Ngôn Tình Tình Yêu Thiên Trường Địa Cửu - Rancho Nguyễn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Rancho Nguyễn, 15 Tháng ba 2022.

  1. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    [​IMG]

    Tác phẩm: Tình yêu thiên trường địa cửu

    Thể loại: Ngôn tình ngược

    Tác giả: Rancho Nguyễn

    Tình trạng: Đang ra

    * * *

    Văn án:​

    Đêm định mệnh 16 năm trước, ba mẹ của Thiên Kỳ và Thiên Dương qua đời do tai nạn giao thông. Những người hàng xóm tốt bụng đưa hai anh em đến viện mồ côi Bách Thảo. Bề ngoài nơi đây mang danh là trại trẻ từ thiện nhưng thật ra là nơi bóc lột sức lao động của thanh thiếu niên. Tại đây Thiên hai anh em gặp gỡ và làm quen với Nghi Đình – cô con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Tống thị Tống Hàn Vũ khi hai cha con đến thăm viện Bách Thảo.

    Một đêm gió bão, Thiên Dương lên cơn sốt, Thiên Kỳ cõng em trai đến bệnh viện cũng là để trốn khỏi nhà tù này. Nghi Đình thấy hoàn cảnh của hai anh em Thiên Kỳ thật tội nghiệp nên bảo ba mình đưa họ về nhà. Chính vào đêm hai đứa trẻ trốn thoát, Tống Hàn Vũ lái xe đến viện Bách Thảo nhưng giữa đường gặp Thiên Kỳ cõng em trai bước trong mưa gió. Ông gọi tên và chạy lại giúp. Thiên Kỳ mừng quýnh, không may vấp té, làm rơi mất Thiên Dương xuống núi. Tống Hàn Vũ nhận Thiên Kỳ làm con nuôi. Còn Thiên Dương được một người chăn ngựa cứu sống. 16 năm sau, họ gặp lại, trở thành tình địch của nhau.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng ba 2022
  2. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết đầu mùa lướt thướt rơi. Từng hạt tuyết mềm mại, mỏng manh mang hơi lạnh của mùa đông nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Thiên Kỳ đưa tay ra, hai, ba hạt tuyết lượn vòng nơi đầu ngón tay anh, bay lượn phủ đầy cả nhân gian. Mặc dù sống trong gấm hoa, anh chưa bao giờ quên cuộc sống nghèo khó của mình trước đây. Căn nhà gỗ lụp xụp nhưng tràn đầy tiếng cười, có ba mẹ, có em trai cùng sống đầm ấm bên nhau. Và lời hứa sẽ cùng nhau vào núi tìm hương tuyết cầu để có được sự yên bình và may mắn. Thế nhưng chỉ trong một đêm mọi thứ tan tành.

    Khẽ nén tiếng thở dài, Thiên Kỳ quay trở vô phòng, pha một tách cà phê vừa thưởng thức vừa ngồi sofa xem truyền hình. Đêm quạnh vắng. Vạn vật chìm trong bóng tối. Chiếc ti vi đặt giữa phòng khách đang phát một chương trình ca nhạc. Tiếng hò hét của fan hâm mộ át luôn cả giọng hát của ca sĩ trên sân khấu. Thiên Kỳ cứ nhìn mãi vào anh chàng ca sĩ đó. Tách cà phê để ở nơi đầu môi, vẫn chưa uống được giọt nào. Đôi đồng tử nhíu mày. Đôi môi khẽ thì thầm. Thượng đế định sẵn chúng ta ở trên hai đường quỹ đạo nhưng lại gặp nhau ở điểm u tối. Còn tưởng đã đi đến cuối đoạn đường nào ngờ chỉ mới bắt đầu. Nếu như không có ngày ấy của 16 năm trước thì vận mệnh sẽ không biến thành như vậy.

    16 năm về trước.

    Trước ngày Giáng Sinh hai tuần, Thiên Kỳ cùng em trai là Thiên Dương trang trí cây thông Noel. Củi nổ lách tách trong lò sưởi, hơi ấm tỏa ra xua tan giá lạnh đêm đông. Gió thổi rét căm căm trước hiên nhà nhưng không gian bên trong ấm áp vô cùng. Radio đang mở những ca khúc Noel rộn ràng.

    Thiên Dương ngồi nghịch những quả châu, để mặc anh hai tự trang trí một mình. Một lát cậu ngẩng lên, hỏi. "Sao ba mẹ lâu về quá vậy anh?"

    Thiên Kỳ vừa làm vừa trả lời. "Chắc sắp rồi, em ráng chờ xíu nữa đi."

    "Có thật là ở trong núi có hoa tuyết cầu không anh?"

    Thiên Kỳ treo một ngôi sao lên cây thông, nói. "Mẹ kể như vậy mà, mẹ nói chỉ cần tin nhất định sẽ có."

    "Ai có được loài hoa ấy sẽ có niềm vui và may mắn hả anh?" Thiên Dương lại hỏi.

    "Đúng vậy, tuyết cầu thường mọc ở những vùng lạnh giá, trong núi sâu và các khe đá nên rất khó để tìm được."

    Mỗi tối trước khi đi ngủ, mẹ thường kể cho hai anh em nghe câu chuyện về loài hoa hương tuyết cầu mang lại hạnh phúc và bình yên.

    Thiên Dương chống cằm, mơ màng nghĩ chỉ cần tìm thấy loài hoa ấy thì gia đình cậu sẽ qua được cơn đói khổ. Cậu muốn có quần áo đẹp, muốn được ăn những món ngon nhưng vì hoàn cảnh gia đình, nên cậu không dám đòi hỏi. Một lần cậu trốn nhà một mình lên núi để hái hương tuyết cầu nhưng đường lên núi hiểm trở, tuyết rơi dày, chưa leo được một phần tư đoạn đường, cậu bị ngã xây xát đầu gối. Từ đó mẹ cậu không có cậu lên núi nữa. Mẹ nói rằng nếu có duyên thì sẽ tự khắc tìm được thôi.

    Một tiếng, hai tiếng trôi qua. Ba mẹ vẫn chưa về. Gió thổi nhiều hơn và lạnh hơn. Sương mù giăng kín màn đêm tối tăm. Thiên Dương tựa cằm lên bệ cửa sổ, ngóng chờ mãi.

    "Hay là em ngủ một chút đi, khi nào ba mẹ về anh gọi dậy." Thiên Kỳ vắt ngang sợi dây kim tuyến lên cây thông, nói.

    "Không, em muốn chờ."

    Hai anh em ngồi dưới gốc cây thông đã hoàn thành, mắt dõi ra ngoài khung cửa đầy gió lạnh, lim dim mắt.

    Không biết đã trôi qua bao lâu.

    Tiếng gõ cửa đánh thức hai anh em. Tiếng gõ dồn dập, liên tục như có chuyện gì gấp gáp lắm.

    "A, ba mẹ về." Thiên Dương đứng dậy, chạy ào ra mở. Gương mặt tươi vui của cậu biến mất. Nỗi thất vọng dâng đầy.

    Không phải ba mẹ mà là dì Tương Bình – hàng xóm sống kế bên. Vẻ mặt dì hốt hoảng, chiếc áo khoác của dì lấm tấm sương trắng. Thiên Kỳ lớn hơn em mình, ít nhiều hiểu chút chuyện. Nhận thấy sắc mặt của người phụ nữ đứng bên ngoài cửa không ổn, cậu hỏi ngay. "Có chuyện gì vậy dì? Sao dì run quá vậy?"

    "Ba mẹ tụi cháu.." Người phụ nữ đột nhiên nức nở, giọng nói ngắt quãng.

    "Ba mẹ tụi cháu sao ạ?"

    "Khi nào thì họ về? Dì ơi, dì nói mau đi." Thiên Dương níu áo dì Tương Bình.

    "Ba mẹ tụi cháu.. mất rồi.. do tại nạn giao thông.." Dì Tương Bình ôm hai đứa trẻ vào lòng, cố an ủi bọn chúng.

    Hai anh em còn nhỏ nên không thể nào hiểu hết nỗi đau mất đi người thân, chỉ biết rằng khi nhìn mọi người đem ba mẹ đặt vào trong quan tài, chúng gào khóc thảm thiết.

    "Thả ba mẹ cháu ra đi, sao lại bỏ ba mẹ cháu vào trong đó."

    "Anh hai, sao ba mẹ ngủ hoài vậy, em lay hoài mà ba mẹ vẫn không chịu dậy?"

    "Cháu muốn ba, cháu muốn cả mẹ."

    * * *

    Ai chứng kiến cũng đều xót lòng. Thương thay cho hai đứa trẻ còn trong độ tuổi đến trường mà đã phải chịu cảnh mồ côi ở quãng thời gian sắp tới.

    Ngày đưa tang, trời rất lạnh. Đoàn người nối đuôi nhau tiến về phía nghĩa trang. Ai nấy đều lặng thinh. Thiên Kỳ bước đằng trước, cầm di ảnh của ba mẹ, đôi mắt đỏ hoe. Thiên Dương đi bên cạnh, tay nắm chặt áo anh hai.

    Tại nghĩa trang, người ta đã đào sẵn huyệt, họ đặt quan tài xuống rồi xúc từng xẻng đất, lấp lại. Tuyết bay trong gió. Phố núi lạnh lẽo.

    Hai đứa trẻ quỳ mãi bên mộ ba mẹ.

    Xung quanh, người ta đang bàn bạc làm thế nào để nuôi nấng bọn trẻ.

    "Tuổi còn nhỏ mà phải chịu thảm kịch này, không biết ngày mai của bọn nhóc sẽ như thế nào?"

    "Tội nghiệp. Số phận nghiệt ngã."

    "Chúng ta có thể giúp tụi nhóc một, hai ngày nhưng không thể giúp đỡ cả đời, chỉ còn cách là đưa tụi nhóc vào trại mồ côi Bách Thảo."

    "Cũng chỉ còn có cách này."

    Trở về chiều hôm đó, Thiên Kỳ xếp từng chiếc áo vào ba lô. Thiên Dương cứ chốc chốc lại khóc rống lên.

    "Sao ba mẹ lâu về quá vậy anh hai?"

    "Ba mẹ của chúng ta đã trở thành hai vì sao sáng trên bầu trời rồi, không về với anh em mình nữa đâu."

