Welcome! You have been invited by Tứ A to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 20: Sợi Dây Định Mệnh

[HIDE-THANKS]
* * *

Thanh Sơn khoác lên mình ánh sáng đầu ngày dịu nhẹ, từng tia nắng lọt qua rặng trúc, chiếu sáng một góc sân nhỏ. Gian nhà đơn sơ, mái ngói nhuốm màu thời gian, thấp thoáng bóng dáng của Thùy Thùy đang ngồi lặng lẽ trước bàn học.

Chiếc bút lông nàng cầm trong tay được làm từ lông thỏ trắng, thân bút khắc hoa văn cúc tinh tế. Nàng mặc áo dài tay màu xanh lam nhạt, viền cổ áo thêu hình sóng nước bằng chỉ bạc, trên tay áo thấp thoáng những đường chỉ hình hoa sen nở. Mái tóc đen dài búi gọn gàng, vài lọn rủ xuống hai bên má, làm nổi bật gương mặt thanh tú với đôi mắt trong veo, làn da trắng như ngọc.

Nàng khẽ xoay vai trái, nơi từng là vết thương đau nhức hôm qua, giờ chỉ còn lại một vệt mờ. Dẫu không còn cảm giác đau đớn, nhưng lòng nàng vẫn ngổn ngang, tựa hồ có một nỗi bất an mơ hồ bám lấy. "Thật kỳ lạ.." nàng thì thầm, đôi mắt đượm vẻ suy tư.

Lý tiên sinh bước vào, trên tay là chén thuốc nóng bốc khói, đựng trong chiếc chén gốm trắng men ngọc. Ông khoác trên mình bộ trường sam màu nâu đậm, cổ tay áo và viền vạt thêu hoa văn mây cuộn, chất liệu vải mộc mạc nhưng được giặt sạch tinh tươm. Gương mặt ông đầy nét từng trải, đôi mắt sâu thẳm như chất chứa cả bầu trời quá khứ.

"Uống đi." Giọng ông trầm ổn, từng chữ rõ ràng như dòng suối chảy. "Dù cơ thể ngươi khác thường, vẫn cần chăm sóc. Những biến cố lớn sắp đến."

Thùy Thùy cúi đầu nhận chén thuốc, đôi tay nhỏ nhắn khẽ run. Nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo nỗi băn khoăn:

"Tiên sinh, người nói cơ thể ta khác thường.. Phải chăng ta không giống người bình thường?"

Lý tiên sinh nhìn nàng, ánh mắt ông thoáng hiện lên vẻ xót xa, như đang cân nhắc từng lời nói:

"Thùy Thùy, không có gì là ngươi không bình thường. Nhưng cơ thể ngươi mang một bí mật mà chính ngươi cũng chưa từng biết. Bí mật ấy.. có thể thay đổi cả cuộc đời ngươi."

Những lời ấy như một luồng gió lạnh xuyên qua lòng nàng. Đôi mắt Thùy Thùy ánh lên vẻ hoang mang, hàng trăm câu hỏi chưa kịp định hình thì tiếng động lớn từ rừng trúc vọng lại, phá tan sự tĩnh lặng của không gian.

* * *

Tiếng động vang lên như muốn xé toạc không gian yên tĩnh. Những lá trúc xanh lả tả rơi như những mảnh ngọc vỡ. Chu Thạch từ trong nhà lao ra, thanh kiếm trên tay ánh lên sắc lạnh. Y khoác chiếc áo vải xám, cổ áo cao thêu hình núi non uốn lượn. Gương mặt y góc cạnh, đôi mắt sắc sảo như chim ưng.

Từ Văn theo sát phía sau, y mặc áo vải đen, thắt lưng buộc túi gấm đỏ nhỏ thêu họa tiết hình hoa mẫu đơn. Gương mặt y mang nét trẻ trung nhưng toát lên vẻ ngạo mạn khó giấu. Y cất giọng, pha chút khinh thường:

"Lại là bọn áo đen sao? Hay chỉ là lũ chuột nhắt dám bén mảng đến đây?"

Lý tiên sinh chậm rãi bước ra, ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua rừng trúc. Ông khẽ nói, giọng ông trầm nhưng đầy uy nghiêm:

"Không phải. Lần này, ta cảm nhận được khí tức của một thế lực khác. Chúng mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn nhiều."

Từ rừng sâu, một bóng người hiện ra. Hắn khoác áo trường sam xanh đậm, từng đường chỉ bạc trên áo ánh lên dưới nắng mờ, tạo nên hình sóng nước uốn lượn sống động. Khuôn mặt hắn được che kín bởi chiếc mặt nạ bạc khắc hoa văn hình lưỡi kiếm. Từng bước đi của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại khiến không gian xung quanh như ngưng đọng.

"Lý Nguyên Tĩnh, ta không ngờ lại tái ngộ ngươi nơi này." Giọng nói của hắn trầm thấp, từng chữ như sấm rền.

Ánh mắt Lý tiên sinh thoáng động, nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Ông nhíu mày, giọng nói như băng lạnh:

"Ngươi.. là người của Lam Thủy Các?"

Người đeo mặt nạ bạc nhếch môi, ánh mắt dưới lớp mặt nạ lóe lên sắc bén như ánh thép:

"Không sai. Ta đến để lấy lại thứ thuộc về Lam Thủy Các."

* * *

Mặc cho sóng gió bên ngoài, Thùy Thùy vẫn giữ nhịp sống an nhiên của mình. Sau bữa sáng đơn giản với cháo và rau luộc, nàng mang theo chiếc giỏ tre nhỏ xuống thôn Thanh Trúc.

Nàng giúp một bà lão nhặt củi, học cách làm đất trong vườn, đôi tay nhỏ nhắn lấm lem bùn đất nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét vui tươi. Một cụ ông trong thôn nhìn nàng, vuốt chòm râu bạc cười lớn:

"Thùy Thùy, ngươi làm việc thế này, thật chẳng giống một cô nương thư sinh chút nào."

Nàng bật cười, đáp lại:

"Cháu chỉ muốn thử sức thôi. Làm nông không dễ như cháu nghĩ đâu ạ."

Buổi chiều, bên dòng suối trong lành, nàng ngồi bên lũ trẻ, học cách đan rổ tre. Những nan tre được đôi tay khéo léo của nàng sắp xếp thành hình, dù chưa hoàn hảo nhưng lại mang nét tự nhiên đáng yêu. Một bé gái chạy đến nắm tay nàng, ánh mắt long lanh:

"Thùy Thùy tỷ tỷ, ngươi thật giỏi, cái gì cũng làm được!"

Nàng bật cười, xoa đầu bé gái:

"Tỷ tỷ còn phải học nhiều lắm. Nếu làm sai, ngươi nhớ chỉ tỷ tỷ đấy."

Tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ hòa với tiếng suối róc rách, tạo nên một bản hòa ca an lành của thôn nhỏ.

* * *

Trong gian nhà, ánh sáng từ bức họa lụa lớn phản chiếu qua đôi mắt trầm mặc của Lý tiên sinh. Ông ngồi ngay ngắn, tay đặt nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào những đường nét phức tạp của bức tranh.

Chu Thạch đứng một bên, thanh kiếm đặt trước ngực, ánh mắt lóe lên sự tò mò. Y cất giọng hỏi:

"Tiên sinh, vì sao người không phá hủy bức họa, để tránh hiểm họa liên miên?"

Lý tiên sinh thoáng nhíu mày, giọng nói của ông chậm rãi nhưng đầy uy lực:

"Bức họa này không chỉ là một tấm lụa. Nó là tâm huyết của người tạo ra, là linh hồn của nghệ thuật. Phá hủy nó chẳng khác nào hủy đi một mảnh ký ức quý giá."

Từ Văn, đứng phía xa hơn, khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên:

"Tiên sinh, giữ nó lại chẳng phải đồng nghĩa với việc tự gánh thêm phiền phức sao? Có khi nào chính người cũng không nỡ buông tay?"

Ánh mắt Lý tiên sinh quét về phía Từ Văn, sắc như ánh thép. Ông đáp dứt khoát:

"Ta giữ nó, là vì giá trị thật sự của nó, chứ không phải để thỏa mãn tham vọng. Nếu ngươi chỉ thấy nó là một gánh nặng, thì ngươi không xứng đáng ở đây."

Câu nói của ông khiến cả Chu Thạch lẫn Từ Văn rơi vào im lặng. Nhưng trong ánh mắt họ, những suy nghĩ mâu thuẫn vẫn lặng lẽ nảy sinh.

* * *

Ánh chiều tà đỏ rực phủ lên Thanh Sơn một vẻ đẹp huyền bí. Thùy Thùy bước chân trở về, tay xách giỏ rau, nét mặt an nhiên như chưa từng bận tâm đến hiểm nguy đang rình rập xung quanh.

Trong gian nhà, Lý tiên sinh ngồi lặng trước bức họa, ánh mắt ông đầy trầm tư. Sóng gió đã bắt đầu cuộn trào, và ông biết rằng, những bí mật sâu kín đang dần siết chặt vận mệnh của tất cả bọn họ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 21: Tiệc Hỷ Chốn Thôn Quê

[HIDE-THANKS]
* * *

Thôn Thanh Trúc sáng nay tràn ngập âm thanh náo nhiệt, tiếng cười nói râm ran khắp các con đường nhỏ. Lồng đèn đỏ treo trước từng cửa nhà, dây hoa giấy nối dài hai bên lối đi, tất cả báo hiệu một ngày đặc biệt: Hôn lễ của đôi trẻ Tề Hạo và Tiểu Lan.

Từ sáng sớm, Thùy Thùy đã xuống thôn, trên tay nàng là một giỏ hoa nhài trắng vừa hái từ rừng trúc. Nàng khoác chiếc áo dài màu ngà, cổ áo thêu chỉ xanh hình cánh chim vút bay, tay áo rộng thoáng nét thanh tao. Mái tóc búi cao, điểm chiếc trâm ngọc nhỏ xinh, vài lọn tóc rủ xuống gò má, làm nổi bật gương mặt thanh tú và đôi mắt long lanh tựa nước hồ thu.

"Thùy Thùy, ngươi đến sớm vậy! Hôm nay là ngày vui, đừng quên ở lại dự tiệc đến tối nhé," bà lão bán dầu trong thôn niềm nở chào.

Thùy Thùy mỉm cười cúi đầu đáp:

"Cháu đến giúp mọi người một tay. Ngày vui như thế này, cháu làm sao vắng mặt được."

* * *

Từ sớm, nhà trai đã tất bật chuẩn bị. Chiếc kiệu hoa đỏ rực được đặt giữa sân, chạm trổ hình uyên ương quấn quýt, nổi bật dưới nắng mai. Hai phu kiệu lực lưỡng khoác áo xanh đậm, viền đỏ, gương mặt nghiêm trang nhưng không giấu được nét háo hức.

