Review Truyện Trọng Sinh Chi Bản Tính - Thanh Sắc Vũ Dực

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Nguyệt Hạ Độc Chước, 10 Tháng tư 2022.

  1. Nguyệt Hạ Độc Chước Một Mình Uống Rượu Dưới Trăng

    Bài viết:
    9
    Trọng Sinh Chi Bản Tính

    Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

    Thể loại: Trọng sinh, đam mỹ, hiện đại, làm giàu, 1x1, HE

    Trạng thái truyện: Đã hoàn thành (74 chương + 2 phiên ngoại)

    Nhân vật chính: An Thừa Trạch x Thạch Nghị



    [​IMG]

    An Thừa Trạch đời trước bởi vì sai lầm lúc nhỏ, khiến cho Thạch Nghị bị huỷ khuôn mặt, mẹ hắn phải bán toàn bộ tài sản để bồi thường cho Thạch Nghị, sau đó dẫn hắn đi tìm người cha nghe nói là đã đi mua nước tương mua đến mười mấy năm không về, sau đó là chuỗi bi kịch của cuộc đời hắn.

    Sau khi sống lại, An Thừa Trạch quyết tâm tránh đi sai lầm lúc nhỏ, không làm Thạch Nghị bị thương, ngược lại đổi lấy được sự áy náy của đôi cha con Thạch Lỗi Thạch Nghị, kể từ đó, hắn bắt đầu kế hoạch dụ dỗ hai cha con nhà họ Thạch bước lên con đường thay đổi vận mệnh của cuộc đời hắn, có "Nhà đầu tư kiêm cò mồi" xịn thế này, hắn không tiện tay dùng mới là kẻ ngu.

    Bắt đầu trù tính kế hoạch làm giàu.

    An Thừa Trạch ỷ vào dáng ngưởi nhỏ gầy, lại bày ra bộ dạng ngây thơ, khiến cho Thạch Nghị càng thêm áy náy, quyết tâm bao bọc che trở cho hắn, coi hắn là em trai, cái gì cũng nhường em trai, cuối cùng còn dâng lên tiền tiêu vặt của mình, đưa cho An Thừa Trạch đi làm ăn mà không hay biết trước được tương lai của số tiền đó liệu còn có thể trở về túi của mình không, hay là số tiền đó sẽ đổi chủ từ họ Thạch thành họ An.

    Trích đoạn:

    Thạch Nghị chẳng thèm cân nhắc trước sau đã tới thăm An Thừa Trạch, lại không ngờ đã sắp tới giờ cơm tối mà trong nhà vẫn lạnh tanh, ngoài kia bông tuyết bắt đầu bay lả tả, thế mà Liễu Như vẫn chưa về. Căn nhà lều gió lùa bốn phía, sưởi ấm cũng bằng bếp lò. Năm nay túng thiếu nên Liễu Như không mua nhiều than đá, nhưng cô đương nhiên không muốn con mình chịu thiệt, ngày nào cũng để bếp cháy rừng rực. Tuy vậy, An Thừa Trạch lại không nỡ bắt Liễu Như vì chuyện này mà sầu lo, lúc ở nhà một mình hắn sẽ đốt ít đi một chút, rồi rúc vào ổ chăn là hết lạnh.

    Vì thế, khi Thạch Nghị đến chỉ cảm thấy trong phòng còn lạnh hơn ngoài trời, bếp lò tắt ngấm từ lâu, An Thừa Trạch đang cuộn trong chăn làm "bài tập".

    "Dì đâu rồi?" Thạch Nghị vừa mở miệng liền thấy hơi nước phả ra, có thể thấy trong phòng lạnh tới mức nào.

    "Chưa về." An Thừa Trạch ở lì trong chăn không đứng lên, biết sao được, trời thực sự rất lạnh, mà hắn thì không có hứng tiếp Thạch Nghị, đang xoắn cả não không biết đào tiền vốn khởi động từ tay ai đây này. Thực ra, mai mốt tới mùa xuân khi khu nhà lều giải tỏa, trong tay hắn sẽ có tiền, giờ chỉ muốn làm ăn nhỏ, nhưng nếu không nghĩ ra cách thì Tết năm nay nhà họ e rằng phải ăn không khí.

    Thạch Nghị ngồi trên ghế chỉ thấy mông lạnh ngắt, vội nhảy dựng lên, tự nhiên như ruồi chuyển sang ngồi bên giường An Thừa Trạch, xoa xoa tay hỏi: "Sao nhà cậu lạnh thế? Ăn cơm chưa? Nhà tớ đi vắng hết rồi, định qua đây ăn nè."

