Chương 20
Nghi Đình cùng Celina đi mua sắm ở trung tâm thương mại Crescent. Chính Thiên Kỳ đã nhờ Celina việc này vì anh không có nhiều thời gian ở bên Nghi Đình đành nhờ một người khác thay anh đưa cô đi chơi để đỡ buồn chán. Anh còn bảo Celina sắp xếp một buổi ăn tối thật đặc biệt. Anh không muốn âm thầm, đứng phía sau cô nữa, anh muốn nói hết tâm sự của mình trong buổi tối đó.
Rời khỏi trung tâm mua sắm, Celina liên tục nhìn đồng hồ.
"Chị có việc gấp à?" Nghi Đình hai tay xách hai túi đồ, hỏi.
"Nói thật là từ trước tới nay tôi không thường xuyên ra ngoài mua quần áo, hôm nay là giám đốc giao nhiệm vụ nên tôi không cần phải quay về công ty."
"Thì ra là anh hai sợ em buồn nên mới bảo chị đi cùng em, em còn tưởng chị xem em là bạn nên mới rủ em đi shopping. Nhưng chị hình như chưa mua bộ nào hết phải không?" Nghi Đình giơ túi đồ màu cam ra, bên trong đó có hai chiếc váy thật xinh. "Em tặng chị nè."
"Không cần đâu Tống tiểu thư, style của tôi và cô không giống nhau."
"Vậy à!" Điện thoại rung, Nghi Đình ra một góc nghe máy. Xong cô quay lại nói với Celina. "Anh hai em gọi đấy, anh ấy nói em phải hủy hết các cuộc hẹn tối nay để dành thời gian ăn bữa cơm với anh ấy."
Celina thoáng buồn. "Vậy ư? Nên chọn cái váy nào nhỉ?"
"Không cần thiết đâu, chỉ là một bữa cơm thôi mà." Cô vô tư nói. "Em thích mặc quần jean với áo thun hơn. Anh ấy là anh hai em mà, có phải đi gặp người yêu đâu mà diện váy."
7 giờ tối.
Địa điểm là một nhà hàng ở ngoài trời, kế bên là dòng sông phản chiếu lấp lánh những vì sao.
Thiên Kỳ đợi Nghi Đình ở trước cổng nhà hàng. Một lát khi thấy cô đi taxi tới anh vội chạy đến mở cửa ngay. Nhìn bàn ăn, cô ngạc nhiên. "Anh không chỉ hẹn có mình em, còn ai nữa sao? Ba thì đi công tác rồi."
"Chỉ có mình em thôi."
"Sao nhiều thức ăn quá vậy? Em còn tưởng là ba, bốn người nữa cơ."
Nghi Đình khoác tay Thiên Kỳ tiến đến chỗ bàn đã đặt sẵn. "Anh thật bá đạo, chỉ có một bữa cơm thôi có cần phải tới chỗ sang trọng vậy không? Lại còn có nến, có hoa, có cả nhạc nữa." Cô nghiêng tai lắng nghe bản nhạc không lời được đệm bằng piano.
"Anh muốn em nhớ mãi buổi tối ngày hôm nay, chúng ta sẽ vừa ăn vừa tận hưởng không khí về đêm và ngắm hoa đăng."
Trên dòng sông lúc này đang có vài ngọn hoa đăng ai đó thả trôi dập dìu theo sóng nước.
"Anh trở nên lãng mạn từ khi nào vậy?"
"Vì em, anh tình nguyện thay đổi."
Nghi Đình vẫn không nhận ra tấm chân tình của Thiên Kỳ. Cô khẽ đánh vai anh. "Nói xạo, anh chắc là đang tập dợt để đến khi nói chuyện với bạn gái tương lai không vấp chứ gì. Nơi đây cũng là nơi mà anh muốn hẹn chị ấy, đúng không?"