Nhà gái ở phía bắc thôn, không khí nhộn nhịp không kém. Trong phòng, Tiểu Lan ngồi trước gương, chiếc áo cưới đỏ thêu hình phượng hoàng dang cánh lấp lánh ánh vàng. Tóc nàng búi cao, cài trâm vàng khảm ngọc, hai bên tóc mai điểm thêm hoa lụa nhỏ. Đôi má ửng hồng của nàng thấp thoáng sau lớp voan đỏ mỏng, đôi mắt long lanh lộ vẻ bẽn lẽn.

Ngoài sân, đoàn rước dâu của nhà trai đã đến. Tề Hạo, trong bộ áo dài gấm đỏ thêu rồng bay, đứng ở giữa, dáng người cao ráo, gương mặt rắn rỏi sáng bừng niềm vui.

Tiếng pháo nổ giòn tan, cả thôn như bừng tỉnh. Cô dâu được dìu lên kiệu hoa, đoàn rước dâu nối đuôi nhau đi qua từng con đường nhỏ, tiếng trống chiêng rộn ràng. Trẻ nhỏ chạy theo reo hò, người lớn đứng hai bên đường vẫy tay chúc mừng, nụ cười hiện trên từng gương mặt.

* * *

Sau lễ bái đường kính trời đất, tổ tiên và cha mẹ, tiệc hỷ được tổ chức ngoài sân lớn. Những chiếc bàn gỗ dài phủ khăn đỏ, trên bàn bày đầy thức ăn thịnh soạn: Gà luộc vàng ươm, thịt heo quay giòn rụm, cá hấp gừng thơm phức, bánh đậu xanh và chè ngọt.

Thùy Thùy cùng các cô nương trong thôn tất bật dọn dẹp, tay nàng thoăn thoắt bày biện từng món ăn. Một phụ nhân lớn tuổi bước tới, cười nói:

"Thùy Thùy, ngươi thật khéo léo! Nếu không có ngươi, chúng ta chẳng biết xoay xở thế nào."

Nàng cúi đầu khiêm tốn đáp:

"Cháu chỉ làm việc nhỏ, mọi người quá khen rồi."

Khi tiệc hỷ đã đi vào cao trào, Thùy Thùy nhẹ nhàng tiến về phía cô dâu chú rể. Trên tay nàng là một cuộn tranh được buộc bằng dây lụa đỏ, gương mặt nàng lộ vẻ ngại ngùng:

"Tiểu Lan, Tề Hạo, ta không có gì nhiều, chỉ là bức tranh nhỏ tự tay vẽ, mong hai người nhận lấy làm kỷ niệm."

Cô dâu Tiểu Lan mở tròn đôi mắt, đôi tay run run nhận lấy cuộn tranh. Chú rể Tề Hạo cười rạng rỡ, nói lớn:

"Thùy Thùy, món quà này quý giá hơn bất kỳ thứ gì! Được nhận bức tranh của ngươi là vinh hạnh của chúng ta."

Khi cuộn tranh được mở ra, mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ. Bức tranh vẽ cảnh một đôi uyên ương giữa rừng trúc, ánh nắng xuyên qua lá tạo thành những vệt sáng dịu dàng. Đôi chim phượng hoàng quấn quýt trong tranh tựa như biểu tượng của hạnh phúc viên mãn.

"Thật đẹp! Nhìn như cảnh thật vậy." Một phụ nhân lớn tuổi thốt lên, đôi mắt không giấu nổi sự thán phục.

Tiểu Lan đỏ mặt cúi đầu, cảm ơn Thùy Thùy:

"Ngươi thật khéo léo. Bức tranh này ta sẽ giữ suốt đời."

Thùy Thùy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

"Chỉ là chút tấm lòng, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc."

* * *

Tiệc hỷ kéo dài từ trưa đến chiều, tiếng cười nói vang lên không ngớt. Đám thanh niên trong thôn tụ tập trêu đùa chú rể, những câu hỏi hài hước khiến cả sân cười vang. Tiểu Lan ngồi bên mẹ chồng, đôi mắt lén nhìn mọi người, nét ngại ngùng càng làm nàng thêm phần duyên dáng.

Một bé gái kéo tay Thùy Thùy, nũng nịu:

"Thùy Thùy tỷ tỷ, chơi cùng chúng ta đi, vui lắm!"

Nàng cúi người xoa đầu bé, nhẹ nhàng đáp:

"Đợi tỷ tỷ giúp mọi người xong, ta sẽ chơi cùng ngươi."

Bà lão bán dầu bước tới, trên tay là khay bánh. Bà cười hiền hậu, nói:

"Cả ngày lo lắng cho người khác, ngươi cũng nên ăn chút bánh đi."

Thùy Thùy nhận lấy chiếc bánh, cúi đầu cảm tạ. Hương thơm ngọt ngào của bánh khiến lòng nàng thêm ấm áp.

* * *

Khi tiệc hỷ dần tàn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả thôn Thanh Trúc. Tiếng cười nói vẫn vọng lại từ xa, lẫn trong tiếng trống nhạc rộn ràng.

Thùy Thùy đứng trên con đường nhỏ, tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy, ánh mắt nhìn xa xăm. Cảnh vật quen thuộc bỗng trở nên mờ ảo dưới ánh chiều.

"Cuộc sống thôn quê giản dị nhưng chân thành. Có lẽ, đây chính là hạnh phúc mà bao người mong muốn nhưng không dễ tìm thấy."

Một làn gió nhẹ thoảng qua, lay động những tán trúc xanh. Thùy Thùy khẽ mỉm cười, cảm thấy lòng mình như được thanh tẩy bởi vẻ đẹp bình dị của ngày hôm nay. Với nàng, tiệc hỷ không chỉ là niềm vui của đôi uyên ương, mà còn là dịp để nàng thấu hiểu thêm ý nghĩa thực sự của sự an nhiên trong cuộc sống.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 22: Sóng Ngầm Sau Tiệc Hỷ

[HIDE-THANKS]
* * *

Trăng tròn vành vạnh treo trên cao, ánh sáng nhu hòa như tơ lụa, trải xuống thôn Thanh Trúc một màn sáng bạc mông lung. Lồng đèn đỏ từ tiệc hỷ vẫn còn treo cao trước hiên nhà, phất phơ nhẹ trong gió. Mùi hoa nhài thoang thoảng hòa lẫn cùng hương cỏ dại và khói pháo, lưu giữ lại dấu vết của ngày vui vừa qua. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng côn trùng rả rích từ rừng trúc vọng lại, như một khúc hòa ca tự nhiên không ngừng nghỉ.

Thùy Thùy thong thả bước trên con đường lát đá nhỏ, bóng dáng yểu điệu phản chiếu dưới ánh trăng thanh. Tà áo dài màu ngà của nàng buông nhẹ, thêu viền chỉ bạc hình cánh chim bay lượn, tay áo rộng thướt tha theo từng nhịp gió. Mái tóc đen dài búi cao, cài một chiếc trâm ngọc trắng giản dị, vài lọn tóc buông hờ bên má, tôn lên làn da mịn màng tựa sương mai.

Ánh mắt nàng ngước nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời cao thẳm, nơi ánh sáng tỏa rạng như muốn xua tan mọi u tối. Một đóa hoa dại bên đường khẽ rung rinh trong gió, tựa như hơi thở của đất trời đang giao hòa với con người. Nàng khẽ cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, miệng thì thầm:

"Thế giới phức tạp này, tâm con người thường lạc lối theo phù hoa ngoài tầm với, quên mất rằng bình yên thực sự lại nằm trong chính hiện tại."

Gió rừng thổi qua, rừng trúc rì rào như tiếng đàn cổ. Thùy Thùy hít sâu một hơi, mùi lá xanh và đất ẩm ngập tràn lồng ngực. Trong khoảnh khắc ấy, nàng như hòa làm một với thiên nhiên. Hoa nở, lá rơi, tiếng côn trùng vang vọng – tất cả chỉ là một hơi thở chung của hiện tại.

* * *

Khi nàng trở về căn nhà nhỏ, ánh đèn dầu mờ ảo soi sáng gian phòng. Lý tiên sinh đã ngồi chờ trước bàn học. Trước mặt ông là một cuộn tranh cổ, cạnh bên là bộ bút nghiên bày biện ngay ngắn. Ông khoác trường sam màu nâu đậm, từng nếp nhăn trên gương mặt ông như khắc ghi dấu vết của thời gian và tri thức sâu rộng.

"Thùy Thùy, đến đây," giọng ông trầm ổn cất lên, tựa tiếng chuông ngân trong đêm. "Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách tạo thần trong tranh thủy mặc, một tinh hoa của nghệ thuật cổ đại Trung Hoa."

Thùy Thùy bước tới, đôi tay khẽ chỉnh lại tà áo, ngồi xuống bên cạnh ông. Nàng chăm chú nhìn vào cuộn tranh trước mặt, ánh mắt sáng ngời, lòng đầy sự tò mò:

"Tiên sinh, thần trong tranh.. phải chăng chính là linh hồn mà người họa sĩ gửi gắm vào từng nét bút?"

Lý tiên sinh khẽ gật đầu, ánh mắt ông thoáng hiện lên vẻ hài lòng:

"Đúng vậy. Tranh thủy mặc không phải chỉ tái hiện cảnh vật, mà là đối thoại giữa tâm hồn người vẽ và thiên nhiên. Ngươi hãy nhìn đây, đây là bức Xuân Sơn Đồ của cổ nhân. Những nét bút thoạt nhìn đơn sơ, nhưng mỗi đường nét đều hàm chứa sức sống mạnh mẽ."

Ông chậm rãi mở cuộn tranh, từng nét mực trên giấy hiện ra trước mắt nàng: Hình ảnh núi non trùng điệp, dòng suối uốn lượn như tấm lụa mềm, và những tán cây tươi tốt điểm xuyết, tất cả hiện lên sinh động tựa như một khung cảnh thật.

"Tiên sinh, làm sao có thể đạt được thần thái ấy?" Thùy Thùy hỏi, giọng nói mang theo sự ngưỡng mộ.

Lý tiên sinh khẽ cười, lấy chiếc bút lông nhúng nhẹ vào nghiên mực, rồi đặt tay nàng lên tay mình, chậm rãi hướng dẫn:

"Muốn đạt được thần trong tranh, tâm phải tĩnh, tay phải mềm mại mà vững chắc. Khi vẽ núi, phải cảm nhận được sự uy nghi, bền bỉ của đất trời. Khi vẽ sông, phải để bút trôi chảy như dòng nước, không cứng nhắc mà cũng không buông lỏng."

Nàng theo dõi từng động tác của ông, rồi cầm lấy bút, thử vẽ vài nét trên giấy. Dù còn vụng về, nhưng từng nét bút của nàng đã mang theo sự tập trung và tĩnh lặng, dường như thấp thoáng một chút thần thái mà Lý tiên sinh nói tới.

* * *

Đêm khuya thanh vắng, khi ánh trăng khuất sau rặng trúc, một tiếng động khẽ vang lên ngoài hiên. Lý tiên sinh lập tức dừng lại, ánh mắt sắc bén quét về phía cửa. Một bóng người thấp thoáng giữa rừng trúc, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên ánh sáng mờ mịt dưới màn đêm.

