Truyện Ngắn Tổng - Phàm Bất Phàm Nhân

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Phàm bất phàm nhân, 14 Tháng một 2022.

  1. Phàm bất phàm nhân 4k

    Bài viết:
    15
    Tùy TiệnJohanna thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Phàm bất phàm nhân 4k

    Bài viết:
    15
    1. Hoài Tư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta nói ra hẳn là các ngươi không tin, ta vốn dĩ là một dãy số liệu đen trong Liên Minh. Nơi này là xã hội công nghệ mới Liên Minh thuộc hệ Ngân Hà 999 năm, công nghệ khoa học phát triển rất mạnh.

    Cũng do tình hình như vậy, nhân loại cũng dẫn tới nguy cơ thất nghiệp cao, công nghệ xâm lẫn thông tin máy tính, người máy trí tuệ.. xuất hiện. Người bình thường không có dị năng, nhân loại trở thành thừa thải. Dẫn tới một số phần tử nhân loại phản xã hội, cũng lập hạ thế lực muốn hủy diệt thế giới.

    Ta là Số liệu đen hay gọi là virus đi, còn nhân loại xưng ta vì Chủ thần. Trong lúc ta chưa có năng lượng đủ tạo cơ thể linh hồn giống nhân loại, bản năng virus đã khống chế thông tin toàn nhân loại!

    Ra nói như vậy hẳn là mọi người cảm thấy thực rất kỳ quái đi, ta không thức tỉnh làm sao khống chế toàn nhân loại. Nhưng đúng là vậy đó! Ta là virus mà số liệu của ta lại là sống và chết, toàn số liệu cơ bản chỉ cần liên quan tới thông tin đều do ta khống chế, mà ta tạo ra linh hồn cần rất lớn năng lượng cũng nhờ do những kẻ phản xã hội năng lượng tạo ra, vậy nên khi sắp thức tỉnh linh hồn. Theo bản năng, ta đã khống chế toàn mạng xã hội! Và rồi Toàn nhân loại đã bị ta khống chế, thông tin đều bị tê liệt. Mà nhân loại có người còn hôn mê, linh hồn mắc kẹt trong số liệu.

    Ta tỉnh lại có đủ loại năng lực cũng rõ hết thảy, kỳ thực là mộng bức. Ta hiện tại coi như vừa mới sinh ra đi đã là phản diện bosS rồi. Xã hội này đang lâm vào một kỷ nguyên mới có nguy cơ huỷ diệt! Mà ta chính là vai ác trong miệng nhân loại, thiên a là bọn họ trợ giúp ta a!

    Nên sau vài lần sau khi nghe nhân loại nói về ta! Hôm nay ta cũng quyết định sử lý việc này! Thương lượng với nhân loại là vô dụng, bọn họ đã coi ta là phần tử phản xã hội rồi, dù là tốt nhân loại hay người xấu. Cuối cùng vấn là dựa vào chính mình 'Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục' vậy là ta tạo ra một số liệu mới không bao giờ có thể tiếp thu năng lượng, coi như thay ta tạ lỗi với nhân loại cũng giúp ta giữ chức chủ thần này đi.

    Mà ta sẽ mang theo vô vạn năng lượng đi qua vũ trụ số liệu lại vào từng thế giới rồi tiến vào tiểu thuyết số liệu ảo để cân bằng năng lượng thôi. Cũng không biết có được hay không! Đám người kia một ngày nào đó sẽ tự thức tỉnh, hoặc trầm luân. Ta cũng không biết!

    Nhìn đi nhìn đi, các ngươi thấy qua phản diện nào mà thành thực như ta chưa, chưa ra tay đã lùi binh! Ta xem ta biểu hiện này, còn thánh mẫu hơn cả thánh mẫu nữa rồi.

    Thôi được rồi, bái bai Hệ ngân hà 999 năm, tạm biệt Liên Minh nếu có cơ hội ta sẽ trở lại.. Mênh mông thiên không ta tới đây!

    * * *Đi qua vô hạn

    Thời Đông Tấn (317-420) Chiết Giang..

    Thượng Ngu_Chúc gia

    Chúc Anh đài xin cha mẹ cải trắng giả nam đi Hàng Châu cầu học.

    Trên đường cùng Lương Sơn Bá tái ngộ cùng nhau lên đường đi Hàng Châu học! Lại tình cờ Lương Sơn Bá cứu khi rơi xuống nước Chúc Anh đài sinh ra hảo cảm.. Lại nói về ta!

