Chương 10
"Uhm.. chuyến này lâu quá, hai tháng nữa mới khởi hành.."
".. Hôm trước thì đã lỡ rồi, vả lại mình chưa chắc đã chuẩn bị kịp.."
"A! Cái này có vẻ được.."
Giọng nói trong trẻo của cô gái vọng ra từ căn phòng với một đống hoa tuyết ở cửa kia.
Mấy hôm nay Minh Nguyệt đang tìm chuyến tàu đi tới Đảo Z. Cô là muốn đi trong thời gian sớm nhất nhưng lại muốn ở cạnh ông Hạ lâu hơn một tý thế là lại dời lịch sang vài hôm sau.
Có tất cả ba chuyến tàu tới đảo Z: Một chuyến vào tối mấy trước, là ngày cô xin ba cho đi, một chuyến vào ngày kia và chuyến còn lại vào hai tháng sau
Cô không có ý định đi vội, nhưng hai tháng sau thì hơi lâu, chuyến thứ nhất thì lỡ mất rồi.
Sau khi cân nhắc vài lần, cuối cùng cô đã quyết định đi tàu mang kí hiệu SM-1306, khởi hành vào ngày kia.
* * *
Trong một căn phòng tối
"Lão Đại, số vũ khí đó được cất trên tàu SM-1306, khởi hành vào ngày kia."
Một nam nhân áo đen cúi người cung kính, giọng nói hướng tới người đàn ông đang ngồi trên sofa, tay vân vê ly rượu vang đỏ. Hắn ngồi đó, cao quý như một vị hoàng đế
"SM-1306 sao?" Môi bạc khẽ nhếch tạo thành một đường con hoàn hảo
Nam nhân kia đi ra ngoài, căn phòng trở lại một mảng đen tĩnh mịch. Đôi mắt sắc lạnh không chút hỉ nộ làm người ta cảm thấy áp bức, hô hấp như muốn nghẹt lại, không nhịn được mà rét run
Ánh mắt lạnh băng dừng lại trên màn hình máy tính, một con tàu chở hàng mang kí hiệu SM-1306
* * *
"Woa, mát quá đi!" Khẽ vươn vai, gió lùa qua mái tóc nâu khói khiến chúng bay bay tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Đã bao lâu rồi cô chưa được thoải mái như thế này?
Minh Nguyệt đã lên tàu được một ngày. Cô phát hiện ra một điều thú vị trên con tàu này: Đến 99, 99% người trên tàu thuộc hắc đạo, không thì cũng là Mafia.
Còn 0, 01% còn lại, chính là đi du lịch rồi. Mà đó chính là cô chứ ai!
Cô tò mò, đây là tàu chở dầu nhưng trên người một số thủy thủ ở đây lại không có mùi dầu, hơn nữa cô còn nhìn ra được vết chai trên tay họ, là người tập võ và thường xuyên dùng súng. Chắc chắn là giả dạng thường dân rồi, nhưng họ làm vậy để làm gì thì cô chịu thôi!
"Cháu là đi du lịch sao?" Một giọng nói hơi trầm phát ra phía sau Minh Nguyệt
Giọng nói bất ngờ ở phía sau không hề làm cô ngạc nhiên bởi cô đã nghe được tiếng bước chân của người đó.
Chậm rãi xoay người, trước mặt cô là một người phụ nữ khá xinh đẹp. Người này khả năng cao là khoảng ngoài 40 nhưng trông vẫn còn trẻ. Vươn lên muốn bắt tay cô, Minh Nguyệt cũng lịch sự đáp lại.
Vết chai lớn, hơi sần sùi, là người sử dụng súng thường xuyên. Minh Nguyệt gượng cười với người phụ nữa nọ, quả nhiên là người trực thuộc hắc đạo mà!
"Ha ha ha.. còn trẻ vậy mà biết ra ngoài là tốt!" Cười cười rồi đi vào trong
Cái gì vậy chứ? Cứ thế mà bỏ đi ư?
Minh Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo bóng người phụ nữ nọ. Mấy bà này.. bị ấm đầu hay sao ý, nói mỗi vậy thì nói làm méo gì..
Đang mải mê suy nghĩ bỗng bụng cô sôi lên 'ọc.. ọc', Minh Nguyệt xoa xoa bụng rồi vào canteen "Mặc kệ bà ta muốn gì, phải lấp đầy bụng trước đã"
Tại canteen, Minh Nguyệt bơ vơ ngồi ăn trong góc phòng.
