủi giữa bao lo âu.

"Ca ca, ngươi thực sự tin Lý tiên sinh sẽ giúp chúng ta sao?" Nàng lên tiếng, giọng nói khẽ run. "Ta cảm thấy ông ấy quá thận trọng, có vẻ như không muốn dây vào bí mật này."

Đinh Hạo đứng tựa bên tường, bóng dáng cao lớn tựa như thân tùng vững chãi. Gương mặt y góc cạnh, ánh mắt thâm trầm, nhìn em gái bằng ánh nhìn vừa trấn an vừa cương nghị.

"Lam nhi," giọng y trầm thấp nhưng đầy quyết tâm, "tiên sinh là người trí tuệ, nhưng ông không phải thần tiên. Chúng ta không thể trông đợi tất cả ở ông ấy. Dẫu có tiên sinh hay không, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi và cha. Gia tộc họ Đinh, dù gục ngã bao lần, nhất định không thể diệt vong thêm nữa."

Ở một góc khác, Đinh Chấn ngồi lặng lẽ bên ánh đèn. Gương mặt ông già nua hằn sâu những nếp nhăn của tháng năm, ánh mắt mang nặng bao trăn trở. Bàn tay ông khẽ vuốt mép áo, như thể chỉ có hành động ấy mới giúp ông giữ vững bình tâm.

"Bức họa này là hy vọng cuối cùng của gia tộc," ông thầm nghĩ, ánh mắt lấp lánh một tia sáng cuối cùng giữa bóng tối vô tận.

"Nhưng cũng là ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả. Một khi đã đặt cược, không thể quay đầu."

* * *

Chu Thạch, học trò lớn tuổi nhất, bước đến gần bàn gỗ, ánh mắt dừng lại trên bức họa. Y cúi sát, ngón tay nhẹ lướt qua những đường nét tinh tế trên lụa, đôi môi thoáng cong lên một nụ cười khó đoán.

"Họa này, không chỉ là nghệ thuật," y nghĩ thầm, ánh mắt lóe lên tia sáng tham vọng. "Nếu ta giải mã trước tiên sinh, danh vọng và quyền lực sẽ không còn là mơ ước viển vông."

Cách đó không xa, Từ Văn, người trẻ nhất trong số các học trò, dựa người vào cột nhà. Y khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy khinh miệt:

"Lão tiên sinh quá cẩn trọng. Nếu là ta, kho báu này đã thuộc về tay ta từ lâu. Cớ gì phải bận lòng với đám người họ Đinh kia?"

Cả hai đều giữ im lặng, nhưng ánh mắt đầy toan tính không thể che giấu, khiến không gian vốn đã ngột ngạt nay càng thêm phần căng thẳng.

* * *

Khi đêm đã khuya, Lý tiên sinh ra hiệu cho mọi người lui về nghỉ, chỉ giữ lại Thùy Thùy bên cạnh. Ánh đèn dầu chập chờn, ánh sáng vàng nhạt phủ lên khuôn mặt ông, khắc họa rõ vẻ uy nghiêm pha lẫn mỏi mệt.

"Thùy Thùy, ngươi nghĩ gì về bức họa này?" Giọng ông nhẹ nhàng, từng chữ tựa như tiếng chuông vọng lại từ nơi xa xăm.

Thùy Thùy khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhưng không giấu được sự băn khoăn:

"Tiên sinh, bức họa này không chỉ đơn giản là một tấm lụa vẽ cảnh biển và đảo. Nhưng ta không hiểu vì sao người lại đồng ý giúp gia tộc họ Đinh?"

Lý tiên sinh im lặng một lúc, ánh mắt như đang cân nhắc từng lời. Cuối cùng, ông trầm giọng:

"Bức họa này, không chỉ là nghệ thuật. Đó là một cái bẫy. Ai chạm vào, đều bị tham vọng và thù hận nuốt chửng. Nhưng với ta, đây là lời nhắn nhủ của một người nghệ sĩ, một tác phẩm mang ý nghĩa vượt xa kho báu. Ta không giúp họ vì lòng trắc ẩn, mà vì giá trị thực sự của bức họa này."

