Bạn được Nguyễn Thị Lệ mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 20: Cậu còn đọc tiểu thuyết tình yêu chứ? (2/3)

67e6a77ca4b63cd70fd2b26b8b7478d6.jpg


Thư viện những ngày sắp vào hè mang hơi thở nồng nàn của nắng chín, mùi giấy cũ hòa với hương hoa từ con phố bên ngoài. Lan và tôi đã bỏ thói quen ngồi đối diện - giờ đây, hai đứa nhìn cùng về một hướng, ngồi cách nhau chừng 20cm, phía bên phải cô là cửa sổ lớn, nơi ánh chiều xuyên qua kính màu tạo thành thảm ánh sáng tím cam trên bàn. Cô ấy mang theo cuốn "Bản Sonate Ánh Trăng", tôi thì giả vờ nghiên cứu "Nghệ Thuật Yêu" của Erich Fromm, nhưng thực ra chỉ để ngắm bóng Lan in chếch lên trang sách.

Một chiếc tai nghe màu trắng được đẩy sang phía tôi. "Cậu có muốn nghe không?" Lan viết lên mép sổ tay, nụ cười tinh nghịch. Tôi gật đầu, cắn môi khi đầu tai nghe lạnh giá chạm vào vành tai. Giai điệu piano từ bài "Comptine d'un autre été" của Yann Tiersen chảy ra, tựa như dòng suối mát luồn qua kẽ tay. Lan khẽ nhún chân theo nhịp, ngón tay gõ nhẹ lên trang giấy. Tôi nhắm mắt, để hơi ấm từ vai cô lan tỏa xuống cánh tay.

"Đoạn này hay lắm!" Cô thì thầm, đẩy cuốn sách sang. Một đoạn văn được gạch chân bằng bút dạ quang: "Tình yêu như cơn mưa rào mùa hạ, ồn ào, bất ngờ, và luôn khiến người ta ướt sũng đến tận trái tim.." Tôi cười khẽ, viết bên lề: "Nếu thế thì tớ chuẩn bị ô rồi." Lan hất tóc, mắt không rời trang sách: "Ô của cậu chắc là loại dù thủng lỗ chỗ hoặc bị xé rách từng mảnh!"

Chúng tôi chia nhau từng đoạn văn, lời nhạc. Có lúc tôi tự hỏi không biết Lan có nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch không, khi bài hát chuyển sang "La Vie En Rose". Cô ấy đột nhiên viết vào giấy: "Phong này, cậu có tin có thứ tình cảm nào.. Không cần lời nói không?" Tôi nuốt khan, cố giữ bình thản, viết trả lại: "Như đom đóm phát sáng để tìm bạn tình ấy à?" Lan phì cười, tiếng cười vang lên quá to khiến cô thủ thư quắc mắt.

Hoàng hôn đổ xuống như lọ mực ai làm đổ. Chúng tôi im lặng ngắm thành phố ngả màu mật ong, bàn tay ai đó chỉ còn cách bàn tay tôi 10cm, chúng đã rất gần nhau ngay trên mặt bàn. Tôi đang tính làm liều, thì tiếng bước chân rầm rập phá tan không khí.

"Ôi trời ơi, hai đứa bay đang nhìn gì đấy?" Đức xuất hiện như cơn lốc, áo phông dính vệt kem chocolate, tay xách túi truyện tranh. Tôi giật bắn người, tai nghe rơi xuống đất. Lan ngoái đầu nhìn Đức, mỉm cười với đôi gò má có chút ửng hồng.

"Tao tưởng thư viện chỉ có mấy bà cô già đọc kiếm hiệp!" Đức nháy mắt, kéo ghế ngồi sụp xuống. "Hay là.. Có bí mật gì?" Hắn chọc, tay mở túi bim bim rồi rắc lên bàn. Tôi đá nhẹ chân hắn dưới gầm bàn: "Mày làm ồn là bà thủ thư đuổi cả lũ ra đấy!"

Đức cười khành khạch, mắt liếc sang chiếc tai nghe đang chia đôi. "Tao chỉ đến mượn quyển 'Doraemon - Chú Khủng Long của Nobita' thôi mà!" Hắn giả vờ ngây thơ, giọng sang sảng: "Nhưng hình như có người đang mượn.. Tai nghe của ai đó thì phải!"

Lan vờ như không nghe, cúi mặt xuống sách. Tôi ném cho Đức gói giấy ăn: "Lau miệng đi, kem còn dính đầy kia kìa!" Hắn cười to, vỗ lưng tôi đến nghẹn thở: "Rồi, tao về đây, kẻo ánh mắt của mày giết tao chết!"

Chúng tôi ngồi im như tượng cho đến khi bóng Đức khuất sau dãy kệ. Lan thở dài, viết nguệch ngoạc: "Mình nên ngồi cách nhau ra một chút nhỉ?" Tôi gật đầu, khẽ nhích người ra một đoạn, lòng bỗng dâng lên nỗi tiếc nuối kỳ lạ.

Chiếc tai nghe giờ chỉ còn một bên. Tôi nghe nốt bản nhạc dang dở - những nốt trầm buồn đến nao lòng. Lan nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời đã chuyển màu chàm.

"Tớ về trước nhé" Cô đứng dậy, vội vàng như trốn chạy.

"Cảm ơn vì cho tớ nghe những bản nhạc." Tôi khẽ cười.

Tôi nhặt chiếc tai nghe còn lại, trên đó hơi ấm của Lan vẫn phảng phất, nhẹ nhàng đặt vào túi của cô. Lan về trước, tôi ngồi lại một lúc, mơ màng nhớ lại những giây phút ngượng ngùng vừa rồi.

Chuông đóng cửa vang lên. Tôi đứng dậy, xếp lại những cuốn sách tình yêu chưa đọc hết. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra điều gì đó trong tôi đã vượt qua ranh giới của những mẩu giấy và nụ cười giấu sau trang sách. Nó trở thành thứ gì đó mong manh như tổ chim họa mi, nhưng cũng nồng nàn như màu hoàng hôn đang cháy rực ngoài kia.

Lúc ra về, Đức từ đâu nhảy ra, ôm vai tôi rồi rít lên: "Tao cá với mày một năm học không trốn tiết, hai đứa mày đang cùng đọc sách!" Tôi đẩy hắn ra, cười gượng: "Đang nghe nhạc, mấy bản nhạc hay tuyệt? Còn sách ư, tao có cả đống đây, thích cuốn nào, cứ lấy."

