Chương 10
Nghi Đình vừa dợm chân đi thì Việt Bân ngáng đường. "Nếu cô thích giỡn như vậy thì đi chỗ khác, đừng cản trở công việc làm ăn của tôi. Tôi cho cô biết, nếu là người khác thì họ đã xử đẹp cô rồi."
"Nói đi nói lại cậu chỉ muốn tiền thôi chứ gì." Nghi Đình móc ví lấy ra mấy tờ tiền bóng loáng, quẳng vào người Việt Bân. "Bao nhiêu đây đủ chứ?"
Việt Bân mở to mắt, gật đầu lia lịa. "Đủ, tất nhiên là đủ rồi." Rồi cậu cầm tiền vuốt ve, nụ cười ngoác ra đến tận mang tai.
"Tôi đi được chứ?"
"Được."
"Không được." Giọng nói của kẻ thứ ba vang lên.
Nghi Đình quay đầu nhìn Gia Lâm. "Anh muốn gì?"
"Hành động của cô vừa rồi là sao? Cô ỷ mình có tiền là muốn làm gì thì làm hả?"
"Buồn cười. Cậu ta muốn tiền, tôi đưa tiền. Hai bên huề nhau. Anh làm gì mà nhiều chuyện vậy? Liên quan gì tới anh." Nghi Đình nhún vai.
Gia Lâm lấy lại số tiền trên tay Việt Bân, chìa ra cho Nghi Đình. "Này, cầm về đi."
"Anh à, sao lại không nhận chứ. Em phải lấy lại số vốn mà em đã bỏ ra." Việt Bân không đồng tình với cách làm của Gia Lâm.
"Em ngốc vừa thôi, cô ta đang sỉ nhục em đó." Gia Lâm quay sang đặt số tiền vào lòng bàn tay cô gái đeo mặt nạ. "Bộ có tiền là ngon lắm sao, mang về mà xài đi."
Đầu Nghi Đình như muốn bốc khói. "Tôi sai ở chỗ nào? Cậu ta lừa đảo, tôi chỉ lấy lại công bằng cho những đứa nhỏ đã từng bị cậu ta lừa thôi."
"Khoan hãy nói đến chuyện lừa đảo. Cô sai ở chỗ không tôn trọng người khác. Mỗi người trên thế giới này đều bình đẳng, đều được tôn trọng như nhau."
"Tôi chỉ dạy cho cậu ta một bài học.."
Gia Lâm cắt ngang. "Việt Bân là em tôi, nếu có dạy thì tôi mới là người dạy, đâu tới lượt cô hơn nữa hành động ném tiền vào mặt người khác của cô là sỉ nhục chứ không phải dạy bảo."
Nghi Đình hứ một tiếng. "Tôi nói một câu, anh bắt bẻ một câu. Chẳng phải anh em các người buôn bán ở đây cũng là vì đồng tiền hay sao. Chỉ cần có tiền là giải quyết được vấn đề. Hay là anh đang ghen tị tôi không đưa tiền cho anh?"
"Có những thứ còn quý giá hơn cả tiền bạc."
"Là gì chứ?"
"Nhân phẩm của một người, là tôn nghiêm, là tình cảm, là tự do. Cô có hiểu những gì tôi nói không?"
Dứt lời Gia Lâm phụ Việt Bân dọn hàng bỏ mặc Nghi Đình đứng thẫn thờ một mình giữa chợ với lời giáo huấn từ một kẻ xa lạ. Từ nhỏ tới lớn ngoài ba và anh trai, chưa một ai dám nói với cô mấy lời này. Những người trong công ty bất kể lớn hay nhỏ đều cúi rạp mỗi khi gặp cô. Dù cô có nói sai hay nói những điều vô lý, họ cũng chẳng dám cãi. Giờ ra ngoài xã hội mới biết dù là con của chủ tịch đi chăng nữa cũng đối đãi như người thường. Gia Lâm nói đúng mỗi người trên thế giới đều bình đẳng, đều được tôn trọng như nhau. Thượng lưu hay hạ lưu cũng đều là con người cần tiền để sống. Ba cô và anh trai làm việc bù đầu bù cổ chẳng phải là muốn thu lợi nhuận, muốn đưa Tống thị ngày một đi lên hay sao.
Thật không ngờ điều đơn giản vậy mà cô lại được học từ một người không cùng tầng lớp với mình. Xem ra vẫn còn rất nhiều điều mình chưa khám phá, nghĩ vậy cô quyết định ở lại nơi này thêm vài ngày nữa.
Muốn ở lại thì điều đầu tiên là cần chỗ ngủ qua đêm, Nghi Đình lại không rành về giá cả nhà trọ ở đây.
Cô gọi Gia Lâm trước khi anh cùng Việt Bân dọn hàng về. "Này, đợi đã. Có thể giúp tôi tìm phòng trọ được không?"