    Cũng có trẻ con trưởng thành sớm biết tùy mặt gửi lời, nhưng Thạch Nghị không thuộc hàng ngũ này, mà thuộc hàng trong đầu toàn cơ bắp. An Thừa Trạch lườm anh, thở dài bảo: "Nghèo mà, trong nhà đến cả lương thực cũng không có, ăn còn không đủ no chứ đừng nói đốt bếp lò."

    Khóe miệng Thạch Nghị giật giật, anh mới chỉ nghe ông bà nội kể về những ngày khổ cực thời xưa, đâu ngờ ở tỉnh Kiến vẫn còn gia đình nghèo túng đến cỡ này. Thực tế năm ấy có rất nhiều gia đình như thế, cả nước ngoại trừ vài thành phố phát triển tiên phong, đa số người dân đều sống rất túng quẫn, biết bao nông dân vẫn nợ nần chồng chất. Chẳng qua tỉnh Kiến phát triển không tệ lắm, vây quanh Thạch Nghị toàn con cái gia đình bậc trung, anh hoàn toàn không nghĩ tới những điều này, cho rằng sinh hoạt bần cùng chỉ phát sinh qua lời kể của thế hệ trước.

    Nhớ tới hành động ăn chực của mình, Thạch Nghị quên béng mình lần nào đến cũng mang theo đồ ăn, chỉ thấy mặt nhóc con choai choai đỏ lên, ngượng ngùng hỏi: "Vậy tối nay cậu ăn gì?"

    An Thừa Trạch đúng là chưa ăn gì, trưa nay còn ít đồ thừa, hắn tính đợi lát nữa khi trong phòng lạnh đến mức không chịu nổi nữa mới đi hâm, có thể tiết kiệm năng lượng tối đa, thuận tiện cung cấp chút hơi ấm cho căn phòng.

    Thạch Nghị mím môi, đứng lên vỗ vai An Thừa Trạch: "Tớ đã bảo sẽ che chở cậu mà, có chuyện sao không tìm tớ, tối nay tớ mời!"

    Sư đoàn trưởng Thạch thường xuyên vắng nhà, ngoại trừ thuê người nấu cơm, trên người Thạch Nghị luôn dư tiền xài thả cửa. Các khoản trợ trợ cấp của Thạch Lỗi trong đơn vị không có chỗ dùng, mẹ Thạch Nghị cũng rất giàu có, càng không cần nhắc tới hai bên ông bà nội ngoại hay cô dì chú bác, mỗi dịp Tết thu tiền lì xì đều phải làm sổ tiết kiệm. Thạch Nghị chẳng bao giờ thiếu tiền, nhóm đàn em cũng không. Không phải không có người thấy anh hào phóng nên nịnh bợ ton hót, dù là học sinh tiểu học cũng có con nít thích nịnh nọt, nhưng Thạch Nghị chỉ ưa người phóng khoáng sòng phẳng có nghĩa khí, đứa nịnh hót chỉ biết bám theo anh nói văn nói vẻ, lâu dần thấy không hợp nên chả đi chung nữa.

    Tuy An Thừa Trạch nhà nghèo, nhưng Thạch Nghị nể phục thành tích của hắn, càng thích thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, nên hoàn toàn không khinh thường hắn. Không chỉ áy náy vì làm bị thương An Thừa Trạch, mà còn do trải qua khoảng thời gian tiếp xúc, Thạch Nghị bắt đầu thích làm anh em với hắn, không vừa mắt loại hoàn cảnh này cũng bình thường.

    Dù kiếp trước từng nếm trải khổ cực, nhưng bất kỳ ai đang từ một người muốn gì có nấy lập tức quay về thời thơ ấu đắng cay khẳng định cũng bị chênh lệch tâm lý. Ít nhất, An Thừa Trạch vô cùng nguyền rủa những ngày không có di động và hệ thống sưởi ấm. Đặc biệt là dạo này hắn đang chán nản vì chuyện chuyện tiền nong, nghe Thạch Nghị khoe của, đâm ra hơi căm hận kẻ có tiền.

    Sinh lý luôn ảnh hưởng tới tâm lý ở một mức độ nào đó, trong cơ thể trẻ con, dù An Thừa Trạch có già hơn nữa nhưng nghe Thạch Nghị nói vậy dưới tình huống đói khổ lạnh lẽo, trong lòng hắn cũng hơi khó chịu. Hắn "Hừ" một tiếng, bảo: "Cậu có bao nhiêu tiểu đệ, nếu ngày nào cũng mời từng đứa ăn cơm thì trả nổi không?"

    "Ách.." Thạch Nghị lại không nghe ra ý mỉa mai trong lời An Thừa Trạch, mà chỉ giơ ngón tay ra đếm, "Một hai ngàn thì vẫn có, nhưng đúng là không mời nhiều lần được.."