    Ta hiện tại Họ Lương, tên gọi Lương Hoài Tư là Lương Sơn Bá Biểu đệ hai người kỳ thực là bằng tuổi, chỉ là Cậu sinh ra muộn hơn hắn. Nhưng hai người cuộc sống lại khác nhau. Cha cậu Lương Khang là thần y sống ở kinh thành, lão cha Lương Khang là con từ sinh bởi vậy hai nhà cũng không thân. Năm 7 tuổi cả nhà ta đi tới kinh thành ở. Hiện tại Lão cha cũng có danh tiếng, Cũng không quan tâm tới nhà đại bá (Cha Lương sơn Bá).

    Nhà ta có năm anh em. Ta coi như nhỏ nhất cái kia, ai cũng đã lập gia đình ngoại trừ ta năm nay chỉ 14 tuổi.

    Lão cha là y sư, tính tình tuy nịnh hót lại không ngốc. Cũng không muốn tiểu nhi tử hỗn vào quan trường, hay ăn chơi ngu ngốc như một số thế gia công tử. Càng là sợ dung mạo của ta bị đám nam nữ mê muội. Đành phải thịt đau đưa ta nhét đi học!

    Nghe nói Hàng Châu có học viện Nghi Sơn (Ni Sơn hay sao á không nhớ rõ lắm) rất có danh tiếng, nên không nhiều lời ta đã mơ màng bị đưa đi nghi Sơn.

    Hiện Tại muốn làm cá mặn cũng đã hết hy vọng. Hôm nay tới báo danh, ta được Ôn Vũ kéo chạy lên, hôm nay là ngày cuối cùng đó! Trên đường ta đã kéo dài mấy ngày.

    - Đợi, đợi chút h.. ô.. hô ta sắp không thở.. hù được rồi. - Ta hai tay chống bậc thang một bộ muốn bò đi lên bộ dáng.

    Ôn Vũ bất đắc dĩ, đỡ tay ta sốt ruột nói:

    - Thiêú gia, nhanh lên đi một lát tới nữa là không kịp đó!

    Lương Hoài Tư cũng chính là ta nghe vậy khoát tay nói: - Càng tốt chứ sao! Bổn công tử cũng không nghĩ đi học.

    - Tiểu thiếu gia Ôn Vũ xin người đó ô ô người mà không đi học, trở về lão gia cho mấy cây kim trâm lên người ta ô ô.

    - Hai, được rồi kéo ta nào! - Ta thở hắt ra, dơ tay ra, bị Ôn Vũ kéo đi.

    Đang đi vào thì đụng ngay một người thanh niên chạy ra, thấy người sắp đâm tới, Ta né sang một bên, kết quả Ôn Vũ kêu lên, bị đụng ngã mông. Kia thanh niên cũng lui ra sau lại nhanh chóng đứng lên đỡ người!

    - Xin lỗi, xin lỗi ngươi có sao không? -

    Lương Sơn Bá hốt Hoảng đỡ người dậy, xin lỗi cái không ngừng.

    - Không sao đi? - Ta hỏi.

    - Không sao thiếu gia, ta chỉ trầy chút da thôi. - Ôn Vũ bị Lương Sơn Bá đỡ dậy lắc đầu.

    - Lương Sơn Bá, Sơn Bá huynh, Đại ca chờ chút đã. - Chúc Anh đài chạy ra.

    - Anh Đài, đệ sao chạy ra đây.. mau vào đi, ta ta sẽ tìm cách. - Lương Sơn Bá nói.

    Ôn Vũ không để ý, đang định kéo ta chạy đi. Ta quay lại nhìn hai người hỏi: - Lương sơn Bá, ngươi là Lương trấn người?

    Lương sơn Bá kinh ngạc nhìn ta nói: - Ngươi là? Sao lại biết ta là Lương gia trấn người?

    Ta kinh ngạc, nhìn hắn nói: - Biểu Ca, ta là Hoài Tư nha, lâu rồi không gặp. Ngươi không nhận ra ta?

    Lương Hoài Tư như vậy nói cùng nhìn kỹ này mặt, một trương tuyệt mỹ mặt hơi mang cợt nhả hiện ra, hai người Lương Chúc đều xem ngây người.

    Ta lại nở nụ cười cợt nhả thiếu tấu nói: - Đẹp trai ngây người đi.

