Tại nước Z..
Buổi triển lãm hôm nay được xem là buổi triển lãm vô cùng ý nghĩa đối với Mr. David, một họa sĩ tài ba với nhiều tác phẩm nghệ thuật độc đáo, khó ai bì kịp, nước Z gọi ông là "Bậc thầy" trong giới họa sĩ. Những tác phẩm hôm nay được trưng bày một phần là tác phẩm nổi tiếng của ông, một phần còn lại là các tác phẩm độc đáo của các họa sĩ khắp nơi trên thế giới được chính ông lựa chọn, cho nên có thể nói, đây là buổi triển lãm tập trung tinh hoa của tinh hoa.
Đúng tám giờ, buổi triển lãm được bắt đầu, nhưng không phải ai cũng có thể vào được. Muốn vào phải có được tấm thiệp mời do chính tay Mr. David thiết kế và ông chỉ thiết kế đúng một trăm thiệp mà thôi, do đó những người đến đây là những người mà do đích thân ông mời đến, không phải có địa vị, thế lực là được mà đối với ông, người xứng có thể đến đây là người biết trân trọng, biết chiêm ngưỡng các tác phẩm của ông.
Các tác phẩm tại đây được bố trí trong một căn phòng rất lớn, thiết kế theo phong cách Châu Âu, những vẫn tạo một cảm giác gần gũi, dễ chịu.
Phong Thừa Ân đi dọc theo các tác phẩm, ngắm nhìn đánh giá. Đối với cậu, mỗi tác phẩm ở đây đều có một nét độc đáo riêng nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đấy không thể nói ra được.
Khi đi đến một bức tranh được trưng bày nằm trong một góc tường, có phần hơi bị khuất ánh nhìn so với các tác phẩm còn lại, Phong Thừa Ân dừng bước, tay nâng lên như muốn chạm vào từng nét bút trên đó.
"Cảm giác này.. sao quên thuộc quá!" Phong Thừa Ân thầm nghĩ.
Nét vẽ nhìn thì có vẻ tùy ý nhưng nhìn kĩ nó lại tinh tế biết nhường nào. Hình ảnh một cô gái với mái tóc màu nâu dài xõa ngang vai, tuy chỉ thấy được nửa khuôn mặt nhưng mô hồ nhìn ra cô gái này chi chừng đôi mươi, sự quyến rũ, xinh đẹp cùng với vẻ hồn nhiên không thể che giấu đó khiến người khác lại đắm say, khó tả. Trước mặt cô là một giá vẽ, trong tranh cô đang vẽ một người đàn ông, nửa khuôn mặt đã bị khuất. Đúng vậy, khuôn mặt, nụ cười ấy.. rất giống anh, nhưng lại có điểm rất khác, mà khác chỗ nào anh lại không rõ.
Phong Thừa Ân cứ đứng đấy, đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Hình như đã có lúc cậu đã mỉm cười như thế, không miễn cưỡng, không gò bó, nhưng.. đã cười khi nào, ở đâu thì cậu lại cảm thấy mơ hồ, không nhớ.
"Cậu thấy bức tranh này thế nào?" - Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, lôi cậu ra khỏi trầm tư
"Ngài David! Tôi cũng không rõ nữa, khi nhìn vào tôi cảm thấy rất quen thuộc, lại cũng thấy rất mơ hồ." - Phong Thừa Ân chậm rãi nói.
"Haha.. chắc cậu là người có duyên với tác phẩm này đấy!" - Mr. David đặt tay lên vai cậu nói rồi quay người đi.
"Ngài David! Vậy ngài có thể để bức tranh này lại cho tôi không, bao nhiêu tôi cũng nguyện ý, thật sự tôi rất thích nó."
Khi nghe được câu nói của Mr. David, không hiểu sao Phong Thừa Ân lại có một suy nghĩ táo bạo như thế xẹt qua, vì cậu biết những tác phẩm ở đây chỉ được chiêm ngưỡng mà thôi, còn việc đưa về thì rất khó, cực kì khó, thậm chí là không thể nào.
"Tôi không thể quyết định được. Đây không phải tác phẩm của tôi." - Mr. David luyến tiếc trả lời. Ông có thể nhìn thấy được sự yêu thích, trân trọng đối với tác phẩm trong mắt của cậu. Một tác phẩm nghệ thuật tìm được chủ nhân như thế thì còn gì bằng. Giá như..
