Trước khi review, mình giới thiệu chút về truyện Tô Mì Bò Vào Ngày Mưa của tác giả Vũ Vụ Tiểu Điềm Bính nhé. Truyện ngắn này tầm 4 chương, thuộc thể loại hiện đại, tình chị em, duyên trời tác hợp, siêu ngọt. Mình đọc trên Wordpress của bạn editor, mọi người tìm kiếm là thấy nha. Truyện mở màn với khung cảnh mưa tầm tã lúc tan tầm, nữ chính Lâm Tiêu đã 29 tuổi, vẫn độc thân, sự nghiệp chỉ mới đạt thành tựu. Cuộc gọi của người mẹ hối thúc con gái xem mắt, kết hôn vì sợ quá lứa lỡ thì khiến cô thêm mệt mỏi trong khung cảnh này. Lựa chọn xuống quán quen gần nhà ăn một tô mì bò nhiều thịt như thường ngày, Lâm Tiêu không ngờ được mình sẽ gặp tình yêu của cuộc đời ở đây. Chàng trai trẻ tuổi, rực rỡ, tràn trề năng lượng, một mực tiến về phía cô với tình yêu nhiệt thành. Điều mình ấn tượng ở truyện này không chỉ là tình yêu của nam chính, mà chính là sự lựa chọn của nữ chính. Thay vì người đàn ông chững chạc, có sự nghiệp, trầm ổn rất phù hợp với điều kiện và tiêu chí yêu đương cũng như kết hôn của cô. Lâm Tiêu dám yêu và ở bên mặt trời nhỏ của mình, nắm tay nhau cùng xây dựng tổ ấm. Tuy 4 chương thì ngắn và không dủ dài để đi sâu quá trình yêu đương, chi tiết mối quan hệ, nhưng câu chuyện này vẫn phác họa phần nào mảnh ghép tình cảm. Sau khi đọc xong, chi tiết mà mình ấn tượng nhất lại là cảnh Lâm Tiêu vừa leo cầu thang vừa rơi nước mắt ở chương 1. Thực sự thì chi tiết này phác họa rất rõ tình cảnh cuộc sống của Lâm Tiêu, một người phụ nữ cô đơn thực sự khi rơi vào tình cảnh này. Cô ấy có thể là nữ cường nhân bên ngoài xã hội, luôn vươn lên tìm kiếm cơ hội thăng tiến trong công việc. Dù qua bao nhiêu gian khổ, khó khăn, khắc nghiệt để sinh tồn trong thành phố lớn, từ khi bắt đầu cũng là một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời mà thôi. Chúng ta có thể thấy nữ chính rất mạnh mẽ kiên cường, và chịu khó được thể hiện chỉ trong những dòng viết đầu truyện, thậm chí còn chịu đựng sức ép từ sự hối thúc của mẹ mình, tìm kiếm tình yêu trong thế giới tưởng chừng như rất vô vọng này. Mạnh mẽ như vậy, vì sao lại rơi nước mắt chỉ vì bỏ quên chiếc dù ở lại quán mì bò cách nhà vài mét, vừa leo lên tầng năm vừa lo sợ ngày mai đi làm không thể dùng. Mình nghĩ chỉ vì Lâm Tiêu đã nhận ra được mình cô đơn và bất lực như thế nào, khi chỉ bỏ quên một chiếc dù, không ai ở bên san sẻ. Nếu cô ấy kết hôn sớm, có lẽ khi tan tầm đã có một bữa ăn gia đình ấm áp, hay một người bạn đời yêu thương quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy trong cuộc sống cho mình. Ví như nhắc nhở khi trời mưa, chuẩn bị áo ấm khi gió mùa đến, hoặc thậm chí đưa đón bạn về khi trời vội đổ cơn mưa. Và nam chính xuất hiện với cây dù trên tay như một ánh sáng thắp lên trong con đường mịt mờ đó. Mình khá bất ngờ vì tình cảm của nam chính, một sinh viên đại học hơn 20 tuổi sao có thể suy nghĩ, quan tâm sâu sắc như vậy. Thực sự nam chính rất hiểu chuyện và thực sự chăm sóc nữ chính, chúng ta có thể cảm nhận được điều đó khi đọc truyện. Đây đồng thời cũng là một điểm mà mình chưa ưng ý ở đoản văn này, chính là thiếu nhiều cơ hội để tác giả giải thích thêm lý do anh yêu cô ấy, yêu từ cái nhìn đầu tiên? Hay đơn phương thầm mến từ lâu? Thực sự mình vẫn chưa cảm nhận được điều này ở câu chuyện tình cảm của đôi trẻ. Có chút tiếc nuối, nếu tác giả viết dài hơn, tầm 10 chương chẳng hạn, nhưng thôi sao mình có thể mong vậy mà thành được. Biết đâu được đó lại là ý nghĩa của truyện ngắn truyền tải cũng có. Mình thấy câu chuyện này thích hợp để thư giãn, đọc trước khi đi ngủ hay cần an ủi tâm hồn của những cô gái độc thân đang mệt mỏi bên ngoài kia. Mọi người đều có thể tìm đến kết quả mà mình mong muốn, đôi khi khó khăn nằm ở sự lựa chọn, có nên ở bên anh ấy, có nên tiếp tục hay dừng lại. Cảm ơn mọi người đã đọc đến những dòng cuối này, chúc mọi người có một ngày tràn đầy năng lượng nhé!