    Thiên Dương đánh thùm thụp vào lưng anh mình, mếu máo. "Tại sao chứ? Em không chịu đâu, em muốn họ trở về cơ."

    Có tiếng bước chân. Là dì Tương Bình, dì cởi dép đặt ở ngoài rồi bước vào.

    "Dì có mang sủi cảo cho hai cháu nè, mau ăn đi cho nóng." Dì chìa ra bịch sủi cảo còn nóng.

    Thiên Dương hất tay dì, sủi cảo rơi vương vãi. "Cháu không ăn, cháu muốn ăn canh súp khoai tây của mẹ cơ."

    Thiên Kỳ nạt em trai. "Em không được hỗn như vậy."

    "Không sao đâu, đừng la nó." Dì Tương Bình vuốt tóc Thiên Kỳ. "Nghe dì dặn sau này dù có bất cứ chuyện gì cũng phải sống thật tử tế, đó là điều mà ba mẹ cháu mong mỏi. Nghèo khổ không được sa ngã, giàu có không được tự mãn, phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Có biết chưa? Cháu là anh, phải chăm sóc em mình thật chu đáo."

    "Cháu biết rồi ạ!" Thiên Kỳ lí nhí.

    "Mau ăn đi." Dì Tương Bình cho sủi cảo vào trong một cái chén. "Rồi còn ngủ sớm."

    Sau khi dì Tương Bình về, Thiên Kỳ đút sủi cảo cho em, không hay biết rằng cuộc đời hai anh em từ đây bắt đầu phân ly.
     
    Cuộn LenMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  3. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, dì Tương Bình cùng một người hàng xóm tốt bụng chở hai đứa nhỏ đến viện mồ côi Bách Thảo.

    Viện trẻ mồ côi nằm trên một ngọn núi cao. Vào mùa đông, có tuyết rơi phủ kín sườn núi. Gió cuốn tuyết bay dày đặc khiến cho từ dưới thị trấn nhìn lên, trại bị che lấp hẳn, không thấy gì cả ngoài màu trắng xóa của từng hạt tuyết. Sương rơi từng giọt tí tách, lăn tăn, nhiều đến nỗi lũ trẻ lấy ca hứng rồi dùng nước sương ấy để rửa mặt hoặc uống. Tuyết cuồn cuộn xoáy ào ạt khắp thị trấn, gió lạnh buốt.

    Tới nơi, dì Tương Bình dắt hai đứa trẻ vào bên trong, gặp viện trưởng. Viện trưởng của viện mồ côi là một người đàn ông tuổi trung niên, râu quai nón, niềm nở đón ba dì cháu. Tâm địa độc ác giấu sau lớp vỏ đàng hoàng.

    Chẳng một ai hay biết, bề ngoài Bách Thảo là nơi nuôi dưỡng trẻ cơ nhỡ nhưng thực tế là nơi bóc lột sức lao động vị thành niên và đánh đập tàn nhẫn. Người đàn ông chủ viện ấy luôn có cách hăm dọa để bọn trẻ nín lặng về những hành động tàn ác của họ.

    "Hai đứa ở lại đây nhớ ngoan và nghe lời các cô chú, thỉnh thoảng dì sẽ đến thăm." Dì Tương Bình ngồi xổm, nói.

    "Ngôi nhà đó, dì giúp cháu trông coi nhé. Khi nào lớn lên cháu sẽ về thăm." Thiên Kỳ nói.

    "Được rồi, dì sẽ sang mỗi ngày để quét dọn, hai cháu cứ yên tâm mà ở đây học hành. Nhớ bảo ban em trai mình đấy."

    Sau khi dặn dò hai anh em Thiên Kỳ những điều cần thiết, dì Tương Bình ra về.

    Thiên Dương không quen ở cùng người lạ, cậu chạy theo dì Tương Bình để về nhà nhưng bị viện trưởng kéo tay lại, đánh vào mông. "Mày định chạy đi đâu? Bây giờ mày là người của bọn tao, phải nghe lời tao, biết chưa?"

    Thiên Kỳ xô người đàn ông ra, nhìn trừng trừng. "Không được đánh em tôi."

    "Mày gan đấy, tao nói cho tụi mày biết tao không những đánh anh em tụi mày mà còn bỏ đói, bắt tụi mày làm việc cho tao: Giặt đồ, lau nhà, quét nhà, cọ phòng vệ sinh, chẻ củi.. Sao hả, sợ rồi đúng không? Nếu sợ thì ngoan ngoãn nghe lời tao, tao còn cho cơm ăn bằng không.."

    Tên viện trưởng râu quai nón đang nói bỗng phát hiện hai anh em Thiên Kỳ đi mất. Ông ta la lớn, bảo đàn em đuổi theo. Hai anh em còn nhỏ làm sao thoát khỏi những người đàn ông bặm trợn, xấu xa trong viện.

    Viện trưởng râu quai nón xách một tai Thiên Kỳ, trợn ngược hai mắt. "Khốn kiếp, dám trốn à?" Rồi ông ta vung roi mây quất túi bụi lên người cậu.

    Thiên Dương nhảy bổ tới, cắn vào tay ông bị ông dùng chân đá thẳng vào ngực ngã sóng soài ra đất. Người đàn ông tức giận, chuyển hướng đánh sang Thiên Dương. Cậu bé ốm yếu không chịu nổi những trận roi, Thiên Kỳ thấy vậy liền lấy thân mình đỡ cho em trai.

    "Hai anh em mày yêu thương nhau quá đấy nhưng mà nếu tụi bây không nghe lời thì sẽ còn chịu dày vò như thế này nữa." Mỗi một câu nói, ông ta quất liên tiếp lên người Thiên Kỳ.

    Bọn trẻ trong viện đứng lấp ló ngoài cửa sổ, trông thấy hết. Chúng tỏ ra sợ hãi vì khi đến đây chúng cũng từng bị đánh dã man như vậy.

    Một tên đàn em trông thấy liền gọi bọn trẻ vào. Quản gia của viện Bách Thảo họ Tô, đe dọa. "Tụi mày cũng nhìn thấy rồi, đây là cái giá mà tụi mày phải trả khi không nghe lời bọn tao."

    Tên viện trưởng ném chiếc roi mây về phía Tô quản gia, nói trước khi bỏ đi. "Ở đây giao lại cho chú em đấy, nhớ chăm sóc bọn trẻ cẩn thận, để chúng nó tiết lộ tao sẽ khử mày."

    Tô quản gia đi qua đi lại, châm biếm nói. "Từ bây giờ nơi này sẽ là nhà của tụi mày. Ở đây tụi mày sẽ được ăn ngon mặc đẹp nhưng bù lại tụi mày phải làm việc cho tao. Hai bên đều có lợi, rất sòng phẳng phải không?" Ông ta bước tới, xắn tay áo Thiên Kỳ lên, ở trên cánh tay có vài vết thâm tím. "Thế nên đừng bao giờ hé miệng về những vết bầm tím này cho bất cứ một ai. Tại tụi mày không chịu nghe lời nên tao chỉ dạy dỗ tụi mày cho nên người thôi."

    Thiên Kỳ ôm em trai, lờ mờ hiểu rằng những ngày tháng sắp tới của mình sẽ phải trải qua những gì. Cậu khịt mũi, nói. "Đừng đánh anh em tôi nữa, chúng tôi sẽ nghe lời ông."

    Tô quản gia cười nham nhở, xoa đầu Thiên Kỳ. "Vậy phải ngoan không? Tao đánh là để cho tụi mày nhớ, nếu không nghe lời không phục tùng mệnh lệnh, tụi mày chỉ có con đường chết đói, tới lúc đó đừng trách tụi tao độc ác."

    Tô quản gia vẫy tay Minh Viễn, một trong số những đứa mà ông ta tín nhiệm ở đây, nói. "Dẫn hai đứa kia đi tắm đi." Ban đầu để thuyết phục Minh Viễn, Tô quản gia đã sử dụng biết bao nhiêu cây roi kèm lời lẽ hăm dọa, hạch sách để cậu phục tùng mình mà không nửa lời oán than. Giờ thì Minh Viễn trở thành đại ca của bọn trẻ trong viện Bách Thảo.

    "Đi theo tao." Minh Viễn hất đầu về phía hai anh em.

    Trên đường đến nhà tắm, Thiên Dương hỏi. "Từ giờ chúng ta phải ở lại đây hả anh hai?"

    "Ừ."

    "Người đàn ông lúc nãy thật hung dữ. Em muốn về nhà."

    Bước chân Thiên Kỳ chậm lại rồi dừng hẳn. "Không được đâu, họ không cho chúng ta về đâu. Chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ có cơm ăn."

    "Nhưng em sợ.."

    "Anh hai sẽ bảo vệ em mà."

    Minh Viễn quay đầu lại. "Còn đứng đó làm gì nếu không muốn bị đánh tiếp. Chọc giận Tô quản gia sẽ khó sống yên ổn đấy, tao nhắc cho mà nhớ. Chỗ này chẳng có gì tốt lành đâu."

    "Vậy sao bạn lại ở đây?" Thiên Kỳ bước lên một bước.

    "Ba mẹ không cần tao nữa, ngoài nơi này tao biết đi đâu."

    "Thế sao bạn không bỏ trốn?"

    "Trốn ư?" Minh Viễn cười khẩy. "Vừa rồi tụi mày cũng nhìn thấy, trốn được sao? Cho tụi mày biết, viện mồ côi Bách Thảo canh phòng nghiêm ngặt như nhà giam hơn nữa bốn bề núi cao, không biết đường đi té xuống núi chết như chơi. Cũng có nhiều đứa trốn ra khỏi viện nhưng lạc đường sẩy chân té xuống tan xương nát thịt."

    Thiên Kỳ có chút hoảng hốt nhưng cố giữ vẻ bình thản. "Tôi không tin đâu, bạn đừng hù tôi." Cậu trấn an Thiên Dương. "Đừng sợ."

    "Được thôi, nếu mày không tin thì nhìn xung quanh đi." Mình Viễn chỉ tay một vòng.

    Thiên Kỳ đứng trên một tảng đá, nhìn tứ phía. Quả thật bốn bề đều là núi đồi dựng đứng, vừa nguy hiểm vừa không có lối thoát. Chỉ có một con đường lên viện bằng xe ô tô và cũng là cổng chính nhưng được đàn em của viện trưởng đứng canh cả ngày lẫn đêm, đến cả một con kiến cũng không lọt vào được.

