Chương 10: Đằng sau sự dang dở có là một cơ hội mới?
Sơn và Thiên đã trải qua một khoảng thời gian cùng nhau, luôn quan tâm chăm sóc cho nhau.. Họ đã ở bên nhau trong suốt khoảng thời gian cấp 3, nhưng chưa bao giờ họ có được một khoảng thời được vui vẻ và hạnh phúc như thế này. Sơn đều muốn dành tất cả những gì hạnh phúc nhất cho Thiên, Thiên cũng có được cảm giác vui vẻ, hạnh phúc, một hơi ấm rất lạ từ một người bạn mà cậu từng rất thân thiết.
Năm đầu của Đại học cũng đã kết thúc, Họ quyết định có một chuyến du lịch hè cùng nhau. Thiên và Sơn cùng quyết định đi đến một bãi biển tuyệt đẹp để thả mình cùng không gian nơi đây. Sơn quyết định lần này sẽ tỏ tình cùng Thiên. Sơn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nhà hàng, nơi ở.. những món quà thật sự ý nghĩa.
Khi hai người đến nơi, Thiên cũng không nghĩ gì khi Sơn đặt cho hai người chỉ có một phòng. Hai người nhận phòng và lên nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Hai người cùng nằm xuống giường, Thiên nhắm mắt lại và thả mình vào không khí mát lạnh của một khu resort ven biển, Sơn nhìn vào khuôn mặt ấy với một vẻ say mê và hỏi: "Cậu mệt lắm không?". Thiên khẽ lắc đầu: "Không, mình không quen đi xa thôi à! Không sao cả!" Sơn lại xoa đầu Thiên và nói: "Vậy cậu ngủ một chút mình sẽ đi mua gì đó cho cậu ăn, về mình sẽ pha nước cho cậu tắm nhá." Thiên gật đầu và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sơn ra ngoài và mua đồ về cho Thiên, Bước vào phòng Sơn không khỏi say mê bởi vẻ ngoài khi ánh sáng chiều chiếu vào khuôn măt bé bỏng ấy, ánh lên một cái gì khiến cậu muốn ngắn nhìn nó mãi mãi. Cậu đến bên cạnh Thiên sờ vào khuôn mặt ấy và nó thầm rằng: "Thiên à, co lẽ cậu lúc này sẽ không biết được mình yêu cậu như thế nào đâu, nhưng không lâu nữa mình sẽ nói cho cậu biết rằng mình thật sự yêu cậu mất rồi, mình biết cậu vẫn chưa quên đượ người trước đó nhưng mình sẽ không để cậu phải đâu như lần trước nữa." Nói xong Sơn nằm xống ngay bên cạnh cậu và tay cậu nắm lấy tay Thiên. Được một lúc, vì sợ Thiên phải đói, nên Sơn lay Thiên dậy: "Thiên à, Thiên..". Vẫn là Thiên, vẫn một nét ngủ vô cùng nhõng nhẽo, lay mãi nhưng vẫn không chịu dậy, Thiên quay qua ôm trầm lấy Sơn trong vô thức. Sơn bất ngờ và cản thấy vô cùng hạnh phúc, cậu hỏi Thiên: "Cậu đói không, mình mua thức ăn rồi này, dậy ăn đi này!" Thiên vội lắc đầu: "Mình không ăn đâu.. mình chưa đói.. Mình muốn ngủ chút nữa." Sơn cũng không đánh thức Thiên nữa, cứ thế cậu cứ ngồi nhìn Thiên ôm trầm lấy mình mà ngủ say cho đến tận trời bật tối.
Trời đã sập tối khoảng 7: 00 pm, Thiên mở mắt ra nhìn, trong người cảm thấy không được khỏe, Thiên cất tiếng gọi: "Sơn, cậu đâu rồi?" Sơn đang làm ngóng lại thức ăn dưới bếp, nghe tiếng gọi của Thiên hốt hoảng chạy lên: "Sao thế, Sao thế Thiên, Cậu có chuyện gì không vậy?". Thiên nhìn thấy Sơn lòng nhẹ nhàng hẳn đi: "Không tớ không sao cả, không thấy cậu mình gọi cậu vậy thôi..". Sơn mỉm cười: "Mình đi nấu nóng lại thức ăn cho cậu, mới đó đã nhớ mình sao mới vừa ôm mình ngủ xong mà đã nhớ mình!" Thiên ngại ngùng đến đỏ cả mặt và nhẹ nhàng nằm xuống: "Mình không muốn ăn đâu, mình không được khỏe chắc mình muốn bệnh rồi!" Sơn lại sờ vào trán Thiên: "Chắc cậu bệnh rồi, trán cậu nóng quá này, có mệt không Thiên?" "Cậu nằm xuống đây đi, mình đi mua thuốc cho cậu." Sơn vội chạy xuống mua thuốc và miếng dán hạ sốt cho Thiên.