Gia Lâm ngó sững cô, không hiểu tại sao cô lại nhờ mình.
"Chuyện lúc nãy.. tôi xin lỗi." Cô nói bằng giọng áy náy. "Anh là một người đặc biệt mà tôi từng gặp. Hiện tại tôi rất mệt và buồn ngủ nữa." Cô chìa ra số tiền ban nãy mà cô quẳng vào người Việt Bân.
Gia Lâm chần chừ suy nghĩ. Anh không hiểu ở đằng sau lớp mặt nạ kia che giấu một con người như thế nào. Sao mình cứ có cảm giác cô ấy vừa xa lạ lại vừa gần gũi.
Chu Thất ngồi ở sofa, đọc báo. Tờ báo hôm nay chỉ toàn đưa tin về tập đoàn Tống thị và một bài viết về cô tiểu thư vàng ngọc của họ. Ổng lẩm nhẩm. "Cái cô tiểu thư này nếu mà là con của mình, nhất định mình sẽ dạy dỗ nó một trận."
Gia Lâm cùng Việt Bân về tới nhà cùng một cô gái nữa, cô ấy vẫn đeo mặt nạ.
Việt Bân tuy có nhà riêng nhưng vẫn thường qua nhà của Chu Thất ăn chực rồi ngủ luôn tại đây. Ban đầu Chu Thất la lối om sòm, bảo Việt Bân muốn ăn ngủ ở đây thì hàng tháng phải đưa tiền nhưng cậu đến chỉ chường cái bản mặt ra mà không đưa một xu nào hết. Ông thấy riết rồi cũng quen và không phàn nàn gì nữa.
"Về rồi à, ba chờ hai đứa về ăn cơm nãy giờ còn cô này là ai đây?" Chu Thất chỉ tay vào người Nghi Đình.
Việt Bân nói. "Thầy Chu à, cô ấy là khách, sẽ ngủ một đêm ở đây."
"Cái gì? Ngủ lại?" Chu Thất la lên. "Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao hai đứa tùy tiện đưa người lạ vô nhà hơn nữa nhà chúng ta chỉ toàn đàn ông, sao cô ấy có thể ở lại được chứ? Có còn phòng trống nào đâu. Mà này sao cô cứ đeo mặt nạ hoài thế, mở ra coi."
Chu Thất đưa tay định kéo mặt nạ xuống thì Nghi Đình hất tay ra.
Gia Lâm bấy giờ mới lên tiếng giải thích. "Con xin lỗi ba vì chưa được sự cho phép của ba mà đã dẫn người lạ tới nhà nhưng tất cả cũng tại Việt Bân, cậu ấy đã nhận tiền của cô gái này và không chịu trả lại. Con cũng chẳng còn cách nào khác."
Chu Thất quay sang trừng mắt với Việt Bân, mỉa mai. "Tôi thấy cậu càng ngày càng trở thành chủ của ngôi nhà này rồi đấy."
Cậu liền dúi tiền vào tay ông, cười trừ. "Con nào dám. Cô ấy chỉ ngủ có một đêm thôi mà đưa nhiều như thế này cũng đáng mà thầy, đủ cho thầy mua cả mười thùng gạo."
Trong lúc chờ Chu Thất và Việt Bân thương lượng, Nghi Đình đi xung quanh nhà ngắm nghía.
Chu Thất đếm số tiền, nụ cười mãn nguyện. "Được đấy."
"Đây là ý tưởng của con, anh Lâm không có phần đâu, thầy đừng quên thưởng cho con đấy." Việt Bân cười nham nhở.
Chu Thất vỗ mạnh vai Việt Bân, rút ra vài tờ tiền nhét vào tay cậu. Rồi ông nói với Nghi Đình. "Xin hỏi quý danh của cô để tiện xưng hô."
Nghi Đình khẽ hắng giọng. "Gọi tôi là Anna đi." Anna là tên tiếng Anh của Nghi Đình. Cái tên này ngoài ba cô ra thì không một ai biết. Cô vẫn dùng nó để chat trên facebook hay zalo vì không muốn tiết lộ tên thật để tránh bọn phóng viên thu thập được thông tin.
"Chào Anna, tôi là Việt Bân, cái này là sự chiêu đãi tối nay vì nhà chúng tôi cũng chẳng có gì đặc biệt mong cô đừng chê." Việt Bân ném lon nước ngọt cho Nghi Đình, vô tư đón nhận vị trí chủ nhà một cách vui vẻ dù chủ nhà thật sự đang đứng bên cạnh với vẻ mặt sa sầm mà không làm gì được.
"Này, đó là lon nước ngọt của anh mà, thằng nhóc này." Gia Lâm bước tới định lấy lại thì Việt Bân dang tay ra chặn. "Chỉ một lon nước ngọt thôi anh làm gì keo kiệt vậy."
