Tâm sự Tôi đã tự vượt qua căn bệnh trầm cảm như thế nào?

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Timiiho, 1 Tháng tư 2022.

  1. Timiiho

    Bài viết:
    2
    Xin chào các bạn độc giả.

    Tôi xin tự giới thiệu bản thân trước. Tôi là H năm nay tôi 24 tuổi, tôi đã và đang có 1 mối quan hệ yêu đương suốt 5 năm, nhìn từ ngoài tôi là một con người nhẹ nhàng, xinh xắn, biết điều và có 1 mối tình đáng ngưỡng mộ. Những người biết tôi lâu thì nói con bé này sướng, từ nhỏ đến lớn chả phải làm gì, lại còn ngoan ngoãn ba mẹ có điều kiện mà nó không ăn chơi đua đòi gì.

    Nhưng đó là cái cánh người ta nhìn nhận và đánh giá về tôi chứ đâu phải đó là con người thật của tôi.

    Tôi đã từng có suy nghĩ tự tử năm tôi lên 8 tuổi và trong suốt thời gian tiểu học đó trên dưới 10 lần tôi đã có ý định mua thuốc ngủ hay dùng sợi dây thừng *** cổ, túng quẫn nữa thì *** cổ tay. Tôi vẫn còn nhớ cái ký ức đó, nó như ăn sâu vào trong trí não tôi, cái buổi chiều âm u không mưa mà cũng chẳng nắng, cái tiết trời khó chịu khi các mùa giao nhau, cái kế hoạch tự tử đã nung nấu trong tôi, để rồi tôi đã mang về nhà được 1 sợi dây thừng. Nhà tôi lúc đó các cánh cửa phòng, cửa sổ, cửa ra vào đều được làm bằng gỗ. Nên việc luồn 1 sợi dây nào đó qua là điều rất dễ dàng. Tôi nghĩ tôi đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi, vì bao lần sợi dây này đã được buộc lên và tháo xuống trong cơn nức nở.

    Lần đó trong tôi như bùng lên 1 ngọn lửa căm phẫn không tên, tôi quyết tâm buộc lên thật chắc, từ từ đẩy chiếc ghế ra xa, ánh mắt của con đen (con chó) nhìn tôi như đầy thương hại. Nhưng rồi sợi dây bị tuột ra, là do tôi không biết cách buộc, 2 vòng thắt nút của dây thừng từ từ lỏng ra khiến đầu mũi chân tôi chạm đất. Tôi bật khóc, đôi bàn tay nhỏ khẽ ôm lấy đôi vai mà rung lên, bố mẹ tôi thì đi làm nên chiều hôm đó chỉ có tôi vs con đen ở nhà, nó chạy đến khi nghe tiếng khóc của tôi, cố gắng an ủi tôi bằng cách liếm khuôn mặt đầy nước mắt và nó kêu lên những tiếng nhỏ như muốn nói với tôi sao mà ngu ngốc vậy. Tôi sợ hãi, tự dưng lúc đó tôi sợ cái cảm giác hơi hơi khó thở đó.

    Tôi là 1 đứa trẻ luôn luôn chọn cách im lặng, tôi không đòi hỏi điều gì vì tôi biết bố mẹ chỉ cho tôi điều mà bố mẹ muốn cho tôi. Bố tôi là 1 người đàn ông gia trưởng và độc đoán, cả cuộc sống hồi nhỏ của tôi có thể hình dung nước mắt nhiều hơn nụ cười, rửa bát, học bài, quét nhà.. Tất cả mọi thứ nếu làm trái ý bố tôi đều có thể sẽ bị ăn đòn. Tôi đã từng rất ghét cái thế giời này, cái cuộc sống này tăm tối và mù mịt này, nhưng đâu ai có thể mãi đắm chìm vào đau khổ. Vì tôi chán cái cảnh phải khóc hàng đêm mỗi khi 1 mình rồi.

