Đề bài
[Nhờ tư vấn tình cảm] Cô bạn gái mới quen ở bến bus
Chào các bác,
Mình mới tình cờ quen được một em gái ở bến xe bus gần nhà mình. Em ấy tên Hiền, người Hải Phòng. Mình cảm giác như đây là sự sắp đặt của số phận, cứ giữa trưa mình ra bến bus là đã thấy em ngồi đó đợi mình.. à nhầm, đợi bus rồi, chúng mình nói chuyện rất hòa hợp. Ngồi nói chuyện ở bến xe bus đôi khi có hơi khó chịu vì cứ bị 1 bà hàng xóm soi mói, nhưng mình nhát lắm, chưa dám rủ em ý đi uống nước ở quán hẳn hoi. Có lẽ Hiền cũng đã dần có cảm tình với mình.
Các bác tư vấn cho mình cách cưa đổ em ý được không? Cảm ơn rất nhiều.
* * *
Re: [Nhờ tư vấn tình cảm] Cô bạn gái mới quen ở bến bus
* * *
NỤ CƯỜI
Nó gồng mình bóp chặt 2 tay để phun thứ dịch trắng lên mặt con bé, vương cả ra chiếc ga trải giường được thêu hoa văn khá tỉ mỉ. Đôi tay co bóp nhanh dần, Hơi thở càng lúc càng dồn dập và hằn gắt hơn. Khi nó đã cố hết sức mà không thể phun ra được chút gì nữa thì cũng là lúc nó kiệt sức. Nó nằm lăn ra giường vất chiếc bút xóa vào góc nhà cầm chiếc ảnh của một cô gái mà khuôn mặt đã được che phủ bởi lớp mực xóa dày cộp. Nó muốn xóa đi khuôn mặt ấy, nó muốn xóa đi nụ cười ấy.. Kỷ niệm ùa về, nó đã cố không muốn nhớ nữa nhưng chính cố gắng ấy lại ép cho dòng lệ tuôn trào nơi khóe mắt.
Lần đầu tiên nó gặp em là ở một bến xe buýt gần nhà nó. Em ngồi một mình tại ghế chờ để tránh cái nắng đầu hè nhưng không kém phần oi ả. Một cô gái xinh đẹp dễ thương nhưng nét mặt vương một chút buồn khó hiểu.
- Anh ngồi cạnh em được không.
- Dạ! Vâng ạ!
Giọng nói ngọt ngào khiến nó bối rối, thẹn thùng hơn. Có thể nó đã nhận ra em là người con gái mà nó đã từng vẽ ra trong mộng. Một cô gái đẹp với giọng nói ngọt ngào..
- Bằng cách nào anh có thể biết được tên của em.
- Dạ! Em tên Hiền ạ.
Em cười chỉ hơi hé môi thôi nhưng nụ cười đó là đủ để làm tan cái nóng của mùa hè và thắp lên 1 tình yêu nhỏ bé - Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên,
- Giọng nói em dễ thương quá à, nhưng có vẻ em không phải người ở đây đúng không?
- Dạ vâng! Quê em ở Hải Phòng anh ạ!
- Ồ! Thế là anh đúng khi đoán em ở Hải Phòng.
- Hì! Sao anh lại đoán như vậy!
- Thì em tên Hiền mà.
- Có liên quan gì đến quê em đâu.
- Thì em chịu khó để ý mà xem, cứ ai tên Hiền, buổi trưa ngồi chờ xe buýt và ngồi cạnh một thằng đẹp trai thì ở Hải Phòng.
Lần thứ 2 nó thấy em cười, nụ cười thắp lên sự quyết tâm và niềm tin trong nó. Nó lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:
- Tạo hóa mà em! Tất cả đều diễn ra tự nhiên như đã được sắp đặt từ trước.
- Anh nói khó hiểu quá.
- Thế nên em mới không có khả năng như anh.
- Hì! Thế anh ở đâu.
- Ở đâu còn lâu mới nói.
- Cái anh này! Mà anh tên gì nhỉ [] .
- Anh cũng tên Hiền.
- Hì! Tên gì mà nghe như con gái vậy, ngộ ghê! Thế mà tính nết chẳng giống tên tẹo nào cả.
Em bĩu môi, không hiểu sao nó nhìn bình yên thế, đáng yêu thế, nó muốn được hôn lên đôi môi ấy, những thước phim hàn hiện lên trong não nó.. nó khẽ mỉm cười, nụ cười có pha chút dâm đãng
- Đùa thôi anh tên Hòa, Hòa trong từ Hòa Bình em ạ.
- Thế không phải trong từ Hiền Hòa hả anh.
Em cười phá lên vì phát hiện của mình.
- Ừ nhỉ? Lần đầu tiên anh tin vào duyên số, ôi tạo hóa có những thứ thành đôi thành cặp hoàn hảo đến như vậy. Giàng ơi! Tạ ơn Chúa. Anh yêu em mất rồi Hiền ạ.
- Đừng trêu em thế mà.
Em thẹn thùng, mặt ửng đỏ, 2 bàn tay lúng túng bấu vào nhau.
Nó cười òa lên vì nó đã chiến thắng em, em cũng đang mỉm cười, nó biết mà, ánh mắt của con gái khó giấu được điều gì lắm, em cũng thích nó rồi còn đâu, nhưng mới chỉ là thích thôi, từ thích đến yêu còn xa lắm. Nó không cười được lâu vì nó chợt nhận ra có nhiều ánh mắt nhìn nó khó hiểu, trong đó có cả bà hàng xóm nổi tiếng buôn dưa lê của ngõ. 2 đứa ngồi nói chuyện linh tinh 1 lúc rồi nó chào em lên xe buýt tới công ty nhưng không quên xin số điện thoại của em.