Thiên Kỳ chỉ cười. Anh còn mời một nghệ sĩ vĩ cầm đến để kéo một bản nhạc cho riêng hai người. Không hiểu sao Nghi Đình cứ cười mãi không thôi. Buổi tối hôm nay với sự trang trí của nến và hoa nên dành cho cặp đôi yêu nhau lần đầu hẹn hò mới đúng, có lẽ vì lý do này mà cô cứ tủm tỉm cười suốt.
"Em phục anh sát đất luôn ấy, vì muốn em vui mà chiêu trò gì anh cũng nghĩ ra được hết. Hay là ba bảo anh làm vậy?" Cô vuốt mái tóc, nói.
Thiên Kỳ rót rượu ra hai chiếc ly thủy tinh. Trong khi anh chỉ mới nhấp môi còn Nghi Đình thì uống cạn. Do lần trước thách đấu với Tử Du nên giờ việc uống rượu với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Cô tinh nghịch, nói. "Anh nói thật đi, có phải anh muốn nhờ em làm chuyện gì đó đúng không? Để em đoán, anh muốn em giúp anh theo đuổi chị Celina chứ gì."
"Nghi Đình, em tập trung một chút có được không? Anh có chuyện quan trọng cần nói với em."
Cô sửa lại tư thế ngồi, e hèm một tiếng. "Được rồi, anh có gì khó nói hả? Anh nói với em nè, có gì em nhắn lại với chị Celina cho."
"Chuyện này không liên quan đến Celina." Anh nói rồi rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Bên trong là chiếc nhẫn kim cương rất đắt giá. Anh trao về phía cô.
"Hôm nay đâu phải sinh nhật em đâu, sao lại tặng quà cho em."
"Nghi Đình, kết hôn với anh được không?"
"Dạ?" Cô quá đỗi kinh ngạc, như không nghe vào tai mình những gì Thiên Kỳ bộc bạch. "Anh vừa nói gì?"
Anh lặp lại. "Anh nói em hãy kết hôn với anh, hãy làm vợ anh."
Cô đột nhiên bật cười đến chảy cả nước mắt. "Anh làm giống thật nhưng mà em nghĩ anh nên đợi tới lúc đó hẵng nói. Bình thường anh rất nghiêm túc sao bây giờ anh giống như kẻ đa tình lãng mạn vậy. Chị Celina nhất định sẽ không cưỡng lại được sự dịu dàng của anh đâu."
Thiên Kỳ đứng lên giữ chặt hai vai cô. "Hãy nhìn thẳng vào mắt anh, những gì anh nói đều là sự thật. Anh yêu em, hãy lấy anh đi."
Tròng mắt cô mở thật to, miệng há hốc. "Tại sao vậy? Chúng ta không thể làm anh em với nhau được sao?"
"Làm anh hai không thể ở bên em cả đời, anh muốn ở bên em, chăm sóc em suốt cả đời." Anh tiến lên một bước, cô lùi lại bước.
"Nhưng anh là anh hai của em mà."
"Không, đó chỉ là trên danh nghĩa thôi. Anh muốn làm.. chồng của em."
Cô cố chấp. "Nhưng anh trai và em gái không thể kết hôn được."
"Em biết rõ chúng ta không phải là anh em ruột mà, sao em lại bướng bỉnh như vậy. Ngay từ đầu gặp em, anh đã thích em rồi. Lúc trước anh không có cơ hội bày tỏ với em, tình cảm đơn phương này anh vẫn chôn sâu trong lòng, từ nhỏ tới lớn đều chưa từng nhạt phai, chưa từng đổi thay, ngày qua ngày càng tăng thêm."
"Nhưng.." Cô ôm đầu. "Với em, anh chỉ là anh trai. Em không hề có cảm giác yêu đương với anh. Em ôm anh hay khoác tay anh, đó là tình cảm của em gái dành cho anh trai. Em cũng đã từng nói, anh chính là hình bóng của ba. Anh hai mà em tôn trọng, không phải là tình yêu. Xin anh đừng phá vỡ điều đó, được không? Người mà em rung động không phải là anh." Cô òa khóc, bỏ chạy khỏi nhà hàng.