- -

Khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, bên ngoài rừng trúc vang lên tiếng xào xạc kỳ lạ. Đinh Hạo bật dậy, tay nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt sáng quắc giữa màn đêm. Y ra hiệu cho cha và em gái giữ yên lặng, rồi nhanh chóng lao ra ngoài.

Ánh trăng soi tỏ bóng một kẻ lạ mặt lướt qua giữa rừng. Dáng đi của hắn nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ nguy hiểm, như bóng ma hòa lẫn với hơi sương.

"Ra đây!" Đinh Hạo quát lớn, giọng y trầm hùng, vang vọng giữa núi rừng.

Đáp lại y là tiếng cười khàn khàn, lạnh lẽo như gió thoảng qua:

"Gia tộc họ Đinh.. Các ngươi không thể trốn mãi. Bí mật đó không thuộc về các ngươi."

Trước khi Đinh Hạo kịp làm gì, bóng đen biến mất vào rừng sâu, để lại y đứng trơ giữa ánh trăng nhạt nhòa.

* * *

Khi Đinh Hạo trở lại gian nhà, mọi người đã thức dậy. Lý tiên sinh ngồi thẳng, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm quét qua từng người:

"Ngươi gặp ai?"

Đinh Hạo kể lại mọi chuyện, nhưng giọng nói không giấu được sự bất an. Lý tiên sinh nhắm mắt trầm tư, sau đó chậm rãi nói, từng chữ tựa như khắc vào tâm khảm mọi người:

"Kẻ đó không chỉ nhắm vào bức họa. Chúng đang tìm cách triệt hạ gia tộc họ Đinh. Nhưng nhớ kỹ, không phải mọi kẻ thù đều ở bên ngoài. Lòng người, là hiểm họa lớn nhất."

Ánh mắt ông quét qua Chu Thạch và Từ Văn, khiến cả hai cúi đầu, né tránh ánh nhìn sắc lạnh như băng.

"Bức họa này không chỉ mang hy vọng, mà còn là mầm mống của tai họa. Nếu không đồng tâm hiệp lực, tất cả chúng ta sẽ bị nhấn chìm."

- -

Rừng trúc Thanh Sơn rì rào như lời thì thầm đầy bất an. Bóng tối không chỉ bao phủ núi rừng, mà còn len lỏi vào từng tâm can.

Những toan tính, âm mưu và nghi ngờ chồng chất, tất cả như một dây cung căng tràn, chỉ chờ một khoảnh khắc để bùng nổ thành đại họa.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 17: Hồi Nguyên Loạn Cục

[HIDE-THANKS]
* * *

Bầu trời Thanh Sơn vừa hửng sáng, ánh mặt trời nhè nhẹ len qua tán trúc, trải những vệt sáng vàng dịu lên nền đất ẩm. Không khí trong lành thường ngày của núi rừng dường như bị che phủ bởi sự căng thẳng vô hình, lẩn khuất giữa những tán lá.

Trong gian nhà nhỏ, Đinh Hạo ngồi bên cửa sổ, thanh kiếm gác ngang đùi. Dẫu đôi mắt y chăm chú nhìn ra xa, tâm trí lại quay cuồng trong những suy nghĩ về bóng đen lạ mặt đêm qua.

"Bí mật ấy không thuộc về các ngươi."

Lời nói ấy cứ vang vọng, tựa như tiếng thì thầm của chính rừng trúc, kéo dài mãi không dứt.

Đinh Lam, tay cầm chiếc khăn lau bàn, bước tới gần, ánh mắt nàng lộ vẻ lo âu.

"Ca ca, ngươi nghĩ sao về những lời đêm qua? Nếu kẻ đó thực sự biết rõ bí mật, chẳng phải mọi thứ đã không còn thuộc về chúng ta?"

Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng trong đó ẩn chứa sự bất an. Đinh Hạo ngước mắt lên nhìn em gái, nét mặt y cương nghị, đáp gọn:

"Bí mật này không đơn giản. Chúng biết, nhưng chúng chưa có cách phá giải."

Ở góc nhà, Đinh Chấn đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức họa trải trên bàn gỗ. Gương mặt ông đầy những nếp nhăn khắc khổ, nhưng đôi mắt vẫn giữ được vẻ sắc lạnh của một người từng trải.