    Tôi mở lòng với mẹ tôi hơn, tôi kể cho bà những điều khiến tôi suy sụp, thậm chí tôi còn kể cả cái lần tự sát đó vào năm tôi lên cấp 2, mẹ tôi đã sững lại, tôi nhận ra vẻ mặt hốt hoảng của mẹ tôi, đôi tay đang nắm lấy tay tôi khẽ run lên, nhưng giọng nói của mẹ lại bực bội đến lạ, mẹ tôi nói: Con có biết nếu con tự tử thì sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục không, tại sao con lại nghĩ và hành động như thế, nếu con tự tử mãi mãi con sẽ không được siêu thoát, con sẽ không bao giờ được đầu thai nữa đâu. Mẹ nói xong rồi bỏ đi, tôi thẫn thờ ngồi đó.

    Tôi tự hỏi. Nếu ngày hôm đó tôi chết đi, nếu những ngày sau đó tôi lại suy nghĩ dại rồi hành động ngu ngốc thì liệu hôm nay tôi có còn nhận đưuọc cái ôm cái nắm tay dịu dàng của mẹ, liệu tôi có còn được vòi vĩnh những ngày xin nghỉ học của cha. Có còn được ngắm nhìn những giọt sương vào lúc 5h sáng ngày đông, có còn được đạp xe trêu chó cùng đám bạn những đêm hè oi ả.

    Tôi đã cứu vớt tâm hồn mình bằng cách: Bắt đầu nghe những bài nhạc vui vẻ, bắt đầu cởi mở hơn 1 chút, bắt đầu kết thân với 1 vài đứa bạn trong lớp. Tôi cũng không còn nhớ rõ nguyên do gì khiến tôi bị trầm cảm, do bố mẹ hay do tôi không hề có 1 người bạn mà mình tin tưởng. Nhưng mùa hè năm 11 đó, tôi đã có bạn thân. Tôi dần yêu đời hơn, khi tâm sự với mẹ, tán gẫu với bạn bè, xem những bộ phim tình cảm lãng mạn, những bộ truyện mộng mơ, vì tôi biết tâm hồn tôi đang khô cằn và nó cần được bổ sung thêm tình cảm. Rồi tôi yêu đời trở lại.

    Vậy nên nếu các bạn có chẳng may lỡ rơi vào trầm cảm, đừng làm gì dại dột cả, vì các bạn còn cả 1 tương lai phía trước. Thật sự nếu ngày đó là ngày cuối cùng của đời tôi tôi sẽ rất hối tiếc, vì cho đến giờ thi thoảng tôi vẫn sẽ âm thầm cảm ơn ngày hôm đó, nếu nó thành công thì giờ tôi đã không gặp được người tôi yêu, tôi sẽ không thể ngắm nhìn bầu trời này nữa. Nhưng ngọn gió, những cái cây, nhưng vẻ đẹp thiên nhiên mà tôi chưa từng nhìn thấy. Tôi cung không thể ăn những món ăn mà mỗi lần nghĩ đến đều sẽ rớt nước miếng, bụng cồn cào được. Tôi sẽ không thể biết ước mơ là gì.

    Các bạn ạ. Hãy yêu thương bản thân mình hơn nhé, chúng ta ai cũng có lúc mệt mỏi và cô đơn, nhưng những lúc như vậy hãy dừng lại, tạm ngồi xuống nhâm nhi ly trà tâm sự với vài người bạn nhé các tình yêu. Mỗi sớm thức dậy là một khởi đầu mới cho chúng ta, hãy yêu lấy chình bản thân mình.

    #Timiho
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Lagan

    Bài viết:
    635
    Mình thật sự rất khâm phục bạn đó bạn à.

    Mình tự nhận bản thân là một đứa rất "sướng", ba mẹ làm giáo viên, có tri thức nên luôn ủng hộ những quyết định của mình, không hề có trường hợp đánh đập hay áp đặt như bao người. Mình có em trai, hai chị em cũng hay cãi nhau nhưng chỉ câu trước câu sau lại làm hòa. Mình học cũng khá, cũng chẳng để bố mẹ phải lo lắng nhiều. Tóm lại là cuộc sống hạnh phúc, vô lo vô nghĩ đã tạo nên một "mình" khá là hồn nhiên, mình không có nhiều điều kiện tiếp xúc với những cảm xúc tiêu cực nên hoàn toàn không biết phải ứng đối và suy nghĩ làm sao để vượt qua tình cảnh ấy.