"Không phải, tao không định nói chuyện đó!" Đức chỉ tay vào mấy tiểu thuyết tình yêu trên tay tôi, giọng đột nhiên nghiêm túc: "Cái này.. Những cuốn sách này?" Đức nhấn mạnh. Tôi chỉ bĩu môi đáp hững hờ: "Sao hôm nay mày toàn nói mấy câu ngớ ngẩn vậy? Đang đầy hơi à?"

Bước xuống cầu thang, tôi bắt đầu buôn những chuyện nhảm nhí để Đức không hỏi thêm những câu ngớ ngẩn. Nhưng khi nhìn hắn vừa đi vừa nhai kẹo cao su huýt sáo bài "Happy Birthday" lạc điệu, tôi biết, ngày mai, tôi không thể ngồi vai kề vai với Lan để nghe nhạc nữa.

Hiện tại – 10: 15 buổi tối Thứ Tư, Phong và Lan đi dạo về khách sạn của Lan ở trung tâm Milano

Khi "La Vie En Rose" kết thúc, không gian bỗng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua những tán cây ven đường. Phong nhìn vào mắt Lan, đôi mắt ấy vẫn trong veo như ngày nào, nhưng giờ đây chất chứa thêm những vết xước của thời gian. Cô cũng nhìn anh, ánh mắt thoáng ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Họ bước tiếp, đôi chân vô thức dẫn lối qua những con hẻm nhỏ lát đá, nơi ánh đèn đường nhảy nhót trên mặt đất.

Bất chợt, Lan lên tiếng, giọng cô nhẹ nhưng đủ để khiến Phong khựng lại: "Anh có biết hồi đó Phương Vy thích anh không?" Câu hỏi như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng anh. Phong sững người, rồi khẽ cười, cố giữ vẻ bình thản: "Anh biết." Lan nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh tò mò: "Vậy tại sao anh không đáp lại?"

Phong nhìn cô, nụ cười trên môi chợt dịu dàng hơn. "Thế em có biết hồi năm lớp 11, anh đang thích ai không?" Lời nói vừa thốt ra, anh thấy má Lan ửng hồng, dù cô cố che giấu bằng cách quay mặt đi, giả vờ lẩm bẩm: "Em không biết!" Phong lắc đầu, bật cười khẽ. Cô vẫn thế, vẫn thích nói dối để trốn tránh những điều làm tim mình rung lên.

Họ dừng lại bên một chiếc ghế gỗ ven đường. Phong ngồi xuống trước, Lan ngập ngừng rồi ngồi cạnh, cách anh một khoảng vừa đủ để cảm nhận hơi ấm từ vai anh. Những ngọn đèn đường lấp lánh phía xa, như những ngôi sao lạc xuống trần gian. Trong lòng Phong, ký ức về Vy ùa về, cô bạn hàng xóm với nụ cười trong trẻo, người từng nắm tay anh khi đoàn tàu lao qua. Nhưng rồi hình bóng Lan lại hiện lên, rõ ràng và mãnh liệt, như ngọn lửa chưa bao giờ tắt. Hồi đó, anh đã chọn giữ tình cảm ấy trong im lặng, chỉ vì sợ rằng nói ra sẽ đánh mất cả thế giới nhỏ bé mà anh và Lan cùng xây nên từ những mẩu giấy và nụ cười.

Lan ngồi bên, tay đan chặt vào nhau, đôi mắt hướng về phía xa. Phong tự hỏi, liệu cô có đang nghĩ về những ngày ấy, khi họ còn trẻ, còn tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi khoảng cách?

Còn Vy thì sao? Một khoảng trời trẻ thơ..

Phong và Phương Vy trên đường về nhà đi xuyên qua cánh đồng lúa. 14 năm về trước

Chiều thứ Bảy, tôi và Tiểu Vy đạp xe qua cánh đồng lúa mênh mông, bánh xe lăn đều trên con đường đất nhuốm màu nắng tắt. Gió từ biển thổi vào mang theo hơi mặn, quyện với mùi lúa non khiến tôi nghẹn lòng một cảm giác gì đó khó tả. Tiếng cười của Vy vang lên trong trẻo: "Phong này, anh có nhớ hồi nhỏ mình từng ngồi đây chờ tàu không?" Tôi khẽ cười: "Bây giờ vẫn vậy mà, có gì khác đâu?"

Tôi liếc nhìn cô bạn hàng xóm, mái tóc ngắn ngang vai đang tung bay, khuôn mặt thanh tú như búp sen, tôi khẽ nói: "Anh nhớ chứ! Lúc đó còn dám đặt tay lên đường ray để cảm nhận rung động trước khi tàu tới. Bà nội mắng cho một trận!". Vy cười khúc khích, nắm chặt tay lái khi xe lượn qua khúc quanh. Đột nhiên, cô nghiêng đầu hỏi: "Nếu em đi Huế.. Anh có nhớ em không?"

Câu hỏi khiến tim tôi thắt lại. Từ hồi lớp 10, Vy đã kể về kế hoạch theo mẹ ra Huế, nhưng mỗi lần nhắc đến, không khí giữa chúng tôi lại chùng xuống như sợi dây đàn căng quá. Tôi cố giọng bình thản: "Tất nhiên rồi! Anh sẽ viết thư thật nhiều cho em.. Như hồi xưa anh kể truyện cổ tích cho em nghe ấy!".

Vy im lặng, mắt đăm đăm nhìn về phía nhà ga cũ thấp thoáng cuối con đường. Chúng tôi dừng xe, ngồi xuống băng ghế gỗ đã bong tróc sơn. Tiếng côn trùng rỉ rả hòa cùng tiếng gió xào xạc. Bỗng một chú ếch con nhảy qua chân Vy, khiến cô hét lên rồi bật cười ngượng nghịu. Tôi nhìn theo bóng nó biến vào đám cỏ, ký ức ùa về như thác lũ..

