Về đến nhà, Hà My đi một mạch vào trong nhà vệ sinh ở tầng một, mọi người cũng nối đuôi nhau đi theo chân cô. Hà My ngồi xổm xuống, xả một chậu nước lớn, cô từ từ nói:
- Con búp bê cũng cần có không gian cho nên chậu nước này sẽ là nơi trò chơi bắt đầu. Chúng ta sẽ đặt một cái tên cho búp bê, gọi nó là Na nhé. Gạo là đồ để cống nạp cho linh hồn. Trong hầu hết các nền văn hóa phương Đông, người ta tin rằng gạo sống có khả năng thu hút các linh hồn ma quỷ. Chỉ đỏ tượng trưng cho máu và mạch máu. Một bộ phận trên cơ thể mình chẳng hạn như tóc, lông hoặc móng tay. Có giả thuyết cho rằng, nếu dùng máu hoặc một ít da của chính họ sẽ khiến cho con búp bê linh nghiệm và mạnh mẽ hơn, nhưng mà tao nghĩ nhóm mình dùng móng tay là được rồi. Một thứ dùng để đâm là cây kéo, thứ này sẽ giúp chúng ta chọc giận con búp bê. Muối và nước muối, thứ này rất quan trọng, vì nó dùng để kết thúc nghi lễ. Bản chất của muối vô cùng thuần khiết nên sẽ có tác dụng thanh tẩy và xua đuổi những thứ tà ma. Cuối cùng điều chúng ta cần làm là tìm một chỗ trốn an toàn tuyệt mật. Từng người tụi bay cắt móng tay của mình để ra đây cho tao.
Nói rồi Hà My đưa cây kéo giơ ra phía trước, cả nhóm im lặng, dường như ai nấy đều phảng phất nỗi sợ hãi, không hiểu sao chuẩn bị bước vào trò chơi rồi mà lại run đến thế, có lẽ khi biết bản thân sắp được đối mặt với cái thứ ma quỷ mà từ xưa đến nay vẫn chỉ dừng lại ở lời đồn cho nên mới có cảm xúc như vậy. Có người thì bảo nó ghê gớm, nguy hiểm lắm, thậm chí đánh đổi bằng cả tính mạng, nhưng cũng có người tự xưng danh là kẻ săn ma, bắt quỷ, thực hiện những clip tâm linh để cố gắng tìm kiếm, chứng minh thứ vô hình ấy lại tặc lưỡi, bâng quơ hai ba câu "Ma làm gì có thật, nó chỉ có trong trí tưởng tượng mà thôi, những điều các bạn xem đều là do chúng tôi dàn dựng."
- Ê, thế không đứa nào cắt móng tay của mình à, tao giơ kéo ra từ nãy đến giờ rồi không thấy chúng mày xi nhê gì hết vậy. Đừng nói với tao là đến nước này chúng mày lại dở chứng sợ hãi ra đây nhé. Cũng chưa chắc là triệu hồi được nó lên thật mà, tất cả đều chỉ là phép thử mà thôi, nếu thực sự có một thứ gì đó ẩn hiện trong con búp bê này thì cũng không phải lo, mình có nước muối để vô hiệu hóa nó và kết thúc trò chơi mà. Tao nghe nói trò này sẽ an toàn trong vòng 2 tiếng đồng hồ, trước 2 tiếng mình không chơi nữa, dẹp bỏ nghi lễ này thế là xong, đâu lại vào đấy thôi. Tao là con gái tao còn chưa sợ, mấy thằng con trai sợ cái gì, cả Tú Sương với em Thảo nữa, ban đầu mọi người hưởng ứng lắm mà.
Hà My phe phẩy cái kéo trước mặt cả đám, cô có chút không hài lòng, dù gì cũng chỉ còn một ít phút nữa thôi là nghi lễ triệu hồi sẽ được bắt đầu. Đồ đạc cũng đã mua về đây hết, trước đó cũng đã đợi khá lâu mới tới được giây phút này để được chơi, chẳng lẽ bây giờ tụi nó lại tính dừng lại sao? Như vậy thật là nhàm chán.
