Chương 20: Sợi Dây Định Mệnh
[HIDE-THANKS]
* * *
Thanh Sơn khoác lên mình ánh sáng đầu ngày dịu nhẹ, từng tia nắng lọt qua rặng trúc, chiếu sáng một góc sân nhỏ. Gian nhà đơn sơ, mái ngói nhuốm màu thời gian, thấp thoáng bóng dáng của Thùy Thùy đang ngồi lặng lẽ trước bàn học.
Chiếc bút lông nàng cầm trong tay được làm từ lông thỏ trắng, thân bút khắc hoa văn cúc tinh tế. Nàng mặc áo dài tay màu xanh lam nhạt, viền cổ áo thêu hình sóng nước bằng chỉ bạc, trên tay áo thấp thoáng những đường chỉ hình hoa sen nở. Mái tóc đen dài búi gọn gàng, vài lọn rủ xuống hai bên má, làm nổi bật gương mặt thanh tú với đôi mắt trong veo, làn da trắng như ngọc.
Nàng khẽ xoay vai trái, nơi từng là vết thương đau nhức hôm qua, giờ chỉ còn lại một vệt mờ. Dẫu không còn cảm giác đau đớn, nhưng lòng nàng vẫn ngổn ngang, tựa hồ có một nỗi bất an mơ hồ bám lấy. "Thật kỳ lạ.." nàng thì thầm, đôi mắt đượm vẻ suy tư.
Lý tiên sinh bước vào, trên tay là chén thuốc nóng bốc khói, đựng trong chiếc chén gốm trắng men ngọc. Ông khoác trên mình bộ trường sam màu nâu đậm, cổ tay áo và viền vạt thêu hoa văn mây cuộn, chất liệu vải mộc mạc nhưng được giặt sạch tinh tươm. Gương mặt ông đầy nét từng trải, đôi mắt sâu thẳm như chất chứa cả bầu trời quá khứ.
"Uống đi." Giọng ông trầm ổn, từng chữ rõ ràng như dòng suối chảy. "Dù cơ thể ngươi khác thường, vẫn cần chăm sóc. Những biến cố lớn sắp đến."
Thùy Thùy cúi đầu nhận chén thuốc, đôi tay nhỏ nhắn khẽ run. Nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo nỗi băn khoăn:
"Tiên sinh, người nói cơ thể ta khác thường.. Phải chăng ta không giống người bình thường?"
Lý tiên sinh nhìn nàng, ánh mắt ông thoáng hiện lên vẻ xót xa, như đang cân nhắc từng lời nói:
"Thùy Thùy, không có gì là ngươi không bình thường. Nhưng cơ thể ngươi mang một bí mật mà chính ngươi cũng chưa từng biết. Bí mật ấy.. có thể thay đổi cả cuộc đời ngươi."
Những lời ấy như một luồng gió lạnh xuyên qua lòng nàng. Đôi mắt Thùy Thùy ánh lên vẻ hoang mang, hàng trăm câu hỏi chưa kịp định hình thì tiếng động lớn từ rừng trúc vọng lại, phá tan sự tĩnh lặng của không gian.
* * *
Tiếng động vang lên như muốn xé toạc không gian yên tĩnh. Những lá trúc xanh lả tả rơi như những mảnh ngọc vỡ. Chu Thạch từ trong nhà lao ra, thanh kiếm trên tay ánh lên sắc lạnh. Y khoác chiếc áo vải xám, cổ áo cao thêu hình núi non uốn lượn. Gương mặt y góc cạnh, đôi mắt sắc sảo như chim ưng.
Từ Văn theo sát phía sau, y mặc áo vải đen, thắt lưng buộc túi gấm đỏ nhỏ thêu họa tiết hình hoa mẫu đơn. Gương mặt y mang nét trẻ trung nhưng toát lên vẻ ngạo mạn khó giấu. Y cất giọng, pha chút khinh thường:
"Lại là bọn áo đen sao? Hay chỉ là lũ chuột nhắt dám bén mảng đến đây?"
Lý tiên sinh chậm rãi bước ra, ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua rừng trúc. Ông khẽ nói, giọng ông trầm nhưng đầy uy nghiêm:
"Không phải. Lần này, ta cảm nhận được khí tức của một thế lực khác. Chúng mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn nhiều."
Từ rừng sâu, một bóng người hiện ra. Hắn khoác áo trường sam xanh đậm, từng đường chỉ bạc trên áo ánh lên dưới nắng mờ, tạo nên hình sóng nước uốn lượn sống động. Khuôn mặt hắn được che kín bởi chiếc mặt nạ bạc khắc hoa văn hình lưỡi kiếm. Từng bước đi của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại khiến không gian xung quanh như ngưng đọng.