    Lương Chúc hai người hoàn hồn vì câu vô sỉ của ta.

    Lương Sơn Bá bừng tỉnh đại ngộ kinh hỉ nói: - Nguyên lai thật là ngươi Hoài Tư biểu đệ, bảo sao ta cảm thấy quen thuộc như vậy!

    (Còn tiếp)
     
    Tùy Tiện, Nhện Đa SắcJohanna thích bài này.
  4. Phàm bất phàm nhân 4k

    Bài viết:
    15
    (Tiếp)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ngươi thật là Hoài Tư biểu đệ? - Lương Sơn Bá không khỏi lại hỏi một câu, vẻ mặt có đieem thật không dám tin.

    - Là ta, là ta! Ha ha biểu ca thật lâu. -Đang định nói gì đó. Bên cạch Ôn Vũ đã nhẹ kéo ta tay áo.

    - Thiếu gia, nhận thân ngươi đợi ngày khác đi thôi! Muộn mất đó. - Ôn Vũ rất muốn khóc, bởi vì thiếu gia nhà hắn chính là muốn tìm lí do kéo dài thời gian.

    - Được rồi, Biểu ca huynh sao vậy? Ây da trả lẽ báo danh xong rồi sao? Vậy Ôn Vũ! Dẹp đường về nhà thôi. - Ta nói định kéo Ôn Vũ đi.

    - Biểu đệ chờ chút, hiểu lầm báo danh còn đang tiến hành, hiện tại vấn còn thời gian. Chỉ là biểu ca chưa có đủ học phí!

    Ôn vũ rất là vui vẻ nói: - Thiếu gia nghe thấy chưa, còn thời gian đó đi mau nha.

    - Đừng kéo ta, ôi trời ta đau bụng quá đi, biểu ca ta chác là không có duyên đi học ở Nghi Sơn rồi! Học phí không đủ có thể lấy của ta nha, Ôn Vũ đưa ta về thôi. - Ôm chân Lương Sơn Bá giả bộ.

    - Này này sao có thể. - lương sơn bá vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, hắn cũng nhìn ra cáu này biểu đệ là không muốn đi học.

    - Sao không thể a! Biểu ca và ta tình như thủ túc, đệ nói có thể là có thể. Huynh đi đi. - Ta vẻ mặt trịnh trọng kiên quyết.

    - Thiếu gia! - Ôn vũ sắp khóc tới nơi, tiểu thiếu gia thật không đáng tin a. Ôn Vũ không khỏi nói: - Lương công tử, thiếu gia là không muốn đi học đó! Người đừng tin thiếu gia nhà ta nói bậy. Mong ngài giúp giúp ta khuyên thiếu gia a!

    Nghe nói vậy, ta rất là bất đắc dĩ trừng trừng Ôn Vũ u oán tức giận đứng lên nói: - Ôn Vũ a Ôn Vũ không ngờ ngươi không nghĩa khí như vậy! Hừ đi học thôi mà, được rồi, ai sợ ai, Bổn công tử chính là thiên tài, đi biểu ca chúng ta đi báo danh.

    Lôi kéo Lương Sơn Bá đi, Chúc Anh đài ngơ ngác đi theo. Ôn Vũ thở ra nhanh theo sau.

    - Ta thiếu chút học phí, đệ cứ đi trước đi. -Lương Sơn Bá nói.

    - Này thì có gì! Đệ có thì biểu ca sẽ có thôi, đi thôi, đi thôi.

    Kéo Lương Sơn Bá, căn bản không để hắn kịp giải thích. Đi tới, Lương Sơn Bá vấn muốn đi. Lại bị Ôn Vũ ngăn cẳn!

    Ôn Vũ đi xem tình hình, quay lại vui vẻ nói: - Thiếu gia phía trước đã có một người giúp đoàn người và chúng ta nộp học phí.

    - A ha, có người ngốc bức như vậy a! - Ta cảm thán nói.

    Ôn Vũ muốn tre mặt, này là người ta muốn kết giao. Làm ân tình a! Ngài nói vậy thật sự tốt không, tuy rằng hắn cũng thấy như vậy thực sự ngốc thật! Lại nghiêm túc nói:

    - Thiếu gia đừng loạn ngôn. -Ôn Vũ làm như sợ hãi ta đắc tội người nói.

    - Hắc, có kẻ ngốc như vậy! Biểu ca đi thôi! Ôn Vũ đi vào xếp hàng báo danh.