"Lam nhi, Hạo nhi, các con phải nhớ rằng, kẻ thù không chỉ đến từ bên ngoài," ông cất giọng, từng chữ như lưỡi dao sắc bén. "Những kẻ được gọi là đồng minh, đôi khi mới chính là hiểm họa lớn nhất."

* * *

Trên con đường mòn dẫn vào Thanh Sơn, một nhóm người âm thầm di chuyển. Bộ y phục đen tuyền của họ như hòa vào bóng tối còn sót lại giữa những rặng cây, chỉ còn lại ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên những thanh kiếm giắt bên hông.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên, thân hình vạm vỡ, nhưng gương mặt lại sắc lạnh tựa lưỡi kiếm. Đôi mắt dài hẹp của hắn nhìn chằm chằm về phía rừng trúc phía xa, nơi ánh sáng yếu ớt chiếu xuống mặt đất phủ đầy sương mù.

Hắn đưa tay, cả nhóm lập tức dừng bước. Một tên thuộc hạ tiến lên, cúi đầu cung kính:

"Thủ lĩnh, đây chính là Thanh Sơn, nơi gia tộc họ Đinh đang ẩn náu."

Thủ lĩnh khẽ nhếch môi, nụ cười của hắn lạnh như băng đá.

"Gia tộc họ Đinh nghĩ rằng có thể trốn thoát? Thật nực cười. Bí mật ấy không thuộc về chúng. Lần này, không để bất kỳ kẻ nào sống sót."

"Nhưng Lý tiên sinh thì sao?" Một tên khác ngập ngừng hỏi. "Nghe nói ông ta là một bậc thầy nghệ thuật, không liên quan đến vụ này."

Thủ lĩnh quay lại, ánh mắt sắc như dao:

"Nếu Lý tiên sinh không can thiệp, để ông ta sống. Nhưng nếu dám nhúng tay vào chuyện này.."

Hắn không nói tiếp, nhưng ánh mắt đã thay lời. Những người còn lại đều đồng loạt cúi đầu, đồng thanh đáp:

"Tuân lệnh!"

* * *

Trong gian nhà gỗ, Lý tiên sinh ngồi lặng trước bức họa. Đôi mắt ông ánh lên sự trầm tư, như đang xuyên qua từng nét vẽ để tìm hiểu câu chuyện ẩn giấu trong đó.

Thùy Thùy đứng bên cạnh, đôi mắt nàng không giấu nổi vẻ tò mò.

"Tiên sinh, người có phát hiện ra điều gì mới không?" nàng khẽ hỏi, giọng nói pha chút lo âu.

Lý tiên sinh im lặng hồi lâu, rồi chỉ tay vào một góc dưới bên trái của bức họa. Nơi ấy, những con sóng cuộn trào tạo thành một ký hiệu lạ lùng, như một chữ viết cổ đại.

"Bức họa này không đơn thuần là nghệ thuật," ông nói, giọng trầm như sương núi. "Nó là một tấm bản đồ, dẫn đến một nơi mà chỉ những ai hiểu được ý nghĩa của ký hiệu này mới có thể đến được."

"Vậy nơi ấy thực sự tồn tại sao?" Thùy Thùy hỏi, ánh mắt nàng mở to.

Lý tiên sinh gật đầu, đôi mắt thâm trầm:

"Tồn tại. Nhưng không phải ai cũng có thể đến được. Nơi đó, không chỉ cất giữ kho báu, mà còn chứa đựng những bí mật có thể thay đổi cả một triều đại."

Đinh Hạo bước vào, ánh mắt y sắc lạnh:

"Tiên sinh, nếu nơi đó nguy hiểm như vậy, gia tộc tôi không thể để nó rơi vào tay kẻ khác. Chúng tôi nhất định phải bảo vệ bí mật này."

"Đúng vậy," Lý tiên sinh đáp, giọng ông chắc nịch. "Nhưng hãy nhớ, một khi bước vào cuộc chơi này, sẽ không có đường lui."

* * *

Trong rừng trúc, tiếng xào xạc bất thường vang lên giữa không gian yên tĩnh. Đinh Hạo, với bản năng cảnh giác cao độ, lập tức đứng dậy, tay rút kiếm, ánh mắt quét qua rừng cây.