"Lý Nguyên Tĩnh, ta không ngờ lại tái ngộ ngươi nơi này." Giọng nói của hắn trầm thấp, từng chữ như sấm rền.
Ánh mắt Lý tiên sinh thoáng động, nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Ông nhíu mày, giọng nói như băng lạnh:
"Ngươi.. là người của Lam Thủy Các?"
Người đeo mặt nạ bạc nhếch môi, ánh mắt dưới lớp mặt nạ lóe lên sắc bén như ánh thép:
"Không sai. Ta đến để lấy lại thứ thuộc về Lam Thủy Các."
* * *
Mặc cho sóng gió bên ngoài, Thùy Thùy vẫn giữ nhịp sống an nhiên của mình. Sau bữa sáng đơn giản với cháo và rau luộc, nàng mang theo chiếc giỏ tre nhỏ xuống thôn Thanh Trúc.
Nàng giúp một bà lão nhặt củi, học cách làm đất trong vườn, đôi tay nhỏ nhắn lấm lem bùn đất nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét vui tươi. Một cụ ông trong thôn nhìn nàng, vuốt chòm râu bạc cười lớn:
"Thùy Thùy, ngươi làm việc thế này, thật chẳng giống một cô nương thư sinh chút nào."
Nàng bật cười, đáp lại:
"Cháu chỉ muốn thử sức thôi. Làm nông không dễ như cháu nghĩ đâu ạ."
Buổi chiều, bên dòng suối trong lành, nàng ngồi bên lũ trẻ, học cách đan rổ tre. Những nan tre được đôi tay khéo léo của nàng sắp xếp thành hình, dù chưa hoàn hảo nhưng lại mang nét tự nhiên đáng yêu. Một bé gái chạy đến nắm tay nàng, ánh mắt long lanh:
"Thùy Thùy tỷ tỷ, ngươi thật giỏi, cái gì cũng làm được!"
Nàng bật cười, xoa đầu bé gái:
"Tỷ tỷ còn phải học nhiều lắm. Nếu làm sai, ngươi nhớ chỉ tỷ tỷ đấy."
Tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ hòa với tiếng suối róc rách, tạo nên một bản hòa ca an lành của thôn nhỏ.
* * *
Trong gian nhà, ánh sáng từ bức họa lụa lớn phản chiếu qua đôi mắt trầm mặc của Lý tiên sinh. Ông ngồi ngay ngắn, tay đặt nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào những đường nét phức tạp của bức tranh.
Chu Thạch đứng một bên, thanh kiếm đặt trước ngực, ánh mắt lóe lên sự tò mò. Y cất giọng hỏi:
"Tiên sinh, vì sao người không phá hủy bức họa, để tránh hiểm họa liên miên?"
Lý tiên sinh thoáng nhíu mày, giọng nói của ông chậm rãi nhưng đầy uy lực:
"Bức họa này không chỉ là một tấm lụa. Nó là tâm huyết của người tạo ra, là linh hồn của nghệ thuật. Phá hủy nó chẳng khác nào hủy đi một mảnh ký ức quý giá."
Từ Văn, đứng phía xa hơn, khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên:
"Tiên sinh, giữ nó lại chẳng phải đồng nghĩa với việc tự gánh thêm phiền phức sao? Có khi nào chính người cũng không nỡ buông tay?"
Ánh mắt Lý tiên sinh quét về phía Từ Văn, sắc như ánh thép. Ông đáp dứt khoát:
"Ta giữ nó, là vì giá trị thật sự của nó, chứ không phải để thỏa mãn tham vọng. Nếu ngươi chỉ thấy nó là một gánh nặng, thì ngươi không xứng đáng ở đây."
Câu nói của ông khiến cả Chu Thạch lẫn Từ Văn rơi vào im lặng. Nhưng trong ánh mắt họ, những suy nghĩ mâu thuẫn vẫn lặng lẽ nảy sinh.
* * *
Ánh chiều tà đỏ rực phủ lên Thanh Sơn một vẻ đẹp huyền bí. Thùy Thùy bước chân trở về, tay xách giỏ rau, nét mặt an nhiên như chưa từng bận tâm đến hiểm nguy đang rình rập xung quanh.
Trong gian nhà, Lý tiên sinh ngồi lặng trước bức họa, ánh mắt ông đầy trầm tư. Sóng gió đã bắt đầu cuộn trào, và ông biết rằng, những bí mật sâu kín đang dần siết chặt vận mệnh của tất cả bọn họ.