"Lam Thủy Các.. Cuối cùng các ngươi cũng tìm tới đây," ông cất giọng, từng chữ rõ ràng mang theo sự uy nghiêm.

Người kia bước ra, khoác trên mình bộ áo choàng đen, khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ bạc tinh xảo. Hắn cúi đầu, giọng nói bình thản:

"Lý tiên sinh, ta không đến đây để giao chiến. Chỉ muốn cảnh báo ngài, bức họa ấy đã thu hút quá nhiều ánh mắt. Triều đình, giang hồ, và cả những kẻ ngoài vòng pháp luật.. Ngài nghĩ mình có thể bảo vệ được bao lâu?"

Ánh mắt Lý tiên sinh lạnh lùng như băng, ông đáp:

"Nơi này là Thanh Sơn. Ai muốn lấy thứ gì, đều phải trả cái giá xứng đáng."

Người kia khẽ nhếch môi cười, cúi đầu lần nữa:

"Ngài hãy cẩn trọng. Lựa chọn của ngài sẽ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn đến cả vùng đất này."

Nói rồi, bóng dáng hắn tan biến vào màn đêm, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc qua rừng trúc.

* * *

Khi mọi thứ lắng xuống, ánh mắt Thùy Thùy vẫn dõi theo nơi bóng người vừa biến mất. Nàng khẽ cắn môi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng ẩn chứa sự lo lắng:

"Tiên sinh, những lời họ nói.. đều vì bức họa sao? Vậy còn con? Có phải tất cả đều liên quan tới quá khứ của con?"

Lý tiên sinh nhìn nàng, ánh mắt ông dịu lại, pha chút thương cảm:

"Quá khứ là một bí mật, nhưng hiện tại mới là điều quan trọng. Tâm ngươi phải như dòng sông, chảy mãi nhưng không để dòng xoáy cuốn trôi."

Thùy Thùy cúi đầu, đôi tay khẽ siết lại. Nàng nhìn vào cuộn tranh trên bàn, ánh mắt nàng dần trở nên kiên định hơn:

"Nghệ thuật là hơi thở của cuộc sống, là cầu nối giữa con người và thiên nhiên. Chỉ cần giữ tâm hồn trong sáng, hòa mình vào thiên nhiên, ta sẽ không sợ bất cứ điều gì."

Ngoài cửa, ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc, đổ bóng nàng dài trên nền đất. Tiếng lá trúc rì rào trong gió đêm, hòa cùng hơi thở tĩnh lặng của đất trời, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào sâu thẳm thời gian.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 23: Hơi Thở Của Nghệ Thuật

[HIDE-THANKS]
* * *

Bình Minh Trên Thanh Sơn

Thanh Sơn buổi sớm như một bức tranh thủy mặc. Ánh dương nhạt chiếu rọi qua rừng trúc, từng tia sáng đọng trên những giọt sương lấp lánh như những viên ngọc quý. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi thơm thoang thoảng của cỏ non và hơi đất ẩm sau cơn mưa đêm qua. Tiếng chim hót líu lo trên những cành cao hòa cùng tiếng suối chảy róc rách, tạo nên một bản giao hưởng thiên nhiên nhẹ nhàng mà sống động.

Trước hiên nhà, Thùy Thùy thong thả ngồi bên bộ bút nghiên của mình. Áo dài nàng mặc hôm nay là màu xanh nhạt như làn khói, viền tay áo thêu hình cánh mây uốn lượn mềm mại. Những sợi chỉ bạc trên vạt áo lấp lánh dưới ánh nắng, tôn thêm nét dịu dàng thanh thoát của nàng. Mái tóc đen nhánh được búi gọn, điểm xuyết bằng chiếc trâm ngọc trắng tinh xảo. Vài lọn tóc nhỏ rủ xuống hai bên má, ôm lấy gương mặt thanh tú với làn da trắng ngần, trong veo như sương sớm.

Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bút lông cũ, sửa lại từng sợi một cách cẩn thận. Tay nàng mềm mại, từng cử động đều tỉ mỉ như thể chiếc bút ấy chứa đựng cả thế giới nội tâm của nàng. Hít sâu một hơi, nàng cảm nhận được hơi thở trong lành của núi rừng, một cảm giác mà phố thị xa hoa không bao giờ có thể mang lại.

Đôi mắt nàng hướng về phía rừng trúc xa xa, ánh sáng nhảy múa trên những chiếc lá, như đang kể câu chuyện của thời gian. Trong khoảnh khắc ấy, lòng nàng trở nên tĩnh lặng, như mặt hồ thu phẳng lặng, yên ả nhưng cũng sâu sắc vô cùng.

* * *

Trong gian phòng học, ánh sáng buổi sớm dịu dàng len qua khung cửa sổ gỗ, phủ lên chiếc bàn cũ một lớp sáng mờ ảo. Bộ bút nghiên được đặt ngay ngắn, cuộn tranh vừa hoàn thành trải dài trên bàn, từng nét mực còn chưa khô hẳn. Những đường nét mộc mạc nhưng hàm chứa sự sống động, như thể mỗi nét bút đều thở cùng hơi thở của người họa sĩ.

Lý tiên sinh ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ đơn sơ. Hôm nay, ông mặc bộ trường sam màu nâu nhạt, viền tay áo thêu hình sóng nước tinh xảo. Tóc ông được búi cao, gương mặt bình thản nhưng ánh mắt sâu thẳm như chứa cả bầu trời tri thức. Khi Thùy Thùy bước vào, ông khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm như tiếng chuông sớm mai:

"Thùy Thùy, hôm nay ta muốn dạy ngươi một điều vượt lên cả kỹ thuật: Đó là nghệ thuật của tâm hồn. Nghệ thuật không chỉ là vẽ đẹp, mà còn là chiếc cầu kết nối giữa con người với cảm xúc sâu kín nhất của mình."

Thùy Thùy kính cẩn cúi đầu, ánh mắt nàng sáng lên vẻ chăm chú. Tay nàng nhẹ nhàng đặt lên bàn, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang đầy sự quyết tâm:

"Tiên sinh, con hiểu rằng nghệ thuật là thứ gì đó rất gần gũi nhưng cũng xa xôi. Làm thế nào để chạm đến tâm hồn con người, liệu có phải chỉ cần khéo léo và kỹ thuật?"

Lý tiên sinh mỉm cười, gương mặt ông lộ nét hài lòng. Ông mở cuộn tranh trên bàn, từng nét vẽ hiện ra rõ ràng: Dòng sông chảy dài giữa hai bờ cỏ xanh, núi non sừng sững vươn cao, trên bầu trời là những áng mây bồng bềnh như tan biến vào không gian. Ông nhẹ nhàng nói:

"Ngươi nhìn đi. Đây không chỉ là cảnh vật, mà là cảm xúc được người họa sĩ gửi gắm. Núi vững chãi, dòng nước trôi không ngừng, mây trời rộng lớn, tất cả đều là ẩn dụ cho sự bền bỉ, cho hy vọng và sự tự do. Khi cầm bút, ngươi không chỉ tái hiện cảnh vật, mà phải để tâm hồn mình hòa quyện vào từng nét vẽ. Nghệ thuật không phải là sao chép, mà là biểu đạt."

* * *

Lý tiên sinh đặt trước mặt nàng một cuộn giấy trắng, bên cạnh là bộ nghiên mực được chế tác tỉ mỉ, từng cây bút lông được xếp ngay ngắn. Ông nhẹ giọng nói:

"Hôm nay, ngươi hãy thử vẽ một bức tranh chứa đựng cả cảnh vật lẫn cảm xúc. Hãy nghĩ về một nơi, một ký ức hoặc một người đã để lại trong lòng ngươi dấu ấn sâu đậm."

Thùy Thùy lặng người suy nghĩ. Trong tâm trí nàng, hình ảnh thôn Thanh Trúc hiện lên rõ nét: Cánh đồng trải dài xanh mướt, những con đường nhỏ lát đá, và tiếng cười nói rộn ràng của người dân. Nàng nhớ đến cảm giác ấm áp khi ở đó, như một dòng suối mát lành chảy qua lòng mình.

Cầm cây bút lông, nàng chậm rãi nhúng vào nghiên mực, từng nét mực ban đầu còn e dè, nhưng dần dần, cảnh vật hiện lên rõ ràng: Dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua cánh đồng, những cây cổ thụ vươn cao, và xa xa, những ngôi nhà mái rơm thấp thoáng trong ánh nắng. Trong góc tranh, nàng thêm vào bóng dáng một thiếu nữ nhỏ bé đang ngồi dưới tán cây, tay cầm quạt giấy, ánh mắt nhìn xa xăm.

Lý tiên sinh đứng bên cạnh, quan sát từng đường bút của nàng. Khi nàng đặt bút xuống, ông khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng:

"Rất tốt. Bức tranh này đã có hồn. Ngươi không chỉ vẽ cảnh, mà đã dùng tâm mình để gửi gắm cảm xúc. Đó chính là nghệ thuật chân chính."

* * *

Kết thúc buổi học, Lý tiên sinh lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, mặt hộp khắc hình lá trúc đơn sơ mà tinh tế. Ông mở nắp hộp, bên trong là những mảnh ghép gỗ được chế tác công phu, mỗi mảnh khắc họa một phần nhỏ của bức tranh. Ông đặt chiếc hộp trước mặt nàng, giọng nói chậm rãi:

"Đây là 'Tâm Tranh', một trò chơi giúp ngươi hiểu rằng nghệ thuật và nhân sinh vốn không khác biệt. Từng mảnh nhỏ tưởng chừng rời rạc, nhưng khi ghép lại, chúng sẽ tạo nên một tổng thể hoàn chỉnh."

Thùy Thùy cẩn thận cầm từng mảnh ghép, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào từng nét khắc tinh tế. Nàng ghép từng mảnh, từng mảnh, và khi đặt mảnh cuối cùng, bức tranh hiện lên hoàn chỉnh: Dòng sông hiền hòa chảy giữa núi non hùng vĩ, trên dòng nước là chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ, bầu trời rộng lớn ôm trọn tất cả.

Nàng thốt lên, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ:

"Tiên sinh, thật kỳ diệu! Mỗi mảnh ghép nhỏ bé lại có thể tạo nên một tổng thể hài hòa đến vậy."

Lý tiên sinh mỉm cười, giọng ông sâu sắc:

"Đúng vậy. Nghệ thuật cũng như cuộc đời. Từng mảnh nhỏ bé đều có giá trị riêng, và chỉ khi chúng hòa quyện, chúng mới tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh."

* * *

Trước khi rời đi, Lý tiên sinh nhẹ nhàng nói thêm:

"Nhớ rằng, nghệ thuật phản ánh tâm hồn. Nhưng con người thường đeo quá nhiều mặt nạ để làm hài lòng người khác, quên mất chính mình. Khi ngươi dám gỡ bỏ những lớp mặt nạ ấy, ngươi mới thực sự hiểu được bản thân và nghệ thuật."