Chỗ của cô đã bị một chậu cây che mất nên không ai nhìn thấy cô tuy nhiên cô lại nhìn thấy rõ mọi động tĩnh trong căn phòng.
Cảnh giác là điều một sát thủ phải nắm vững.
"Đoàng.." Đang định cho miếng thịt vào miệng, bỗng một tiếng súng vang lên làm miếng thịt rơi xuống đất - miếng cuối cùng trong hôm nay.
Thịt đi xa quá, thịt đi xa em quá~
Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng liếc nhìn xem thằng nào đã bắn làm rơi miếng thịt của bà
Có một điều mà không ai biết đó chính là, cô rất tham ăn. Thử hỏi trên đời xem, ai lại có thể từ chối những mĩ vị nhân gian chứ? Là cực phẩm đó biết chưa. Trai đẹp có thể không cần, nhưng không ăn là có thể chết nha!
Bỏ chiếc dĩa xuống, cô nhẹ nhàng di chuyển vào chỗ tối có cây cảnh. Đây là góc chết, trừ những người có trực giá nhạy bén như "người đó", không ai mà cô biết có thể tìm được cô. Quá trình rèn luyện trong nơi tối tăm đầy chết chóc đã tôi luyện bản thân cô trở nên một cách thần sầu. Nghe thì có vẻ hoành tráng nhưng thực ra, đó đều là bản năng của con người, bản năng tìm tới nơi an toàn.
Sau khi nhìn ngó xung quanh một hồi, Minh Nguyệt lộn người một vòng, đáp xuống chỗ cầu thang, nhẹ nhàng đi xuống bởi canteen nằm ở nơi cao nhất của con tàu, nếu lên cao sẽ dễ bị tìm thấy, mà cô thì không ngu gì mà lao vào nơi nguy hiểm với cái thân thể yếu ớt này.
Con tàu có 3 tầng, tầng 3 là canteen, tầng 2 là phòng ngủ và tầng một là nhà kho.
Chỗ cô vừa đáp xuống là góc khuất. Nhanh chóng núp vào một góc, cô nhìn thấy hàng loạt người cầm những khẩu súng hiện đại đang chạy tới phía cầu thang bên kia.
Đang núp để theo dõi động tĩnh bỗng
"Đoàng"
Minh Nguyệt giật mình núp sâu hơn, hơi ngóc đầu ra xem..
"Uhm.. chuyến này lâu quá, hai tháng nữa mới khởi hành.."
".. Hôm trước thì đã lỡ rồi, vả lại mình chưa chắc đã chuẩn bị kịp.."
"A! Cái này có vẻ được.."
Giọng nói trong trẻo của cô gái vọng ra từ căn phòng với một đống hoa tuyết ở cửa kia.
Mấy hôm nay Minh Nguyệt đang tìm chuyến tàu đi tới Đảo Z. Cô là muốn đi trong thời gian sớm nhất nhưng lại muốn ở cạnh ông Hạ lâu hơn một tý thế là lại dời lịch sang vài hôm sau.
Có tất cả ba chuyến tàu tới đảo Z: Một chuyến vào tối mấy trước, là ngày cô xin ba cho đi, một chuyến vào ngày kia và chuyến còn lại vào hai tháng sau
Cô không có ý định đi vội, nhưng hai tháng sau thì hơi lâu, chuyến thứ nhất thì lỡ mất rồi.
Sau khi cân nhắc vài lần, cuối cùng cô đã quyết định đi tàu mang kí hiệu SM-1306, khởi hành vào ngày kia.
* * *
Trong một căn phòng tối
"Lão Đại, số vũ khí đó được cất trên tàu SM-1306, khởi hành vào ngày kia."
Một nam nhân áo đen cúi người cung kính, giọng nói hướng tới người đàn ông đang ngồi trên sofa, tay vân vê ly rượu vang đỏ. Hắn ngồi đó, cao quý như một vị hoàng đế
"SM-1306 sao?" Môi bạc khẽ nhếch tạo thành một đường con hoàn hảo
Nam nhân kia đi ra ngoài, căn phòng trở lại một mảng đen tĩnh mịch. Đôi mắt sắc lạnh không chút hỉ nộ làm người ta cảm thấy áp bức, hô hấp như muốn nghẹt lại, không nhịn được mà rét run
Ánh mắt lạnh băng dừng lại trên màn hình máy tính, một con tàu chở hàng mang kí hiệu SM-1306
* * *
"Woa, mát quá đi!" Khẽ vươn vai, gió lùa qua mái tóc nâu khói khiến chúng bay bay tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Đã bao lâu rồi cô chưa được thoải mái như thế này?