Thiên Kỳ ngã phịch người xuống ghế, dốc ngược chai rượu. Từng giọt rượu đắng chát tràn qua cuống họng giống như lời từ chối của Nghi Đình. Anh muốn cho cô một đêm tuyệt vời không ngờ lại biến thành đêm đắng cay như thế này đây. Có tiếng bước chân. Anh tưởng cô đổi ý quay lại bèn gọi tên cô nhưng khi ngẩng lên mới biết là Celina.
"Nghi Đình không lên xe của Tống gia, một mình bỏ chạy." Celina nói.
"Cô đang cười nhạo tôi có đúng không?"
"Anh chưa từng thất bại hôm nay bị thua một cách thê thảm."
Thiên Kỳ gắt lên. "Tôi không thua. Nghi Đình thơ ngây không biết tình yêu là gì rồi sẽ có ngày cô ấy sẽ hiểu ra thôi."
"Là anh thật sự yêu Nghi Đình hay chủ tịch bảo anh làm thế để kế thừa tập đoàn Tống thị?"
"Tôi thật lòng yêu Nghi Đình, không vì bất cứ nguyên nhân nào hết."
"Anh rất thông minh nhưng cũng có chỗ dại khờ, anh biết mình thật sự cần gì hay không? Anh cần một người phụ nữ hiểu anh, cùng anh đi đến suốt cuộc đời chứ không phải là một cô gái tính khí trẻ con. Nghi Đình là tiểu thư chưa trưởng thành, hai người đến với nhau sẽ không hạnh phúc được đâu."
"Tôi biết làm thế nào để giữ lấy hạnh phúc cho mình." Anh bức xúc nói to.
Celina không ngần ngại bộc bạch tâm tư. "Nhưng anh lại không biết là em đang chờ anh, rất lâu rồi. Anh có biết năm ấy anh chia tay, em đã rất đau khổ như thế nào không?" Cô rấm rứt.
Tuổi trẻ ấy, Thiên Kỳ và Celina từng có một mối tình êm đềm như thơ nhưng cả hai nhanh chóng chia tay trước khi cùng vào làm ở Tống thị.
"Tôi còn tưởng giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi. Cô đừng quên là chính cô nói chia tay với tôi trước."
"Đúng, chia tay là do em nói bởi vì em không thể tự lừa gạt mình, còn tưởng là anh yêu em chẳng qua anh chỉ xem em như người thế thân trong những lúc anh buồn khổ vì tình cảm của mình. Anh chưa một lần nhìn em, ánh mắt đó chỉ xuyên qua em và dừng lại trên người của Nghi Đình. Ít ra trong chuyện này em không hề có lỗi. Em thành thật hơn anh nhiều."
"Là em đã khiến tôi tỉnh ngộ. Từ nhỏ tới lớn trong mắt tôi chỉ có Tống Nghi Đình, nếu em không nói chia tay thì tôi cũng sẽ chủ động. Tôi yêu Nghi Đình, chuyện gì tôi cũng có thể làm vì cô ấy. Celina, cảm ơn em vẫn luôn yêu tôi nhưng giữa hai chúng ta đã chấm dứt từ lâu rồi. Cây chết khô, không thể tiếp tục nảy mầm được nữa."
Celina nuốt nước mắt vào tim. Cô lắc mái tóc. "Không phải, em cảm thấy tối nay mới là sự bắt đầu của hai chúng ta. Nghi Đình đã cự tuyệt anh rồi mà, anh tỉnh táo lại đi, cô ấy sẽ không yêu anh đâu. Trong mắt cô ấy, anh chỉ là anh trai để cô ấy làm nũng bất cứ chuyện gì."
