Cớ Gì Cớ gì mà phải chia tay Tổ ấm êm ái chia ngay hai phần Cớ gì mà phải ly thân? Giường nồng chiếu đượm đang gần hóa xa Con mình thành con người ta Cớ gì mà phải ra tòa ly hôn? Tội gì gạch xóa tâm hồn Cớ gì đeo đẳng lời đồn không đâu Đôi khi "nóng mắt ấm đầu" Anh nhường em nhịn dài lâu tình bền.
Cướp Ấn Đền Trần Tôi đến thăm đền Đức Thánh Trần Lặng thầm suy ngẫm ở trong sân: "Có đúng nhanh giàu khi có ấn Vì sao phải cướp đến quên thân?" Không thể đổi thay có lẽ nào Ý thức thời nay vẫn vậy sao Dân thường, quan chức cũng lao vào Thánh Trần phật ý trên trời cao Ấn giấy tranh giành giẫm đạp nhau Mong chóng thăng quan lại chóng giàu Ai cũng trông chờ nơi cửa thánh Thói đời cứ nghĩ đến là đau Chê ai vẽ giấy với nước màu Dăm ba chữ hán thấy mà đau Đâu phải thời xưa mà có ấn Mạo danh vua chúa để loè nhau Tôi muốn từ nay thay đổi dần Không cần phát ấn khổ nhân dân Cứ đến viếng đền không cần ấn An lành thành đạt vốn tự thân.
Đà Lạt Gợi Cảm Một chiều thung lũng Tình yêu Sững sờ cảnh đẹp phiêu diêu đất trời Thông reo chào đón gọi mời Hoa hồng khoe sắc lả lơi tỏ bày Đà Lạt mây tím vẫn bay Dã quỳ vẫn thắm rượu cay vẫn nồng Đành hanh vẫn đám cỏ hồng Đồi thông thiếu nữ tìm chồng vẫn đông Xuân Hương chiều tím mênh mông Sương mù che phủ phiêu bồng lung linh Dập dìu trai đẹp gái xinh Trao thương gửi nhớ duyên tình nên thơ Lạc vào xứ sở mộng mơ Ngẩn ngơ để lại hồn thơ mang về Đà Lạt thơ mộng tứ bề Như tiên nữ ngủ làm mê đắm lòng.
Dặn Con Tiễn con đi học xa nhà Bao nhiêu lo lắng khiến cha rối bời Mong con học giỏi, vâng lời Mẹ cha đã dặn chớ rời nghe con. Tuổi ăn, tuổi học, tuổi non Ra nơi xứ lạ tự con vào đời Chớ gần những chỗ ăn chơi Tránh xa cám dỗ lả lơi chào mời. Một mùa đông trước xa rồi Cũng năm mười bảy bồi hồi cha đi Bây giờ lại cảnh chia ly Chim non đủ cánh bay đi, lẽ đời. Thế là con đã xa rời Để cho cha mẹ một trời nhớ thương Thế là con đã lên đường Một tối chủ nhật phố phường buồn tênh.
Dặn Dò Hai Con Trai Các con sắp sang tuổi hai mươi Trong sáng, vô tư, tuổi rạng ngời Cuộc sống thênh thang đang chào đón Thanh niên phơi phới bước vào đời Các con đang độ tuổi sinh viên Chưa phải âu lo chuyện bạc tiền Tập trung học tập nhanh tiến bước Ra trường "Bằng đỏ", nhớ trước tiên Tình yêu là những gam màu tím Tình yêu sẽ đến từ trái tim Tình yêu sẽ đến đừng tìm kiếm Tình yêu xuất phát từ con tim Đừng có huyên thuyên nói quá nhiều Nói mà nhiều quá hoá nói điêu Nói điêu dễ ghét như nói điệu Nói nhiều chẳng đọng lại bao nhiêu Có lúc bạn gái sẽ dỗi hờn Không nên so sánh chuyện thiệt hơn Thanh niên nghiêm túc, không cà chớn Nhẹ nhàng xoa dịu hết cô đơn Có khi hai đứa sẽ giận nhau Làm lành cho hờn giận nhạt phai màu Tình yêu là mái ấm ta nương náu Bên nhau xoa dịu hết niềm đau Bất ngờ bạn con lại đòi cưới Chớ có lo âu, hãy mỉm cười Chuyện gì phải đến rồi sẽ đến Hôn nhân hạnh phúc mới vẹn mười...