    Phía sau viện Bách Thảo có một con đường mòn nhỏ, phủ đầy lá cây. Những đứa trẻ từng trốn ra ngoài cũng đi bằng đường này nhưng ngặt nỗi vừa ra được bên ngoài gặp phải núi cao sừng sững, đá nhô ra chắn cả lối đi. Dù đi hướng nào cũng là núi, nếu không té xuống thì cũng lạc vào rừng sâu, bỏ mạng.

    "Sao? Tin tao rồi chứ?" Minh Viễn nhếch mép hỏi Thiên Kỳ lúc này vẻ mặt ủ dột.

    "Anh hai, em sợ lắm, em muốn về nhà." Thiên Dương khóc thút thít.

    Thiên Kỳ dỗ dành. "Ngoan, chúng ta chỉ ở lại đây một thời gian thôi, có cơ hội anh sẽ dẫn em trốn thoát. Giờ thì anh giúp em tắm rửa."
     
    Cuộn LenMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  4. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài nhà tắm, Thiên Kỳ kéo khóa ba lô lấy ra hai bộ đồ cho hai đứa. Mình Viễn nhìn thấy con thỏ bông bèn nổi lòng tham. "Cho tao con thỏ này đi."

    Thiên Kỳ giựt lại. "Không, nó là quà sinh nhật của mẹ tặng cho em tôi."

    "Nhưng mà tao muốn lấy." Minh Viễn quyết lấy con thỏ cho bằng được. Thiên Kỳ cũng quyết tâm giữ nó lại. Cậu xô ngã Minh Viễn.

    Minh Viễn tặng cậu một cú đấm. "Mày dám xô tao, ở đây tao là đại ca. Đồ của tụi mày cũng là đồ của tao."

    Minh Viễn và Thiên Kỳ lao vào ẩu đả nhau. Thiên Kỳ rất ghét ai bắt nạt em mình cộng thêm thân hình Minh Viễn nhỏ con nên chẳng mấy chốc đã bị Thiên Kỳ ngồi đè lên. "Không được lấy đồ của em tao." Tức giận, Thiên Kỳ không thèm xưng hô lịch sự nữa.

    Có ba đứa trẻ khác chạy tới lôi Thiên Kỳ ra khỏi người Minh Viễn. Một đứa đi méc với Tô quản gia. Một lát ông tới tát mạnh vào má Thiên Kỳ. Má trái cậu hằn in năm ngón tay đỏ lòm của Tô quản gia.

    "Mẹ kiếp, mày dám gây chuyện ở đây à? Mau đi tắm cho tao, ngày mai mày sẽ phải chịu phạt."

    Thiên Kỳ chỉ biết nhẫn nhịn.

    Buổi tối.

    Hai anh em không ngủ được vì lạ chỗ.

    Thiên Dương quay sang thì thầm. "Anh hai ơi, em sợ."

    "Đừng sợ, có anh hai ở đây." Thiên Kỳ vỗ về em.

    "Em ngủ không được, em muốn nghe mẹ kể chuyện cổ tích."

    "Mẹ không có ở đây. Anh cũng biết kể vậy, để anh kể cho em nghe nha. Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ mất sớm nên hai anh em sống nương tựa nhau. Mùa đông năm đó khắc nghiệt, vì không có tiền mua gạo.."

    "Anh kể không hay, em muốn mẹ kể cơ." Thiên Dương cắt ngang.

    "Nhưng mẹ không thể kể cho chúng ta nghe được nữa. Mẹ và ba đã chết rồi."

    Thiên Dương tung chăn ngồi dậy. "Anh nói dối, sao ba mẹ lại chết? Em phải đi tìm hương tuyết cầu, em muốn có loài hoa ấy để ba mẹ sống lại."

    "Em ngốc quá, người chết rồi không thể sống lại được."

    "Em không tin đâu, em muốn đi tìm hương tuyết cầu, nó sẽ đem lại may mắn cho anh em mình, biết đâu nó sẽ giúp ba mẹ quay về thì sao."

    Thiên Kỳ ôm em trai và nói trong tiếng nấc. "Được rồi, anh hai sẽ đi tìm cùng em để ba mẹ trở về với chúng ta." Cậu an ủi.

    "Đến khi nào thì chúng ta mới tìm được loài hoa ấy vậy anh?"

    "Anh cũng không biết nữa, nghe mẹ nói hương tuyết cầu mọc ở sâu trong núi. Khi bắt đầu xuất hiện tuyết trắng cũng là lúc hương tuyết cầu nở rộ. Loài hoa này rất khó để tìm thấy vì thế người ta mới nói nếu ai tìm được hương tuyết cầu thì sẽ có may mắn, nó sẽ giúp chúng ta thực hiện mọi nguyện vọng mà chúng ta muốn."

    "Vậy khi nào mới tìm được?"

    "Vào đêm Giáng Sinh nếu như có tuyết rơi, đi theo hướng ngôi sao sáng nhất có thể sẽ tìm được."

    "Vậy nếu vào đêm Giáng Sinh không có tuyết rơi thì sao?"

    Thiên Kỳ bặm môi. "Thì sẽ không tìm được hương tuyết cầu."

    Thiên Dương bật khóc. "Vậy thì ba mẹ không quay về với anh em mình rồi."

    Thiên Kỳ xoa đầu nhóc em, an ủi. "Đừng khóc, ba mẹ luôn ở bên chúng ta."

    Sáng dậy, Thiên Dương không thấy anh mình đâu bèn chạy loanh quanh khắp nơi đi tìm. Cậu tìm thấy Thiên Kỳ quỳ gối ngoài ban công, hai tay giơ cao quá đầu.

    "Anh hai!"

    "Sao em lại ra đây, mau vô nhà, ngoài này lạnh lắm."

    "Sao người đàn ông đó phạt anh vậy?"

    Thiên Kỳ buông một cánh tay xuống. "Anh không sao đâu, hồi đó anh cũng bị ba phạt hoài mà. Anh quen rồi."

    Thiên Dương cùng quỳ với anh hai.

    "Em làm gì vậy. Vô phòng đi. Ngoài này lạnh lắm, em sẽ bị cảm đó."

    "Anh hai vì em mà chịu phạt sao em có thể bỏ mặc anh được chứ. Em xin lỗi anh, tại em mà anh bị đánh." Thiên Dương rơm rớm nước mắt. "Em cởi áo khoác cho anh mặc vào nhé, mặc rồi sẽ không bị lạnh nữa."

    Thiên Kỳ ngăn tay em mình lại. "Anh không lạnh đâu, em đừng cởi."

    "Nếu có ba mẹ ở đây thì tốt quá, ba sẽ không để bọn người kia ăn hiếp tụi mình. Sắp tới Giáng Sinh rồi, em nhất định sẽ tìm được hương tuyết cầu, chúng ta sẽ trở về nhà."
     
    Cuộn LenMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  5. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giáng Sinh, bọn trẻ trong viện mồ côi cùng nhau trang hoàng cây thông Noel. Thiên Kỳ cảm thấy thời điểm này cậu và em trai mình mới được tự do. Tô quản gia cho bọn trẻ ăn mặc đẹp, thậm chí ông còn không hề quát tháo, nạt nộ hay đánh mắng nữa.

    Thiên Kỳ không biết nguyên do sâu xa khiến ông ta làm vậy.

    Vì hôm nay, chủ tịch tập đoàn Tống thị dẫn theo con gái là Nghi Đình đến thăm viện Bách Thảo.

    Tống thị là tập đoàn kinh doanh mang tầm cỡ quốc tế. Tống Hàn Vũ – người đứng đầu Tống thị cũng là người tài trợ toàn bộ cho viện, thế nên viện trưởng và Tô quản gia mới đội lốt nai tơ trong ngày hôm nay. Không chỉ có mỗi Tống Hàn Vũ mà bất kỳ ai ghé đến, họ cũng đều giả tạo như vậy, nhằm che giấu những hành động nhẫn tâm mà mình gây ra.

    Chiếc xe ô tô chở hai cha con Tống Hàn Vũ đang trên đường tới viện Bách Thảo.

    Nghi Đình cứ nhìn mãi ra ngoài kính xe, không cảm xúc. Núi đồi trùng điệp lướt qua tầm mắt cô.

    "Con gái, con không vui sao? Hôm nay là lễ Giáng Sinh, ba sẽ đưa con đến một nơi rất thú vị. Ở đó có rất nhiều bạn bè bằng tuổi con, có thể chơi cùng con. Con sẽ không thấy cô độc nữa." Tống Hàn Vũ sửa lại chiếc khăn choàng trên cổ con gái.

    Cô bé hất tay ba mình ra, không nhìn ông lấy một lần. Cái chết của mẹ Nghi Đình đả kích đến cô bé quá lớn, khiến cô bé không chịu nổi cú sốc này, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không nói, không hỏi tự cô lập bản thân với thế giới bên ngoài.

    Tống Hàn Vũ đưa con gái đi điều trị. Bác sĩ nói rằng do cô bé chấn động tâm lý dẫn đến tự kỷ, chẳng muốn tiếp xúc với ai, thích làm những việc một mình. Bác sĩ khuyên nên cho Nghi Đình gặp gỡ và làm quen bạn bè đồng trang lứa để cô bé sống vui lên và dần nguôi ngoai nỗi đau mất mẹ.

    Chiếc ô tô đỗ xịch trước cổng viện Bách Thảo.

    Viện trưởng cùng Tô quản gia đã chờ sẵn ở đó.

    Tống Hàn Vũ vừa bước xuống, viện trưởng liền nở nụ cười nồng hậu. "Chủ tịch Tống, hoan nghênh ngài đã đến. Sự xuất hiện của ngài thật vinh dự cho chúng tôi quá. Cô bé này chắc là lệnh ái của quý ngài, ồ, cô bé xinh quá. Xin mời vào."

    "Cháu tên gì vậy?" Tô quản gia hỏi nhưng Nghi Đình không trả lời.

    "Mấy đứa trẻ vẫn khỏe chứ?" Tống Hàn Vũ hỏi.

    "Vẫn khỏe, lúc nào cũng khỏe hết, có tôi săn sóc mà ngài cứ yên tâm."