Về đến phòng Thiên đã ngủ say, Sơn tiến lạ gần và nhìn Thiên đang ngủ cậu nhớ lại những khoảng thời gian trước, khonagr thời gian họ đã ở cùng nhau chơi vui quấn quýt một đôi bạn thân khó có thể tách rời, từ đó cậu cũng đã nảy sinh tình cảm với Thiên, nhưng tiếc rằng.. Cậu thật sự hối hận khi lúc đó cậu không đủ can đảm, không đủ dũng sức để thổ lộ với Thiên. Cậu nghĩ tại sao mình lại không đủ niềm tin vào tình yêu của mình, không dám vì tình yêu mà thổ lộ. Ngoài gia đình, Sơn chính là người hiểu Thiên nhất mọi thứ Thiên nghĩ, mọi thứ Thiên muốn đều không cần nói Sơn cũng có thể nhận ra được. Cuộc sống của họ cứ như thế diễn ra suốt quãng thời gian cấp 3.
Sơn đánh thức Thiên dậy, Thiên lại nhõng nhẽo quay khuôn mặt đi: "Mình không muốn đâu?". Sơn mỉm cười: "Phải uống thuốc cậu sốt rồi này!", Sơn đỡ Thiên ngồi dậy, lấy sữa cho cậu uống cậu đút cho Thiên từng muỗng cháu một, cho Thiên uống thuốc rồi bảo Thiên đi ngủ. Thiên không thể nào ngủ được, cậu nằm cứ quay qua quay lại mãi, Sơn thấy vậy hỏi: "Thiên, cậu mệt lắm hả?" Thiên vội lắc đầu: "Mình không sao đâu, cậu cứ ngủ trước đi mà hôm nay cậu chăm sóc mình mệt rồi."
Sơn nhìn sâu vào mắt Thiên: "Mình không mệt." Cậu ôm trầm lấy Thiên, Thiên bất ngờ không phản ứng kịp, cậu hỏi Thiên: "Thiên à, Nếu như.. mình.. mình..". Thiên ngập ngừng cậu hỏi: "Sơn, cậu cứ nói đi, có gì cậu cứ nói với mình nè". Sơn nói tiếp: "Nếu như mình lỡ yêu cậu, thì cậu thấy thế nào?" Thiến ấp úng không biết phải nói gì nữa.. Sơn lại nói với Thiên đôi tay cậu vuốt lấy tóc Thiên: "Mình không muốn cậu ngại, mình biết cậu chưa thể nào quên được Hoàng, nhưng mình muốn chăm sóc cậu như ngày trước." Thiên không nói gì im lặng quay sang ôm lấy Sơn..
[ Hết C10]
Năm đầu của Đại học cũng đã kết thúc, Họ quyết định có một chuyến du lịch hè cùng nhau. Thiên và Sơn cùng quyết định đi đến một bãi biển tuyệt đẹp để thả mình cùng không gian nơi đây. Sơn quyết định lần này sẽ tỏ tình cùng Thiên. Sơn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nhà hàng, nơi ở.. những món quà thật sự ý nghĩa.
Khi hai người đến nơi, Thiên cũng không nghĩ gì khi Sơn đặt cho hai người chỉ có một phòng. Hai người nhận phòng và lên nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Hai người cùng nằm xuống giường, Thiên nhắm mắt lại và thả mình vào không khí mát lạnh của một khu resort ven biển, Sơn nhìn vào khuôn mặt ấy với một vẻ say mê và hỏi: "Cậu mệt lắm không?". Thiên khẽ lắc đầu: "Không, mình không quen đi xa thôi à! Không sao cả!" Sơn lại xoa đầu Thiên và nói: "Vậy cậu ngủ một chút mình sẽ đi mua gì đó cho cậu ăn, về mình sẽ pha nước cho cậu tắm nhá." Thiên gật đầu và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sơn ra ngoài và mua đồ về cho Thiên, Bước vào phòng Sơn không khỏi say mê bởi vẻ ngoài khi ánh sáng chiều chiếu vào khuôn măt bé bỏng ấy, ánh lên một cái gì khiến cậu muốn ngắn nhìn nó mãi mãi. Cậu đến bên cạnh Thiên sờ vào khuôn mặt ấy và nó thầm rằng: "Thiên à, co lẽ cậu lúc này sẽ không biết được mình yêu cậu như thế nào đâu, nhưng không lâu nữa mình sẽ nói cho cậu biết rằng mình thật sự yêu cậu mất rồi, mình biết cậu vẫn chưa quên đượ người trước đó nhưng mình sẽ không để cậu phải đâu như lần trước nữa." Nói xong Sơn nằm xống ngay bên cạnh cậu và tay cậu nắm lấy tay Thiên. Được một lúc, vì sợ Thiên phải đói, nên Sơn lay Thiên dậy: "Thiên à, Thiên..". Vẫn là Thiên, vẫn một nét ngủ vô cùng nhõng nhẽo, lay mãi nhưng vẫn không chịu dậy, Thiên quay qua ôm trầm lấy Sơn trong vô thức. Sơn bất ngờ và cản thấy vô cùng hạnh phúc, cậu hỏi Thiên: "Cậu đói không, mình mua thức ăn rồi này, dậy ăn đi này!" Thiên vội lắc đầu: "Mình không ăn đâu.. mình chưa đói.. Mình muốn ngủ chút nữa." Sơn cũng không đánh thức Thiên nữa, cứ thế cậu cứ ngồi nhìn Thiên ôm trầm lấy mình mà ngủ say cho đến tận trời bật tối.