- Để tao cắt trước. Trò này thì có gì mà sợ cũng chỉ là chơi với con búp bê bé tí tẹo. Đứa nào sợ mà không chơi thì đi ra ngoài để người khác chơi.
Đoạn, Tuấn giật lấy cây kéo cắt một mảnh móng tay của mình như thể muốn làm mẫu cho cả lũ xem. Cái gan dạ của cậu lúc này thực sự chẳng khác nào liều thuốc tinh thần cổ vũ mọi người. Mấy đứa còn lại liếc nhau một cái như ngầm đồng ý với nhau, không ai bảo ai tự giác truyền cây kéo theo lượt cho đến khi tới người cuối cùng.
Hà My lấy lại kéo, rạch một đường sau lưng con búp bê, lấy hết bông sót lại ở trong ra ngoài rồi nhồi gạo vào chật kín, cùng với đó, cô gom đủ 6 chiếc móng tay của 6 đứa bỏ vào chung với gạo, bước này sẽ giúp liên kết mọi người với con búp bê. Sau đó Hà My khâu con búp bê lại bằng chỉ đỏ, thậm chí còn cẩn thận quấn sợi chỉ thừa quanh người con búp bê như thể muốn trói chặt nó, không cho nó có cơ hội trốn. Và cuối cùng là ném con búp bê vào chậu nước.
- Gần như là sắp xong nghi lễ rồi đó, chỉ còn bước khởi động trò chơi và triệu hồi nó lên thôi. Trước khi chơi tao cũng đã tìm hiểu kĩ rồi, để đảm bảo an toàn thì chúng ta sẽ rải muối xung quanh nhà, đặc biệt là căn phòng này và quan trọng nhất là chỗ trốn của mỗi người. Nên nhớ chỉ chơi trò chơi này trong vòng 2 tiếng đồng hồ đổ lại thôi, bây giờ là 11 giờ 55 phút, đúng 12 giờ chúng ta sẽ chơi trò chơi, vậy thì trước khi đồng hồ điểm tới 2 giờ sáng, bất luận là có chuyện gì xảy ra cũng phải đi tìm con búp bê và nhổ nước muối vào người nó, nếu không tao e là nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, lúc đó cả nhóm sẽ gặp rắc rối lớn. Tao phát cho mỗi đứa một gói muối, tự pha muối với nước và đem theo bên mình để phòng hờ lúc cần dùng tới. Mang theo điện thoại để chế độ im lặng có gì còn nhắn cho nhau biết. Sẵn sàng hết chưa? Tao bắt đầu phổ biến luật chơi và chúng mày cùng làm theo tao nhé. Tao sẽ đi tắt hết công tắc điện trong nhà, mở tivi và để nó ở chế độ nhiễu sóng. Trò chơi chính thức bắt đầu!
Cả nhóm hít một hơi thật sâu, bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề, Hà My tin chắc rằng là những người bạn của mình cũng cảm thấy thế, nhưng lòng cô vẫn chắc như đinh đóng cột, không hề nao núng hay lo sợ, cô chỉ coi như đây là một trải nghiệm trong chuyến đi chơi nên mới nghĩ bụng chắc là trời về khuya nên mới có cảm giác như thế.
Đầu tiên, tất cả cùng nhắm mắt lại và nói lặp lại ba lần câu nói ấy:
- Người đi tìm là Hà My.. Người đi tìm là Hà My.. Người đi tìm là Hà My
- Người đi tìm là Thảo.. Người đi tìm là Thảo.. Người đi tìm là Thảo.
- Người đi tìm là Tú Sương.. Người đi tìm là Tú Sương.. Người đi tìm là Tú Sương.
- Người đi tìm là Tuấn.. Người đi tìm là Tuấn.. Người đi tìm là Tuấn.
- Người đi tìm là Quốc Anh.. Người đi tìm là Quốc Anh.. Người đi tìm là Quốc Anh.