    Mình quen một đứa bạn, tính đến nay là 4 năm, hai bọn mình rất thân nên có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, nhà nó thì hai bố mẹ bán hàng nên lời nói có hơi suồng sã, nó thì theo phong cách cá tính, thích mặc đồ kiểu tomboy, cắt tóc ngắn, mê vẽ vời, đàn ghita nên không được lòng gia đình (nhà nó khá là cổ hủ, nghĩ rằng con gái nên phải dịu dàng nết na, tóc dài ngang vai này nọ), nó cũng có một thời gian bị trầm cảm, không chỉ vì gia đình mà còn vì nó bị cô lập ở trường (nó thẳng tính, có gì là nó nói cái ý nên bị bạn trách). Hồi ý mình với nó còn chưa thân lắm, nó không nghĩ tới tự sát nhưng lại bắt đầu buông thả, hút thuốc, đi chơi, yêu đương.. Nó coi đấy là một cách để giải tỏa tâm trạng, khỏi cần nói cũng biết là lực học của nó tụt dốc không phanh.

    Sau đó thì có một đợt nó thay đổi hẳn, lúc ý chúng mình mới thân hơn, nhắn tin, hỏi han nhau nhiều hơn. Mình trở thành chỗ để nó trút bầu tâm sự, nó buồn thì hai đứa nấu cháo điện thoại, vui cũng nấu cháo điện thoại, giận cũng nấu cháo điện thoại.. Dịch Covid cũng khiến hai bọn mình gần nhau hơn. Sau đấy không lâu thì nó mới bảo rằng nó suy nghĩ kĩ rồi, ÁP LỰC MỚI TẠO RA KIM CƯƠNG, nó không muốn bị đánh bại bởi sự trầm cảm. Sau một thời gian hai đứa cùng nỗ lực, hai bọn mình đỗ cấp 3, mặc dù không cùng lớp nhưng cùng trường. Hiện tại, nó có mục tiêu rõ ràng, nó dành thời gian để đọc sách, tìm hiểu sở thích của bản thân, nó đi học vẽ, tập đàn, học lại căn bản, nó bảo nó muốn học tiếng anh, mấy năm nữa sẽ đi du học, học nghành ngoại giao..

    Mặc dù không phải là người thay đổi nó nhưng mình vui vì nó thay đổi. Mình không thể thấu hiểu sâu sắc cảm xúc mà cả nó và bạn đã trải qua, mình chỉ có thể luôn đứng bên cổ vũ nó, động viên nó.

    Câu chuyện của bạn đã giúp mình hiểu hơn rất nhiều, cả bạn và con bạn của mình đều có thể vượt qua sự trầm cảm, sợ hãi trong lòng thì chẳng có lí gì một đứa sướng hơn hai bạn rất nhiều lại chỉ có thể dậm chân tại chỗ. Cảm ơn bạn đã dũng cảm chia sẻ sự mềm yếu trong lòng, nó đã tạo động lực cho mình rất nhiều.

    Thực sự mong bạn được nhận những hạnh phúc mà bạn xứng đáng.

    Iu bạn nhiều!

    *qobe 103*
     
    Táo ulaTimiiho thích bài này.
  4. Timiiho

    Bài viết:
    2
    Khi đọc những dòng tâm sự của bạn, thậ t sự mình không thể diễn tả bằng lời được cảm xúc lúc này. Cảm giác thật là nhẹ nhõm khi có người thấu hiểu mình, thật là hạnh phúc khi mà bạn là người đã và đang giúp cuộc sống của những người xung quanh mình trở nên tốt đẹp hơn. Bạn là 1 cô gái đẹp, một cô gái đẹp về tâm hồn thì không lý do nào vẻ ngoài lại không xinh xắn được. Mình tìn rằng bạn sẽ sớm thôi trở thành 1 viên kim cương sáng giá.

    Cảm ơn bạn rẩt nhiều.
     
    LaganTáo ula thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...