    "Tôi đặc biệt dẫn Nghi Đình đến xem bọn trẻ biểu diễn, trong xe có nhiều quà phiền anh đem xuống phân phát cho mấy đứa nhỏ." Tống Hàn Vũ bảo với Tô quản gia.

    Viện trưởng nháy mắt về phía Tô quản gia, ông ta hiểu ý tiến ra chiếc xe ô tô.

    "Cảm ơn chủ tịch Tống rất nhiều, ngài thật có lòng nhân ái." Viện trưởng nịnh nọt. "Mặc dù ngài bận rộn nhưng vẫn dành thời gian để đến đón Giáng Sinh cùng với tụi nhỏ, thật đáng quý. Chúng tôi rất biết ơn ngài."

    Sảnh chính. Những đứa trẻ ngồi theo thứ tự tại một chiếc bàn khá rộng. Nghi Đình nhìn khắp một lượt, vẫn không biểu hiện cảm xúc gì.

    Viện trưởng vỗ hai tay vào nhau, hắng giọng. "Chào các bạn nhỏ, vị này là chủ tịch của Tống thị và con gái Nghi Đình của ông ấy. Chủ tịch Tống chính là ân nhân của viện Bách Thảo chúng ta. Mấy năm qua nhờ có sự trợ giúp của ông ấy mà chúng ta mới có cơm ăn, mới có quần áo đẹp để mặc. Hôm nay chủ tịch Tống đến có mang theo rất nhiều quà cho các con, ông cũng ở lại đón Giáng Sinh cùng với chúng ta. Nào, các con cho một tràng pháo tay đi."

    Bọn trẻ đồng loạt vỗ tay rần rần. Chúng thích thú nhất là những phần quà đặt trên bàn. Tô quản gia đem từng hộp quà phát cho mỗi đứa. Bọn trẻ đứng xúm xít, giơ tay đón quà, nụ cười nở trên môi, vẻ mặt ngây thơ, hồn nhiên.

    Tống Hàn Vũ bảo con gái qua chơi cùng đám bạn nhưng cô bé cứ đứng nhìn mà không nói gì hay hành động gì.

    Minh Viễn chỉ tay vào Nghi Đình, nói với những đứa khác. "Tụi mày xem con nhỏ đó nhà giàu, đúng là sướng thiệt. Không biết nó có bị câm hay không mà không thấy mở miệng nói gì."

    Nghi Đình nghe thấy hết, tròng mắt cô bé mở to nhìn Minh Viễn. Cậu bước đến cạnh cô. "Chào bạn, có phải thường ngày bạn nhận quà nhiều lắm đúng không?"

    Tô quản gia liếc mắt. "Này, phải biết thân phận chứ. Tống tiểu thư là tiểu thư cành vàng lá ngọc sao có thể đứng ngang hàng như vậy."

    Tống Hàn Vũ khoát tay. "Không sao, tôi cố tình dẫn Nghi Đình tới đây là để con bé tiếp xúc và quen thêm nhiều bạn mới." Rồi ông vẫy tay bọn trẻ. "Các cháu à, lại đây nói chuyện với Nghi Đình nhé!"

    Người lớn tránh sang bên cho bọn trẻ trò chuyện với Nghi Đình.

    "Bạn tên Nghi Đình hả?"

    "Tên của bạn đẹp thật."

    "Giáng Sinh vui vẻ nhé Nghi Đình."

    Nghi Đình đến phút cuối vẫn không nói gì, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm lúc đầu.

    Khi đó, con búp bê mà cô bé ôm trong tay bỗng phát ra tiếng nói. Giáng Sinh an lành.

    Minh Viễn gật gù. "Con búp bê này thay bạn nói chuyện hả?"

    Nghi Đình đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở chỗ hai anh em Thiên Kỳ đang đứng một góc riêng biệt.

    Dõi theo ánh mắt của con gái, Tống Hàn Vũ nói. "Hai đứa trẻ kia có vẻ xa cách quá."

    "À, ba mẹ chúng nó mất do tai nạn giao thông, chỉ trong một đêm mà cả hai anh em biến thành trẻ mồ côi. Thật là xót xa."

    Nghi Đình đột nhiên bước lại chỗ hai anh em, nhìn xoáy vào Thiên Dương. Có lẽ cô bé nhỏ hơn hoặc bằng tuổi Thiên Dương nên trong lòng dâng lên một cảm xúc gần gũi.

    "Chào bạn, mình là Thiên Kỳ còn đây là em trai mình – Thiên Dương." Thiên Kỳ giới thiệu.

    Nghi Đình liếc xuống con thỏ bông trên tay Thiên Dương, nói. "Con thỏ bông này là do mẹ bạn tặng, đúng không?"

    Tống Hàn Vũ khẽ cười, vì cuối cùng con gái ông đã có thể nói chuyện được rồi.

    "Làm sao bạn biết?"

    "Con búp bê biết nói này cũng là do mẹ tặng cho mình."

    Thiên Dương nhìn cô bạn gái mà mình mới quen, nở nụ cười mỉm. Nghi Đình cũng cười.

    Tối nay không chỉ có chủ tịch Tống mà còn có những vị khách VIP khác.
     
    Cuộn LenMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  6. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Viện trưởng đứng trên bục, nói. "Hoan nghênh quý vị đã tới đón Giáng Sinh cùng với viện Bách Thảo chúng tôi. Để chào mừng, tôi có chuẩn bị một tiết mục thật đặc biệt dành tặng cho quý vị, hy vọng quý vị sẽ thích."

    Tiết mục mà viện trưởng nói là vở kịch 'Chúa chào đời' do đám trẻ trong viện Bách Thảo diễn, hai anh em Thiên Kỳ, Thiên Dương cũng tham gia. Nhác thấy Thiên Dương đứng trên sân khấu, Nghi Đình mỉm cười, cô bé còn vẫy tay với cậu.

    Khi vở kịch kết thúc, Thiên Dương một mình bỏ ra ngoài, quỳ trước hang đá – nơi có bức tượng thánh nữ Maria. Thiên Dương chắp tay khấn. "Nếu tối nay có tuyết rơi con sẽ tìm được hương tuyết cầu, thế nên con tới đây để cầu nguyện. Nếu tìm được hương tuyết cầu, anh em con sẽ được gặp lại ba mẹ và sẽ sống hạnh phúc bên nhau vì hương tuyết cầu mang lại niềm vui và phúc lành."

    Nghi Đình lén ba đi theo Thiên Dương ra tận hang đá. Nghe lời nguyện ước của cậu bạn, cô bé nói. "Người chết rồi không thể gặp lại được đâu, mẹ mình cũng mất rồi."

    "Mình không tin đâu, chỉ cần tìm được hoa tuyết cầu thì mong muốn gì cũng thành sự thật."

    Thấy Thiên Dương kiên quyết, Nghi Đình hỏi lại. "Là thật sao?"

    Thiên Dương quay sang cô bé bên cạnh, nói. "Mẹ mình bảo thế mà. Chẳng lẽ bạn không muốn không gặp lại mẹ bạn à?"

    "Vậy bạn cho mình đi tìm chung với nha."

    "Không được."

    Lời từ chối thẳng thừng của Thiên Dương làm Nghi Đình xụ mặt. "Tại sao chứ?"

    "Phải có tuyết rơi kìa, hoa tuyết cầu chỉ xuất hiện khi tuyết rơi xuống thôi. Bây giờ tụi mình cầu xin mẹ Maria cho có tuyết đi."

    Hai đứa trẻ quỳ cạnh nhau, nhắm mắt nguyện ước.

    Trái hẳn với không khí tĩnh lặng ngoài hang đá, bên trong viện Bách Thảo là một mớ hỗn loạn vì sự mất tích của Thiên Dương và Nghi Đình.

    Tống Hàn Vũ quay sang nói với viện trưởng. "Hai đứa nhỏ đột ngột biến mất cùng lúc chắc chắn là có nguyên do."

    Viện trưởng nói. "Ông Tống, xin ông cứ bình tĩnh, tôi sẽ tức tốc sai người đi tìm, bằng mọi giá nhất định sẽ đưa tiểu thư trở về an toàn." Rồi ông ra lệnh cho đám đàn em đổ xô tìm kiếm.

    "Đêm nay là Giáng Sinh, tụi nhỏ có thể đi đâu được chứ?"

    Bất chợt, Thiên Kỳ nhớ lại chuyện gì đó và la lên. "Cháu biết Thiên Dương đang ở đâu, để cháu đi tìm cho ạ!"

    Cậu vừa quay gót liền bị Tô quản gia giữ chặt. "Ở yên một chỗ cho tao, anh em tụi mày gây bao nhiêu phiền phức còn chưa đủ hả."

    "Được rồi, im hết đi. Mau chia nhau ra tìm." Viện trưởng quát một tiếng, ai nấy đều im thin thít.

    Trong lúc này Thiên Dương và Nghi Đình đã rời khỏi viện Bách Thảo. Ban đêm, gió thổi rất lạnh. Tiếng gió nghe rợn cả người. Nghi Đình rất sợ, cô bé nắm chặt áo cậu bạn đi cùng.

    "Chúng ta phải đi đâu tìm hương tuyết cầu?" Nghi Đình hỏi, sợ hãi khi nhìn thấy chung quanh tối om.

    "Chúng ta phải lên núi, mẹ mình nói hương tuyết cầu mọc ở trên núi."

    Nghi Đình ngước nhìn ngọn núi cao trước mặt, tỏ vẻ bất an. "Nhưng núi cao lắm làm sao mà leo lên được."

    "Anh hai mình nói đi theo hướng của ngôi sao sáng nhất thì sẽ tìm thấy." Thiên Dương chỉ tay về phía xa, nơi có một ngôi sao đang phát sáng hơn những ngôi sao còn lại. "Chúng ta đi thôi."

    Hai đứa trẻ tiếp tục đi, xuyên qua những bụi cỏ dại mọc um tùm. Con đường lên núi gồ ghề, đầy sỏi đá. Bụi dây leo mọc chằng chịt qua các thân cây gỗ lớn. Phía dưới chân toàn là nấm. Mảnh trăng trên trời mờ ảo chẳng đủ chiếu sáng con đường rậm rạp cây cối.

    Tống Hàn Vũ bật đèn pin cùng Thiên Kỳ dò dẫm trong bóng tối.

