Tản Văn Những Ngày Cuối Năm Ở Quê Tôi - Thủy Tô

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thủy Tô, 25 Tháng mười hai 2023.

  1. Thủy Tô

    Bài viết:
    44
    Những ngày cuối năm ở quê tôi

    Tác giả: Thủy Tô

    Thể loại: Tản văn


    * * *​

    [​IMG]

    Thời gian miên viễn tuần hoàn, hành tinh sống Trái Đất lại sắp hoàn mãn một vòng quay quanh Thái Dương và bắt đầu một hành trình mới. Đất trời chuyển một cuộc hành trình mới. Con người bắt đầu một hành trình mới.. Trong cái vô tận vô cùng của thời gian, con người thật nhỏ bé, vạn vật đều mong manh. Sống là hành trình người ta tiến gần cái chết một chút. Thế nhưng, con người luôn rạo rực, đợi chờ trước mỗi dịp xuân sắp đến. Mùa đông mang đến cái lạnh tái tê để người ta suy tư, để ngưỡng vọng về hơi ấm của nắng mới một năm mới. Cuộc sống ở quê hương tôi, thiên nhiên, nhịp sống, con người, hiện lên trong cái lạnh, cái man mác buồn, cái ưu tư chờ đợi, trong sự sống đương rạo rực lắng đọng để lại nảy sinh, thật đẹp..

    Vòm trời những ngày gió bấc về bàng bạc một màu mây xám. Mây dàn trải cả bầu trời, không để hé lộ một giọt nắng, một khoảng xanh nào. Mây phủ nhòa đỉnh non xa, vắt vẻo trên lưng chừng núi thẫm xanh. Cảnh non xa mờ ấy cũng ẩn chứa một điều gì kì diệu. Nó gợi lên những bâng khuâng, xúc cảm mơ hồ trong lòng người đang se lại. Nó gợi nhớ về những hồi ức xa vắng trong sâu thẳm tâm tư? Nó vẽ lên huyền thoại những ngày xưa, về một tình yêu bị ngăn sông cách núi, về nỗi nhớ dằng dặc triền miên, sừng sững tựa non cao? Hay nó làm ta cảm giác một sự thanh thoát thần tiên, một vẻ đẹp của tự thân thiên nhiên thôi mà không nhuốm màu cảm nhận của con người..

    Giữa bầu trời bát ngát lạnh, một cánh chim cô lẻ nào đó muốn cất bay lên nhưng rồi chùn cánh. Nó hốt hoảng bật lên một tiếng kêu giữa không gian trong lúc chao liệng đi. Tiếng kêu của riêng nó thôi, vang lên rồi bặt đi, đông cứng giữa trời, không nhận được hồi âm. Cây cỏ dường như cũng vặn nhỏ sức xanh của mình dưới bầu trời ảm đạm. Những ngọn cỏ lau cuối mùa còn cố lay động để gửi đi những niềm yêu thương, gửi đi sự sống phảng phất khắp trong không gian. Lá run bần bật trên cành khi gió thoảng. Những cánh hoa tím trước ngõ nhà ai khẽ giật mình, rụng xuống, từ giã cuộc đời bằng một sắc buồn nhưng ấm áp. Trên quãng đường đồng, một cây bàng đứng lặng, xám xịt như không buồn thay màu lá. Có thể nó sẽ chuyển sắc khi xuân đã cận kề rồi vội vã bật chồi xanh mởn khi nắng đến. Cũng có thể nó sẽ đứng lặng mãi như thế, giữa dòng thời gian tiếp tục trôi, nó dừng lại, nó chết. Cây bàng thân thương của tôi..

    Trời càng mang vẻ buồn thê thiết khi trút xuống những làn mưa phùn. Mưa bay không ướt áo người đi. Mưa nhạy cảm và mong manh, nhỏ bé, rơi như không rơi, rỏ xuống rồi mất đi như chưa từng tồn tại. Thế mà những hạt mưa ấy lại càng làm người ta buốt lạnh, lạnh da diết cả trong tâm hồn. Mưa giăng giăng tựa nước mắt của ngày li biệt. Mưa làm đẫm ướt những lá cỏ nhỏ, mắc trên những sợi tơ vương của con nhện nào bỏ nhà đi biệt. Mưa dập dìu cùng gió, lướt trên những ao nước đọng lặng tờ. Mưa vô thanh âm. Mưa dịu dàng, buồn bã. Mưa lại nói cho con người quá đỗi nhiều điều.