Thanh Sơn khoác lên mình ánh sáng đầu ngày dịu nhẹ, từng tia nắng lọt qua rặng trúc, chiếu sáng một góc sân nhỏ. Gian nhà đơn sơ, mái ngói nhuốm màu thời gian, thấp thoáng bóng dáng của Thùy Thùy đang ngồi lặng lẽ trước bàn học.
Chiếc bút lông nàng cầm trong tay được làm từ lông thỏ trắng, thân bút khắc hoa văn cúc tinh tế. Nàng mặc áo dài tay màu xanh lam nhạt, viền cổ áo thêu hình sóng nước bằng chỉ bạc, trên tay áo thấp thoáng những đường chỉ hình hoa sen nở. Mái tóc đen dài búi gọn gàng, vài lọn rủ xuống hai bên má, làm nổi bật gương mặt thanh tú với đôi mắt trong veo, làn da trắng như ngọc.
Nàng khẽ xoay vai trái, nơi từng là vết thương đau nhức hôm qua, giờ chỉ còn lại một vệt mờ. Dẫu không còn cảm giác đau đớn, nhưng lòng nàng vẫn ngổn ngang, tựa hồ có một nỗi bất an mơ hồ bám lấy. "Thật kỳ lạ.." nàng thì thầm, đôi mắt đượm vẻ suy tư.
Lý tiên sinh bước vào, trên tay là chén thuốc nóng bốc khói, đựng trong chiếc chén gốm trắng men ngọc. Ông khoác trên mình bộ trường sam màu nâu đậm, cổ tay áo và viền vạt thêu hoa văn mây cuộn, chất liệu vải mộc mạc nhưng được giặt sạch tinh tươm. Gương mặt ông đầy nét từng trải, đôi mắt sâu thẳm như chất chứa cả bầu trời quá khứ.
"Uống đi." Giọng ông trầm ổn, từng chữ rõ ràng như dòng suối chảy. "Dù cơ thể ngươi khác thường, vẫn cần chăm sóc. Những biến cố lớn sắp đến."
Thùy Thùy cúi đầu nhận chén thuốc, đôi tay nhỏ nhắn khẽ run. Nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo nỗi băn khoăn:
"Tiên sinh, người nói cơ thể ta khác thường.. Phải chăng ta không giống người bình thường?"
Lý tiên sinh nhìn nàng, ánh mắt ông thoáng hiện lên vẻ xót xa, như đang cân nhắc từng lời nói:
"Thùy Thùy, không có gì là ngươi không bình thường. Nhưng cơ thể ngươi mang một bí mật mà chính ngươi cũng chưa từng biết. Bí mật ấy.. có thể thay đổi cả cuộc đời ngươi."
Những lời ấy như một luồng gió lạnh xuyên qua lòng nàng. Đôi mắt Thùy Thùy ánh lên vẻ hoang mang, hàng trăm câu hỏi chưa kịp định hình thì tiếng động lớn từ rừng trúc vọng lại, phá tan sự tĩnh lặng của không gian.
* * *
Tiếng động vang lên như muốn xé toạc không gian yên tĩnh. Những lá trúc xanh lả tả rơi như những mảnh ngọc vỡ. Chu Thạch từ trong nhà lao ra, thanh kiếm trên tay ánh lên sắc lạnh. Y khoác chiếc áo vải xám, cổ áo cao thêu hình núi non uốn lượn. Gương mặt y góc cạnh, đôi mắt sắc sảo như chim ưng.
Từ Văn theo sát phía sau, y mặc áo vải đen, thắt lưng buộc túi gấm đỏ nhỏ thêu họa tiết hình hoa mẫu đơn. Gương mặt y mang nét trẻ trung nhưng toát lên vẻ ngạo mạn khó giấu. Y cất giọng, pha chút khinh thường:
"Lại là bọn áo đen sao? Hay chỉ là lũ chuột nhắt dám bén mảng đến đây?"
Lý tiên sinh chậm rãi bước ra, ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua rừng trúc. Ông khẽ nói, giọng ông trầm nhưng đầy uy nghiêm:
"Không phải. Lần này, ta cảm nhận được khí tức của một thế lực khác. Chúng mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn nhiều."
Từ rừng sâu, một bóng người hiện ra. Hắn khoác áo trường sam xanh đậm, từng đường chỉ bạc trên áo ánh lên dưới nắng mờ, tạo nên hình sóng nước uốn lượn sống động. Khuôn mặt hắn được che kín bởi chiếc mặt nạ bạc khắc hoa văn hình lưỡi kiếm. Từng bước đi của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại khiến không gian xung quanh như ngưng đọng.