Thuở nhỏ, tôi từng tin rằng những con ếch xấu xí có thể hóa thành hoàng tử nếu được hôn đúng cách. Năm tám tuổi, tôi bắt một con ếch đất, run run đặt vào tay Tiểu Vy: "Em hôn đi, nó sẽ thành hoàng tử đấy!". Vy nhắm tịt mắt, môi chạm nhẹ vào lớp da sần sùi. Đợi mãi chẳng thấy phép màu, tôi vội lật sách ra tra cứu rồi thở dài: "Chỉ công chúa thật mới làm được thôi!". Vy tròn mắt: "Vậy anh đi tìm công chúa đi!". Thế là chúng tôi lang thang khắp xóm, hỏi thăm từng đứa trẻ xem ai là công chúa bị lạc.

"Anh đang mơ mộng gì vậy?". Tiếng Vy vang lên kéo tôi về hiện tại. Cô nhón chân đu đưa, chiếc nơ trên tóc phất phơ như cánh bướm. Tôi lẩm bẩm: "Nhớ hồi em khóc vì sợ đeo kính giống bà nội". Vy bĩu môi: "Tại anh dọa em chứ! Suýt nữa em bỏ học vì sợ thành 'bốn mắt' đấy!".

Chúng tôi cười vang, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm khi Vy đột ngột nói: "Em đã quyết định rồi.. Sẽ đi cùng mẹ". Tôi nuốt nghẹn, cố giữ giọng điềm tĩnh: "Ừ, anh biết mà". Cô quay sang nhìn tôi chằm chằm: "Khoảng cách có làm mọi thứ thay đổi không?". Ánh mắt ấy khiến tôi nhớ đến ngày xưa, khi Vy khóc vì trận đòn của mẹ. Lúc đó, tôi đã hứa sẽ luôn bảo vệ cô..

"Tình anh em thì không bao giờ phai!" Tôi vỗ vai Vy, cố tình nhấn mạnh hai chữ "anh em". Cô nheo mắt, giọng chua chát: "Vậy à..". Bỗng Vy đứng phắt dậy, chỉ tay về phía xa: "Tàu tới rồi!".

Chúng tôi đứng sát vào nhau khi đoàn tàu ầm ầm lao qua, làn gió cuốn theo hương hoa bươm bướm vàng rực. Vy nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi. "Phong này.." Cô hét lên át tiếng ồn: "Anh có bao giờ thắc mắc tại sao em thích ngồi đây không?".

Tàu đi qua, để lại khoảng trống im lặng đến nghẹt thở. Vy cúi đầu: "Vì em thích cảm giác anh che chở mỗi khi tàu tới..". Trái tim tôi đập loạn nhịp, nhưng hình bóng Lan chợt hiện ra trong tâm trí, cô gái lớp chuyên Anh với nụ cười như mùa thu tỏa nắng.

Để phá vỡ không khí căng thẳng, tôi vỗ vai Vy: "Tuần sau tập đá bóng nhé! Đội của em tham gia giải lần này nhất định phải để lại dấu ấn. Đội từng vô địch Olympia mà bị loại sớm thì xấu hổ lắm đấy!". Vy ném cho tôi ánh mắt giận dỗi: "Chẳng liên quan đến nhau, nhưng đội em cần huấn luyện viên nghiêm túc, anh có giúp được không!". Tôi cười: "Nghiêm túc ấy à, nhóm của anh có thừa!"

Chúng tôi đạp xe về trong im lặng. Khi chia tay trước cổng nhà Vy, cô đột nhiên nói nhỏ: "Đức.. Anh ấy rất tốt với em". Tôi giật mình, cố giả vờ quan tâm: "Ừ, thằng Đức vui tính, lại hào phóng nữa". Vy nhìn tôi đăm đăm: "Anh muốn em thích Đức không?"

* * *

Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
 
Chỉnh sửa cuối:
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 21: Cậu còn đọc tiểu thuyết tình yêu chứ? (3/3)

323f726a80b019f8e5a9e9f211b27444.jpg


Trời chiều đổ bóng xuống đôi mắt long lanh của Vy, khiến tôi nhớ đến buổi diễn văn nghệ năm nào. Khi cả trường cười nhạo bộ trang phục thỏ tai chuột của tôi, chỉ có Vy đứng dậy hát vang bài "Hoàng tử ếch" để cứu vãn tình thế..

"Tùy em thôi!" Tôi cười gượng: "Nhưng đừng để nó biết bí mật chúng ta từng tắm mưa trần như nhộng nhé!". Vy đỏ mặt, đá nhẹ vào ống quần tôi: "Đồ tồi!" rồi chạy vội vào nhà.

Tôi đứng lặng nhìn theo bóng Vy khuất sau cánh cổng, tay siết chặt cuốn "Mắt biếc" trong cặp sách. Mùi hoa bưởi từ vườn nhà Vy thoảng qua khiến lòng tôi quặn đau. "Có sai không khi tôi luôn xem Tiểu Vy là em gái?" Tôi thầm nghĩ. Đâu đó trong gió, tiếng còi tàu vang lên như tiếng thở dài của một thời đã mất.

Chiều Chủ nhật, nắng xuyên qua kẽ lá mãng cầu trước hiên, in những đốm sáng lấp lánh lên trang sách tôi đang đọc dở. "Mắt biếc" nằm gập trên đùi, câu chuyện của Ngạn và Hà Lan khiến lòng tôi chùng xuống. Tôi nhắm mắt, mường tượng con dốc làng Đo Đo trong truyện hóa thành con đường ven đồng quê mình. Tiếng sột soạt từ góc phòng khiến tôi giật mình. Bà nội đứng đó, tay cầm chiếc khăn voan mỏng, kính trễ xuống sống mũi gầy.

"Sao không ra vườn đọc cho thoáng?" Bà khẽ ho, mùi trầu thoang thoảng hòa với hương hoa ngâu từ chiếc khăn. Tôi cười trừ, đứng dậy dìu bà ngồi xuống ghế mây. Bà vuốt tóc tôi, đôi mắt nheo lại nhìn cuốn sách: "Lại đọc truyện tình cảm mùi mẫn rồi.. Bà biết cháu thích ai đó rồi phải không?".

Tim tôi đập thình thịch. Bà nội cười khúc khích, ngón tay nhăn nheo chỉ vào tấm ảnh trên bàn – hình tôi và Vy ôm nhau trong hội trại năm lớp 6, hai đứa lấm lem bùn đất sau trận kéo co. "Hồi trước cháu toàn dắt Vy sang nhà nghe bà kể chuyện Tiên Ông, giờ lớn rồi lại giấu diếm".