Lời nói ấy như tia sáng chiếu thẳng vào lòng nàng. Nàng ngồi lại bên bức tranh vừa vẽ, bàn tay khẽ lướt qua từng nét mực, lòng tràn ngập suy tư.

"Nếu ta mãi đeo mặt nạ, liệu có khi nào ta quên mất mình là ai?" nàng tự hỏi. "Cuộc sống không phải là để làm hài lòng người khác, mà là hành trình để tìm thấy chính mình."

Ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt nàng, hòa quyện cùng tiếng lá trúc xào xạc, tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng sâu sắc. Trong khoảnh khắc ấy, nàng hiểu rằng nghệ thuật không chỉ là tái hiện thế giới bên ngoài, mà còn là cách để khám phá và kết nối với chính mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 24: Tầm Cao Của Nghệ Thuật

[HIDE-THANKS]
Thanh Sơn vào buổi sớm tựa như một bức tranh thủy mặc được vẽ bằng những nét bút thanh tao. Mây mờ nhẹ nhàng ôm lấy đỉnh núi, ánh nắng đầu ngày len qua những tán trúc xanh, đọng lại trên từng giọt sương lấp lánh như những viên ngọc quý. Tiếng chim líu lo hòa quyện cùng tiếng suối róc rách từ xa vọng lại, mang đến cảm giác yên bình hiếm có.

Trước hiên nhà nhỏ, Thùy Thùy thong thả ngồi sửa lại chiếc bút lông cũ. Ánh sáng ban mai chiếu rọi lên chiếc áo dài màu xanh lục nhạt của nàng, viền tay áo được thêu hình mây lượn sóng bằng chỉ bạc, từng đường kim mũi chỉ tinh xảo làm nổi bật vẻ thanh nhã. Mái tóc đen mượt được búi cao, điểm thêm một chiếc trâm bạc khắc hình hoa sen, làm tôn lên gương mặt thanh tú và ánh mắt xa xăm của nàng.

Hít một hơi thật sâu, nàng cảm nhận được hơi thở thanh khiết của thiên nhiên len lỏi vào lồng ngực, từng chút từng chút gột rửa những ưu phiền nhỏ bé. Trong khoảnh khắc ấy, tâm hồn nàng như mặt nước hồ thu, trong vắt, tĩnh lặng mà sâu thẳm.

* * *

Trong gian phòng học nhỏ, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, đổ bóng lên chiếc bàn gỗ cũ. Trên bàn là một bức tranh thủy mặc khổ lớn, vẽ cảnh núi non trùng điệp, dòng sông uốn lượn mềm mại như dải lụa bạc, và thấp thoáng dưới chân núi là những căn nhà tranh nhỏ bé. Từng nét bút đậm nhạt đan xen hài hòa, khiến bức tranh như có hồn, tựa như gió, nước và đất trời đang giao hòa.

Lý tiên sinh đứng bên bàn, khoác bộ trường sam màu xanh xám, cổ tay áo thêu hình sóng nước, ánh mắt ông sâu lắng mà trầm tư. Giọng nói của ông vang lên, chậm rãi mà vang vọng:

"Thùy Thùy, hôm nay ta muốn dạy ngươi một bài học mới – sự gắn kết giữa hội họa và phong thủy. Ngươi có biết, mỗi bức tranh không chỉ tái hiện cảnh sắc, mà còn chứa đựng hơi thở của đất trời, sự cân bằng của âm dương, và nguyên lý của vạn vật?"

Thùy Thùy cúi đầu kính cẩn, đôi mắt nàng ánh lên vẻ tò mò. "Tiên sinh, con từng nghe rằng phong thủy là sự sắp đặt của thiên nhiên để tạo nên hài hòa và thịnh vượng. Nhưng làm sao nghệ thuật, vốn là sự sáng tạo của con người, lại chạm được đến đạo lý ấy?"

Lý tiên sinh khẽ cười, như đã chờ đợi câu hỏi này. Ông dùng tay chỉ vào bức tranh: "Ngươi nhìn xem. Núi cao là điểm tựa, dòng sông là mạch sống, cây cối là hơi thở, và căn nhà tranh là nơi con người an trú. Từng yếu tố đều có vị trí riêng, không chồng lấn, không cô lập, mà cùng nhau tạo thành một tổng thể cân bằng. Đó chính là phong thủy."

Ông tiếp tục, nét mặt càng thêm trầm tư: "Phong thủy không chỉ là sắp xếp vật thể, mà còn là cảm nhận dòng chảy năng lượng trong không gian. Khi vẽ tranh, ngươi phải cảm nhận được sự lưu thông ấy, để từng nét bút không chỉ đẹp mắt, mà còn mang đến cảm giác an yên, hài hòa."

* * *

Sau bài giảng, Lý tiên sinh lấy ra một cuộn giấy trắng, đặt trước mặt nàng. Bên cạnh là bộ nghiên mực và các loại bút lông đã chuẩn bị sẵn. Ông nói:

"Hôm nay, ta muốn ngươi thử vẽ một bức tranh phong thủy. Hãy nghĩ đến một nơi chốn mà ngươi cảm thấy yên bình nhất, rồi dùng trái tim để tái hiện nó. Nhớ, đừng chỉ vẽ bằng mắt, mà hãy cảm nhận nó như chính hơi thở của ngươi."

Thùy Thùy lặng người suy nghĩ. Trong tâm trí nàng hiện lên hình ảnh thôn Thanh Trúc – nơi những cánh đồng trải dài bất tận, dòng suối chảy hiền hòa giữa rừng cây, và xa xa là ngọn núi sừng sững, như một người cha già đang che chở cho tất cả.

Cầm bút trong tay, nàng chậm rãi nhúng vào nghiên mực, từng nét bút hiện lên, từ dòng sông uốn lượn, những cây cổ thụ tỏa bóng mát, đến mái nhà tranh ẩn mình dưới bóng núi. Mỗi nét bút của nàng tuy còn vụng về, nhưng tràn đầy cảm xúc.

Lý tiên sinh đứng bên cạnh, ánh mắt ông lộ vẻ hài lòng. Ông khẽ gật đầu, nói: "Rất tốt. Ngươi không chỉ tái hiện cảnh vật, mà còn truyền tải được cảm giác yên bình trong tâm trí ngươi. Đây chính là tinh thần của phong thủy trong hội họa."

Sau khi hoàn thành bức tranh, Lý tiên sinh lấy ra một tấm giấy trắng khác, đặt trước mặt nàng. Lần này, ông không yêu cầu vẽ, mà đặt cây bút lông vào tay nàng, giọng nói có phần nghiêm nghị hơn:

"Thư pháp và hội họa vốn là hai mặt của một đồng xu. Nếu hội họa là hình ảnh, thì thư pháp chính là lời nói của tâm hồn. Ta muốn ngươi viết lên bức tranh này một câu thể hiện tinh thần của nó."

Thùy Thùy nhìn bức tranh hồi lâu, đôi mắt nàng thoáng nét trầm tư. Sau một lúc, nàng cầm bút, chậm rãi viết từng nét chữ: "Thanh sơn trường tại, tâm hòa nhân an." (Núi xanh còn mãi, tâm hòa nhân an)

Lý tiên sinh nhìn dòng chữ, gương mặt ông hiện lên nụ cười hài lòng. Ông nói:

"Rất tốt. Ngươi đã dùng tâm mình để viết. Nghệ thuật không chỉ nằm ở hình thức, mà ở tinh thần. Khi tâm hồn ngươi trong sáng, thanh thản, thì từng nét bút, từng con chữ sẽ tự nhiên mà hoàn hảo."

Sau khi Thùy Thùy viết xong vài chữ nữa, Lý tiên sinh lấy ra bức tranh phong thủy mà nàng vừa hoàn thành. Ông nói:

"Bức tranh này còn thiếu một điều. Đó là lời của ngươi – lời mà chỉ có ngươi mới có thể viết, để bức tranh thực sự trở thành một phần của tâm hồn ngươi."

Thùy Thùy suy nghĩ hồi lâu, rồi nàng cầm bút, nhẹ nhàng viết lên tranh:

"Thanh sơn trường tại, tâm hòa nhân an." (Núi xanh còn mãi, tâm hòa nhân an)

Lý tiên sinh đọc dòng chữ, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt ông. Ông khẽ nói:

"Ngươi không chỉ viết chữ, mà còn gửi gắm chính suy nghĩ của mình vào từng nét bút. Đây mới chính là tinh thần của thư pháp và hội họa – không phải là nghệ thuật để người khác ngắm nhìn, mà là để chạm đến chính tâm hồn mình."

Đêm xuống, ánh trăng tròn soi sáng rừng trúc, tạo nên những bóng hình mờ ảo. Thùy Thùy ngồi lặng trước bàn, ngắm nhìn bức tranh và dòng chữ mình vừa viết. Trong lòng nàng dâng lên những cảm xúc sâu lắng, như mặt hồ phẳng lặng phản chiếu cả trời sao.

"Nét chữ là tâm, nét vẽ là hồn. Nếu tâm không tĩnh, làm sao vẽ được núi, làm sao viết được chữ?" nàng tự hỏi. "Lý tiên sinh nói đúng, nghệ thuật không phải là kỹ thuật, mà là hành trình tìm về chính mình."

Ngoài kia, tiếng lá trúc xào xạc trong gió đêm, như lời thì thầm của đất trời. Nàng nhìn ra ánh trăng, ánh mắt dần sáng rực lên niềm tin mãnh liệt: "Nếu ta có thể học cách giữ tâm an định trong từng nét chữ, từng nét vẽ, thì cuộc đời cũng sẽ trở thành một bức tranh phong thủy hài hòa."

Ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt nàng, hòa quyện với bóng lá trúc, tạo nên một khung cảnh thanh bình, sâu lắng. Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra rằng, học nghệ thuật chính là học cách cân bằng, học cách sống trọn vẹn từng giây phút, không màng đến những lớp mặt nạ hay sự hài lòng của người khác.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 25: Nghệ Thuật Đạt Đạo

[HIDE-THANKS]
* * *

Thanh Sơn Trầm Lặng

Buổi sáng tại Thanh Sơn vẫn giữ vẻ thanh tịnh, nhưng hôm nay, dưới ánh mặt trời hồng nhạt, khung cảnh dường như yên ả hơn bao giờ hết. Mây mờ lững lờ bao quanh đỉnh núi, ánh nắng đầu ngày soi qua từng kẽ trúc, rơi xuống đất thành những vệt sáng lung linh. Tiếng chim hót vang rừng, tiếng suối chảy róc rách từ xa vọng lại, như hòa cùng nhịp thở của thiên nhiên.

Trước hiên nhà nhỏ, Thùy Thùy đứng lặng, tay cầm chiếc quạt giấy đã cũ, ánh mắt xa xăm nhìn về phía rừng trúc. Chiếc áo dài màu lam nhạt thêu hình mây lượn sóng mềm mại, mái tóc đen mượt búi cao, điểm thêm một chiếc trâm ngọc khắc hình hoa sen. Vẻ đẹp của nàng tựa như một nét vẽ thanh tao, hòa lẫn vào bức tranh thiên nhiên của Thanh Sơn.