    - Biểu đệ, sao lại như vậy được! Chúng ta không làm gì, sao có thể nhặt của hời.

    Lương Hoài Tư kinh ngạc xem hắn vẻ mặt một lời khó nói hết, Ôn Vũ cũng là trợn trắng mắt giật nhẹ ta tay áo. Hoàn hồn ta khoé miệng giật giật nói: - Đúng a! Ôn Vũ đi báo danh và nộp học phí cho ta và biểu ca cộng vị huynh đài bên cạch nữa.

    - A, ta không cần! Ta đã báo danh xong rồi tạ công tử để ý. - Chúc Anh đài làm lễ nói.

    Ôn Vũ trừng mắt Lương sơn Bá rời đi. Lương Sơn Bá cau mày: - Không được, biểu đệ ta làm sao có thể nhận tiền cửa đệ! Vấn kà ta nghĩ cách đi thôi.

    Nói hắn muốn rời đi, lại bị ta kéo lại. Rất là bất đắc dĩ! Cái này biểu ca thật là quá thành thực. Loại người này còn muốn thi vào quan trường, quá chính trực không phải một ngày bị người ăn hết!

    - Này quan trọng gì, ta và ngươi chính là người một nhà. Hồi nhỏ không phải ta đều đi ăn trực nhà huynh, được rồi không cần nói, chỉ là ta một chút tâm ý! Ngươi từ chối chính là không coi ta như huynh đệ.

    - Nhưng là..

    Lương Sơn Bá muốn nói gì ta khoát tay: - Không nhưng nhị gì hết, Ôn Vũ đã đi giao tiền rồi.

    - Vậy được rồi, cảm tạ biểu đệ, về sau ta sẽ trả..

    Cậu không hề để ý. Báo danh xong mọi người tập chung đi vào giảng đường tìm chỗ ngồi.

    Bọn họ là đám người sau cùng, nên khi vào đã chỉ còn lại dãy cuối. 3 người đi vào thu hút hết mọi người ánh mắt, không phải ba người, mà nói thật thì là ta lại thu hút hết tất cả mọi người ánh mắt.

    Quần áo màu trắng đã nhuộm đen, tóc tai buộc lệch hiện tại cũng hơi rỗi loạn, khuôn mặt thực bẩn tuy nhìn rõ là rất đẹp. Nhưng đám người đều ăn mặc chỉnh tề, đột hiện một người khác loại như ta, không làm mọi người chú ý mới là lạ!

    - Trò kia sao lại lôi thôi, lếch thếch Như thế này. - Phu tử râu quai nón vẻ mặt không vui nói.

    Lương Hoài Tư cháp tay, khí chất thay đổi hoàn toàn, lễ độ 10 phần nói: -Học Trò Lương Hoài Tư, từ kinh thành tới cầu học, trên đường gặp thổ phỉ, sau trốn thoát chạy một đường tới đây không ăn không nghỉ, chỉ sợ tới muộn học. Sợ trở về làm gia phụ thất vọng haizzz nên có thất lễ, xin phu tử bỏ qua.

    Vị phu tử râu quai nón nghe ta một tràng nói, trong lòng ám đạo rất có gia giáo, tới từ kinh thành chắc là gia cảnh không tồi. Ăn nói rất có phong độ! Hắn cũng không thể ngày đầu đã phạt và mắng người được. Học trò này cũng không sai nếu nói nữa sợ là đắc tội ngừời, cùng làm người không phục đành phải phất tay đạo: -Thôi được rồi các ngươi ngồi đi. Nể tình ngươi là bin cướp, lần sau xửa soạn gọn gàng vào.

    - Là, thật không hổ là nổi danh trường học, phu tử đức độ đều cao như vậy!

    Lương Sơn Bá còn đang định cầu tình, nghe vậy cùng Chúc anh đài hiểu rõ cậu lúc nãy còn vẻ mặt không tìn nguyện hiện quay sang 180° rất là nghẹn họng nhìn trân trối.

    Hai người theo ta ngồi ra phía sau vẻ mặt còn hơi ngây ngốc.

    Ngồi ổn sau, Lương sơn Bá hoàn hồn xấu hổ chỉ có thể nhỏ giọng giới thiệu hai người cho nhau. Ta rất là vui vẻ chấp tay, mà không biết tay vô cùng bẩn còn xoa mặt, rồi cười tự cho là mê đảo mọi người phất tay cùng Chúc Anh đài. Khiến Lương Sơn Bá phải nhịn cười.