"Celina, em vẫn không hiểu sao. Chúng ta không thể quay lại như trước kia, không thể." Thiên Kỳ nhấn mạnh hai chữ cuối rồi bỏ đi, để lại Celina một mình đứng dưới bầu trời đầy sao, nghẹn ngào không nói nên lời.
Rời khỏi trung tâm mua sắm, Celina liên tục nhìn đồng hồ.
"Chị có việc gấp à?" Nghi Đình hai tay xách hai túi đồ, hỏi.
"Nói thật là từ trước tới nay tôi không thường xuyên ra ngoài mua quần áo, hôm nay là giám đốc giao nhiệm vụ nên tôi không cần phải quay về công ty."
"Thì ra là anh hai sợ em buồn nên mới bảo chị đi cùng em, em còn tưởng chị xem em là bạn nên mới rủ em đi shopping. Nhưng chị hình như chưa mua bộ nào hết phải không?" Nghi Đình giơ túi đồ màu cam ra, bên trong đó có hai chiếc váy thật xinh. "Em tặng chị nè."
"Không cần đâu Tống tiểu thư, style của tôi và cô không giống nhau."
"Vậy à!" Điện thoại rung, Nghi Đình ra một góc nghe máy. Xong cô quay lại nói với Celina. "Anh hai em gọi đấy, anh ấy nói em phải hủy hết các cuộc hẹn tối nay để dành thời gian ăn bữa cơm với anh ấy."
Celina thoáng buồn. "Vậy ư? Nên chọn cái váy nào nhỉ?"
"Không cần thiết đâu, chỉ là một bữa cơm thôi mà." Cô vô tư nói. "Em thích mặc quần jean với áo thun hơn. Anh ấy là anh hai em mà, có phải đi gặp người yêu đâu mà diện váy."
7 giờ tối.
Địa điểm là một nhà hàng ở ngoài trời, kế bên là dòng sông phản chiếu lấp lánh những vì sao.
Thiên Kỳ đợi Nghi Đình ở trước cổng nhà hàng. Một lát khi thấy cô đi taxi tới anh vội chạy đến mở cửa ngay. Nhìn bàn ăn, cô ngạc nhiên. "Anh không chỉ hẹn có mình em, còn ai nữa sao? Ba thì đi công tác rồi."
"Chỉ có mình em thôi."
"Sao nhiều thức ăn quá vậy? Em còn tưởng là ba, bốn người nữa cơ."
Nghi Đình khoác tay Thiên Kỳ tiến đến chỗ bàn đã đặt sẵn. "Anh thật bá đạo, chỉ có một bữa cơm thôi có cần phải tới chỗ sang trọng vậy không? Lại còn có nến, có hoa, có cả nhạc nữa." Cô nghiêng tai lắng nghe bản nhạc không lời được đệm bằng piano.
"Anh muốn em nhớ mãi buổi tối ngày hôm nay, chúng ta sẽ vừa ăn vừa tận hưởng không khí về đêm và ngắm hoa đăng."
Trên dòng sông lúc này đang có vài ngọn hoa đăng ai đó thả trôi dập dìu theo sóng nước.
"Anh trở nên lãng mạn từ khi nào vậy?"
"Vì em, anh tình nguyện thay đổi."
Nghi Đình vẫn không nhận ra tấm chân tình của Thiên Kỳ. Cô khẽ đánh vai anh. "Nói xạo, anh chắc là đang tập dợt để đến khi nói chuyện với bạn gái tương lai không vấp chứ gì. Nơi đây cũng là nơi mà anh muốn hẹn chị ấy, đúng không?"
Thiên Kỳ chỉ cười. Anh còn mời một nghệ sĩ vĩ cầm đến để kéo một bản nhạc cho riêng hai người. Không hiểu sao Nghi Đình cứ cười mãi không thôi. Buổi tối hôm nay với sự trang trí của nến và hoa nên dành cho cặp đôi yêu nhau lần đầu hẹn hò mới đúng, có lẽ vì lý do này mà cô cứ tủm tỉm cười suốt.