Nghe đươc như thế, Phong Thừa Ân quay lại nhìn bức tranh. Phía dưới bên góc phải có một chữa "R", đây là dấu kí riêng của tác giả đối với tác phẩm của mình, ánh mắt của cậu lại trở nên ảm đạm thêm vài phần.
"Được rồi, cậu cũng coi như một người bạn mà tôi quý trọng. Tôi sẽ giúp cậu gặp người đó, may là người đó hôm nay cũng đến đây. Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu được chừng này thôi." - Mr. David mỉm cười an ủi.
"Cám ơn ngài" - Phong Thừa Ân không biết nói gì hơn, cậu chỉ thốt ra được ba từ này.
Một tiếng sau..
Hai tiếng sau..
Ba tiếng sau..
"Hay cậu về trước đi, tôi sẽ nhắn nguyện vọng của cậu đến người đó, cậu cứ yên tâm" - Sau khi dẫn Phong Thừa Ân vào văn phòng của mình để đợi tác giả của tác phẩm đó đến, nhưng chờ mãi vẫn không thấy đâu, nhìn vẻ mặt sốt rột, bối rối của cậu, Mr. David không đành lòng nói.
Thật ra, trợ lý của cậu vừa mới gọi, công ty đã xảy ra một số chuyện cần cậu về xử lý, nhưng bức tranh đó..
"Được rồi! Vậy làm phiền ngài vậy." - Cậu đứng dậy, chân thành bắt tay chào với Mr. David rồi quay người rời đi.
* * *
Tại sân bay.
Hoàng Yến Nhi vừa xuống sân bay, đã cấp tốc bắt ngay một chiếc taxi để đến buổi triễn lãm. Phía sau là Thiên Lãng đang lật đật chạy theo, khi máy may vừa đáp, cậu chỉ vừa quay qua sắp xếp hành lý thì cô đã không thấy đâu. Haiz.. cũng may là cậu nhanh tay, lẹ chân.
Hoàng Yến Nhi vừa an vị thì Thiên Lãng cũng mở cửa xe ngồi vào trong. Lúc còn trên máy bay cô đã tranh thủ sửa soạn lại, chiếc váy màu trắng ngang đầu gối, phần thắt lưng bó sát được điểm bởi một vòng đai màu đen càng tôn vòng eo nhỏ gọn, trên vai khoác một chiếc áo vest đen che khuất đi cánh tay đang quấn băng của cô, tuy tùy ý nhưng lại vừa toát lên vẻ ngạo vừa quyến rũ đến lạ thường.
Sau khi định hình lại, Thiên Lãng phát hiện trên trán cô lấm tấm vài giọt mồ hôi, càng ngày lại càng nhiều cậu mới nhận ra điều khác thường. Thật ra lúc vừa xuống máy bay, vì vội vàng cô đã va vào một người, cô đoán không nhầm chắc vết thương đã bị rách ra.
"Vết thương cô rách rồi!" - Thiên Lãng chòm tới cởi áo vest của cô xuống, nói.
Cô hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng đã đưa một ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu. Thiên Lãng cảm nhận được một tia lạnh phóng tới nhưng cậu lại vờ như không hay biết vẫn thuần thục thay cô xử lý vết thương. Cảm thấy cơn rét lạnh dần biến mất, cậu nhẹ mỉm cười.
"Được rồi, lần sau đừng đi một mình như vậy." - Thiên Lãng bất đắc dĩ nói.
"Cám ơn" - Mặc dù cô không thích có người cứ lẻo đẻo theo mình, nhưng nhìn thấy sự bất đắc dĩ, có lúc lo lắng, có lúc ái nái của người trước mặt, cô chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
* * *
Ba mươi phút sau.
"Hey.. cũng mai còn kịp", đứng trước cổng triển lãm cô mừng thầm.
Thấy được cô mỉm cười, Thiên Lãng bất giác cũng nhếch môi. Không hiểu sao người con gái này khiến anh cảm thấy thú vị đến vậy, lúc lạnh lùng, lúc cao ngạo có lúc lại cố chấp và cũng có lúc rất quyết rũ nữa. Cậu giật mình sao mình lại có suy nghĩ như vậy được chứ, hít một hơi sâu rồi bước nhanh đi theo cô vào trong.