    - Yên lặng, bây giờ phân phòng ngủ và lịch thời gian học. Các trò nghe cho kỹ

    Mọi người lại nhốn nháo lên, sau lại im lặng lắng nghe.

    - Nghe cho kỹ, trường học phân 2 người chung một phòng.

    - Ta không đồng ý. - Mã Văn Tài và Chúc Anh đài cùng nói, sau cùng liếc mắt trừng nhau

    - Hử, Mã Văn Tài Trò nói?

    Mã Văn Tài: - Không muốn.

    - Còn Trò? - Hỏi Chúc Anh Đài, Chúc Anh đài hơi ngại: -Trò không quen.

    - Hừ, Không muốn, còn không quen, các trò tưởng đây là ở nhà sao? Jesus không ở được thì đừng vào học nữa, gia có gia pháp, trường có trường quy củ! Ai không làm theo có thể về nhà.

    - Hảo a, vậy ta đi về nhá! - Đột nhiên im

    Lặng trung Lương Hoài Tư lên tiếng, ai cũng nhìn về phía ta.

    Cậu cười trừ: - Nhìn ta làm gì nha?

    - Biểu đệ đừng nháo, Lão Sư biểu đệ chỉ nói giỡn mong người đừng trách.

    - Ha hả.

    Phu tử cười giận dữ. Vẻ mặt không vui!

    Ta cười nhíu mày muốn nói, lại bị Lương Sơn Bá bịt miệng, buồn bực đẩy ra hắn tay không nói gì nữa, mọi người đành phải nghe lời nghe phân phó chia phòng như thế nào. Mình ở cùng ai!

    * * *

    Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá

    * * *Mã văn Tài và Diệp Manh

    * * * Lương Hoài Tư và Vương Lam Điền

    Bên tai trên đường về ký túc xã, chỉ nghe Lương Sơn Bá và Chúc anh Đài đều đang lo lắng cho Cậu. Nói Vương Lam Điền như thế nào đủ đáng ghét à đều là Chúc Anh Đài nói!

    Trở về phòng, Vương Lam Điền Đã ở trong phòng cùng hắn gã Sai vặn đang nói về ta.

    Ta không nói hai lời, đạp cửa mà vào dọa sợ hai người kia. Về sau trông thấy là ta sau, liền ra oai phủ đầu ra lệnh ta ngủ dưới đất, về sau đi theo nghe lời hắn.. Ta cười nhạo nhìn hắn, như nhìn tên ngốc làm hắn tức giận định tiến lại đánh ta.

    Không có ai ở, tính tình ta cũng không tốt của ta cũng không tre dấu.

    (Còn tiếp)
     
    Tùy Tiện, Nhện Đa SắcJohanna thích bài này.
  5. Phàm bất phàm nhân 4k

    Bài viết:
    15
    (Tiếp)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột ngột thân thể Vương lam Điền cùng gã sai vặt đều cứng đờ. Hai người kinh hoàng nhìn ta!

    Ta cười tới tà ác, ngồi lên bàn trà nghịch sợi tóc nói: - Ngươi muốn hỏi, ta dùng yêu thuật gì với hai ngươi hả?

    Vương Lam Điền ánh mắt chớp chớp, chắc là đồng ý với lời ta nói. Ta cười nhẹ: - Như ngươi thấy đó ta là đạo sĩ, ngươi không nghe nói qua sao! Đạo sĩ là không được bôi nhọ nha, đánh người, khi bỉ, nhục mạ.. đều có thể bị trời phạt đó. Chậc, chậc nhìn ngươi biểu hiện này, nói rõ bị trời phạt rất nhẹ rồi! Câm chỉ có 2 ngày hiệu lực, tê cứng người 7 ngày nằm giường là tốt rồi!

    Vẻ mặt Vương lam điền đã đen đi, lại kinh hoàng thất thố, lại như muốn khóc lại khóc không ra.

    - Ngươi muốn cầu xin ta? - Ta giả cười hỏi.

    Vương lam Điền cố chớp mắt, tỏ ý đúng rồi. Nhưng mà ta lại cười, cười nói: - Haizza ta cũng rất muốn cứu ngươi nha, nhưng mà đạo hạnh của ta không đủ!.. Nếu cứu ngươi, ta có lẽ sẽ mất đi nửa pháp lực này, vấn là không cứu đi dù sao chúng ta lại không quen.

