Chương 1:
[BOOK]"Xin chào mọi người đã trở lại với kênh livestream
Tôi là Sâm . Tại đây bạn sẽ được trả nghiệm những điều mới mẻ nhất"
Tôi cầm điện thoại giơ lên cao vẫy tay chào người xem. Mắt nhìn vào những bình luận đang nhảy liên tục trên màn hình
"Chào anh livestream, hôm nay anh quay gì vậy?" -
Con Sen ngu ngốc
* * *
* * *
Đọc những câu hỏi của người xem, tôi vuốt cằm suy nghĩ. Mọi lần livestream toàn là những chủ đề mà tôi chọn bên ngoài sau nhiều lần xem xét. Cứ vậy fan cũng nhàm chán dần, nhìn lượt xem giảm đi 1/5 so với hôm trước. Tôi cắn răng nói:
"Hôm nay, chủ đề livestream do các bạn chọn. Hãy đưa ra hoặc bình chọn những chủ đề mà các bạn thấy hứng thú nhất"
Tôi thầm nhủ mong fan không đưa ra những việc vi phạm đến đạo đức. Tôi làm không nổi đâu.
Làm cái nghề livestream kiếm sống khó khăn vô cùng. Đến tiền ăn còn miễn cưỡng là đủ nói gì những nhu cầu sống khác. Tôi thở dài trong lòng, thôi đến đâu hay đến đó.
Người xem đang tích cực lựa chủ đề, tôi nhìn qua chủ đề được vote nhiều nhất. Xem xong tôi nhướng mày cười nhẹ một cái
Kiếm phách qua đường: "Lúc 12h đêm, vào căn nhà bỏ hoang hãy chơi những trò gọi
ma . Trò nào tùy anh livestream chọn"
Bình luận này đang được fan điên cuồng like được đưa lên đầu.
Có chút thú vị đây. Tuy mấy cái này đã có rất nhiều streamer đã thử và sức hấp dẫn cũng giảm đi. Nhưng những điều kịch tính thì ai chả thích?
"Vậy hẹn gặp lại vào đêm nay"
Ấn nút kết thúc trên màn hình, tôi vội vàng vào máy tính tra. Trùng hợp ở gần đây cũng có một ngôi nhà ma đã lâu, chủ căn nhà trước kia bị sát hại dã man cả gia đình không còn ai sống sót. Vụ án nổi tiếng một thời gian sau cũng lắng lại hung thủ cũng bắt được. Qua một thời gian người ta bắt đầu quên đi thì không biết lời đồn thổi thổi từ đâu ra cứ đến lúc nửa đêm là có tiếng khóc trong nhà. Lúc đầu cũng chẳng ai tin sau căn nhà đổi qua nhiều chủ lạ thay người nào cũng trả nhà mang nét mặt sợ hãi mà dời đi, dần dần mọi người cũng không dám đến gần. Những ngón tay gõ nhẹ trên bàn theo từng nhịp, tôi quyết định đêm nay sẽ đến đó.
Còn về trò chơi, tôi khá hứng thú với trò "bốn góc". Đơn giản nhưng chẳng kém phần đáng sợ.
Trò này cần bốn người, ngoài tôi ra thì thiếu ba. Vì vậy tôi đã gọi cho ngay cho những đứa bạn hay hợp tác livestream trước kia với tôi. Sau khi giải thích căn kẽ cho ba chúng nó, đứa nào đứa lấy phấn khích hẳn ra. Miệng liên tục đồng ý. Vậy là bốn đứa chúng tôi hẹn nhau ở căn nhà bỏ hoang ấy.
* * *
Lúc mười một giờ năm mươi phút, chúng tôi có mặt tại điểm hẹn.
Tôi ngước nhìn ngôi nhà khẽ nuốt nước bọt. Thật u ám, ngôi nhà này đã rất cũ rồi toát ra vẻ cổ xưa. Cỏ dại mọc đầy xung quanh. Kết hợp thêm màn đêm và sự yên tĩnh xung quanh càng thêm rợn người.
"Sâm mau bật livestream lên đi" - Trần Mỹ kêu, tôi giật mình một lúc rồi cầm máy bắt đầu quay.
"Ngôi nhà này đủ kinh dị, rất tốt" - Long gật gù nói
"Mày cũng chỉ được cái mồm, tí nữa vào lại la hết run rẩy cho xem" - Huy liếc Long cái rồi nói khẩy.
Nghe vậy Long quay qua nhìn Huy chằm chằm đến lúc Huy bị nhìn đến khó chịu cả người Long mới rời mắt đi.
Tôi không quan tâm đến bọn họ, bắt đầu lên tiếng chào người xem.
"Hiện tại tôi đang có mặt tại ngôi nhà ma rất nổi tiếng ở khu tôi sống" - Dứt lời tôi quay qua một lượt quanh nhà cho mọi người cùng xem.
Những bình luận nhảy liên tục, có người nói đáng sợ. Có người bảo cũng bình thường.
"Vào thôi" Cất lời xong không đợi, tôi bước chân đi vào bên trong nhà. Vừa bước đến cửa tôi đã run lên vì khí lạnh nó như thấm vào từng da thịt của tôi vật, sự lạnh lẽo tỏa khắp nhà. Bỗng dưng lòng tôi có một chút lo lắng dâng lên. Như sắp có chuyện gì đó chờ ở phía trước.
Bên trong nhà trống không hầu như không còn một cái gì. Chẳng biết do chủ cũ dọn đi hết hay là những tên trộm nổi lòng tham lấy đi.
Trước mặt tôi là phòng khách, cạnh đấy là một căn phòng, tiếp đó là cầu thang dẫn lên lầu trên.
Tôi nắm chặt điện thoại tay còn lại cầm đèn pin. Bước từng bước một tay cầm điện thoại giơ lên quay theo nơi ánh đèn chiếu sáng. Đến căn phòng ngay đó. Cũng giống bên ngoài trống rỗng. Nơi này rất phù hợp để thực hiện trò chơi đêm nay.
Thăm dò một vòng quanh lầu một xong tôi mới phát hiện là ba đứa kia chưa vào. Bước nhanh ra ngoài tôi gọi
"Sao chúng mày còn chưa vào trong nữa?"
Nói xong tôi giật mình. Ba đứa đứng im như pho tượng, mắt thì mở căng hết cỡ nhìn vào hư không. Giống như đôi mắt không có tiêu cự. Tôi thoáng nghi ngờ
"Chúng mày là gì vậy? Định hợp sức hù dọa tao à?"
"Thôi nhanh lên vào bên trong đi không quá giờ"
Tôi dừng lại nhìn ba đứa gật đầu thì mới quay lại bước vào trong.[/BOOK]