- Người đi tìm là Thế Công.. Người đi tìm là Thế Công.. Người đi tìm là Thế Công.
Đó là lượt đi tìm của nhóm bạn Hà My. Họ đi bộ sang một phòng khác và tuyệt nhiên chẳng có ai dám quay đầu lại, bởi nếu vô tình thu hút sự chú ý của con búp bê bị ma nhập, nó sẽ bám đuôi theo sau.
Đếm đến mười. Cả nhóm chụm đầu lại, nói thật chậm rãi từng con số:
- 1.. 2.. 3.. 4.. 5.. 6.. 7.. 8.. 9.. 10..
Trở lại nhà tắm, Quốc Anh lấy ra con dao đã chuẩn bị từ trước. Từng đứa cầm cây kéo lên, lần lượt đâm vào cánh tay con búp bê, lý do không đâm vào thân hay chỗ khác là vì con búp bê sẽ đâm mình y như cái cách mình đâm nó nếu như nó tìm ra ta. Phần cánh tay trên không có nhiều động mạch, bị đâm vào đó sẽ an toàn hơn những bộ phận khác. Họ vừa đâm nó vừa nói:
- Na, Hà My đã tìm thấy bạn.
- Na, Thảo đã tìm thấy bạn.
- Na, Tú Sương đã tìm thấy bạn.
- Na, Tuấn đã tìm thấy bạn.
- Na, Quốc Anh đã tìm thấy bạn.
- Na, Thế Công đã tìm thấy bạn.
Sau đó, nhắm mắt lại và đồng thanh ba lần:
- Giờ là đến lượt của Na.. Giờ là đến lượt của Na.. Giờ là đến lượt của Na.
Đến lượt đi tìm của con búp bê.
Lúc này Thảo mới để lại cái kéo vừa dùng đâm con búp bê lại cho nó rồi cả đám ngay lập tức rót một lượng nước muối và trong miệng. Trước khi cả đám tản ra để trốn Hà My đã nhanh nhảu dặn dò thêm một lần nữa:
- Chúng mày nhớ là luôn luôn cầm theo chai nước muối pha sẵn bên mình, trốn ở đâu thì đem nó theo tới chỗ ấy. Phải thật trật tự. Đừng có vì cổ họng xót sau một thời gian ngậm nước muối lâu quá mà nuốt nó luôn đấy nhé, bởi đó là thứ duy nhất giúp bảo vệ mình khỏi linh hồn con búp bê và giúp mình kết thúc trò chơi sau đó. Chớ có dại à nhen. Được rồi đấy, mau trốn đi, tránh cái gầm giường ra vì trốn ở chỗ ấy quá tệ, nó sẽ tìm ra ngay.
Cả nhóm không buồn nói thêm, lập tức chia nhau ra trốn mọi ngóc ngách trong nhà. Riêng Hà My, ngay từ đầu cô đã định hình sẵn là mình sẽ trốn ở trong tủ quần áo để phòng có bất trắc có sẽ khóa tủ lại, nó sẽ không làm gì được cô cả. Nghĩ là làm, cô ba chân bốn cẳng chạy một mạch lên tầng để trốn, ấy vậy mà chưa kịp chạy thì vạt áo đã bị kéo lại. Cô sởn da gà, thầm nghĩ chẳng có lẽ con búp bê bắt được mình rồi sao? Nó sẽ đâm mình y hệt như cái cách mà mình đâm nó hay sao? Thật kinh khủng. Cô lắc đầu không dám nghĩ tiếp thì nghe ngóng được giọng nói đâu đó đang thì thào phía sau lưng:
- Hà My cho tao đi trốn cùng với, tao không biết trốn ở đâu cả.