    Vương Lam Điền lúc đầu còn tưởng không có cách, về sau nghe vậy mắt sáng rực lên chờ mong nhìn ta, ánh mắt bỉ ổi ngày thường hiện tại rất là đáng thương, còn mang cầu khẩn.

    Ta ra vẻ khó sử lắm, gõ bàn, đi qua đi lại vòng quanh, cuối cùng thấy ánh mắt Vương lam Điền mạo ngôi sao sắp ảm đạm cùng tức giận, mới ra vẻ nói: - Khụ khụ, sau này làm tiểu đệ, đi theo nghe lời ta đồng ý không? - Vương lam Điền và gã Sài vặt cố sức chớp mắt, tới nỗi nước mắt chảy ra. Tuy có vẻ không lắm tình nguyện vấn gật đầu!

    - Được rồi, được rồi vậy đợi ta một chút.

    Nhìn Bóng ta rời đi, Vương lam Điền cùng gã sai vặt nhà hắn đều chờ mong nhìn cửa vào. Thật lâu sau, ta chạy về trên tay mang mấy giấy bùa vàng, một chén nước đen ngòm tản ra mùi hôi thối.

    Hai người bất động đều nhăn lại mũi. Lương Hoài Tư cố nén ý cười ra vẻ cao thâm nói: - Không sao! Cố nhịn một lát là được.

    Sửa lại khăn bịt mũi của bản thân, Ôn Vũ cũng bịt mũi cầm bút chu sa chạy vào.

    - Thiếu gia, đây ạ! - Đưa bút để trên bàn. Ta phất tay cho Ôn Vũ rời đi, Ôn Vũ không khỏi dùng đồng tình ánh mắt nhìn hai người.

    - Đi nhanh, Ôn Vũ chuẩn bị nước tắm cho ta.

    Sau khi Ôn Vũ đi, ta sẵn ống tay lên, cháp tay niệm niệm, vẽ bù la, bù tung trên giấy! Lại ra vẻ một bộ rất cao nhân bộ dáng, trong long thì đang ha hả cười điên.

    Vương lam Điền và gã sai vặn, mắt mạo kim quang, rất là kính ngưỡng. Tuy rằng nhìn thật không đáng tin cậy!

    Vẽ nghệch ngoạc trên giấy xong sau, ta ra vẻ đau khổ nói: - Lam điền a, máu của ta là thiên sư máu, không thể lại vì các ngươi tổn hại! Không sẽ bị trời phạt!

    Hai người chờ mong nhìn ta, ta đành làm ra bất đắc dĩ bộ dáng nhìn hai người, hai người hiểu ý, hơi rối rắm, vấn là chớp mắt làm như đồng ý! Ta ý cười càng sâu:

    - Vậy ta không phụ các người tin tưởng, ừm hai người hy sinh một chút đi, dù sao cũng là cứu bản thân. - Nói rồi chưa để hai người kịp phản ứng, đã cắt vết máu đã từ trên tay hai người chảy xuống! Dù sao cũng là con nhà y học, học được không kém.

    Lương Hoài Tư để giấy vàng đã vẽ, hứng lấy máu của hai người bên ngoài, một bộ chuyên chú cẩn thật trong lòng đã cười đau ruột.

    Vết thương nhỏ máu chảy ra cũng không

    Nhiều, ta cũng không muốn làm hai kẻ ngốc này mang thù, thu giấy lại bỏ vào chén, giấy tự động cháy, hù hai gã kia không ít. Ha ha này bất quá là một chút dược lí thôi!

    Một mùi càng là kinh tủng hơn từ trong hai chén bay ra! Ta sửa khăn bịt mũi mình, mở tay hai người ra để chén đi vào gần mũi hai người. Rồi chạy ra đóng sầm cửa gào lên: - Vương Lam Điền, hai người các ngươi đứng đó đi! Trong lòng phải thật thành tâm niệm sám hối a! Chúng ta có lỗi với Lương Hoài Tư, lần sau nếu tái phạm tội nặng 10 lần. Nếu thành tâm lão thiên gia mềm lòng 2 giờ sau hai người sẽ được.. À mà Hai người các ngươi đừng ném chén đó đó! Một chén đó mà vỡ nát, là hết cách cứu luôn rồi, này đều là nửa pháp lực của ta nha cố lên! Nếu khoẻ lại thì mang chén để vào hộp mang về nhà cung phụng đảm bảo giàu có phú quý, kiên trì ta đi trước đây.