Minh Nguyệt đã lên tàu được một ngày. Cô phát hiện ra một điều thú vị trên con tàu này: Đến 99, 99% người trên tàu thuộc hắc đạo, không thì cũng là Mafia.
Còn 0, 01% còn lại, chính là đi du lịch rồi. Mà đó chính là cô chứ ai!
Cô tò mò, đây là tàu chở dầu nhưng trên người một số thủy thủ ở đây lại không có mùi dầu, hơn nữa cô còn nhìn ra được vết chai trên tay họ, là người tập võ và thường xuyên dùng súng. Chắc chắn là giả dạng thường dân rồi, nhưng họ làm vậy để làm gì thì cô chịu thôi!
"Cháu là đi du lịch sao?" Một giọng nói hơi trầm phát ra phía sau Minh Nguyệt
Giọng nói bất ngờ ở phía sau không hề làm cô ngạc nhiên bởi cô đã nghe được tiếng bước chân của người đó.
Chậm rãi xoay người, trước mặt cô là một người phụ nữ khá xinh đẹp. Người này khả năng cao là khoảng ngoài 40 nhưng trông vẫn còn trẻ. Vươn lên muốn bắt tay cô, Minh Nguyệt cũng lịch sự đáp lại.
Vết chai lớn, hơi sần sùi, là người sử dụng súng thường xuyên. Minh Nguyệt gượng cười với người phụ nữa nọ, quả nhiên là người trực thuộc hắc đạo mà!
"Ha ha ha.. còn trẻ vậy mà biết ra ngoài là tốt!" Cười cười rồi đi vào trong
Cái gì vậy chứ? Cứ thế mà bỏ đi ư?
Minh Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo bóng người phụ nữ nọ. Mấy bà này.. bị ấm đầu hay sao ý, nói mỗi vậy thì nói làm méo gì..
Đang mải mê suy nghĩ bỗng bụng cô sôi lên 'ọc.. ọc', Minh Nguyệt xoa xoa bụng rồi vào canteen "Mặc kệ bà ta muốn gì, phải lấp đầy bụng trước đã"
Tại canteen, Minh Nguyệt bơ vơ ngồi ăn trong góc phòng.
Chỗ của cô đã bị một chậu cây che mất nên không ai nhìn thấy cô tuy nhiên cô lại nhìn thấy rõ mọi động tĩnh trong căn phòng.
Cảnh giác là điều một sát thủ phải nắm vững.
"Đoàng.." Đang định cho miếng thịt vào miệng, bỗng một tiếng súng vang lên làm miếng thịt rơi xuống đất - miếng cuối cùng trong hôm nay.
Thịt đi xa quá, thịt đi xa em quá~
Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng liếc nhìn xem thằng nào đã bắn làm rơi miếng thịt của bà
Có một điều mà không ai biết đó chính là, cô rất tham ăn. Thử hỏi trên đời xem, ai lại có thể từ chối những mĩ vị nhân gian chứ? Là cực phẩm đó biết chưa. Trai đẹp có thể không cần, nhưng không ăn là có thể chết nha!
Bỏ chiếc dĩa xuống, cô nhẹ nhàng di chuyển vào chỗ tối có cây cảnh. Đây là góc chết, trừ những người có trực giá nhạy bén như "người đó", không ai mà cô biết có thể tìm được cô. Quá trình rèn luyện trong nơi tối tăm đầy chết chóc đã tôi luyện bản thân cô trở nên một cách thần sầu. Nghe thì có vẻ hoành tráng nhưng thực ra, đó đều là bản năng của con người, bản năng tìm tới nơi an toàn.
Sau khi nhìn ngó xung quanh một hồi, Minh Nguyệt lộn người một vòng, đáp xuống chỗ cầu thang, nhẹ nhàng đi xuống bởi canteen nằm ở nơi cao nhất của con tàu, nếu lên cao sẽ dễ bị tìm thấy, mà cô thì không ngu gì mà lao vào nơi nguy hiểm với cái thân thể yếu ớt này.
Con tàu có 3 tầng, tầng 3 là canteen, tầng 2 là phòng ngủ và tầng một là nhà kho.
Chỗ cô vừa đáp xuống là góc khuất. Nhanh chóng núp vào một góc, cô nhìn thấy hàng loạt người cầm những khẩu súng hiện đại đang chạy tới phía cầu thang bên kia.
Đang núp để theo dõi động tĩnh bỗng
"Đoàng"
Minh Nguyệt giật mình núp sâu hơn, hơi ngóc đầu ra xem..