Là giọng của Tú Sương đây mà. Nhưng luật của trò chơi đã quy định rồi, nếu quay đầu nhìn lại phía sau, vô tình thu hút sự chú ý của con búp bê thì nó sẽ bám đuôi mình, rất có thể hiện tại đang là một cái bẫy, liệu phía sau có phải Tú Sương không? Cô có nên quay lại không hay dứt khoát chạy đi trốn để đảm bảo an toàn tính mạng? Giọng nói nói ấy lại một lần nữa cất lên:
- Mày không nghe thấy tao nói gì à? Cho tao đi trốn cùng với. Ê, bị đơ hay sao mà không phản ứng gì vậy Hà My. Nhanh đi trốn thôi không con búp bê tìm thấy mình bây giờ.
Không cần bán tính bán nghi thêm nữa, đích thị là bạn của Hà My rồi. Cô không chần chừ quay lại nắm lấy tay của cái Sương kéo đi. Hai đứa bước chân thoăn thoắt mở cửa phòng ngủ chui tót và trong tủ quần áo trốn. Tình huống cũng thật khôi hài làm sao, vừa mở toang cánh tủ ra thì cả hai người, Tú Sương và Hà My suýt thì hét toáng lên vì giật mình, may mắn Thảo nhảy ra bịt mồm hai đứa lại kịp chứ không con búp bê sẽ tìm ra chỗ trốn của mấy đứa mất. Giời ạ, hóa ra Thảo nhanh chân lên trốn ở tủ quần áo từ bao giờ rồi, vậy mà My với Sương cứ tưởng ai. Ngay khi cánh cửa tủ khép lại, không khí trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết. Để xoa tan đi cái nỗi sợ, nỗi thấp thỏm mấy đứa đành đưa chuyện với nhau cho đỡ. Đoạn, Hà My xoa xoa ngực, thở hắt một cái như thể vừa trải qua điều gì kinh khủng lắm, cô nhiếc Thảo:
- Con quỷ, mày làm chị giật hết cả mình đấy, tự dưng lù lù một đống ra thế này.
Tú Sương cũng gật gù đồng tình:
- Công nhận, cái Thảo trốn ở đây mà chẳng í ới bọn chị câu nào cả, chị nhìn thấy mày ngồi thu lu mà sợ suýt rơi tim ra ngoài rồi đây nè.
Thảo định phân bua thì Hà My đã cướp lời trước:
- Cả mày nữa ý Sương ạ, muốn đi trốn với tao từ đầu lại không bảo sớm, đợi tao chạy rồi mới níu áo tao lại, làm tao sợ muốn chết à, cứ tưởng cái bẫy của con búp bê không ấy.
Tú Sương gãi gãi đầu, cười xòa:
- Tao xin lỗi mà, lúc không nghĩ được nhiều, chỉ biết lúc đó là phải đi theo mày thôi, lại sợ mày chạy nhanh quá tao không biết mày trốn ở đâu nên theo phản xạ mới kéo áo mày để mày biết có tao đi cùng mà chờ tao chứ.
Hà My cũng ậm ừ xí xóa, cô rút điện thoại ra, nhắn một tin vào trong nhóm thám thính tình hình:
Hà My:
"Tốc tu! Chúng mày trốn ở đâu ý? @Tuấn, @Thế Công,
@Quốc Anh ."
Tuấn:
"Ba thằng con trai bọn tao trốn ở phòng chứa đồ trên tầng thượng. Chúng mày trốn ở đâu?"
Tú Sương:
"Ba đứa tao trốn ở tủ quần áo."
Thế Công:
"Ô, thế là cũng trốn tập thể hết à? À để tao thêm em người yêu tao vào nhóm chat này nha."
(Thế Công đã thêm Hương Thảo vào nhóm)
Hà My:
"Ừ, mới đầu thì chỉ có tao định trốn ở tủ quần áo thôi, không nghĩ em Thảo đã nhanh chân hơn tao lên trốn ở đó trước rồi, lại thêm cả cái Sương xin đi trốn cùng tao, thế là không hẹn mà gặp. Còn tụi mày, sao lại không tách ra?"