Tâm nàng đầy tĩnh lặng, nhưng bên trong lại có chút hồi hộp. Những ngày qua, bài học từ Lý tiên sinh không chỉ khiến nàng cảm nhận sự kỳ diệu của nghệ thuật, mà còn thấy rõ hơn giới hạn của bản thân. Hôm nay, nàng biết mình sẽ đối mặt với những thử thách lớn hơn, sâu hơn, đòi hỏi sự kiên nhẫn và quyết tâm.

* * *

Luận Đạo: Khí Là Căn Bản

Trong gian phòng học nhỏ, ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ, đổ bóng lên chiếc bàn gỗ cũ. Trên bàn, một bức tranh thủy mặc được đặt ngay ngắn. Cảnh núi non trùng điệp, sông suối uốn lượn trong tranh như đang thở, từng nét bút đậm nhạt tạo nên sự sống động kỳ diệu.

Lý tiên sinh chậm rãi nói:

"Khí, chính là căn bản của nghệ thuật. Không có Khí, bức tranh dù kỹ thuật đến đâu cũng chỉ là xác không hồn. Khí không phải thứ ngươi nhìn thấy, mà là thứ ngươi cảm nhận được – hơi thở của bức tranh, linh hồn của nét bút."

Thùy Thùy cúi đầu cung kính:

"Tiên sinh, làm sao để vẽ được Khí? Làm sao để nét bút không chỉ là đường mực trên giấy mà còn mang hơi thở của thiên nhiên?"

Lý tiên sinh nhấc cây bút lông, nhúng nhẹ vào nghiên mực, rồi vẽ một đường cong trên giấy. Đường cong ấy tựa dòng suối chảy qua khe núi, mềm mại mà mạnh mẽ, khiến người xem không thể rời mắt.

Ông giải thích:

"Khí nằm ở ba yếu tố: Tâm an, Ý minh, Lực mạnh. Tâm ngươi không tĩnh, ý ngươi không sáng, thì bút vẽ ra sẽ chỉ là nét mực vô nghĩa. Để đạt được Khí, ngươi phải dẹp bỏ lo âu, tập trung toàn bộ tinh thần vào từng đường bút, từng hơi thở."

Các học trò khác đứng phía sau, lặng lẽ quan sát. Có kẻ khẽ thì thầm:

"Chỉ một nét bút mà đạt được Khí sao? Ta luyện bao năm vẫn chưa lĩnh hội hết."

Một người khác bĩu môi:

"Thùy Thùy chỉ là tân học đồ, liệu có thể vượt qua được ải này?"

Nhưng cũng có kẻ lặng thinh, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ:

"Tiên sinh giao bài tập này cho nàng, có lẽ ông đã thấy tiềm năng ẩn sâu trong nàng."

* * *

Thử Thách Đầu Tiên: Luyện Tâm Đạt Ý

Lý tiên sinh trải một cuộn giấy trắng trước mặt Thùy Thùy. Giọng ông nghiêm nghị:

"Ta muốn ngươi vẽ một bức tranh chỉ với một nét bút. Nhưng nét bút ấy phải thể hiện được hơi thở của thiên nhiên, phải khiến người khác cảm nhận được sự sống trong đó."

Thùy Thùy nhấc bút, nhưng khi đặt bút xuống giấy, nàng nhận ra tay mình run lên, nét vẽ ngập ngừng, không có sự liền mạch. Một số học trò đứng bên cười khẽ:

"Xem ra nàng cũng chỉ đến thế."

Nhưng Lý tiên sinh chỉ nhẹ lắc đầu:

"Tâm ngươi còn loạn, không thể vẽ ra Khí. Để đạt được sự liền mạch ấy, ngươi phải buông bỏ mọi áp lực, để tâm hồn hòa vào thiên nhiên."

Những ngày sau đó, Thùy Thùy miệt mài luyện tập, vẽ đi vẽ lại hàng trăm lần những đường cong đơn giản. Có lúc, tay nàng tê cứng đến mức không thể cầm bút. Đôi khi, nàng nghe thấy những lời bàn tán mỉa mai:

"Bao lâu nữa mới vẽ xong một nét?"

Nhưng cũng có những ánh mắt cảm phục:

"Kiên nhẫn như vậy, không phải ai cũng làm được."

* * *

Thử Thách Thứ Hai: Luyện Lực Điều Bút

Khi thấy nàng đã tiến bộ, Lý tiên sinh lấy ra một cây bút lớn, đầu bút nặng hơn nhiều. Ông nói:

"Lực bút chính là cách ngươi thể hiện chiều sâu. Một nét bút không thể đều từ đầu đến cuối. Núi xa phải nhạt, sông gần phải đậm. Sự thay đổi trong độ đậm nhạt chính là linh hồn của bức tranh."

Thùy Thùy cầm cây bút lớn, nhưng khi vẽ, nàng phát hiện nét bút của mình không kiểm soát được, lúc quá đậm, lúc lại nhạt nhòa. Một học trò phía sau thở dài:

"Bút lớn không phải chuyện dễ. Ta cũng từng thất bại ở đây."

Tuy nhiên, có kẻ nhếch môi nói nhỏ:

"Chắc nàng bỏ cuộc sớm thôi."

Nhưng Thùy Thùy không bận tâm. Nàng miệt mài luyện tập từ sáng sớm đến đêm khuya. Đôi tay nàng mỏi nhừ, mồ hôi ướt đẫm vạt áo, nhưng nàng không dừng lại. Từng ngày, từng nét vẽ của nàng dần trở nên mềm mại hơn, độ đậm nhạt cũng có sự chuyển biến tự nhiên.

Khi thấy nàng đã lĩnh hội được ý nghĩa, Lý tiên sinh lấy ra một bức tranh phong thủy. Ông nói:

"Bức tranh này cần một câu thư pháp để hoàn thiện. Hãy dùng tâm ý của ngươi để viết lên đó."

Một số học trò lùi lại, nhường chỗ cho Thùy Thùy, ánh mắt vừa tò mò vừa chờ đợi. Nàng cầm bút, lòng nàng trầm tĩnh. Sau một lúc suy nghĩ, nàng viết:

"Nhân hòa thiên địa, tâm an vạn sự."

(Người hòa thiên địa, tâm an vạn vật)

Dòng chữ hiện lên, mềm mại nhưng mạnh mẽ, như dòng nước chảy giữa núi rừng. Lý tiên sinh nhìn, ánh mắt ông ánh lên vẻ hài lòng:

"Ngươi đã hiểu rằng, hội họa và thư pháp không thể tách rời. Một bức tranh mà thiếu chữ là mất ý. Một câu chữ mà thiếu tranh là mất hồn. Nghệ thuật đạt đến đỉnh cao, chính là sự hòa hợp giữa hai yếu tố này."

Các học trò phía sau nhìn nhau, có người thầm cảm phục:

"Nàng ta quả thực có khả năng."

Nhưng cũng có kẻ bĩu môi:

"Chỉ là may mắn."

Đêm ấy, ánh trăng tròn soi sáng Thanh Sơn. Gió thổi qua rừng trúc, tạo nên âm thanh xào xạc như lời thì thầm của thiên nhiên. Thùy Thùy ngồi trước bức tranh, đôi mắt nàng phản chiếu ánh trăng, đầy suy tư.

"Nghệ thuật không phải là kỹ thuật, mà là sự giao hòa giữa tâm hồn và vạn vật. Từng nét bút, từng dòng chữ, đều là dấu ấn của tâm hồn," nàng thầm nghĩ. "Nếu tâm không an, làm sao có thể thổi hồn vào bức tranh?"

Nàng nhìn lên ánh trăng, ánh mắt bừng sáng niềm tin:

"Nghệ thuật chính là con đường tìm về bản ngã. Nếu ta giữ được tâm tĩnh, tâm sáng, thì không chỉ nét bút mà cả cuộc đời cũng sẽ trở nên hài hòa."

Ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt nàng, hòa quyện với bóng trúc, như chính hành trình học tập gian nan mà nàng đang bước đi, để chạm đến đỉnh cao của nghệ thuật đạt đạo.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 26: Nghệ Thuật Tâm Đạo

[HIDE-THANKS]
* * *

Thanh Sơn vẫn giữ vẻ yên ả tựa ngàn năm không đổi. Ánh nắng đầu ngày nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ trúc, soi rọi lên mặt đất ẩm mát những vệt sáng lấp lánh như ánh bạc. Tiếng chim rừng hót líu lo, hòa vào tiếng suối chảy róc rách từ xa, như bản giao hưởng không hồi kết của thiên nhiên. Mây trắng lững lờ ôm lấy đỉnh núi, như chiếc khăn lụa mềm mại vắt ngang trời.

Thùy Thùy thong thả bước ra hiên nhà, trên tay cầm chiếc quạt giấy cũ mà nàng đã tự tay vẽ. Chiếc áo dài màu lam nhạt ôm lấy dáng người thanh thoát, mái tóc đen dài được búi cao, điểm thêm chiếc trâm ngọc khắc hình hoa sen. Từng bước chân của nàng nhẹ nhàng như gió, hòa quyện vào bức tranh thiên nhiên xung quanh.

Ánh mắt nàng xa xăm nhìn về phía rừng trúc, trong lòng có chút bồi hồi, vừa như mong đợi, vừa như trăn trở. Những ngày qua, bài học từ Lý tiên sinh không chỉ khơi mở sự kỳ diệu của nghệ thuật, mà còn khiến nàng nhìn thấy rõ giới hạn và những thiếu sót của chính mình. Hôm nay, nàng tự hỏi: "Tiên sinh sẽ dạy điều gì mới, điều gì vượt khỏi tầm hiểu biết ta?"

* * *

Luận Về Tâm Đạo

Trong gian phòng học nhỏ, ánh sáng dìu dịu của buổi sáng len qua khung cửa sổ, chiếu lên bàn gỗ đã cũ theo năm tháng. Trên bàn, những cuộn giấy trắng được sắp xếp ngay ngắn, bút lông và nghiên mực được đặt cạnh nhau, tựa như đang chờ đợi khoảnh khắc bừng sáng của sự sáng tạo.

Lý tiên sinh ngồi thẳng lưng, ánh mắt sâu lắng, bộ trường sam màu xanh đậm khiến ông toát lên vẻ uy nghiêm và trầm tĩnh. Ông lặng lẽ quan sát Thùy Thùy, như đang dò xét từng suy nghĩ thầm kín trong lòng nàng.

Giọng ông vang lên, trầm ấm và đầy uy quyền:

"Hôm nay, ta không dạy ngươi vẽ hình, cũng chẳng dạy ngươi viết chữ. Ta muốn ngươi hiểu về tâm đạo. Nghệ thuật, suy cho cùng, không nằm ở kỹ thuật, mà nằm ở cách ngươi dùng tâm để cảm nhận vạn vật, dùng ý để diễn đạt thiên nhiên."