    Cái lạnh lẽo, ảm đạm dưới vòm trời lại mang đến sự tĩnh lặng sâu xa trong cuộc sống con người. Không gian thanh bình đến lạ. Sự tĩnh mịch ấy lại quện với một nỗi u hoài khó tả. Những ngôi nhà khang trang đóng chặt cửa, im lìm. Chắc họ sợ gió lạnh thổi ùa vào ngôi nhà mình. Họ sợ cả những ngọn gió mong manh thoảng lách qua những khe cửa, những tấm rèm. Cái lạnh của thời tiết tái tê, cái lạnh của sự khu biệt và cô đơn lại càng đáng sợ. Những căn nhà nhỏ để hờ cửa nhưng cũng ngưng lặng, hiu hắt. Có ông cụ nào đứng trước sân nhà mình cắt tỉa lại những nhành cây, chậm rãi. Có bà cụ nào cầm chổi quét lạt xạt trước ngõ nhà mình, cũng êm đềm và chậm chạp. Dường như họ làm thế để xua đi khoảng lặng lạnh lùng đáng sợ của thời tiết, và của tuổi già.. Lạnh, trẻ cũng như già, vội khoác lên mình những chiếc áo dày hơn, ấm hơn, co ro tự ôm lấy mình. Bàn tay ai lạnh đi, tím ngắt, vội chà xát vào nhau mong đánh lên được một chút ấm áp. Có cô gái nhỏ nắm lấy tay đứa em trai để rồi thốt lên: "Úi chao, tay em cũng lạnh ngắt." Những tâm hồn ở lưng chừng trẻ dại và trưởng thành vừa nhớ tiếc một thoáng vô tư, vừa sợ ưu sầu, vừa nhớ sự ấm ôm của mẹ của bà, vừa bâng quơ nghĩ đến một người xa xăm. Nếu đưa đôi tay lên, phà vào lòng bàn tay hơi thở của mình, những cô, cậu bé ấy sẽ thấy sự sống lưu chuyển trong buồng phổi, trong trái tim mình thật kì diệu..

    Và cũng trong cái lạnh khắc khoải đó, con người hạnh phúc chuẩn bị cho một mùa xuân mới. Những chậu quất được người vun tưới đã bắt đầu xuất hiện những đốm sáng của muôn vàn trái nhỏ. Bãi trồng hoa cúc đã rộ lên màu nắng những nụ hoa, những đóa hoa dưới bầu trời còn ảm đạm. Có người đã dọn dẹp ngõ nhà để chuẩn bị bày ra những chậu hoa sẽ bừng nở đủ sắc đủ màu trong dịp Tết, để mang lại nguồn vui và để hiểu rằng, sự sống và cái đẹp luôn hiện diện. Cây hoa giấy trước nhà tôi nở không phân biệt tháng ngày nhưng cũng bắt đầu sửa soạn những bông hoa giấy nhỏ xíu, hồng hồng ấp trong cánh xanh xanh chờ ngày khoe nở với muôn loài. Các cửa hàng trong chợ đã nhập những bộ quần áo mới, thơm vải, đượm sắc màu. Người lớn đi qua những cửa hàng ấy thường chẳng nghĩ đến việc sắm sửa cho mình mà nghĩ về con mình, nó thích mặc thế nào đây, tiền đâu sắm sửa cho nó đây.. Ai cũng từng trải qua tuổi thơ, và ai cũng từng hiểu sự rạo rực mong chờ đó. Nhưng khi làm cha làm mẹ rồi, ta hạnh phúc hơn khi được thấy con em đủ đầy, hạnh phúc.. Những thửa ruộng cày đã bắt đầu được người nông dân lên luống, làm bằng để bắt đầu cho một vụ sạ mới. Những chiếc máy cày ì ạch chạy trên ruộng, xới lên những mảng đất ướt lạnh, mỡ màu và một đàn cò trắng phau phau đậu quanh ruộng, bay theo những đường cày, dạo trên những mảnh đất đã được cày tơi tựa những trang giấy trăng đề thơ của trời rơi xuống để cảm thán trước đất đai, con người. Ôi đất đai kì diệu, ôi con người kì diệu. Đất ngủ yên những ngày sau vụ gặt mùa trước nay lại sẵn sàng cho vụ gieo mới. Đất im lìm nhưng mang chứa nguồn sống mãnh liệt, dưỡng nuôi bao mầm sống, hết mùa này đến mùa khác, từ bao giờ cho đến bây giờ.. Người nông dân không quản trời mưa phùn giá lạnh, lầm lũi làm việc trên đồng ruộng của mình như đã hóa thành một phần máu thịt thân thương. Nhìn cảnh người nông dân nhất loạt ra đồng, cùng làm đất, cùng gieo sạ, gọi nhau ơi ới hay nhìn nhau những lúc mỏi mệt, tự nhiên tôi thấy lòng ấm áp và vui vẻ lạ. Khi ta hiểu dưới vòm trời, dù giá lạnh vẫn âm thầm những mạch sống, mạch thương, ta sẽ thấy ấm áp lạ. Đôi khi sưởi ấm từ bên trong trái tim sẽ làm ta vơi bớt lạnh. Nơi lạnh nhất là nơi tâm hồn. Nhất là khi mỗi chúng ta quay lưng với cái đẹp, với sự sống, với yêu thương trong cuộc đời..

    Đời buồn để rồi vui, giá rét để rồi ấm áp, mọi sự kết thúc để rồi lại khởi sinh.. Ta có thể dừng lại giữa trời đông giá đó trong đời để ngắm nhìn, để buồn bã, ưu tư, thậm chí để khóc cho những tủi sầu đã qua nhưng ta không được bi quan đứng chựng lại mãi. Sau cái lạnh giá buốt, sự sống sẽ lại đâm chồi. Thời gian vẫn trôi, người đến người đi, quê tôi vẫn thế, đẹp trọn vẹn trong lòng tôi với những điều như thế. Quê hương tôi đó, đất nước tôi đó, tinh cầu xanh biếc yêu thương của tôi đó, ngôi nhà của mỗi chúng ta. Tôi nhắm mắt ước nguyện cho một vòng quay mới của Trái Đất quanh Mặt Trời, một hành trình đẹp nữa trong cuộc đời mỗi người..

    - Hết -
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...