Thảo:
"Đúng rồi ý, sao bọn anh không tách ra cho dễ, như bọn em chẳng qua bất đắc dĩ chọn chỗ trốn trùng nhau chứ mỗi người trốn một nơi mới thú vị. Hay là các anh cũng trùng hợp giống bọn em?"
Quốc Anh:
"Không phải trùng hợp đâu là bọn anh cố tình hò hẹn nhau trốn cùng một điểm ý. Tách ra cứ sờ sợ, lo lo thế nào ấy."
Tú Sương:
"Eo, thế chứng tỏ chúng mày nhát như cáy ý. Bọn tao con gái yếu đuối chưa sợ thì thôi chúng mày đã sợ rồi. Chán các bạn lắm."
Thế Công:
"Thôi tập trung chơi đi, dùng điện thoại lắm tí con búp bê phát hiện ra giờ."
Nghe lời thằng Công nói, cả nhóm tắt điện thoại cái rụp, giữ trật tự và quan sát nhất cử nhất động của mọi thứ xung quanh, chủ yếu là muốn để ý xem con búp bê có thực sự đi tìm thật không hay vẫn chỉ dừng lại ở lời đồn. Sau một hồi im ắng, Sương, Thảo và My bắt đầu rục rịch khó chịu, dù sao bọn họ cũng mới chỉ là mấy đứa nhóc mới lớn, ngồi yên một chỗ trong thời gian dài đương nhiên là không thể. Thảo bắt đầu thắc mắc bằng cách thì thầm:
- Này, sao chẳng thấy gì mấy chị nhỉ? Hay là nó không hiệu nghiệm, chúng mình ngồi cũng được lâu phết rồi đó.
Nghe vậy Hà My cãi lại ngay:
- Không thể có chuyện đó được, chị đã chuẩn bị rất kĩ và cẩn thận từng bước giống như trên mạng rồi mà.
Tú Sương trầm ngâm suy nghĩ, cô nhìn Hà My với Thảo, giọng đều đều:
- Về mặt chuẩn bị thì có thể không có vấn đề, vậy thì thời gian? Thời gian cũng quan trọng lắm đó.
Hà My khép hờ mắt cố nhớ lại những gì đã đọc, cô chầm chậm nói như thể nghĩ đến đâu nói đến đấy:
- Để tao xem nào, hình như có nhắc tới cái vụ thời gian này thì phải. Là 3 giờ sáng. Đúng rồi, họ có viết là 3 giờ sáng. Nhưng mà họ cũng viết là có nhiều nguồn thông tin có thể thực hiện từ 12 giờ cũng được rồi mà.
Tú Sương như nhận ra điều gì đó, cô tặc lưỡi một cái rồi nói:
- Có thể thì cũng chỉ là phần trăm ít thôi, nó chắc chắn làm sao bằng 3 giờ sáng được. Chắc mình không thực hiện chuẩn giờ nên nó không hiệu nghiệm rồi. Hay là mình thôi, đi ra kết thúc cho xong rồi dọn dẹp đi ngủ đi. Muộn phết rồi đấy.
Hương Thảo ngáp ngắn ngáp dài, cô cũng có ý định giống như Sương, gật đầu tán thành:
- Em buồn ngủ quá mấy chị ạ. Hai mắt díu lại hết rồi, em nghĩ chắc là nó không thành công đâu, mình kết thúc nó là hợp lí rồi ý.
Cả đám im lặng một lát. Có vẻ mọi người đã thấm mệt khi phải chờ đợi lâu, Hà My tuy không phục lắm nhưng cô thấy nét chán nản trên gương mặt của mỗi người cũng dần lung lay.
- Ừ thì..
Ngay khi Hà My lên tiếng định nói gì đó thì Thảo tỉnh táo bất thường, cô đưa phắt cánh tay lên bịt miệng đàn chị, đồng thời đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng. Không còn cái vẻ lờ đờ ngái ngủ của mấy phút trước, cô run run thì thầm:
- Khoan đã.. mấy chị thử nghe xem có phải có tiếng động gì đó đâu đây không?