Gia Lâm hết cách, ngồi khoanh tay trên ghế.
"Nói đi nói lại cậu chỉ muốn tiền thôi chứ gì." Nghi Đình móc ví lấy ra mấy tờ tiền bóng loáng, quẳng vào người Việt Bân. "Bao nhiêu đây đủ chứ?"
Việt Bân mở to mắt, gật đầu lia lịa. "Đủ, tất nhiên là đủ rồi." Rồi cậu cầm tiền vuốt ve, nụ cười ngoác ra đến tận mang tai.
"Tôi đi được chứ?"
"Được."
"Không được." Giọng nói của kẻ thứ ba vang lên.
Nghi Đình quay đầu nhìn Gia Lâm. "Anh muốn gì?"
"Hành động của cô vừa rồi là sao? Cô ỷ mình có tiền là muốn làm gì thì làm hả?"
"Buồn cười. Cậu ta muốn tiền, tôi đưa tiền. Hai bên huề nhau. Anh làm gì mà nhiều chuyện vậy? Liên quan gì tới anh." Nghi Đình nhún vai.
Gia Lâm lấy lại số tiền trên tay Việt Bân, chìa ra cho Nghi Đình. "Này, cầm về đi."
"Anh à, sao lại không nhận chứ. Em phải lấy lại số vốn mà em đã bỏ ra." Việt Bân không đồng tình với cách làm của Gia Lâm.
"Em ngốc vừa thôi, cô ta đang sỉ nhục em đó." Gia Lâm quay sang đặt số tiền vào lòng bàn tay cô gái đeo mặt nạ. "Bộ có tiền là ngon lắm sao, mang về mà xài đi."
Đầu Nghi Đình như muốn bốc khói. "Tôi sai ở chỗ nào? Cậu ta lừa đảo, tôi chỉ lấy lại công bằng cho những đứa nhỏ đã từng bị cậu ta lừa thôi."
"Khoan hãy nói đến chuyện lừa đảo. Cô sai ở chỗ không tôn trọng người khác. Mỗi người trên thế giới này đều bình đẳng, đều được tôn trọng như nhau."
"Tôi chỉ dạy cho cậu ta một bài học.."
Gia Lâm cắt ngang. "Việt Bân là em tôi, nếu có dạy thì tôi mới là người dạy, đâu tới lượt cô hơn nữa hành động ném tiền vào mặt người khác của cô là sỉ nhục chứ không phải dạy bảo."
Nghi Đình hứ một tiếng. "Tôi nói một câu, anh bắt bẻ một câu. Chẳng phải anh em các người buôn bán ở đây cũng là vì đồng tiền hay sao. Chỉ cần có tiền là giải quyết được vấn đề. Hay là anh đang ghen tị tôi không đưa tiền cho anh?"
"Có những thứ còn quý giá hơn cả tiền bạc."
"Là gì chứ?"
"Nhân phẩm của một người, là tôn nghiêm, là tình cảm, là tự do. Cô có hiểu những gì tôi nói không?"
Dứt lời Gia Lâm phụ Việt Bân dọn hàng bỏ mặc Nghi Đình đứng thẫn thờ một mình giữa chợ với lời giáo huấn từ một kẻ xa lạ. Từ nhỏ tới lớn ngoài ba và anh trai, chưa một ai dám nói với cô mấy lời này. Những người trong công ty bất kể lớn hay nhỏ đều cúi rạp mỗi khi gặp cô. Dù cô có nói sai hay nói những điều vô lý, họ cũng chẳng dám cãi. Giờ ra ngoài xã hội mới biết dù là con của chủ tịch đi chăng nữa cũng đối đãi như người thường. Gia Lâm nói đúng mỗi người trên thế giới đều bình đẳng, đều được tôn trọng như nhau. Thượng lưu hay hạ lưu cũng đều là con người cần tiền để sống. Ba cô và anh trai làm việc bù đầu bù cổ chẳng phải là muốn thu lợi nhuận, muốn đưa Tống thị ngày một đi lên hay sao.
Thật không ngờ điều đơn giản vậy mà cô lại được học từ một người không cùng tầng lớp với mình. Xem ra vẫn còn rất nhiều điều mình chưa khám phá, nghĩ vậy cô quyết định ở lại nơi này thêm vài ngày nữa.
Muốn ở lại thì điều đầu tiên là cần chỗ ngủ qua đêm, Nghi Đình lại không rành về giá cả nhà trọ ở đây.
Cô gọi Gia Lâm trước khi anh cùng Việt Bân dọn hàng về. "Này, đợi đã. Có thể giúp tôi tìm phòng trọ được không?"
Gia Lâm ngó sững cô, không hiểu tại sao cô lại nhờ mình.