Một bóng người bước ra từ sau những thân trúc, y phục đen tuyền khiến hắn như hòa vào bóng tối. Kẻ đó, không ai khác chính là thủ lĩnh của nhóm người lạ mặt.

"Gia tộc họ Đinh?" Hắn nhếch môi, giọng nói lạnh lùng như kim châm. "Ngươi nghĩ rằng có thể bảo vệ bức họa mãi sao?"

"Bức họa này thuộc về gia tộc ta!" Đinh Hạo gằn giọng, ánh mắt y đầy quyết tâm. "Nếu ngươi muốn nó, phải bước qua xác ta trước!"

Thủ lĩnh bật cười, tiếng cười của hắn không mang chút hơi ấm:

"Tốt, vậy để ta xem, ngươi có tư cách giữ nó hay không."

* * *

Trong gian nhà, Lý tiên sinh bất ngờ đứng dậy. Đôi mắt ông như lưỡi kiếm, quét qua từng người:

"Nghe ta nói, từ giờ trở đi, bất kỳ ai cũng có thể là kẻ thù. Những người trong chúng ta, có thể đang giấu giếm điều gì đó."

Ánh mắt ông dừng lại trên Chu Thạch và Từ Văn, khiến cả hai cúi đầu né tránh.

Thùy Thùy, dẫu lòng đầy hoang mang, nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

"Tiên sinh, người đang nghi ngờ ai sao?"

"Không chỉ nghi ngờ," Lý tiên sinh đáp, giọng ông trầm thấp. "Ta biết, sự thật sớm muộn cũng sẽ phơi bày. Nhưng hãy nhớ, lòng người là thứ đáng sợ nhất trong cuộc chơi này."

* * *

Rừng trúc Thanh Sơn lại vang lên tiếng va chạm của kiếm và tiếng hét đầy giận dữ. Trong gian nhà, ánh đèn dầu chập chờn như phản chiếu những toan tính, âm mưu đang dần lộ rõ.

Những bí mật, những bóng tối, và những kẻ thù ẩn mình trong bóng rừng, tất cả đều đang chờ thời khắc để tung ra đòn chí mạng. Nhưng liệu ánh sáng cuối cùng có thể soi rọi con đường, hay sẽ bị nuốt chửng bởi bóng tối không hồi kết?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 18: Thanh Tâm Giữa Loạn

[HIDE-THANKS]
* * *

Sáng sớm trên Thanh Sơn, sương mù nhẹ nhàng vương trên những tán trúc, ánh nắng ban mai len qua từng kẽ lá tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Trước hiên nhà, Thùy Thùy vẫn chăm chú luyện bút. Những nét vẽ của nàng tựa dòng suối nhỏ, mềm mại nhưng không mất đi sự kiên định.

Mọi sự hỗn loạn dường như bị chặn lại ở bên ngoài cánh cửa. Nàng, giữa bao sóng gió, vẫn điềm nhiên làm những việc quen thuộc, giống như ánh mặt trời giữa ngày đông, bình thản tỏa sáng.

"Thùy Thùy, nét vẽ hôm nay trông khác lạ hơn đấy," Lý tiên sinh đứng từ xa quan sát, khẽ lên tiếng, giọng nói pha chút hài lòng.

"Tiên sinh, nếu không vẽ bằng tâm an, làm sao mà nét bút có thể tự nhiên được?" Nàng ngẩng lên, đôi mắt sáng ngời, thanh âm nhẹ nhàng nhưng đầy thấu triệt.

Ở một góc khác, Chu Thạch lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt không giấu được vẻ ghen tỵ. Trong khi mọi người đều bị cuốn vào những biến động, nàng lại vẫn giữ được một khoảng trời riêng yên tĩnh.

* * *

Dưới chân núi Thanh Sơn, những người dân làng trong thôn Thanh Trúc đang bận rộn với công việc thường ngày. Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của một nhóm người lạ mặt đã khiến không khí trở nên khác lạ.

Những người này mặc y phục màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi giật mình. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, dáng đi uy nghiêm, ánh mắt sắc như dao, tựa hồ chỉ cần một cái liếc cũng có thể khiến người khác câm lặng.

"Người ở đâu đến vậy? Chưa từng thấy qua.." Một bà lão đang gánh rau khẽ thì thầm, ánh mắt dò xét.