    Anh không giỏi toán lắm, đang vạch ngón tay ra tính xem tiền để dành của mình có thể mời bao nhiêu bữa thì nghe An Thừa Trạch kích động hỏi: "Cậu bảo có bao nhiêu cơ?"

    "Hả? Một hai ngàn.. gì đó? Chả nhớ nữa, phải về xem sổ tiết kiệm mới biết."

    "Đợi tôi một lát, tôi nhớ trong nhà hình như vẫn còn ít rau thịt, để tôi đi nấu cơm cho cậu ăn!" An Thừa Trạch nhảy xuống giường ngay tức khắc, cứ vậy phi như bay ra ngoài lấy than.

    Thạch Nghị: "..."

    Tự dưng có cảm giác tiền sắp vỗ cánh bay đi là sao ta, chắc là ảo giác rồi!

    Lúc Liễu Như về, An Thừa Trạch vẫn đang cùng Thạch Nghị ngồi ăn cơm trên bàn trong căn phòng nóng hầm hập, thấy gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ, tim Liễu Như lập tức ấm lên. Hàng ngày, bất kể cô về muộn đến mấy Tiểu Trạch cũng sẽ hâm nóng thức ăn chờ sẵn, con trai ngoan như vậy, có liều cái mạng này cũng phải nuôi lớn! Làm điểm tâm ở tiệm ăn thì có sao, chị dâu chế nhạo có hề gì, chỉ cần có Tiểu Trạch thì cô chẳng sợ gì cả.

    * * *

    Gần đây, nhóm đàn em của Thạch Nghị rất buồn bực, không hiểu sao lão đại lại đột nhiên thân thiết với mọt sách đứng đầu khối kia! Lúc trước mọt sách bị thương nên lão đại cũng hết cách, làm người phải có trách nhiệm, nhưng giờ mọt sách khỏe rồi, sao lão đại còn chơi chung với nó mà không tìm tụi này, thiếu lão đại chán gần chết..

    "2145.23." An Thừa Trạch nhìn sổ tiết kiệm của Thạch Nghị mà hít sâu một hơi, nhịn nào, hắn dầu gì cũng là ông trùm bạc tỉ trong tương lai, việc gì phải vì hai ngàn này.. Cướp tiền được không ta!

    Chẳng trách An Thừa Trạch hận kẻ có tiền, thời điểm cuộc sống còn thoải mái, lương Liễu Như nhận được hàng tháng cũng chỉ có hai trăm. Lương hai trăm ở tỉnh Kiến thời ấy đã đủ khiến ối người hâm mộ, hồi Liễu Như mới đi làm bà chị dâu còn ghen ghét bảo đúng là sinh viên, lương một tháng cao thế cơ mà. Lương cả năm của liễu Như cùng lắm được hai ngàn tư, Thạch Nghị từ Tết năm trước tới giờ vẫn còn dư hai ngàn, quả thực là một khoản tiền lớn.

    "Anh Nghị," An Thừa Trạch nhếch môi cười, thân mật khoác tay lên vai Thạch Nghị, "thương lượng chút chuyện tốt nha?"

    Thạch Nghị được sủng mà kinh, từ khi quen nhau tới nay, An Thừa Trạch luôn tỏ ra xa cách với anh. Đừng tưởng Thạch Nghị luôn tìm hắn làm phiền, thực ra anh với Thạch Lỗi nom vậy thôi chứ rất nể mấy người làm công tác văn hóa, hạng nhất toàn khối là vị trí cao không thể chạm, anh rất muốn kết bạn với An Thừa Trạch! Sau này làm bị thương An Thừa Trạch anh càng áy náy hơn, vẫn muốn tìm cơ hội trả mối ơn này, ai ngờ lại biến thành An Thừa Trạch phụ đạo cho mình, ngược lại còn nợ nhiều hơn. Trong hoàn cảnh ấy, hành động thân thiết bất ngờ của An Thừa Trạch khiến anh có cảm giác hạnh phúc kỳ dị, chỉ sợ lúc này có bị mang đi bán Thạch Nghị cũng không quan tâm.

    Nhóc đen nhẻm ra sức gật đầu: "Cậu đã gọi tớ một tiếng anh, vậy tớ chính là anh trai cậu, đừng nói thương lượng khách sáo như vậy!"

    "Anh trai, cho em mượn ít tiền đi."

    "Không thành vấn đề, cần bao nhiêu?"

    "Hai ngàn."

    "Được.. Hả, cậu cần nhiều thế làm gì?"