Trời đã sập tối khoảng 7: 00 pm, Thiên mở mắt ra nhìn, trong người cảm thấy không được khỏe, Thiên cất tiếng gọi: "Sơn, cậu đâu rồi?" Sơn đang làm ngóng lại thức ăn dưới bếp, nghe tiếng gọi của Thiên hốt hoảng chạy lên: "Sao thế, Sao thế Thiên, Cậu có chuyện gì không vậy?". Thiên nhìn thấy Sơn lòng nhẹ nhàng hẳn đi: "Không tớ không sao cả, không thấy cậu mình gọi cậu vậy thôi..". Sơn mỉm cười: "Mình đi nấu nóng lại thức ăn cho cậu, mới đó đã nhớ mình sao mới vừa ôm mình ngủ xong mà đã nhớ mình!" Thiên ngại ngùng đến đỏ cả mặt và nhẹ nhàng nằm xuống: "Mình không muốn ăn đâu, mình không được khỏe chắc mình muốn bệnh rồi!" Sơn lại sờ vào trán Thiên: "Chắc cậu bệnh rồi, trán cậu nóng quá này, có mệt không Thiên?" "Cậu nằm xuống đây đi, mình đi mua thuốc cho cậu." Sơn vội chạy xuống mua thuốc và miếng dán hạ sốt cho Thiên.
Về đến phòng Thiên đã ngủ say, Sơn tiến lạ gần và nhìn Thiên đang ngủ cậu nhớ lại những khoảng thời gian trước, khonagr thời gian họ đã ở cùng nhau chơi vui quấn quýt một đôi bạn thân khó có thể tách rời, từ đó cậu cũng đã nảy sinh tình cảm với Thiên, nhưng tiếc rằng.. Cậu thật sự hối hận khi lúc đó cậu không đủ can đảm, không đủ dũng sức để thổ lộ với Thiên. Cậu nghĩ tại sao mình lại không đủ niềm tin vào tình yêu của mình, không dám vì tình yêu mà thổ lộ. Ngoài gia đình, Sơn chính là người hiểu Thiên nhất mọi thứ Thiên nghĩ, mọi thứ Thiên muốn đều không cần nói Sơn cũng có thể nhận ra được. Cuộc sống của họ cứ như thế diễn ra suốt quãng thời gian cấp 3.
Sơn đánh thức Thiên dậy, Thiên lại nhõng nhẽo quay khuôn mặt đi: "Mình không muốn đâu?". Sơn mỉm cười: "Phải uống thuốc cậu sốt rồi này!", Sơn đỡ Thiên ngồi dậy, lấy sữa cho cậu uống cậu đút cho Thiên từng muỗng cháu một, cho Thiên uống thuốc rồi bảo Thiên đi ngủ. Thiên không thể nào ngủ được, cậu nằm cứ quay qua quay lại mãi, Sơn thấy vậy hỏi: "Thiên, cậu mệt lắm hả?" Thiên vội lắc đầu: "Mình không sao đâu, cậu cứ ngủ trước đi mà hôm nay cậu chăm sóc mình mệt rồi."
Sơn nhìn sâu vào mắt Thiên: "Mình không mệt." Cậu ôm trầm lấy Thiên, Thiên bất ngờ không phản ứng kịp, cậu hỏi Thiên: "Thiên à, Nếu như.. mình.. mình..". Thiên ngập ngừng cậu hỏi: "Sơn, cậu cứ nói đi, có gì cậu cứ nói với mình nè". Sơn nói tiếp: "Nếu như mình lỡ yêu cậu, thì cậu thấy thế nào?" Thiến ấp úng không biết phải nói gì nữa.. Sơn lại nói với Thiên đôi tay cậu vuốt lấy tóc Thiên: "Mình không muốn cậu ngại, mình biết cậu chưa thể nào quên được Hoàng, nhưng mình muốn chăm sóc cậu như ngày trước." Thiên không nói gì im lặng quay sang ôm lấy Sơn..
[ Hết C10]