"Mấy người này, trông không giống thương nhân đâu. Nhìn vẻ mặt như đang tìm kiếm thứ gì," một người đàn ông đứng bên cạnh đống củi bổ dở nói thêm, giọng lo lắng.

Lũ trẻ trong thôn thường hay chạy nhảy khắp nơi, nay đều lặng lẽ đứng sau lưng cha mẹ, ánh mắt tròn xoe nhìn theo nhóm người lạ đang tiến lên núi.

* * *

Một người dân to gan bước lên chặn đường, hỏi với giọng cẩn trọng:

"Các vị từ xa đến? Có việc gì muốn ghé qua Thanh Sơn sao?"

Người đàn ông dẫn đầu chỉ nhếch nhẹ khóe môi, nụ cười lạnh tanh, giọng hắn vang lên trầm thấp:

"Không liên quan đến các ngươi. Hãy làm công việc của mình."

Người dân bị ánh mắt sắc lạnh của hắn làm cho giật mình, vội vã lùi lại, nhường đường. Nhóm người áo đen nhanh chóng tiến sâu vào con đường mòn dẫn lên núi, để lại sau lưng những ánh mắt đầy tò mò và nghi hoặc.

* * *

Trên Thanh Sơn, dù những sự việc bất thường đã xảy ra, Thùy Thùy vẫn giữ nhịp sống thường nhật của mình.

Buổi chiều, nàng xuống suối lấy nước. Ánh nắng chiếu lên dòng nước trong vắt, những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tựa như những viên ngọc trai đang bồng bềnh trên mặt nước.

Bên cạnh dòng suối, một cụ bà đang giặt quần áo, khẽ gọi:

"Thùy Thùy, mấy hôm nay ta thấy có người lạ lên núi. Ngươi biết chuyện gì không?"

Thùy Thùy nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nàng vẫn bình lặng như mặt nước:

"Cháu không rõ, có lẽ chỉ là những kẻ qua đường thôi."

Cụ bà mỉm cười, ánh mắt thoáng chút lo lắng:

"Dù sao cũng nên cẩn thận. Đám người ấy trông không giống người tử tế. Ta chỉ mong mọi chuyện yên lành."

"Vâng, cháu cảm ơn bà đã nhắc nhở." Nàng cúi đầu lễ phép, rồi lại tiếp tục công việc của mình.

* * *

Buổi tối, trong một quán trà nhỏ ở thôn, dân làng tụ họp, không khí bàn tán rôm rả. Một người đàn ông trung niên bỗng cất giọng:

"Các ngươi có để ý không? Đám người lạ mặt đó chẳng giống thương nhân hay khách bộ hành chút nào."

"Đúng vậy! Ta thấy bọn chúng chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn ngó khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó."

Một bà lão khác xen vào:

"Các ngươi còn nhớ lần trước có người lạ đến thôn không? Sau đó đã xảy ra chuyện gì. Lần này ta thấy không ổn, chúng ta nên cảnh giác."

Những lời bàn tán cứ thế lan rộng, nhưng trên núi, Thùy Thùy lại chẳng mảy may quan tâm. Đối với nàng, mọi thứ bên ngoài chỉ là những cơn gió thoảng qua, không thể làm xao động lòng nàng.

* * *

Sáng hôm sau, sương mù mỏng manh phủ lên khắp núi rừng Thanh Sơn. Ánh bình minh dịu dàng chiếu sáng từng tán trúc, mang đến một cảm giác an yên kỳ lạ.

Thùy Thùy bước ra khỏi gian nhà, hít thở bầu không khí trong lành. Nàng mỉm cười nhẹ, đôi mắt long lanh như ánh ban mai. Sóng gió, âm mưu vẫn rình rập, nhưng nàng dường như đứng ngoài tất cả, như một đóa hoa lan tỏa hương giữa rừng trúc xanh mướt.

Nàng không quan tâm đến những lời bàn tán của dân làng, cũng không để tâm đến những kẻ lạ mặt. Đối với nàng, công việc hàng ngày, bức họa và những điều nhỏ bé quanh mình mới là thế giới thực sự.

* * *

Rừng trúc Thanh Sơn đung đưa trong ánh nắng sớm, tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng suối chảy róc rách. Giữa tất cả những xáo động và hiểm nguy, tâm hồn Thùy Thùy vẫn bình lặng như mặt hồ, không một gợn sóng.