    "Cháu có chắc là tụi nhỏ đã đi ngang qua con đường này không?"

    "Dạ chắc. Đây là con đường duy nhất để lên núi thôi ạ!" Thiên Kỳ gật, nói chắc như đinh đóng cột.

    "Nhưng sao tụi nhỏ phải lên núi?"

    Thiên Kỳ giải thích cặn kẽ.

    Nghe xong Tống Hàn Vũ trố mắt. "Cái gì? Hương tuyết cầu?" Có vẻ như ông không muốn tin. Cũng đúng thôi, người lớn như ông thì làm sao tin vào mấy chuyện cổ tích của bọn trẻ con. Mặc dù không tin lắm nhưng ông vẫn phải cùng Thiên Kỳ đi tìm Nghi Đình và Thiên Dương.

    Tán lá trên đầu che khuất mảnh trăng pha lê. Bóng tối dần phủ lấp con đường phía trước.

    Nghi Đình sụt sịt. "Mình muốn có ba đi cùng. Mình sợ quá."

    "Mình cũng muốn có anh hai bên cạnh lúc này."

    "Anh hai bạn có thương bạn không?"

    "Có. Anh hai còn vì mình mà bị đánh, bị phạt chịu lạnh nữa."

    "Bạn sống ở viện Bách Thảo vui không?"

    Trẻ con không biết nói dối, Thiên Dương hồn nhiên kể. "Không vui chút nào. Tô quản gia lúc nào cũng đánh tụi mình. Ông đó là người xấu." Như để chứng minh lời mình nói là thật, Thiên Dương xắn tay áo cho Nghi Đình xem những vết bầm trên tay cậu.

    Nghi Đình chớp mắt. "Thì ra các bạn chịu nhiều khổ sở như vậy."

    "Mình không hề muốn ở đây. Mình muốn về nhà. Mình phải đi tìm ba mẹ, ba mẹ sẽ bảo vệ mình khỏi bọn người xấu đó."

    "Ừ, vậy tụi mình đi."

    Được một đoạn, Nghi Đình than mỏi chân, đi không nổi nữa. Hai đứa nhỏ ngồi nghỉ mệt dưới một gốc cây cổ thụ.

    Thiên Dương nhìn lên trời đêm, hỏi. "Mẹ bạn có biết kể chuyện cổ tích không?"

    "Tất nhiên rồi. Giọng mẹ mình hay lắm."

    "Mẹ mình cũng kể hay nữa. Mẹ hay kể về câu chuyện ở trong núi có một loài hoa may mắn, tên của nó là hương tuyết cầu."

    Bỗng nhiên, vô số hạt tuyết từ trên trời rơi xuống. Tuyết trắng như bông bay lả tả. Tuyết cùng gió rong chơi, đuổi nhau trên những tán cây.

    "Tuyết rơi rồi kìa." Thiên Dương reo lên và đưa tay hứng tuyết.

    Nghi Đình ngước nhìn tuyết bay, khẽ cười. Lần đầu tiên cô bé nhìn thấy tuyết thật sự và cũng là lần đầu tiên cô bé vui kể từ khi mẹ mình qua đời.

    Nhưng Thiên Dương không tìm thấy hương tuyết cầu, đến lúc tuyết ngừng vẫn không tìm thấy chỉ thấy lạnh run.

    Thiên Dương và Nghi Đình ngồi sát vào nhau để truyền hơi ấm. Tô quản gia tìm thấy bọn nhỏ, báo ngay cho Tống Hàn Vũ. Ông vội đến ngay, bế Nghi Đình lên, phủi những hạt bụi tuyết dính trên tóc cô bé.

    Tô quản gia cấu một phát vào hông Thiên Dương, rít qua kẽ răng. "Mày định trốn à? Để xem về tao xử mày thế nào."

    Tô quản gia quay sang Tống Hàn Vũ, áy náy. "Xin lỗi chủ tịch Tống, chúng tôi không biết dạy dỗ đã để tiểu thư chịu rét rồi."

    "Thôi không sao, tụi nhỏ bình an là tốt rồi." Tống Hàn Vũ không truy cứu nữa.
     
    Cuộn LenMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  7. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quay trở về viện Bách Thảo.

    Đợi hai cha con Tống Hàn Vũ đi khuất, Tô quản gia rút cây roi mây đánh túi bụi vào người Thiên Dương. Người anh trai lại dùng thân mình đỡ những trận roi mây ấy.

    "Không được đánh em tôi."

    "Em mày báo hại tao đi tìm cả đêm khắp rừng núi, xem tao có đánh chết nó không?" Tô quản gia lôi Thiên Kỳ ra nhưng bị cậu giữ chặt tay.

    "Tôi xin ông, đừng đánh nó nữa, nó còn nhỏ lắm, ông đánh mạnh như vậy làm sao nó chịu nổi."

    "Thật là.. cút hết cho tao." Tô quản gia ném chiếc roi xuống sàn nhà, trừng mắt nhìn.

    Thiên Kỳ cõng Thiên Dương về nơi ngủ tập thể. Cậu lấy dầu thoa lên chỗ vết bầm trên tay Thiên Dương, luôn miệng nói. "Anh xin lỗi, anh đã hại em, thật ra không có hương tuyết cầu gì cả. Sao em khờ vậy, sao lại một mình lên núi tìm chứ."

    Thiên Dương ngủ say trong những lời thì thầm tự trách móc của anh trai.

    "Thằng nhóc này gan thật, bọn tao còn không dám đi nữa là." Minh Viễn ngồi bên cạnh, nói. "Phục hai anh em tụi mày luôn đó."

    "Tôi muốn dẫn em tôi rời khỏi đây."

    "Mày điên à? Không ai có thể thoát ra được nhà tù này, mày hiểu không? Tô quản gia mà bắt lại được, ổng đánh cho nhừ xương."

    "Tôi không sợ ông ta đâu, tôi nhất định sẽ bảo vệ em mình."

    Một đứa con gái lên tiếng. "Thiên Dương có một người anh như bạn thật tốt quá."

    Minh Viễn kéo tóc cô bé. "Bộ tao không tốt hả?" Rồi cậu quay qua nói với Thiên Kỳ. "Mày dũng cảm đấy, từ giờ ai bắt nạt mày tao sẽ đánh người đó."

    Nửa khuya, Thiên Kỳ giật mình thức giấc. Cậu quay sang kiểm tra thì thấy cả người Thiên Dương nóng như lửa. Cậu lắc vai Thiên Dương. "Em mau dậy đi, anh sẽ đưa em đi bác sĩ khám."

    Thiên Dương thì thào. "Anh hai.. từ giờ em sẽ nghe lời anh hai, không tự ý bỏ đi một mình lên núi nữa.. anh hai đừng giận em.."

    "Em ngốc quá, anh hai có giận gì em đâu."

    Thiên Dương lại chìm vào giấc ngủ.

    Minh Viễn bước đến chỗ hai anh em, đưa tay sờ lên trán Thiên Dương. "Thằng nhỏ sốt rồi, ở chỗ này mà bệnh là không có bác sĩ khám đâu. Nếu không vượt qua được chỉ có cách chờ chết."

    "Không thể nào. Em ấy nhất định sẽ khỏi mà."

    Nghĩ ngợi một hồi, Thiên Kỳ chạy đi gõ cửa phòng Tô quản gia. Nghe cậu trình bày sự việc, Tô quản gia mặt khó chịu đi lại đằng tủ lấy ra một vỉ thuốc bảo cậu hãy cho Thiên Dương uống.

    "Đây là thuốc gì?" Thiên Kỳ nhìn vỉ thuốc không có nhãn hiệu, hỏi.

    "Uống thì uống, không thì thôi, hỏi nhiều làm gì. Ở đây bệnh nào cũng uống thuốc này hết. Uống được nếu may mắn thì qua khỏi còn không thì chuẩn bị đào mộ cho em mày đi.

    " Tôi không cho em ấy uống thuốc khi không biết rõ nguồn gốc, tôi cần phải đưa em ấy đi bác sĩ. "Thiên Kỳ cứng miệng, nói.

    " Tao đây chính là bác sĩ, sao hả, có lấy không? Không lấy tao đem cất à? "

    Thiên Kỳ chộp lấy vỉ thuốc, quay trở lại chỗ ngủ. Sau khi uống thuốc, Thiên Dương vẫn nằm mê man, cơn nóng vẫn chưa hạ đi được chút nào.

    Thiên Kỳ có ý định sẽ cõng em mình xuống núi đến bệnh viện.

    Minh Viễn chạy vào báo tin." Tô quản gia ngủ say rồi, mày đưa em mày đi khám đi. Nếu không đi giờ này thì không còn cơ hội nữa đâu. "

    " Làm sao đi được, Thiên Dương dậy không nổi nữa với lại ngoài trời đang mưa. "

    Cơn mưa muộn trong mùa đông giăng kín khắp vùng núi.

    " Đi cổng sau đi nhưng mà sẽ hơi xa một chút. Nếu mày muốn cứu em mày thì phải tranh thủ, mau lên. "Minh Viễn giục.

    " Trốn ra được mà để ông ta bắt lại là xong đời luôn đấy. "Một đứa nhắc nhở.

    Cả Thiên Kỳ và Minh Viễn đều im lặng, ngó nhau.

    Một lúc sau, Thiên Kỳ nói." Cuộc sống ở đây chẳng khác gì địa ngục, nếu có chết tôi không muốn chết trong tay lão cáo già ấy. "

    Minh Viễn móc túi lấy ra mấy tờ bạc nhăn nhúm đưa cho Thiên Kỳ." Cầm lấy mà đi chữa bệnh cho em mày đi. "

    Thiên Kỳ ngạc nhiên." Ở đâu bạn có vậy? "

    Minh Viễn lướt mắt qua đám bạn, rụt rè thú nhận." Tao lấy trộm của Tô quản gia đấy. "

    " Cái gì? "Thiên Kỳ hét lên the thé." Bạn dám lấy trộm tiền của ông ta sao? Bạn không cần mạng nữa hả? "

    " Đừng hỏi nữa, mau cầm rồi đi đi, chần chừ nữa là ổng thức dậy bây giờ. "Minh Viễn dúi tiền vào tay Thiên Kỳ.