Thùy Thùy cúi đầu kính cẩn, ánh mắt nàng sáng lên vẻ tò mò. Nàng hỏi:

"Tiên sinh, tâm đạo ấy là gì? Làm sao để đạt được điều đó qua nghệ thuật?"

Lý tiên sinh mỉm cười, nụ cười như mang theo sự thấu hiểu sâu sắc. Ông chậm rãi nói:

"Tâm đạo là sự giao hòa giữa con người và thiên nhiên, là khi tâm hồn ngươi không còn phân biệt giữa mình và vạn vật. Khi ngươi nhìn chiếc lá đung đưa trên cành, nghe tiếng chim ríu rít, cảm nhận làn gió mát lướt qua da – đó chính là tâm đạo."

Ông ngừng lại một chút, ánh mắt ông như soi thấu tâm can nàng, rồi tiếp lời:

"Nhưng đạt được tâm đạo không phải điều dễ dàng. Nó đòi hỏi ngươi phải biết tĩnh lặng trong tâm, biết lắng nghe và thấu cảm mọi điều xung quanh. Nghệ thuật chân chính không phải là sự tái hiện cái đẹp, mà là sự nối kết giữa tâm hồn và vạn vật."

* * *

Thử Thách: Vẽ Tâm Hồn

Lý tiên sinh lấy ra một cuộn giấy trắng, đặt trước mặt nàng. Giọng ông nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị:

"Ta muốn ngươi vẽ một bức tranh không hình. Đừng nghĩ đến núi, sông, cây hay hoa. Hãy vẽ điều ngươi cảm nhận được trong lòng – một bức tranh không mang hình dáng, mà mang ý vị."

Thùy Thùy ngạc nhiên. Một bức tranh không hình? Nàng chưa từng nghe qua điều đó. Nhưng sự tin tưởng trong ánh mắt tiên sinh khiến nàng không dám từ chối. Cầm bút lông trong tay, nàng nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe nhịp thở của mình.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt nhận ra rằng hình ảnh trong lòng không phải là cảnh vật cụ thể, mà là sự giao thoa giữa những cảm giác: Ánh sáng len qua kẽ lá, làn gió nhẹ thổi qua má, và âm thanh êm đềm của thiên nhiên xung quanh. Nàng đặt bút, từng nét vẽ chậm rãi nhưng chắc chắn, không hình thành cảnh sắc rõ ràng, mà như những dòng chảy nhẹ nhàng xuyên qua tâm hồn.

Lý tiên sinh nhìn bức tranh hồi lâu, ánh mắt ông ánh lên sự hài lòng. Ông nói:

"Ngươi đã bắt đầu bước vào tâm đạo. Một bức tranh không cần hình dáng, chỉ cần ý vị. Đây chính là nghệ thuật đạt đạo."

Tại gian phòng học lớn, các học trò khác của Lý tiên sinh cũng đang miệt mài luyện tập. Một học trò tên Trần Duy, người đã theo học nhiều năm, đang cố gắng hoàn thiện bức tranh của mình, nhưng nét mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Anh thở dài, nói:

"Tiên sinh luôn dạy rằng nghệ thuật là sự tĩnh lặng của tâm hồn, nhưng tâm ta đầy những tạp niệm, nét bút vẽ ra làm sao có hồn?"

Một học trò khác, Lâm Uyên, cầm bút nhưng không vẽ, mà quay sang nhìn Thùy Thùy. Anh khẽ cười và nói:

"Ngươi nhìn xem Thùy Thùy. Nàng dù còn trẻ, nhưng từng nét bút đều có sự sống động, bởi nàng đã biết đặt tâm ý vào từng đường nét. Đó là điều mà chúng ta còn thiếu."

Nghe những lời ấy, Thùy Thùy không khỏi đỏ mặt, nhưng nàng cũng cảm thấy áp lực. Nàng biết, mình còn cả chặng đường dài phía trước để thực sự thấu hiểu nghệ thuật tâm đạo.

Khi ánh chiều tà dần buông xuống, Lý tiên sinh dẫn các học trò ra rừng trúc. Gió nhẹ thổi qua, lá trúc đung đưa trong không gian yên bình. Ông nói:

"Sự chữa lành không đến từ những điều lớn lao, mà đến từ những khoảnh khắc nhỏ bé nhất. Là khi ngươi nghe tiếng chim hót, cảm nhận hơi gió mát, nhìn thấy một chiếc lá rơi mà lòng chợt nhẹ nhàng. Nghệ thuật cũng vậy, không phải để phô diễn, mà để chữa lành chính mình."

Ông nhặt một chiếc lá khô rơi trên đất, giơ lên trước ánh nắng:

"Chiếc lá này, dù đã lìa cành, nhưng vẫn mang theo hơi thở của cây, của đất trời. Nghệ thuật chân chính là khiến những điều nhỏ bé ấy trở nên bất diệt."

Đêm buông xuống, ánh trăng dịu dàng soi sáng rừng trúc, bóng lá in nghiêng trên mặt đất. Thùy Thùy ngồi trước bàn, nhìn lại bức tranh không hình của mình. Tâm nàng tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng.

Nàng thầm nghĩ:

"Nghệ thuật không chỉ là kỹ thuật, mà là hành trình tìm về bản ngã. Từng nét bút, từng cảm xúc đều là sự nối kết giữa tâm hồn và vạn vật. Nếu tâm không an, làm sao có thể truyền tải được hơi thở của thiên nhiên?"

Ngoài kia, tiếng lá trúc xào xạc trong gió như lời thì thầm của đất trời. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên ánh trăng tròn sáng rực, lòng dâng lên một niềm tin mãnh liệt:

"Con đường học nghệ thuật cũng là con đường chữa lành tâm hồn. Nếu ta giữ được tâm tĩnh, tâm sáng, thì không chỉ nét bút mà cả cuộc đời cũng sẽ trở nên hài hòa."

Ánh trăng dịu hiền chiếu lên gương mặt nàng, hòa quyện cùng bóng lá trúc, tạo nên một khung cảnh thanh bình và sâu lắng, như chính hành trình gian nan mà nàng đang bước qua.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 27: Nhạc Tâm Tương Hợp, Đạo Hồn Ký Túc

[HIDE-THANKS]
Thanh Sơn mỗi sớm tựa một bản nhạc không lời được cất lên từ bàn tay của thiên nhiên. Từ những tiếng gió nhẹ luồn qua rừng trúc, tiếng suối róc rách vỗ về đá cuội, cho đến tiếng chim lảnh lót gọi bạn giữa không trung, tất cả hòa quyện thành một khúc nhạc diệu kỳ. Hôm nay, Thanh Sơn vẫn giữ được vẻ tĩnh lặng của nó, nhưng dường như mỗi âm thanh đều được lắng nghe kỹ càng hơn, bởi trong căn phòng học của Lý tiên sinh, bài giảng về Nhạc Đạo chuẩn bị bắt đầu.

Trong căn phòng ấy, ba người ngồi ngay ngắn: Thùy Thùy, Chu Thạch, và Từ Văn. Mỗi người đều mang tâm trạng khác nhau. Thùy Thùy có phần hồi hộp, bởi nàng chưa từng học về âm nhạc một cách chính thống. Chu Thạch thì vẻ mặt trầm tư, như đang suy tính điều gì. Còn Từ Văn, đôi mắt sáng lên vẻ hào hứng, như thể chàng đang chờ đợi một trò vui.

Lý tiên sinh bước vào, khoác trên mình bộ trường sam màu xanh đậm, tay cầm một cây đàn cổ. Ông không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt cây đàn trước mặt. Những ngón tay ông chạm nhẹ vào dây đàn, và tiếng nhạc trầm bổng vang lên, như thể mang theo hơi thở của núi rừng, của dòng sông, của mây trời.

Âm thanh ấy khiến cả ba người học trò đều im lặng, ánh mắt tập trung vào từng cử động của tiên sinh. Tiếng đàn không chỉ là âm thanh, mà còn là lời thì thầm, là câu chuyện của thời gian và không gian. Nó như một dòng nước chảy qua tâm hồn, rửa trôi những hỗn loạn, để lại sự tĩnh lặng và thanh thản.

* * *

Bài Giảng Về Nhạc Đạo

Khi tiếng đàn dừng lại, không gian như còn vương vấn âm thanh. Lý tiên sinh đặt cây đàn xuống, ánh mắt ông nhìn ba người học trò, sâu thẳm và đầy ý tứ.

"Nhạc Đạo, không chỉ là tiếng đàn, mà là nhịp điệu của vũ trụ," ông bắt đầu, giọng nói trầm tĩnh. "Các ngươi có biết, âm nhạc từ đâu mà đến không?"

Chu Thạch chắp tay cung kính: "Thưa tiên sinh, con nghĩ âm nhạc là do con người sáng tạo, để làm đẹp cho cuộc sống."

Lý tiên sinh lắc đầu nhẹ, nhưng không trách mắng, chỉ hỏi lại: "Thế ngươi có nghe tiếng gió qua rừng, tiếng suối chảy qua khe, tiếng lá rơi không một tiếng động chăng? Đó không phải nhạc thì là gì?"

Thùy Thùy khẽ cất giọng: "Tiên sinh, vậy nhạc có thể vượt qua ngôn từ để chạm đến lòng người không? Nếu vậy, tại sao chúng ta lại cần lời?"

Lý tiên sinh mỉm cười, đôi mắt ông ánh lên vẻ hài lòng. "Nhạc là sự nối kết giữa tâm và cảnh, giữa con người và vạn vật. Một bản nhạc không lời, khi chạm đến tâm, có thể kể những câu chuyện mà lời nói chẳng thể diễn đạt."

Ông tiếp tục: "Nhạc Đạo không nằm ở sự phức tạp hay kỹ thuật, mà nằm ở khả năng lắng nghe. Các ngươi không chỉ lắng nghe âm thanh, mà phải lắng nghe chính mình. Khi tâm các ngươi hòa với cảnh, tiếng nhạc tự nhiên sẽ chạm đến lòng người."

Lý tiên sinh đặt cây đàn cổ trước mặt Chu Thạch, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghi: "Chu Thạch, ngươi hãy thử. Đừng lo về kỹ thuật, hãy để tâm ngươi dẫn dắt tay mình."

Chu Thạch hít một hơi thật sâu, chàng cầm lấy cây đàn, tay khẽ run. Dù chàng là người mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng khi đối diện với tiếng đàn, chàng nhận ra sự bất an trong lòng mình. Những ngón tay chạm vào dây đàn, và âm thanh vang lên nặng nề, không liền mạch, tựa như tâm hồn chàng đang mang một gánh nặng vô hình.

Lý tiên sinh lắc đầu, giọng ông nghiêm nghị: "Tâm ngươi không tĩnh, âm nhạc sao có thể thanh thoát? Hãy buông bỏ những gánh nặng trong lòng, để âm thanh trở về với tự nhiên."

Chu Thạch cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ trầm tư. Chàng gật đầu, rồi bắt đầu lại, nhưng vẫn chưa thể khiến tiếng đàn trở nên mềm mại. Lý tiên sinh nhìn chàng, không nói thêm, chỉ để chàng tự tìm ra câu trả lời.