1 tháng là đủ để 1 thằng lãng tử hào hoa như nó chinh phục trái tim người đẹp, dù có những lúc hờn dỗi vu vơ, có những lúc tưởng như dừng bước, nhưng cuối cùng mộng uyên ương cũng dệt lên hạnh phúc. Vòng tay mát lạnh nó đã được cảm nhận, nụ hôn ngọt ngào không làm nó tò mò mỗi đêm, chỉ có duy nhất "chuyện đó" nó vẫn tò mò, không biết em có đồng ý không, không biết em chấp nhận không, không biết cảm xúc lúc ấy như thế nào, không biết.. nhiều cái không biết lắm. Nhưng nó biết 50 ngày kỉ niệm gặp nhau nó sẽ làm "chuyện đó".
Còn 2 ngày nữa thì đến ngày trọng đại ấy, nó nhắn tin cho em 1 tin nhắn đầy yêu thương: "Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là kỉ niệm 50 ngày anh và em tìm thấy nhau trên biển tình rộng lớn, anh sẽ mãi yêu em dù thế nào đi nữa, anh sẽ mãi bên em dù trời đổi nắng mưa. Thức dậy và nhắn tin với anh để anh biết em vừa mới rời khỏi giấc mơ của anh và vẫn chưa đi đâu xa quá"
"Xin lỗi anh hôm nay em phải về quê, bố em vừa cho người gọi bảo nhà có việc em phải về gấp, em đang chuẩn bị hành lý về quê, sợ anh đang ngủ không dám nhắn tin cho anh". Tin nhắn của em đến làm nó trùng xuống, mọi kế hoạch trong nó sụp đổ, nhưng thôi thế cũng được nó sẽ về quê cùng em, nó muốn tiện thể chính thức công bố mối quan hệ với gia đình em. Dù đã được em nhắc nhở về ông bố vợ tương lai khá khó tính nhưng sau khi làm xong ca tối nó vẫn quyết định đưa em về.
Kết thúc chặng đường dài gần 3 tiếng đồng hồ mệt mỏi, nó và em cũng về được tới nhà, nhà em khá đông đúc người ra kẻ vào tấp nập, em bảo nó đợi ngoài ngõ để đi vào nói chuyện trước với bố trước. 1 lúc sau:
- Con mất dạy này, nhà có việc bảo mày về mà mày đàn đúm trai gái giờ mới về à.
- Không! Con lỡ xe nên giờ mới về được tới nhà.
- Mày ngậm cái mồm lại đi! Cái loại mất dạy.
Không thể để em chịu đòn 1 mình như vậy, nó lao vào trong nhà để chống đỡ cùng em.
- Cháu chào bác ạ, thôi nhà đang có việc có gì bác để lúc khác nói chuyện đi bác.
- Đi xuống bếp phụ mẹ, mời anh ngồi uống nước, anh về chơi với Hiền à.
Giọng ông bố vợ tương lai dịu xuống nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ bực dọc.
- Dạ vâng! Cháu là người yêu của Hiền nhà mình ạ.
Ông lão ngạc nhiên:
- Tưởng anh là bạn của nó, thế 2 anh chị quen nhau như thế nào.
Nó ngồi tóm tắt tình yêu của chúng nó từ ngày đầu gặp nhau cho đến ngày hôm nay chỉ lược bỏ 1 số đoạn nhạy cảm không cần thiết. Mặt ông lão biến sắc:
- Con Hiền mà cháu kể nó chết vì tai nạn giao thông ngay tai bền chờ xe buýt đấy. Hôm nay là 49 ngày của nó, đứa vừa nãy chú mắng không pải là Hiền mà là Lan em song sinh của nó. Cái Hiền tính nó hiền lành lắm, sao ông trời lỡ bắt nó đi.. sao kẻ đầu bạc lại tiễn kẻ đầu xanh..
Ông bố òa khóc, bó hương nghi ngút trên bàn thờ tự nhiên bùng cháy, nó giật mình ngước nhìn lên, ảnh của Hiền, đây mới chính là Hiền tình yêu của nó, em nhìn chằm chằm vào nó và dần bước ra khỏi bức ảnh thờ ngồi lên đùi nó choàng 2 tay ôm gáy nó lạnh toát..
Nó lao như điên ra ngoài phóng xe 1 mạch về Hà Nội.. lục tung đống ảnh của em rồi cầm cây bút xóa..
* * * Ngày hôm sau nó chết, nó chết trong tư thế khỏa thân bên cạnh chiếc điện thoại với những tin nhắn 1 chiều nhưng logic đến khó hiểu. Nó đã chết! Và thế là bà hàng xóm chưa kịp hỏi tại sao nó thường ra ghế chờ xe buýt cười nói một mình giữa trưa nắng hè oi ả như thế. Chẳng ai hiểu cái chết của nó. Chỉ có Hiền mới hiểu, em đã giúp nó thực hiện ước nguyện đúng vào cái hôm kỷ niệm 50 ngày bên nhau, 2 đứa đã thuộc về nhau trong cái ngày linh thiêng đó. Em ngồi bên giường nhìn nó, chải mái tóc thơm mùi nhang khói xõa sang 2 bên vai, khóe miệng ứa máu nhưng vẫn còn đọng những ngọt ngào nồng cháy, đôi bàn tay trầy xước vì cọ xuống lòng đường nay chẳng còn thấy đau.. Nó chết nhưng nụ cười vẫn còn đó.. nụ cười mãn nguyện!
Cre: Windlord from voz