"Bà ơi, chúng cháu chỉ là bạn thôi!" Tôi cố phản bác, giọng lạc hẳn đi. Bà nội lắc đầu, đeo kính vào rồi mở cuốn album ảnh cũ kỹ. Trang đầu tiên là hình tôi và Vy mặc đồ chú rể, cô dâu bằng giấy bồi năm lên năm. "Hồi đó cháu hứa sẽ cưới Vy làm vợ, còn đòi bà làm mâm cỗ đãi cả xóm!" Bà nói.

Nóng bừng mặt, tôi với tay lấy ly nước mía trên bàn uống ừng ực. Bà nội vẫn thong thả lật từng trang ảnh: "Vy là đứa hiếu thảo, thông minh.. Nhà nó có biến cố, cháu phải ở bên động viên nó nghe không?". Câu nói khiến tôi nghẹn lại. Đêm Vy khóc nức nở vì bố mẹ cãi nhau, tôi đã leo qua hàng rào sang ngồi với cô đến tận khuya. Lúc ấy, Vy nói: "Sau này lớn lên, em sẽ không bao giờ cãi nhau với chồng".

"Bà ơi, chuyện tụi cháu phức tạp lắm.." Tôi ngập ngừng. Bà nội đột ngột đóng sập album, nghiêm giọng: "Tình cảm như cây lúa, phải vun trồng từ bé mới kết hạt ngọt. Đừng để mất rồi mới ôm gốc khô mà hối!".

Ánh mắt bà như xuyên thấu tâm can. Tôi biết bà lo Vy đi xa rồi tôi mới nhận ra giá trị của cô. Nhưng làm sao giải thích được trái tim tôi đang hướng về người khác, cô gái có nụ cười khiến tôi quên cả lối về mỗi giờ tan học?

Để đánh lạc hướng, tôi khoe khoang: "Bà biết không, cháu với Vy vừa thắng cuộc thi Olympia đấy!" Bà nội gật gù: "Hai đứa hợp phải biết. Như cá nước chim trời, thiếu một thì còn một cũng lạc loài..".

Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc cứu tôi thoát cảnh bối rối. Tin nhắn của Đức: "Mày qua nhà Vy chưa? Tao đang chuẩn bị đồ ăn cho buổi tập ngày mai, mua cả trà sữa Vy thích nè!". Tôi thở phào, đứng dậy xin phép bà: "Cháu phải sang nhà ông nội Vy giúp chút việc!".

Bà nội chống gậy tiễn tôi ra cổng, giọng đầy ý vị: "Nhớ mời ông ấy sang nhà bà uống rượu nếp cẩm. Bàn chuyện.. Trang trọng ấy mà!". Tôi vội vàng leo lên xe đạp, trốn đi như kẻ phạm tội.

Trên đường sang nhà Vy, tôi đạp xe qua con rạch nhỏ nơi hai đứa từng thả thuyền giấy. Những con thuyền năm nào giờ đã thành mảnh vụn trôi dạt, tựa như lời hứa "mãi mãi" của trẻ con tan biến theo năm tháng. Tôi dừng lại nhặt một chiếc lá bàng rơi, nghĩ về câu hỏi của Vy: "Khoảng cách có làm nhạt phai không?".

Gió từ biển thổi mạnh, cuốn theo lời thì thầm của bà nội: "Tình cảm như cây lúa..". Tôi bỗng thèm được ngồi bên bếp than hồng, nghe bà kể chuyện ngày xưa, khi ông bà tôi yêu nhau bằng những bức thư viết tay.

Đến cổng nhà Vy, tôi thấy ông nội cô đang tỉa cây cảnh. Ông quay sang cười híp mắt: "Thằng Phong! Vào đây phụ ông bứng cây ớt tỉa!". Tiếng Vy từ trong bếp vọng ra: "Ông ơi, cháu làm đổ bột ra sàn rồi!".

Tôi đứng lặng giây lát, ngắm khói bếp lượn lờ quấn lấy mái tóc Vy. Cô đang lóng ngóng pha bột làm bánh xèo, y hệt hồi nhỏ hai đứa trộn đất sét nặn đồ chơi. Bỗng dưng, tôi muốn hít đầy lồng ngực mùi bột gạo ngọt ngào.

Trong tiếng cuốc xới đất đều đều, tôi nghe văng vẳng lời ông nội Vy: "Tình yêu như cây ớt này, chăm sóc kỹ thì quả cay nồng. Bỏ mặc thì héo khô thôi..". Tôi cười gượng thầm nghĩ "sao tư tưởng các cụ nó giống nhau đến lạ lùng!"

Chiều muộn, nắng vàng óng như mật ong đổ xuống cánh đồng, biến những ngọn lúa non thành thảm lụa mềm mại. Ông nội Phương Vy bước những bước chậm rãi, chiếc nón lá nghiêng che khuất nửa khuôn mặt rám nắng. Tôi và Vy lẽo đẽo theo sau, tay xách giỏ tre, chân lội qua lớp bùn non mát rượi. Tiếng ếch kêu râm ran khắp đồng như bản nhạc đồng quê bất tận.

"Hồi trước hai đứa bắt ếch còn nhanh hơn cả ông, giờ lớn rồi lại lóng ngóng thế này?" Ông ngoái lại cười, lộ ra hàm răng nhiều chỗ khuyết. Vy cầm chiếc vợt tre đập nhẹ vào lưng tôi: "Tại anh Phong lúc nào cũng mơ màng thôi!".

Tôi cúi xuống, bàn tay lần theo bờ ruộng. Bóng Vy in trên mặt nước, gió thổi tóc cô và đồng lúa xanh, tạo nên những đợt sóng lăn tăn. Đột nhiên, một con lươn đen nhánh quẫy đuôi trườn qua kẽ ngón tay. "Bắt được rồi!" Tôi hét lên, hai tay túm lấy thân lươn trơn nhẫy. Nhưng con vật vặn mình, quật mạnh khiến tôi ngã chúi vào bờ đất. Vy cười ngặt nghẽo: "Anh hùng bắt lươn thất bại!".