Đến lượt Từ Văn, chàng bước lên, nụ cười thoáng hiện trên môi. Chàng tự tin cầm lấy cây đàn, nói: "Tiên sinh, để con thử xem liệu con có thể chơi được một khúc nhạc ra hồn không."

Từ Văn bắt đầu gảy dây đàn, âm thanh vang lên rõ ràng, phóng khoáng, nhưng thiếu đi sự trầm lắng. Tiếng đàn của chàng mang một chút tự mãn, một chút khoe khoang, tựa như muốn thể hiện cái tôi hơn là cảm nhận thế giới.

Lý tiên sinh lắc đầu, giọng ông nghiêm khắc hơn: "Ngươi quá vội vàng. Âm nhạc không phải là nơi để thể hiện bản thân, mà là nơi để hòa mình vào vạn vật. Tiếng đàn của ngươi chỉ có ngươi nghe, nhưng không thể chạm đến lòng người."

Từ Văn đỏ mặt, chàng gật đầu, cúi đầu nhìn cây đàn, không nói thêm lời nào.

Đến lượt Thùy Thùy, nàng hít một hơi sâu, ánh mắt tập trung vào cây đàn trước mặt. Nàng nhắm mắt, lắng nghe âm thanh của thiên nhiên: Tiếng gió, tiếng suối, tiếng chim. Tất cả như hòa quyện trong tâm trí nàng. Khi nàng đặt tay lên dây đàn, âm thanh vang lên nhẹ nhàng, tự nhiên, tựa như dòng suối chảy qua khe núi, tựa như tiếng gió thoảng qua lá trúc.

Lý tiên sinh gật đầu, ánh mắt ông ánh lên vẻ hài lòng: "Rất tốt. Ngươi đã hiểu rằng, âm nhạc không đến từ tay, mà đến từ tâm. Khi tâm ngươi tĩnh, âm nhạc sẽ tự nhiên mà chạm đến lòng người.

Sau bài thực hành, Lý tiên sinh chậm rãi nói:" Nhạc Đạo và Tâm Đạo vốn không thể tách rời. Một khúc nhạc không chỉ là sự kết hợp của âm thanh, mà là cách tâm hồn ngươi giao tiếp với thế giới. Âm nhạc có thể khiến lòng người thanh thản, cũng có thể khuấy động những nỗi đau sâu kín nhất. Nhưng để đạt đến Nhạc Đạo, các ngươi phải hiểu được Tâm Đạo. "

Chu Thạch trầm tư nói:" Tiên sinh, con luôn nghĩ rằng sức mạnh và lý trí là điều quan trọng nhất. Nhưng giờ đây, con nhận ra, âm nhạc có thể làm được những điều mà sức mạnh không thể. "

Từ Văn khẽ cười, giọng chàng đầy vẻ ngưỡng mộ:" Âm nhạc thực sự là một thế giới thú vị. Nó dạy con rằng, tự do không chỉ nằm ở hành động, mà còn ở cách tâm hồn thả mình trong từng giai điệu. "

Thùy Thùy lặng lẽ cúi đầu, lòng nàng như được gột rửa bởi những lời dạy của tiên sinh. Nàng nhận ra rằng, âm nhạc không chỉ là nghệ thuật, mà còn là con đường để tìm về chính mình.

Lý tiên sinh đứng dậy, ánh mắt ông nhìn về phía rừng trúc ngoài kia, giọng ông vang lên như tiếng đàn trầm bổng:

" Các ngươi hãy nhớ, Nhạc Đạo không chỉ nằm trong những âm thanh các ngươi tạo ra, mà nằm trong sự hòa hợp giữa tâm hồn và thiên nhiên. Khi các ngươi đạt đến sự tĩnh lặng, tiếng nhạc sẽ tự nhiên vang lên, và khi đó, nghệ thuật sẽ chạm đến cảnh giới cao nhất."

Ba người học trò cúi đầu cung kính, trong lòng họ dâng lên một sự cảm kích sâu sắc. Bài học hôm nay không chỉ là về âm nhạc, mà còn là về cách sống, về con đường tìm kiếm sự cân bằng trong tâm hồn.

Trong lòng Thùy Thùy, một khát khao mới nhen nhóm. Nàng biết, con đường phía trước còn dài, nhưng nàng đã tìm thấy ánh sáng dẫn đường: Sự hòa hợp giữa tâm hồn và vạn vật.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 28: Họa Ý Tinh Chân, Tâm Đạo Tương Liên

[HIDE-THANKS]
Thanh Sơn mỗi sớm mai như tấm lụa mỏng giăng kín bầu trời, mây mờ bao quanh đỉnh núi, từng giọt sương lấp lánh đọng trên ngọn trúc, phản chiếu ánh mặt trời đầu ngày. Gió khẽ lay động từng tán lá, mang theo mùi hương thảo mộc thanh khiết. Tiếng chim ríu rít vang vọng giữa không gian yên tĩnh, như một khúc nhạc chào đón ánh sáng.

Hôm nay, trong gian phòng học của Lý tiên sinh, không khí có phần khác lạ. Ba người học trò – Thùy Thùy, Chu Thạch và Từ Văn – đã sớm có mặt, nét mặt vừa nghiêm túc vừa phấn khích. Họ biết bài học hôm nay sẽ không dễ dàng, nhưng cũng sẽ mở ra một cánh cửa mới trong hành trình khám phá nghệ thuật.

* * *

Bài Học Về Họa Ý Tinh Chân

Lý tiên sinh đứng trước bàn, tay cầm một cuộn tranh vừa hoàn thành. Ánh mắt ông thâm trầm, nét mặt uy nghiêm nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh quen thuộc. Ông chậm rãi mở cuộn tranh, để lộ hình ảnh một ngọn núi cao sừng sững, bên dưới là dòng sông chảy dài, hai bên bờ cây cối tươi tốt.

"Các ngươi nhìn bức tranh này," ông bắt đầu, giọng nói mang theo sự sâu lắng. "Họa ý không chỉ nằm ở nét vẽ, mà còn nằm trong sự chân thực của cảm xúc. Người vẽ phải cảm nhận được linh hồn của cảnh vật, truyền tải qua từng nét bút, từng mảng màu. Nếu chỉ vẽ cho đẹp mà thiếu ý, tranh chỉ là vật vô hồn."

Chu Thạch, người luôn yêu thích sự mạnh mẽ, khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ suy tư: "Tiên sinh, họa ý tinh chân có phải là cách để vẽ nên sự thật tuyệt đối của thế giới không?"

Lý tiên sinh mỉm cười, ánh mắt sáng lên: "Không phải. Sự thật tuyệt đối không thể nắm bắt, bởi con người vốn hữu hạn. Họa ý tinh chân là cách ngươi hòa mình vào cảnh vật, để hiểu rằng núi không chỉ là núi, sông không chỉ là sông. Từ đó, nét bút của ngươi sẽ tự nhiên mà phản ánh cái tâm chân thật nhất của chính mình."

* * *

Thử Thách Đầu Tiên: Vẽ Núi Không Là Núi

Lý tiên sinh đặt trước mặt ba người một cuộn giấy lớn, bên cạnh là bộ nghiên mực và các loại bút vẽ khác nhau. Ông nói: "Bây giờ, hãy vẽ một ngọn núi. Nhưng nhớ, đừng chỉ tái hiện hình dáng của nó. Hãy vẽ ngọn núi theo cách mà các ngươi cảm nhận được – nó có thể cao sừng sững, cũng có thể dịu dàng và bao dung. Quan trọng là, trong bức tranh ấy, phải có linh hồn của ngọn núi."

Chu Thạch cầm bút, nhanh chóng phác họa những đường nét mạnh mẽ, dứt khoát. Trong tranh của chàng, ngọn núi hiện lên hùng vĩ, như thể che chở cả một vùng đất rộng lớn. Nhưng khi nhìn kỹ, nét bút lại có phần cứng nhắc, thiếu đi sự uyển chuyển cần thiết.

Từ Văn, người luôn yêu thích sự tự do, lại vẽ một ngọn núi thấp thoáng ẩn hiện trong mây, những đường nét nhẹ nhàng, phóng khoáng. Tuy nhiên, tranh của chàng lại thiếu đi sự sâu sắc, như một cơn gió thoảng qua mà không để lại dấu ấn.

Cuối cùng, đến lượt Thùy Thùy. Nàng cầm bút, ánh mắt nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt, như đang lắng nghe tiếng thì thầm của thiên nhiên. Từng nét bút của nàng chậm rãi, nhưng không hề do dự. Trong tranh, ngọn núi hiện lên trầm mặc, nhưng lại mang một sức sống nội tại, như thể chính nó đang kể một câu chuyện không lời.

Lý tiên sinh nhìn ba bức tranh, ánh mắt lộ rõ sự hài lòng pha lẫn nghiêm nghị. Ông nói: "Chu Thạch, ngươi quá chú trọng vào sức mạnh, nhưng thiếu đi sự mềm mại. Từ Văn, ngươi quá tập trung vào tự do, nhưng thiếu sự kết nối với hiện thực. Còn Thùy Thùy, bức tranh của ngươi đã có hồn, nhưng vẫn cần thêm chiều sâu để chạm đến tinh chân của họa ý."

* * *

Thử Thách Thứ Hai: Vẽ Sự Chuyển Động Của Nước

Sau bài học về núi, Lý tiên sinh tiếp tục đặt trước mặt họ một cuộn giấy khác. Lần này, ông yêu cầu họ vẽ dòng nước chảy.

"Dòng nước không bao giờ đứng yên," ông giảng giải. "Nó luôn chuyển động, luôn biến hóa, nhưng cũng luôn duy trì sự hài hòa của mình. Vẽ nước, không chỉ là vẽ hình dáng, mà còn là vẽ được sự chuyển động, sự linh hoạt và sức sống của nó."

Chu Thạch vẽ dòng nước như một dòng thác đổ, mạnh mẽ và dứt khoát. Nhưng khi nhìn kỹ, dòng nước trong tranh của chàng lại mang cảm giác cứng nhắc, thiếu đi sự tự nhiên.

Từ Văn lại vẽ dòng nước chảy uốn lượn, nhưng sự nhẹ nhàng ấy lại khiến dòng nước trở nên quá mờ nhạt, không có điểm nhấn rõ ràng.

Thùy Thùy ngồi lặng trước tờ giấy, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh dòng nước chảy qua khe núi, mỗi giọt nước đều mang theo một câu chuyện. Nàng cầm bút, từng nét vẽ như đang nhảy múa trên giấy. Dòng nước trong tranh của nàng không chỉ chảy, mà còn có hơi thở, có sức sống, tựa như đang mời gọi người xem lắng nghe câu chuyện của mình.