"Em phục anh sát đất luôn ấy, vì muốn em vui mà chiêu trò gì anh cũng nghĩ ra được hết. Hay là ba bảo anh làm vậy?" Cô vuốt mái tóc, nói.
Thiên Kỳ rót rượu ra hai chiếc ly thủy tinh. Trong khi anh chỉ mới nhấp môi còn Nghi Đình thì uống cạn. Do lần trước thách đấu với Tử Du nên giờ việc uống rượu với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Cô tinh nghịch, nói. "Anh nói thật đi, có phải anh muốn nhờ em làm chuyện gì đó đúng không? Để em đoán, anh muốn em giúp anh theo đuổi chị Celina chứ gì."
"Nghi Đình, em tập trung một chút có được không? Anh có chuyện quan trọng cần nói với em."
Cô sửa lại tư thế ngồi, e hèm một tiếng. "Được rồi, anh có gì khó nói hả? Anh nói với em nè, có gì em nhắn lại với chị Celina cho."
"Chuyện này không liên quan đến Celina." Anh nói rồi rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Bên trong là chiếc nhẫn kim cương rất đắt giá. Anh trao về phía cô.
"Hôm nay đâu phải sinh nhật em đâu, sao lại tặng quà cho em."
"Nghi Đình, kết hôn với anh được không?"
"Dạ?" Cô quá đỗi kinh ngạc, như không nghe vào tai mình những gì Thiên Kỳ bộc bạch. "Anh vừa nói gì?"
Anh lặp lại. "Anh nói em hãy kết hôn với anh, hãy làm vợ anh."
Cô đột nhiên bật cười đến chảy cả nước mắt. "Anh làm giống thật nhưng mà em nghĩ anh nên đợi tới lúc đó hẵng nói. Bình thường anh rất nghiêm túc sao bây giờ anh giống như kẻ đa tình lãng mạn vậy. Chị Celina nhất định sẽ không cưỡng lại được sự dịu dàng của anh đâu."
Thiên Kỳ đứng lên giữ chặt hai vai cô. "Hãy nhìn thẳng vào mắt anh, những gì anh nói đều là sự thật. Anh yêu em, hãy lấy anh đi."
Tròng mắt cô mở thật to, miệng há hốc. "Tại sao vậy? Chúng ta không thể làm anh em với nhau được sao?"
"Làm anh hai không thể ở bên em cả đời, anh muốn ở bên em, chăm sóc em suốt cả đời." Anh tiến lên một bước, cô lùi lại bước.
"Nhưng anh là anh hai của em mà."
"Không, đó chỉ là trên danh nghĩa thôi. Anh muốn làm.. chồng của em."
Cô cố chấp. "Nhưng anh trai và em gái không thể kết hôn được."
"Em biết rõ chúng ta không phải là anh em ruột mà, sao em lại bướng bỉnh như vậy. Ngay từ đầu gặp em, anh đã thích em rồi. Lúc trước anh không có cơ hội bày tỏ với em, tình cảm đơn phương này anh vẫn chôn sâu trong lòng, từ nhỏ tới lớn đều chưa từng nhạt phai, chưa từng đổi thay, ngày qua ngày càng tăng thêm."
"Nhưng.." Cô ôm đầu. "Với em, anh chỉ là anh trai. Em không hề có cảm giác yêu đương với anh. Em ôm anh hay khoác tay anh, đó là tình cảm của em gái dành cho anh trai. Em cũng đã từng nói, anh chính là hình bóng của ba. Anh hai mà em tôn trọng, không phải là tình yêu. Xin anh đừng phá vỡ điều đó, được không? Người mà em rung động không phải là anh." Cô òa khóc, bỏ chạy khỏi nhà hàng.