    Phía sau hai người Vương Làm Điền mặt đã tím lại.

    Đi xa phòng, Ta rốt cuộc không nhịn được ôm bụng ha ha cười to, hai tên ngu ngốc kia phải mấy tiếng ngửi mùi kính tủng kia, sau này còn phải mang ơn đội nghĩa ta! Nghe lời ta, thật sự chỉ có cười to mới có thể diễn tả cảm xúc hố người vui vẻ giờ phút tâm tình.

    Nhưng đang ôm bụng cười, ta dừng lại nhìn sang một bên đơ ra! Một đám người tò mò nhìn ta. Ta không khỏi hất cằm quát:

    - Nhìn gì a! Đừng bị mỹ mạo của lão tử sở mê hoặc, lão tử không thích nam.

    Chúng người: "..."

    Ta kiêu ngạo đứng lên sửa lại vặn áo nói.

    Đám người đang ngồi tán ngẫu, ngây ra sau hồi thần, nghe lời cậu nói đều không bỉ trong lòng vô ngữ!

    Xa xa, Ôn Vũ đi tới kéo ta đi, ta liền cũng không để ý đám công tử thư sinh này nữa.

    Tắm rửa gọn gàng sau, trời cũng đã tối, thiết nghĩ hai tên kia đã bị dược liệu hun khỏi rồi! Ta cũng không muốn trở về xem, đi phòng ăn, ăn cơm. Trên đường đụng phải một người, người nọ xem cậu tới ngây người chắc không nhận ra cậu.

    Lương Hoài Tư chưa mặc đồng phục hôm nay được phân, mà mặc một thân hồng y trường bào, tóc cũng thả xuống chỉ buộc một dây, lại tạo ra một bộ khí chất lười biếng mà cao ngạo.

    Cậu gật đầu với người tới. Diệp Manh hoàn hồn sau mặt đỏ lên gật đầu với cậu.

    Hai người hơi trầm mặc, Diệp Manh bình ổn tâm tình, hoa si nói: - Huynh đài là?

    - Ta họ Lương tên Hoài Tư còn huynh đài là?

    Diệp Manh ngơ ngẩn nhớ tới buổi sáng người này, khoé miệng khẽ nhếch, khác nhau quá lớn đi.

    - Ta họ Diệp Tên manh, chúng ta là đồng học nha!

    (còn)
     
    Tùy Tiện, Nhện Đa SắcJohanna thích bài này.
  6. Phàm bất phàm nhân 4k

    Bài viết:
    15
    Kết thúc Hoài Tư, lại là mở đầu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta rời đi thế giới, cuối cùng Chúc Anh Đài và lương sơn bá cũng yêu nhau, chỉ là Mã văn Tài không có làm vai ác cản trở hai người tình yêu thôi, mà là một người khác..

    Mã văn Tài và Diệp Manh lấy nhau, hạnh phúc tới cuối đời.

    Ta cũng sống tốt cuộc sống của mình, Sống quy ẩn nơi rừng núi cho tới khi giúp Chúc Anh Đài Và lương Sơn Bá hóa thành hồ điệp..

    Lương Sơn Bá cảm thấy đời này hắn có một biểu đệ rất tốt, luôn trợ giúp hắn. Tới lúc chết cũng là nhờ hắn biểu đệ cho Anh Đài cùng hắn làm phu thê.

    Mã Văn Tài và Diệp Manh lúc già rồi cũng gặp được Lương Hoài Tư, lúc đầu Diệp Manh không nhắc, hắn còn nghĩ người này hẳn là con cháu của Lương Hoài Tư, nhưng hắn lời nói lại làm Mã Văn Tài Hiểu rõ, Hoài Tư không phải người thường.. Hắn vậy mà không già đi!

    Thế giới này không còn nữa oán khí. Hay bị thương, ngay từ khi gặp Diệp Manh ta cũng đã xác định này giới không có ta đi vào cũng được! Bởi vì Mã Văn Tài tiếc nuỗi và vận mệnh đều có Diệp Manh tới thay đổi sửa lại.

    Diệp Manh là chủ thế giới trong người linh hồn, vào đây là thức tỉnh là trầm luân đều do nàng trọn. Hoài Tư chỉ đứng xem!