Sau hai thử thách, Lý tiên sinh ngồi xuống, ánh mắt ông bao trùm cả ba người học trò. Ông chậm rãi nói: "Âm nhạc và hội họa, tuy khác nhau về hình thức, nhưng bản chất lại tương thông. Nhạc Đạo giúp con người cảm nhận nhịp điệu của vạn vật, còn Họa Đạo giúp con người nhìn thấy linh hồn của chúng. Khi kết hợp được Nhạc Đạo và Họa Đạo, các ngươi sẽ chạm đến cảnh giới cao nhất của nghệ thuật."

Ông lấy ra cây đàn cổ, gảy một khúc nhạc ngắn, rồi yêu cầu ba người nhắm mắt. "Hãy lắng nghe, để âm nhạc dẫn dắt các ngươi nhìn thấy hình ảnh ẩn sau từng nốt nhạc. Sau đó, hãy vẽ lại những gì các ngươi cảm nhận được."

Ba người nhắm mắt, lặng lẽ lắng nghe tiếng đàn. Trong tâm trí họ, hình ảnh dần hiện lên: Những cánh đồng trải dài, những dòng sông lặng lẽ, những ngọn núi cao vời vợi. Khi họ mở mắt, từng người bắt đầu vẽ.

Khi ba bức tranh hoàn thành, Lý tiên sinh nhìn thật lâu. Ông không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lộ rõ sự hài lòng.

"Các ngươi đã tiến bộ, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài. Nghệ thuật không phải là đích đến, mà là hành trình. Hãy nhớ, dù là vẽ tranh, viết chữ hay chơi đàn, tất cả đều bắt nguồn từ tâm. Khi tâm ngươi tĩnh, nghệ thuật sẽ tự nhiên mà chạm đến lòng người."

Ngoài kia, ánh mặt trời chiếu rọi khắp Thanh Sơn, như tô điểm thêm cho cảnh sắc thiên nhiên. Trong lòng mỗi người, bài học hôm nay không chỉ là về nghệ thuật, mà còn là về cách sống, cách nhìn nhận và hòa mình vào thế giới.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 29: Bí Họa Định Mệnh

[HIDE-THANKS]
Sương sớm vấn vít quanh rừng trúc trên Thanh Sơn, tựa như chiếc áo choàng ẩn giấu những bí mật ngàn năm. Dưới ánh nắng mai yếu ớt, bóng dáng Lý tiên sinh đứng lặng trước gian nhà gỗ nhỏ, tay chắp sau lưng, ánh mắt sâu xa nhìn về phía xa xăm. Bên trong, bức họa gia truyền của họ Đinh được trải rộng trên bàn gỗ, từng đường nét mực như toát lên hơi thở của thời gian, dẫn dắt ánh nhìn của tất cả vào vùng trung tâm kỳ bí.

Thùy Thùy, Chu Thạch, và Từ Văn đứng bên cạnh, nét mặt nghiêm trọng. Phía đối diện, ba người họ Đinh – Đinh Chấn, Đinh Hạo, và Đinh Lam – đồng loạt cúi đầu, vẻ mặt vừa mang nét kiên định vừa không giấu được vẻ căng thẳng.

Lý tiên sinh quay lại, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người, giọng nói trầm tĩnh mà uy nghi:

"Ta đã suy nghĩ rất lâu về bức họa này. Các ngươi có lẽ không chỉ đến tìm kho báu, mà còn là tìm lại thứ đã bị mất trong bóng tối của quá khứ."

Đinh Chấn ngẩng đầu, đôi mắt ông chứa đầy nỗi buồn u uẩn của một người gánh chịu quá nhiều gánh nặng gia tộc. Ông trầm giọng:

"Tiên sinh, bức họa này là niềm hy vọng duy nhất của chúng tôi. Nó không chỉ là bản đồ dẫn đến kho báu, mà còn là bằng chứng thanh minh cho tổ tiên. Nhưng từ khi rời Đông Vân, gia tộc chúng tôi luôn bị kẻ thù truy sát, buộc phải sống lưu vong. Giờ đây, chúng tôi chỉ mong tìm lại chút ánh sáng cuối cùng."

* * *

Ánh nắng len qua ô cửa sổ, rọi lên bức họa cổ. Bức tranh vẽ đại dương mênh mông, những con sóng cuộn trào ôm lấy một hòn đảo nhỏ cô lập, bóng núi đổ dài xuống dòng nước như một ngọn tháp sừng sững. Từng nét bút sắc sảo nhưng đầy biến hóa khiến người xem như lạc vào mê cung của thiên nhiên.

Thùy Thùy chăm chú nhìn từng chi tiết. Ngón tay nàng khẽ lướt qua một góc bức họa, nơi có một ký hiệu lạ mắt tựa như ngọn sóng lớn đang cuộn trào.

"Tiên sinh, ký hiệu này có vẻ không đơn thuần là một nét vẽ nghệ thuật."

Lý tiên sinh gật đầu, tay khẽ gõ lên mặt bàn:

"Ngươi nhận ra rất đúng. Đây chính là manh mối dẫn đến phong ấn trên đảo. Nhưng điều đặc biệt hơn, bức họa này không chỉ có giá trị bản đồ, mà còn ẩn chứa những điều chưa ai giải mã được. Chính vì thế, nó đã trở thành lời nguyền đối với gia tộc họ Đinh."

Đinh Lam lên tiếng, giọng nàng đầy kiên định nhưng không giấu được sự lo lắng:

"Tiên sinh, liệu có thể nào kẻ thù của chúng tôi cũng đã tìm ra được manh mối? Những ngày qua, tôi cảm thấy có người theo dõi chúng tôi ở Thanh Sơn."

Lý tiên sinh trầm ngâm. Sau một lúc, ông đặt cây thước gỗ lên bàn, ánh mắt ông sắc lạnh như dao cắt:

"Nếu có kẻ muốn tranh đoạt, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng. Thùy Thùy, ngươi cũng không thể đứng ngoài cuộc. Nếu muốn học nghệ thuật, ngươi phải học cách đối mặt với bóng tối."

* * *

Đêm đó, dưới ánh trăng nhợt nhạt, nhóm người rời khỏi gian nhà nhỏ, tiến vào vùng núi phía nam Thanh Sơn. Dẫn đầu là Lý tiên sinh, phía sau là ba người họ Đinh và nhóm học trò của ông. Từng bước chân họ lún sâu vào lớp lá khô, tiếng động nhẹ nhưng vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

Thùy Thùy bước chậm rãi, ánh mắt nàng không ngừng quan sát xung quanh. Nàng vẫn còn lấn cấn về bí mật trong bức họa. Nhưng trên hết, nàng không thể gạt bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng – như thể chính bản thân nàng cũng là một phần trong bức tranh bí ẩn đó.

"Thùy muội, muội nghĩ gì mà lặng lẽ vậy?" Từ Văn bước tới gần, giọng chàng nhẹ nhàng.

Thùy Thùy khẽ lắc đầu:

"Chỉ là.. bức họa này có cảm giác quen thuộc, dù ta chưa từng nhìn thấy nó trước đây."

Từ Văn mỉm cười, nhưng ánh mắt chàng ánh lên nét lo âu:

"Dù gì cũng hãy cẩn thận. Những bí mật lớn thường kéo theo nguy hiểm không nhỏ."

Phía trước, Đinh Hạo dừng lại, chỉ tay về một tảng đá lớn phủ đầy rêu phong:

"Tiên sinh, đây là điểm đầu tiên được nhắc đến trong lời truyền lại của tổ tiên. Nhưng chúng ta cần làm gì tiếp theo?"

Lý tiên sinh bước đến, đôi mắt ông lướt qua từng ký hiệu trên tảng đá. Ông trầm giọng:

"Ký hiệu này là một phần của câu đố. Muốn tiếp tục, chúng ta cần đối chiếu với bức họa."

Khi Lý tiên sinh và nhóm học trò bận rộn giải mã ký hiệu, bóng tối trong rừng bắt đầu chuyển động. Những kẻ lạ mặt mặc y phục đen, gương mặt che kín, từ từ tiến đến gần.

"Lý tiên sinh và bọn họ không ngờ được rằng chúng ta đã theo dõi từ lâu," một giọng nói khàn khàn vang lên.

Những kẻ này không chỉ muốn cướp bức họa, mà còn muốn xóa sạch dấu vết của gia tộc họ Đinh.

Khi Lý tiên sinh vừa giải mã xong ký hiệu trên tảng đá, Chu Thạch đột ngột rút kiếm, ánh mắt chàng sắc lạnh:

"Có người theo dõi!"

Chưa kịp phản ứng, một nhóm kẻ lạ từ trong rừng lao ra, vũ khí trong tay lóe sáng dưới ánh trăng.

Chu Thạch và Từ Văn lập tức xông lên, kiếm và gậy trong tay họ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, từng đòn tấn công dứt khoát đẩy lùi kẻ địch.

Đinh Lam và Đinh Hạo đứng chắn trước Đinh Chấn, bảo vệ ông khỏi những đòn tấn công bất ngờ.

Phía sau, Thùy Thùy nắm chặt cây gậy nhỏ, lòng nàng vừa run sợ vừa kiên định. Khi một kẻ địch lao về phía nàng, nàng xoay người tránh né, đồng thời dùng gậy đánh vào chân hắn, khiến hắn ngã gục.

Sau khi đẩy lùi nhóm người lạ, Lý tiên sinh tiếp tục giải mã ký hiệu. Cuối cùng, ông dừng lại trước một biểu tượng khắc sâu trên đá, ánh mắt ông lóe lên một tia sáng:

"Đây là nơi phong ấn bản đồ thứ hai. Nhưng cần lưu ý, bước tiếp theo sẽ không dễ dàng."

Đinh Chấn bước tới, giọng ông run run:

"Tiên sinh, dù có nguy hiểm thế nào, chúng tôi cũng nguyện tìm đến cùng. Đây là cơ hội duy nhất để lấy lại danh dự cho tổ tiên."

Lý tiên sinh không nói gì thêm, chỉ quay sang Thùy Thùy:

"Thùy Thùy, ngươi có nhận ra biểu tượng này không? Trong tâm trí ngươi có thấy gì?"

Thùy Thùy nhắm mắt, đặt tay lên biểu tượng. Trong giây lát, nàng thấy hình ảnh một bức họa lớn hơn hiện lên trong tâm trí – những ký hiệu phức tạp, ánh sáng rực rỡ, và một vùng đất hoang vu bao quanh bởi nước.

"Tiên sinh, ta thấy một bản đồ khác," nàng khẽ nói, giọng run rẩy.

Lý tiên sinh khẽ gật đầu:

"Rất tốt. Đó là phần tiếp theo mà chúng ta cần tìm. Nhưng hãy nhớ, càng tiến gần, nguy hiểm càng nhiều."

Ánh trăng dần khuất sau những đám mây, bóng tối bao trùm lấy Thanh Sơn. Trong lòng mỗi người, câu chuyện về bức họa gia tộc họ Đinh không chỉ là cuộc tìm kiếm kho báu, mà còn là cuộc đối đầu với bóng tối của quá khứ.

Xa xa, ánh mắt của những kẻ lạ mặt vẫn lặng lẽ theo dõi, toan tính một kế hoạch lớn hơn trong bóng đêm.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back