Ông nội Vy bước tới, dễ dàng nắm cổ con lươn quăng vào giỏ: "Phải nhanh tay như bắt.. Tim người ta ấy!". Câu nói khiến Vy đỏ mặt quay đi. Tôi cười gượng, lòng bỗng thắt lại khi nhớ đến lần hai đứa trốn mưa trong lều canh đồng năm 12 tuổi. Lúc ấy, Vy run run nói: "Sau này dù có đi xa, em vẫn sẽ nhớ mùi bùn này..".

Chúng tôi tiếp tục men theo bờ mương. Ông nội Vy đột ngột dừng lại, chỉ tay về phía gốc đa cổ thụ: "Hồi nhỏ hai đứa hay trèo lên đó nghe ông kể chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh, nhớ không?". Vy gật đầu, giọng chùng xuống: "Giờ cây vẫn xanh tốt, nhưng cháu sắp phải đi rồi..".

Ông vỗ vai cô, ánh mắt hiền từ: "Cây đa này dù cành có vươn xa đến mấy, gốc vẫn nằm lại. Cháu cũng thế..". Tôi cúi mặt xuống giỏ lươn đang quẫy đạp, tự hỏi liệu Vy có còn quay về sau khi rời đi.

Trời chiều chuyển màu tím ngắt. Ông nội Vy ngồi xuống bờ ruộng, châm một điếu thuốc. Khói thuốc quyện vào sương chiều: "Này hai đứa, bao giờ cưới nhau?".

Cả tôi và Vy đồng thanh kêu lên: "Ông ơi!". Vy vội đứng dậy, tay vò nát chiếc lá sắn: "Cháu với anh Phong chỉ là bạn!". Ông nheo mắt nhìn tôi: "Bạn cái gì mà hồi bé tắm sông cởi truồng..".

"Ông!" Tôi hét lên, mặt nóng bừng. Vy bật cười, ném nắm cỏ vào ông: "Ông xấu hổ quá!". Nhưng trong tiếng cười giòn tan ấy, tôi thấy thoáng nét buồn.

Ông nội Vy đứng lên phủi quần: "Thôi, về thôi. Tối rồi còn gì". Chúng tôi theo ông băng qua đồng, bóng ba người kéo dài dưới ánh hoàng hôn.

Đến ngã ba đường, ông đột nhiên dúi vào tay tôi chiếc túi vải nhỏ: "Hạt giống hoa bươm bướm đây. Hồi xưa Vy thích nhất, cứ đòi gieo khắp bờ đường để tàu hỏa chở hoa đi khắp nơi..".

Vy nín thở. Tôi siết chặt túi hạt giống, lòng bỗng dưng nghẹn ứ. Cô quay mặt đi, vai run nhẹ. Ông nội Vy lặng lẽ bước nhanh về trước, để lại hai đứa tôi trong khoảnh khắc chênh vênh.

"Anh sẽ gieo hộ em nhé?" Tôi khẽ hỏi. Vy gật đầu, giọng khàn đặc: "Gieo từ ga tàu đến cuối con đường.. Để sau này mỗi lần tàu chạy qua, hoa lại bay theo..".

Chúng tôi đứng im lặng nhìn đoàn tàu cuối cùng trong ngày lướt qua. Những bông hoa dại ven đường rung rinh trong gió, như vẫy tay tiễn biệt. Vy nắm lấy tay tôi, ngón tay lạnh ngắt: "Anh Phong ơi..".

Nhưng tiếng ông nội vọng lại: "Hai đứa nhanh lên! Tối rồi không thấy đường đâu!". Vy buông tay tôi chạy vội, để lại hơi ấm thoáng qua trên da thịt. Tôi đứng lại nhìn theo bóng cô bé chập chờn trong ánh chiều tà, tay siết chặt túi hạt giống đến nỗi những hạt cỏ khô đâm vào lòng bàn tay.

Trên đường về, ông nội Vy huýt sáo bài "Lý cây đa". Tiếng sáo vi vút hòa cùng tiếng dế kêu, như khúc nhạc tiễn biệt mùa hạ. Tôi thì thào: "Ông ơi, cháu..".

"Biết rồi!" Ông ngắt lời, vỗ mạnh vào lưng tôi: "Tình cảm như mạ non, đừng để úng nước mà chết nghẹn".

Vy đi phía trước quay lại cười. Cô giơ cao chiếc đèn pin: "Anh Phong ơi, đèn đường sắp mở rồi kìa!".

Ánh đèn vàng hắt xuống con đường làng, kéo dài bóng ba chúng tôi thành những sợi chỉ mảnh. Tôi bỗng nhớ đến trò chơi thuở bé, hai đứa thường nhảy qua bóng nhau, tin rằng làm vậy sẽ không bao giờ xa cách.

Giờ đây, bóng Vy in trên mặt đường như thách thức. Tôi giơ chân lên định nhảy qua, nhưng rồi lại hạ xuống. Trong tim vang lên lời thì thầm: "Đừng đi..". Nhưng đoàn tàu đêm từ xa vọng lại tiếng còi ai oán, như lời đáp trả cho một câu hỏi không lời.

Chiều thứ Hai, nắng xiên khoai đổ vàng sân bóng như rót mật lên những giọt mồ hôi lấp lánh. Tôi đứng dựa vào khung thành, nhìn Đức lúi húi bày biện dãy bàn nhỏ đầy trà sữa, bánh tráng trộn, toàn món Phương Vy thích. "Mày tưởng tập bóng hay picnic thế?" Tôi cười khẩy, đá nhẹ quả bóng về phía hắn. Đức nhoẻn miệng: "Huấn luyện viên phải lo hậu cần chứ! Mày không thấy Vy đang vã mồ hôi à?"

Tiếng còi lanh lảnh của Nam vang lên: "Tập trung!". Cả đội nữ lớp chuyên Anh xếp hàng ngay ngắn, áo trắng đồng phục phất phơ trong gió. Lan đứng đầu hàng, vén mái tóc dài sau tai bằng chiếc cài hình bướm vàng. Tôi lơ đễnh nhìn nàng, quên cả việc thổi còi.

"Phong! Mày đang huấn luyện hay ngắm gái đấy?" Long hét lên khiến cả sân cười ồ. Tôi giật mình, thấy Phương Vy đang chống nạnh nhìn mình với ánh mắt nửa giận nửa giỡn. Cô giả giọng nghiêm túc: "Thưa huấn luyện viên, em xin phép được phạt anh.. Chạy ba vòng sân!".