Dẫu sóng gió có cuộn trào, những kẻ lạ mặt đang lẩn khuất, nàng vẫn giữ cho mình một cuộc sống yên ả, như ánh mặt trời giữa mùa đông, ấm áp nhưng không chói lòa, dịu dàng nhưng kiên định.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 19: Bí Ẩn Hiện Lộ

[HIDE-THANKS]
* * *

Ánh nắng buổi sớm dịu dàng xuyên qua rặng trúc Thanh Sơn, chiếu lên gian nhà nhỏ một ánh sáng ấm áp nhưng tĩnh lặng. Trên chiếc bàn gỗ đơn sơ, Thùy Thùy ngồi thẳng lưng, bàn tay mềm mại cầm bút lông, nét mặt chuyên chú vào từng nét vẽ.

Lý tiên sinh đứng cách đó không xa, ánh mắt ông sắc bén, lặng lẽ dõi theo từng động tác của nàng. Ông không lên tiếng, chỉ khẽ đưa tay vuốt chòm râu bạc, nét mặt thoáng vẻ hài lòng nhưng cũng lộ chút trầm tư.

"Thùy Thùy," ông lên tiếng, giọng nói trầm ổn như tiếng chuông đầu ngày, "nét bút của ngươi đã có phần thành thục. Tuy nhiên, vẫn còn thiếu một chút thần vận."

Thùy Thùy dừng tay, ngước lên nhìn ông, đôi mắt nàng trong trẻo như nước suối:

"Tiên sinh, có phải ý người nói đến linh hồn trong nét vẽ?"

Lý tiên sinh mỉm cười, gật đầu:

"Đúng vậy. Nghệ thuật không phải chỉ sao chép cảnh vật, mà là tái hiện được linh hồn của nó. Muốn đạt đến cảnh giới đó, ngươi phải dùng tâm để cảm nhận, dùng hồn để chạm khắc."

Nghe lời dạy, nàng cúi đầu, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ suy tư. Mặc dù Thùy Thùy luôn chuyên cần trong việc học, nàng hiểu rằng để đạt tới cảnh giới ấy, chỉ cần cù thôi là không đủ.

* * *

Buổi chiều, nắng nhạt dần, những cơn gió lạ từ đâu kéo đến, thổi qua rừng trúc khiến từng tán lá xào xạc như lời cảnh báo ngầm.

Thùy Thùy đang luyện vẽ ngoài sân, bút lông trong tay nàng nhẹ nhàng lướt qua mặt giấy lụa trắng. Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Chu Thạch xuất hiện, gương mặt y hoảng hốt, giọng nói gấp gáp:

"Tiên sinh! Có người lạ xâm nhập khu rừng phía nam. Chúng mang theo vũ khí, hành tung khả nghi!"

Lý tiên sinh nhíu mày, ánh mắt ông lạnh lùng như dao. Ông lập tức ra lệnh:

"Thùy Thùy, ngươi ở lại trong nhà. Không được bước ra ngoài, rõ chưa?"

Thùy Thùy khẽ gật đầu, nhưng trong lòng nàng dâng lên một nỗi lo lắng không tên.

Không lâu sau, từ phía rừng sâu, một bóng đen lao đến nhanh như cơn gió. Kẻ lạ mặt rút kiếm, lưỡi thép lóe sáng trong ánh chiều tà, lao thẳng về phía Thùy Thùy.

Nàng lùi lại, đôi mắt mở to, nhưng trên gương mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh.

"Ngươi không được động đến nàng!" Một giọng nói vang lên như sấm rền. Đinh Hạo từ đâu lao đến, thanh kiếm trong tay y chém xuống, ngăn chặn kẻ lạ mặt. Hai thanh kiếm va vào nhau, tia lửa bắn ra tung tóe.

Trong lúc hỗn loạn, một mũi tên từ xa bắn tới. Mũi tên xé gió, hướng thẳng vào Thùy Thùy. Mũi tên quá nhanh, nàng không kịp né tránh. Một tiếng "phập" vang lên, mũi tên đã cắm sâu vào vai nàng.