"Chuyện lúc nãy.. tôi xin lỗi." Cô nói bằng giọng áy náy. "Anh là một người đặc biệt mà tôi từng gặp. Hiện tại tôi rất mệt và buồn ngủ nữa." Cô chìa ra số tiền ban nãy mà cô quẳng vào người Việt Bân.
Gia Lâm chần chừ suy nghĩ. Anh không hiểu ở đằng sau lớp mặt nạ kia che giấu một con người như thế nào. Sao mình cứ có cảm giác cô ấy vừa xa lạ lại vừa gần gũi.
Chu Thất ngồi ở sofa, đọc báo. Tờ báo hôm nay chỉ toàn đưa tin về tập đoàn Tống thị và một bài viết về cô tiểu thư vàng ngọc của họ. Ổng lẩm nhẩm. "Cái cô tiểu thư này nếu mà là con của mình, nhất định mình sẽ dạy dỗ nó một trận."
Gia Lâm cùng Việt Bân về tới nhà cùng một cô gái nữa, cô ấy vẫn đeo mặt nạ.
Việt Bân tuy có nhà riêng nhưng vẫn thường qua nhà của Chu Thất ăn chực rồi ngủ luôn tại đây. Ban đầu Chu Thất la lối om sòm, bảo Việt Bân muốn ăn ngủ ở đây thì hàng tháng phải đưa tiền nhưng cậu đến chỉ chường cái bản mặt ra mà không đưa một xu nào hết. Ông thấy riết rồi cũng quen và không phàn nàn gì nữa.
"Về rồi à, ba chờ hai đứa về ăn cơm nãy giờ còn cô này là ai đây?" Chu Thất chỉ tay vào người Nghi Đình.
Việt Bân nói. "Thầy Chu à, cô ấy là khách, sẽ ngủ một đêm ở đây."
"Cái gì? Ngủ lại?" Chu Thất la lên. "Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao hai đứa tùy tiện đưa người lạ vô nhà hơn nữa nhà chúng ta chỉ toàn đàn ông, sao cô ấy có thể ở lại được chứ? Có còn phòng trống nào đâu. Mà này sao cô cứ đeo mặt nạ hoài thế, mở ra coi."
Chu Thất đưa tay định kéo mặt nạ xuống thì Nghi Đình hất tay ra.
Gia Lâm bấy giờ mới lên tiếng giải thích. "Con xin lỗi ba vì chưa được sự cho phép của ba mà đã dẫn người lạ tới nhà nhưng tất cả cũng tại Việt Bân, cậu ấy đã nhận tiền của cô gái này và không chịu trả lại. Con cũng chẳng còn cách nào khác."
Chu Thất quay sang trừng mắt với Việt Bân, mỉa mai. "Tôi thấy cậu càng ngày càng trở thành chủ của ngôi nhà này rồi đấy."
Cậu liền dúi tiền vào tay ông, cười trừ. "Con nào dám. Cô ấy chỉ ngủ có một đêm thôi mà đưa nhiều như thế này cũng đáng mà thầy, đủ cho thầy mua cả mười thùng gạo."
Trong lúc chờ Chu Thất và Việt Bân thương lượng, Nghi Đình đi xung quanh nhà ngắm nghía.
Chu Thất đếm số tiền, nụ cười mãn nguyện. "Được đấy."
"Đây là ý tưởng của con, anh Lâm không có phần đâu, thầy đừng quên thưởng cho con đấy." Việt Bân cười nham nhở.
Chu Thất vỗ mạnh vai Việt Bân, rút ra vài tờ tiền nhét vào tay cậu. Rồi ông nói với Nghi Đình. "Xin hỏi quý danh của cô để tiện xưng hô."
Nghi Đình khẽ hắng giọng. "Gọi tôi là Anna đi." Anna là tên tiếng Anh của Nghi Đình. Cái tên này ngoài ba cô ra thì không một ai biết. Cô vẫn dùng nó để chat trên facebook hay zalo vì không muốn tiết lộ tên thật để tránh bọn phóng viên thu thập được thông tin.
"Chào Anna, tôi là Việt Bân, cái này là sự chiêu đãi tối nay vì nhà chúng tôi cũng chẳng có gì đặc biệt mong cô đừng chê." Việt Bân ném lon nước ngọt cho Nghi Đình, vô tư đón nhận vị trí chủ nhà một cách vui vẻ dù chủ nhà thật sự đang đứng bên cạnh với vẻ mặt sa sầm mà không làm gì được.
"Này, đó là lon nước ngọt của anh mà, thằng nhóc này." Gia Lâm bước tới định lấy lại thì Việt Bân dang tay ra chặn. "Chỉ một lon nước ngọt thôi anh làm gì keo kiệt vậy."
Gia Lâm hết cách, ngồi khoanh tay trên ghế.