"Lý Nguyên Tĩnh, ta không ngờ lại tái ngộ ngươi nơi này." Giọng nói của hắn trầm thấp, từng chữ như sấm rền.
Ánh mắt Lý tiên sinh thoáng động, nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Ông nhíu mày, giọng nói như băng lạnh:
"Ngươi.. là người của Lam Thủy Các?"
Người đeo mặt nạ bạc nhếch môi, ánh mắt dưới lớp mặt nạ lóe lên sắc bén như ánh thép:
"Không sai. Ta đến để lấy lại thứ thuộc về Lam Thủy Các."
* * *
Mặc cho sóng gió bên ngoài, Thùy Thùy vẫn giữ nhịp sống an nhiên của mình. Sau bữa sáng đơn giản với cháo và rau luộc, nàng mang theo chiếc giỏ tre nhỏ xuống thôn Thanh Trúc.
Nàng giúp một bà lão nhặt củi, học cách làm đất trong vườn, đôi tay nhỏ nhắn lấm lem bùn đất nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét vui tươi. Một cụ ông trong thôn nhìn nàng, vuốt chòm râu bạc cười lớn:
"Thùy Thùy, ngươi làm việc thế này, thật chẳng giống một cô nương thư sinh chút nào."
Nàng bật cười, đáp lại:
"Cháu chỉ muốn thử sức thôi. Làm nông không dễ như cháu nghĩ đâu ạ."
Buổi chiều, bên dòng suối trong lành, nàng ngồi bên lũ trẻ, học cách đan rổ tre. Những nan tre được đôi tay khéo léo của nàng sắp xếp thành hình, dù chưa hoàn hảo nhưng lại mang nét tự nhiên đáng yêu. Một bé gái chạy đến nắm tay nàng, ánh mắt long lanh:
"Thùy Thùy tỷ tỷ, ngươi thật giỏi, cái gì cũng làm được!"
Nàng bật cười, xoa đầu bé gái:
"Tỷ tỷ còn phải học nhiều lắm. Nếu làm sai, ngươi nhớ chỉ tỷ tỷ đấy."
Tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ hòa với tiếng suối róc rách, tạo nên một bản hòa ca an lành của thôn nhỏ.
* * *
Trong gian nhà, ánh sáng từ bức họa lụa lớn phản chiếu qua đôi mắt trầm mặc của Lý tiên sinh. Ông ngồi ngay ngắn, tay đặt nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào những đường nét phức tạp của bức tranh.
Chu Thạch đứng một bên, thanh kiếm đặt trước ngực, ánh mắt lóe lên sự tò mò. Y cất giọng hỏi:
"Tiên sinh, vì sao người không phá hủy bức họa, để tránh hiểm họa liên miên?"
Lý tiên sinh thoáng nhíu mày, giọng nói của ông chậm rãi nhưng đầy uy lực:
"Bức họa này không chỉ là một tấm lụa. Nó là tâm huyết của người tạo ra, là linh hồn của nghệ thuật. Phá hủy nó chẳng khác nào hủy đi một mảnh ký ức quý giá."
Từ Văn, đứng phía xa hơn, khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên:
"Tiên sinh, giữ nó lại chẳng phải đồng nghĩa với việc tự gánh thêm phiền phức sao? Có khi nào chính người cũng không nỡ buông tay?"
Ánh mắt Lý tiên sinh quét về phía Từ Văn, sắc như ánh thép. Ông đáp dứt khoát:
"Ta giữ nó, là vì giá trị thật sự của nó, chứ không phải để thỏa mãn tham vọng. Nếu ngươi chỉ thấy nó là một gánh nặng, thì ngươi không xứng đáng ở đây."
Câu nói của ông khiến cả Chu Thạch lẫn Từ Văn rơi vào im lặng. Nhưng trong ánh mắt họ, những suy nghĩ mâu thuẫn vẫn lặng lẽ nảy sinh.
* * *
Ánh chiều tà đỏ rực phủ lên Thanh Sơn một vẻ đẹp huyền bí. Thùy Thùy bước chân trở về, tay xách giỏ rau, nét mặt an nhiên như chưa từng bận tâm đến hiểm nguy đang rình rập xung quanh.
Trong gian nhà, Lý tiên sinh ngồi lặng trước bức họa, ánh mắt ông đầy trầm tư. Sóng gió đã bắt đầu cuộn trào, và ông biết rằng, những bí mật sâu kín đang dần siết chặt vận mệnh của tất cả bọn họ.