Đám con gái hò reo tán thưởng. Tôi lắc đầu cười, giả vờ rút thẻ đỏ từ túi: "Cầu thủ số 10 Phương Vy phạt.. Đá phạt đền!". Cô bĩu môi: "Độc tài!", nhưng đôi mắt lại cười.

Buổi tập bắt đầu trong tiếng reo hò hỗn loạn. Kiệt hướng dẫn các cô gái khởi động, cơ bắp cuồn cuộn dưới áo thể dục ướt đẫm. "Giữ thăng bằng như tập tạ ấy!" Kiệt nhiệt tình chỉ dẫn, khiến mấy đứa con gái cười ngặt nghẽo. Nam lặng lẽ đứng góc sân quan sát Lan, tay lần nào cũng nắm chặt chai nước chưa dám đưa.

Tôi chọn Lan và Vy làm đội trưởng hai phe. "Để xem ai là thủ lĩnh giỏi hơn nhé?" Tôi nheo mắt thách thức. Lan mỉm cười nhẹ nhàng: "Tớ sẽ không dễ thua đâu", trong khi Vy cắn môi quyết liệt: "Để xem cậu thắng thế nào!".

Trận đấu bắt đầu. Vy lao như vũ bão, chân sút đầy uy lực khiến tôi giật mình. Cô hét lên: "Tấn công biên phải!", giọng nói vang dội khiến Đức đứng ngoài lề vỗ tay rần rần. Lan thì ngược lại, di chuyển chậm hơn, những đường chuyền vẫn còn rất vụng về.

"Phòng ngự! Phòng ngự!" Tôi hét lên khi thấy Lan có bóng sát khung thành. Vy bất ngờ xông vào cản phá, va chạm mạnh khiến Lan ngã. "Xin lỗi! Xin lỗi cậu!" Vy nói giọng lắp bắp. Lan cười xòa, tay nắm lấy bàn tay Vy đưa mình đứng dậy: "Không sao, đá hay lắm!".

Tiếng Đức reo hò: "Vy! Vy! Vy!" vang lên khi cô ghi bàn thắng đầu tiên. Đức chạy tới dúi ly trà sữa vào tay Vy: "Mát lạnh đây!". Tôi lùi lại, thấy Lan đang lau mặt bằng khăn lạnh và uống nước Nam đưa. Cô ném cho tôi ánh nhìn khó hiểu, như có chút ghen tị, hay chỉ là ảo giác?

Buổi tập kết thúc trong ánh chiều tà. Đội bóng nữ lớp 11 chuyên Anh và chúng tôi ngồi bệt trên bãi cỏ. Tôi lôi ra từ trong ba lô chiếc túi đựng hạt giống, nhặt những hạt giống hoa bươm bướm còn sót trong túi. Vy đến ngồi cạnh, vai chạm vai: "Anh định gieo ở đây à?"

"Ừ, để sau này dù có đi xa.." Tôi ngập ngừng vung vẩy hạt giống ra xa. Vy cầm lấy vài hạt giống tung lên trời, những hạt bé xíu lấp lánh trong tia nắng cuối ngày: "Gieo đi, hoa sẽ mọc theo cách anh không ngờ tới!".

Bỗng tiếng Lan vang lên sau lưng: "Phong ơi, tớ nhờ chút được không?" Cô đưa tôi cuốn sách hôm trước cô mượn "Bởi vì yêu" (Guillaume Musso).

"Cảm ơn cậu!" Lan mỉm cười.

"Sách có hay không? Cậu đọc nhanh thế à?" Tôi cười đáp lại.

"Hay lắm nhé, cậu chưa đọc à?" Lan.

"Tớ đọc chưa hết, thấy cậu thích nên tớ cho mượn." Tôi hồ hởi.

Phương Vy đứng phắt dậy: "Em về trước!".

* * *

Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
 
Chỉnh sửa cuối:
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 22: Mất bao lâu chúng ta mới thực hiện được ước mơ? (1/3)

fba91e6c92553308229189387edb3de1.jpg


Tôi với tay định níu lại, nhưng chỉ chạm được vào khoảng không. Đức vội chạy theo: "Tớ đèo Vy về nhé!".

Trời đổ cơn mưa rào bất chợt. Chúng tôi co cụm dưới mái hiên, nhìn những giọt nước xối xả cuốn trôi hạt giống hoa vừa gieo. Lát sau, chuông điện thoại reo lên. Tin nhắn của Vy: "Anh phải hứa sẽ không để hoa chết". Tôi ngước nhìn màn mưa trắng xóa, tự hỏi liệu những hạt giống kia có đâm chồi giữa mùa mưa dông này.

Hiện tại – 10: 25 buổi tối Thứ Tư, Phong và Lan trên ghế gỗ gần khách sạn của Lan ở trung tâm Milano.

Chiếc ghế gỗ dưới lưng Phong lạnh buốt, nhưng hơi ấm từ Lan ngồi cạnh khiến anh quên đi cái rét của đêm Milano. Họ im lặng, mỗi người chìm vào dòng suy nghĩ riêng. Phong nhìn những ngọn đèn đường nhấp nháy, thầm nghĩ rằng cuộc sống thật kỳ lạ, thời gian thật kỳ lạ. Anh từng tưởng mình đã quên Lan, đã chôn vùi tình cảm ấy dưới những bản vẽ kỹ thuật và những ngày dài làm việc. Nhưng giờ đây, chỉ cần ngồi cạnh cô, mọi thứ lại sống dậy, như những hạt giống hoa bươm bướm anh từng gieo cùng Vy, tưởng đã chết nhưng vẫn âm thầm nảy mầm.

Gió chợt thổi mạnh, Phong thấy Lan khẽ rùng mình. Không suy nghĩ nhiều, anh lục túi áo khoác, lôi ra đôi găng tay len màu xám, món quà Giulia tặng anh trong một lần đi trượt tuyết cùng nhóm đồng nghiệp. "Đeo đi, đừng để lạnh" anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự quan tâm. Lan ngước nhìn anh, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, rồi cô mỉm cười, nhận lấy đôi găng. "Cảm ơn anh" cô thì thầm, bàn tay nhỏ nhắn luồn vào lớp len, động tác chậm rãi như đang kéo dài khoảnh khắc này.