    " Biết mất tiền, ổng sẽ tra hỏi các bạn. "

    " Tao sẽ nói là mày lấy tiền rồi dẫn em mày trốn thoát. Tao được ổng tin tưởng lắm nên ổng sẽ nghe thôi. Với một điều kiện là anh em mày phải đi càng xa càng tốt, tới một nơi khác hoặc lên thành phố sống. Nói tóm lại là đừng bén mảng gần viện Bách Thảo nữa. Không tìm thấy tụi mày, ổng cũng sẽ quên thôi. "

    " Cảm ơn bạn. "Thiên Kỳ cảm động, nói." Chẳng lẽ các bạn cứ ở mãi nơi này sao? "

    " Bọn tao chưa biết nữa, sau khi lớn lên đủ sức kiếm sống bọn tao cũng sẽ rời khỏi đây thôi. Mày yên tâm. "Minh Viễn vỗ vai Thiên Kỳ.

    Đỡ Thiên Dương lên lưng Thiên Kỳ, Minh Viễn lấy chiếc nón đội lên đầu Thiên Kỳ. Lòng cậu xốn xang. Giờ thì cậu biết Minh Viễn không hề xấu xa như cậu nghĩ.

    " Cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi hy vọng ngày sau sẽ có cơ hội gặp lại bạn để báo ơn. "

    " Mày nợ tao một ân huệ, sau này nhất định phải tìm tao để báo đáp đấy. "

    Thiên Kỳ gật đầu, chắc nịch.

    " Được rồi, mau đi đi."

    Trong cơn vần vũ, Thiên Kỳ bước chậm từng bước một. Mưa tát vào mặt. Gió sượt qua tai. Lạnh căm. Suốt quãng đường đi, Thiên Kỳ không ngừng cầu nguyện.

    Mưa càng lúc càng lớn. Gió quật ngã cây cối. Sấm sét rền vang.
     
    Cuộn LenMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  8. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biệt thự Nguyệt khuyết – nơi Tống Hàn Vũ ở.

    Nghi Đình ôm con búp bê sang phòng ba mình.

    Phòng của Tống Hàn Vũ vẫn còn sáng đèn, ông đang làm việc tại bàn với chiếc máy tính. Thấy con gái vào, ông bỏ đó quay lại bế cô bé lên đùi. "Sao con không ngủ mà lại sang đây?"

    "Con muốn nhờ ba giúp một việc."

    Tống Hàn Vũ bật cười. "Con gái của ba biết nhờ vả rồi đây. Nói nghe xem, bất kể chuyện gì ba cũng sẽ làm cho con vì ba chỉ có một đứa con gái duy nhất là con thôi."

    "Hai anh em Thiên Kỳ sống ở viện Bách Thảo rất thê thảm, họ đều là bạn của con nên con muốn ba dẫn họ về, chăm sóc cho họ như chăm sóc cho con vậy."

    Tống Hàn Vũ xoa đầu con gái. "Mặc dù ba không hiểu rõ hoàn cảnh của hai anh em Thiên Kỳ nhưng nếu con đã muốn vậy thì nay mai chúng ta sẽ đi đón họ về sống chung."

    "Đi bây giờ được không ba?"

    Cứ tưởng con gái chỉ đùa nhưng nhìn nét mặt của Nghi Đình, ông biết là cô bé đang rất nghiêm túc. Ông gật đầu. "Được. Vậy thì đi."

    Tống Hàn Vũ khoác thêm áo cho Nghi Đình, ra gara lấy xe chở con gái tới viện Bách Thảo.

    "Ba ơi, những người đó có cho chúng ta đưa hai anh em họ đi không?" Cô bé lo lắng nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài.

    "Con yên chí đi, ba nói một tiếng sẽ được thôi."

    Chiếc xe chạy qua một vũng nước lớn làm nước bắn lên tung tóe.

    Chợt Nghi Đình chỉ tay, nói. "Ba ơi, cái gì kìa?"

    Tống Hàn Vũ phanh gấp, lẩm nhẩm. "Kỳ lạ, giờ này khuya như vậy rồi còn ai đi ngoài đường vậy nhỉ?"

    "Hình như là Thiên Kỳ đó ba."

    "Con ngồi yên trong xe, để ba đi xem thử."

    Tống Hàn Vũ mở cửa xe, chạy lại gần anh em Thiên Kỳ, gọi. "Thiên Kỳ, có phải là cháu không?"

    Nghe có người gọi, Thiên Kỳ mừng rỡ, nói với em trai. "Thiên Dương, em được cứu rồi."

    Cậu quay người lại định chạy về phía Tống Hàn Vũ nhưng không may trượt chân, ngã chúi nhủi. Cậu làm rớt Thiên Dương từ trên lưng xuống vực thẳm. Vách đá cheo leo, cậu định nhảy xuống tìm nhưng bị một bàn tay tóm chặt.

    "Đừng, nguy hiểm lắm."

    "Bỏ cháu ra, cháu phải cứu em cháu." Thiên kỳ giãy giụa rồi ngất lịm.

    Tống Hàn Vũ đưa Thiên Kỳ về biệt thự Nguyệt khuyết, nhận làm con nuôi, đổi từ họ Lục sang họ Tống.

    Thiên Dương được Chu Thất cứu sống. Nhưng trớ trêu thay, cậu không còn nhớ những chuyện xảy ra trước đây. Trong kí ức đó, cậu chỉ nhớ mang máng và nghe thấy giọng nói của một người. Người ấy gọi thật to cái tên Thiên Dương kèm câu nói 'Anh sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em'.

    Nhưng Thiên Dương là ai, cậu lẩm nhẩm. Sau khi tỉnh dậy, Chu Thất hỏi cậu tên gì, nhà ở đâu. Cậu đều lắc đầu. Ông bèn đặt cho cậu cái tên mới là Gia Lâm, xem cậu như con ruột.

    Chu Thất trước đây từng là huấn luyện viên ở trường đua ngựa nay lớn tuổi về làm việc ở một trang trại, sống lủi thủi một mình. Nhưng từ khi có thêm Gia Lâm, ông cảm thấy đỡ buồn chán hơn. Gia Lâm là đứa trẻ lương thiện, ngoan ngoãn, biết nghe lời. Tuy cuộc sống chật vật, học hành không được đến nơi đến chốn nhưng ông cố dạy dỗ thằng bé những đức tính tốt, những điều hay lẽ phải cần có ở đời.

    16 năm sau.

    Năm tháng trôi qua, Gia Lâm lớn lên trở thành chàng trai phong trần, bụi bặm, thích cưỡi ngựa chạy trên thảo nguyên bao la. Ngoài ra anh còn biết gảy guitar và hát vu vơ vào những lúc hứng chí. Tất cả thời gian trong ngày anh đều dành cho việc tắm rửa và chải bờm cho ngựa. Anh luôn thấy vui vì làm được điều mà mình yêu thích.

    "1, 2, 3.. ủa sao thiếu mất một con.." Gia Lâm đang quét dọn chuồng ngựa bỗng thấy thiếu mất Tia Chớp.

    Mỗi con ngựa trong trại đều có tên gọi, Gia Lâm đã đặt cho chúng. Tia Chớp là ngựa cái, nó vừa mới đẻ con. Gia Lâm đặt tên cho chú ngựa con mới chào đời là Jep.

    Gia Lâm không tin Tia Chớp xổng chuồng chạy mất. Anh nhìn quanh, thấy Chu Thất đang cố dắt Tia Chớp ra khỏi cổng.

    Anh chạy đến ngăn lại. "Ba định đưa Tia Chớp đi đâu vậy?"

    "Thùng gạo nhà mình hết rồi." Chu Thất nói cộc lốc.

    "Nhưng Jep cần có mẹ hơn nữa Tia Chớp vẫn còn khỏe mạnh mà."

    "Ba cũng đâu có muốn, giữ nó lại chỉ tốn nhiều thức ăn. Người còn chưa lo nổi huống chi là ngựa. Có người chịu trả giá cao để mua, điều này đối với trang trại của chúng ta mà nói đó là một sự may mắn đấy. Nó sẽ có một nơi ở tốt, ăn uống đầy đủ, sẽ không chịu đói chịu rét như ở đây."

    Gia Lâm cố van nài. "Nếu Jep không có mẹ nó sẽ buồn biết bao nhiêu. Sao ba lại chia cách hai mẹ con Tia Chớp?"

    Chu Thất vò đầu. "Ba biết con sống thiên về tình cảm nhưng một người mà làm việc theo cảm tình quá không tốt đâu. Có đôi lúc cần phải dứt khoát và lạnh lùng. Nói cho con biết, ngựa cũng giống như người yêu, không thể chung sống cả đời."

    "Thầy Chu, anh Lâm. Chỉ có mỗi vấn đề này mà hai người vẫn chưa giải quyết xong à? Em thấy thầy Chu làm vậy là đúng đấy." Việt Bân từ xa đi tới. Cậu là học trò của Chu Thất.

    Gia Lâm ngoảnh lại. "Thằng nhóc này, em đứng về phe ai vậy hả? Luôn miệng nói muốn học cưỡi ngựa mà giờ lại đòi đồng ý bán ngựa. Một con ngựa bán được bao nhiêu tiền?"

    "Anh Lâm à, anh thực tế một chút có được không. Em muốn học cưỡi ngựa nhưng em cũng muốn kiếm tiền, buổi tối em còn phải xuống chợ phụ mẹ bán hàng, anh còn phải đi giao sữa."

    "Hai chuyện này có liên quan à?"

    Việt Bân định mở miệng cãi thì Chu Thất xen ngang. "Thôi đi, hai đứa đừng có mà cãi nhau nữa. Ba có tin này rất hay, tuần sau có một việc làm rất đơn giản, nhẹ nhàng, đứa nào tình nguyện đi làm?"

    Việt Bân tránh xa vài bước chân, nói. "Con không làm đâu, công việc nào mà thầy giới thiệu đều chẳng ra cái củ khoai tây gì."

    "Là con lười biếng lại còn đổ lỗi cho thầy giới thiệu công việc không đàng hoàng. Thôi, không cần con nữa." Chu Thất quay sang Gia Lâm, tươi cười. "Con giúp ba nhé!"

    Gia Lâm khoanh tay. "Còn phải đợi xem đó là công việc như thế nào."