Đàn Ông Cũ Đàn ông cũ ở bên kia sườn dốc cuộc đời Thích nhắc lại những kỷ niệm xa vời Những vết sẹo đời dọc ngang lỗ chỗ An phận mình với bến đỗ bình yên Đàn ông cũ sống nhẹ nhàng hơn Không bon chen, chẳng giận đời vô cớ Sống chung với hoài niệm một thời dang dở Họ vẫn yếu lòng cho dù đau khổ đã lùi xa Đàn ông cũ mang theo nhiều trăn trở Khó mở lòng tâm sự nỗi niềm riêng Không ngả nghiêng giữa hai chiều mất được Sống nhẹ nhàng và thôi mơ ước cao sang.
Đêm Noel Huyền Diệu Đêm Noel ánh đèn toả sáng Vai kề vai tạo dáng bên nhau Sài Gòn đọng mối duyên đầu Áo cài tóc rối trên cầu gió bay Hồ Bán Nguyệt trăng say soi bóng Cầu Ánh Sao lóng ngóng môi run Hoà cùng dạ khúc hoàng hôn Giấc mơ đồng điệu tâm hồn cùng say Tay nắm tay đêm nay nguyện ước Mãi bên nhau trên bước đường đời Trao duyên..trao mộng..trao lời Noel hạnh phúc không rời xa nhau.
Định Nghĩa "Vợ" Vợ là người chẳng họ hàng Thế mà giờ đẹp lại sang nhà mình Người dưng lại kết duyên tình Chung quy cũng tại "quy trình" mà ra Vợ là Mẹ các con ta Thường kêu "Bà xã", hiệu là "Phu nhân" Vợ là tổng hợp: Bạn thân, Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền. Vợ là ngân khố, kho tiền Gửi vào nhanh gọn, hơi phiền rút ra Vợ là Vua các loài hoa Toả hương thơm ngát, đậm đà, ngất ngây Vợ là quả ớt chín cây Đỏ tươi ngoài vỏ, nhưng cay trong lòng Vợ là một đoá hoa hồng Vợ là "Sư tử Hà Đông" trong nhà Khi vui, nàng đẹp như hoa Đến khi tức giận, cả nhà thất kinh Khi chiến tranh, lúc hoà bình Vợ là thám tử luôn rình rập ta Vợ là một vị quan toà Thăng đường xử án, toàn là án treo Vợ là rượu ngọt tình yêu Không uống thì khát, uống nhiều thì say Vợ là thùng thuốc súng đầy Cơn ghen ập đến nổ bay trần nhà Vợ là nắng gắt, mưa sa Vợ là giông tố, phong ba, bão bùng Nhiều người nhờ Vợ lên ông Nhiều anh vì Vợ mất không cơ đồ Vợ là những áng văn thơ Vợ như là những giấc mơ vơi đầy Vợ là một chất men say Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng Vợ là một áng mây hồng Vợ là hoa hậu để chồng mê say Vợ là khối óc, bàn tay Vợ là bác sỹ tháng ngày chăm ta Vợ là nụ, Vợ là hoa Vợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuân Vợ là tín dụng nhân dân Vợ là kế toán giải ngân trong nhà Vợ là âm nhạc, thi ca Vợ là cô giáo, Vợ là luật sư Cả gan đấu khẩu Vợ ư? Cá không ăn muối coi như đời mờ Vợ là điểm hẹn, bến chờ Không Vợ đố biết cậy nhờ tay ai Vợ là phúc, thọ, lộc, tài Chồng ngoan chăm chỉ nộp bài Vợ khen Vợ là tổng quản, Thanh Thiên Vợ là khoá sắt, xích xiềng cột chân Vợ là dòng suối mùa xuân Ngọt ngào, xanh mát, trong ngần, yêu thương Vợ là két sắt, tủ tường Muốn mở phải nhả lời thương ngọc ngà Vợ là một đôi thùng loa Mỗi khi chập mạch cả nhà nổi giông Âm thanh tựa sư tử gầm Cha, con lấm lét mà không dám cười Vợ còn xếp trước cả Trời Vợ là duyên nợ cả đời của ta Vợ là biển rộng bao la Vợ là hương lúa đậm đà tình quê Vợ là