"Chào ngài David, tôi xin lỗi đã đến trễ!" - Nhìn thấy Mr. David, cô vội bước lại.
"Ôi, xin chào, tôi cứ tưởng cô không đến chứ!" - Mr. David mừng rỡ, bắt tay cô.
"Làm sao có thể chứ"
"Tôi có một chuyện muốn thương lượng cùng cô, cô có vui lòng không?" - Nhận thấy được sự trịnh trọng trong lời nói của ông, cô khó hiểu nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Tại văn phòng, cô và Thiên Lãng ngồi một bên, đối diện cô và cậu là Mr. David đang mang một mặt trầm tư.
"Ngài David, có gì thì ngài cứ nói đi." - Cô mở miệng nói trước.
"Được rồi", Mr. David hít sâu rồi chậm rãi nói tiếp: "Một người bạn của tôi, sáng nay khi tham gia buổi triễn lãm đã rất yêu thích và ngưỡng mộ tác phẩm của cô, cậu ta muốn ngỏ ý mua lại nó, không biết suy nghĩ của cô như thế nào?". Không đợi cô trả lời, ông đã tiếp tục nói: "Tôi biết, cô không có ý định này, nhưng tôi có thể nhìn thấy ánh mắt cậu ta rất chân thành, tôi tin cậu ta có thể cảm nhận được nét độc đáo riêng biệt bên trong nó. Đối với một họa sĩ chân chính, còn gì bằng khi có một người có thể trân trọng tác phẩm của mình như vậy chứ, phải không?"
Thấy cô im lặng nhìn mình, Mr. David thất vọng thở dài, xem ra ông không thể thuyết phục được rồi, ông cũng hiểu được, nếu đổi lại là ông thì cũng vậy thôi.
Nghe những lời nói của Mr. David, trong đầu cô như có một cuộn phim quay chậm lại, từng hình ảnh hiện dần lên trước mắt.
"Em thích vẽ vậy à?"
"Thích chứ, sau này em sẽ trở thành họa sĩ nổi tiếng nhất thế giới. Tới đó thì anh đừng đi theo em xin chữ ký đấy nhé!"
"Vậy cơ à, chắc anh phải xin giờ trước quá!"
"Haha.. anh không cần xin đâu, chi cần anh vẫn bên em, không phản bội em thì một trăm, một ngàn chữ ký ngày nào em cũng cho anh." Cô mỉm cười hạnh phúc.
Haha.. hạnh phúc, cô như cười tự giễu. Cô chợt nhận ra chắc có lẽ nên thật sự từ bỏ rồi, dù sau cái kí ức đó, cô đã cất nó sâu trong tâm trí mình, hôm nay bỗng nhớ lại cũng coi như hoài niệm lần cuối cùng.
Cô lấy lại bình tĩnh, giọng nói từ lúc nào đã trở nên hơi khàn khàn.
"Được! Nói với người đó, đây coi như là một món quà tôi tặng cho cậu ấy. Chỉ cần cậu ta trân trọng nó là được, như vậy coi như đã đền đáp cho tôi rồi, còn những chuyện khác cậu ta không cần biết, cũng đừng quan tâm. Được chứ?" - Yến Nhi chậm rãi mở miệng, nhấn mạnh từng lời với Mr. David, cô biết ông ta sẽ hiểu được ý của cô.
Mr. David cứ tưởng mình nghe nhầm, thẫn thờ một lúc vội mỉm cười, gật đầu. Không còn chuyện gì nữa cô cũng từ biệt, rồi ra về. Cả một buổi, Thiên Lãng vẫn im lặng không nói một lời, vì cậu biết lúc này cô cần có không gian riêng. Cậu có thể nhìn thấy được ánh mắt của cô khi nghe được ngài David mở lời về bức tranh, sự đau khổ, giằn xé, tuyệt vọng đó được cô che giấu rất kĩ nhưng vẫn không giấu được cậu. Cậu chỉ muốn có thể cô vào lòng an ủi, mãi mãi bên cô, nhìn thấy nụ cười của cô là được.
* * *
Bắt đầu từ tuần sau mình sẽ up chap mới vào tối thứ bảy hàng tuần, để mọi người dễ theo dõi
Mọi người nhớ ủng hộ mình nhaaa!