Phong nhìn cô, lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp xen lẫn tiếc nuối. Hồi lớp 11, anh từng mơ về một ngày được nắm tay Lan, cùng cô đi qua những con đường ngập nắng. Nhưng rồi cuộc sống đã rẽ họ sang hai ngả, để lại anh với những câu hỏi không lời: Nếu ngày đó anh dũng cảm hơn, tỏ tình sớm hơn, liệu mọi thứ có khác? Bây giờ, ngồi đây, anh chỉ muốn thời gian ngừng trôi, để giữ mãi khoảnh khắc này, không quá gần, nhưng cũng chẳng quá xa.

Lan ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn. "Phong này.." cô ngập ngừng, rồi khẽ cười. "Cảm ơn anh, vì vẫn là anh của ngày xưa." Phong không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô, trái tim đập mạnh như muốn nói thay những điều anh chưa bao giờ dám thốt ra. Đêm Milano vẫn trôi, nhưng trong anh, một tình yêu non nớt đang trở về, dịu dàng và nồng nàn như giai điệu La Vie En Rose.

Trên cao, bầu trời đầy sao lấp lánh, như thể ai đó đã vô tình làm đổ một hộp kim tuyến xuống tấm thảm đen khổng lồ. Phong ngửa đầu nhìn lên, cố tìm một chòm sao quen thuộc, nhưng chỉ thấy những đốm sáng nhảy nhót trong mắt anh.

Lan ngồi cạnh Phong, hai tay ôm lấy đầu gối, chiếc khăn quàng cổ màu xám lặng lẽ trượt xuống vai. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua những vì sao rồi dừng lại đâu đó xa xăm. "Em thật sự ngưỡng mộ Đức" cô bất chợt lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ để kéo Phong ra khỏi dòng suy nghĩ. "Cậu ấy theo đuổi Vy suốt 15 năm, kiên nhẫn đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Và cuối cùng, họ cũng về một nhà."

Phong gật đầu, khẽ cười, hơi thở phả ra một làn khói trắng mỏng trong không khí lạnh. "Em nói đúng. Anh cũng bái phục cậu ta. Kiên trì như thế không phải ai cũng làm được." Anh ngừng lại một chút, mắt vẫn dán lên bầu trời. "Em có biết cần bao lâu nữa con người mới đặt chân lên sao Hỏa không?"

Lan quay sang Phong, đôi mắt nheo lại như thể đang cố đọc suy nghĩ của anh qua câu hỏi kỳ lạ ấy. "Em không biết" cô đáp, giọng thoáng chút ngạc nhiên. "Nhưng có liên quan gì đến chúng ta sao?"

Phong nhìn cô, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt Lan một vệt sáng mềm mại, làm nổi bật đường nét thanh tú mà anh từng mê đắm thời còn trẻ. "Có thể đấy" anh nói, kèm theo một nụ cười nhẹ. Trong lòng Phong, câu hỏi ấy không chỉ là một câu bâng quơ. Nó gợi lại những ngày xưa cũ, khi họ còn là những cô cậu học trò đầy mơ mộng, từng ngồi dưới bầu trời Phú Yên và nói về những điều xa xôi như sao Hỏa, hành tinh đỏ khắc nghiệt mà Đức từng ví như tình yêu của cậu dành cho Vy. Bây giờ, ngồi đây, Phong tự hỏi liệu những giấc mơ ấy có còn nguyên vẹn trong họ không, hay chỉ còn là những mảnh vỡ lấp lánh như những vì sao trên kia.

Lan không đáp, chỉ khẽ mỉm cười, nhưng Phong nhận ra trong ánh mắt cô có điều gì đó thoáng buồn. Có lẽ cô cũng đang nhớ về những ngày ấy, những ngày mà tình bạn, tình yêu và cả những hoài bão ngây ngô đã gắn kết họ, trước khi thời gian và khoảng cách kéo họ ra xa nhau. Phong muốn nói gì đó, nhưng rồi anh lại im lặng, để tiếng gió đêm lấp đầy khoảng trống giữa hai người.

Năm Lớp 11, THPT Chuyên Lương Văn Chánh, 14 năm trước

Sau gần hai tuần tập luyện nghiêm túc, đội bóng nữ lớp 11 chuyên Anh đối đầu với lớp 11 chuyên Văn. Không khí sân trường Lương Văn Chánh nóng bỏng hơn cả cái nắng tháng Tư ở Phú Yên. Tiếng Nguyên "khoác lác" vang lên qua loa phóng thanh như một phát súng hiệu: "Kính thưa quý vị và các bạn! Hôm nay chúng ta sẽ được chứng kiến màn so tài giữa những nàng thơ áo trắng và các nữ tướng sân cỏ! Liệu đội chuyên Văn có dùng ngòi bút để viết lên bản hùng ca chiến thắng, hay chuyên Anh sẽ 'phiên dịch' trái bóng vào lưới đối phương? Xin mời mọi người cùng theo dõi!"

Cả sân trường ồ lên cười. Đám con trai lớp tôi hò reo như muốn xé tan mây trời. Long và Kiệt đã lôi ra một cái trống da be bé từ đâu, đập thình thình kèm theo tiếng kèn đồ chơi chói tai. Tôi quay sang Đức, thằng bạn đang lúi húi mở túi cứu thương to đùng, mặt đỏ như tôm luộc vì chạy tới lui: "Mày định biến thành y tá di động à?"

"Tao sợ mấy đứa té đau thôi!" Đức cười hề hề, mắt không rời khỏi Phương Vy đang xoay cổ tay khởi động. Tiểu Vy mặc áo số 10, tóc buộc cao để lộ chiếc băng đô màu xanh dương – màu yêu thích của cô từ hồi mẫu giáo. Tôi bỗng thấy hơi chột dạ khi nhận ra Đức đang nhìn Vy bằng ánh mắt mà trước giờ tôi tưởng chỉ dành cho.. Món bánh mì xíu mại trước cổng trường.

Trận đấu bắt đầu. Lan, đội trưởng đội chuyên Anh, dẫn bóng như một nghệ sĩ múa ba lê trên sân cỏ. Nam – "HLV bất đắc dĩ" của đội, đứng sát mép sân, giọng lạnh tanh nhưng đầy uy lực: "Chuyền trái cho Vy! Góc trái 45 độ!" Phương Vy lao lên như tên bắn, nhưng Hương, cầu thủ lớp chuyên Văn, với mái tóc ngắn cũn chẳng khác gì con trai đã lao vào dũng mãnh, xoạc chân cản phá. Tiếng Nguyên lại vang lên: "Ôi! Pha vào bóng hay vào người đây? Có vẻ như các nữ văn sĩ đang muốn viết tiếp một bi kịch Hy Lạp trên sân cỏ!"