Thiên Kỳ ngã phịch người xuống ghế, dốc ngược chai rượu. Từng giọt rượu đắng chát tràn qua cuống họng giống như lời từ chối của Nghi Đình. Anh muốn cho cô một đêm tuyệt vời không ngờ lại biến thành đêm đắng cay như thế này đây. Có tiếng bước chân. Anh tưởng cô đổi ý quay lại bèn gọi tên cô nhưng khi ngẩng lên mới biết là Celina.
"Nghi Đình không lên xe của Tống gia, một mình bỏ chạy." Celina nói.
"Cô đang cười nhạo tôi có đúng không?"
"Anh chưa từng thất bại hôm nay bị thua một cách thê thảm."
Thiên Kỳ gắt lên. "Tôi không thua. Nghi Đình thơ ngây không biết tình yêu là gì rồi sẽ có ngày cô ấy sẽ hiểu ra thôi."
"Là anh thật sự yêu Nghi Đình hay chủ tịch bảo anh làm thế để kế thừa tập đoàn Tống thị?"
"Tôi thật lòng yêu Nghi Đình, không vì bất cứ nguyên nhân nào hết."
"Anh rất thông minh nhưng cũng có chỗ dại khờ, anh biết mình thật sự cần gì hay không? Anh cần một người phụ nữ hiểu anh, cùng anh đi đến suốt cuộc đời chứ không phải là một cô gái tính khí trẻ con. Nghi Đình là tiểu thư chưa trưởng thành, hai người đến với nhau sẽ không hạnh phúc được đâu."
"Tôi biết làm thế nào để giữ lấy hạnh phúc cho mình." Anh bức xúc nói to.
Celina không ngần ngại bộc bạch tâm tư. "Nhưng anh lại không biết là em đang chờ anh, rất lâu rồi. Anh có biết năm ấy anh chia tay, em đã rất đau khổ như thế nào không?" Cô rấm rứt.
Tuổi trẻ ấy, Thiên Kỳ và Celina từng có một mối tình êm đềm như thơ nhưng cả hai nhanh chóng chia tay trước khi cùng vào làm ở Tống thị.
"Tôi còn tưởng giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi. Cô đừng quên là chính cô nói chia tay với tôi trước."
"Đúng, chia tay là do em nói bởi vì em không thể tự lừa gạt mình, còn tưởng là anh yêu em chẳng qua anh chỉ xem em như người thế thân trong những lúc anh buồn khổ vì tình cảm của mình. Anh chưa một lần nhìn em, ánh mắt đó chỉ xuyên qua em và dừng lại trên người của Nghi Đình. Ít ra trong chuyện này em không hề có lỗi. Em thành thật hơn anh nhiều."
"Là em đã khiến tôi tỉnh ngộ. Từ nhỏ tới lớn trong mắt tôi chỉ có Tống Nghi Đình, nếu em không nói chia tay thì tôi cũng sẽ chủ động. Tôi yêu Nghi Đình, chuyện gì tôi cũng có thể làm vì cô ấy. Celina, cảm ơn em vẫn luôn yêu tôi nhưng giữa hai chúng ta đã chấm dứt từ lâu rồi. Cây chết khô, không thể tiếp tục nảy mầm được nữa."
Celina nuốt nước mắt vào tim. Cô lắc mái tóc. "Không phải, em cảm thấy tối nay mới là sự bắt đầu của hai chúng ta. Nghi Đình đã cự tuyệt anh rồi mà, anh tỉnh táo lại đi, cô ấy sẽ không yêu anh đâu. Trong mắt cô ấy, anh chỉ là anh trai để cô ấy làm nũng bất cứ chuyện gì."
"Celina, em vẫn không hiểu sao. Chúng ta không thể quay lại như trước kia, không thể." Thiên Kỳ nhấn mạnh hai chữ cuối rồi bỏ đi, để lại Celina một mình đứng dưới bầu trời đầy sao, nghẹn ngào không nói nên lời.