BẮC CẦU TRĂNG Bờ sông hôm ấy hẹn hò Bến nay còn đó con đò giờ đâu Muốn qua sông chẳng có cầu Đành nhìn dòng chảy đục ngầu bờ quai. Đâu đây tiếng nguyệt cầm ai Bổng trầm trong gió ngắn dài buông cung Cuốn theo bao nỗi mông lung Tiếng yêu nhớ trách hờn cùng lời thương. Nay gom mây trắng làm đường Sao Mai dát cổng Thái dương dựng nhà Nhặt sương ngọc kết thành hoa Bắc cầu trăng để người qua bên này. Chu Long
ĐÊM TRĂNG Đêm trăng ai nảy điệu cầm Tiếng yêu nhớ nốt bổng trầm buông lơi Cung thương lời thả chơi vơi Phím buông nhịp chở âm rơi chòng chành. Đêm trăng dưới ánh trăng thanh Bóng ai cởi áo treo cành hoa sen Mát trong hồ nước ai đem Trăng Rằm thả xuống dòng đêm khỏa mình. Ngắm trăng tay họa lại hình Con bươm bướm trắng trao tình bên hoa Khỏa trần trên bãi cỏ gà Mở lòng hoa hứng sương ngà Đêm trăng! Chu Long
ĐÊM TRĂNG THẢ Đêm trăng thả ánh vàng trong tinh khiết Cây thúc mầm non lộc nẩy chồi đơm Gió mơn man vuốt ve bờ cỏ biếc Hoa buông mình nhụy tỏa kết hương thơm. Bóng ai tắm lưng trắng trần thon thả Khoảng bao la phơi ngả trước ánh vàng Nước dịu dàng xuôi qua vùng êm ả Mát tận cùng miền hoa lá mênh mang. Vườn bát ngát ôi mênh mông gợi mở Dịu dàng hoa nở hé đón sương mai Dưới ánh nguyệt nhụy hoa đài nhẹ thở Thả hương nồng yêu nhớ gởi về ai. Mắt mơ màng tâm thanh vào nốt nhạc Nhịp thấp cao êm ái nhẹ du hồn Thân chập chờn thấy cái gì rất khác Chân thẫn thờ lạc bước chốn mê khôn. Chỉ còn thấy trong tận cùng hạnh phúc Tim bồng bềnh cõi trần tục trong đêm Hồn choáng ngợp trong nỗi niềm có được Một cái riêng sắc nhụy đóa hoa mềm. Chu Long
TIẾNG NGUYỆT Vẫn đó khúc tình tiếng Nguyệt đêm Sợi thương ai nảy nhả tơ mềm Dây buông khoan nhặt âm trôi nhẹ Nhịp gảy bổng trầm nốt họa êm Cung đệm giọt chờ rơi thấm ngõ Phím rung câu nhớ thả tràn thềm Sao quên bản nhạc người xưa viết Vẫn đó khúc tình tiếng Nguyệt đêm Chu Long