* * *

Thân hình mảnh mai của Thùy Thùy khẽ chao đảo, nàng ngã xuống đất. Máu từ vai trái nhanh chóng thấm đỏ lớp áo mỏng.

"Thùy Thùy!" Lý tiên sinh vội vàng lao đến, đôi tay ông nâng nàng dậy, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.

"Tiên sinh.. ta không sao. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi," nàng thì thầm, giọng nàng yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

Lý tiên sinh kiểm tra vết thương. Khi ông định rút mũi tên ra, một điều kỳ lạ xảy ra: Máu từ vết thương không chảy ra thêm, mà nhanh chóng đông lại.

Vết thương của nàng, tựa hồ được một sức mạnh vô hình chữa lành, tốc độ khép lại nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

Lý tiên sinh khựng lại, ánh mắt ông lóe lên sự kinh ngạc pha lẫn hoài nghi.

"Chuyện này.. sao có thể?"

Thùy Thùy cũng nhận thấy điều bất thường. Nàng nhìn xuống vai mình, đôi mắt long lanh ánh lên sự hoang mang:

"Tiên sinh, cơ thể ta.. có gì đó không bình thường sao?"

Lý tiên sinh im lặng một lúc lâu, ánh mắt ông sắc bén nhìn nàng. Cuối cùng, ông trầm giọng nói:

"Cơ thể ngươi mang một bí mật mà chính ngươi cũng không hay biết. Nhưng ta sẽ không nói cho bất kỳ ai, kể cả những người xung quanh. Từ giờ, ngươi phải hết sức cẩn trọng."

* * *

Tại một góc rừng xa, những kẻ áo đen đang tụ họp. Thủ lĩnh của bọn chúng, một nam nhân trung niên với gương mặt cứng rắn và đôi mắt sắc lạnh, khẽ cười nhạt:

"Lý Nguyên Tĩnh.. hắn vẫn chưa từ bỏ quá khứ. Cứ để hắn bảo vệ nàng, nhưng hắn không biết, nàng chính là chìa khóa để mở ra những gì Tô Lăng Vân để lại."

Một thuộc hạ cúi đầu, cung kính thưa:

"Thủ lĩnh, nếu Lý Nguyên Tĩnh phát hiện điều này, liệu có cản trở kế hoạch của chúng ta không?"

Thủ lĩnh ánh mắt lóe lên sự hiểm độc, giọng nói lạnh lùng như băng:

"Không cần phải lo. Chúng ta sẽ lấy lại những gì thuộc về mình. Và nàng.. không sớm thì muộn, cũng sẽ trở thành con cờ trong tay chúng ta."

* * *

Dưới ánh trăng, Lý tiên sinh đứng trầm mặc bên rừng trúc. Ánh sáng bạc chiếu lên gương mặt ông, làm lộ rõ những dấu vết thời gian hằn sâu trên đó.

Ông, tên thật là Lý Nguyên Tĩnh, từng là một đại thần của triều đình, một nhân vật tài năng xuất chúng. Nhưng cuộc đời ông lại bị phủ bóng bởi bi kịch.

Năm xưa, ông từng yêu Tô Lăng Vân, một nữ họa sĩ tài hoa. Tình yêu của họ đẹp tựa tranh vẽ, nhưng lại bị kẻ khác lợi dụng. Tô Lăng Vân bị vu oan là gián điệp, bị xử tử oan uổng.

Vì bảo vệ nàng, ông bị buộc phải rời khỏi kinh thành, từ bỏ mọi danh vọng để sống cuộc đời ẩn dật.

"Tô Lăng Vân.. nàng liệu có nhìn thấy ta vẫn còn sống, vẫn gánh vác những gì chúng ta từng hứa?" Ông khẽ thầm thì, ánh mắt ánh lên sự đau đớn và quyết tâm.

* * *

Ánh trăng chiếu sáng rừng trúc Thanh Sơn, phủ lên không gian một vẻ tịch mịch khó tả. Nhưng trong lòng những người ở đây, những cơn sóng ngầm đang cuộn trào mạnh mẽ.

Cơ thể bí ẩn của Thùy Thùy, âm mưu của thế lực áo đen, và ký ức đau thương của Lý tiên sinh, tất cả đang đan xen tạo thành một bức tranh định mệnh mà không ai có thể trốn tránh.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back