    "Tuần sau có một buổi khai trương siêu thị Vĩnh Phú, họ muốn có một con chiến mã để kéo xe. Trong số những con ngựa ở trại mình thì chỉ có Jep là sự lựa chọn tốt nhất. Nó ăn rất khỏe, chỉ mới mấy ngày mà lớn nhanh như thổi.. này, ba chưa nói xong mà.."

    Gia Lâm đến bên trại ngựa, nhìn khắp một lượt. "Tuy con không sinh ra ở đây nhưng nơi này đã gắn bó với con suốt từ thuở thiếu niên đến tận ngày hôm nay, nói không có tình cảm thì là nói dối."

    Chu Thất đến bên Gia Lâm. "Ba biết là con không nỡ nhưng mà còn đừng quên đây là bổn phận của loài ngựa với lại ba đã nhận tiền rồi cũng đã ký vào hiệp ước của họ rồi không thể không đem nó tới. Đạo lý này con không hiểu sao?"

    Việt Bân xen vào giữa hai cha con. "Sống ở đời cần phải có tiền. Anh đi ra nhìn bầy ngựa, đi vào nhìn bầy ngựa có no không, không ăn cơm có được không?"

    "Được rồi, quyết định vậy đi." Chu Thất vỗ vai Gia Lâm, chừng như muốn bảo đừng buồn-rồi-mọi-chuyện-sẽ-qua-thôi.

    Gia Lâm im lặng, vẻ mặt u tối.
     
    Cuộn LenMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  9. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc Chu Thất cùng Việt Bân kéo Tia Chớp lên xe tải đỗ ở đầu cổng thì Gia Lâm chạy ngay vào chuồng lấy con Jep ra và cưỡi đi đuổi theo chiếc xe tải đằng trước nhưng không kịp. Gia Lâm xuống ngựa, vuốt ve chiếc mũi của nó, lòng buồn vô hạn.

    Gia Lâm dẫn Jep về lại trang trại, nói với Chu Thất bằng giọng buồn bã. "Con vừa mới đưa Jep đi tiễn mẹ của nó. Từ giờ ba muốn làm gì thì làm, đừng động vào Jep của con."

    Sống chung với bầy ngựa đã được 16 năm, Việt Bân nói Gia Lâm yêu ngựa còn hơn chính cả bản thân mình. Dù là Việt Bân hay người cha nuôi đều không hiểu suy nghĩ trong đầu anh. Ngựa hay bất kể loài động vật nào cũng đều có mạng sống và cảm xúc như con người. Vừa rồi anh trông thấy đôi mắt buồn rười rượi của Tia Chớp khi nghe tin mình sắp bị bán đi nhưng anh lại không làm gì được.

    Ghé sát tai Jep, Gia Lâm thì thầm. "Tao xin lỗi, Jep à.."

    Tống Hàn Vũ đã lớn tuổi, giao hết quyền điều hành công ty cho đứa con trai nuôi là Thiên Kỳ.

    Thiên Kỳ được học hành tử tế, nhân cách lại đứng đắn. Thông minh, tài giỏi, anh đã không phụ công ơn nuôi dưỡng của ba nuôi, đưa công ty ngày một đi lên.

    Từ màn hình tivi lớn của Tống thị đưa tin: Ngày mai siêu thị Vĩnh Phú sẽ khai trương, một cuộc tranh đấu khốc liệt giữa các siêu thị sắp bắt đầu. Chủ tịch của tập đoàn Tống thị - ông Tống Hàn Vũ đã đầu tư một số tiền rất lớn, quyết tâm đưa Vĩnh Phú trở thành nơi mua bán lớn nhất Đông Nam Á.

    Màn hình chuyển qua một đoạn clip ngắn về một chàng trai ưu tú. Giọng nói của người dẫn chương trình vẫn tiếp tục: Mọi sự chuẩn bị cho lễ khai mạc của Vĩnh Phú đều do giám đốc của Tống thị Tống Thiên Kỳ toàn quyền lên kế hoạch. Chưa đầy 30 tuổi nhưng anh đã trở thành một ngôi sao sáng giá trên thương trường. Anh hành xử văn minh, thận trọng trong công việc, quyết đoán, xử lý tình huống nhanh nhạy, hiệu quả làm việc vô cùng tốt. Có điều nghe nói anh và chủ tịch Tống hình như không chung máu mủ. Tập đoàn Tống thị lây nay có truyền thống kế thừa gia tộc. Chính điều này đã mở ra một cuộc tranh cãi giữa các cổ đông trong công ty. Hiện nay có rất nhiều người liên danh với Tống thị cũng như có một số thành phần chơi 'bẩn' nhằm hạ bệ Tống thị. Tống Thiên Kỳ đã đem hết khả năng của mình tận tụy làm việc, mong muốn trở thành người kế thừa của tập đoàn Tống thị. Dự đoán rằng sẽ có nhiều ý kiến trái chiều, dư luận cũng rất quan tâm chờ đợi diễn biến tiếp theo.

    Tòa nhà Tống thị khá rộng. Họ dành ra một khu vực thật đặc biệt, thật long trọng để khai trương Vĩnh Phú.

    Hoàn thành công việc ở văn phòng, Thiên Kỳ bước xuống khu vực của Vĩnh Phú thúc đẩy mọi nhân công làm việc thật chăm chỉ nhưng không được cẩu thả. Anh đi quan sát xung quanh. Đi tới đâu anh luôn miệng nhắc nhở đội ngũ nhân viên.

    "Âm nhạc phải chuẩn bị thật tốt, trước nửa tiếng khai mạc phải bắt đầu phát thanh.. sẽ có rất nhiều thành phần cấp bự và có cả quần chúng tham gia, sắp xếp ghế đầy đủ.. ở sảnh chính phải dành ra một chỗ để đón chào khách VIP."

    "Rõ, thưa giám đốc." Nhân viên đồng loạt lên tiếng.

    Thiên Kỳ nhìn bao quát rồi trở về phòng. Anh nhìn mãi vào con thỏ bông để trên bàn. Trong suốt 16 năm qua, chưa một khắc nào anh dừng việc tìm kiếm tung tích đứa em trai duy nhất. Sau cái đêm định mệnh ấy, cảnh sát huy động lực lượng tìm người ở nơi xảy ra tai nạn nhưng không thấy xác của Thiên Dương. Anh tin rằng cậu vẫn còn sống chỉ là anh không biết giờ cậu đang ở đâu.

    "Anh còn chuyện gì chưa yên tâm à?" Giọng nói của cô trợ lý Celina cắt đứt mạch suy nghĩ trong Thiên Kỳ.

    Anh thoáng nhíu mày. Celina hiểu ngay, giải thích. "Tôi thấy cửa mở nên vào."

    "Cô có biết Nghi Đình đi không?"

    Trên môi Celina tắt hẳn nụ cười, cô nhếch mép. "Thì ra đang lo lắng cho cô tiểu thư của Tống gia. Anh cũng biết mà, tính tình của Tống tiểu thư nghịch ngợm, thích đi đây đi đó. Nghe nói sau lễ tốt nghiệp đại học, cô ấy đã đến một vùng đất thảo nguyên để du lịch rồi. Tôi e là sớm muộn gì cũng có chuyện rắc rối cho mà xem."

    Hồi 7 tuổi, sau cái chết của mẹ, Nghi Đình sống khép kín, ít nói, lặng lẽ. Từ khi quen biết hai anh em Thiên Kỳ, cô bỗng trở nên hoạt bát, nhí nhảnh, có khi còn làm trò chọc ba mình cười, đôi lúc ngang ngượng, suy nghĩ bồng bột.

    "Chủ tịch chỉ có mỗi cô con gái này nên cưng chiều hết mực. Mặc dù Nghi Đình hành xử nông nổi nhưng trái tim cô ấy lương thiện."

    Thiên Kỳ nói tốt về Nghi Đình khiến Celina không vui.

    "Tôi không thấy cô ấy gây rắc rối gì cả."

    "Anh là anh trai cô ấy nên nói như vậy rồi."

    Thiên Kỳ ngửa người ra sau ghế, tay day day hai bên thái dương. Trên danh nghĩa là anh trai nhưng anh luôn dành cho Nghi Đình một tình cảm đặc biệt, vượt mức tình anh em. Điều này chẳng ai biết, không hiểu sao Celina lại biết.

    Celina nửa ngồi nửa đứng trên bàn làm việc của Thiên Kỳ, tay vòng trước ngực. "Tôi thật không thể hiểu bên cạnh Nghi Đình có hai người đàn ông, một người chiều chuộng cô ấy, một người nhường nhịn cô ấy vậy mà cô ấy suốt ngày cứ thích rong ruổi ngoài đường."

    Thiên Kỳ đứng lên khỏi ghế, đến bên cửa sổ. "Có lẽ cả ba và tôi đều quá bận rộn không dành nhiều thời gian cho Nghi Đình cho nên cô ấy mới ra ngoài tìm bạn bè để giao tiếp. Điều đó cũng tốt mà, còn hơn là nhìn thấy cô ấy như trước đây làm gì cũng chỉ có một mình."

    "Anh không hiểu tâm tư của con gái đâu. Muốn có rồi lại muốn có thêm, thường thì những cô gái giàu có là như vậy."

    Thiên Kỳ quay phắt người lại, trợn ngược hai mắt lên. "Không đúng. Tuy Nghi Đình từ nhỏ sống trong gấm hoa nhưng cô ấy không bao giờ kiêu căng, cô ấy luôn giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn." Có lẽ vì anh xuất thân trong một gia đình nghèo khổ nên có phần kích động. "Còn chuyện này nữa.." Anh xoáy sâu vào Celina, dường như anh nhận ra tâm ý của cô. "Trên thế giới này, tôi chỉ quan tâm mỗi Nghi Đình."

    "Thế thì sao? Anh cũng biết có rất nhiều người theo đuổi Nghi Đình."

    "Celina, chúng ta làm việc chung cũng rất lâu rồi, cô nên hiểu rõ một điều, tôi chỉ là con nuôi của chủ tịch Tống. Tôi với Nghi Đình không có bất cứ quan hệ huyết thống nào cả nên việc tôi yêu Nghi Đình cũng chẳng có gì là sai trái."

    "Tôi hiểu nhưng mà liệu rằng chủ tịch Tống có đồng ý chuyện này không?"