    Nhưng ở thế giới này ta làm ít chuyện, lại thu được một loại ánh sáng vàng (Công đức) có thể giúp ta chịu pháp tác ước thúc, cùng nâm giữ nó.

    Diệp Manh cuối cùng vấn là thức tỉnh trở về hiện thực. Mã văn Tài về sau cũng chỉ là nàng hồi ức!

    End.

    (Các thế giới Sau, ta sẽ là xứng chức một vị chủ thần)

    Thế giới này gọi Hoa Thiên Cốt, nhân vật chính cũng tên Hoa Thiên cốt.

    Sinh ra có thể chất hấp dẫn yêu quái.. Làm thục Sơn trưởng môn. Bái Tôn Thượng làm sư, về sau sinh tình, hại chết những người xung quanh, sau khi hóa thành yêu thần lại.. cuối cùng mất trí nhớ lại trở thành đồ đệ của Bạch Tử Họa.

    Ta gọi là Bạch Ly, là một con hồng hồ. Vừa chốn khỏi yêu giới!

    Chủ Thần: [Từ nay ta phải tuân theo pháp tác, không được dùng năng lược mạnh hơn này giới, không vậy ta năng lượng lại sẽ đảo loạn thế giới này.] Tại đây là tu tiên giới, pháp Tác năng lượng cũng mạnh hơn.

    Bạch Ly cũng là một người trầm luân, một nhày nào đó kí ức sẽ dần thức tỉnh. Chỉ là không biết hắn vì ai mà đến!

    Yêu Tộc chưa bao giờ sẽ đi ra tiên giới. Bạch Y sắp hóa hình lại trốn ra khiến cho Hồ đế giận cực.

    Bạch Ly là thất điện hạ của Hồ Tộc tại thanh khâu, 440 tuổi còn chưa hóa hình, thực làm người khinh thường. Nhưng Hồ Đế lại thương yêu đứa con trai này cực kỳ!

    Hồ Tộc cũng chỉ sinh một con trai mỗi đời, nhưng con Hồ tộc khác sinh ra đều là nữ!

    Bạch Ly đứng tại trên nóc nhà nhìn đám yêu ma quỷ quái ở nhân gian muốn ăn mình, rất là bất đắc dĩ.

    Không nghĩ tìm phiền toái, phiền toái lại

    Đưa tới cửa làm sao bây giời?

    Bạch Ly không nghĩ giết bọn họ, toàn phương trốn tránh. Nên bị không ít thương!

    - Ngao.. Ô ô ai tới, cứu ta với a!

    Bạch Ly vấn là chạy trốn được, ở một nơi bí mật, hóa hình.

    - Không tốt! Hồ tộc hương khí quá dẫn yêu, làm sao đây?

    Bạch Ly sốt ruột, bỗng nhớ tới ngũ tỷ chuyền tống thạch, lấy ra bóp nát. Thân anh Bạch Ly biến mất, xuất hiện cư nhiên ở dười nước.

    Bạch Ly không biết bơi, như các con hồ ly khác, lung tung bơi lên giãy dụa! Một lát sau mới cảm thấy không đúng, dưới nước cư nhiên chỉ bằng eo. Bạch Ly choáng váng, hóa ra mình ngốc bức như vây!

    Cũng là may mắn, thở dài nhẹ nhóm sau, ngước mắt lên cư nhiên đối diện với một đôi mắt hẹp dài đầy ý cười. Nhưng Bạch Ly không hiểu này đó! Cả kinh, ngã xuống nước, bị người kéo đứng lên được sau nghe thấy người kia cười to.

    Bạch Ly mặt đỏ quay lưng đi lắp bắp:

    - Tỷ tỷ ta xin lỗi.. Ta, ta mạo phạm ta ta.."

    Nói Bạch Ly cũng không biết làm sao, hắn từ nhỏ được chúng tỷ muội dạy đi quyễn rũ phụ nữ, cũng nói nam nữ khác biệt.. nhưng hắn cũng lần đầu gặp tình trạng một mỹ nhân đang tắm, này đám tỷ tỷ nhà hắn, không ai nói cho hắn tình hình này phải làm sao a!

    Sát Thiên Mạch nghe tới Tỷ tỷ xưng hô mặt cười nháy mắt cương tại trên mặt.

    * * *

    Hết.
     
    Tùy Tiện, Nhện Đa SắcDương2301 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...