    "Kiếm chút tiền tiêu Tết thôi mà, trong nhà hết đồ ăn dự trữ rồi" An Thừa Trạch kéo dài ngữ điệu, "Tôi chỉ muốn buôn bán nhỏ, cam đoan qua năm là trả ngay, tiền lời tôi lấy, lỗ cậu chịu."

    "Được rồi, cậu lấy đi, dù sao Tết tớ lại có tiền!" Thạch Nghị rất hào hiệp gật đầu.

    Nhưng mà, sao tự nhiên thấy lời An Thừa Trạch nói ban nãy có gì đó kỳ kỳ? Hình như không đúng lắm thì phải!

    * * *

    Khác với anh thụ An Thừa Trạch nham hiểm, ngoài mặt tỏ vẻ ngoan ngoãn vô hại, trong bụng lại đầy một rổ mưu mô tính toán.

    Anh công Thạch Nghị lại là một người ngây ngô chất phác vô cùng thuần khiết, sinh ra và lớn lên trong gia đình có truyền thống quân đội, cha mẹ li hôn từ khi anh còn nhỏ, cho nên thiếu thốn đủ thứ tình thương.

    Quá trình trưởng thành không có mẹ ở bên cạnh thì không nói, ba của anh cũng quanh năm không có mặt ở nhà, hễ thấy ba Thạch xuất hiện, một là đã đến ngày ba mươi tết, ông về ăn cơm tất niên với con trai. Hai là anh lại quậy phá ở trường đến độ nhà trường phải mời phụ huynh lên, mặc dù lúc này sẽ lại là màn chào sân bằng một trận đòn, xong cũng là do anh cầu mà có. Cho dù bị đánh cũng được, miễn là có thể gặp được ba mình.

    Thật ra, là một đứa trẻ, ai chẳng khao khát có được tình yêu thương từ cha mẹ? Thạch Nghị là một cậu bé thiếu thốn tình cảm, vì muốn được gặp ba mà đã làm đủ mọi trò chống đối, quậy phá, lười học, lập bè phái, đánh nhau.. lúc nào cũng phải lập trí ở nhà ba là lão đại, mình là lão nhị, nhưng ra ngoài thì mình phải là lão đại.

    Rõ là một đứa trẻ đáng yêu, lại cứ tỏ ra mình hư hỏng.

    Chính bởi vì quá mức chất phác, đúng như nhận xét của An Thừa Trạch dành cho anh, trong đầu chỉ chứa cơ bắp. Cho nên An Thừa Trạch mới vừa cho anh chút ngọt, anh liền không phân biệt được thật giả thế nào, thành công bước lên con đường làm chủ đầu tư kiêm cò mồi cho An Thừa Trạch.

    Một tiếng "anh trai" của An Thừa Trạch nói ra, đã khiến Thạch Nghị muốn bay lên, thời gian đâu mà suy nghĩ ý đồ thật giả trong lời nói? Lại thêm vấn đề, anh thích dùng nắm đấm hơn dùng đầu óc, có suy nghĩ nát óc cũng chẳng dò được hồ lô của An Thừa Trạch bán thuốc gì.

    Thạch Nghị tuy rằng có chút ngây ngô nghờ ngệch, nhưng đó chỉ là ở trước mặt An Thừa Trạch mà thôi. Anh cũng không có ngốc. Chẳng qua là đối với An Thừa Trạch, anh một chút cũng không muốn tính toán cái gì, mọi chuyện đều dựa vào An Thừa Trạch làm chủ cho mình. Nắm đấm của anh có thể đánh nát đầu kẻ tổn hại đến An Thừa Trạch, cái đầu của anh có thể cứng với lão ba của mình, nhưng đối với An Thừa Trạch, anh cái gì cũng đều thuận theo.

    * * *

    Trọng sinh chi bản tính là một câu chuyện trọng sinh làm giàu của nhân vật chính An Thừa Trạch, bên cạnh đó là duyên phận giữa hắn và Thạch Nghị, những mơ hồ ở kiếp trước hắn chưa giải đáp được, tất cả đều được giải quyết ở kiếp này, hắn hiểu được kiếp trước rút cuộc tại sao mình đã lỡ tay phá huỷ cả cuộc đời tốt đẹp của anh, mà anh vẫn nguyện âm thầm ở bên cạnh hắn giúp đỡ hắn.

    Hắn quyết định, kiếp này phải đối tốt với Thạch Nghị, phải cho Thạch Nghị có được một tương lai tốt đẹp nhất. Ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra là em trai, để anh bảo vệ che trở cho hắn. Thực chất, hắn mới là người bảo vệ bao bọc che trở cho anh.

    Hãy cùng đọc truyện để tìm hiểu rõ hơn về câu chuyện của hai người bọn họ nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng tư 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...