    "Chủ tịch vẫn chưa tỏ thái độ gì và tôi vẫn làm tốt vai trò của mình nhưng tôi tin có một ngày Nghi Đình sẽ hiểu tấm lòng của tôi dành cho cô ấy." Thiên Kỳ nói, giọng quyết tâm.

    Celina đột nhiên bật cười. "Chỉ đáng tiếc cô thiên kim khả ái này chỉ xem anh như là anh trai."

    Cánh cửa bật mở rồi đóng lại. Celina bước ra ngoài, gót giày gõ lộp cộp trên nền gạch. Chỉ còn mỗi Thiên Kỳ trong văn phòng màu cam với hàng đống hồ sơ sổ sách. Trong lúc anh chìm trong hàng mớ suy nghĩ hỗn độn thì có người gõ cửa phòng vào và báo với anh rằng chủ tịch Tống cần gặp anh.
     
    Cuộn LenMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  10. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong văn phòng của chủ tịch.

    Tống Hàn Vũ ném về phía Thiên Kỳ tờ báo cùng vẻ mặt hơi bực bội. Anh đọc dòng chữ dài ngoằng to đùng trên trang bìa được viết bằng mực rất đậm. Tiểu thư của Tống thị cùng với thiếu gia của tập đoàn Tuấn Phát tiêu xài tiền hoang phí ở bar, có cả ảnh của Nghi Đình.

    Đọc sơ qua bài viết, Thiên Kỳ trấn an. "Đây đều là bọn báo lá cải dựng nên để kiếm chác thôi, ba đừng tin. Nghi Đình không phải là người như vậy."

    "Con gái của ba làm sao ba không hiểu nó được chứ. Tập đoàn Tuấn Phát từ lâu đã muốn dựa dẫm chúng ta để phát triển, mong có cơ hội đưa họ vào trong cổ đông. Con trai của ông ta ăn chơi trác táng làm sao mà Nghi Đình giao du với nó được. Điều ba tức ở đây là thanh danh của con bé với lại siêu thị Vĩnh Phú sắp sửa khai trương rồi giờ bị thế này, cổ phiếu sẽ giảm xuống cho mà coi, đám cổ đông kia thế nào cũng nhân dịp này mà gây hấn với chúng ta." Tống Hàn Vũ nói, vẻ mặt bất lực.

    Thiên Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói. "Ba cứ để con giải quyết chuyện này cho, con sẽ gọi điện cho Nghi Đình tìm hiểu sự việc rõ ràng. Điều quan trọng bây giờ là lễ khai trương vào ngày mai. Nghi Đình chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của đám phóng viên. Như vậy dù là đối với Vĩnh Phú, Tống thị hay với Nghi Đình đều bị tổn hại."

    "Con định làm thế nào?"

    "Xin ba cứ an tâm, con sẽ đi trước đám chó săn ấy một bước tìm Nghi Đình cũng sẽ không để sự việc phát sinh thêm rắc rối nào nữa."

    "Bây giờ Nghi Đình đang ở đâu chứ?" Tống Hàn Vũ khẽ nhăn trán. Sự mệt mỏi ngập tràn trên khuôn mặt nhăn nheo của ông.

    "Nghe Celina nói cô ấy đang đi chơi ở Hoàng Hoa thảo nguyên, đi về hướng Bắc khoảng 200 km là tới."

    "Ba nghĩ bọn phóng viên đó có lẽ đang theo dõi con bé, ba đang lo họ đưa tin giả một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba."

    Thiên Kỳ an ủi. "Nghi Đình rất thông minh, con nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi ba."

    "Ba sợ nó bị người ta lợi dụng mà không biết."

    Thấy Tống Hàn Vũ vẫn không yên tâm, Thiên Kỳ đưa ra hạ sách cuối cùng. "Để con gọi cho đội vệ sĩ tìm kiếm Nghi Đình."

    Anh ra ngoài, nghe nhân viên xì xầm.

    "Nè, xem báo đi, không ngờ Tống tiểu thư lại làm ra mấy chuyện như thế này."

    "Cũng phải thôi, cô ấy ỷ có ba là chủ tịch nên muốn làm gì mà chẳng được."

    "Những nhân viên quèn như chúng ta phải khổ sở lắm mới kiếm được đồng tiền còn cô ấy lại.."

    "Các bạn nói đủ chưa vậy?" Thiên Kỳ lên tiếng, giọng nói tuy lịch sự nhưng có phần uy nghiêm khiến không ai dám ngẩng đầu lên. "Trên đời này các bạn biết thứ gì là quan trọng nhất không? Là danh dự một con người đấy. Nếu trong chuyện này, người bị lên báo là một trong số các bạn thì sao? Đừng vội phán xét người khác khi chỉ dựa vào mấy tờ báo này. Nếu các bạn muốn biết lời tôi nói đúng hay sai hãy tự bản thân mình kiểm chứng chứ đừng nghe từ một phía."

    "Chúng tôi sai rồi ạ, xin lỗi giám đốc." Đám nhân viên đồng thanh.

    "Được rồi, đi làm việc đi." Thiên Kỳ khoát tay. Mấy ngày qua vì lo chuyện khai mạc siêu thị Vĩnh Phú giờ lại thêm chuyện này khiến đầu anh như muốn nổ tung. Anh gọi điện cho đội tuần tra và đội vệ sĩ nếu nhìn thấy Nghi Đình ở đâu thì dẫn cô về Tống thị.

    Lúc này Nghi Đình đang vi vu chụp ảnh ở thảo nguyên bạt ngàn gió, bầu trời luôn xanh ngắt một màu dù có đôi lần vài hạt mưa ghé qua nhưng cũng không làm thay đổi sắc trời trong xanh. Những đám mây lộng lẫy bồng bềnh trôi. Không khí cuối thu âm ấm, dễ chịu. Ngày nối ngày, bình lặng và êm dịu.

    Nghi Đình ước gì mình được sống ở đây, tận hưởng không khí tinh sạch và yên bình mỗi ngày. Cô chán ghét cái thế giới mà cô đang sống càng chán ghét cái cuộc sống thượng lưu, người người chỉ biết có tiền và quyền lực. Tuy ba và anh trai cô đều là những người làm việc chân chính nhưng ngày ngày tranh giành vị trí đầu bảng trên thương trường, cổ phiếu tăng giảm chưa kể bị bọn phóng viên soi mói, bịa đặt những thông tin sai thật khiến cô cảm thấy chán nản. Có lần cô bảo với ba mình hãy nghỉ ngơi, gác công việc sang bên thậm chí cô nói hãy bỏ quách cái tập đoàn kia đi nhưng ông lắc đầu, nói. "Ba gầy dựng Tống thị biết bao nhiêu năm, sao bỏ được, con. Có đôi lúc chúng ta không thể tự mình lựa chọn, chỉ có thể tiến lên thôi." Những lúc như vậy Nghi Đình chẳng biết phải nói gì thêm, lẳng lặng thở dài.

    Nghi Đình tản bộ trên cây cầu bằng đá, nhỏ và ngắn. Nước chảy êm xuôi. Cảnh vật lặng như tờ. Vài bông súng nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Những tia nắng cuối ngày tàn lụi trên đồi. Dòng kênh tím ngắt. Mây trời cũng tím ngắt. Quả cầu lửa đỏ dần khuất sau ngọn cây cao vút. Nơi cuối chân mây, những ánh tím kỳ ảo chơi vơi trong làn gió cuồng nhiệt của thảo nguyên. Nghi Đình ngắm mãi không thôi, miệng xuýt xoa khen ngợi. Hoàng hôn đẹp dịu dàng.

    Bụng đói cồn cào, nhận ra trưa giờ mình chưa bỏ bụng thứ gì, Nghi Đình cất máy ảnh vào túi xách, xuống chợ.

    Cùng thời điểm, Gia Lâm đi giao sữa cho các cửa hiệu. Ở trong khu chợ này, Gia Lâm là anh hùng, anh từng bắt cướp, từng giúp đỡ rất nhiều người dù quen hay lạ mà không cần báo đáp vì vậy người dân nơi đây đều yêu quý anh, nhìn thấy anh họ đều vui vẻ tay bắt mặt mừng.

    Sẩm tối, chợ náo nhiệt, đông đúc. Hai bên đường bày biện rất nhiều hàng hóa, đối với Nghi Đình mà nói thì món hàng nào cũng lạ lẫm, đặt biệt. Vì cô sống ở thành phố quen rồi nên khi tới đây nhìn cái gì cũng đều trố mắt. Nhìn thấy bọn trẻ đeo mặt nạ đuổi bắt đùa nghịch, cô cũng bắt chước mua đeo một cái.

    Nghi Đình đi tới quầy gắp thú bông. Ai muốn gắp thì phải bỏ đồng xu vào khe. Một xu là một lượt chơi. Nghi Đình không gắp được con nào. Cô bực tức xem đi xem lại đồ gắp. Nhận ra đồ dùng để gắp thú bông có vấn đề, cô ném nó vào mặt người chủ. Đó là Việt Bân. Cậu làm thêm để kiếm tiền. Đối với cậu tiền là trên hết.

    "Đồ lừa đảo, cậu gạt được trẻ con chứ không gạt được tôi đâu. Mau trả xu hết đây."

    Thấy có người phát hiện mình gian lận nhưng Việt Bân vẫn cố chống chế. "Là cô tự nguyện tới đây chơi, nếu không muốn chơi nữa thì tới gian hàng khác đi."

    Nhưng Nghi Đình cũng không phải là cô gái mềm mỏng, cô mở nắp kính của chiếc tủ đựng thú bông dùng tay gắp hết thú bông ra ngoài bỏ vào trong một cái túi nilon.

    Việt Bân la làng. "Này, này, cô kia, cô làm cái gì vậy? Như thế này là chơi ăn gian."

    "Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, tôi chỉ lấy lại công bằng cho bọn nhỏ đã từng bị cậu lừa gạt mà thôi." Nghi Đình đem thú bông phát cho bọn nhỏ.

    Gia Lâm đứng sau cô tự lúc nào. Anh khoanh tay theo dõi diễn biến của sự việc.

    Việt Bân nuốt nước bọt, dứ dứ ngón trỏ trước mặt Nghi Đình. "Cô.. thật quá đáng. Chỉ có mấy xu thôi mà, tôi trả cho cô là được chứ gì."

    "Bây giờ tôi không muốn nhận xu nữa."
     
    Cuộn LenMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...