gió mát trưa hè Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông Vợ là chỗ dựa của Chồng Nhiều anh dám bảo "Vợ không là gì!" Khoan khoan hãy tỉnh rượu đi Vợ quan trọng lắm chẳng gì sánh đâu Việc nhà Vợ có công đầu Nấu cơm, đi chợ, nhặt rau, pha trà Vợ là máy giặt trong nhà Vợ là vi tính, Vợ là ti vi Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe Lời ru xưa lại vọng về quanh ta Vợ là bà chủ trong nhà Ai mà cãi lại lệnh bà biết ngay "Cấm vận" chắc chắn dài ngày "Chiến tranh lạnh" phải "ngủ chay" thôi mà Vợ là làn điệu dân ca Vợ là bà chủ vợ là Ô-sin Vợ là cái máy đếm tiền Vợ là nền móng dựng nên cơ đồ Vợ là thủ quỹ, thủ kho Vợ là hạnh phúc, ấm no cả nhà Vợ là vũ trụ bao la Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường Có lúc giận, có khi thương Sớm mưa, chiều nắng chẳng lường trước đâu Vợ là một khúc sông sâu Vợ như là cả một bầu trời xanh Vợ là khúc nhạc tâm tình Vợ là cây trúc bên đình làm duyên Vợ là cô Tấm thảo hiền Vợ là cô Cám hám tiền, ham chơi Vợ là mợ Vẹt lắm lời Thích đem so sánh Chồng người, Chồng ta Vợ là bến đỗ, sân ga Vợ là mái ấm cho ta đi về Vợ là "Khúc hát sông quê" Nốt thương, nốt nhớ tràn về đầy vơi Vợ là đồ cổ lâu đời Ai mua chẳng bán, tứ thời nâng niu Vắng vợ có một buổi chiều Cha con luýnh quýnh như diều đứt dây Uớc gì có vợ về ngay Nâng niu tổ ấm đong đầy ngày vui Nhắc nhau khắc dạ ghi lời : "Kính vợ đắc thọ" cho đời bình yên.
Định Nghĩa Chồng Chồng là bố các con ta Biệt danh "Ông xã", hiệu là "Phu quân" Chồng là tổng hợp: bạn thân Xe ôm, vệ sỹ, tình nhân, bạn đời Chồng là kho bạc tuyệt vời Chi tiêu thoải mái cứ vơi lại đầy Chồng là một gã thợ xây Dựng nên tổ ấm lấp đầy chiến công Chồng là một gã đàn ông Chồng là cửu vạn gánh gồng giúp ta Có chồng vui cửa vui nhà Chồng là gà trống cho ta lúc cần Chồng là thánh chồng là thần Chồng là ông tướng bất cần đến ai Suốt ngày sớm tối lai rai Vợ mà cãi lại chồng quai sái hàm Chồng là một gã biếng làm Đam mê tửu sắc..càm ràm bê tha Hở ra khen vợ người ta Làu bàu cau có..vợ nhà lại chê Việc làng việc xóm lại mê Việc nhà giúp vợ bỏ bê cả ngày Lúc nào có tí say say Mới âu yếm vợ..bế ngay lên giường Chồng là một gã..tráng dương Yêu thương bày tỏ bất thường mà kinh Lúc thì tình chứa chan tình Lúc thì bất lực thình lình, hỡi ôi ! Bỏ thì thương lắm ai ơi Cũng đành phải có cho đời...thêm vui !!!
Định Nghĩa Tình Yêu Tình yêu là một buổi chiều Nhỏ to tâm sự những điều vẩn vơ Tình yêu như một giấc mơ Xa nhau là nhớ ngẩn ngơ cả ngày Tình yêu thơ mộng đắm say Như hoa yêu lá, cỏ cây yêu đồng Tình yêu sâu thẳm mênh mông Mặn nồng như biển bềnh bồng trăng sao Tình yêu như gió thét gào Có khi êm dịu thì thào bên tai Tình yêu như nắng ban mai Như sông yêu biển, như nai yêu rừng Tình yêu có lúc sáng trưng Như đèn gặp điện sáng bừng không gian Tình yêu như nắng ngập tràn Gọi mùa xuân đến xua tan đông dài.