"Đ m, thằng Nguyên!" Tôi lẩm bẩm, chạy ào tới đỡ Phương Vy đang ôm đầu gối nhăn mặt. Đức đã có mặt trước tôi một giây, tay run run xịt thuốc sát trùng: "Đau lắm không? Tớ có mang kem bôi đây.."

"Tưởng gì! Cả vết xước còn không có!" Phương Vy phẩy tay, mím môi đứng dậy. Cô liếc Đức một cái như muốn nói "Mau tránh ra cho bản cô nương!", rồi lao trở lại sân. Tôi thở dài quay sang Đức: "Mày lo quá làm nó ngại đấy!"

"Tao biết.. Nhưng không lo thì chết mất!" Đức cười gượng, túi cứu thương vẫn ghì chặt trên vai.

Trận đấu càng về cuối càng căng thẳng. Lan bị hai hậu vệ kèm sát, áo đẫm mồ hôi dính sát vào lưng. Nam bỗng hét lên: "Sút phạt góc! Để Vy đá!" Cả sân nín thở. Phương Vy đặt bóng vào chấm đá phạt, mắt nhìn thẳng về phía khung thành. "Vút!" Tiếng bóng xé gió. Trái bóng vẽ một đường cong hoàn hảo, lướt qua tay thủ môn đập vào một cầu thủ lớp chuyên Anh đang lao vào. "Goalllllll!" – Tiếng Nguyên gào lên. Đội chuyên Anh ôm nhau nhảy cẫng. Đức chạy như bay ra sân, tay giơ chai nước nhưng lại vấp phải gốc cỏ, suýt nữa đổ ập vào Phương Vy.

"Cậu có sao không?" Phương Vy cười, đỡ lấy chai nước. Đức ấp úng: "Tớ.. Tớ mừng quá.."

Tôi đứng từ xa nhìn cảnh ấy, bỗng thấy có gì đó chạm nhẹ vào tim. Đức, thằng bạn vui vẻ, hậu đậu, đang yêu thật rồi. Tình yêu của nó không phải thứ tình cảm trẻ con kiểu "cho mượn tập chép bài", mà là thứ gì đó chín chắn hơn, như cách một phi hành gia nhìn về sao Hỏa dù biết 90% sẽ chết.

Trận đấu kết thúc 2-1. Cả đội chuyên Anh ngồi vật xuống bãi cỏ, cười nói hỗn độn. Lan vắt áo lên vai, đến ngồi cạnh Nam: "Chiến thuật của HLV đỉnh thật!" Nam gật đầu, mặt vẫn lạnh như tiền nhưng tai đỏ ửng.

"Tớ thấy cậu với Nam hợp phết đấy!" Tôi cố tình chọc Lan khi thấy Đức đang bận chườm đá cho Phương Vy.

"Cậu đang ghen đấy à?" Lan nhếch mép, giọng đầy thách thức.

Tôi nuốt khô. Cô gái này luôn biết cách đẩy người khác vào thế bí. May sao, tiếng trống tan trường vang lên cứu nguy.

Trên đường về, Đức cứ lầm bầm tính toán: "Trận tới, tao phải mang thêm khăn lạnh, chai oresol.."

"Mày định mở tiệm tạp hóa di động à?" Tôi bật cười, nhưng bỗng nghiêm mặt: "Này.. Nếu một ngày Vy đi xa, mày có theo không?"

Đức dừng lại. Ánh mắt nó nhìn xa xăm về phía biển chiều đang nhuộm tím: "Nếu cần.. Tao sẽ là phi thuyền đưa Vy đến sao Hỏa."

Tôi giật mình. Sao Hỏa, hành tinh đỏ khắc nghiệt, nơi sự sống mong manh như tơ trời. Có lẽ tình yêu cũng cần một chút liều lĩnh như thế..

Chiều thứ Sáu, trường Lương Văn Chánh chìm trong cái nắng vàng óng như mật ong. Tôi lén kéo Đức ra nhà gửi xe, nơi chỉ có tiếng gió rít qua kẽ lá và mùi xe đạp cũ kỹ. Đức nhìn tôi như thể tôi sắp dụ nó vào trò đùa tinh quái nào đó: "Mày định lôi tao vào phi vụ gì nữa đây?"

"Cái đầu mày toàn nghĩ chuyện vặt!" Tôi cười nhếch mép, dựa lưng vào bức tường đầy bụi. "Tao muốn nói chuyện nghiêm túc."

Ánh mắt Đức chợt co lại. Nó khẽ liếm môi, như thể linh cảm thứ gì đó quan trọng sắp xảy ra. Tôi hít một hơi thật sâu: "Mày thích Phương Vy.. Thật lòng chứ?"

Đức giật mình, hai tay nắm chặt túi đeo chéo vẫn còn dính vết bẩn từ trận đấu hôm trước. "Tao tưởng mày biết từ lâu rồi?" Giọng nó chùng xuống, thiếu đi sự hồn nhiên thường ngày.

"Biết chứ! Nhưng tao tưởng mày đùa kiểu 'thích cho vui' thôi!" Tôi nhíu mày, cố tình thử thách. "Nếu bây giờ có cơ hội lên sao Hỏa, tỷ lệ chết 90%, mày có đi không?"

* * *

Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
 
Chỉnh sửa cuối:
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 23: Mất bao lâu chúng ta mới thực hiện được ước mơ? (2/3)

2c57e4275ae5e3603cd442c60929527a.jpg


Bạn cần 500 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Trước Lúc Bình Minh

Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
 
Chỉnh sửa cuối:
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 24: Mất bao lâu chúng ta mới thực hiện được ước mơ? (3/3)

f90fec50495ab319b6bf2779918cecc2.jpg


Bạn cần 500 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Trước Lúc Bình Minh

Fanpage: Giá Như Dừng Yêu, đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !
 
Chỉnh sửa cuối:
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chỉnh sửa cuối:
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chỉnh sửa cuối:
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chỉnh sửa cuối:
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chỉnh sửa cuối:
2,120 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back